Hữu Châu Hà Tu Độc
Quyển 5 - Chương 3: Ái bất thích thủ (Tam)
Lục Nhân Nghĩa rời đi, Đoan Mộc Hồi Xuân lập tức lo lắng không yên, lúc thì nghĩ xem Minh Tôn tổ chức cứu viện thế nào, lúc lại phỏng đoán Cơ Diệu Hoa sẽ ứng phó ra sao.
“Thân thân a, thoải mái chứ?” Tiếng Cơ Diệu Hoa vang bên tai.
Đoan Mộc Hồi Xuân cả kinh hoàn hồn, thấy y đã ngồi dậy từ bao giờ, đang dùng quạt cung nữ tự quạt cho bản thân. “Phong chủ?” Lúc này Đoan Mộc Hồi Xuân mới phát hiện hắn vốn đang quạt mát cho y, quạt một hồi lại đâm ra quạt luôn cho chính mình. Hắn vội đổi hướng quạt trong tay, lùa gió mát sang kia.
Cơ Diệu Hoa lấy quạt cung nữ đè quạt của hắn lại, khẽ cười bảo: “Nếu thân thân thấy nóng, có thể nói thẳng ra, bất cứ khi nào ta cũng sẵn lòng giúp thân thân cởi áo thoát đai.”
Đoan Mộc Hồi Xuân đáp: “Phong chủ khách khí rồi.”
Cây quạt trong tay Cơ Diệu Hoa không an phận mà lần theo cánh tay Đoan Mộc Hồi Xuân hướng lên, di chuyển đến cằm của hắn, khẽ nhấc, “Thân thân, từ đầu ta đã không hề khách khí với ngươi, khách khí chính là ngươi.”
Đoan Mộc Hồi Xuân thu quạt trong tay lại, chặn quạt cung nữ xuống, né đầu ra rồi nói: “Tôn Ẩn chỉ là kẻ hạ nhân, đương nhiên phải khách khí.”
“Hạ nhân a.” Cơ Diệu Hoa rút quạt che miệng cười, “Vậy ta đây là thượng nhân của thân thân sao?”
Đoan Mộc Hồi Xuân thoáng thấy câu y nói có vấn đề, nhưng nhất thời không đoán được hàm ý.
Bên ngoài vọng tới tiếng Tây Khương hô hào.
Cơ Diệu Hoa uể oải đáp lời.
Đối phương lại dùng tiếng Tây Khương bô lô ba la một tràn.
Cơ Diệu Hoa nhíu nhíu mày, rồi đáp trả.
Đoan Mộc Hồi Xuân ngoài mặt làm như không hề để ý, nhưng vẫn ngấm ngầm dõi theo nhất cử nhất động của Cơ Diệu Hoa.
“Thân thân thích đi góp vui chứ?” Cơ Diệu Hoa hỏi.
Đoan Mộc Hồi Xuân đoán có thể người vừa rồi đến mời y đi đâu đó, thuận miệng nói: “Ở đây cũng thật nhàm chám.”
Cơ Diệu Hoa cười bảo: “Vậy đi thôi.”
“Đi đâu?”
Cơ Diệu Hoa nháy nháy mắt: “Tham gia náo nhiệt a.”
…
Đích thực là tham gia náo nhiệt.
Vừa nhiệt.
Vừa nháo.
Đoan Mộc Hồi Xuân đứng bên ngoài đoàn người, nhìn bọn họ rầm rộ thui dê nướng heo, hoan thiên hỉ địa chạy tới chạy lui.
Tân Cáp và Cơ Thanh Lan ngồi trên đài, sát bên là một đám người luôn tay luôn chân hầu hạ cả hai. A Bội A Hoàn đứng phía sau Cơ Thanh Lan. Cơ hồ cảm giác được ánh nhìn chăm chú của hắn, A Bội ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy hắn sắc mặt thoáng đổi, vội vã quay sang chỗ khác.
Đoan Mộc Hồi Xuân thầm thở dài trong lòng.
