Hương Vị Đồng Xanh
Chương 38
Gió lay động.
Bảo đứng trước cửa nhà, lần lữa mãi vẫn chưa vào nhà, anh biết chuyện Việt Phương biết rõ Jony là thiên Phong đã không còn bao lâu nữa, nhất là anh thấy ánh mắt của Thiên phong nhìn Việt Phương càng ngày càng rõ rệt, càng khiến người ta lo lắng không ngừng.
Dù thiên Phong đã hứa sẽ không nói ra cái tên của mình, nhưng anh biết trong tình cảm đôi khi khó kìm chế được cảm xúc của mình, chẳng phải đã bao nhiêu lần Thiên Phong suýt buộc miệng nói ra cái tên đó nếu không có sự xuất hiện của anh quấy phá. Cho nên lần này, Bảo nhất định bắt Thiên Phong phải hứa sẽ không gặp gỡ hay ở riêng bên cạnh Việt Phương nữa, anh quyết định nói rõ tâm ý của mình với Việt Phương cho Thiên Phong hay, anh biết Thiên Phong nhất định sẽ vì anh mà rút lui.
Dù biết bản thân ích kỷ, thế nhưng ngoài Việt Phương ra, đối với Bảo không còn bất kì người thân nào khác. Cho nên không thể chọn lựa.
Suy nghĩ như thế, Bảo đẩy mạnh cửa vào nhà. Vừa bước vào đã gặp Việt Tình đang đi ra, trên tay là một ly trà bóc khói có hương thơm của gừng.
- Jony đâu?
- Chắc là anh ấy đang tắm trong phòng – Việt Tình đáp lời.
- Là trà gừng, cô chuẩn bị cho Jony à?
- Ừ - Việt Tình khẽ gật đầu.
Bảo nhìn Việt Tình bằng ánh mắt châm biếm:
- Chỉ là nhảy xuống hồ có mấy giây, có cần phải lo lắng đến như thế không?
- Jony vừa chạy bộ xong, mồ hôi ra nhiều, nước hồ lại lạnh, cho nên cần uống chút nước gừng để ngăn ngừa bị cảm. Phòng bệnh hơn chữa bệnh mà - Việt Tình không để ý lắm đến lời mĩa mai của Bảo, từ trước đến giờ, ngay khi nhìn cô gặp Bảo đã nhìn thấy ánh mắt chế giễu của Bảo. Bảo tỏ rõ thái độ chán ghét cô, nhưng do thái độ của Bảo với Thiên Phong cũng chẳng mấy tốt đẹp, Việt Tình cứ ngỡ là do tính cách Bảo kỳ quặc như thế thôi. Cô cũng không để ý nhiều lắm.chấp thái độ chế giễu của Bảo.
- Haiz, cô thích Jony đến thế à? - Bảo vẫn nở nụ cười chế giễu nhìn Việt Tình - Tiếc là anh ấy lại không thích cô.
- Tôi là bạn gái anh ấy - Việt Tình lấy làm khó chịu, cô chẳng biện giải gì nhiều chỉ nói một câu đủ để khẳng định vị trí của mình
- Đến khi nào? – Bảo mĩm cười, hỏi tiếp một câu với hàm ý đầy chế giễu.
- Đó là chuyện của chúng tôi, không liên quan đến cậu – Việt Tình gần như mất kiên nhẫn với Bảo, cô lườm mắt nhìn anh đầy tức giận rồi quay người định đi lên trên lầu.
- Có hứng thú muốn biết vì sao năm xưa Jony lại chọn cô làm bạn gái trong khi có hàng chục cô gái xinh đẹp quay quanh anh ấy hay không? – Bảo thấy thái độ không muốn tiếp chuyện của Việt Tình, anh quyết định không bông đùa nữa mà đi thẳng vào vấn đề mà anh muốn cùng cô trao đổi.
Việt Tình nghe đến chuyện này, cả người run lên, bước chân khựng lại, tay cầm ly nước trà gừng nóng hổi run run. Cô nhắm chặt mắt trấn tĩnh, quyết định không muốn nghe tiếp những sự thật mà Bảo sắp sửa nói ra. Cô đặt chân lên bậc cầu thang một cách từ từ, bởi vì chân cô vẫn không ngừng run.
- Xem ra cô đã phát hiện ra lí do rồi đúng không? Cho nên cô mới kêu thoảng thốt rằng Việt Phương đang ở ngoài đó và vội vàng chạy ra như thế - Bảo tiếp tục nói như không để Việt Tình rời đi – Nếu Jony biết rõ sự thật thì sẽ thấ nào nhỉ?
Sự thật được bốc trần, Việt Tình đanh mặt quay lại trừng mắt nhìn Bảo khi anh buông lời đe dọa:
- Cậu muốn gì?
