Hương Yêu
Chương 10
Sáng sớm thứ tư, Hồng Đông Đồng đưa văn kiện đến phòng tổng giám đốc.
“Layout của trang web đã làm ổn rồi, cũng liên hệ xong với toàn bộ truyền thông, bản kế hoạch cũng đã sửa đổi xong. Còn thiếu giám đốc Trì đến sút vào khung thành một cước.” Cậu ta nói với vẻ tự hào. “Lý lịch huy hoàng của cô Trì đã khiến một đám người kinh động.”
Thư thị nhân tài nhiều, khó tránh khỏi có chút tâm cao khí ngạo. Danh tiếng của Trì Tịnh trước kia ở bên ngoài cũng chỉ là “học trò của Văn Mạc Sơn”, vào Thư thị cũng thuộc loại “có quan hệ”. Tự nhiên có người không phục cô.
Chuyện này vừa ra, một số người nói trước khi làm nên cân nhắc sẽ suy nghĩ.
Nghĩ vậy, Hồng Đông Đồng nhịn không được nói: “Thiếu gia, cậu đối với cô Trì thật sự là dụng tâm lương khổ.”
Thư Luật nâng mắt nhìn cậu ta: “Tôi có sao?”
Hồng Đông Đồng há hốc miệng, đối diện với ánh mắt rất có áp lực kia đã che giấu lương tâm lắc lắc đầu: “… Không có.”
*****
Hai ngày sau, trên web của Zing thông báo tin tức liên quan với Salon party.
Trì Tịnh điểm mở trang web, xuất hiện đầu tiên bên dưới logo Zing đẹp ấn tượng lại là ảnh của cô.
Trong ảnh cô tươi cười xinh đẹp, trong mắt như ánh lên tia sáng nhỏ. Mái tóc đen dài làm tôn lên gương mặt trắng như tuyết của cô, trông rất đẹp mắt.
Trì Tịnh kéo trang web xuống, tiếp theo là giới thiệu vắn tắt về cô—
Trì Tịnh, hai mươi lăm tuổi. Tốt nghiệp đại học nổi tiếng trong nước, đương nhiệm nhà điều chế hương độc quyền của hiệu Zing. Thầy là nhà điều chế hương nổi tiếng Văn Mạc Sơn, từ năm tuổi đã theo ông học, đến nay đã có hai mươi năm tiếp xúc với công việc điều chế hương.
Ba năm trước đi Pháp và Glasgow đào tạo sâu, là nhà điều chế hương người Á Đông duy nhất trong đám học trò của nhà điều chế hương nổi tiếng Brisbane. Tác phẩm “Ưu ái” từng được bầu vào danh sách FIFI-nước hoa nữ được ưa chuộng nhất. Được Brisbane gọi là “Chiếc mũi Á Đông có thiên phú nhất.”
*****
Trì Tịnh đọc từng chữ một, trong lòng hơi có cảm xúc không nói rõ được.
Lần đầu tiên lý lịch của cô được phơi bày ra ở trước mặt công chúng, còn là dựa vào một cái đài cao như Thư thị. Con đường sau này có thể sẽ bằng phẳng cũng có thể sẽ gập ghềnh. Nhưng không thể phủ nhận là khởi điểm của cô đã cao hơn rất nhiều so với người bình thường.
Cô thu lại suy nghĩ tiếp tục xem xuống dưới, chú ý tới danh sách số người đăng ký trong vòng hai phút đã đầy.
Tuy rằng số người chỉ có 30, nhưng đủ để chứng minh trình độ được hoan nghênh của Zing.
*****
Salon party được tổ chức ở phòng hội nghị lầu một của cao ốc Thư thị.
Hôm nay Trì Tịnh đến phòng làm việc rất sớm, ổn thoả quy trình từ đầu tới cuối một lần. Hai mươi phút trước khi bắt đầu, trợ lý Hồng đến kêu cô qua.