Cơ Diệu Hoa kéo hắn vào trong, “Bọn họ rỗi hơi thích kiếm chuyện, ngày mai bất quá ra gặp mặt một cái, cũng muốn làm cho long trọng thế đấy.”
Đoan Mộc Hồi Xuân giờ mới biết nguyên lai yến tiệc này chính là để tiễn chân Tân Cáp.
Hồ Diệp trưởng lão tiến đến trước mặt, thấy Đoan Mộc Hồi Xuân thì biểu tình thoáng trầm xuống, dùng tiếng Tây Khương nói ngay một tràn với Cơ Diệu Hoa.
Tuy Đoan Mộc Hồi Xuân nghe không hiểu tiếng Tây Khương, nhưng nhìn sắc mặt Hồ Diệp trưởng lão, hắn cũng đoán được y đang nói đến mình, mà lời lẽ thì chẳng có gì hay ho.
Cơ Diệu Hoa trái lại bình tâm tĩnh khí. Y rút một chiếc khăn đỏ khỏi tay áo, hệt như lần trước cột lên cổ Đoan Mộc Hồi Xuân.
Đoan Mộc Hồi Xuân hơi gượng gạo né đầu đi.
Sắc mặt Hồ Diệp trưởng lão sầm xuống một cách trắng trợn.
Cơ Diệu Hoa coi như không thấy cứ kéo Đoan Mộc Hồi Xuân vào trong.
Đi vài bước, xác định đã kéo dãn cự ly với Hồ Diệp trưởng lão, Đoan Mộc Hồi Xuân chỉ vào chiếc khăn đỏ trên cổ mình hỏi: “Đây là cái gì?”
“Vải bố.”
Đoan Mộc Hồi Xuân vươn tay định cởi bỏ, Cơ Diệu Hoa vội ngăn hắn. “Phong chủ lượng thứ, Tôn Ẩn từ nhỏ nhát gan, không dám nhận những thứ lai lịch bất minh.” Đoan Mộc Hồi Xuân thản nhiên nói.
Cơ Diệu Hoa thở dài bảo: “Đó là tín vật thuộc Củ sát sứ (người duy trì trật tự) của Thánh Nguyệt giáo.”
“Củ sát sứ?” Đoan Mộc Hồi Xuân kinh ngạc hỏi.
Cơ Diệu Hoa nói: “Củ sát sứ có quyền điều tra giáo chủ cùng trưởng lão và các giáo chúng dưới cấp, nên được tự do đến bất kỳ nơi nào trong Thánh Nguyệt giáo. Thân thân đeo nó, nghiễm nhiên có thể ra vào tất cả mọi nơi trong Thánh Nguyệt giáo.”
Đoan Mộc Hồi Xuân đoán vừa rồi có lẽ Hồ Diệp trưởng lão không đồng ý để hắn dự yến chăng? Hắn cúi nhìn khăn đỏ, đột nhiên cảm thấy quyến luyến không thôi.
“Thân thân thích màu đỏ?” Cơ Diệu Hoa bỗng dưng xoay một vòng, “Màu ta mặc hôm nay cũng là hồng sắc.”
“Phong chủ.” A Hoàn băng qua đoàn người tiến tới, hành lễ nói, “Giáo chủ cho mời.” Nàng nói mà đến khóe mắt cũng không hề đưa lên, hiển nhiên vì không muốn thấy Đoan Mộc Hồi Xuân.
Cơ Diệu Hoa một mực kéo tay hắn mãi không buông, vừa chạy đến chỗ Tân Cáp vừa nói: “Thân thân a, yến tiệc kiểu này món ngon nhất cầm chắc ở chỗ Sơn Loan kiểm (mặt núi), chúng ta đi chực một phần.”
Từ lúc dọn khỏi Dị Khách Cư, Đoan Mộc Hồi Xuân luôn chủ trương tránh chạm mặt A Bội thêm lần nữa. Thậm chí hắn còn muốn từ nay vĩnh biệt, về sau ngăn sông cách núi, Tây Khương cùng Trung Nguyên, không hẹn ngày tái ngộ. Thế nhưng thiên bất toại nhân ý, hắn càng không muốn gặp nàng, cơ hội gặp gỡ lại càng nhiều.
