Hữu Điều Kiện Luyến Ái
Chương 31: Phiên Ngoại: Cùng nhau ngắm biển (2)
Edit: Zu
Tuần nghỉ hè cuối cùng, Triệu Nghị nói với ta: “Chúng ta ra biển đi!”
“Biển? Phải đến thành phố B a.”
“Ta đã hỏi qua rồi, từ đây đến thành phố B chỉ mất ba giờ đi xe thôi.”
“Ngươi rất muốn đi sao?”
“Ta rất muốn ngắm biển.”
“Chỗ của ngươi ở cách xa biển lắm hả?”
“Không xa, có điều khi trước vẫn chưa tìm thấy người thích hợp theo ta đi ngắm biển.”
Ta cười rộ lên.
Lâu rồi cũng chưa đến thành phố B, ta đột nhiên thấy nhớ nơi đó.
“Thật tốt quá. Tiểu Thụy, vậy ngày mai chúng ta liền xuất phát! Vé xe đi về ta đều đã đặt hết rồi.”
“Ngày mai?!”
Hóa ra là ta bị lời ngon tiếng ngọt của người nào đó dụ vào bẫy a.
Ngồi xe gần ba tiếng đồng hồ thật khiến ta sắp không chịu nổi.
Xe ô tô điều hòa vốn là không có gió, chẳng những lại còn có người hút thuốc, không gian nhỏ hẹp trong xe bắt đầu tràn ngập mùi khói thuốc gay mũi. Mà còn có cả người cực kì không văn minh cởi giày rồi gác chân lên ghế trước, trời ạ, mùi chân thối bốc lên thật kinh khủng khiến cả người vốn không hề bị say xe cũng cảm thấy buồn nôn.
Đáng sợ nhất chính là bài hát [Khi yêu ở bên nhau mới có thể thắng] bị phát đi phát lại trên chiếc tivi phục vụ hành khách đặt ở phía đầu xe. Cẩn thận nhìn lại một lượt những người xung quanh, tất cả đều là các bác các cô trung tuổi, giọng nói thì đặc sệt tiếng địa phương, một câu họ nói ta cũng không hiểu vậy mà có thể ngồi ngân nga theo tivi. Hình như chỉ có ta thật sự xui xẻo bị một tên khốn khiếp lừa lên loại xe này thôi.
Rốt cục đã đến nơi, vừa xuống xe thì việc đầu tiên ta làm chính là lập tức tìm WC nôn thốc nôn tháo, khi đi ra khỏi WC thì cả người đã hoàn toàn kiệt sức như thể mới người ốm nặng mới khỏi. Vốn dĩ Triệu Nghị tính tìm một chỗ ăn cơm luôn nhưng nhìn thấy ta như vậy hắn đành phải tới đỡ rồi đi tìm khách sạn trước đã.
Để tiết kiệm chi tiêu, chúng ta chỉ có thể làm theo chỉ dẫn trên sổ tay du lịch, lòng vòng mất vài chuyến xe buýt, chật vật lắm mới đến được một khách sạn nằm ở bờ biển.
Bởi vì không đặt phòng trước nên khi chúng ta vào thuê phòng, cô gái ở quầy lễ tân tỏ vẻ áy náy nói: “Giờ chỉ còn phòng đôi dành cho vợ chồng mà thôi.”
Vừa nghe vậy, Triệu Nghị liền vui muốn chết luôn, hắn hưng phấn lớn tiếng đặt ngay “một phòng đôi cho vợ chồng”.
Trên người chúng ta vẫn còn mặc “trang phục tình nhân” mới mua mấy ngày trước nên khi vừa nghe Triệu Nghị nói như vậy, hai cô gái lễ tân – một người nhìn chúng ta rất kỳ quái, người còn lại thì che miệng cười trộm.
Tên kia chẳng lẽ không sợ người khác biết chúng ta là đồng tính luyến ái hay sao chứ? Trong lòng ta mắng thầm Triệu Nghị.
Mới mắng xong đã bị hắn túm chặt đi theo nhân viên phục vụ đến phòng của chúng ta.
Hành trình lần này của chúng ta kéo dài ba ngày, thế nhưng đã nghĩ hơn một nửa thời gian sẽ biến thành “say đắm tình thú” mất.
Cũng phải thôi, nếu về trường học rồi thì còn có chỗ nào cho chúng ta miệt mài đâu? Nếu nói là ta không muốn thì chắc chắn là nói dối.
Vào phòng xong ta liền nằm lì luôn trên giường không muốn động đậy đến một ngón tay, còn hắn thì tự giác ra ngoài tìm đồ ăn cho ta.
Đã nếm qua vài thứ, sắp xếp tất cả đồ đạc vào trong phòng xong xuôi, hắn liền đi thay một chiếc sơ mi cực kì có phong cách Hawai, bên trong mặc thêm một chiếc áo phông cổ khoét sau đến ngực, quần đùi là cùng bộ với áo sơ mi, màu sắc rực rỡ, lại đeo thêm chiếc kính râm cùng mũ ta mua tặng hắn lần trước. Thật sự là bảnh trai đến làm người ta chẳng dời mắt ra được! Thực không cam lòng chút nào!
“Tiểu Thụy, chúng ta ra bờ biển chụp ảnh đi.” Không biết hắn bỗng lôi từ đâu ra chiếc máy ảnh bảo bối của Cẩu Hùng. “Lần này ta phải chụp thật nhiều ảnh của ngươi để làm thành một quyển album mới được.”
Ta liếc nhìn hắn một cái, chỉ thấy tâm trạng của hắn thật tốt, cả người khỏe khoắn, hình như ba giờ đồng hồ ở trong hoàn cảnh ác liệt kia chẳng mảy may ảnh hưởng đến hắn. Ta thì ngược lại. Mong muốn vui chơi bị ba giờ ngồi xe kinh khủng làm hỏng hơn một nửa rồi, lại nôn đến mức cả người hư thoát, hiện tại ta buồn ngủ đến chả còn tâm trí đâu mà để tâm đến hắn.
“Tiểu Thụy?” Hắn rốt cục chú ý tới thái độ lạ thường của ta rồi đến bên cạnh ta ngồi.
“”Thật khó chịu, ta chỉ muốn ngủ thôi.” Ta nằm trên giường miễn cưỡng đáp lời hắn.
Những tưởng rằng hắn sẽ khăng khăng kéo ta ra bờ biển nhưng thật không ngờ hắn lại nằm xuống bên cạnh rồi ôm ta.
“Vậy chúng ta ngủ đi.”
Khi tỉnh dậy đã là lúc ăn cơm chiều, sắc trời đã dần trở nên mờ mịt, xuyên thấu qua cửa sổ phòng nhìn ra bờ biển phía xa, bên ngoài đó đã không còn vẻ náo động ồn ào như ban ngày nữa, hết thảy đều trở về với sự yên lặng.
“Tự nhiên lại phí mất một ngày rồi.” Hắn kéo ta ra đường ăn cơm, còn ta thì bắt đầu oán giận.
“Nhìn ngươi ngủ ngon như vậy, ta lại không nỡ đánh thức ngươi.” Hắn vui vẻ nói.