“Đừng khẩn trương, coi bọn họ như củ cải trắng là được rồi.”
Trì Tịnh mỉm cười: “Trợ lý Hồng, hôm nay cậu nhìn có vẻ như thầy giáo trung học của tôi.”
Trong hội trường ba mươi người đã đến đông đủ, ngoài ra còn có mấy người của truyền thông.
Trì Tịnh mặc áo sơmi trắng, bên dưới là quần tây màu xám. Cách ăn mặc vừa không thất lễ vừa không có vẻ quá trang trọng.
Cô đi đến đứng ở trên đài, trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt của toàn hội trường.
“Xin chào mọi người, tôi là Trì Tịnh. Thật vui vì hôm nay có thể cùng quý vị làm cuộc ‘Hành trình hồi tưởng’ này.”
Ánh mắt của cô dừng ở dưới hội trường, trong lòng liền có tính toán.
Trong ba mươi người chín phần đều là nữ, mấy người đàn ông ít ỏi rất có thể là đi theo bạn gái đến.
Mặt mày cô cong lên, con ngươi giống như sáng lên vài độ: “Sản phẩm hiệu Zing không cần tôi nhiều lời, tin rằng mỗi vị đang ngồi đây đều có sử dụng. Một nhãn hiệu đã phát triển nửa thế kỷ, nó nhất định là có rất nhiều lịch sử. Tiếp theo đây chúng ta sẽ theo những mùi hương tuyệt vời từng chút từng chút đi vào thế giới của chúng.”
“Cô nói nhiều như vậy, nước hoa cùng ký ức rốt cuộc có quan hệ gì?” Ngay sau khi lời của Trì Tịnh kết thúc, một giọng nam vô lại vang lên.
Trì Tịnh nhìn qua, phát hiện Thư Hàng ngồi ở phía sau cùng đang không đứng đắn nhìn cô cười. Đón lấy ánh mắt của cô, Thư Hàng còn mở to mắt chớp chớp về phía cô, như là đang nói: xem đi tôi phối hợp nhiều với cô!
Trì Tịnh coi cậu ta giống như tên bệnh thần kinh. Ánh mắt dừng lại ngắn ngủi liền dời khỏi người cậu ta.
“Mọi người có lẽ đã quen với nhìn thấy hình ảnh của ký ức hơn, sau vài năm nhìn lại những hình ảnh quen thuộc này, những mảnh vụn ký ức giấu ở trong chỗ sâu sẽ tự động vùng khỏi trói buộc nhảy ra. Nhưng đối với nhà điều chế hương mà nói, cách bảo tồn ký ức tốt nhất là thông qua khứu giác.”
“Tựa như người ta khi ăn kẹo mùi kẹo toả ra, trong nhà bếp toả ra mùi đồ ăn. Lớn lên thì là mùi áo sơ mi trắng của người yêu, mùi kem cạo râu của anh ấy vân vân. Những mùi này đều bảo tồn ở chỗ sâu trong ký ức chúng ta, một khi ngửi lại, trong đầu chẳng những nhớ tới mùi không thôi, mà ngay lúc đó trong đầu còn có hình ảnh sinh động đi với mùi ấy.”
Trì Tịnh nói xong, một người phụ nữ khuôn mặt đẹp trong trẻo tinh khiết cười đáp: “Cô hình dung rất là đẹp.”
Trì Tịnh khoát tay.
“Chúng ta trở lại chuyện chính. Hôm nay mọi người đến chủ yếu là thể nghiệm phân biệt hương cùng điều chế hương, những thứ khác đều là dệt hoa trên gấm.”
Cô đi tới bên trong, tuỳ tay cầm lấy một chai tinh dầu trên bàn, lời ít mà ý nhiều: “Hương cô đặc được chú ý bởi nốt cao nốt giữa cùng nốt thấp. Hoặc như giọng âm cao, trung và thấp. Phân loại của chúng dựa theo độ giữ mùi. Đặc tính của nốt thấp chỉ dùng để định hương. Nhưng không phải tinh dầu dùng cho nốt thấp đều có tác dụng định hương.”
