Hữu Châu Hà Tu Độc
Quyển 8 - Chương 6: Các hiển thân thủ (Lục)
Sàn nhà đột nhiên chấn động.
Hoắc thái y vô thức rướn người về phía Mạc Cư, “Lại có chuyện gì đây?”
Mạc Cư và Đoan Mộc Hồi Xuân liếc nhìn nhau.
Mạc Cư cười khổ nói: “Xem ra chúng ta muốn thái bình, có kẻ cứ khăng khăng không chịu thái bình.”
Bọn họ đều là người luyện võ, tai thính mắt tinh, tự khắc nghe được dưới lầu một đã thành chiến trường.
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Nếu ta đoán không sai, kẻ đào tẩu cùng đám truy kích mà ngươi kể là người cùng một hội.”
Mạc Cư sực tỉnh hỏi: “Ý ngươi là, có kẻ cố tình muốn tạo ra trận hỗn loạn này, nhằm đục nước béo cò?”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Đối phương vừa lên lầu liền mất tung mất tích, nếu không phải đã mưu tính trước thì chính là có người tiếp ứng. Kẻ truy kích chiếu theo những gì ngươi nói là cố ý gây xung đột với chưởng quỹ, có thể thấy bọn chúng đã biết trước thân phận của chưởng quỹ, còn không phải người cùng một hội sao.”
Mạc Cư hỏi: “Không phải chúng ta đang bị cuốn vào cuộc nội chiến của võ lâm Tây Khương chứ?”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Hiện Phong Thước lĩnh đang rối loạn, hai môn phái nào lại không có mắt, cứ một mực chọn đúng thời điểm này đến đây giải quyết ân oán?”
Mạc Cư hỏi: “Vậy vẫn là nhắm vào Cơ Thanh Lan mà đến?”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Bất luận là nhắm vào ai, chúng ta cứ phòng sẵn binh lai tương đáng thì hơn.”
Hoắc thái y không khỏi nhìn sang hắn một cái.
Ngoài bệ cửa vang lên tiếng va chạm một ngắn một dài.
Mạc Cư và Đoan Mộc Hồi Xuân cả kinh, cuống quýt mở cửa sổ.
An Nhiên nhào tới, không đợi đứng vững đã báo ngay: “Nơi đây là địa bàn của Thánh Nguyệt giáo!”
Mạc Cư lấy làm kinh hãi: “Làm sao ngươi biết được?”
An Nhiên nói: “Ta nghe cặp phu phụ kia nói, bọn họ bảo trường phái võ công của chưởng quỹ rất giống Thánh Nguyệt giáo.”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Chúng ta cùng đôi phu phụ kia không thân không thiết, cớ gì bọn họ phải báo cho chúng ta?” Chưa kể hiện tại đang rơi vào thế địch hữu khó phân như lạc giữa màn sương, dù là kẻ hành tẩu giang hồ thông thường, đối phương ắt cũng chẳng có lý do để thành thật trước người xa lạ.
An Nhiên hỏi: “Có khi nào đôi phu phụ kia cũng muốn đối phó với Thánh Nguyệt giáo không?”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Vậy hắn có nói võ công của đám người giao thủ với chưởng quỹ ra sao chứ?”
An Nhiên lắc đầu bảo: “Điểm ấy thì không.”
“Ha ha ha…” Bên ngoài khách điếm đột ngột vang lên một tràng cười chấn động lỗ tai.
An Nhiên ôm tai nói: “Ta có thể coi như chưa nghe được không.”
Đoan Mộc Hồi Xuân bảo: “Cổ nhân nói, cái đó gọi là bịt tai trộm chuông.”
Mạc Cư thò đầu ra, nhưng chỉ trông thấy bức tường cao của khách điếm.
An Nhiên nói: “Để ta đi xem.” Nói đoạn, nàng khom lưng nhảy lên cửa sổ, nhún nhẹ mũi chân xuống bệ cửa, nhảy phốc ra ngoài.
