Hươu Lạc Lối
Chương 46
Đêm đó đối với Bạch Lộc nên đáng kỷ niệm.
Bác sĩ cuối cùng ở bên bệnh nhân.
Nhưng nhìn vào hình thức hai người họ ở cùng, cô thấy mình càng giống như bệnh nhân, luôn luôn muốn vùi sâu trong lòng người đàn ông này.
Anh đã nói, anh sẽ cho cô mệt trước.
Anh làm được, toàn thân cô mệt lử giống như bị máy móc hạng nặng nghiền qua, vòng này tới vòng khác, dừng giữa chừng mấy lần, cuối cùng vẫn được cảm giác cao triều của anh bao phủ.
Cô chẳng hề nghi ngờ, mấy năm nay anh kiềm nén rất lâu, sau khi ra ngoài cũng không tìm phụ nữ.
Khi nhận ra điểm này, cô liền coi chính mình là một vật phẩm cung phụng, phơi bày trọn vẹn ở trước mặt anh, mặc anh đòi lấy, mặc anh lộn tới lộn lui, cần gì cứ lấy.
Tới sau đó gây sức ép đến nỗi quá mệt mỏi, cô trực tiếp nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Vừa tỉnh lại thì đã là sáng sớm hôm sau.
Lúc Bạch Lộc mở mắt liền cảm thấy là lạ chỗ nào đó, hôm qua cô lõa thể ôm anh ngủ say, lúc này trên người lại mặc váy ngủ, còn là chiếc cô thường hay mặc, chắc là tối qua khi cô thu xếp đồ đạc tiện tay bỏ vào tủ quần áo, thế mà bị anh kiếm ra.
Cô không khỏi tò mò, rón ra rón rén xuống giường, đi vào phòng tắm nhìn xem, quả thật có vệt nước từng tắm rửa.
Nói cách khác, anh đã bồng cô vào, nhưng cô lại chẳng hề có chút ấn tượng.
Bạch Lộc đi ra phòng tắm, trở về phòng ngủ, lại phát hiện người đàn ông trên giường đã thức dậy, đang lười biếng tựa người vào thành giường.
Cô cong khóe môi, lộ ra nụ cười ngọt ngào, đi chân trần chạy nhanh lên trên giường, gần như nhảy vào lồng ngực anh.
Mà trước khi cô làm ra động tác này, anh đã phối hợp vươn ra hai cánh tay đón lấy cô, cuối cùng ôm cô vững vàng trước ngực.
Mái tóc dài của Bạch Lộc xõa ra, cô ngẩng đầu lên từ trong lồng ngực anh, đôi mắt linh hoạt nhìn anh, còn anh thì nhìn xuống, vài sợi tóc vụn trên trán rũ xuống hỗn độn, che khuất nửa con mắt của anh, trông hơi mê đắm.
“Chào buổi sáng.” Cô chống khuỷu tay giữa ngực anh, gần kề chuyên chú đối diện ánh mắt anh.
Mới thức dậy, cặp mắt kia trong suốt sáng ngời, không có nhiều ý nghĩ phức tạp, cũng không có dục vọng của đêm qua, bên trong chỉ ngập tràn dáng vẻ tươi cười của cô.
Một tay anh ôm lưng cô, tay kia vỗ nhẹ mông cô, cách lớp váy ngủ xoa bóp vài cái, cuối cùng cúi đầu hôn môi cô, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, tràn đầy tình yêu.
“Em đói bụng chưa?” Anh khàn giọng hỏi.
“Rất đói, nhưng em còn muốn ngủ một lát.” Cô ngửa đầu hôn lại một cái.
Anh mỉm cười một cái, xoa đầu cô, chỉnh lại phần tóc bị rối, giúp cô chải xuôi, sau đó ôm cô nằm sang một bên, nói: “Anh đi nấu chút đồ ăn.”
Nói xong câu đó anh liền xoay người muốn đi xuống, Bạch Lộc lập tức hơi nhổm dậy hỏi: “Anh nấu món gì thế?”
Anh quay đầu lại sờ mặt cô: “Ngủ một lúc đi, xong rồi anh gọi em.”
Tần Long nhặt lên quần áo của mình nằm trên mặt đất, chỉnh sửa đơn giản thân trên, ánh mắt thoáng thấy ở góc có mấy cái bao cao su tùy tiện ném đi, anh nhìn kỹ mấy giây, khom lưng nhặt lên rồi ném vào thùng rác trong phòng vệ sinh.
Bạch Lộc một mình không có tâm tư ngủ, đồ ăn tối qua đã ăn gần như tiêu hóa hết, cái bụng trở nên trống rỗng, cô nằm một lúc thì rời giường đi rửa mặt, sau đó thay quần áo rộng rãi ra phòng ngủ.
Mới đến cửa phòng bếp, mùi thức ăn nấu chín bay tới.
Bạch Lộc đi vào nhìn, Tần Long đang cầm môi ở trong nồi nước, sau đó vớt ra một viên tròn trắng bóng nấu chín bỏ vào trong đĩa.