- Hợp tác – Bảo thản nhiên mĩm cười nhìn Việt Tình đưa ra lời đề nghị của mình
Việt Tình hơi nghiêng đầu, hai chân mày cô chau lại, nhìn Bảo đầy khó hiểu:
- Ý cậu là gì?
- Hai chúng ta đều có cùng chung một mục đích, tách hai người bọn họ ra xa. Vậy tại sao không cùng hợp tác, cô có được Jony, còn tôi có được Việt Tình – Bảo hài lòng trước thái độ của Việt Phương, anh đứng khoanh tay đắc ý lên tiếng.
- Vì sao tôi phải họp tác với cậu, những lời đe dọa của cậu chưa biết có phải là sự thật hay không? Tôi đâu dại gì mà giao em gái mình cho cậu như thế chứ? – Việt Tình nhìn Bảo đánh giá, tuy sự hợp tác của Bảo là có lợi cho cô, thế nhưng, cô không biết Bảo có thật lòng muốn giúp mình và muốn ở bên cạnh Việt Phương hay không, hay là có ý đồ gì khác. Nhất là khi gia đình Thiên Phong lại là gia đình giàu có, chuyện tranh giành tài sản trong gia đình vẫn là chuyện xảy ra hàng ngày.
- Vậy thì để tôi nói cho cô biết, tôi trước khi trở thành em trai của Jony thì đã từng sống ở đây. Có thể nói, Việt Phương với tôi là bạn thanh mai trúc mã, và đặc biệt, chúng tôi cũng là những người bạn tốt của Jony khi anh ấy về đây sống vào khoảng thời gian nghỉ hè.
Tay Việt Tình xiết chặt cái ly gừng, cô quay mặt lại, mặt đối mặt với Bảo, ánh mắt nhìn Bảo thoáng trầm xuống.
Bảo biết Việt Tình đã bắt đầu chấp nhận sự họp tác với mình, anh quyết định nói thêm để đánh tan ý nghĩ lưỡng lựu của cô vào giây phút này:
- Có biết vì sao khi chúng ta gặp mặt, tôi đã nhìn cô bằng ánh mắt khinh bạc hay không? Lúc tôi nhìn thấy cô, tôi cũng có chút ngạc nhiên vì cô khá giống Việt Phương, tôi xuýt chút nữa đã nghĩ cô là cô ấy. Nhưng khi tôi nhìn thấy tấm hình của cô lúc nhỏ trong tay Jony, tôi nhanh chóng nhận ra cô là Việt Tình chứ không phải Việt Phương. Và tôi biết Jony đã nhầm lẫn cô với Việt Phương, bởi vì anh ấy bị mất trí nhớ, nhưng vẫn giữ bức tranh của anh ấy và Việt Phương. Cho nên đã khẳng định cô là phần ký ức bị mất của mình và đồng ý làm bạn trai của cô.
Việt Tình nuốt nước bọt, sắc mặt tái nhợt nhìn Bảo. Cô lắc đầu giọng khàn đặc nói:
- Tôi không lừa dối anh ấy, tôi chỉ hỏi anh ấy có muốn làm bạn trai tôi hay không? Và anh ấy gật đầu. Tôi không hề nói tôi là cô bé trong bức tranh kia.
- Đúng vậy, đó là sự nhầm lẫn cực kỳ tai hại – Một giọng nói trầm ấm nhưng ẩn chứa sự tức giận bên trong phía sau lưng của Việt Tình.
Việt Tình và Bảo giật mình quay phắt lại nhìn Thiên Phong đang từ từ đi xuống lầu. Gương mặt anh lạnh tanh, hai mắt đỏ ngầu đầy sự tức giận khi phát hiện ra mình bấy lâu nay bị lừa dối.
Việt Tình nhìn thấy ánh mắt giận dữ của Thiên Phong, trong lòng cô đầy sự hoảng hốt và lo lắng. Cả người run bắn lên, mặt tái xanh, hai tay run rẫy nắm vào nhau. Cô há miệng muốn gọi tên Thiên Phong nhưng cổ họng khô khốc đầy lo lắng chẳng thể nói thành lời.
Từ lâu Việt Tình biết, Thiên Phong luôn ở bên cạnh cô nhưng cô trái tim anh chưa từng có cô ngự trị. Cho dù cô có cố gắng thế nào đi chăng nữa, có trở thành hình mẫu trong lý tưởng của Thiên Phong như thế nào thì thái độ của anh đối với cô vẫn chẳng khác người ngoài là bao nhiêu. Những khi cô chủ động tiến gần đến anh, Thiên Phong vẫn đáp ứng thái độ hòa hợp cùng cô, thế nhưng cô chẳng hề có cảm giác chân thật.
Anh lạnh lùng đến vô cảm, thế nhưng vẫn rất ân cần làm tròn trách nhiệm một người bạn trai. Cho nên Việt Tình chẳng thể từ bỏ được, chẳng thể rời bỏ cuộc tình không chắc chắn chỉ dựa vào một điều duy nhất là cô yêu anh. Cô rất yêu anh.