“Ngươi! Đừng nói với ta là ngươi nhìn ta cả trưa nha?”
“Khi ngủ ngươi thật sự rất giống trẻ con, rất đáng yêu a.”
“Sau này, không cho phép ngươi nhìn!”
“Chờ tốt nghiệp xong, ta còn định mỗi ngày đều ngắm ngươi!” Hắn nở một nụ cười xấu xa nhìn ta, ngay lập tức ta liền hiểu ý của hắn.
“Ai muốn sống chung với ngươi a!”
“Chủ ý này không tồi, Tiểu Thụy, đây là ngươi là nói ra nha! Về sau đừng đổi ý.”
Thật đáng ghét, ta cư nhiên bị hắn xỏ mũi!
“Đồ khốn khiếp!”
Đẩy hắn ra, ta tự mình đi trước đến nhà ăn, chưa đây ba giây đã bị hắn đuổi theo vào trong. Ăn qua loa một bát cháo, ta đang định ra bờ biển tản bộ thì lại bị hắn kéo về phòng. Ta vốn tưởng hắn là muốn làm nên gấp gáp chạy vào phòng tắm, tắm sạch sẽ mới đi ra để bị dục vọng gột rửa, nhưng ai biết được là vừa ngồi xuống giường hắn chỉ bảo ta là tiếp tục ngủ mà thôi.
Ta cảm thấy mình thật xấu hổ hết mức, ta không hiểu ý của hắn, lại không biết nên làm gì. Rốt cục đành quyết định ngồi trên giường xem tivi, nhưng vì chỉ có một cái giường nên ta đành bất đắc dĩ nằm xuống. Vừa nằm thẳng trên giường cả người hắn liền gần sát lại ôm chặt lấy ta, cái ôm của hắn thật sự rất thoải mái, chẳng bao lâu sau nằm trong vòng tay ấm áp đó ta liền chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã là khi nào, ta cảm giác như có người nào đó nhẹ nhàng gọi ta.
“Tiểu Thụy, mau rời giường.”
Mở to hai mắt, một khuôn mặt tuấn tú phóng đại xuất hiện trước mắt ta.
“Làm, làm gì vậy a? Bây giờ mới mấy giờ chứ?” Cho dù không nhìn đồng hồ nhưng nghe không gian thanh tĩnh xung quanh ta liền nhận ra hiện tại vẫn còn là đêm.
“Rạng sáng, bốn giờ rưỡi. Tiểu Thụy, chúng ta đi xem mặt trời mọc đi.” Hắn khoan khoái nói.
“Hả?” Ta còn chưa kịp phản ứng gì đã bị hắn kéo dậy ra ngoài.
Vốn dĩ ta tưởng rằng chỉ có hắn mới nhàm chán như vậy, hơn nửa đêm không ngủ được liền dậy xem mặt trời mọc. Chính là, vừa ra tới bờ biển ta mới phát hiện, hóa ra người nhàm chán có rất nhiều a, cả một dọc dài bờ biền đều có thật nhiều các đôi nam nữ.
Không còn vị trí tốt nhất để xem mặt trời mọc nữa, chúng ta đành phải lui mà cầu tiếp, cả hai đi đến một chỗ không người ngồi xuống.
Xa xa trong không trung dần phiếm lên từng màn ánh sáng nhạt, biển rộng vẫn là một màu đen mờ mịt, ở nơi trời biển giao nhau một đường phân cách được hình thành rõ rệt.
Gió biển gào thét thổi hướng bờ mang theo sóng biển không ngừng đánh úp lại biến tấu tấu ra một khúc giao hưởng vui tươi của biển cả.
Giữa đêm hè nóng bức có những đợt gió biển ***g lộng thổi vào lại mang cho người ta một cảm giác lành lạnh của ngày đầu thu.
“Thật lạnh a.” Ta ngáp một cái, thân mình run rẩy tựa đầu vào bờ vai của hắn.
“Ta ôm ngươi nhé?” Hắn đưa tay ôm lấy eo ta.
“Không cần, để ta dựa vào ngươi thế này là được rồi.”
“Ta nghe nói bờ biển lúc mặt trời mọc rất đẹp.”
“Nhưng là như vậy rất mệt à, hôm nay chúng ta còn phải đến viện hải dương học nữa đó!”
“Đây là bởi ta muốn cùng người ta yêu nhất chia sẻ phong cảnh xinh đẹp nhất a.”
“Thật buồn nôn, ta muốn đi ngủ.”
“Đừng ngủ, mặt trời sắp mọc rồi.”
Ta đưa mắt nhìn hướng chân trời, nơi giao thoa giữa trời và biển đã nổi lên một vầng sáng hồng đỏ.
Chỉ trong nháy mắt, vầng sáng hồng đỏ đó không ngừng biến hóa màu sắc, cuối cùng trở thành một sắc vàng óng ánh tỏa ra toàn bộ mặt biển. Bị ánh sáng chói chiếu vào, ta hơi khó chịu nhắm mắt lại, vừa mắt ra liền thấy một vòng đường cong màu vàng. Chậm rãi, chậm rãi, đường cong mở rộng thành nửa vòng tròn, cuối cùng biến thành một hình tròn hoàn chỉnh. Ánh mặt trời chính như đang ban phát ơn lành cho vạn vật trên thế gian này. Biển rộng vì được chiếc sáng bởi ánh mặt trời mà từ xa đến gần dần dần biến thành một màu xanh lam chói mắt. Gió biển cũng nhờ có ánh mặt trời mà trở nên mềm nhẹ hơn, khiến toàn thân như được đắm trong một dòng nước ấm áp. Sức mạnh của ánh mặt trời thần kỳ như vậy đó.
“Triệu Nghị, ngươi có nhớ hay không? Ta từng nói muốn ngươi lấy mặt trời xuống cho ta a.” Ta dựa vào vai hắn rồi nhỏ giọng nói, ánh mặt trời ấm áp làm cho ta an tâm chỉ muốn ngủ một giấc.
“Ta cũng nói qua, ta chỉ có thể giao trái tim mình cho ngươi mà thôi.”
“Ngươi thực ngốc, ngươi còn không hiểu mặt trời mà ta muốn chính là ngươi sao?” Ta nhẹ nhàng nói xong liền chìm vào giấc ngủ.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, ta cảm thấy có cái gì đó thật mềm mại, ướt át bao trùm lên môi ta, ta ở nửa mơ nửa tỉnh nở nụ cười.
Bị ánh mặt trời vây quanh cảm giác thật sự rất thoải mái.
Ta không biết mình trở về trên giường ở khách sạn như thế nào.
Khi tỉnh lại đã là 9 giờ sáng, rửa mặt, ăn một bữa sáng ngon lành xong ta liền cùng Triệu Nghị đi đến viện Hải dương học.
Nhờ có thẻ sinh viên mà được giảm một nửa giá vé, lúc vào được trong Viện Hải dương học cũng đã quá 11 giờ.
Nếu có người nào nói ở khu “Thế giới đáy biển” của Viện Hải dương sẽ có cảm giác chân thật như dưới đáy biển thì đó nhất định là nói láo.