Trì Tịnh ra hiệu cho bọn họ nhìn: “Vì tiện cho mọi người DIY, trên nhãn của chai tinh dầu đều có chú thích nốt cao trung thấp, lát nữa khi điều chế hương mọi người có thể xem xét mà thêm vào. Bây giờ chúng ta thử phân biệt hương trước.”
Cô chia ba mươi người làm sáu nhóm, dạy mỗi nhóm dùng giấy thử hương như thế nào.
“Nhắc nhở một chút.” Trì Tịnh chỉ vào hột cà phê trên bàn nói. “Nếu có người cảm thấy mũi mình ‘mất nhạy’, có thể ngửi hột cà phê để hoà dịu khứu giác của mình.”
Nhà điều chế hương mỗi ngày cần ngửi nhiều loại tinh dầu, cho nên trong khi bọn họ làm việc trên người thường sẽ không mang mùi hương nào khác.
Trong hội trường tràn đầy tiếng cười cùng tiếng đàm luận, không khí tốt hơn nhiều so với tưởng tượng.
Con người một khi bắt đầu sinh ra lòng hiếu kỳ, tự nhiên sẽ sinh ra ham muốn. Muốn chơi cũng được, muốn thật sự học cũng được, quan trọng là có tâm nguyện “muốn” này.
“Cô Trì, cô thích nhất là mùi hương nào?”
Trì Tịnh theo âm thanh nhìn qua, là người phụ nữ đẹp thanh khiết kia. Cô ta nhìn cô, một đôi mắt mang theo tò mò.
Bộ dáng cô ta khoảng hai mươi tuổi. Tóc đen bóng thả ở sau lưng, mái tóc mơ hồ che khuất đôi mày thanh tú, nhìn có vẻ tao nhã. Điều duy nhất không hợp là ánh mắt của cô ta. Lộ ra một vẻ thành thục lão luyện.
Vừa nhìn một cái, Trì Tịnh bỗng cảm thấy cô ta hơi quen quen.
Đối với câu hỏi của cô ta, Trì Tịnh cười cười, không có trả lời.
*****
Lúc này trong văn phòng tổng giám đốc ánh đèn mờ tối, trên màn hình lớn ở một bên là hình ảnh trực tiếp của Salon party.
Trợ lý Hồng trước đó còn lo lắng cho Trì Tịnh. Dù sao hiệu Zing lần đầu tiên làm loại hoạt động này, mức độ bị chú ý có thể nghĩ. Nhưng sau khi thấy biểu hiện của cô, cậu ta cảm thấy mình đã lo lắng nhiều.
Cô ở hội trường tự tin phóng khoáng, nắm cục diện trong tay đâu vào đấy. Chỗ nào có vẻ luống cuống.
Nhưng tâm trạng thả lỏng này chỉ duy trì đến khi Thư Hàng xuất hiện trong màn ảnh—
“F**k, cái tên nhị thế tổ kia trà trộn vào hồi nào!?”
Trợ lý Hồng rít giọng chửi thề, khiến Thư Luật nhíu nhíu mày.
Nhận thấy đê-xi-ben của mình quá lớn, trợ lý Hồng hạ thấp giọng giải thích: “Khi tôi từ bên kia trở về còn không có thấy cậu ta.”
Thật không phải là sơ suất của cậu. Quỷ mới biết y trà trộn vào khi nào.
Đầu ngón tay Thư Luật khẽ điểm mặt bàn, không nói.
“Cho cậu ta đi Phòng* hậu cần có phải hợp ý cậu ta lắm không hả? Rảnh thành như vậy.” Trợ lý Hồng trầm ngâm. “Tôi đi gọi cậu ta ra?”