“Anh nấu sủi cảo hả?” Bạch Lộc tò mò đứng phía sau anh nhìn qua, hơi nước trắng bốc lên.
Tần Long cúi đầu nhìn lại cô: “Ừ.”
Bạch Lộc không khỏi nghi hoặc: “Ngày hôm qua em không thấy anh mua cái này.”
Anh cong khóe môi cười: “Anh gói tối qua.”
“Thật sao?” Trong mắt cô tràn đầy niềm vui bất ngờ, từ phía sau anh đi đến bên cạnh anh, cầm lấy chiếc đũa bên cạnh muốn nếm thử, “Nhân gì vậy?”
“Tôm thịt.” Anh ngăn cản động tác của cô nói, “Còn nóng, đợi nguội trước đã.”
Bạch Lộc liền bưng ra đĩa sủi cảo tôm thịt, khi trở về phòng bếp thì thấy anh đang đổ giấm chua ra đĩa, cô đi tới bên cạnh vừa nhìn vừa nói: “Hồi tết thấy ảnh anh gói bánh, lúc ấy em đã rất muốn ăn.”
Anh cũng không thấy lạ: “Anh cảm nhận được.”
Cô hơi khom người ngửa đầu nhìn anh hỏi: “Anh gói bao nhiêu?”
Anh chỉ tủ đá ngăn dưới: “Tự em mở ra xem đi.”
Bạch Lộc tràn đầy mong chờ đi qua mở tủ lạnh, bên trong có mấy ngăn, ngăn thứ nhất là sủi cảo tôm thịt anh đã làm xong, đếm sơ qua đủ để cô ăn mấy ngày.
Mở ra ngăn thứ hai, là một ít đồ tươi sống mua tối qua, để đông lạnh.
Bạch Lộc nghiêng đầu nhìn anh: “Để lại những thứ này bảo em làm thế nào?”
Anh bưng đĩa giấm ra đặt bên ngoài, lúc đi ngang qua nói: “Em không cần làm, anh có thời gian sẽ tới nấu.”
Bạch Lộc đóng cửa tủ lạnh, đi tới trước bàn ăn bên ngoài ngồi xuống, híp mắt cười hỏi: “Anh sẽ tới mỗi ngày sao?”
Anh đặt cái đĩa trống trước mặt cô, lại đưa đũa cho cô, sau đó tự mình ngồi xuống bắt đầu ăn, cắn một miếng nếm thử, hình như cảm thấy mùi vị cũng được.
Anh nhai đầy miệng, sau khi nuốt xuống thì trả lời vấn đề của cô: “Nếu anh tới mỗi ngày, vậy anh coi là cái gì của em?”
Bạch Lộc không chớp mắt nhìn anh: “Người đàn ông của em.”
Tần Long nhìn cô chằm chằm, đột nhiên cười rộ lên, quay đầu nhìn căn hộ của cô, hỏi: “Có người đàn ông mỗi ngày đều ở trong nhà phụ nữ ư?”
Bạch Lộc cầm đũa của mình, chỉ hai cái trên bàn, nói: “Vậy đổi quan điểm có phải bình thường hay không?”
“Em đến chỗ anh ở?” Anh chẳng hề suy nghĩ lắc đầu, “Không có khả năng.”
Bạch Lộc liếc nhìn anh cười, chỗ của anh, cô ngược lại muốn đến, nhưng mà không có dũng khí ở lại, cũng không phải vì hoàn cảnh dơ bẩn hỗn loạn, cũng không xem còn có đàn ông khác.
Cô cắn một miếng sủi cảo, nhớ tới tổ phá dỡ nhà cửa chẳng phải nên thi công rồi ư, sao còn chưa phá dỡ chỗ đó.
Trong lòng cô nhớ rõ đến vậy, cũng muốn đi cửa sau bảo bọn họ tăng nhanh tiến độ.
Không thể không nói, tay nghề của Tần Long không tệ, Bạch Lộc ăn mỗi một miếng đều phải nhìn bộ dáng của mỗi cái đàng hoàng, đây đều do hai tay anh làm ra, hoàn mỹ khiến cô không đành lòng cắn nát.
Cứ ăn chậm rãi như vậy, Tần Long ăn xong trước, giúp cô đi thu dọn phòng khách lộn xộn tối qua.
Đột nhiên, tại nơi nào đó vang lên một hồi chuông.
Là di động của Bạch Lộc.
Cô nghe tiếng, lại không biết di động nằm đâu, đúng lúc gần ngay chỗ Tần Long, anh đưa qua cho cô.
Lúc anh cầm lấy cúi đầu nhìn, sắc mặt hơi thay đổi.
Bạch Lộc chú ý tới, hỏi anh: “Ai gọi thế?”
Tần Long đã đặt trên bàn trước mặt cô, rất bình tĩnh nói: “Cô em.”
Bạch Lộc nghe anh nói thế là xoay người cầm, lấy qua nhìn rõ rồi mới bắt máy: “Cô.”