Chẳng có ai hiểu được tâm trạng của cô khi phát giác được sự thật, lí do mà người đàn ông hờ hững lạnh nhạt kia lại chấp nhận làm bạn trai của cô. Đó là một sự thật cay đắng lẫn phủ phàng. Cô bị nhầm lẫn với em gái mình. Cô đã khóc trong sợ hãi rất nhiều, sợ rằng Thiên Phong sẽ biết ra sự thật này và rời xa cô.
Trái tim cô đã trao hết cho anh, nếu anh rời đi, cô sẽ thế nào đây? Cô không muốn, cô không cam tâm, cô đã bỏ ra rất nhiều để được ở bên anh, đã cố gắng rất nhiều để anh mãi bên cạnh cô. Vậy mà….
Việt Tình nắm chặt hai tay lại, cô hít sâu lấy lại sự bình tĩnh chờ đợi sự chất vấn của Thiên Phong. Cô không làm gì sai cả. Anh cũng chưa từng hỏi cô bất cứ điều gì trước khi nhận lời làm bạn trai cô, cô không gạt anh. Cho nên anh không thể trách cô, càng không có lí do rời bỏ cô, cô tuyệt đối sẽ không buông tay anh ra.
Bảo đanh mặt nhìn Thiên Phong, tâm trạng sau giây phút sững người đã bình thản trở lại. Dù sao cũng phải đối mặt với Thiên Phong để bàn đến vấn đề này, coi như đây là thời điểm tốt nhất để đối mặt.
Khi Thiên Phong bước chân xuống bật thang cuối cùng, Bảo lên tiếng nói:
- Tôi có chuyện muốn nói với anh.
Thiên Phong nhìn Bảo rất lâu, ánh mắt anh trầm lặng ẩn chứa rất nhiều điều, nhìn xoáy vào mắt Bảo khiến Bảo cũng trở nên lúng túng, khẽ nuốt nước bọt nhìn đáp lại anh.
- Với tư cách gì? Là em trai hay là người bạn lúc nhỏ - Thiên Phong im lặng thật lâu rồi mới cất tiếng hỏi đáp lại lời của Bảo.
Bảo giật mình, lần nữa nhìn sững Thiên Phong, lời Thiên Phong vừa nói ra hoàn toàn trái với ý nghĩ trong đầu của Bảo. Anh cứ nghĩ, Thiên Phong là đang bực tức vì biết mình nhầm lẫn chuyện Việt Phương và Việt Tình mà hoàn toàn không ngờ rằng Thiên Phong đã phục hồi trí nhớ. Nhưng lời Thiên Phong vừa nói, đã chứng tỏ trí nhớ anh đã hồi phục, nếu không làm gì biết anh là người bạn lúc nhỏ của mình.
- Thế nào? Sao không trả lời? Em đang dùng tư cách nào? – Thiên Phong nhếch môi đưa mắt nhìn bảo tiếp tục hỏi, ánh mắt như dồn Bảo vào chân tường không cho lối thoát.
- Tôi không hiểu anh đang nói gì. Dù tôi không thích có người anh trai như anh, nhưng dù sao chúng ta vẫn là anh em – Bảo cố tỏ vẻ không có gì đáp.
Thiên Phong bật cười một cái rồi gật đầu như chấp nhận nhưng giọng nói mang đầy ý mĩa mai:
- Cũng đúng, chúng ta hiện giờ đã là anh em với nhau rồi. Đáng tiếc, dòng máu của chúng ta không có chút nào liên quan nhau.
Bảo chấn động toàn thân, cả người gần như bất động, ánh mắt tối sầm lại, nếu như câu hỏi trước, anh còn mơ hồ nghi vấn về suy nghĩ vừa trồi của mình, nhưng giờ thì anh đã có thể khẳng định Thiên Phong đã lấy lại ký ức đã đánh mất của mình, Bảo nhất thời kinh ngạc mà kêu lên:
- Jony! Anh ….
Nhưng giọng nói của bảo bị nghẹn lại ngay chỗ đó, ánh mắt bị ánh mắt của Thiên Phong làm lo lắng.
- Cậu muốn nói là sao tôi lại có thể nhận ra được sư ngu ngốc của mình để người khác lừa gạt bấy nhiêu năm đúng không?
Bảo nhất thời không thể phản kháng lại được Thiên Phong lời nào. Dù không phải ý mình, nhưng Bảo cũng không phản đối việc lừa dối Thiên Phong trong bao nhiêu năm nay.
Việt Tình nãy giờ đứng im lặng, cũng cảm thấy tay chân rụng rời, hơi thở bất giác dồn dập, lo lắng và sợ hãi. Gương mặt cô xanh xao nhìn sự chất vấn của Bảo và Thiên Phong.
Thiên Phong nghe thấy hơi thở nặng nề của Việt Tình, anh khẽ nói:
- Em về nhà đi, bây giờ anh chưa muốn nói chuyện với em.