*Cat được một bạn góp ý là trong công ty ở VN không dùng “bộ” mà thường dùng “Phòng” nên từ đây Cat sẽ đổi sang Phòng nha các bạn.
Thư Luật liếc cậu một cái. “Khẩn trương cái gì?”
“Không…”
Cũng không phải là người phụ nữ của cậu, cậu khẩn trương cái gì!
Trợ lý Hồng đứng ở một bên, không dấu vết chuyển ánh mắt đến trên người Thư Luật.
Anh ngồi ở trên ghế, ánh mắt sáng quắc nhìn màn hình. Ánh sáng mờ tối khiến cho vẻ mặt của anh nhìn có vẻ mơ hồ không rõ, nhưng đôi mắt kia lại sáng ngời trầm tĩnh.
Hình ảnh trên màn hình đúng lúc dừng ở khoảnh khắc Trì Tịnh rũ mắt cười khẽ; đường nét mềm mại của bên má cô, ánh mắt dịu dàng, vài sợi tóc buông xuống, nhẹ nhàng quét qua xương quai xanh.
Đứng ở góc độ của một người đàn ông, Hồng Đông Đồng thuỷ chung cảm thấy Trì Tịnh là một mỹ nhân.
Khi lần đầu tiên cô danh chính ngôn thuận xuất hiện ở bên cạnh Thư Luật, cậu ta quả thật đã bị dao động mạnh bởi gương mặt cô. Nhưng lúc đó gương mặt của cô còn mang vài phần “thanh khiết” bởi vì tuổi còn nhỏ.
Bây giờ nhìn lại, thanh khiết không thấy, quyến rũ càng tốt hơn.
Dung mạo bậc này lại thêm việc cô làm, cũng khó trách khiến cho đại thiếu gia nhà họ Thư bị ám ảnh.
Mấy năm nay Thư Luật sống thế nào Hồng Đông Đồng ở bên cạnh thấy rất rõ ràng. Anh để ý cái gì, có cái gì không chạm đến, tất cả đều bởi Trì Tịnh.
Người phụ nữ này cho anh tốt nhất, cũng cho anh xấu nhất. Hồng Đông Đồng ở bên cạnh nhìn, nhưng cũng không thể nào hận được Trì Tịnh.
Cậu nghĩ tâm trạng của Thư Luật đại khái là như vầy; hơn cả hận, anh hẳn là càng không cam lòng.
Hồng Đông Đồng không lên tiếng, lặng lẽ ra khỏi văn phòng.
Thư Luật cầm điều khiển từ xa ở trong tay nhìn màn hình lớn, sau một lát im lặng nhấn nút tắt.
Nguồn sáng duy nhất ở trong phòng biến mất, vẻ mặt anh càng không thấy rõ.
*****
Trong lầu hai của căn nhà, Văn Mạc Sơn đeo kính lão xem từ đầu tới cuối tin tức Salon party ở trên mạng. Sau đó ông bỏ iPad xuống, gỡ mắt kính ra nhéo nhéo đầu chân mày.
Lúc chị Ngọc bưng trà lên nhìn thấy chính là cảnh này. Chị ta nhìn tiêu đề cùng hình ảnh trên màn hình, giơ ngón tay cái lên với Văn Mạc Sơn.
Ông cụ Văn xị mặt, nhưng trong mắt đã lộ ra ý cười.
“Đúng vậy, con bé đó có tiền đồ. Theo tôi nhiều năm như vậy cũng nên có thành tựu.” Văn Mạc Sơn hừ một tiếng. “Lão Thư thắng tôi ư? Còn không phải là người của tôi đang điều chế hương cho ông ta…”
Cho nên ông ta cũng không có thua thảm nha!
Chuyện sự nghiệp và nguyện vọng của người phụ nữ ấy bây giờ tất cả đều phải nhờ ông. Được những điều này, cùng với đạt được cả đời của bà ấy có gì khác nhau?