Bạch Tuệ Tiệp ở bên kia hỏi: “Lộc Lộc, thức dậy chưa?”
“Con đang ăn sáng.” Lúc nói chuyện, Bạch Lộc nhét một miếng vào miệng.
“Hôm nay con nghỉ phải không.” Bạch Tuệ Tiệp nói, “Đúng lúc, cô mang qua thức ăn đã nấu xong cho con, đều là những món con thích ăn.”
“Cô.” Bạch Lộc vội vàng gọi lại, liếc nhìn bóng dáng người đàn ông ở phòng khách, cô đứng dậy tới gần bên cửa sổ, “Khi nào cô tới ạ?”
Bạch Tuệ Tiệp nói: “Bây giờ cô đang trên đường, hơi kẹt xe, cũng sắp tới thôi.”
“Ồ, vậy cô đi đường cẩn thận.”
Bạch Lộc cúp máy, trở lại cạnh bàn, ăn hết sủi cảo còn thừa, không bỏ lại cái nào.
Lúc đứng dậy cô khựng lại, vừa rồi quên đếm, rốt cuộc mình đã ăn bao nhiêu rồi.
Cô dọn bát đĩa bỏ vào bồn rửa, rồi đi qua phòng khách, đúng lúc thấy anh bận rộn xong, hỏi: “Ban nãy anh nấu mấy cái thế?”
Anh nhìn bàn ăn phía sau cô, nói: “Em ăn hết rồi ư?”
“Hết rồi.”
Anh hỏi: “Mùi vị thế nào?”
“Rất ngon.” Cô bổ sung một câu, “Ăn ngon hơn tiệm bên ngoài nhiều.”
Anh cười, trả lời câu trước: “Mười.”
Cô cười theo, sực nhớ lời cam đoan hồi trước, khoe khoang nói: “Em thật sự có thể ăn mười cái đấy.”
Anh trêu chọc: “Không tệ, khẩu vị trở nên lớn rồi.”
Bạch Lộc nghe những lời này hơi nghĩ sai, còn tự cười, tiến lên vịn vai anh, ngụ ý mờ ám nói: “Tối qua trước khi ở cùng anh, khẩu vị của em còn chưa lớn đâu.”
Ý tứ là…
Tần Long không thể không bội phục ám hiệu của cô vào một số thời điểm, dễ dàng khơi lên dục vọng bị đè nén thật sâu trong lòng anh, nhưng lúc này anh không phối hợp tán gẫu tiếp với cô, ngược lại cầm tay cô nói: “Anh nên xuống rồi.”
Bạch Lộc cũng không phản đối, Bạch Tuệ Tiệp sắp tới, tạm thời cô cũng nên để anh tránh một chút, nhưng đồng thời cô lại muốn để anh lộ diện. Trải qua tối hôm qua, cô cảm thấy cô có thể giới thiệu anh cho người nhà.
Loại ý nghĩ này đối với cô là sự trao ra tín niệm, giống như cô cũng muốn gặp người nhà của anh.
“Em tiễn anh.” Cô cầm chìa khóa trên cái quầy bên cạnh.
Anh kiên quyết: “Không cần.”
Cô nhượng bộ: “Em đưa anh tới thang máy.”
Anh gật đầu: “Được.”
Bạch Lộc mở rộng cửa, người đi theo anh ra bên ngoài, Tần Long ở đằng trước, đã mau chóng bấm nút.
Bạch Lộc nhìn dãy số kia liên tục đi lên trên, đột nhiên cất tiếng: “Anh Long.”
Đây là lần đầu tiên cô gọi anh như vậy, trong ấn tượng, cô hình như chưa từng xưng hô cụ thể với anh thế nào, giống như hai người vừa gặp mặt, có thể trò chuyện như đã quen thuộc, nhưng rõ ràng trong những ngày tháng trước đây, đều chưa có lúc nào thân thiết như tối qua.
Tần Long quay đầu lại: “Hửm?”
Bạch Lộc khôi phục sự bình tĩnh, không muốn giả bộ hồ đồ, cô thở sâu nói: “Ngày đó, có phải anh không đi không?”
“Hôm nào?” Anh nhìn ánh mắt cô.
“Hôm em chụp ảnh tốt nghiệp.” Cô không hy vọng nảy sinh cục diện cãi vã, thế nên lý trí muốn ngả bài với anh, “Sau đó anh không có đi phải không?”
Ánh mắt anh rõ ràng giấu đi biểu cảm, dần dần anh gật đầu thừa nhận: “Là anh lấy.”
“Tại sao?” Cô bình tĩnh hỏi, “Tại sao không hỏi em?”
Cô cũng không phải không hiểu cách làm như vậy của anh, mà là cô đang cho cơ hội chờ anh tự mình tới cửa giải thích, nhưng anh vẫn không nói lời nào vào lúc này.
Tần Long dời tầm mắt, nhìn chằm chằm con số đang nhảy lên kia, nói: “Anh không muốn để em nghĩ ngợi lung tung.”
Cô đến gần một bước, thử hỏi: “Là bởi vì anh yêu em sao?”