Cơ Diệu Hoa kéo hắn lên đài, tiện tay kéo luôn cái ghế của Hồ Diệp trưởng lão cạnh y qua, bảo Đoan Mộc Hồi Xuân ngồi.
Đoan Mộc Hồi Xuân vốn định từ chối, nhưng bị câu “Hay thân thân muốn ngồi lên đùi ta” dọa ngược.
Cả hai ngồi xuống, Tân Cạp lạnh lạnh nhạt nhạt mở lời: “Ngươi thực sự không đi?”
Cơ Diệu Hoa nói: “Đi, đương nhiên là đi.”
Thái độ Tân Cáp khựng lại hỏi: “Ngươi muốn đi?”
Cơ Diệu Hoa phán: “Dĩ nhiên, Tuyệt Ảnh Phong là nhà của ta, sao có thể không về chứ?”
“Ta đang nói cuộc hẹn giữa hồ!” Tân Cáp nổi giận.
Cơ Diệu Hoa nói: “Nếu ta phải về nhà, làm sao đến buổi hẹn giữa hồ được? Câu hỏi này phải chăng là rất thừa thải?”
Cơ Thanh Lan nói: “Phong chủ có thể đến cuộc hẹn giữa hồ trước, rồi hẵn quay về Tuyệt Ảnh Phong.”
Cơ Diệu Hoa cười đến hai mắt híp lại thành một đường: “Nha nha nha, lẽ nào Thanh Lan thân thân đây lại lên tiếng mời ta sao?”
Tân Cáp nhích nhích người, như thể muốn cản trở đường nhìn của cả hai.
Cơ Thanh Lan vẫn một mực rướn nửa người tới, nhìn Cơ Diệu Hoa nói: “Nếu Phong chủ cho là đúng, thì cứ vậy đi.”
Cơ Diệu Hoa chậm rãi phe phẩy quạt hỏi: “Có lợi lộc gì cho ta?”
Cơ Thanh Lan nói: “Trước giờ Thánh Nguyệt giáo và Tuyệt Ảnh phong cùng chung chí hướng…”
Cơ Diệu Hoa cười nói: “Thật không? Nhưng việc Thánh Nguyệt giáo tập kích Ma giáo, Thánh Nguyệt giáo Giáo chủ có thông qua ta trước đâu.”
Tân Cáp nhất thời có chút gượng gạo, bảo: “Việc ấy được quyết định gấp.”
Cơ Diệu Hoa nói: “Nếu ngươi có thể từ Thánh Nguyệt giáo đi gấp đến Ma giáo, vì sao không thể báo gấp đến ta một tiếng?”
Tân Cáp á khẩu. Sự thực là, ngay từ đầu quyết định chuyện tập kích Ma giáo, hắn đã không định để Cơ Diệu Hoa tham gia. Nhưng hôm nay Ma giáo tìm tới cửa, Cơ Thanh Lan cùng Hồ Diệp trưởng lão lại nhất trí muốn hắn mời Cơ Diệu Hoa tham dự cuộc hẹn giữa hồ, hắn mới đành mượn yến tiệc mở lời mời y.
Cơ Thanh Lan bảo: “Đó là lúc trước, lúc này khác.”
Cơ Diệu Hoa cười ranh mãnh nói: “Phải a, đó là lúc trước, lúc này khác.” Y ngắt một quả nho trong mâm, đưa đến miệng Đoan Mộc Hồi Xuân.
Đoan Mộc Hồi Xuân vươn tay tính nhận, lại bị y gạt đi.
“Thân thân, để ta đút ngươi.” Cơ Diệu Hoa dúi quả nho vào sát miệng hắn.
Đoan Mộc Hồi Xuân bảo: “Đa tạ ý tốt của Phong chủ, ta không ăn nho.”
Cơ Diệu Hoa nói: “Nga? Hay thân thân muốn ta đút thức ăn? Chắc thân thân không nhịn đến cả thức ăn chứ?”
