Hữu Nhãn Vô Địch
Chương 1: Hình ảnh trùng lặp
Dịch: pctrieu0812 + Lạc Đinh Đang
"Bác sĩ, mắt phải của cháu không sao chứ?"
Bệnh viện Nhân dân thứ bảy ở Giang Thành, bên trong khoa mắt, Tần Thắng gỡ mắt kính đang đeo xuống, căng thẳng hỏi.
"Không sao."
Đối diện Tần Thắng, bác sĩ già tóc hơi bạc mỉm cười nói, "Cậu không cần lo lắng. Mắt phải cậu quá mệt mỏi, dẫn đến thị giác tạm thời mơ hồ, tối đa ba ngày sẽ khôi phục bình thường, không liên quan tới điện giật.”
Dừng một chút, bác sĩ già nhìn kỹ mắt Tần Thắng, lại nói, "Có lẽ cậu đây vẫn đang đi học đúng không?"
"Vâng, vài hôm trước cháu mới lên cấp ba." Tần Thắng trả lời.
“Hiểu rồi." Bác sĩ già gật đầu, "Cấp ba áp lực lớn, có lẽ vừa nhập học thầy các cháu đã giục giã các cháu phải cố gắng, phấn đấu hết mình cho sau này. Tuy nói sự thật đúng là như vậy, nhưng chuyện gì cũng có mức độ của nó, không thể quá mệt mỏi, phải chú ý ăn uống hợp lý và nghỉ ngơi thích hợp!"
"Cháu..."
"Như cậu nhóc nhà mi là quá liều mạng!"
Bác sĩ già không cho Tần Thắng có cơ hội giải thích, chân thành nói, "Cháu muốn nói gì tôi biết rõ. Nhưng về phương diện mắt này cần phải bảo vệ thật tốt. Mắt phải cháu không nhìn rõ, coi như cháu không quan tâm lắm, nhưng đó là biểu hiện của mệt mỏi quá mức. Sau khi về, nhớ chú ý phải nghỉ ngơi nhiều. Đương nhiên, vận động hàng ngày cũng không thể thiếu."
“... Cháu đã biết."
Tần Thắng im lặng gật đầu.
Ngồi thêm một lát hắn mới chào bác sĩ già, ra khỏi phòng khám.
Bước trên hành lang, trên mặt Tần Thắng duy trì sự lạnh nhạt, nhưng trong lòng lại có phần không bình tĩnh.
Đêm hôm trước, Tần Thắng không cẩn thận chạm tay ướt vào ổ điện, bị điện giật. Khi đó ngoài hoảng sợ thì trên người hắn không có chỗ nào là không khỏe.
Nhưng sáng hôm qua ngồi dậy, hắn đột nhiên phát hiện mắt phải mình bắt đầu không nhìn rõ.
Lúc đầu Tần Thắng còn nghĩ do độ cận tăng lên, không để trong lòng.
Kết quả, sau một ngày, tình hình càng ngày càng nghiêm trọng.
Đến sáng hôm nay, mắt phải đã hoàn toàn không nhìn thấy gì.
Giống như có một lớp vải dày đặc che mắt lại.
Lúc này, Tần Thắng bị dọa sợ.
Hắn cuống quít xin nghỉ rồi chạy tới bệnh viện, qua một hồi kiểm tra cho ra kết quả báo cáo là mệt mỏi quá độ.
Đối với điều này, Tần Thắng không tin một trăm phần trăm.
Có mệt mỏi hay không, chính hắn rõ nhất.
Chuyện này hoàn toàn không liên quan đến việc lên cấp ba, áp lực quá lớn.
Nếu không phải hoàn thành tâm nguyện của ba mẹ, thi đậu vào đại học Giang Thành, Tần Thắng đã sớm bỏ học.
Thứ gọi là mệt mỏi quá độ vốn không tồn tại.
Nguyên nhân thật sự phải là điện giật!
Đây là suy đoán của Tần Thắng.
Về phần cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì chịu không biết được.
Bất ngờ là thời gian không nhìn rõ cũng có giới hạn. Cái này có lẽ là may mắn.
Sau một hồi kiểm tra, rõ ràng thị giác mắt phải hắn đang từ từ khôi phục, "Lớp vải" càng lúc càng mờ nhạt.