Vừa dứt lời, thang máy “đinh” một tiếng, cửa mở ra.
Tần Long đi vào trước, Bạch Lộc đưa đến cạnh cửa, còn muốn nghe đáp án của anh, bàn tay chống tại cạnh khe cửa không cho khép lại.
Hai người chia nhau đứng trong ngoài cánh cửa, ánh mắt cũng cách khoảng không nhìn nhau chăm chú.
Bầu không khí im lặng, qua một lúc lâu sau anh mới nói: “Anh có yêu em không, một ngày nào đó, em sẽ càng hiểu rõ hơn anh.”
Bạch Lộc cái hiểu cái không buông tay ra, bọn họ đồng thời nhìn cửa thang máy khép lại, đồng thời nhìn đối phương biến mất trong tầm mắt lẫn nhau.
Thang máy đi xuống, Tần Long ở bên trong đứng thẳng bất động, đột nhiên anh ngửa mặt lên thở dài, lấy tay lau mặt, sắc mặt lập tức tỉnh táo lại.
Tình cảnh ngày hôm qua đối với anh tựa như cảnh trong mơ huyền ảo, sáng hôm nay lại cảm nhận được sự tiếp diễn rõ ràng. Anh biết rõ đây không phải là bốn năm trước, nhưng tại sao, nhiệt tình ở trong cơ thể cô lại khiến anh cảm thấy phát cuồng, cho dù giẫm lên vết xe đổ này, anh cũng cam chịu chết lần nữa.
Thở phào thật dài, thang máy tới nơi.
Anh lấy lại bình tĩnh, đi ra thang máy, thẳng hướng về phía ngoài khu nhà ở.
Vừa qua chỗ rẽ, anh đụng phải một người đàn bà đang cúi đầu đi tới.
“Ôi…cẩn thận một chút…” Trên tay người đàn bà còn bưng mấy hộp đồ ăn còn tươi mới, suýt nữa lật đổ.
Tần Long vốn muốn trực tiếp vòng qua, khóe mắt chạm vào ánh mắt ngước lên của đối phương, trong phút chốc hai bên đều ngớ ra.
“Là cậu!”
“…”
*
Bạch Lộc đứng cạnh cửa sổ phòng bếp, bàn tay hí hoáy cái tua trên bức màn, ánh mắt nhìn lối đi nhỏ dưới lầu.
Cô luôn chờ bóng dáng Tần Long xuất hiện, đến khi anh thật sự đi ra, cô phát giác tốc độ đi đường của anh rất nhanh, chẳng giống bước đi bình thường hồi trước.
Cô kết luận anh ở dưới lầu gặp phải chuyện gì đó, có lẽ là nhận điện thoại hút điếu thuốc, sực nhớ có việc gấp thế là vội vàng đi ngay.
Cái gì có khả năng đều tính tới, nghĩ xong rồi thôi.
Cô không rời khỏi cửa sổ, cứ vậy ở trên lầu nhìn anh bỏ đi, cho đến khi bóng dáng anh bị tòa nhà gần đó che đi không nhìn thấy.
Sau đó, chuông cửa bên ngoài vang lên.
Bạch Lộc đi qua mở cửa, hơi bất ngờ lên tiếng: “Cô, cô tới rồi. Con không thấy xe cô.”
Sau khi vào cửa Bạch Tuệ Tiệp nhìn cô, giọng điệu lạnh lùng: “Cô đỗ xe bên ngoài tiểu khu.”
Bạch Lộc à một tiếng, cầm lấy đồ đạc trên tay cô mình, bỏ vào ngăn tủ bên cạnh, thuận miệng hỏi: “Cô à, lúc cô đi lên có gặp phải người nào không?”
Bạch Tuệ Tiệp hỏi: “Gặp ai?”
Bạch Lộc cười cười: “Nhân viên dọn dẹp, buổi sáng chưa có lên lấy rác.”
Sau khi vào cửa Bạch Tuệ Tiệp lướt mắt nhìn thoáng qua bố trí trong phòng khách, nói: “Con ở một mình, rác gì đó mỗi ngày mang xuống một lần là đủ rồi.”
“Vâng.”
Bạch Lộc đóng cửa lại, tự vào phòng bếp rót nước, xong xuôi bưng ra đưa cho Bạch Tuệ Tiệp: “Cô, ngồi xuống uống nước.”
Bạch Tuệ Tiệp cầm cốc, vẫn không uống ngụm nào, bà đi vài bước trong phòng khách, cuối cùng ngồi xuống sofa, hỏi han Bạch Lộc: “Qua đây nói chuyện với cô.”
Bạch Lộc cảm thấy có việc, cẩn thận ước đoán sắc mặt của bà, hỏi: “Sao vậy cô?”
Bạch Tuệ Tiệp đặt cốc trên bàn trà, sắc mặt bình tĩnh, ngữ khí không cho phép từ chối: “Con hãy nghe cô một câu, chia tay với người đàn ông kia cho cô.”
——
Lời tác giả:
Tần Long: vững vàng.