Xung quanh chật ních già trẻ lớn bé, người đến xem cá có khi còn nhiều hơn cả chỗ cá trong bể.
Vốn không thích chốn đông ngươi, giờ ta chỉ cả thấy đầu óc quay mòng mòng, mỗi lúc khó chịu như vậy trong lòng lại luôn tự giác nhớ đến một đôi tay lớn, một bả vai dày rộng của ai đó. Theo thói quen ta đưa tay sang định bám vào rồi tựa lên ngươi người hắn, nhưng nào ngờ tay của ta vừa duỗi ra liền quàng lên vai một cô gái trẻ bên cạnh.
Cô gái xinh đẹp kia dùng ánh mắt nhìn sắc lang mà trừng ta một cái rồi tỏ vẻ khinh ghét nhanh chóng tránh xa. Ngược lại ta cảm thấy vô cùng vinh hạnh, không ngờ cũng có ngày mình thành sắc lang a.
Ta nở nụ cười, tiếp tục tìm Triệu Nghị.
Ta dám chắc với chiều cao cùng diện mạo đặc biệt bắt mắt của Triệu Nghị thì ta có thể dễ dàng phát hiện ra hắn, nhưng không ngờ tìm xung quanh cả một lúc lâu mà chẳng thấy được một chút bóng dáng của hắn.
Không xong! Ta thật sự lạc khỏi hắn rồi!
Còn may là ta có mang điện thoại di động nên liền lôi ngay trong túi ra, chỉ là dù ta bấm thế nào thì màn hình điện thoại cũng chỉ là một màu tối đen.
Điện thoại hết pin!
Trời ạ sao lại đen đủi thế này chứ!
Thôi kệ, dù gì ta cũng không phải trẻ con, đi lạc thì cùng lắm tự mình quay về khách sạn rồi sẽ gặp hắn mà.
Có điều nếu không có hắn ta căn bản không còn hứng thú đi thăm viện Hải Dương nữa, chỉ lơ đang đi theo đám đông.
Cứ đi cứ đi, đủ loại sinh vật biển với muôn vàn kiểu dáng, màu sắc sặc sỡ rốt cục vẫn khiến cho ta hứng thú. Qua mặt kính trong trước mặt, một con cá nhỏ toàn thân vàng óng có thêm chút ít viền đen rất đáng yêu đang bơi lội, khi ta tới gần nó, nó liền mở to một đôi mắt nhỏ màu đen tuyền trừng ta, cái miệng nhỏ chu lên nhả ra từng đợt bọt khí, thân mình lay động trái phải giữa làn nước như thể đang chào hỏi ta.
“Triệu Nghị, ngươi xem này nó đang chào ta đấy!”
Ta định kéo lấy tay người bên cạnh theo thói quen nhưng tay vừa duỗi ra lại chỉ có thể nắm hụt lấy không khí, từng đôi từng đôi tình nhân không ngừng đi ngang qua, chẳng ai thèm liếc ta lấy một cái. Như thể thế giới này chỉ còn một mình ta là người cô đơn, cảm giác đơn độc đã lâu chưa trải qua khiến ta thấy sợ hãi. Tám tháng mười một ngày được Triệu Nghị yêu chiều như vậy, ta rốt cuộc không thể quay về sống một mình được nữa.
Cảm giác như chính ta biến thành con cá nhỏ trước mắt, không có nước liền chẳng thể sinh tồn.
Cố gắng nặn ra một nụ cười chào tạm biệt cá nhỏ xong ta liền bắt đầu cố gắng tìm lại nguồn nước sinh mệnh của mình.
Chính là nơi nơi đều không có, xuất hiện trước mắt ta chỉ toàn là những khuôn mặt xa lạ khiến ta sợ hãi, ta vẫn chỉ đơn côi một người.
Triệu Nghị của ta, ta liều lĩnh yêu Triệu Nghị, vất vả lắm mới có được hắn, ánh mặt trời của ta, nguồn nước của ta.
Nếu ta từng nói ta không cần hắn, như vậy đều là lời nói lúc giận dỗi của ta mà thôi, trong lòng ta đối với hắn đã là tin cậy vô điều kiện rồi.
Hiện ta ta tìm thế nào cũng không thấy hắn, không hề có sự hiện hữu của hắn.
Quay lại lối đi cũ điên cuồng tìm hắn, đến khi ta đã mệt đến mức không thể không tìm một chỗ nghỉ ngơi thì lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên băng ghế dài.
Lúc này sao tấm lưng kia lại có vể cô đơn, bi thương đến thế, Nếu hiện tại không phải ở nơi đông đúc người người qua lại như thế này, ta thật sự rất muốn dùng hết sức mình ôm lấy thân người kia, khiến hắn không bao giờ thấy cô đơn nữa.
Ta nhanh chóng đến gần bóng dáng kia rồi nhẹ nhàng lấy tay bịt kín hai mắt hắn.
Hồi lâu, hắn không hề có phản ứng gì, cũng không nói chuyện.
Ta muốn nói gì đó lại đột nhiên cảm thấy tay bị túm chặt lấy kéo đến bên miệng hắn rồi bị hôn lên.
Dần dần xung quanh chúng ta người đã đông lên, có thể loáng thoáng thấy được vài ánh mắt ngạc nhiên đang nhìn đến.
Ta rút mạnh tay về rồi xoay người bước đi, tức khắc sau lưng liền cảm thấy có người đứng dậy theo.
“Nếu vẫn không nhìn thấy ngươi, ta sẽ xốc cả nơi này lên.”
Ta chủ động cầm lấy tay hắn, nhìn khuôn mặt tràn mặt mỏi mệt còn mang theo lo lắng của người trước mặt rồi nở nụ cười.
“Nơi này có rất nhiều sinh mệnh nhỏ đáng yêu, ngươi không thể xằng bậy a.”
Tại phần mộ tình yêu này, giờ ai là người lún sâu hơn đây?
***
Ra khỏi “Thế giới đáy biển”, chúng ta tiếp tục đi xem cá heo biểu diễn.
Thân thể kia tuy rằng cồng kềnh nhưng kì thực những chú cá heo kia lại rất thông minh lanh lợi có thể hoàn thành xuất sắc từng động tác mà nhân viên thuần dưỡng yêu cầu, giành được những tiếng hoan hô vỗ tay vang dỗi tựa sấm vang từ khán đài.
“Nhân viên thuần dưỡng kia thật là nam tính nha!” Ta không khỏi tán thưởng.
Ai ngờ người bên cạnh nghe vậy sắc mặt liền thay đổi nói: “Chúng ta đi thôi.”
Ta cười đến càng vui vẻ, muốn trêu hắn thêm.
“Đàn ông nam tính như thế không không nhiều lắm, ta còn muốn ngắm a.”
“Không được!”
Dứt lời hắn liền đứng bật dậy giữ chặt tay của ta.
“Ta chỉ xem cá heo mà thôi.”
“Cái gì cũng không cho xem!”
Cuối cùng ta vẫn bất đắc dĩ bị hắn lôi ra khu biểu diễn.