Tràng cười nọ thu hút rất nhiều người ló đầu ra, chung quy trận hỗn chiến ở sảnh đường nhất thời canh ba cũng không dừng được, chi bằng nhìn xem bên ngoài có thêm chuyện gì mới.
An Nhiên tiến vào đám đông, hòa theo dòng người ùa ra khỏi khách điếm. Trông thấy một nam tử to cao đang đứng tại một khoảng đất trống bên ngoài khách điếm, dưới chân hắn có một mỹ mạo thiếu nữ đang ngồi, hai tay hai chân và miệng đều bị buộc vải, dáng vẻ chật vật đáng thương.
Nam tử kia thấy người từ trong khách điếm ùn ùn kéo tới, lạnh lùng mỉm cười, đưa chân đá một phát vào mông thiếu nữ. Thiếu nữ phẫn nộ, lại bị y túm áo. “Cơ Thanh Lan, ta biết ngươi đang ở gần đây. Nếu muốn cứu nha hoàn của ngươi, tốt nhất hãy lộ diện ngay. Bằng không…” Y vừa nhấc tay trái, một thanh chủy thủ thình lình hiện ra, “Thì đừng trách sao ta không biết thương hương tiếc ngọc.”
Y nói bằng tiếng Hán, ở đây đa số người Tây Khương chẳng hiểu y nói gì, nhưng ba chữ Cơ Thanh Lan thì như sấm bên tai, khiến tất cả không khỏi nhìn quanh, như thể Cơ Thanh Lan hiện đang lẩn giữa bọn họ.
An Nhiên nhớ Đoan Mộc Hồi Xuân từng nhắc đến bên cạnh Cơ Thanh Lan có một đôi nha hoàn giống nhau như đúc, phải chăng là người này?
Nam tử nọ lắc chủy thủ trong tay, “Hanh, xem ra ngươi quả là lòng gan dạ sắt.” Y đột ngột cởi miếng vải bịt miệng thiếu nữ, cười lạnh nói với nàng, “Là công tử nhà ngươi không cứu ngươi, đừng trách ta vô tình.”
Thiếu nữ nhổ vào mặt y, cười khẩy lại: “Nói cho cùng. Chẳng qua cũng chỉ là thứ chó săn của Hồn Hồn vương.”
Sát khí trong mắt nam tử vụt lóe, nháy mắt vung tay chém xuống, chợt thấy giữa không trung nhoáng lên ánh đao, kèm theo tiếng quát: “Hách Cốt, kiếm hạ lưu người!”
Nam tử ấy nghiễm nhiên chính là đệ nhất cao thủ dưới trướng Hồn Hồn vương. Khóe miệng hắn nhếch lên, một tay đẩy thiếu nữ ra, tay còn lại đảo chiều chủy thủ, nhắm đối phương lao tới.
Choang một tiếng.
Chủy thủ bị đánh bay, cắm vào tường.
Hách Cốt ngoái đầu, phát hiện ra kẻ xuất thủ can ngăn vận áo bào xám tro, che khăn xám, chỉ để lộ đôi mắt. Y quan sát hắn vóc người cao cao, có mấy phần tương tự với Cơ Thanh Lan. Hách Cốt nói: “Cơ Thanh Lan, rốt cuộc cũng chịu lộ diện rồi sao?”
Nghe vậy, thiếu nữ bên cạnh y thoáng lộ ra biểu tình kỳ quái.
“Cơ Thanh Lan” đáp xuống mặt đất, chắp tay bảo: “Ta đã tới, sao ngươi còn chưa thả người?”
Hách Cốt nói: “Ngươi vẫn chưa thúc thủ chịu trói.”
“Cơ Thanh Lan” bảo: “Lẽ nào đệ nhất cao thủ dưới trướng Hồn Hồn vương chỉ có thể khống chế nữ nhi buộc đối thủ thúc thủ chịu trói mới hòng thắng được sao?”