Khi Tần Thắng đi tới đại sảnh tầng một, không ngờ toàn bộ mắt phải đã khôi phục bình thường.
Hơn nữa!
Độ cận ban đầu cũng theo đó biến mất, thậm chí còn tốt hơn!
Tần Thắng sửng sốt quăng kính mắt ra, che mắt trái, dùng mắt phải nhìn thế giới. Hắn phát hiện toàn bộ xung quanh đều vô cùng rõ ràng, giống như đang xem phim màn hình lớn.
Rộng lớn, sáng sủa, bao quát!
"Chắc lẽ trong họa gặp phúc?"
Tần Thắng nghi ngờ.
Hắn buông tay đang che mắt trái xuống, không đeo kính mắt nữa mà đi về phía của chính đại sảnh.
Hai mắt Tần Thắng có độ cận không cao, thi thoảng không đeo kính mắt cũng không ảnh hưởng nhiều.
Nhất là hiện giờ có một mắt đã khôi phục thị lực, tầm nhìn cực kỳ rõ ràng.
Mắt trái híp lại đi ra cửa, Tần Thắng bước xuống theo bậc thang.
Đúng lúc này, một chiếc xe cứu thương lao nhanh từ cửa bệnh viện ra, va chạm chính diện với người đàn ông trung niên vừa bước hết cầu thang đi trước Tần Thắng.
"Cẩn..."
Chữ "thận" còn chưa thốt ra, ánh mắt Tần Thắng trợn trừng, vẻ mặt đầy hoảng sợ.
Sau khi xe cứu thương lái nhanh tới va chạm với người đàn ông trung niên, lại không đâm người ngã bay mà là trực tiếp xuyên qua!
Giống như người đàn ông trung niên không có thực thể mà là ma quỷ, trực tiếp đâm xuyên qua.
"Gặp quỷ rồi?"
Sống lưng Tần Thắng lạnh toát, da đầu run lên.
Không chờ hắn kịp phản ứng, xe cứu thương dừng lại, cửa sau xe mở mạnh ra. Hai nam bác sĩ nhảy xuống đầu tiên, kế đó chuyển một người đàn ông máu tươi đầm đìa nằm trên cáng cứu thương ra. Một trước một sau nâng lên, bước nhanh chạy lên bậc thang, xông vào đại sảnh.
Tốc độ quá nhanh, Tần Thắng đứng trên bậc thang không kịp tránh, chuẩn bị va trực tiếp vào!
"Đừng..."
Tần Thắng chỉ kịp phun ra một chữ duy nhất, nam bác sĩ nâng cáng cứu thương đã mang người chạy tới.
Nhưng mà...
Không hề va chạm!
Không có cảm giác!
Cũng không đau đớn!
Hai nam bác sĩ cộng thêm cáng cứu thương trực tiếp xuyên qua Tần Thắng, chạy vào đại sảnh, biến mất trên hành lang.
Tần Thắng bối rối...
Hắn ngây người đứng im, sững sờ nhìn một người phía trước tiếp tục xuyên thẳng qua mình.
Còn những người khác, rõ ràng va chạm chính diện nhưng lại làm như không thấy. Sau đó, một người trong số đó trực tiếp xuyên qua thân thể một người khác.
Toàn bộ quá trình dường như người này không phát hiện sự tồn tại của người kia!
"Không phát hiện..."
Tần Thắng ngây ra, bỗng nhiên khẽ giật mình. Hắn nhớ tới gì đó, nhắm mắt phải vào, chỉ dùng một mắt trái nhìn thế giới!
Sau một khắc...
Người đi đi lại lại quanh cửa ra vào lập tức ít hơn phân nửa.
Mở mắt phải ra, những người đi đường khi nãy không thấy lại tiếp tục xuất hiện!
Nhắm mắt phải không nhìn thấy, mở mắt phải nhìn thấy.
Rất rõ ràng, vấn đề nằm ở mắt phải!
"Mắt phải của mình xảy ra chuyện gì? Sao lại nhìn thấy một khung cảnh khác trước mặt?"
Xác định chỗ có vấn đề, Tần Thắng có chút mờ mịt.