“Layout của trang web đã làm ổn rồi, cũng liên hệ xong với toàn bộ truyền thông, bản kế hoạch cũng đã sửa đổi xong. Còn thiếu giám đốc Trì đến sút vào khung thành một cước.” Cậu ta nói với vẻ tự hào. “Lý lịch huy hoàng của cô Trì đã khiến một đám người kinh động.”
Thư thị nhân tài nhiều, khó tránh khỏi có chút tâm cao khí ngạo. Danh tiếng của Trì Tịnh trước kia ở bên ngoài cũng chỉ là “học trò của Văn Mạc Sơn”, vào Thư thị cũng thuộc loại “có quan hệ”. Tự nhiên có người không phục cô.
Chuyện này vừa ra, một số người nói trước khi làm nên cân nhắc sẽ suy nghĩ.
Nghĩ vậy, Hồng Đông Đồng nhịn không được nói: “Thiếu gia, cậu đối với cô Trì thật sự là dụng tâm lương khổ.”
Thư Luật nâng mắt nhìn cậu ta: “Tôi có sao?”
Hồng Đông Đồng há hốc miệng, đối diện với ánh mắt rất có áp lực kia đã che giấu lương tâm lắc lắc đầu: “… Không có.”
*****
Hai ngày sau, trên web của Zing thông báo tin tức liên quan với Salon party.
Trì Tịnh điểm mở trang web, xuất hiện đầu tiên bên dưới logo Zing đẹp ấn tượng lại là ảnh của cô.
Trong ảnh cô tươi cười xinh đẹp, trong mắt như ánh lên tia sáng nhỏ. Mái tóc đen dài làm tôn lên gương mặt trắng như tuyết của cô, trông rất đẹp mắt.
Trì Tịnh kéo trang web xuống, tiếp theo là giới thiệu vắn tắt về cô—
Trì Tịnh, hai mươi lăm tuổi. Tốt nghiệp đại học nổi tiếng trong nước, đương nhiệm nhà điều chế hương độc quyền của hiệu Zing. Thầy là nhà điều chế hương nổi tiếng Văn Mạc Sơn, từ năm tuổi đã theo ông học, đến nay đã có hai mươi năm tiếp xúc với công việc điều chế hương.
Ba năm trước đi Pháp và Glasgow đào tạo sâu, là nhà điều chế hương người Á Đông duy nhất trong đám học trò của nhà điều chế hương nổi tiếng Brisbane. Tác phẩm “Ưu ái” từng được bầu vào danh sách FIFI-nước hoa nữ được ưa chuộng nhất. Được Brisbane gọi là “Chiếc mũi Á Đông có thiên phú nhất.”
*****
Trì Tịnh đọc từng chữ một, trong lòng hơi có cảm xúc không nói rõ được.
Lần đầu tiên lý lịch của cô được phơi bày ra ở trước mặt công chúng, còn là dựa vào một cái đài cao như Thư thị. Con đường sau này có thể sẽ bằng phẳng cũng có thể sẽ gập ghềnh. Nhưng không thể phủ nhận là khởi điểm của cô đã cao hơn rất nhiều so với người bình thường.
Cô thu lại suy nghĩ tiếp tục xem xuống dưới, chú ý tới danh sách số người đăng ký trong vòng hai phút đã đầy.
Tuy rằng số người chỉ có 30, nhưng đủ để chứng minh trình độ được hoan nghênh của Zing.
*****
Salon party được tổ chức ở phòng hội nghị lầu một của cao ốc Thư thị.
Hôm nay Trì Tịnh đến phòng làm việc rất sớm, ổn thoả quy trình từ đầu tới cuối một lần. Hai mươi phút trước khi bắt đầu, trợ lý Hồng đến kêu cô qua.
“Đừng khẩn trương, coi bọn họ như củ cải trắng là được rồi.”