Hách Cốt nói: “Ngươi không phải khích ta. Chỉ cần ngươi bằng lòng thúc thủ chịu trói, ta đảm bảo sẽ thả nàng đi bình an vô sự.”
“Cơ Thanh Lan” hỏi: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”
Hách Cốt bảo: “Ngươi đã lộ diện, thế thì nàng sống hay chết cũng chẳng có gì quan trọng nữa.”
“Cơ Thanh Lan” nói: “Ta có thể xuất hiện, dĩ nhiên cũng có thể biến mất. Tuy ta thương tiếc nha hoàn của ta, nhưng vẫn chưa đến mức vì nàng mà liều lĩnh tính mạng.” Hắn vừa dứt lời, mũi chân liền chuyển, mở đường thoát.
Hách Cốt không ngờ hắn cư nhiến nói đi là đi thật, liền không dám chậm trễ, lập tức đuổi theo hắn.
“Cơ Thanh Lan” chạy cũng không xa, chỉ vòng quanh quán trọ Bình An. Hách Cốt biết hắn quỷ kế đa đoan, sợ hắn lượn quanh rồi mất dạng vào quán trọ Bình An, chẳng dám lơ là lấy một khắc.
Kỳ thực lúc này không chỉ Hách Cốt chẳng dám lơ là, còn có cả An Nhiên. Vừa nhác thấy “Cơ Thanh Lan” nhảy ra, nàng liền biết hắn không phải Cơ Thanh Lan mà là Đoan Mộc Hồi Xuân. Tiếng nói ấy dáng người ấy thân pháp ấy tuyệt đối không nhầm được.
Dù chẳng biết vì sao Đoan Mộc Hồi Xuân lại làm thế, nhưng nàng vẫn lập tức nghĩ cách giải vây cho hắn. Hiện tại Hách Cốt cũng chưa hoài nghi thân phận hắn, đương nhiên càng không lường được trong đoàn người còn có nàng hỗ trợ.
Mắt thấy Hách Cốt và Đoan Mộc Hồi Xuân chạy đến vòng thứ sáu, nàng nhặt lên một hòn đá, nghiêng người nhắm mắt cá chân của Hách Cốt ném tới.
Đá tuy nhỏ, nhưng lực rất mạnh.
Ngờ đâu Hách Cốt dường như có thêm mắt sau lưng, khẽ phóng người lên, mũi chân vừa vặn nhún xuống hòn đá, mượn lực tiến tới, lao thẳng vào lưng Đoan Mộc Hồi Xuân. Đoan Mộc Hồi Xuân nghe tiếng định vị, vụt lách người qua cánh phải.
Nhưng hắn đã nhanh, tay của Hách Cốt còn nhanh hơn.
Thoáng thấy năm đầu ngón tay y sắp bắt được đỉnh đầu Đoan Mộc Hồi Xuân, bên hông bỗng dưng phất qua một cái bóng trắng, vỗ nhẹ lên lòng bàn tay của Hách Cốt. Hách Cốt hoảng hốt nắm tay lại, lộn ngược ra sau đáp xuống đất, hoang mang bất định nhìn hai thanh niên giấu mặt không biết từ chỗ nào chui ra.
“Cái đó hình như chính là đai lưng của ta.” Nam tử vận thương thanh (xanh ngọc) y bào bất đắc dĩ nhận lại đai lưng từ nam tử bên cạnh, buộc vào lưng, lẩm bẩm, “Xem ra ngươi không hề sợ ta phải thoát y trước mặt bàn dân thiên hạ.”
Nam tử bên cạnh thản nhiên nói: “Ta biết ngươi còn một dải nữa bên trong.”
Hách Cốt thấy bọn họ không coi ai ra gì, giận dữ quát: “Các ngươi là người phương nào?”
Nam tử vận áo thương thanh nói: “Di? Không phải ngươi vừa gọi ta ra sao?”
Hách Cốt sững người. Tuy nhiên y nhanh chóng phản ứng lại, nói: “Ngươi đừng hòng gạt ta. Ta đã gặp qua Cơ Thanh Lan, hắn nói năng thanh âm ngữ điệu cũng không giống với ngươi.”