Bạch Lộc: chúng ta có thể thắng.
Bác sĩ cuối cùng ở bên bệnh nhân.
Nhưng nhìn vào hình thức hai người họ ở cùng, cô thấy mình càng giống như bệnh nhân, luôn luôn muốn vùi sâu trong lòng người đàn ông này.
Anh đã nói, anh sẽ cho cô mệt trước.
Anh làm được, toàn thân cô mệt lử giống như bị máy móc hạng nặng nghiền qua, vòng này tới vòng khác, dừng giữa chừng mấy lần, cuối cùng vẫn được cảm giác cao triều của anh bao phủ.
Cô chẳng hề nghi ngờ, mấy năm nay anh kiềm nén rất lâu, sau khi ra ngoài cũng không tìm phụ nữ.
Khi nhận ra điểm này, cô liền coi chính mình là một vật phẩm cung phụng, phơi bày trọn vẹn ở trước mặt anh, mặc anh đòi lấy, mặc anh lộn tới lộn lui, cần gì cứ lấy.
Tới sau đó gây sức ép đến nỗi quá mệt mỏi, cô trực tiếp nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Vừa tỉnh lại thì đã là sáng sớm hôm sau.
Lúc Bạch Lộc mở mắt liền cảm thấy là lạ chỗ nào đó, hôm qua cô lõa thể ôm anh ngủ say, lúc này trên người lại mặc váy ngủ, còn là chiếc cô thường hay mặc, chắc là tối qua khi cô thu xếp đồ đạc tiện tay bỏ vào tủ quần áo, thế mà bị anh kiếm ra.
Cô không khỏi tò mò, rón ra rón rén xuống giường, đi vào phòng tắm nhìn xem, quả thật có vệt nước từng tắm rửa.
Nói cách khác, anh đã bồng cô vào, nhưng cô lại chẳng hề có chút ấn tượng.
Bạch Lộc đi ra phòng tắm, trở về phòng ngủ, lại phát hiện người đàn ông trên giường đã thức dậy, đang lười biếng tựa người vào thành giường.
Cô cong khóe môi, lộ ra nụ cười ngọt ngào, đi chân trần chạy nhanh lên trên giường, gần như nhảy vào lồng ngực anh.
Mà trước khi cô làm ra động tác này, anh đã phối hợp vươn ra hai cánh tay đón lấy cô, cuối cùng ôm cô vững vàng trước ngực.
Mái tóc dài của Bạch Lộc xõa ra, cô ngẩng đầu lên từ trong lồng ngực anh, đôi mắt linh hoạt nhìn anh, còn anh thì nhìn xuống, vài sợi tóc vụn trên trán rũ xuống hỗn độn, che khuất nửa con mắt của anh, trông hơi mê đắm.
“Chào buổi sáng.” Cô chống khuỷu tay giữa ngực anh, gần kề chuyên chú đối diện ánh mắt anh.
Mới thức dậy, cặp mắt kia trong suốt sáng ngời, không có nhiều ý nghĩ phức tạp, cũng không có dục vọng của đêm qua, bên trong chỉ ngập tràn dáng vẻ tươi cười của cô.
Một tay anh ôm lưng cô, tay kia vỗ nhẹ mông cô, cách lớp váy ngủ xoa bóp vài cái, cuối cùng cúi đầu hôn môi cô, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, tràn đầy tình yêu.
“Em đói bụng chưa?” Anh khàn giọng hỏi.
“Rất đói, nhưng em còn muốn ngủ một lát.” Cô ngửa đầu hôn lại một cái.
Anh mỉm cười một cái, xoa đầu cô, chỉnh lại phần tóc bị rối, giúp cô chải xuôi, sau đó ôm cô nằm sang một bên, nói: “Anh đi nấu chút đồ ăn.”
Nói xong câu đó anh liền xoay người muốn đi xuống, Bạch Lộc lập tức hơi nhổm dậy hỏi: “Anh nấu món gì thế?”
Anh quay đầu lại sờ mặt cô: “Ngủ một lúc đi, xong rồi anh gọi em.”
Tần Long nhặt lên quần áo của mình nằm trên mặt đất, chỉnh sửa đơn giản thân trên, ánh mắt thoáng thấy ở góc có mấy cái bao cao su tùy tiện ném đi, anh nhìn kỹ mấy giây, khom lưng nhặt lên rồi ném vào thùng rác trong phòng vệ sinh.
Bạch Lộc một mình không có tâm tư ngủ, đồ ăn tối qua đã ăn gần như tiêu hóa hết, cái bụng trở nên trống rỗng, cô nằm một lúc thì rời giường đi rửa mặt, sau đó thay quần áo rộng rãi ra phòng ngủ.
Mới đến cửa phòng bếp, mùi thức ăn nấu chín bay tới.
Bạch Lộc đi vào nhìn, Tần Long đang cầm môi ở trong nồi nước, sau đó vớt ra một viên tròn trắng bóng nấu chín bỏ vào trong đĩa.