Trì Tịnh mỉm cười: “Trợ lý Hồng, hôm nay cậu nhìn có vẻ như thầy giáo trung học của tôi.”
Trong hội trường ba mươi người đã đến đông đủ, ngoài ra còn có mấy người của truyền thông.
Trì Tịnh mặc áo sơmi trắng, bên dưới là quần tây màu xám. Cách ăn mặc vừa không thất lễ vừa không có vẻ quá trang trọng.
Cô đi đến đứng ở trên đài, trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt của toàn hội trường.
“Xin chào mọi người, tôi là Trì Tịnh. Thật vui vì hôm nay có thể cùng quý vị làm cuộc ‘Hành trình hồi tưởng’ này.”
Ánh mắt của cô dừng ở dưới hội trường, trong lòng liền có tính toán.
Trong ba mươi người chín phần đều là nữ, mấy người đàn ông ít ỏi rất có thể là đi theo bạn gái đến.
Mặt mày cô cong lên, con ngươi giống như sáng lên vài độ: “Sản phẩm hiệu Zing không cần tôi nhiều lời, tin rằng mỗi vị đang ngồi đây đều có sử dụng. Một nhãn hiệu đã phát triển nửa thế kỷ, nó nhất định là có rất nhiều lịch sử. Tiếp theo đây chúng ta sẽ theo những mùi hương tuyệt vời từng chút từng chút đi vào thế giới của chúng.”
“Cô nói nhiều như vậy, nước hoa cùng ký ức rốt cuộc có quan hệ gì?” Ngay sau khi lời của Trì Tịnh kết thúc, một giọng nam vô lại vang lên.
Trì Tịnh nhìn qua, phát hiện Thư Hàng ngồi ở phía sau cùng đang không đứng đắn nhìn cô cười. Đón lấy ánh mắt của cô, Thư Hàng còn mở to mắt chớp chớp về phía cô, như là đang nói: xem đi tôi phối hợp nhiều với cô!
Trì Tịnh coi cậu ta giống như tên bệnh thần kinh. Ánh mắt dừng lại ngắn ngủi liền dời khỏi người cậu ta.
“Mọi người có lẽ đã quen với nhìn thấy hình ảnh của ký ức hơn, sau vài năm nhìn lại những hình ảnh quen thuộc này, những mảnh vụn ký ức giấu ở trong chỗ sâu sẽ tự động vùng khỏi trói buộc nhảy ra. Nhưng đối với nhà điều chế hương mà nói, cách bảo tồn ký ức tốt nhất là thông qua khứu giác.”
“Tựa như người ta khi ăn kẹo mùi kẹo toả ra, trong nhà bếp toả ra mùi đồ ăn. Lớn lên thì là mùi áo sơ mi trắng của người yêu, mùi kem cạo râu của anh ấy vân vân. Những mùi này đều bảo tồn ở chỗ sâu trong ký ức chúng ta, một khi ngửi lại, trong đầu chẳng những nhớ tới mùi không thôi, mà ngay lúc đó trong đầu còn có hình ảnh sinh động đi với mùi ấy.”
Trì Tịnh nói xong, một người phụ nữ khuôn mặt đẹp trong trẻo tinh khiết cười đáp: “Cô hình dung rất là đẹp.”
Trì Tịnh khoát tay.
“Chúng ta trở lại chuyện chính. Hôm nay mọi người đến chủ yếu là thể nghiệm phân biệt hương cùng điều chế hương, những thứ khác đều là dệt hoa trên gấm.”
Cô đi tới bên trong, tuỳ tay cầm lấy một chai tinh dầu trên bàn, lời ít mà ý nhiều: “Hương cô đặc được chú ý bởi nốt cao nốt giữa cùng nốt thấp. Hoặc như giọng âm cao, trung và thấp. Phân loại của chúng dựa theo độ giữ mùi. Đặc tính của nốt thấp chỉ dùng để định hương. Nhưng không phải tinh dầu dùng cho nốt thấp đều có tác dụng định hương.”