Nam tử vận thương thanh y bào buông tay nói: “Trên đường đào tẩu, đương nhiên cần thay đổi hình dạng một phen. Nếu ngươi nghe không ra, chẳng phải chứng tỏ ta đây giả dạng rất thành công?”
Nam tử cạnh y nói: “Khoảng này đối với ngươi đương nhiên đã là cưỡi ngựa thuần tay.”
Nam tử vận thương thanh y bào nhịn không được nhấc tay, cách lớp vải cọ cọ mũi, nói: “Chuyện thuở thành niên, hà tất phải nhắc lại?”
Nam tử cạnh hắn đột ngột tiến tới một bước, nói với Hách Cốt: “Hiện tâm trạng ta đang rất bất hảo.”
Hách Cốt mù mịt hỏi: “Liên can gì tới ta?”
Nam tử nọ bảo: “Ta muốn đánh người.”
Hách Cột giận dữ, nhưng nam tử vừa xuất thủ, y liền chuyển sang khiếp sợ!
Xuất thủ một chiêu liền biết ngay thế nào là cao nhân, nam tử ấy võ công tuyệt đỉnh cảnh giới bất phàm, thiên hạ hiện nay, e rằng chỉ có cao thủ bậc nhất như Cơ Diệu Hoa mới xứng tầm! Trong tay nam tử chỉ cầm một cành cây không rõ ngắt xuống tự lúc nào, nhưng kiếm khí thì sắc bén, đủ để thắng đao kiếm trong tay cao thủ hạng nhất!
Hách Cốt bị hắn bức đến liên tiếp không thể đánh trả. Y đem lòng hoảng sợ, một cao thủ tuyệt đỉnh như thế không thể vô danh lặng tiếng chốn giang hồ!
Tuổi còn trẻ, võ công cực cao, bên người còn có một thanh niên làm bạn…
Hách Cốt chợt bừng tỉnh, thốt lên: “Viên Ngạo Sách?!”
Hoắc thái y vô thức rướn người về phía Mạc Cư, “Lại có chuyện gì đây?”
Mạc Cư và Đoan Mộc Hồi Xuân liếc nhìn nhau.
Mạc Cư cười khổ nói: “Xem ra chúng ta muốn thái bình, có kẻ cứ khăng khăng không chịu thái bình.”
Bọn họ đều là người luyện võ, tai thính mắt tinh, tự khắc nghe được dưới lầu một đã thành chiến trường.
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Nếu ta đoán không sai, kẻ đào tẩu cùng đám truy kích mà ngươi kể là người cùng một hội.”
Mạc Cư sực tỉnh hỏi: “Ý ngươi là, có kẻ cố tình muốn tạo ra trận hỗn loạn này, nhằm đục nước béo cò?”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Đối phương vừa lên lầu liền mất tung mất tích, nếu không phải đã mưu tính trước thì chính là có người tiếp ứng. Kẻ truy kích chiếu theo những gì ngươi nói là cố ý gây xung đột với chưởng quỹ, có thể thấy bọn chúng đã biết trước thân phận của chưởng quỹ, còn không phải người cùng một hội sao.”
Mạc Cư hỏi: “Không phải chúng ta đang bị cuốn vào cuộc nội chiến của võ lâm Tây Khương chứ?”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Hiện Phong Thước lĩnh đang rối loạn, hai môn phái nào lại không có mắt, cứ một mực chọn đúng thời điểm này đến đây giải quyết ân oán?”
Mạc Cư hỏi: “Vậy vẫn là nhắm vào Cơ Thanh Lan mà đến?”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Bất luận là nhắm vào ai, chúng ta cứ phòng sẵn binh lai tương đáng thì hơn.”
Hoắc thái y không khỏi nhìn sang hắn một cái.
Ngoài bệ cửa vang lên tiếng va chạm một ngắn một dài.
