Hữu Điều Kiện Luyến Ái
Chương 8
Thi xong cũng là lúc bắt đầu kỳ nghỉ Tết. Ta vào lại P314 để tạm biệt huynh đệ bên đó trước khi về nhà thế nhưng trong phòng chỉ còn Ba Ba và Hà Mã.
Cứ nghĩ đến việc sẽ không thấy Triệu Nghị trong một thời gian, lòng ta bỗng thấy trống rỗng. Ta cố tình lưu lại một lúc, lòng tự nhủ là để xem xét còn quên gì không nhưng thực chất muốn nhìn thấy hắn.
Ngồi trên xe khách hơn một giờ đồng hồ ta mới về đến nhà, mẹ ta hào hứng xuống bếp làm cho ta vài món ngon, cha ta vẫn là giảng cho ta về nghệ thuật uống trà. Nhà của ta vốn cũng chỉ có 3 người.
Cha mẹ là công nhân bình thường, hàng tháng mỗi người đều tự trích lương của mình ra 1000 khối cho ta ăn học. Cuộc sống gia đình ta cũng chỉ ở mức vừa đủ.
Cha mẹ ta xét cho cùng vẫn là người của thế hệ trước, trình độ văn hóa không cao nên họ mang giấc mộng thanh xuân đặt vào ta. Đối với ta mà nói họ đặt rất nhiều tin tưởng và kỳ vọng.
Với người khác được cha mẹ quan tâm như vậy hẳn phải thấy sung sướng nhưng với ta, bọn họ càng tốt, ngược lại ta càng muốn trốn tránh, thế nên sau khi học đại học, ta rất ít khi về nhà, ta sợ ánh mắt tha thiết của hai người.
Nhưng một khi đã về đến nhà, ta giống như sống trong một thế giới khác vậy. Ở nhà, ta là con ngoan của cha mẹ, được cha mẹ yêu chiều ôn nhu hết mực.
Tự nhiên ta bắt đầu tự hỏi có khi nào con người thật của Triệu Nghị cũng không giống như ta nghĩ, ta thật sự không hiểu gì về hắn, tất cả chỉ là từ mộng tưởng của ta ra mà thôi.
Nghỉ ngơi ở nhà một tuần là đến ngày 30. Ba ngày Tết ta bị cha mẹ lôi đi thăm không biết bao nhiêu họ hàng. Đến ngày 4 ta quyết định quay trở về trường sớm hơn kế hoạch.
Ta lại bắt đầu mỗi ngày giống như du hồn luẩn quẩn ở KTX xem xét này nọ, được vài ngày liền cảm thấy nhàm chán.
Vì thế ta bắt đầu cầm quyển số ghi từ mới Tiếng Anh ra bên hồ trong KTX để học. Một ngày như thế trôi qua rất nhanh.
Thật hy vọng ngày cũng như vậy mà nhàn nhã đi qua.
Không có Triệu Nghị, ta vẫn sống tốt.
Không có hắn, ta cũng có thể vui vẻ.
Thời gian trôi thật nhanh, chẳng mấy chốc mà sắp đến ngày chính thức vào học.
Ta vẫn hàng ngày học từ mới Tiếng Anh.
Một buổi trưa, ta đi vào căng tin ăn cơm, vì vẫn chưa đến lịch học nên căng tin nhìn khá vắng vẻ.
Ta lấy đồ ăn rồi chọn một bàn trong góc mà ngồi xuống.
Ăn đến một nửa, ta mới ý thức được đối diện có người ngồi.
Giương mắt.
Một nữ sinh quốc sắc thiên hương ngồi đối diện ta.
Ta biết nàng?
Đương nhiên, nàng có hóa thành tro ta cũng nhận ra được.
“Ngươi là Tiểu Tuyết nhi?” Nàng cười.
Bị mỹ nữ gọi như vậy, ta thấy thật sự mất mặt, trong nháy mắt mặt ta đỏ như đít khỉ. “Là Phương tuyết.” Ta sửa lại.
“Nghị có nói qua với ta rằng ngươi tên là ‘Tiểu Tuyết nhi’.”
Kinh! Hắn cho tới bây giờ chưa từng gọi ta như thế.
“Hắn nói bậy.”
“Hắn nói ngươi dạy hắn toán, rằng ngươi là một học trưởng tốt.”
“Miệng hắn thực ngọt.”