Mắt phải khôi phục bình thường, rồi lại có sự khác thường, có thể nhìn thấy khung cảnh những người khác không thấy.
Những hình ảnh này lại không hề có âm thanh!
"Chẳng lẽ..."
Ánh mắt Tần Thắng từ từ trợn to, nghĩ đến một khả năng khó tin.
"Chẳng lẽ những hình ảnh kia là tương lai... Hoặc đó là những chuyện đã xảy ra?!"
Tần Thắng nuốt nước miếng, nhịp tim không kìm được đập nhanh.
Bất kể là tương lai, hay là quá khứ, nếu quả thật có năng lực nhìn thấy chuyện đã xảy ra hoặc sắp xảy ra thì đều có thể kiếm lợi lớn.
Cơ duyên trời ban!
"Siêu năng lực? Mắt phải của mình bị điện giật nên thức tỉnh siêu năng lực?"
Tần Thắng hít sâu, vừa đi vừa khiến mình tỉnh táo lại.
Lúc đi, nhắm mắt phải.
Đồng thời mở hai mắt ra, hình ảnh trùng lặp gay gắt, Tần Thắng không dám đi.
Đương nhiên, năng lực mắt phải rất mạnh, điểm ấy không thể nghi ngờ.
Chẳng qua là, nó có thể nhìn thấy chuyện đã xảy ra hoặc có thể trông thấy tương lai hay không thì phải nghiệm chứng.
Phương pháp nghiệm chứng cũng không phải rất khó.
Tần Thắng rời khỏi bệnh viện, thỉnh thoảng mở mắt phải liếc nhìn xung quanh.
Khi đi qua một đầu phố thì thấy một hiện trường tai nạn xe cộ.
Địa điểm là hai khu vực hai con đường giao nhau, cũng chính là chỗ quẹo vào.
Gặp chuyện không may là một chiếc BMW, một chiếc xe giao bánh mì loại nhỏ. Hiện trường có cảnh sát, cũng có quần chúng vây xem.
Nhưng chuyện kỳ quái là.
Người qua đường, chiếc xe, thỉnh thoảng đi xuyên qua hiện trường tai nạn xe cộ!
Không hề nghi ngờ, đây cũng là hình ảnh trùng lặp.
Tai nạn xe cộ không xảy ra trực tiếp, có thể đã xảy ra rồi, cũng có thể là chưa!
Sau khi Tần Thắng nhìn mấy lần, nhắm mắt phải vào, chạy đến một siêu thị loại nhỏ cách đó không xa, mượn dịp trả tiền mua nước, dò hỏi, "Ông chủ, nghe nói bên kia từng xảy ra tai nạn xe cộ?"
"Đúng vậy, ngay hôm qua."
Ông chủ siêu thị vừa tìm kiếm vừa thuận miệng trả lời, "Sáng hôm trước, vào khoảng thời gian này, chỗ quẹo vào kia có một chiếc BMW va chạm với một xe đưa hàng. Đầu chiếc BMW biến dạng, lái xe máu chảy đầy đất. Xe đưa hàng cũng bị đâm ngã lăn, lái xe đứt chân."
"Nếu không phải Bệnh viện Số Bảy ngay bên cạnh, có lẽ người lái chiếc BMW sẽ mất máu mà chết!"
"Đương nhiên, tên đó cũng đáng đời, nguyên nhân chuyện này do gã mà ra, đột nhiên đổi làn xe, lái xe đưa hàng vốn không kịp tránh.”
"Bây giờ kẻ có tiền hung hăng, cuồng ngạo không ai bì nổi như thế đấy, không coi ai ra gì."
"Tôi là tôi muốn tên lái BMW hôm trước nên bị đâm chết tại chỗ!"
Ông chủ siêu thị cáu giận mắng.
Tần Thắng nghe được, nói vài câu phụ họa theo.
Sau khi rời khỏi siêu thị, hắn có chút buồn bã, lại có chút tự giễu cười cười.
Nhìn thấy việc đã xảy ra!
Tai nạn xe cộ ở chỗ quẹo vào kia nghiệm chứng năng lực mắt phải là nhìn thấy những việc đã xảy ra!
Nhìn thấy những chuyện đã xảy ra có chút thua kém so với thấy trước tương lai.
Dù sao, cơ hội trong tương lai lớn hơn.