***
Vừa ra đến cổng khu biểu diễn liền có người đến chào hàng đồ lưu niệm hình cá heo.
Một bác gái cầm mấy chuỗi móc treo hình cá heo nhỏ đưa đến trước mắt ta.
“Cháu trai, có muốn mua chút đồ về làm kỉ niệm không a?”
Tuy rằng không thích kiểu chào hàng này nhưng ta thực sự không hề có sức kháng cự với những thứ đáng yêu, vừa thấy liền nhìn không rời mắt.
Triệu Nghị đành phải xụ mặt đứng cạnh chờ ta.,
Ngắm một lúc lâu, dù thế nào vẫn đều cảm thấy mấy con cá heo nhỏ này đáng yêu hết sức khiến ta không biết nên mua cái nào.
“Cháu trai, ngươi xem cái này đi.” Bác gái đưa cho ta một thứ đồ trang trí, nhìn lại thì ra đó là một cặp đôi cá heo nhỏ, miệng đối miệng tạo nên một vòng hình trái tim. “Mua cái này về tặng cho bạn gái là thích hợp nhất, mỗi người treo một cái lên điện thoại. Rất nhiều thanh niên đều thích cái này a!”
“Nghe lời bác gái ý nói xong ta liền không đắn đo gì mua một cặp móc đó.
Triệu Nghị không kiên nhẫn đứng cạnh căn bản chẳng chú ý xem ta mua gì, thấy ta trả tiền xong liền lập tức kéo ta đi.
***
Hành trình thăm quan viện Hải dương học vì Triệu Nghị như vậy mà khong thể tiếp tục, đã không thể đi tiếp đã đành, đằng này ảnh cũng chả chụp được lấy một tấm.
Trở lại khách sạn, ta mệt đớ người ngã nhào lên giường không buồn động đậy. Nằm trên giường lớn mềm mại bỗng có thứ đâm lên đùi khiến ta thấy hơi đau. Đảo lại trong túi quần liền lôi ra đôi móc treo cá heo tình nhân vừa mua ban nãy.
Lúc này Triệu Nghị đang ngồi bên giường, quay lưng về phía ta thu dọn ba lô của hắn, nhìn bóng lưng vì không muốn mất đi ta lần nữa mà trở nên mất mác như vậy ta liền đưa tay vuốt trên lưng hắn.
“Đừng lộn xộn.” Hắn lên tiếng nhưng không ngăn lại động tác của ta.
“Hôm nay thật chẳng có gì vui cả.” Ta bắt đầu oán giận. “Ta đi đâu đều bị ngươi lôi kéo.”
“Ta sợ, sợ rằng chỉ vừa buông tay ra ngươi lại biến mất…”
Hắn rốt cuộc bắt được bàn tay ta đang vuốt trên lưng hắn kèo đến phía trước, ta thuận thế liền nằm úp lên trên lưng hắn, vươn thêm một cánh tay ôm lấy cổ hắn.
“Ta muốn tặng ngươi thứ này.” Ta nhẹ nhàng nói vào tai hắn.
“Cái gì vậy?” Hắn quay người lại nhìn, ngón tay nghịch lấy đám tóc mái hỗn độn trên trán ta.
Ta mang cá heo con ra đặt trước mặt hắn, sau đó tách hai con cá heo đang “hôn nồng nhiệt” ra, đưa cho hắn một con.
“Chúng nó chính là trái tim a, Có điều để sống được, ta chỉ có thể đem một nửa cho ngươi, một nửa để lại cho mình. Ngươi phải trân trọng nó nha.”
“Tiểu Thụy” Hắn ôm chặt lấy ta, “Ai dạy ngươi nói mấy lời phiến tình như thế hả?”
Dần dần những nụ hôn được đặt lên môi ta rậm ra như mưa phùn đầu xuân mà vẫn không thiếu dịu dàng.
“Trừ ngươi ra còn có ai a?” Ta đưa tay quàng lấy bả vai dày rộng kia.
“Tiểu Thụy, đừng trách đêm nay ta không cho ngươi ngủ.” Mắt hắn trong tức khắc liền bừng lên dục vọng.
“Ta muốn tắm rửa trước đã.”
“Chúng ta cùng nhau tắm đi.”
Nói xong, hắn đem ta ôm vào phòng tắm.
Chính là hai người vừa cởi hết quần áo thì còn đâu tâm trí tắm rửa nữa? Hai ta trực tiếp trình diễn một màn tình cảm mãnh liệt a.
Ở phòng tắm làm đến khi kiệt sức, chúng ta mới bắt đầu tắm rửa thật sự, nhưng vừa về tới trên giường, đối mặt với “núi nhỏ lại nhô lên” của hắn, ta chỉ có thể miễn cường cùng hắn hợp lại làm một thêm lần nữa.
Gió biền ùa tới không ngừng thổi tung bức màn cửa sổ, nhưng lại không cách nào làm tiêu tan đi nồng đậm xuân sắc trong phòng.
***
Ta tỉnh lại trong ánh nắng tươi mới của buổi bình minh, chuyện đầu tiên ta làm chính là đứng dậy hết mở cửa sổ để hơi thở bọc theo ánh mặt trời của biển có thể ùa vào tràn ngập cả phòng.
Một buổi sáng thật thích ý a, ta vươn người định duỗi thẳng lưng thì liền cảm thấy phần eo đau đớn vô cùng, theo đó cả người mất đà ngã về trên giường, vừa lúc lọt vào trong lòng người nào đó.
“Hôm nay ta nhất định phải ra biển bơi lội!” Không thèm đếm xỉa trên người đang có nhiều dấu hôn, ta kiên định nói.
“Tiểu Thụy, tốt nhất là chúng ta tiếp tục chuyện tối hôm qua đi.” Hắn ôm ta, tay đưa thẳng đến dưới bụng ta sờ soạng.
“Khốn khiếp! Dừng tay! Ta không chơi nữa!” Vừa định bắt lấy cái tay xấu xa của hắn thì tay ta đã bị cánh tay còn lại của hắn kiểm soát.
“Ta còn chưa chơi đủ đâu.” Tay hắn không ngừng đùa bỡn nơi nhạy cảm của ta.
“Thật sự là không cần mà! Ta không được nữa.” Ta chỉ còn cách cầu xin hắn.
“Ta sẽ không cho ngươi ra biển.”
Thật quá đáng! Không phải chính ngươi nói muốn ngắm biển sao?
“Thân thể của ngươi chỉ để cho ta nhìn mà thôi.”
Tuyên bố quyền sở hữu xong, cả người hắn trực tiếp nhào tới đem ta đè chặt trên giường, lại bắt đầu một hành trình mới của dục vọng.
***
Giữa trưa ăn cơm, trả phòng xong chúng ta lại bắt đầu lên đường về nhà.
Đương nhiên tất cả hành lý đều do hắn xử lý, ai bảo hắn đối với ta miệt mài quá độ, còn ta cũng chỉ có thể dùng một kiểu tư thế quái dị bám vào hắn để đi lại.
Vất vả lắm mới lên được ô tô, đã không còn sức đâu mà đếm xỉa xem hoàn cảnh xung quanh ác liệt tới mức nào, ta liền tựa vào người hắn ngủ.