- Em …- Việt Tình mở miệng muốn nói nhưng Thiên Phong đã quay mặt đi bày tõ thái độ không muốn nghe của mình, Việt Tình á khẩu không thể nói tiếp.
Bảo thấy vậy liền nói với Việt Tình:
- Cô về nhà trước đi, tôi cần có chuyện giải quyết với Jony, chuyện của hai người giải quyết sau đi.
Việt Tình nhìn Bảo rồi quay sang Thiên Phong, mặt anh đầy lạnh lùng băng giá, Việt Tình muốn khóc gật gật đầu rồi lặng lẽ bước ra ngoài.
Cánh cửa vừa khép lại Bảo đã lên tiếng gọi:
- Jony…
- Thiên Phong! Anh thích được gọi bằng cái tên này – Sự căng thẳng của Thiên Phong cũng trở nên dịu bớt, nhất là khi những kỷ niệm ấu thơ ùa về trong tâm trí anh.
- Tôi biết, cho dù tôi có nói gì đi chăng nữa, anh cũng không nghe lọt tai. Nhưng tôi nói cho anh biết, tôi thích Việt Phương, bao nhiêu năm nay tôi điều thích cô ấy, chờ đợi cô ấy, làm mọi điều cho cô ấy. Còn anh, trong những năm đó, ký ức anh không hề có cô ấy, cho nên bất luận là bây giờ anh đối với cô ấy như thế nào. Thì cũng không có tư cách để nói yêu cô ấy – Bảo lập tức lên tiếng để nói rõ hết tất cả ý nghĩ của mình.
- Có tư cách hay không? Đó là do Việt Phương nói chứ không phải em, hơn nữa bao lâu nay trong lòng anh không phải là không có cô ấy mà là anh không nhớ được cô bé trong bức tranh là ai. Nếu nói lí do, anh chắc em là người rõ hơn ai hết.
- Đúng vậy. Năm đó là vì đuổi theo tôi cho nên anh mới bị tai nạn và mất trí nhớ, nhưng như vậy thì sao chứ? Tôi không hề bảo anh đuổi theo tôi, cũng không phải tôi là người gây tai nạn cho anh. Tất cả đều là anh tự làm tự chịu – Bảo cao giọng nói.
- Em….- Thiên Phong khó chịu nhìn Bảo.
- Cho đến bây giờ tôi vẫn không thể tha thứ cho các người. Người tôi hận nhất chính là bà ta, người thứ hai tôi hận chính là cha con anh. Chính hai người đã cướp đi người mẹ của tôi, làm tan nát gia đình tôi. Từ nhỏ tôi đã phải sống vất vả, khổ cực, muốn một miếng cơm ngon cũng không có. Còn anh và ba anh, lại được bà ta hầu hạ ngày đêm thật sung sướng. Tôi càng không cần các người từ bi nuôi tôi. Tại sao? Tại sao người phá nát gia đình tôi lại là anh chứ? Nhiều đêm tôi nhắm mắt hy vọng khi mở mắt, một gương mặt khác chứ không phải là anh trong ngôi nhà đó. Nếu vậy thì nỗi hận của tôi cũng không lớn đến như vậy, Vì sao anh khiến tôi yêu mến anh, xem trọng anh như một người anh trai, rồi lại nhẫn tâm bóp nát nó như thế chứ? – Bảo giận dữ gào lên.
- Em tưởng anh sung sướng lắm hay sao? Năm xưa anh cũng chẳng chút vui vẻ gì khi có người phụ nữ khác chen vào gia đình anh. Gia đình anh cũng chính vì mẹ em mà tan nát, mẹ anh mất, anh phải sống cuộc sống lạc lỏng ngay chính ngôi nhà của mình. Em nghĩ anh không đau buồn hay sao? – Thiên Phong đau lòng nhìn Bảo nói.
- Haha….người đàn bà đó xem ra cũng thật đáng thương. Bà ta bỏ chồng bỏ con đi theo người đàn ông đó, ngày ngày giặc giũ nấu cơm cung phụng cha con anh, đổi lại sự oán ghét của anh mà thôi – Bảo ngửa đầu bậc cười lớn nói ra những lời chế giễu – Đáng tiếc thật, bà ta xem anh như con trai ruột, yêu thương anh còn hơn cả tôi, đứa con ruột này. Giờ thì sao? Anh đã nhớ ra, bà ta từ nay đã chẳng còn đủ tư cách làm mẹ anh nữa rồi.
Thiên Phong trầm mặt cúi đầu thở dài. Người đàn bà đó, đúng là đã làm gia đình anh tan nát. Anh cũng từng rất chán ghét bà. Nhưng khi bị mất trí nhớ, tình cảm của bà đối với anh như con ruột và anh cũng tin rằng bà là mẹ của mình, bây giờ dù có nhớ lại tất cả, tình mẫu tử với bà vẫn không thay đổi.