Đoan Mộc Hồi Xuân nhìn xuống quả nho vẫn bất khuất bất phục chờ bên mép, rốt cuộc đành hé miệng ra.
Cơ Diệu Hoa lập tức đẩy quả nho vào, ngón tay còn khẽ lướt qua môi hắn, “Thân thân, mùi vị ra sao?”
Đoan Mộc Hồi Xuân điềm tĩnh nhả hạt và vỏ ra, “Ta nói rồi, ta không ăn nho.”
“Vậy ư, thế còn lê?” Cơ Diệu Hoa với mâm lấy lê.
A Bội nguyên bản đứng sau lưng Cơ Thanh Lan đột nhiên quay đầu bỏ xuống đài.
A Hoàn nhìn nàng rời xa, đứng yên lưỡng lự.
Cơ Thanh Lan khoát khoát tay nói: “Đi đi.”
Bấy giờ nàng mới đuổi theo.
Đoan Mộc Hồi Xuân đón lấy lê từ tay Cơ Diệu Hoa, lần này hắn không khước từ.
Tân Cáp hỏi: “Chung quy ngươi có muốn đến cuộc hẹn giữa hồ không?”
Cơ Diệu Hoa thở dài nói: “Chẳng lẽ ta phải viết lên mặt hai chữ ‘không đi’ thật to, ngươi mới chịu tin là ta không đi?”
Cơ Thanh Lan hỏi: “Nghe nói Ma giáo Ám tôn võ công vô song, Phong chủ không muốn gặp một lần ư?”
Cơ Diệu Hoa nói: “Thanh Lan thân thân, ngươi quả thật không hiểu ta rồi. Ta đâu phải một tên võ si, ta chỉ là một kẻ si tình a.”
Cơ Thanh Lan lại nói: “Nghe đồn Minh tôn có quan hệ sâu sắc với Tuyết Y Hầu, chỉ cần chỗ nào có Minh tôn, nhất định sẽ có mặt Tuyết Y Hầu. Tuyết Y Hầu là mỹ nam tử nổi tiếng ở Trung Nguyên, Phong chủ không muốn thấy qua một lần sao?”
“Điểm này… Kỳ thực có thể cân nhắc cân nhắc.” Cơ Diệu Hoa phe phẩy quạt nói.
“Thân thân a, thoải mái chứ?” Tiếng Cơ Diệu Hoa vang bên tai.
Đoan Mộc Hồi Xuân cả kinh hoàn hồn, thấy y đã ngồi dậy từ bao giờ, đang dùng quạt cung nữ tự quạt cho bản thân. “Phong chủ?” Lúc này Đoan Mộc Hồi Xuân mới phát hiện hắn vốn đang quạt mát cho y, quạt một hồi lại đâm ra quạt luôn cho chính mình. Hắn vội đổi hướng quạt trong tay, lùa gió mát sang kia.
Cơ Diệu Hoa lấy quạt cung nữ đè quạt của hắn lại, khẽ cười bảo: “Nếu thân thân thấy nóng, có thể nói thẳng ra, bất cứ khi nào ta cũng sẵn lòng giúp thân thân cởi áo thoát đai.”
Đoan Mộc Hồi Xuân đáp: “Phong chủ khách khí rồi.”
Cây quạt trong tay Cơ Diệu Hoa không an phận mà lần theo cánh tay Đoan Mộc Hồi Xuân hướng lên, di chuyển đến cằm của hắn, khẽ nhấc, “Thân thân, từ đầu ta đã không hề khách khí với ngươi, khách khí chính là ngươi.”
Đoan Mộc Hồi Xuân thu quạt trong tay lại, chặn quạt cung nữ xuống, né đầu ra rồi nói: “Tôn Ẩn chỉ là kẻ hạ nhân, đương nhiên phải khách khí.”
“Hạ nhân a.” Cơ Diệu Hoa rút quạt che miệng cười, “Vậy ta đây là thượng nhân của thân thân sao?”
Đoan Mộc Hồi Xuân thoáng thấy câu y nói có vấn đề, nhưng nhất thời không đoán được hàm ý.