HẾT
Tuần nghỉ hè cuối cùng, Triệu Nghị nói với ta: “Chúng ta ra biển đi!”
“Biển? Phải đến thành phố B a.”
“Ta đã hỏi qua rồi, từ đây đến thành phố B chỉ mất ba giờ đi xe thôi.”
“Ngươi rất muốn đi sao?”
“Ta rất muốn ngắm biển.”
“Chỗ của ngươi ở cách xa biển lắm hả?”
“Không xa, có điều khi trước vẫn chưa tìm thấy người thích hợp theo ta đi ngắm biển.”
Ta cười rộ lên.
Lâu rồi cũng chưa đến thành phố B, ta đột nhiên thấy nhớ nơi đó.
“Thật tốt quá. Tiểu Thụy, vậy ngày mai chúng ta liền xuất phát! Vé xe đi về ta đều đã đặt hết rồi.”
“Ngày mai?!”
Hóa ra là ta bị lời ngon tiếng ngọt của người nào đó dụ vào bẫy a.
Ngồi xe gần ba tiếng đồng hồ thật khiến ta sắp không chịu nổi.
Xe ô tô điều hòa vốn là không có gió, chẳng những lại còn có người hút thuốc, không gian nhỏ hẹp trong xe bắt đầu tràn ngập mùi khói thuốc gay mũi. Mà còn có cả người cực kì không văn minh cởi giày rồi gác chân lên ghế trước, trời ạ, mùi chân thối bốc lên thật kinh khủng khiến cả người vốn không hề bị say xe cũng cảm thấy buồn nôn.
Đáng sợ nhất chính là bài hát [Khi yêu ở bên nhau mới có thể thắng] bị phát đi phát lại trên chiếc tivi phục vụ hành khách đặt ở phía đầu xe. Cẩn thận nhìn lại một lượt những người xung quanh, tất cả đều là các bác các cô trung tuổi, giọng nói thì đặc sệt tiếng địa phương, một câu họ nói ta cũng không hiểu vậy mà có thể ngồi ngân nga theo tivi. Hình như chỉ có ta thật sự xui xẻo bị một tên khốn khiếp lừa lên loại xe này thôi.
Rốt cục đã đến nơi, vừa xuống xe thì việc đầu tiên ta làm chính là lập tức tìm WC nôn thốc nôn tháo, khi đi ra khỏi WC thì cả người đã hoàn toàn kiệt sức như thể mới người ốm nặng mới khỏi. Vốn dĩ Triệu Nghị tính tìm một chỗ ăn cơm luôn nhưng nhìn thấy ta như vậy hắn đành phải tới đỡ rồi đi tìm khách sạn trước đã.
Để tiết kiệm chi tiêu, chúng ta chỉ có thể làm theo chỉ dẫn trên sổ tay du lịch, lòng vòng mất vài chuyến xe buýt, chật vật lắm mới đến được một khách sạn nằm ở bờ biển.
Bởi vì không đặt phòng trước nên khi chúng ta vào thuê phòng, cô gái ở quầy lễ tân tỏ vẻ áy náy nói: “Giờ chỉ còn phòng đôi dành cho vợ chồng mà thôi.”
Vừa nghe vậy, Triệu Nghị liền vui muốn chết luôn, hắn hưng phấn lớn tiếng đặt ngay “một phòng đôi cho vợ chồng”.
Trên người chúng ta vẫn còn mặc “trang phục tình nhân” mới mua mấy ngày trước nên khi vừa nghe Triệu Nghị nói như vậy, hai cô gái lễ tân – một người nhìn chúng ta rất kỳ quái, người còn lại thì che miệng cười trộm.
Tên kia chẳng lẽ không sợ người khác biết chúng ta là đồng tính luyến ái hay sao chứ? Trong lòng ta mắng thầm Triệu Nghị.
Mới mắng xong đã bị hắn túm chặt đi theo nhân viên phục vụ đến phòng của chúng ta.
Hành trình lần này của chúng ta kéo dài ba ngày, thế nhưng đã nghĩ hơn một nửa thời gian sẽ biến thành “say đắm tình thú” mất.
Cũng phải thôi, nếu về trường học rồi thì còn có chỗ nào cho chúng ta miệt mài đâu? Nếu nói là ta không muốn thì chắc chắn là nói dối.
Vào phòng xong ta liền nằm lì luôn trên giường không muốn động đậy đến một ngón tay, còn hắn thì tự giác ra ngoài tìm đồ ăn cho ta.
Đã nếm qua vài thứ, sắp xếp tất cả đồ đạc vào trong phòng xong xuôi, hắn liền đi thay một chiếc sơ mi cực kì có phong cách Hawai, bên trong mặc thêm một chiếc áo phông cổ khoét sau đến ngực, quần đùi là cùng bộ với áo sơ mi, màu sắc rực rỡ, lại đeo thêm chiếc kính râm cùng mũ ta mua tặng hắn lần trước. Thật sự là bảnh trai đến làm người ta chẳng dời mắt ra được! Thực không cam lòng chút nào!
“Tiểu Thụy, chúng ta ra bờ biển chụp ảnh đi.” Không biết hắn bỗng lôi từ đâu ra chiếc máy ảnh bảo bối của Cẩu Hùng. “Lần này ta phải chụp thật nhiều ảnh của ngươi để làm thành một quyển album mới được.”
Ta liếc nhìn hắn một cái, chỉ thấy tâm trạng của hắn thật tốt, cả người khỏe khoắn, hình như ba giờ đồng hồ ở trong hoàn cảnh ác liệt kia chẳng mảy may ảnh hưởng đến hắn. Ta thì ngược lại. Mong muốn vui chơi bị ba giờ ngồi xe kinh khủng làm hỏng hơn một nửa rồi, lại nôn đến mức cả người hư thoát, hiện tại ta buồn ngủ đến chả còn tâm trí đâu mà để tâm đến hắn.
“Tiểu Thụy?” Hắn rốt cục chú ý tới thái độ lạ thường của ta rồi đến bên cạnh ta ngồi.
“”Thật khó chịu, ta chỉ muốn ngủ thôi.” Ta nằm trên giường miễn cưỡng đáp lời hắn.
Những tưởng rằng hắn sẽ khăng khăng kéo ta ra bờ biển nhưng thật không ngờ hắn lại nằm xuống bên cạnh rồi ôm ta.
“Vậy chúng ta ngủ đi.”
Khi tỉnh dậy đã là lúc ăn cơm chiều, sắc trời đã dần trở nên mờ mịt, xuyên thấu qua cửa sổ phòng nhìn ra bờ biển phía xa, bên ngoài đó đã không còn vẻ náo động ồn ào như ban ngày nữa, hết thảy đều trở về với sự yên lặng.
“Tự nhiên lại phí mất một ngày rồi.” Hắn kéo ta ra đường ăn cơm, còn ta thì bắt đầu oán giận.
“Nhìn ngươi ngủ ngon như vậy, ta lại không nỡ đánh thức ngươi.” Hắn vui vẻ nói.
“Ngươi! Đừng nói với ta là ngươi nhìn ta cả trưa nha?”