Bảo đứng trước cửa nhà, lần lữa mãi vẫn chưa vào nhà, anh biết chuyện Việt Phương biết rõ Jony là thiên Phong đã không còn bao lâu nữa, nhất là anh thấy ánh mắt của Thiên phong nhìn Việt Phương càng ngày càng rõ rệt, càng khiến người ta lo lắng không ngừng.
Dù thiên Phong đã hứa sẽ không nói ra cái tên của mình, nhưng anh biết trong tình cảm đôi khi khó kìm chế được cảm xúc của mình, chẳng phải đã bao nhiêu lần Thiên Phong suýt buộc miệng nói ra cái tên đó nếu không có sự xuất hiện của anh quấy phá. Cho nên lần này, Bảo nhất định bắt Thiên Phong phải hứa sẽ không gặp gỡ hay ở riêng bên cạnh Việt Phương nữa, anh quyết định nói rõ tâm ý của mình với Việt Phương cho Thiên Phong hay, anh biết Thiên Phong nhất định sẽ vì anh mà rút lui.
Dù biết bản thân ích kỷ, thế nhưng ngoài Việt Phương ra, đối với Bảo không còn bất kì người thân nào khác. Cho nên không thể chọn lựa.
Suy nghĩ như thế, Bảo đẩy mạnh cửa vào nhà. Vừa bước vào đã gặp Việt Tình đang đi ra, trên tay là một ly trà bóc khói có hương thơm của gừng.
- Jony đâu?
- Chắc là anh ấy đang tắm trong phòng – Việt Tình đáp lời.
- Là trà gừng, cô chuẩn bị cho Jony à?
- Ừ - Việt Tình khẽ gật đầu.
Bảo nhìn Việt Tình bằng ánh mắt châm biếm:
- Chỉ là nhảy xuống hồ có mấy giây, có cần phải lo lắng đến như thế không?
- Jony vừa chạy bộ xong, mồ hôi ra nhiều, nước hồ lại lạnh, cho nên cần uống chút nước gừng để ngăn ngừa bị cảm. Phòng bệnh hơn chữa bệnh mà - Việt Tình không để ý lắm đến lời mĩa mai của Bảo, từ trước đến giờ, ngay khi nhìn cô gặp Bảo đã nhìn thấy ánh mắt chế giễu của Bảo. Bảo tỏ rõ thái độ chán ghét cô, nhưng do thái độ của Bảo với Thiên Phong cũng chẳng mấy tốt đẹp, Việt Tình cứ ngỡ là do tính cách Bảo kỳ quặc như thế thôi. Cô cũng không để ý nhiều lắm.chấp thái độ chế giễu của Bảo.
- Haiz, cô thích Jony đến thế à? - Bảo vẫn nở nụ cười chế giễu nhìn Việt Tình - Tiếc là anh ấy lại không thích cô.
- Tôi là bạn gái anh ấy - Việt Tình lấy làm khó chịu, cô chẳng biện giải gì nhiều chỉ nói một câu đủ để khẳng định vị trí của mình
- Đến khi nào? – Bảo mĩm cười, hỏi tiếp một câu với hàm ý đầy chế giễu.
- Đó là chuyện của chúng tôi, không liên quan đến cậu – Việt Tình gần như mất kiên nhẫn với Bảo, cô lườm mắt nhìn anh đầy tức giận rồi quay người định đi lên trên lầu.
- Có hứng thú muốn biết vì sao năm xưa Jony lại chọn cô làm bạn gái trong khi có hàng chục cô gái xinh đẹp quay quanh anh ấy hay không? – Bảo thấy thái độ không muốn tiếp chuyện của Việt Tình, anh quyết định không bông đùa nữa mà đi thẳng vào vấn đề mà anh muốn cùng cô trao đổi.
Việt Tình nghe đến chuyện này, cả người run lên, bước chân khựng lại, tay cầm ly nước trà gừng nóng hổi run run. Cô nhắm chặt mắt trấn tĩnh, quyết định không muốn nghe tiếp những sự thật mà Bảo sắp sửa nói ra. Cô đặt chân lên bậc cầu thang một cách từ từ, bởi vì chân cô vẫn không ngừng run.
- Xem ra cô đã phát hiện ra lí do rồi đúng không? Cho nên cô mới kêu thoảng thốt rằng Việt Phương đang ở ngoài đó và vội vàng chạy ra như thế - Bảo tiếp tục nói như không để Việt Tình rời đi – Nếu Jony biết rõ sự thật thì sẽ thấ nào nhỉ?
Sự thật được bốc trần, Việt Tình đanh mặt quay lại trừng mắt nhìn Bảo khi anh buông lời đe dọa:
- Cậu muốn gì?
- Hợp tác – Bảo thản nhiên mĩm cười nhìn Việt Tình đưa ra lời đề nghị của mình
Việt Tình hơi nghiêng đầu, hai chân mày cô chau lại, nhìn Bảo đầy khó hiểu:
- Ý cậu là gì?