“Hắn chỉ một lần nói với ta về ngươi nhưng ấn tượng của ta đối với ngươi lại rất sâu sắc.”
“Là vì cái đêm chào mừng tân sinh viên đó?”
“Không, ta chỉ cảm thấy ngươi rất kỳ quái, hắn vì cái gì lại có bằng hữu như vậy.”
“Ta với hắn không phải bằng hữu, chỉ là bọn ta ở cạnh phòng nhau nên thường xuyên phải tiếp xúc.”
“Thực xin lỗi, ngươi tức giận sao?”
“Như thế nào mà ta lại phải giận.”
Trầm mặc.
Qua vài phút, nàng vẫn không rời đi.
“Ta năm nay muốn đi Nhật Bản.” Nàng nói
“A?”
“Ta muốn đi Nhật Bản du học.”
“Sau đó thì sao?”
“Khả năng không trở lại.”
“Ngươi nói giỡn.”
“Thật sự, chúng ta học trường Nhật ngữ chỉ cần học xong một hai cái học kỳ có thể bảo lưu kết quả mà sang Nhật tiếp tục học 1 năm, sau đó lại trở về học tiếp năm thứ 3.”
“Không phải chỉ đi một năm thôi sao?”
“Ta ở Đông Kinh có người quen, có thể sẽ xin vào một trường có tiếng ở Đông Kinh, học xong đại học ta sẽ ở lại Đông Kinh làm việc.”
“Chúc mừng! Vậy Triệu Nghị kia ngươi tính sao?”
“Ta thật sự thích hắn.”
“Vậy thì thế nào?”
“Nhưng ta vẫn lựa chọn đi Nhật Bản.”
“Kết quả là ngươi muốn vứt bỏ hắn.”
“Ta không thể nói trực tiếp với hắn chuyện ta muốn đi Nhật.”
“Chẳng lẽ ngươi muốn ta nói sao?”
“Mong ngươi giúp ta.”
Đây là cái thể loại gì vậy a?
“Thực xin lỗi, chuyện này ta không thể giúp.” Ta từ chối
“Bằng hữu của hắn, ta chỉ biết ngươi.”
“Ta cùng hắn thật sự không phải bằng hữu.”
Trầm mặc.
Có lẽ nàng đã nghĩ rằng ta sẽ giúp nàng bởi cái loại chuyện này đối với ta mà nói là quá tốt đi. Chính là ta lại không nghĩ như vậy, chỉ là làm cho ta thêm phần chán ghét.
“Ngươi nếu lúc trước còn tính đi Nhật, vậy vì cái gì mà còn muốn cùng hắn ở một chỗ, làm cho hắn thích ngươi rồi lại từ bỏ hắn, cái này không phải đùa bỡn tình cảm của hắn sao?” Ta rốt cuộc nhịn không được liền hỏi thẳng.
“Không, ta thật sự thích hắn, cũng biết hắn rất quý trọng ta, ta không biết nên làm gì bây giờ.” Nói xong, nàng bắt đầu khóc.
“Ngay từ đầu không cùng với hắn không phải tốt hơn sao?” Ta lạnh lùng nói, trong ngữ khí có phần tức giận..
Ngay từ đầu nếu không có ngươi thì thật tốt!
Ta ngây ngốc 1 phút, một nửa đĩa cơm sớm đã không muốn nuốt vào nữa rồi. Ta đứng lên, đem đồ ăn còn lại đồ vào sọt rác, ngay lập tức rời khỏi căng tin.
Cả ngày hôm đó ta đứng ngồi không yên.
Ngươi yêu hắn muốn đi Nhật!
Ngươi yêu hắn muốn vứt bỏ hắn!
Nói không chừng, không có nàng, hắn sẽ để ta vào trong mắt
Nói không chừng, không có nàng, ta nhân cơ hội mà lao vào.
Nói không chừng, không có nàng, hắn sẽ nguyện ý đồng tính hướng với ta.
Ta vô thức bật cười, tiếng cười rơi vào hư không vô tận.
Ta như thế nào lại nhìn không ra rằng hắn thật sự thực thích nàng, hắn đối nàng thật sự rất nhiều cảm tình.
Vì cái gì nàng dễ dàng vứt bỏ hắn?
Vì cái gì mà so với ước mơ của nàng, hắn còn không bằng?
Nếu là ta, ta nhất định sẽ không làm cho hắn thương tâm, sẽ không làm cho hắn khổ sở, ta cả đời này sẽ không rời hắn.