“Anh nấu sủi cảo hả?” Bạch Lộc tò mò đứng phía sau anh nhìn qua, hơi nước trắng bốc lên.
Tần Long cúi đầu nhìn lại cô: “Ừ.”
Bạch Lộc không khỏi nghi hoặc: “Ngày hôm qua em không thấy anh mua cái này.”
Anh cong khóe môi cười: “Anh gói tối qua.”
“Thật sao?” Trong mắt cô tràn đầy niềm vui bất ngờ, từ phía sau anh đi đến bên cạnh anh, cầm lấy chiếc đũa bên cạnh muốn nếm thử, “Nhân gì vậy?”
“Tôm thịt.” Anh ngăn cản động tác của cô nói, “Còn nóng, đợi nguội trước đã.”
Bạch Lộc liền bưng ra đĩa sủi cảo tôm thịt, khi trở về phòng bếp thì thấy anh đang đổ giấm chua ra đĩa, cô đi tới bên cạnh vừa nhìn vừa nói: “Hồi tết thấy ảnh anh gói bánh, lúc ấy em đã rất muốn ăn.”
Anh cũng không thấy lạ: “Anh cảm nhận được.”
Cô hơi khom người ngửa đầu nhìn anh hỏi: “Anh gói bao nhiêu?”
Anh chỉ tủ đá ngăn dưới: “Tự em mở ra xem đi.”
Bạch Lộc tràn đầy mong chờ đi qua mở tủ lạnh, bên trong có mấy ngăn, ngăn thứ nhất là sủi cảo tôm thịt anh đã làm xong, đếm sơ qua đủ để cô ăn mấy ngày.
Mở ra ngăn thứ hai, là một ít đồ tươi sống mua tối qua, để đông lạnh.
Bạch Lộc nghiêng đầu nhìn anh: “Để lại những thứ này bảo em làm thế nào?”
Anh bưng đĩa giấm ra đặt bên ngoài, lúc đi ngang qua nói: “Em không cần làm, anh có thời gian sẽ tới nấu.”
Bạch Lộc đóng cửa tủ lạnh, đi tới trước bàn ăn bên ngoài ngồi xuống, híp mắt cười hỏi: “Anh sẽ tới mỗi ngày sao?”
Anh đặt cái đĩa trống trước mặt cô, lại đưa đũa cho cô, sau đó tự mình ngồi xuống bắt đầu ăn, cắn một miếng nếm thử, hình như cảm thấy mùi vị cũng được.
Anh nhai đầy miệng, sau khi nuốt xuống thì trả lời vấn đề của cô: “Nếu anh tới mỗi ngày, vậy anh coi là cái gì của em?”
Bạch Lộc không chớp mắt nhìn anh: “Người đàn ông của em.”
Tần Long nhìn cô chằm chằm, đột nhiên cười rộ lên, quay đầu nhìn căn hộ của cô, hỏi: “Có người đàn ông mỗi ngày đều ở trong nhà phụ nữ ư?”
Bạch Lộc cầm đũa của mình, chỉ hai cái trên bàn, nói: “Vậy đổi quan điểm có phải bình thường hay không?”
“Em đến chỗ anh ở?” Anh chẳng hề suy nghĩ lắc đầu, “Không có khả năng.”
Bạch Lộc liếc nhìn anh cười, chỗ của anh, cô ngược lại muốn đến, nhưng mà không có dũng khí ở lại, cũng không phải vì hoàn cảnh dơ bẩn hỗn loạn, cũng không xem còn có đàn ông khác.
Cô cắn một miếng sủi cảo, nhớ tới tổ phá dỡ nhà cửa chẳng phải nên thi công rồi ư, sao còn chưa phá dỡ chỗ đó.
Trong lòng cô nhớ rõ đến vậy, cũng muốn đi cửa sau bảo bọn họ tăng nhanh tiến độ.
Không thể không nói, tay nghề của Tần Long không tệ, Bạch Lộc ăn mỗi một miếng đều phải nhìn bộ dáng của mỗi cái đàng hoàng, đây đều do hai tay anh làm ra, hoàn mỹ khiến cô không đành lòng cắn nát.
Cứ ăn chậm rãi như vậy, Tần Long ăn xong trước, giúp cô đi thu dọn phòng khách lộn xộn tối qua.
Đột nhiên, tại nơi nào đó vang lên một hồi chuông.
Là di động của Bạch Lộc.
Cô nghe tiếng, lại không biết di động nằm đâu, đúng lúc gần ngay chỗ Tần Long, anh đưa qua cho cô.
Lúc anh cầm lấy cúi đầu nhìn, sắc mặt hơi thay đổi.
Bạch Lộc chú ý tới, hỏi anh: “Ai gọi thế?”
Tần Long đã đặt trên bàn trước mặt cô, rất bình tĩnh nói: “Cô em.”
Bạch Lộc nghe anh nói thế là xoay người cầm, lấy qua nhìn rõ rồi mới bắt máy: “Cô.”
Bạch Tuệ Tiệp ở bên kia hỏi: “Lộc Lộc, thức dậy chưa?”