- Hai chúng ta đều có cùng chung một mục đích, tách hai người bọn họ ra xa. Vậy tại sao không cùng hợp tác, cô có được Jony, còn tôi có được Việt Tình – Bảo hài lòng trước thái độ của Việt Phương, anh đứng khoanh tay đắc ý lên tiếng.
- Vì sao tôi phải họp tác với cậu, những lời đe dọa của cậu chưa biết có phải là sự thật hay không? Tôi đâu dại gì mà giao em gái mình cho cậu như thế chứ? – Việt Tình nhìn Bảo đánh giá, tuy sự hợp tác của Bảo là có lợi cho cô, thế nhưng, cô không biết Bảo có thật lòng muốn giúp mình và muốn ở bên cạnh Việt Phương hay không, hay là có ý đồ gì khác. Nhất là khi gia đình Thiên Phong lại là gia đình giàu có, chuyện tranh giành tài sản trong gia đình vẫn là chuyện xảy ra hàng ngày.
- Vậy thì để tôi nói cho cô biết, tôi trước khi trở thành em trai của Jony thì đã từng sống ở đây. Có thể nói, Việt Phương với tôi là bạn thanh mai trúc mã, và đặc biệt, chúng tôi cũng là những người bạn tốt của Jony khi anh ấy về đây sống vào khoảng thời gian nghỉ hè.
Tay Việt Tình xiết chặt cái ly gừng, cô quay mặt lại, mặt đối mặt với Bảo, ánh mắt nhìn Bảo thoáng trầm xuống.
Bảo biết Việt Tình đã bắt đầu chấp nhận sự họp tác với mình, anh quyết định nói thêm để đánh tan ý nghĩ lưỡng lựu của cô vào giây phút này:
- Có biết vì sao khi chúng ta gặp mặt, tôi đã nhìn cô bằng ánh mắt khinh bạc hay không? Lúc tôi nhìn thấy cô, tôi cũng có chút ngạc nhiên vì cô khá giống Việt Phương, tôi xuýt chút nữa đã nghĩ cô là cô ấy. Nhưng khi tôi nhìn thấy tấm hình của cô lúc nhỏ trong tay Jony, tôi nhanh chóng nhận ra cô là Việt Tình chứ không phải Việt Phương. Và tôi biết Jony đã nhầm lẫn cô với Việt Phương, bởi vì anh ấy bị mất trí nhớ, nhưng vẫn giữ bức tranh của anh ấy và Việt Phương. Cho nên đã khẳng định cô là phần ký ức bị mất của mình và đồng ý làm bạn trai của cô.
Việt Tình nuốt nước bọt, sắc mặt tái nhợt nhìn Bảo. Cô lắc đầu giọng khàn đặc nói:
- Tôi không lừa dối anh ấy, tôi chỉ hỏi anh ấy có muốn làm bạn trai tôi hay không? Và anh ấy gật đầu. Tôi không hề nói tôi là cô bé trong bức tranh kia.
- Đúng vậy, đó là sự nhầm lẫn cực kỳ tai hại – Một giọng nói trầm ấm nhưng ẩn chứa sự tức giận bên trong phía sau lưng của Việt Tình.
Việt Tình và Bảo giật mình quay phắt lại nhìn Thiên Phong đang từ từ đi xuống lầu. Gương mặt anh lạnh tanh, hai mắt đỏ ngầu đầy sự tức giận khi phát hiện ra mình bấy lâu nay bị lừa dối.
Việt Tình nhìn thấy ánh mắt giận dữ của Thiên Phong, trong lòng cô đầy sự hoảng hốt và lo lắng. Cả người run bắn lên, mặt tái xanh, hai tay run rẫy nắm vào nhau. Cô há miệng muốn gọi tên Thiên Phong nhưng cổ họng khô khốc đầy lo lắng chẳng thể nói thành lời.
Từ lâu Việt Tình biết, Thiên Phong luôn ở bên cạnh cô nhưng cô trái tim anh chưa từng có cô ngự trị. Cho dù cô có cố gắng thế nào đi chăng nữa, có trở thành hình mẫu trong lý tưởng của Thiên Phong như thế nào thì thái độ của anh đối với cô vẫn chẳng khác người ngoài là bao nhiêu. Những khi cô chủ động tiến gần đến anh, Thiên Phong vẫn đáp ứng thái độ hòa hợp cùng cô, thế nhưng cô chẳng hề có cảm giác chân thật.
Anh lạnh lùng đến vô cảm, thế nhưng vẫn rất ân cần làm tròn trách nhiệm một người bạn trai. Cho nên Việt Tình chẳng thể từ bỏ được, chẳng thể rời bỏ cuộc tình không chắc chắn chỉ dựa vào một điều duy nhất là cô yêu anh. Cô rất yêu anh.