Mạc Cư và Đoan Mộc Hồi Xuân cả kinh, cuống quýt mở cửa sổ.
An Nhiên nhào tới, không đợi đứng vững đã báo ngay: “Nơi đây là địa bàn của Thánh Nguyệt giáo!”
Mạc Cư lấy làm kinh hãi: “Làm sao ngươi biết được?”
An Nhiên nói: “Ta nghe cặp phu phụ kia nói, bọn họ bảo trường phái võ công của chưởng quỹ rất giống Thánh Nguyệt giáo.”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Chúng ta cùng đôi phu phụ kia không thân không thiết, cớ gì bọn họ phải báo cho chúng ta?” Chưa kể hiện tại đang rơi vào thế địch hữu khó phân như lạc giữa màn sương, dù là kẻ hành tẩu giang hồ thông thường, đối phương ắt cũng chẳng có lý do để thành thật trước người xa lạ.
An Nhiên hỏi: “Có khi nào đôi phu phụ kia cũng muốn đối phó với Thánh Nguyệt giáo không?”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Vậy hắn có nói võ công của đám người giao thủ với chưởng quỹ ra sao chứ?”
An Nhiên lắc đầu bảo: “Điểm ấy thì không.”
“Ha ha ha…” Bên ngoài khách điếm đột ngột vang lên một tràng cười chấn động lỗ tai.
An Nhiên ôm tai nói: “Ta có thể coi như chưa nghe được không.”
Đoan Mộc Hồi Xuân bảo: “Cổ nhân nói, cái đó gọi là bịt tai trộm chuông.”
Mạc Cư thò đầu ra, nhưng chỉ trông thấy bức tường cao của khách điếm.
An Nhiên nói: “Để ta đi xem.” Nói đoạn, nàng khom lưng nhảy lên cửa sổ, nhún nhẹ mũi chân xuống bệ cửa, nhảy phốc ra ngoài.
Tràng cười nọ thu hút rất nhiều người ló đầu ra, chung quy trận hỗn chiến ở sảnh đường nhất thời canh ba cũng không dừng được, chi bằng nhìn xem bên ngoài có thêm chuyện gì mới.
An Nhiên tiến vào đám đông, hòa theo dòng người ùa ra khỏi khách điếm. Trông thấy một nam tử to cao đang đứng tại một khoảng đất trống bên ngoài khách điếm, dưới chân hắn có một mỹ mạo thiếu nữ đang ngồi, hai tay hai chân và miệng đều bị buộc vải, dáng vẻ chật vật đáng thương.
Nam tử kia thấy người từ trong khách điếm ùn ùn kéo tới, lạnh lùng mỉm cười, đưa chân đá một phát vào mông thiếu nữ. Thiếu nữ phẫn nộ, lại bị y túm áo. “Cơ Thanh Lan, ta biết ngươi đang ở gần đây. Nếu muốn cứu nha hoàn của ngươi, tốt nhất hãy lộ diện ngay. Bằng không…” Y vừa nhấc tay trái, một thanh chủy thủ thình lình hiện ra, “Thì đừng trách sao ta không biết thương hương tiếc ngọc.”
Y nói bằng tiếng Hán, ở đây đa số người Tây Khương chẳng hiểu y nói gì, nhưng ba chữ Cơ Thanh Lan thì như sấm bên tai, khiến tất cả không khỏi nhìn quanh, như thể Cơ Thanh Lan hiện đang lẩn giữa bọn họ.
An Nhiên nhớ Đoan Mộc Hồi Xuân từng nhắc đến bên cạnh Cơ Thanh Lan có một đôi nha hoàn giống nhau như đúc, phải chăng là người này?
Nam tử nọ lắc chủy thủ trong tay, “Hanh, xem ra ngươi quả là lòng gan dạ sắt.” Y đột ngột cởi miếng vải bịt miệng thiếu nữ, cười lạnh nói với nàng, “Là công tử nhà ngươi không cứu ngươi, đừng trách ta vô tình.”