“Con đang ăn sáng.” Lúc nói chuyện, Bạch Lộc nhét một miếng vào miệng.
“Hôm nay con nghỉ phải không.” Bạch Tuệ Tiệp nói, “Đúng lúc, cô mang qua thức ăn đã nấu xong cho con, đều là những món con thích ăn.”
“Cô.” Bạch Lộc vội vàng gọi lại, liếc nhìn bóng dáng người đàn ông ở phòng khách, cô đứng dậy tới gần bên cửa sổ, “Khi nào cô tới ạ?”
Bạch Tuệ Tiệp nói: “Bây giờ cô đang trên đường, hơi kẹt xe, cũng sắp tới thôi.”
“Ồ, vậy cô đi đường cẩn thận.”
Bạch Lộc cúp máy, trở lại cạnh bàn, ăn hết sủi cảo còn thừa, không bỏ lại cái nào.
Lúc đứng dậy cô khựng lại, vừa rồi quên đếm, rốt cuộc mình đã ăn bao nhiêu rồi.
Cô dọn bát đĩa bỏ vào bồn rửa, rồi đi qua phòng khách, đúng lúc thấy anh bận rộn xong, hỏi: “Ban nãy anh nấu mấy cái thế?”
Anh nhìn bàn ăn phía sau cô, nói: “Em ăn hết rồi ư?”
“Hết rồi.”
Anh hỏi: “Mùi vị thế nào?”
“Rất ngon.” Cô bổ sung một câu, “Ăn ngon hơn tiệm bên ngoài nhiều.”
Anh cười, trả lời câu trước: “Mười.”
Cô cười theo, sực nhớ lời cam đoan hồi trước, khoe khoang nói: “Em thật sự có thể ăn mười cái đấy.”
Anh trêu chọc: “Không tệ, khẩu vị trở nên lớn rồi.”
Bạch Lộc nghe những lời này hơi nghĩ sai, còn tự cười, tiến lên vịn vai anh, ngụ ý mờ ám nói: “Tối qua trước khi ở cùng anh, khẩu vị của em còn chưa lớn đâu.”
Ý tứ là…
Tần Long không thể không bội phục ám hiệu của cô vào một số thời điểm, dễ dàng khơi lên dục vọng bị đè nén thật sâu trong lòng anh, nhưng lúc này anh không phối hợp tán gẫu tiếp với cô, ngược lại cầm tay cô nói: “Anh nên xuống rồi.”
Bạch Lộc cũng không phản đối, Bạch Tuệ Tiệp sắp tới, tạm thời cô cũng nên để anh tránh một chút, nhưng đồng thời cô lại muốn để anh lộ diện. Trải qua tối hôm qua, cô cảm thấy cô có thể giới thiệu anh cho người nhà.
Loại ý nghĩ này đối với cô là sự trao ra tín niệm, giống như cô cũng muốn gặp người nhà của anh.
“Em tiễn anh.” Cô cầm chìa khóa trên cái quầy bên cạnh.
Anh kiên quyết: “Không cần.”
Cô nhượng bộ: “Em đưa anh tới thang máy.”
Anh gật đầu: “Được.”
Bạch Lộc mở rộng cửa, người đi theo anh ra bên ngoài, Tần Long ở đằng trước, đã mau chóng bấm nút.
Bạch Lộc nhìn dãy số kia liên tục đi lên trên, đột nhiên cất tiếng: “Anh Long.”
Đây là lần đầu tiên cô gọi anh như vậy, trong ấn tượng, cô hình như chưa từng xưng hô cụ thể với anh thế nào, giống như hai người vừa gặp mặt, có thể trò chuyện như đã quen thuộc, nhưng rõ ràng trong những ngày tháng trước đây, đều chưa có lúc nào thân thiết như tối qua.
Tần Long quay đầu lại: “Hửm?”
Bạch Lộc khôi phục sự bình tĩnh, không muốn giả bộ hồ đồ, cô thở sâu nói: “Ngày đó, có phải anh không đi không?”
“Hôm nào?” Anh nhìn ánh mắt cô.
“Hôm em chụp ảnh tốt nghiệp.” Cô không hy vọng nảy sinh cục diện cãi vã, thế nên lý trí muốn ngả bài với anh, “Sau đó anh không có đi phải không?”
Ánh mắt anh rõ ràng giấu đi biểu cảm, dần dần anh gật đầu thừa nhận: “Là anh lấy.”
“Tại sao?” Cô bình tĩnh hỏi, “Tại sao không hỏi em?”
Cô cũng không phải không hiểu cách làm như vậy của anh, mà là cô đang cho cơ hội chờ anh tự mình tới cửa giải thích, nhưng anh vẫn không nói lời nào vào lúc này.
Tần Long dời tầm mắt, nhìn chằm chằm con số đang nhảy lên kia, nói: “Anh không muốn để em nghĩ ngợi lung tung.”
Cô đến gần một bước, thử hỏi: “Là bởi vì anh yêu em sao?”
Vừa dứt lời, thang máy “đinh” một tiếng, cửa mở ra.