Chẳng có ai hiểu được tâm trạng của cô khi phát giác được sự thật, lí do mà người đàn ông hờ hững lạnh nhạt kia lại chấp nhận làm bạn trai của cô. Đó là một sự thật cay đắng lẫn phủ phàng. Cô bị nhầm lẫn với em gái mình. Cô đã khóc trong sợ hãi rất nhiều, sợ rằng Thiên Phong sẽ biết ra sự thật này và rời xa cô.
Trái tim cô đã trao hết cho anh, nếu anh rời đi, cô sẽ thế nào đây? Cô không muốn, cô không cam tâm, cô đã bỏ ra rất nhiều để được ở bên anh, đã cố gắng rất nhiều để anh mãi bên cạnh cô. Vậy mà….
Việt Tình nắm chặt hai tay lại, cô hít sâu lấy lại sự bình tĩnh chờ đợi sự chất vấn của Thiên Phong. Cô không làm gì sai cả. Anh cũng chưa từng hỏi cô bất cứ điều gì trước khi nhận lời làm bạn trai cô, cô không gạt anh. Cho nên anh không thể trách cô, càng không có lí do rời bỏ cô, cô tuyệt đối sẽ không buông tay anh ra.
Bảo đanh mặt nhìn Thiên Phong, tâm trạng sau giây phút sững người đã bình thản trở lại. Dù sao cũng phải đối mặt với Thiên Phong để bàn đến vấn đề này, coi như đây là thời điểm tốt nhất để đối mặt.
Khi Thiên Phong bước chân xuống bật thang cuối cùng, Bảo lên tiếng nói:
- Tôi có chuyện muốn nói với anh.
Thiên Phong nhìn Bảo rất lâu, ánh mắt anh trầm lặng ẩn chứa rất nhiều điều, nhìn xoáy vào mắt Bảo khiến Bảo cũng trở nên lúng túng, khẽ nuốt nước bọt nhìn đáp lại anh.
- Với tư cách gì? Là em trai hay là người bạn lúc nhỏ - Thiên Phong im lặng thật lâu rồi mới cất tiếng hỏi đáp lại lời của Bảo.
Bảo giật mình, lần nữa nhìn sững Thiên Phong, lời Thiên Phong vừa nói ra hoàn toàn trái với ý nghĩ trong đầu của Bảo. Anh cứ nghĩ, Thiên Phong là đang bực tức vì biết mình nhầm lẫn chuyện Việt Phương và Việt Tình mà hoàn toàn không ngờ rằng Thiên Phong đã phục hồi trí nhớ. Nhưng lời Thiên Phong vừa nói, đã chứng tỏ trí nhớ anh đã hồi phục, nếu không làm gì biết anh là người bạn lúc nhỏ của mình.
- Thế nào? Sao không trả lời? Em đang dùng tư cách nào? – Thiên Phong nhếch môi đưa mắt nhìn bảo tiếp tục hỏi, ánh mắt như dồn Bảo vào chân tường không cho lối thoát.
- Tôi không hiểu anh đang nói gì. Dù tôi không thích có người anh trai như anh, nhưng dù sao chúng ta vẫn là anh em – Bảo cố tỏ vẻ không có gì đáp.
Thiên Phong bật cười một cái rồi gật đầu như chấp nhận nhưng giọng nói mang đầy ý mĩa mai:
- Cũng đúng, chúng ta hiện giờ đã là anh em với nhau rồi. Đáng tiếc, dòng máu của chúng ta không có chút nào liên quan nhau.
Bảo chấn động toàn thân, cả người gần như bất động, ánh mắt tối sầm lại, nếu như câu hỏi trước, anh còn mơ hồ nghi vấn về suy nghĩ vừa trồi của mình, nhưng giờ thì anh đã có thể khẳng định Thiên Phong đã lấy lại ký ức đã đánh mất của mình, Bảo nhất thời kinh ngạc mà kêu lên:
- Jony! Anh ….
Nhưng giọng nói của bảo bị nghẹn lại ngay chỗ đó, ánh mắt bị ánh mắt của Thiên Phong làm lo lắng.
- Cậu muốn nói là sao tôi lại có thể nhận ra được sư ngu ngốc của mình để người khác lừa gạt bấy nhiêu năm đúng không?
Bảo nhất thời không thể phản kháng lại được Thiên Phong lời nào. Dù không phải ý mình, nhưng Bảo cũng không phản đối việc lừa dối Thiên Phong trong bao nhiêu năm nay.
Việt Tình nãy giờ đứng im lặng, cũng cảm thấy tay chân rụng rời, hơi thở bất giác dồn dập, lo lắng và sợ hãi. Gương mặt cô xanh xao nhìn sự chất vấn của Bảo và Thiên Phong.
Thiên Phong nghe thấy hơi thở nặng nề của Việt Tình, anh khẽ nói:
- Em về nhà đi, bây giờ anh chưa muốn nói chuyện với em.