Bởi vì hắn chính là ước mơ của ta.
Cứ nghĩ đến việc sẽ không thấy Triệu Nghị trong một thời gian, lòng ta bỗng thấy trống rỗng. Ta cố tình lưu lại một lúc, lòng tự nhủ là để xem xét còn quên gì không nhưng thực chất muốn nhìn thấy hắn.
Ngồi trên xe khách hơn một giờ đồng hồ ta mới về đến nhà, mẹ ta hào hứng xuống bếp làm cho ta vài món ngon, cha ta vẫn là giảng cho ta về nghệ thuật uống trà. Nhà của ta vốn cũng chỉ có 3 người.
Cha mẹ là công nhân bình thường, hàng tháng mỗi người đều tự trích lương của mình ra 1000 khối cho ta ăn học. Cuộc sống gia đình ta cũng chỉ ở mức vừa đủ.
Cha mẹ ta xét cho cùng vẫn là người của thế hệ trước, trình độ văn hóa không cao nên họ mang giấc mộng thanh xuân đặt vào ta. Đối với ta mà nói họ đặt rất nhiều tin tưởng và kỳ vọng.
Với người khác được cha mẹ quan tâm như vậy hẳn phải thấy sung sướng nhưng với ta, bọn họ càng tốt, ngược lại ta càng muốn trốn tránh, thế nên sau khi học đại học, ta rất ít khi về nhà, ta sợ ánh mắt tha thiết của hai người.
Nhưng một khi đã về đến nhà, ta giống như sống trong một thế giới khác vậy. Ở nhà, ta là con ngoan của cha mẹ, được cha mẹ yêu chiều ôn nhu hết mực.
Tự nhiên ta bắt đầu tự hỏi có khi nào con người thật của Triệu Nghị cũng không giống như ta nghĩ, ta thật sự không hiểu gì về hắn, tất cả chỉ là từ mộng tưởng của ta ra mà thôi.
Nghỉ ngơi ở nhà một tuần là đến ngày 30. Ba ngày Tết ta bị cha mẹ lôi đi thăm không biết bao nhiêu họ hàng. Đến ngày 4 ta quyết định quay trở về trường sớm hơn kế hoạch.
Ta lại bắt đầu mỗi ngày giống như du hồn luẩn quẩn ở KTX xem xét này nọ, được vài ngày liền cảm thấy nhàm chán.
Vì thế ta bắt đầu cầm quyển số ghi từ mới Tiếng Anh ra bên hồ trong KTX để học. Một ngày như thế trôi qua rất nhanh.
Thật hy vọng ngày cũng như vậy mà nhàn nhã đi qua.
Không có Triệu Nghị, ta vẫn sống tốt.
Không có hắn, ta cũng có thể vui vẻ.
Thời gian trôi thật nhanh, chẳng mấy chốc mà sắp đến ngày chính thức vào học.
Ta vẫn hàng ngày học từ mới Tiếng Anh.
Một buổi trưa, ta đi vào căng tin ăn cơm, vì vẫn chưa đến lịch học nên căng tin nhìn khá vắng vẻ.
Ta lấy đồ ăn rồi chọn một bàn trong góc mà ngồi xuống.
Ăn đến một nửa, ta mới ý thức được đối diện có người ngồi.
Giương mắt.
Một nữ sinh quốc sắc thiên hương ngồi đối diện ta.
Ta biết nàng?
Đương nhiên, nàng có hóa thành tro ta cũng nhận ra được.
“Ngươi là Tiểu Tuyết nhi?” Nàng cười.
Bị mỹ nữ gọi như vậy, ta thấy thật sự mất mặt, trong nháy mắt mặt ta đỏ như đít khỉ. “Là Phương tuyết.” Ta sửa lại.
“Nghị có nói qua với ta rằng ngươi tên là ‘Tiểu Tuyết nhi’.”
Kinh! Hắn cho tới bây giờ chưa từng gọi ta như thế.
“Hắn nói bậy.”
“Hắn nói ngươi dạy hắn toán, rằng ngươi là một học trưởng tốt.”
“Miệng hắn thực ngọt.”
“Hắn chỉ một lần nói với ta về ngươi nhưng ấn tượng của ta đối với ngươi lại rất sâu sắc.”
“Là vì cái đêm chào mừng tân sinh viên đó?”