Bên ngoài vọng tới tiếng Tây Khương hô hào.
Cơ Diệu Hoa uể oải đáp lời.
Đối phương lại dùng tiếng Tây Khương bô lô ba la một tràn.
Cơ Diệu Hoa nhíu nhíu mày, rồi đáp trả.
Đoan Mộc Hồi Xuân ngoài mặt làm như không hề để ý, nhưng vẫn ngấm ngầm dõi theo nhất cử nhất động của Cơ Diệu Hoa.
“Thân thân thích đi góp vui chứ?” Cơ Diệu Hoa hỏi.
Đoan Mộc Hồi Xuân đoán có thể người vừa rồi đến mời y đi đâu đó, thuận miệng nói: “Ở đây cũng thật nhàm chám.”
Cơ Diệu Hoa cười bảo: “Vậy đi thôi.”
“Đi đâu?”
Cơ Diệu Hoa nháy nháy mắt: “Tham gia náo nhiệt a.”
…
Đích thực là tham gia náo nhiệt.
Vừa nhiệt.
Vừa nháo.
Đoan Mộc Hồi Xuân đứng bên ngoài đoàn người, nhìn bọn họ rầm rộ thui dê nướng heo, hoan thiên hỉ địa chạy tới chạy lui.
Tân Cáp và Cơ Thanh Lan ngồi trên đài, sát bên là một đám người luôn tay luôn chân hầu hạ cả hai. A Bội A Hoàn đứng phía sau Cơ Thanh Lan. Cơ hồ cảm giác được ánh nhìn chăm chú của hắn, A Bội ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy hắn sắc mặt thoáng đổi, vội vã quay sang chỗ khác.
Đoan Mộc Hồi Xuân thầm thở dài trong lòng.
Cơ Diệu Hoa kéo hắn vào trong, “Bọn họ rỗi hơi thích kiếm chuyện, ngày mai bất quá ra gặp mặt một cái, cũng muốn làm cho long trọng thế đấy.”
Đoan Mộc Hồi Xuân giờ mới biết nguyên lai yến tiệc này chính là để tiễn chân Tân Cáp.
Hồ Diệp trưởng lão tiến đến trước mặt, thấy Đoan Mộc Hồi Xuân thì biểu tình thoáng trầm xuống, dùng tiếng Tây Khương nói ngay một tràn với Cơ Diệu Hoa.
Tuy Đoan Mộc Hồi Xuân nghe không hiểu tiếng Tây Khương, nhưng nhìn sắc mặt Hồ Diệp trưởng lão, hắn cũng đoán được y đang nói đến mình, mà lời lẽ thì chẳng có gì hay ho.
Cơ Diệu Hoa trái lại bình tâm tĩnh khí. Y rút một chiếc khăn đỏ khỏi tay áo, hệt như lần trước cột lên cổ Đoan Mộc Hồi Xuân.
Đoan Mộc Hồi Xuân hơi gượng gạo né đầu đi.
Sắc mặt Hồ Diệp trưởng lão sầm xuống một cách trắng trợn.
Cơ Diệu Hoa coi như không thấy cứ kéo Đoan Mộc Hồi Xuân vào trong.
Đi vài bước, xác định đã kéo dãn cự ly với Hồ Diệp trưởng lão, Đoan Mộc Hồi Xuân chỉ vào chiếc khăn đỏ trên cổ mình hỏi: “Đây là cái gì?”
“Vải bố.”
Đoan Mộc Hồi Xuân vươn tay định cởi bỏ, Cơ Diệu Hoa vội ngăn hắn. “Phong chủ lượng thứ, Tôn Ẩn từ nhỏ nhát gan, không dám nhận những thứ lai lịch bất minh.” Đoan Mộc Hồi Xuân thản nhiên nói.
Cơ Diệu Hoa thở dài bảo: “Đó là tín vật thuộc Củ sát sứ (người duy trì trật tự) của Thánh Nguyệt giáo.”
“Củ sát sứ?” Đoan Mộc Hồi Xuân kinh ngạc hỏi.