- Em …- Việt Tình mở miệng muốn nói nhưng Thiên Phong đã quay mặt đi bày tõ thái độ không muốn nghe của mình, Việt Tình á khẩu không thể nói tiếp.
Bảo thấy vậy liền nói với Việt Tình:
- Cô về nhà trước đi, tôi cần có chuyện giải quyết với Jony, chuyện của hai người giải quyết sau đi.
Việt Tình nhìn Bảo rồi quay sang Thiên Phong, mặt anh đầy lạnh lùng băng giá, Việt Tình muốn khóc gật gật đầu rồi lặng lẽ bước ra ngoài.
Cánh cửa vừa khép lại Bảo đã lên tiếng gọi:
- Jony…
- Thiên Phong! Anh thích được gọi bằng cái tên này – Sự căng thẳng của Thiên Phong cũng trở nên dịu bớt, nhất là khi những kỷ niệm ấu thơ ùa về trong tâm trí anh.
- Tôi biết, cho dù tôi có nói gì đi chăng nữa, anh cũng không nghe lọt tai. Nhưng tôi nói cho anh biết, tôi thích Việt Phương, bao nhiêu năm nay tôi điều thích cô ấy, chờ đợi cô ấy, làm mọi điều cho cô ấy. Còn anh, trong những năm đó, ký ức anh không hề có cô ấy, cho nên bất luận là bây giờ anh đối với cô ấy như thế nào. Thì cũng không có tư cách để nói yêu cô ấy – Bảo lập tức lên tiếng để nói rõ hết tất cả ý nghĩ của mình.
- Có tư cách hay không? Đó là do Việt Phương nói chứ không phải em, hơn nữa bao lâu nay trong lòng anh không phải là không có cô ấy mà là anh không nhớ được cô bé trong bức tranh là ai. Nếu nói lí do, anh chắc em là người rõ hơn ai hết.
- Đúng vậy. Năm đó là vì đuổi theo tôi cho nên anh mới bị tai nạn và mất trí nhớ, nhưng như vậy thì sao chứ? Tôi không hề bảo anh đuổi theo tôi, cũng không phải tôi là người gây tai nạn cho anh. Tất cả đều là anh tự làm tự chịu – Bảo cao giọng nói.
- Em….- Thiên Phong khó chịu nhìn Bảo.
- Cho đến bây giờ tôi vẫn không thể tha thứ cho các người. Người tôi hận nhất chính là bà ta, người thứ hai tôi hận chính là cha con anh. Chính hai người đã cướp đi người mẹ của tôi, làm tan nát gia đình tôi. Từ nhỏ tôi đã phải sống vất vả, khổ cực, muốn một miếng cơm ngon cũng không có. Còn anh và ba anh, lại được bà ta hầu hạ ngày đêm thật sung sướng. Tôi càng không cần các người từ bi nuôi tôi. Tại sao? Tại sao người phá nát gia đình tôi lại là anh chứ? Nhiều đêm tôi nhắm mắt hy vọng khi mở mắt, một gương mặt khác chứ không phải là anh trong ngôi nhà đó. Nếu vậy thì nỗi hận của tôi cũng không lớn đến như vậy, Vì sao anh khiến tôi yêu mến anh, xem trọng anh như một người anh trai, rồi lại nhẫn tâm bóp nát nó như thế chứ? – Bảo giận dữ gào lên.
- Em tưởng anh sung sướng lắm hay sao? Năm xưa anh cũng chẳng chút vui vẻ gì khi có người phụ nữ khác chen vào gia đình anh. Gia đình anh cũng chính vì mẹ em mà tan nát, mẹ anh mất, anh phải sống cuộc sống lạc lỏng ngay chính ngôi nhà của mình. Em nghĩ anh không đau buồn hay sao? – Thiên Phong đau lòng nhìn Bảo nói.
- Haha….người đàn bà đó xem ra cũng thật đáng thương. Bà ta bỏ chồng bỏ con đi theo người đàn ông đó, ngày ngày giặc giũ nấu cơm cung phụng cha con anh, đổi lại sự oán ghét của anh mà thôi – Bảo ngửa đầu bậc cười lớn nói ra những lời chế giễu – Đáng tiếc thật, bà ta xem anh như con trai ruột, yêu thương anh còn hơn cả tôi, đứa con ruột này. Giờ thì sao? Anh đã nhớ ra, bà ta từ nay đã chẳng còn đủ tư cách làm mẹ anh nữa rồi.
Thiên Phong trầm mặt cúi đầu thở dài. Người đàn bà đó, đúng là đã làm gia đình anh tan nát. Anh cũng từng rất chán ghét bà. Nhưng khi bị mất trí nhớ, tình cảm của bà đối với anh như con ruột và anh cũng tin rằng bà là mẹ của mình, bây giờ dù có nhớ lại tất cả, tình mẫu tử với bà vẫn không thay đổi.
Tác giả :
Granty