Thiếu nữ nhổ vào mặt y, cười khẩy lại: “Nói cho cùng. Chẳng qua cũng chỉ là thứ chó săn của Hồn Hồn vương.”
Sát khí trong mắt nam tử vụt lóe, nháy mắt vung tay chém xuống, chợt thấy giữa không trung nhoáng lên ánh đao, kèm theo tiếng quát: “Hách Cốt, kiếm hạ lưu người!”
Nam tử ấy nghiễm nhiên chính là đệ nhất cao thủ dưới trướng Hồn Hồn vương. Khóe miệng hắn nhếch lên, một tay đẩy thiếu nữ ra, tay còn lại đảo chiều chủy thủ, nhắm đối phương lao tới.
Choang một tiếng.
Chủy thủ bị đánh bay, cắm vào tường.
Hách Cốt ngoái đầu, phát hiện ra kẻ xuất thủ can ngăn vận áo bào xám tro, che khăn xám, chỉ để lộ đôi mắt. Y quan sát hắn vóc người cao cao, có mấy phần tương tự với Cơ Thanh Lan. Hách Cốt nói: “Cơ Thanh Lan, rốt cuộc cũng chịu lộ diện rồi sao?”
Nghe vậy, thiếu nữ bên cạnh y thoáng lộ ra biểu tình kỳ quái.
“Cơ Thanh Lan” đáp xuống mặt đất, chắp tay bảo: “Ta đã tới, sao ngươi còn chưa thả người?”
Hách Cốt nói: “Ngươi vẫn chưa thúc thủ chịu trói.”
“Cơ Thanh Lan” bảo: “Lẽ nào đệ nhất cao thủ dưới trướng Hồn Hồn vương chỉ có thể khống chế nữ nhi buộc đối thủ thúc thủ chịu trói mới hòng thắng được sao?”
Hách Cốt nói: “Ngươi không phải khích ta. Chỉ cần ngươi bằng lòng thúc thủ chịu trói, ta đảm bảo sẽ thả nàng đi bình an vô sự.”
“Cơ Thanh Lan” hỏi: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”
Hách Cốt bảo: “Ngươi đã lộ diện, thế thì nàng sống hay chết cũng chẳng có gì quan trọng nữa.”
“Cơ Thanh Lan” nói: “Ta có thể xuất hiện, dĩ nhiên cũng có thể biến mất. Tuy ta thương tiếc nha hoàn của ta, nhưng vẫn chưa đến mức vì nàng mà liều lĩnh tính mạng.” Hắn vừa dứt lời, mũi chân liền chuyển, mở đường thoát.
Hách Cốt không ngờ hắn cư nhiến nói đi là đi thật, liền không dám chậm trễ, lập tức đuổi theo hắn.
“Cơ Thanh Lan” chạy cũng không xa, chỉ vòng quanh quán trọ Bình An. Hách Cốt biết hắn quỷ kế đa đoan, sợ hắn lượn quanh rồi mất dạng vào quán trọ Bình An, chẳng dám lơ là lấy một khắc.
Kỳ thực lúc này không chỉ Hách Cốt chẳng dám lơ là, còn có cả An Nhiên. Vừa nhác thấy “Cơ Thanh Lan” nhảy ra, nàng liền biết hắn không phải Cơ Thanh Lan mà là Đoan Mộc Hồi Xuân. Tiếng nói ấy dáng người ấy thân pháp ấy tuyệt đối không nhầm được.
Dù chẳng biết vì sao Đoan Mộc Hồi Xuân lại làm thế, nhưng nàng vẫn lập tức nghĩ cách giải vây cho hắn. Hiện tại Hách Cốt cũng chưa hoài nghi thân phận hắn, đương nhiên càng không lường được trong đoàn người còn có nàng hỗ trợ.
Mắt thấy Hách Cốt và Đoan Mộc Hồi Xuân chạy đến vòng thứ sáu, nàng nhặt lên một hòn đá, nghiêng người nhắm mắt cá chân của Hách Cốt ném tới.