Cơ Diệu Hoa nói: “Củ sát sứ có quyền điều tra giáo chủ cùng trưởng lão và các giáo chúng dưới cấp, nên được tự do đến bất kỳ nơi nào trong Thánh Nguyệt giáo. Thân thân đeo nó, nghiễm nhiên có thể ra vào tất cả mọi nơi trong Thánh Nguyệt giáo.”
Đoan Mộc Hồi Xuân đoán vừa rồi có lẽ Hồ Diệp trưởng lão không đồng ý để hắn dự yến chăng? Hắn cúi nhìn khăn đỏ, đột nhiên cảm thấy quyến luyến không thôi.
“Thân thân thích màu đỏ?” Cơ Diệu Hoa bỗng dưng xoay một vòng, “Màu ta mặc hôm nay cũng là hồng sắc.”
“Phong chủ.” A Hoàn băng qua đoàn người tiến tới, hành lễ nói, “Giáo chủ cho mời.” Nàng nói mà đến khóe mắt cũng không hề đưa lên, hiển nhiên vì không muốn thấy Đoan Mộc Hồi Xuân.
Cơ Diệu Hoa một mực kéo tay hắn mãi không buông, vừa chạy đến chỗ Tân Cáp vừa nói: “Thân thân a, yến tiệc kiểu này món ngon nhất cầm chắc ở chỗ Sơn Loan kiểm (mặt núi), chúng ta đi chực một phần.”
Từ lúc dọn khỏi Dị Khách Cư, Đoan Mộc Hồi Xuân luôn chủ trương tránh chạm mặt A Bội thêm lần nữa. Thậm chí hắn còn muốn từ nay vĩnh biệt, về sau ngăn sông cách núi, Tây Khương cùng Trung Nguyên, không hẹn ngày tái ngộ. Thế nhưng thiên bất toại nhân ý, hắn càng không muốn gặp nàng, cơ hội gặp gỡ lại càng nhiều.
Cơ Diệu Hoa kéo hắn lên đài, tiện tay kéo luôn cái ghế của Hồ Diệp trưởng lão cạnh y qua, bảo Đoan Mộc Hồi Xuân ngồi.
Đoan Mộc Hồi Xuân vốn định từ chối, nhưng bị câu “Hay thân thân muốn ngồi lên đùi ta” dọa ngược.
Cả hai ngồi xuống, Tân Cạp lạnh lạnh nhạt nhạt mở lời: “Ngươi thực sự không đi?”
Cơ Diệu Hoa nói: “Đi, đương nhiên là đi.”
Thái độ Tân Cáp khựng lại hỏi: “Ngươi muốn đi?”
Cơ Diệu Hoa phán: “Dĩ nhiên, Tuyệt Ảnh Phong là nhà của ta, sao có thể không về chứ?”
“Ta đang nói cuộc hẹn giữa hồ!” Tân Cáp nổi giận.
Cơ Diệu Hoa nói: “Nếu ta phải về nhà, làm sao đến buổi hẹn giữa hồ được? Câu hỏi này phải chăng là rất thừa thải?”
Cơ Thanh Lan nói: “Phong chủ có thể đến cuộc hẹn giữa hồ trước, rồi hẵn quay về Tuyệt Ảnh Phong.”
Cơ Diệu Hoa cười đến hai mắt híp lại thành một đường: “Nha nha nha, lẽ nào Thanh Lan thân thân đây lại lên tiếng mời ta sao?”
Tân Cáp nhích nhích người, như thể muốn cản trở đường nhìn của cả hai.
Cơ Thanh Lan vẫn một mực rướn nửa người tới, nhìn Cơ Diệu Hoa nói: “Nếu Phong chủ cho là đúng, thì cứ vậy đi.”
Cơ Diệu Hoa chậm rãi phe phẩy quạt hỏi: “Có lợi lộc gì cho ta?”
Cơ Thanh Lan nói: “Trước giờ Thánh Nguyệt giáo và Tuyệt Ảnh phong cùng chung chí hướng…”
Cơ Diệu Hoa cười nói: “Thật không? Nhưng việc Thánh Nguyệt giáo tập kích Ma giáo, Thánh Nguyệt giáo Giáo chủ có thông qua ta trước đâu.”