Tần Thắng càng nghĩ càng thấy tiếc, cuối cùng cũng không thất vọng.
Mắt phải xảy ra dị biến vốn là chuyện vui ngoài ý muốn.
Có thể nhìn thấy chuyện đã xảy qua đã vô cùng tốt!
Từ trước tới nay Tần Thắng rất dễ thỏa mãn.
Trên đường về nhà, hắn thử khống chế năng lực mắt phải, để tránh hình ảnh xuất hiện trùng lặp.
Một đường liên tục thử.
Đến khi về đến siêu thị cạnh tiểu khu, hắn miễn cưỡng khống chế được “Siêu năng lực” của mắt phải.
Muốn đóng liền đóng, muốn mở thì rắc rối một chút, cần phải tập trung tinh thần cao độ.
Có thể tới một bước này, Tần Thắng hài lòng.
Hắn theo thói quen đi dường tắt trở về tiểu khu Nam Môn.
Thấy trên đường không ai, tập trung tinh thần, mở ra siêu năng lực mắt phải.
Đúng lúc này, một người đàn ông sắc mặt tái nhợt, trên ngực đầm đìa máu tươi đột ngột lao đầu về trước!
Tần Thắng lại càng hoảng sợ, cuống quít tránh sang bên cạnh.
Sau khi hắn tránh sang mới ý thức thứ vừa thấy là hình ảnh quá khứ, hai người vốn không thể chạm vào nhau.
Lắc đầu, Tần Thắng dùng mắt phải nhìn về phía đối phương, kết quả, thấy người đàn ông sắc mặt tái nhợt bỗng ngồi xổm xuống, nhét một cái bao tải nhỏ xuống ghế đá bên phải đường.
Sau đó, nhanh chóng đứng dậy chạy trốn.
Vừa chạy tới đầu đường, cơ thể bất chợt dừng lại, cứng ngắc bất động.
Tần Thắng nghi hoặc trong lòng.
Hai người đàn ông mặc đồ Tây, đều cầm một khẩu súng trong tay, bước ra từ sau bức tường, nhắm ngay người đàn ông sắc mặt tái nhợt, từng bước một tới gần...
"Bác sĩ, mắt phải của cháu không sao chứ?"
Bệnh viện Nhân dân thứ bảy ở Giang Thành, bên trong khoa mắt, Tần Thắng gỡ mắt kính đang đeo xuống, căng thẳng hỏi.
"Không sao."
Đối diện Tần Thắng, bác sĩ già tóc hơi bạc mỉm cười nói, "Cậu không cần lo lắng. Mắt phải cậu quá mệt mỏi, dẫn đến thị giác tạm thời mơ hồ, tối đa ba ngày sẽ khôi phục bình thường, không liên quan tới điện giật.”
Dừng một chút, bác sĩ già nhìn kỹ mắt Tần Thắng, lại nói, "Có lẽ cậu đây vẫn đang đi học đúng không?"
"Vâng, vài hôm trước cháu mới lên cấp ba." Tần Thắng trả lời.
“Hiểu rồi." Bác sĩ già gật đầu, "Cấp ba áp lực lớn, có lẽ vừa nhập học thầy các cháu đã giục giã các cháu phải cố gắng, phấn đấu hết mình cho sau này. Tuy nói sự thật đúng là như vậy, nhưng chuyện gì cũng có mức độ của nó, không thể quá mệt mỏi, phải chú ý ăn uống hợp lý và nghỉ ngơi thích hợp!"
"Cháu..."
"Như cậu nhóc nhà mi là quá liều mạng!"
Bác sĩ già không cho Tần Thắng có cơ hội giải thích, chân thành nói, "Cháu muốn nói gì tôi biết rõ. Nhưng về phương diện mắt này cần phải bảo vệ thật tốt. Mắt phải cháu không nhìn rõ, coi như cháu không quan tâm lắm, nhưng đó là biểu hiện của mệt mỏi quá mức. Sau khi về, nhớ chú ý phải nghỉ ngơi nhiều. Đương nhiên, vận động hàng ngày cũng không thể thiếu."
“... Cháu đã biết."
Tần Thắng im lặng gật đầu.
Ngồi thêm một lát hắn mới chào bác sĩ già, ra khỏi phòng khám.