Tần Long đi vào trước, Bạch Lộc đưa đến cạnh cửa, còn muốn nghe đáp án của anh, bàn tay chống tại cạnh khe cửa không cho khép lại.
Hai người chia nhau đứng trong ngoài cánh cửa, ánh mắt cũng cách khoảng không nhìn nhau chăm chú.
Bầu không khí im lặng, qua một lúc lâu sau anh mới nói: “Anh có yêu em không, một ngày nào đó, em sẽ càng hiểu rõ hơn anh.”
Bạch Lộc cái hiểu cái không buông tay ra, bọn họ đồng thời nhìn cửa thang máy khép lại, đồng thời nhìn đối phương biến mất trong tầm mắt lẫn nhau.
Thang máy đi xuống, Tần Long ở bên trong đứng thẳng bất động, đột nhiên anh ngửa mặt lên thở dài, lấy tay lau mặt, sắc mặt lập tức tỉnh táo lại.
Tình cảnh ngày hôm qua đối với anh tựa như cảnh trong mơ huyền ảo, sáng hôm nay lại cảm nhận được sự tiếp diễn rõ ràng. Anh biết rõ đây không phải là bốn năm trước, nhưng tại sao, nhiệt tình ở trong cơ thể cô lại khiến anh cảm thấy phát cuồng, cho dù giẫm lên vết xe đổ này, anh cũng cam chịu chết lần nữa.
Thở phào thật dài, thang máy tới nơi.
Anh lấy lại bình tĩnh, đi ra thang máy, thẳng hướng về phía ngoài khu nhà ở.
Vừa qua chỗ rẽ, anh đụng phải một người đàn bà đang cúi đầu đi tới.
“Ôi…cẩn thận một chút…” Trên tay người đàn bà còn bưng mấy hộp đồ ăn còn tươi mới, suýt nữa lật đổ.
Tần Long vốn muốn trực tiếp vòng qua, khóe mắt chạm vào ánh mắt ngước lên của đối phương, trong phút chốc hai bên đều ngớ ra.
“Là cậu!”
“…”
*
Bạch Lộc đứng cạnh cửa sổ phòng bếp, bàn tay hí hoáy cái tua trên bức màn, ánh mắt nhìn lối đi nhỏ dưới lầu.
Cô luôn chờ bóng dáng Tần Long xuất hiện, đến khi anh thật sự đi ra, cô phát giác tốc độ đi đường của anh rất nhanh, chẳng giống bước đi bình thường hồi trước.
Cô kết luận anh ở dưới lầu gặp phải chuyện gì đó, có lẽ là nhận điện thoại hút điếu thuốc, sực nhớ có việc gấp thế là vội vàng đi ngay.
Cái gì có khả năng đều tính tới, nghĩ xong rồi thôi.
Cô không rời khỏi cửa sổ, cứ vậy ở trên lầu nhìn anh bỏ đi, cho đến khi bóng dáng anh bị tòa nhà gần đó che đi không nhìn thấy.
Sau đó, chuông cửa bên ngoài vang lên.
Bạch Lộc đi qua mở cửa, hơi bất ngờ lên tiếng: “Cô, cô tới rồi. Con không thấy xe cô.”
Sau khi vào cửa Bạch Tuệ Tiệp nhìn cô, giọng điệu lạnh lùng: “Cô đỗ xe bên ngoài tiểu khu.”
Bạch Lộc à một tiếng, cầm lấy đồ đạc trên tay cô mình, bỏ vào ngăn tủ bên cạnh, thuận miệng hỏi: “Cô à, lúc cô đi lên có gặp phải người nào không?”
Bạch Tuệ Tiệp hỏi: “Gặp ai?”
Bạch Lộc cười cười: “Nhân viên dọn dẹp, buổi sáng chưa có lên lấy rác.”
Sau khi vào cửa Bạch Tuệ Tiệp lướt mắt nhìn thoáng qua bố trí trong phòng khách, nói: “Con ở một mình, rác gì đó mỗi ngày mang xuống một lần là đủ rồi.”
“Vâng.”
Bạch Lộc đóng cửa lại, tự vào phòng bếp rót nước, xong xuôi bưng ra đưa cho Bạch Tuệ Tiệp: “Cô, ngồi xuống uống nước.”
Bạch Tuệ Tiệp cầm cốc, vẫn không uống ngụm nào, bà đi vài bước trong phòng khách, cuối cùng ngồi xuống sofa, hỏi han Bạch Lộc: “Qua đây nói chuyện với cô.”
Bạch Lộc cảm thấy có việc, cẩn thận ước đoán sắc mặt của bà, hỏi: “Sao vậy cô?”
Bạch Tuệ Tiệp đặt cốc trên bàn trà, sắc mặt bình tĩnh, ngữ khí không cho phép từ chối: “Con hãy nghe cô một câu, chia tay với người đàn ông kia cho cô.”
——
Lời tác giả:
Tần Long: vững vàng.
Bạch Lộc: chúng ta có thể thắng.
Tác giả :
Bạc Hà Mê