Trì Tịnh ra hiệu cho bọn họ nhìn: “Vì tiện cho mọi người DIY, trên nhãn của chai tinh dầu đều có chú thích nốt cao trung thấp, lát nữa khi điều chế hương mọi người có thể xem xét mà thêm vào. Bây giờ chúng ta thử phân biệt hương trước.”
Cô chia ba mươi người làm sáu nhóm, dạy mỗi nhóm dùng giấy thử hương như thế nào.
“Nhắc nhở một chút.” Trì Tịnh chỉ vào hột cà phê trên bàn nói. “Nếu có người cảm thấy mũi mình ‘mất nhạy’, có thể ngửi hột cà phê để hoà dịu khứu giác của mình.”
Nhà điều chế hương mỗi ngày cần ngửi nhiều loại tinh dầu, cho nên trong khi bọn họ làm việc trên người thường sẽ không mang mùi hương nào khác.
Trong hội trường tràn đầy tiếng cười cùng tiếng đàm luận, không khí tốt hơn nhiều so với tưởng tượng.
Con người một khi bắt đầu sinh ra lòng hiếu kỳ, tự nhiên sẽ sinh ra ham muốn. Muốn chơi cũng được, muốn thật sự học cũng được, quan trọng là có tâm nguyện “muốn” này.
“Cô Trì, cô thích nhất là mùi hương nào?”
Trì Tịnh theo âm thanh nhìn qua, là người phụ nữ đẹp thanh khiết kia. Cô ta nhìn cô, một đôi mắt mang theo tò mò.
Bộ dáng cô ta khoảng hai mươi tuổi. Tóc đen bóng thả ở sau lưng, mái tóc mơ hồ che khuất đôi mày thanh tú, nhìn có vẻ tao nhã. Điều duy nhất không hợp là ánh mắt của cô ta. Lộ ra một vẻ thành thục lão luyện.
Vừa nhìn một cái, Trì Tịnh bỗng cảm thấy cô ta hơi quen quen.
Đối với câu hỏi của cô ta, Trì Tịnh cười cười, không có trả lời.
*****
Lúc này trong văn phòng tổng giám đốc ánh đèn mờ tối, trên màn hình lớn ở một bên là hình ảnh trực tiếp của Salon party.
Trợ lý Hồng trước đó còn lo lắng cho Trì Tịnh. Dù sao hiệu Zing lần đầu tiên làm loại hoạt động này, mức độ bị chú ý có thể nghĩ. Nhưng sau khi thấy biểu hiện của cô, cậu ta cảm thấy mình đã lo lắng nhiều.
Cô ở hội trường tự tin phóng khoáng, nắm cục diện trong tay đâu vào đấy. Chỗ nào có vẻ luống cuống.
Nhưng tâm trạng thả lỏng này chỉ duy trì đến khi Thư Hàng xuất hiện trong màn ảnh—
“F**k, cái tên nhị thế tổ kia trà trộn vào hồi nào!?”
Trợ lý Hồng rít giọng chửi thề, khiến Thư Luật nhíu nhíu mày.
Nhận thấy đê-xi-ben của mình quá lớn, trợ lý Hồng hạ thấp giọng giải thích: “Khi tôi từ bên kia trở về còn không có thấy cậu ta.”
Thật không phải là sơ suất của cậu. Quỷ mới biết y trà trộn vào khi nào.
Đầu ngón tay Thư Luật khẽ điểm mặt bàn, không nói.
“Cho cậu ta đi Phòng* hậu cần có phải hợp ý cậu ta lắm không hả? Rảnh thành như vậy.” Trợ lý Hồng trầm ngâm. “Tôi đi gọi cậu ta ra?”