“Không, ta chỉ cảm thấy ngươi rất kỳ quái, hắn vì cái gì lại có bằng hữu như vậy.”
“Ta với hắn không phải bằng hữu, chỉ là bọn ta ở cạnh phòng nhau nên thường xuyên phải tiếp xúc.”
“Thực xin lỗi, ngươi tức giận sao?”
“Như thế nào mà ta lại phải giận.”
Trầm mặc.
Qua vài phút, nàng vẫn không rời đi.
“Ta năm nay muốn đi Nhật Bản.” Nàng nói
“A?”
“Ta muốn đi Nhật Bản du học.”
“Sau đó thì sao?”
“Khả năng không trở lại.”
“Ngươi nói giỡn.”
“Thật sự, chúng ta học trường Nhật ngữ chỉ cần học xong một hai cái học kỳ có thể bảo lưu kết quả mà sang Nhật tiếp tục học 1 năm, sau đó lại trở về học tiếp năm thứ 3.”
“Không phải chỉ đi một năm thôi sao?”
“Ta ở Đông Kinh có người quen, có thể sẽ xin vào một trường có tiếng ở Đông Kinh, học xong đại học ta sẽ ở lại Đông Kinh làm việc.”
“Chúc mừng! Vậy Triệu Nghị kia ngươi tính sao?”
“Ta thật sự thích hắn.”
“Vậy thì thế nào?”
“Nhưng ta vẫn lựa chọn đi Nhật Bản.”
“Kết quả là ngươi muốn vứt bỏ hắn.”
“Ta không thể nói trực tiếp với hắn chuyện ta muốn đi Nhật.”
“Chẳng lẽ ngươi muốn ta nói sao?”
“Mong ngươi giúp ta.”
Đây là cái thể loại gì vậy a?
“Thực xin lỗi, chuyện này ta không thể giúp.” Ta từ chối
“Bằng hữu của hắn, ta chỉ biết ngươi.”
“Ta cùng hắn thật sự không phải bằng hữu.”
Trầm mặc.
Có lẽ nàng đã nghĩ rằng ta sẽ giúp nàng bởi cái loại chuyện này đối với ta mà nói là quá tốt đi. Chính là ta lại không nghĩ như vậy, chỉ là làm cho ta thêm phần chán ghét.
“Ngươi nếu lúc trước còn tính đi Nhật, vậy vì cái gì mà còn muốn cùng hắn ở một chỗ, làm cho hắn thích ngươi rồi lại từ bỏ hắn, cái này không phải đùa bỡn tình cảm của hắn sao?” Ta rốt cuộc nhịn không được liền hỏi thẳng.
“Không, ta thật sự thích hắn, cũng biết hắn rất quý trọng ta, ta không biết nên làm gì bây giờ.” Nói xong, nàng bắt đầu khóc.
“Ngay từ đầu không cùng với hắn không phải tốt hơn sao?” Ta lạnh lùng nói, trong ngữ khí có phần tức giận..
Ngay từ đầu nếu không có ngươi thì thật tốt!
Ta ngây ngốc 1 phút, một nửa đĩa cơm sớm đã không muốn nuốt vào nữa rồi. Ta đứng lên, đem đồ ăn còn lại đồ vào sọt rác, ngay lập tức rời khỏi căng tin.
Cả ngày hôm đó ta đứng ngồi không yên.
Ngươi yêu hắn muốn đi Nhật!
Ngươi yêu hắn muốn vứt bỏ hắn!
Nói không chừng, không có nàng, hắn sẽ để ta vào trong mắt
Nói không chừng, không có nàng, ta nhân cơ hội mà lao vào.
Nói không chừng, không có nàng, hắn sẽ nguyện ý đồng tính hướng với ta.
Ta vô thức bật cười, tiếng cười rơi vào hư không vô tận.
Ta như thế nào lại nhìn không ra rằng hắn thật sự thực thích nàng, hắn đối nàng thật sự rất nhiều cảm tình.
Vì cái gì nàng dễ dàng vứt bỏ hắn?
Vì cái gì mà so với ước mơ của nàng, hắn còn không bằng?
Nếu là ta, ta nhất định sẽ không làm cho hắn thương tâm, sẽ không làm cho hắn khổ sở, ta cả đời này sẽ không rời hắn.
Bởi vì hắn chính là ước mơ của ta.
Tác giả :
Vi Hồng Sắc