“Khi ngủ ngươi thật sự rất giống trẻ con, rất đáng yêu a.”
“Sau này, không cho phép ngươi nhìn!”
“Chờ tốt nghiệp xong, ta còn định mỗi ngày đều ngắm ngươi!” Hắn nở một nụ cười xấu xa nhìn ta, ngay lập tức ta liền hiểu ý của hắn.
“Ai muốn sống chung với ngươi a!”
“Chủ ý này không tồi, Tiểu Thụy, đây là ngươi là nói ra nha! Về sau đừng đổi ý.”
Thật đáng ghét, ta cư nhiên bị hắn xỏ mũi!
“Đồ khốn khiếp!”
Đẩy hắn ra, ta tự mình đi trước đến nhà ăn, chưa đây ba giây đã bị hắn đuổi theo vào trong. Ăn qua loa một bát cháo, ta đang định ra bờ biển tản bộ thì lại bị hắn kéo về phòng. Ta vốn tưởng hắn là muốn làm nên gấp gáp chạy vào phòng tắm, tắm sạch sẽ mới đi ra để bị dục vọng gột rửa, nhưng ai biết được là vừa ngồi xuống giường hắn chỉ bảo ta là tiếp tục ngủ mà thôi.
Ta cảm thấy mình thật xấu hổ hết mức, ta không hiểu ý của hắn, lại không biết nên làm gì. Rốt cục đành quyết định ngồi trên giường xem tivi, nhưng vì chỉ có một cái giường nên ta đành bất đắc dĩ nằm xuống. Vừa nằm thẳng trên giường cả người hắn liền gần sát lại ôm chặt lấy ta, cái ôm của hắn thật sự rất thoải mái, chẳng bao lâu sau nằm trong vòng tay ấm áp đó ta liền chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã là khi nào, ta cảm giác như có người nào đó nhẹ nhàng gọi ta.
“Tiểu Thụy, mau rời giường.”
Mở to hai mắt, một khuôn mặt tuấn tú phóng đại xuất hiện trước mắt ta.
“Làm, làm gì vậy a? Bây giờ mới mấy giờ chứ?” Cho dù không nhìn đồng hồ nhưng nghe không gian thanh tĩnh xung quanh ta liền nhận ra hiện tại vẫn còn là đêm.
“Rạng sáng, bốn giờ rưỡi. Tiểu Thụy, chúng ta đi xem mặt trời mọc đi.” Hắn khoan khoái nói.
“Hả?” Ta còn chưa kịp phản ứng gì đã bị hắn kéo dậy ra ngoài.
Vốn dĩ ta tưởng rằng chỉ có hắn mới nhàm chán như vậy, hơn nửa đêm không ngủ được liền dậy xem mặt trời mọc. Chính là, vừa ra tới bờ biển ta mới phát hiện, hóa ra người nhàm chán có rất nhiều a, cả một dọc dài bờ biền đều có thật nhiều các đôi nam nữ.
Không còn vị trí tốt nhất để xem mặt trời mọc nữa, chúng ta đành phải lui mà cầu tiếp, cả hai đi đến một chỗ không người ngồi xuống.
Xa xa trong không trung dần phiếm lên từng màn ánh sáng nhạt, biển rộng vẫn là một màu đen mờ mịt, ở nơi trời biển giao nhau một đường phân cách được hình thành rõ rệt.
Gió biển gào thét thổi hướng bờ mang theo sóng biển không ngừng đánh úp lại biến tấu tấu ra một khúc giao hưởng vui tươi của biển cả.
Giữa đêm hè nóng bức có những đợt gió biển ***g lộng thổi vào lại mang cho người ta một cảm giác lành lạnh của ngày đầu thu.
“Thật lạnh a.” Ta ngáp một cái, thân mình run rẩy tựa đầu vào bờ vai của hắn.
“Ta ôm ngươi nhé?” Hắn đưa tay ôm lấy eo ta.
“Không cần, để ta dựa vào ngươi thế này là được rồi.”
“Ta nghe nói bờ biển lúc mặt trời mọc rất đẹp.”
“Nhưng là như vậy rất mệt à, hôm nay chúng ta còn phải đến viện hải dương học nữa đó!”
“Đây là bởi ta muốn cùng người ta yêu nhất chia sẻ phong cảnh xinh đẹp nhất a.”
“Thật buồn nôn, ta muốn đi ngủ.”
“Đừng ngủ, mặt trời sắp mọc rồi.”
Ta đưa mắt nhìn hướng chân trời, nơi giao thoa giữa trời và biển đã nổi lên một vầng sáng hồng đỏ.
Chỉ trong nháy mắt, vầng sáng hồng đỏ đó không ngừng biến hóa màu sắc, cuối cùng trở thành một sắc vàng óng ánh tỏa ra toàn bộ mặt biển. Bị ánh sáng chói chiếu vào, ta hơi khó chịu nhắm mắt lại, vừa mắt ra liền thấy một vòng đường cong màu vàng. Chậm rãi, chậm rãi, đường cong mở rộng thành nửa vòng tròn, cuối cùng biến thành một hình tròn hoàn chỉnh. Ánh mặt trời chính như đang ban phát ơn lành cho vạn vật trên thế gian này. Biển rộng vì được chiếc sáng bởi ánh mặt trời mà từ xa đến gần dần dần biến thành một màu xanh lam chói mắt. Gió biển cũng nhờ có ánh mặt trời mà trở nên mềm nhẹ hơn, khiến toàn thân như được đắm trong một dòng nước ấm áp. Sức mạnh của ánh mặt trời thần kỳ như vậy đó.
“Triệu Nghị, ngươi có nhớ hay không? Ta từng nói muốn ngươi lấy mặt trời xuống cho ta a.” Ta dựa vào vai hắn rồi nhỏ giọng nói, ánh mặt trời ấm áp làm cho ta an tâm chỉ muốn ngủ một giấc.
“Ta cũng nói qua, ta chỉ có thể giao trái tim mình cho ngươi mà thôi.”
“Ngươi thực ngốc, ngươi còn không hiểu mặt trời mà ta muốn chính là ngươi sao?” Ta nhẹ nhàng nói xong liền chìm vào giấc ngủ.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, ta cảm thấy có cái gì đó thật mềm mại, ướt át bao trùm lên môi ta, ta ở nửa mơ nửa tỉnh nở nụ cười.
Bị ánh mặt trời vây quanh cảm giác thật sự rất thoải mái.
Ta không biết mình trở về trên giường ở khách sạn như thế nào.
Khi tỉnh lại đã là 9 giờ sáng, rửa mặt, ăn một bữa sáng ngon lành xong ta liền cùng Triệu Nghị đi đến viện Hải dương học.
Nhờ có thẻ sinh viên mà được giảm một nửa giá vé, lúc vào được trong Viện Hải dương học cũng đã quá 11 giờ.
Nếu có người nào nói ở khu “Thế giới đáy biển” của Viện Hải dương sẽ có cảm giác chân thật như dưới đáy biển thì đó nhất định là nói láo.
Xung quanh chật ních già trẻ lớn bé, người đến xem cá có khi còn nhiều hơn cả chỗ cá trong bể.