Bước trên hành lang, trên mặt Tần Thắng duy trì sự lạnh nhạt, nhưng trong lòng lại có phần không bình tĩnh.
Đêm hôm trước, Tần Thắng không cẩn thận chạm tay ướt vào ổ điện, bị điện giật. Khi đó ngoài hoảng sợ thì trên người hắn không có chỗ nào là không khỏe.
Nhưng sáng hôm qua ngồi dậy, hắn đột nhiên phát hiện mắt phải mình bắt đầu không nhìn rõ.
Lúc đầu Tần Thắng còn nghĩ do độ cận tăng lên, không để trong lòng.
Kết quả, sau một ngày, tình hình càng ngày càng nghiêm trọng.
Đến sáng hôm nay, mắt phải đã hoàn toàn không nhìn thấy gì.
Giống như có một lớp vải dày đặc che mắt lại.
Lúc này, Tần Thắng bị dọa sợ.
Hắn cuống quít xin nghỉ rồi chạy tới bệnh viện, qua một hồi kiểm tra cho ra kết quả báo cáo là mệt mỏi quá độ.
Đối với điều này, Tần Thắng không tin một trăm phần trăm.
Có mệt mỏi hay không, chính hắn rõ nhất.
Chuyện này hoàn toàn không liên quan đến việc lên cấp ba, áp lực quá lớn.
Nếu không phải hoàn thành tâm nguyện của ba mẹ, thi đậu vào đại học Giang Thành, Tần Thắng đã sớm bỏ học.
Thứ gọi là mệt mỏi quá độ vốn không tồn tại.
Nguyên nhân thật sự phải là điện giật!
Đây là suy đoán của Tần Thắng.
Về phần cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì chịu không biết được.
Bất ngờ là thời gian không nhìn rõ cũng có giới hạn. Cái này có lẽ là may mắn.
Sau một hồi kiểm tra, rõ ràng thị giác mắt phải hắn đang từ từ khôi phục, "Lớp vải" càng lúc càng mờ nhạt.
Khi Tần Thắng đi tới đại sảnh tầng một, không ngờ toàn bộ mắt phải đã khôi phục bình thường.
Hơn nữa!
Độ cận ban đầu cũng theo đó biến mất, thậm chí còn tốt hơn!
Tần Thắng sửng sốt quăng kính mắt ra, che mắt trái, dùng mắt phải nhìn thế giới. Hắn phát hiện toàn bộ xung quanh đều vô cùng rõ ràng, giống như đang xem phim màn hình lớn.
Rộng lớn, sáng sủa, bao quát!
"Chắc lẽ trong họa gặp phúc?"
Tần Thắng nghi ngờ.
Hắn buông tay đang che mắt trái xuống, không đeo kính mắt nữa mà đi về phía của chính đại sảnh.
Hai mắt Tần Thắng có độ cận không cao, thi thoảng không đeo kính mắt cũng không ảnh hưởng nhiều.
Nhất là hiện giờ có một mắt đã khôi phục thị lực, tầm nhìn cực kỳ rõ ràng.
Mắt trái híp lại đi ra cửa, Tần Thắng bước xuống theo bậc thang.
Đúng lúc này, một chiếc xe cứu thương lao nhanh từ cửa bệnh viện ra, va chạm chính diện với người đàn ông trung niên vừa bước hết cầu thang đi trước Tần Thắng.
"Cẩn..."
Chữ "thận" còn chưa thốt ra, ánh mắt Tần Thắng trợn trừng, vẻ mặt đầy hoảng sợ.
Sau khi xe cứu thương lái nhanh tới va chạm với người đàn ông trung niên, lại không đâm người ngã bay mà là trực tiếp xuyên qua!
Giống như người đàn ông trung niên không có thực thể mà là ma quỷ, trực tiếp đâm xuyên qua.
"Gặp quỷ rồi?"
Sống lưng Tần Thắng lạnh toát, da đầu run lên.
Không chờ hắn kịp phản ứng, xe cứu thương dừng lại, cửa sau xe mở mạnh ra. Hai nam bác sĩ nhảy xuống đầu tiên, kế đó chuyển một người đàn ông máu tươi đầm đìa nằm trên cáng cứu thương ra. Một trước một sau nâng lên, bước nhanh chạy lên bậc thang, xông vào đại sảnh.