*Cat được một bạn góp ý là trong công ty ở VN không dùng “bộ” mà thường dùng “Phòng” nên từ đây Cat sẽ đổi sang Phòng nha các bạn.
Thư Luật liếc cậu một cái. “Khẩn trương cái gì?”
“Không…”
Cũng không phải là người phụ nữ của cậu, cậu khẩn trương cái gì!
Trợ lý Hồng đứng ở một bên, không dấu vết chuyển ánh mắt đến trên người Thư Luật.
Anh ngồi ở trên ghế, ánh mắt sáng quắc nhìn màn hình. Ánh sáng mờ tối khiến cho vẻ mặt của anh nhìn có vẻ mơ hồ không rõ, nhưng đôi mắt kia lại sáng ngời trầm tĩnh.
Hình ảnh trên màn hình đúng lúc dừng ở khoảnh khắc Trì Tịnh rũ mắt cười khẽ; đường nét mềm mại của bên má cô, ánh mắt dịu dàng, vài sợi tóc buông xuống, nhẹ nhàng quét qua xương quai xanh.
Đứng ở góc độ của một người đàn ông, Hồng Đông Đồng thuỷ chung cảm thấy Trì Tịnh là một mỹ nhân.
Khi lần đầu tiên cô danh chính ngôn thuận xuất hiện ở bên cạnh Thư Luật, cậu ta quả thật đã bị dao động mạnh bởi gương mặt cô. Nhưng lúc đó gương mặt của cô còn mang vài phần “thanh khiết” bởi vì tuổi còn nhỏ.
Bây giờ nhìn lại, thanh khiết không thấy, quyến rũ càng tốt hơn.
Dung mạo bậc này lại thêm việc cô làm, cũng khó trách khiến cho đại thiếu gia nhà họ Thư bị ám ảnh.
Mấy năm nay Thư Luật sống thế nào Hồng Đông Đồng ở bên cạnh thấy rất rõ ràng. Anh để ý cái gì, có cái gì không chạm đến, tất cả đều bởi Trì Tịnh.
Người phụ nữ này cho anh tốt nhất, cũng cho anh xấu nhất. Hồng Đông Đồng ở bên cạnh nhìn, nhưng cũng không thể nào hận được Trì Tịnh.
Cậu nghĩ tâm trạng của Thư Luật đại khái là như vầy; hơn cả hận, anh hẳn là càng không cam lòng.
Hồng Đông Đồng không lên tiếng, lặng lẽ ra khỏi văn phòng.
Thư Luật cầm điều khiển từ xa ở trong tay nhìn màn hình lớn, sau một lát im lặng nhấn nút tắt.
Nguồn sáng duy nhất ở trong phòng biến mất, vẻ mặt anh càng không thấy rõ.
*****
Trong lầu hai của căn nhà, Văn Mạc Sơn đeo kính lão xem từ đầu tới cuối tin tức Salon party ở trên mạng. Sau đó ông bỏ iPad xuống, gỡ mắt kính ra nhéo nhéo đầu chân mày.
Lúc chị Ngọc bưng trà lên nhìn thấy chính là cảnh này. Chị ta nhìn tiêu đề cùng hình ảnh trên màn hình, giơ ngón tay cái lên với Văn Mạc Sơn.
Ông cụ Văn xị mặt, nhưng trong mắt đã lộ ra ý cười.
“Đúng vậy, con bé đó có tiền đồ. Theo tôi nhiều năm như vậy cũng nên có thành tựu.” Văn Mạc Sơn hừ một tiếng. “Lão Thư thắng tôi ư? Còn không phải là người của tôi đang điều chế hương cho ông ta…”
Cho nên ông ta cũng không có thua thảm nha!
Chuyện sự nghiệp và nguyện vọng của người phụ nữ ấy bây giờ tất cả đều phải nhờ ông. Được những điều này, cùng với đạt được cả đời của bà ấy có gì khác nhau?
Tác giả :
Tiểu Chước Vi Huân