Vốn không thích chốn đông ngươi, giờ ta chỉ cả thấy đầu óc quay mòng mòng, mỗi lúc khó chịu như vậy trong lòng lại luôn tự giác nhớ đến một đôi tay lớn, một bả vai dày rộng của ai đó. Theo thói quen ta đưa tay sang định bám vào rồi tựa lên ngươi người hắn, nhưng nào ngờ tay của ta vừa duỗi ra liền quàng lên vai một cô gái trẻ bên cạnh.
Cô gái xinh đẹp kia dùng ánh mắt nhìn sắc lang mà trừng ta một cái rồi tỏ vẻ khinh ghét nhanh chóng tránh xa. Ngược lại ta cảm thấy vô cùng vinh hạnh, không ngờ cũng có ngày mình thành sắc lang a.
Ta nở nụ cười, tiếp tục tìm Triệu Nghị.
Ta dám chắc với chiều cao cùng diện mạo đặc biệt bắt mắt của Triệu Nghị thì ta có thể dễ dàng phát hiện ra hắn, nhưng không ngờ tìm xung quanh cả một lúc lâu mà chẳng thấy được một chút bóng dáng của hắn.
Không xong! Ta thật sự lạc khỏi hắn rồi!
Còn may là ta có mang điện thoại di động nên liền lôi ngay trong túi ra, chỉ là dù ta bấm thế nào thì màn hình điện thoại cũng chỉ là một màu tối đen.
Điện thoại hết pin!
Trời ạ sao lại đen đủi thế này chứ!
Thôi kệ, dù gì ta cũng không phải trẻ con, đi lạc thì cùng lắm tự mình quay về khách sạn rồi sẽ gặp hắn mà.
Có điều nếu không có hắn ta căn bản không còn hứng thú đi thăm viện Hải Dương nữa, chỉ lơ đang đi theo đám đông.
Cứ đi cứ đi, đủ loại sinh vật biển với muôn vàn kiểu dáng, màu sắc sặc sỡ rốt cục vẫn khiến cho ta hứng thú. Qua mặt kính trong trước mặt, một con cá nhỏ toàn thân vàng óng có thêm chút ít viền đen rất đáng yêu đang bơi lội, khi ta tới gần nó, nó liền mở to một đôi mắt nhỏ màu đen tuyền trừng ta, cái miệng nhỏ chu lên nhả ra từng đợt bọt khí, thân mình lay động trái phải giữa làn nước như thể đang chào hỏi ta.
“Triệu Nghị, ngươi xem này nó đang chào ta đấy!”
Ta định kéo lấy tay người bên cạnh theo thói quen nhưng tay vừa duỗi ra lại chỉ có thể nắm hụt lấy không khí, từng đôi từng đôi tình nhân không ngừng đi ngang qua, chẳng ai thèm liếc ta lấy một cái. Như thể thế giới này chỉ còn một mình ta là người cô đơn, cảm giác đơn độc đã lâu chưa trải qua khiến ta thấy sợ hãi. Tám tháng mười một ngày được Triệu Nghị yêu chiều như vậy, ta rốt cuộc không thể quay về sống một mình được nữa.
Cảm giác như chính ta biến thành con cá nhỏ trước mắt, không có nước liền chẳng thể sinh tồn.
Cố gắng nặn ra một nụ cười chào tạm biệt cá nhỏ xong ta liền bắt đầu cố gắng tìm lại nguồn nước sinh mệnh của mình.
Chính là nơi nơi đều không có, xuất hiện trước mắt ta chỉ toàn là những khuôn mặt xa lạ khiến ta sợ hãi, ta vẫn chỉ đơn côi một người.
Triệu Nghị của ta, ta liều lĩnh yêu Triệu Nghị, vất vả lắm mới có được hắn, ánh mặt trời của ta, nguồn nước của ta.
Nếu ta từng nói ta không cần hắn, như vậy đều là lời nói lúc giận dỗi của ta mà thôi, trong lòng ta đối với hắn đã là tin cậy vô điều kiện rồi.
Hiện ta ta tìm thế nào cũng không thấy hắn, không hề có sự hiện hữu của hắn.
Quay lại lối đi cũ điên cuồng tìm hắn, đến khi ta đã mệt đến mức không thể không tìm một chỗ nghỉ ngơi thì lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên băng ghế dài.
Lúc này sao tấm lưng kia lại có vể cô đơn, bi thương đến thế, Nếu hiện tại không phải ở nơi đông đúc người người qua lại như thế này, ta thật sự rất muốn dùng hết sức mình ôm lấy thân người kia, khiến hắn không bao giờ thấy cô đơn nữa.
Ta nhanh chóng đến gần bóng dáng kia rồi nhẹ nhàng lấy tay bịt kín hai mắt hắn.
Hồi lâu, hắn không hề có phản ứng gì, cũng không nói chuyện.
Ta muốn nói gì đó lại đột nhiên cảm thấy tay bị túm chặt lấy kéo đến bên miệng hắn rồi bị hôn lên.
Dần dần xung quanh chúng ta người đã đông lên, có thể loáng thoáng thấy được vài ánh mắt ngạc nhiên đang nhìn đến.
Ta rút mạnh tay về rồi xoay người bước đi, tức khắc sau lưng liền cảm thấy có người đứng dậy theo.
“Nếu vẫn không nhìn thấy ngươi, ta sẽ xốc cả nơi này lên.”
Ta chủ động cầm lấy tay hắn, nhìn khuôn mặt tràn mặt mỏi mệt còn mang theo lo lắng của người trước mặt rồi nở nụ cười.
“Nơi này có rất nhiều sinh mệnh nhỏ đáng yêu, ngươi không thể xằng bậy a.”
Tại phần mộ tình yêu này, giờ ai là người lún sâu hơn đây?
***
Ra khỏi “Thế giới đáy biển”, chúng ta tiếp tục đi xem cá heo biểu diễn.
Thân thể kia tuy rằng cồng kềnh nhưng kì thực những chú cá heo kia lại rất thông minh lanh lợi có thể hoàn thành xuất sắc từng động tác mà nhân viên thuần dưỡng yêu cầu, giành được những tiếng hoan hô vỗ tay vang dỗi tựa sấm vang từ khán đài.
“Nhân viên thuần dưỡng kia thật là nam tính nha!” Ta không khỏi tán thưởng.
Ai ngờ người bên cạnh nghe vậy sắc mặt liền thay đổi nói: “Chúng ta đi thôi.”
Ta cười đến càng vui vẻ, muốn trêu hắn thêm.
“Đàn ông nam tính như thế không không nhiều lắm, ta còn muốn ngắm a.”
“Không được!”
Dứt lời hắn liền đứng bật dậy giữ chặt tay của ta.
“Ta chỉ xem cá heo mà thôi.”
“Cái gì cũng không cho xem!”
Cuối cùng ta vẫn bất đắc dĩ bị hắn lôi ra khu biểu diễn.
***
Vừa ra đến cổng khu biểu diễn liền có người đến chào hàng đồ lưu niệm hình cá heo.