Tốc độ quá nhanh, Tần Thắng đứng trên bậc thang không kịp tránh, chuẩn bị va trực tiếp vào!
"Đừng..."
Tần Thắng chỉ kịp phun ra một chữ duy nhất, nam bác sĩ nâng cáng cứu thương đã mang người chạy tới.
Nhưng mà...
Không hề va chạm!
Không có cảm giác!
Cũng không đau đớn!
Hai nam bác sĩ cộng thêm cáng cứu thương trực tiếp xuyên qua Tần Thắng, chạy vào đại sảnh, biến mất trên hành lang.
Tần Thắng bối rối...
Hắn ngây người đứng im, sững sờ nhìn một người phía trước tiếp tục xuyên thẳng qua mình.
Còn những người khác, rõ ràng va chạm chính diện nhưng lại làm như không thấy. Sau đó, một người trong số đó trực tiếp xuyên qua thân thể một người khác.
Toàn bộ quá trình dường như người này không phát hiện sự tồn tại của người kia!
"Không phát hiện..."
Tần Thắng ngây ra, bỗng nhiên khẽ giật mình. Hắn nhớ tới gì đó, nhắm mắt phải vào, chỉ dùng một mắt trái nhìn thế giới!
Sau một khắc...
Người đi đi lại lại quanh cửa ra vào lập tức ít hơn phân nửa.
Mở mắt phải ra, những người đi đường khi nãy không thấy lại tiếp tục xuất hiện!
Nhắm mắt phải không nhìn thấy, mở mắt phải nhìn thấy.
Rất rõ ràng, vấn đề nằm ở mắt phải!
"Mắt phải của mình xảy ra chuyện gì? Sao lại nhìn thấy một khung cảnh khác trước mặt?"
Xác định chỗ có vấn đề, Tần Thắng có chút mờ mịt.
Mắt phải khôi phục bình thường, rồi lại có sự khác thường, có thể nhìn thấy khung cảnh những người khác không thấy.
Những hình ảnh này lại không hề có âm thanh!
"Chẳng lẽ..."
Ánh mắt Tần Thắng từ từ trợn to, nghĩ đến một khả năng khó tin.
"Chẳng lẽ những hình ảnh kia là tương lai... Hoặc đó là những chuyện đã xảy ra?!"
Tần Thắng nuốt nước miếng, nhịp tim không kìm được đập nhanh.
Bất kể là tương lai, hay là quá khứ, nếu quả thật có năng lực nhìn thấy chuyện đã xảy ra hoặc sắp xảy ra thì đều có thể kiếm lợi lớn.
Cơ duyên trời ban!
"Siêu năng lực? Mắt phải của mình bị điện giật nên thức tỉnh siêu năng lực?"
Tần Thắng hít sâu, vừa đi vừa khiến mình tỉnh táo lại.
Lúc đi, nhắm mắt phải.
Đồng thời mở hai mắt ra, hình ảnh trùng lặp gay gắt, Tần Thắng không dám đi.
Đương nhiên, năng lực mắt phải rất mạnh, điểm ấy không thể nghi ngờ.
Chẳng qua là, nó có thể nhìn thấy chuyện đã xảy ra hoặc có thể trông thấy tương lai hay không thì phải nghiệm chứng.
Phương pháp nghiệm chứng cũng không phải rất khó.
Tần Thắng rời khỏi bệnh viện, thỉnh thoảng mở mắt phải liếc nhìn xung quanh.
Khi đi qua một đầu phố thì thấy một hiện trường tai nạn xe cộ.
Địa điểm là hai khu vực hai con đường giao nhau, cũng chính là chỗ quẹo vào.
Gặp chuyện không may là một chiếc BMW, một chiếc xe giao bánh mì loại nhỏ. Hiện trường có cảnh sát, cũng có quần chúng vây xem.
Nhưng chuyện kỳ quái là.
Người qua đường, chiếc xe, thỉnh thoảng đi xuyên qua hiện trường tai nạn xe cộ!
Không hề nghi ngờ, đây cũng là hình ảnh trùng lặp.