Tân Cáp nhất thời có chút gượng gạo, bảo: “Việc ấy được quyết định gấp.”
Cơ Diệu Hoa nói: “Nếu ngươi có thể từ Thánh Nguyệt giáo đi gấp đến Ma giáo, vì sao không thể báo gấp đến ta một tiếng?”
Tân Cáp á khẩu. Sự thực là, ngay từ đầu quyết định chuyện tập kích Ma giáo, hắn đã không định để Cơ Diệu Hoa tham gia. Nhưng hôm nay Ma giáo tìm tới cửa, Cơ Thanh Lan cùng Hồ Diệp trưởng lão lại nhất trí muốn hắn mời Cơ Diệu Hoa tham dự cuộc hẹn giữa hồ, hắn mới đành mượn yến tiệc mở lời mời y.
Cơ Thanh Lan bảo: “Đó là lúc trước, lúc này khác.”
Cơ Diệu Hoa cười ranh mãnh nói: “Phải a, đó là lúc trước, lúc này khác.” Y ngắt một quả nho trong mâm, đưa đến miệng Đoan Mộc Hồi Xuân.
Đoan Mộc Hồi Xuân vươn tay tính nhận, lại bị y gạt đi.
“Thân thân, để ta đút ngươi.” Cơ Diệu Hoa dúi quả nho vào sát miệng hắn.
Đoan Mộc Hồi Xuân bảo: “Đa tạ ý tốt của Phong chủ, ta không ăn nho.”
Cơ Diệu Hoa nói: “Nga? Hay thân thân muốn ta đút thức ăn? Chắc thân thân không nhịn đến cả thức ăn chứ?”
Đoan Mộc Hồi Xuân nhìn xuống quả nho vẫn bất khuất bất phục chờ bên mép, rốt cuộc đành hé miệng ra.
Cơ Diệu Hoa lập tức đẩy quả nho vào, ngón tay còn khẽ lướt qua môi hắn, “Thân thân, mùi vị ra sao?”
Đoan Mộc Hồi Xuân điềm tĩnh nhả hạt và vỏ ra, “Ta nói rồi, ta không ăn nho.”
“Vậy ư, thế còn lê?” Cơ Diệu Hoa với mâm lấy lê.
A Bội nguyên bản đứng sau lưng Cơ Thanh Lan đột nhiên quay đầu bỏ xuống đài.
A Hoàn nhìn nàng rời xa, đứng yên lưỡng lự.
Cơ Thanh Lan khoát khoát tay nói: “Đi đi.”
Bấy giờ nàng mới đuổi theo.
Đoan Mộc Hồi Xuân đón lấy lê từ tay Cơ Diệu Hoa, lần này hắn không khước từ.
Tân Cáp hỏi: “Chung quy ngươi có muốn đến cuộc hẹn giữa hồ không?”
Cơ Diệu Hoa thở dài nói: “Chẳng lẽ ta phải viết lên mặt hai chữ ‘không đi’ thật to, ngươi mới chịu tin là ta không đi?”
Cơ Thanh Lan hỏi: “Nghe nói Ma giáo Ám tôn võ công vô song, Phong chủ không muốn gặp một lần ư?”
Cơ Diệu Hoa nói: “Thanh Lan thân thân, ngươi quả thật không hiểu ta rồi. Ta đâu phải một tên võ si, ta chỉ là một kẻ si tình a.”
Cơ Thanh Lan lại nói: “Nghe đồn Minh tôn có quan hệ sâu sắc với Tuyết Y Hầu, chỉ cần chỗ nào có Minh tôn, nhất định sẽ có mặt Tuyết Y Hầu. Tuyết Y Hầu là mỹ nam tử nổi tiếng ở Trung Nguyên, Phong chủ không muốn thấy qua một lần sao?”
“Điểm này… Kỳ thực có thể cân nhắc cân nhắc.” Cơ Diệu Hoa phe phẩy quạt nói.
Tác giả :
Tô Du Bính