Một bác gái cầm mấy chuỗi móc treo hình cá heo nhỏ đưa đến trước mắt ta.
“Cháu trai, có muốn mua chút đồ về làm kỉ niệm không a?”
Tuy rằng không thích kiểu chào hàng này nhưng ta thực sự không hề có sức kháng cự với những thứ đáng yêu, vừa thấy liền nhìn không rời mắt.
Triệu Nghị đành phải xụ mặt đứng cạnh chờ ta.,
Ngắm một lúc lâu, dù thế nào vẫn đều cảm thấy mấy con cá heo nhỏ này đáng yêu hết sức khiến ta không biết nên mua cái nào.
“Cháu trai, ngươi xem cái này đi.” Bác gái đưa cho ta một thứ đồ trang trí, nhìn lại thì ra đó là một cặp đôi cá heo nhỏ, miệng đối miệng tạo nên một vòng hình trái tim. “Mua cái này về tặng cho bạn gái là thích hợp nhất, mỗi người treo một cái lên điện thoại. Rất nhiều thanh niên đều thích cái này a!”
“Nghe lời bác gái ý nói xong ta liền không đắn đo gì mua một cặp móc đó.
Triệu Nghị không kiên nhẫn đứng cạnh căn bản chẳng chú ý xem ta mua gì, thấy ta trả tiền xong liền lập tức kéo ta đi.
***
Hành trình thăm quan viện Hải dương học vì Triệu Nghị như vậy mà khong thể tiếp tục, đã không thể đi tiếp đã đành, đằng này ảnh cũng chả chụp được lấy một tấm.
Trở lại khách sạn, ta mệt đớ người ngã nhào lên giường không buồn động đậy. Nằm trên giường lớn mềm mại bỗng có thứ đâm lên đùi khiến ta thấy hơi đau. Đảo lại trong túi quần liền lôi ra đôi móc treo cá heo tình nhân vừa mua ban nãy.
Lúc này Triệu Nghị đang ngồi bên giường, quay lưng về phía ta thu dọn ba lô của hắn, nhìn bóng lưng vì không muốn mất đi ta lần nữa mà trở nên mất mác như vậy ta liền đưa tay vuốt trên lưng hắn.
“Đừng lộn xộn.” Hắn lên tiếng nhưng không ngăn lại động tác của ta.
“Hôm nay thật chẳng có gì vui cả.” Ta bắt đầu oán giận. “Ta đi đâu đều bị ngươi lôi kéo.”
“Ta sợ, sợ rằng chỉ vừa buông tay ra ngươi lại biến mất…”
Hắn rốt cuộc bắt được bàn tay ta đang vuốt trên lưng hắn kèo đến phía trước, ta thuận thế liền nằm úp lên trên lưng hắn, vươn thêm một cánh tay ôm lấy cổ hắn.
“Ta muốn tặng ngươi thứ này.” Ta nhẹ nhàng nói vào tai hắn.
“Cái gì vậy?” Hắn quay người lại nhìn, ngón tay nghịch lấy đám tóc mái hỗn độn trên trán ta.
Ta mang cá heo con ra đặt trước mặt hắn, sau đó tách hai con cá heo đang “hôn nồng nhiệt” ra, đưa cho hắn một con.
“Chúng nó chính là trái tim a, Có điều để sống được, ta chỉ có thể đem một nửa cho ngươi, một nửa để lại cho mình. Ngươi phải trân trọng nó nha.”
“Tiểu Thụy” Hắn ôm chặt lấy ta, “Ai dạy ngươi nói mấy lời phiến tình như thế hả?”
Dần dần những nụ hôn được đặt lên môi ta rậm ra như mưa phùn đầu xuân mà vẫn không thiếu dịu dàng.
“Trừ ngươi ra còn có ai a?” Ta đưa tay quàng lấy bả vai dày rộng kia.
“Tiểu Thụy, đừng trách đêm nay ta không cho ngươi ngủ.” Mắt hắn trong tức khắc liền bừng lên dục vọng.
“Ta muốn tắm rửa trước đã.”
“Chúng ta cùng nhau tắm đi.”
Nói xong, hắn đem ta ôm vào phòng tắm.
Chính là hai người vừa cởi hết quần áo thì còn đâu tâm trí tắm rửa nữa? Hai ta trực tiếp trình diễn một màn tình cảm mãnh liệt a.
Ở phòng tắm làm đến khi kiệt sức, chúng ta mới bắt đầu tắm rửa thật sự, nhưng vừa về tới trên giường, đối mặt với “núi nhỏ lại nhô lên” của hắn, ta chỉ có thể miễn cường cùng hắn hợp lại làm một thêm lần nữa.
Gió biền ùa tới không ngừng thổi tung bức màn cửa sổ, nhưng lại không cách nào làm tiêu tan đi nồng đậm xuân sắc trong phòng.
***
Ta tỉnh lại trong ánh nắng tươi mới của buổi bình minh, chuyện đầu tiên ta làm chính là đứng dậy hết mở cửa sổ để hơi thở bọc theo ánh mặt trời của biển có thể ùa vào tràn ngập cả phòng.
Một buổi sáng thật thích ý a, ta vươn người định duỗi thẳng lưng thì liền cảm thấy phần eo đau đớn vô cùng, theo đó cả người mất đà ngã về trên giường, vừa lúc lọt vào trong lòng người nào đó.
“Hôm nay ta nhất định phải ra biển bơi lội!” Không thèm đếm xỉa trên người đang có nhiều dấu hôn, ta kiên định nói.
“Tiểu Thụy, tốt nhất là chúng ta tiếp tục chuyện tối hôm qua đi.” Hắn ôm ta, tay đưa thẳng đến dưới bụng ta sờ soạng.
“Khốn khiếp! Dừng tay! Ta không chơi nữa!” Vừa định bắt lấy cái tay xấu xa của hắn thì tay ta đã bị cánh tay còn lại của hắn kiểm soát.
“Ta còn chưa chơi đủ đâu.” Tay hắn không ngừng đùa bỡn nơi nhạy cảm của ta.
“Thật sự là không cần mà! Ta không được nữa.” Ta chỉ còn cách cầu xin hắn.
“Ta sẽ không cho ngươi ra biển.”
Thật quá đáng! Không phải chính ngươi nói muốn ngắm biển sao?
“Thân thể của ngươi chỉ để cho ta nhìn mà thôi.”
Tuyên bố quyền sở hữu xong, cả người hắn trực tiếp nhào tới đem ta đè chặt trên giường, lại bắt đầu một hành trình mới của dục vọng.
***
Giữa trưa ăn cơm, trả phòng xong chúng ta lại bắt đầu lên đường về nhà.
Đương nhiên tất cả hành lý đều do hắn xử lý, ai bảo hắn đối với ta miệt mài quá độ, còn ta cũng chỉ có thể dùng một kiểu tư thế quái dị bám vào hắn để đi lại.
Vất vả lắm mới lên được ô tô, đã không còn sức đâu mà đếm xỉa xem hoàn cảnh xung quanh ác liệt tới mức nào, ta liền tựa vào người hắn ngủ.
HẾT
Tác giả :
Vi Hồng Sắc