Đá tuy nhỏ, nhưng lực rất mạnh.
Ngờ đâu Hách Cốt dường như có thêm mắt sau lưng, khẽ phóng người lên, mũi chân vừa vặn nhún xuống hòn đá, mượn lực tiến tới, lao thẳng vào lưng Đoan Mộc Hồi Xuân. Đoan Mộc Hồi Xuân nghe tiếng định vị, vụt lách người qua cánh phải.
Nhưng hắn đã nhanh, tay của Hách Cốt còn nhanh hơn.
Thoáng thấy năm đầu ngón tay y sắp bắt được đỉnh đầu Đoan Mộc Hồi Xuân, bên hông bỗng dưng phất qua một cái bóng trắng, vỗ nhẹ lên lòng bàn tay của Hách Cốt. Hách Cốt hoảng hốt nắm tay lại, lộn ngược ra sau đáp xuống đất, hoang mang bất định nhìn hai thanh niên giấu mặt không biết từ chỗ nào chui ra.
“Cái đó hình như chính là đai lưng của ta.” Nam tử vận thương thanh (xanh ngọc) y bào bất đắc dĩ nhận lại đai lưng từ nam tử bên cạnh, buộc vào lưng, lẩm bẩm, “Xem ra ngươi không hề sợ ta phải thoát y trước mặt bàn dân thiên hạ.”
Nam tử bên cạnh thản nhiên nói: “Ta biết ngươi còn một dải nữa bên trong.”
Hách Cốt thấy bọn họ không coi ai ra gì, giận dữ quát: “Các ngươi là người phương nào?”
Nam tử vận áo thương thanh nói: “Di? Không phải ngươi vừa gọi ta ra sao?”
Hách Cốt sững người. Tuy nhiên y nhanh chóng phản ứng lại, nói: “Ngươi đừng hòng gạt ta. Ta đã gặp qua Cơ Thanh Lan, hắn nói năng thanh âm ngữ điệu cũng không giống với ngươi.”
Nam tử vận thương thanh y bào buông tay nói: “Trên đường đào tẩu, đương nhiên cần thay đổi hình dạng một phen. Nếu ngươi nghe không ra, chẳng phải chứng tỏ ta đây giả dạng rất thành công?”
Nam tử cạnh y nói: “Khoảng này đối với ngươi đương nhiên đã là cưỡi ngựa thuần tay.”
Nam tử vận thương thanh y bào nhịn không được nhấc tay, cách lớp vải cọ cọ mũi, nói: “Chuyện thuở thành niên, hà tất phải nhắc lại?”
Nam tử cạnh hắn đột ngột tiến tới một bước, nói với Hách Cốt: “Hiện tâm trạng ta đang rất bất hảo.”
Hách Cốt mù mịt hỏi: “Liên can gì tới ta?”
Nam tử nọ bảo: “Ta muốn đánh người.”
Hách Cột giận dữ, nhưng nam tử vừa xuất thủ, y liền chuyển sang khiếp sợ!
Xuất thủ một chiêu liền biết ngay thế nào là cao nhân, nam tử ấy võ công tuyệt đỉnh cảnh giới bất phàm, thiên hạ hiện nay, e rằng chỉ có cao thủ bậc nhất như Cơ Diệu Hoa mới xứng tầm! Trong tay nam tử chỉ cầm một cành cây không rõ ngắt xuống tự lúc nào, nhưng kiếm khí thì sắc bén, đủ để thắng đao kiếm trong tay cao thủ hạng nhất!
Hách Cốt bị hắn bức đến liên tiếp không thể đánh trả. Y đem lòng hoảng sợ, một cao thủ tuyệt đỉnh như thế không thể vô danh lặng tiếng chốn giang hồ!
Tuổi còn trẻ, võ công cực cao, bên người còn có một thanh niên làm bạn…
Hách Cốt chợt bừng tỉnh, thốt lên: “Viên Ngạo Sách?!”
Tác giả :
Tô Du Bính