Tai nạn xe cộ không xảy ra trực tiếp, có thể đã xảy ra rồi, cũng có thể là chưa!
Sau khi Tần Thắng nhìn mấy lần, nhắm mắt phải vào, chạy đến một siêu thị loại nhỏ cách đó không xa, mượn dịp trả tiền mua nước, dò hỏi, "Ông chủ, nghe nói bên kia từng xảy ra tai nạn xe cộ?"
"Đúng vậy, ngay hôm qua."
Ông chủ siêu thị vừa tìm kiếm vừa thuận miệng trả lời, "Sáng hôm trước, vào khoảng thời gian này, chỗ quẹo vào kia có một chiếc BMW va chạm với một xe đưa hàng. Đầu chiếc BMW biến dạng, lái xe máu chảy đầy đất. Xe đưa hàng cũng bị đâm ngã lăn, lái xe đứt chân."
"Nếu không phải Bệnh viện Số Bảy ngay bên cạnh, có lẽ người lái chiếc BMW sẽ mất máu mà chết!"
"Đương nhiên, tên đó cũng đáng đời, nguyên nhân chuyện này do gã mà ra, đột nhiên đổi làn xe, lái xe đưa hàng vốn không kịp tránh.”
"Bây giờ kẻ có tiền hung hăng, cuồng ngạo không ai bì nổi như thế đấy, không coi ai ra gì."
"Tôi là tôi muốn tên lái BMW hôm trước nên bị đâm chết tại chỗ!"
Ông chủ siêu thị cáu giận mắng.
Tần Thắng nghe được, nói vài câu phụ họa theo.
Sau khi rời khỏi siêu thị, hắn có chút buồn bã, lại có chút tự giễu cười cười.
Nhìn thấy việc đã xảy ra!
Tai nạn xe cộ ở chỗ quẹo vào kia nghiệm chứng năng lực mắt phải là nhìn thấy những việc đã xảy ra!
Nhìn thấy những chuyện đã xảy ra có chút thua kém so với thấy trước tương lai.
Dù sao, cơ hội trong tương lai lớn hơn.
Tần Thắng càng nghĩ càng thấy tiếc, cuối cùng cũng không thất vọng.
Mắt phải xảy ra dị biến vốn là chuyện vui ngoài ý muốn.
Có thể nhìn thấy chuyện đã xảy qua đã vô cùng tốt!
Từ trước tới nay Tần Thắng rất dễ thỏa mãn.
Trên đường về nhà, hắn thử khống chế năng lực mắt phải, để tránh hình ảnh xuất hiện trùng lặp.
Một đường liên tục thử.
Đến khi về đến siêu thị cạnh tiểu khu, hắn miễn cưỡng khống chế được “Siêu năng lực” của mắt phải.
Muốn đóng liền đóng, muốn mở thì rắc rối một chút, cần phải tập trung tinh thần cao độ.
Có thể tới một bước này, Tần Thắng hài lòng.
Hắn theo thói quen đi dường tắt trở về tiểu khu Nam Môn.
Thấy trên đường không ai, tập trung tinh thần, mở ra siêu năng lực mắt phải.
Đúng lúc này, một người đàn ông sắc mặt tái nhợt, trên ngực đầm đìa máu tươi đột ngột lao đầu về trước!
Tần Thắng lại càng hoảng sợ, cuống quít tránh sang bên cạnh.
Sau khi hắn tránh sang mới ý thức thứ vừa thấy là hình ảnh quá khứ, hai người vốn không thể chạm vào nhau.
Lắc đầu, Tần Thắng dùng mắt phải nhìn về phía đối phương, kết quả, thấy người đàn ông sắc mặt tái nhợt bỗng ngồi xổm xuống, nhét một cái bao tải nhỏ xuống ghế đá bên phải đường.
Sau đó, nhanh chóng đứng dậy chạy trốn.
Vừa chạy tới đầu đường, cơ thể bất chợt dừng lại, cứng ngắc bất động.
Tần Thắng nghi hoặc trong lòng.
Hai người đàn ông mặc đồ Tây, đều cầm một khẩu súng trong tay, bước ra từ sau bức tường, nhắm ngay người đàn ông sắc mặt tái nhợt, từng bước một tới gần...
Tác giả :
Hỗn Độn Quả