Hướng Đông Lưu
Chương 43 Quyển 2 - Chương 42
HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 42
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Huyên Cảnh Thần lại bắt đầu không phân biệt được đây rốt cuộc là chấp niệm của nàng hay trên đời thật sự có Đông Hoàng ban ơn.
May mà kể từ hôm nay, nàng đã không cần phải nhìn đến gương mặt tương tự này mỗi ngày, từ đó suy nghĩ vẩn vơ nữa.
Bài cuối cùng Chung Ly Sóc giảng cho Huyên Cảnh Thần chính là Hoàn hồn.
Từ giờ, Chung Ly Sóc lại lần nữa mất đi cơ hội có thể ngày ngày gặp mặt Hoàng hậu.
Cũng may thời điểm Thế tử Tô Hợp đến Nguyên Châu đã cận kề, Chung Ly Sóc bận rộn, lòng giữ lại đôi ba phần nghiền ngẫm với tình ý cho Hoàng hậu, chờ cơ hội tiếp cận kế sau.
Ngày Thế tử Tô Hợp đến Khánh quốc, bến đò thành bắc Nguyên Châu giương cao cờ xí màu đen.
Chung Ly Sóc thân mặc áo bào xanh cùng Từ Nhân Lễ áo gấm đứng bên cạnh Lễ bộ Thượng thư.
Bọn họ đi theo Trưởng Công chúa và Vân Trung Vương Chung Ly Mạc một đường, nghênh đón Thế tử điện hạ đến từ phương bắc.
Gió ở bến đò rất lớn, thổi thẳng vào gương mặt trắng nõn của Chung Ly Sóc, khiến người ta thậm chí chẳng thể mở mắt ra.
Bên cạnh nàng, thiếu niên Từ Nhân Lễ anh tuấn, đĩnh đạc nỗ lực ưỡn người, mắt nhìn thẳng, vẻ mặt nghiêm nghị.
Mà Vân Trung Vương mặc vương bào màu anh thảo đứng đằng trước lại liên tục quay đầu, ghé mắt nhìn Chung Ly Sóc mặc áo bào xanh.
Chung Ly Sóc nhạy bén chú ý đến ánh nhìn của hắn, cũng len lén liếc mắt đánh giá thanh niên dáng người cao ráo kia.
Nàng và Chung Ly Mạc đều là cháu của Sở Linh Đế, diện mạo cũng có đôi phần tương tự.
Chỉ là Chung Ly Mạc giống mẫu thân hắn hơn, thế nên có hơi thanh tú quá mức, lại thêm vẻ mũm mĩm trẻ con, trông càng trắng trẻo, bụ bẫm, vô cùng đáng yêu.
Mấy năm không gặp, Chung Ly Mạc đã cao lên, mặt cũng thon thả hơn rất nhiều, song lại vì vẻ thanh tú mà toát lên một nét phong lưu rất khác.
Chung Ly Sóc yên lặng để Chung Ly Mạc dòm ngó.
Lát sau, Chung Ly Mạc cuối cùng vẫn không nhịn được lòng hiếu kì, bèn nhích đến gần nàng, nhẹ giọng nói: “Ta thấy tiểu công tử rất là đáng yêu.
Không biết tiểu công tử đây có phải Tố công tử nhà Trấn Bắc Hầu hay không?”
Chung Ly Sóc nghe vậy lại cười, nghĩ thầm mấy năm không gặp, miệng đứa nhỏ này cũng ngọt lên rồi.
Chẳng lẽ là về Vân Châu được hun đúc sao?
Trong lòng lẩm nhẩm là thế nhưng trên mặt Chung Ly Sóc lại chẳng mảy may hiển lộ, chỉ nhẹ giọng đáp: “Phải.
Tiểu tử tham kiến Vân Trung Vương.”
Chung Ly Mạc khoát tay: “Không cần phải chào hỏi.
Năm nay ngươi bao lớn rồi?”
“Mười sáu.” Chung Ly Sóc không chút suy ngẫm đã đáp lời ngay.
Nàng lớn hơn Vân Trung Vương mấy tuổi, nhưng Nhạc Chính Tố này thật sự chỉ mới mười sáu nha.
“Mười sáu à, có tự chưa?” Chung Ly Mạc nhìn gương mặt ôn hòa giống hệt hoàng tỷ này, tự nhiên sinh lòng gần gũi, không khỏi hỏi nhiều mấy câu.
“Chưa có.” Chung Ly Sóc lắc đầu.
Nhạc Chính Tố nhập học trễ, trong nhà cũng không có ý định lấy tự, làm lễ đội mũ sớm cho nàng.
Chung Ly Mạc tiếc nuối thở dài, miệng nói: “Vậy thật là đáng tiếc.
Vốn tưởng nếu tiểu công tử có tự, ta còn muốn cùng tiểu công tử xưng tự, làm bạn với nhau.”
“Ta thấy tiểu công tử rất hợp ý, không bằng kết bạn đi.
Công tử có thể gọi ta là Tam Dương, ta gọi tiểu công tử là Tố công tử, có được không?” Chẳng biết vì sao, Vân Trung Vương cảm thấy từ người này toát lên một luồng hơi thở có thể khiến người ta an lòng, làm hắn cảm thấy hân hoan.
Hắn nhỏ giọng nói mấy câu, chỉ thoáng chốc đã tự mình định ra người bạn là Chung Ly Sóc.
Chung Ly Sóc nhìn cái tính đơn thuần bao nhiêu năm vẫn không đổi của hắn, nhất thời cảm thấy ưu tư.
Dễ dàng thân cận với người khác như vậy, bị lừa thì biết phải làm sao? Nghĩ thế, Chung Ly Sóc lại đánh mắt nhìn sang Trưởng Công chúa đang đứng thẳng phía trước.
Thôi thôi, lấy tính tình của Cảnh An, chăm lo cho hắn chắc cũng không thành vấn đề.
Lão Vân Trung Vương chăm sóc nàng bao năm.
Trên đời này, hoàng thất Chung Ly bọn họ cũng chỉ còn lại một mình Chung Ly Mạc.
Nàng chỉ mong đời này của Chung Ly Mạc có thể yên vui, trôi chảy, đừng như đại đa số con cháu họ Chung Ly, bị giam cầm cả đời trên vương tọa.
Vì thế, Chung Ly Sóc gật đầu, nói ra câu đồng ý khiến Chung Ly Mạc hết mực vui sướng: “Có thể làm bạn với Tam Dương công tử là vinh hạnh của ta.”
Hình ảnh hai người nhỏ giọng chuyện trò cùng nhau rơi vào mắt Từ Nhân Lễ.
Thiếu niên cao ngạo quay đầu, hừ nhẹ một tiếng.
Hắn từng thấy bộ dáng Vân Trung Vương khi bắt chuyện với người ta rồi.
Thanh niên xuất thân Vân Châu này, cũng hệt như bao nhiêu người Vân Châu khác, là một con công màu mè, diêm dúa.
Chỉ là tiện tay bắt chuyện thế thôi mà Nhạc Chính Tố kia cũng nhận lời thật.
Thảo nào hôm ấy lại dám đứng ra chỉ trích trước mặt đám người bọn họ.
Thật đúng là một tên ngốc hết cỡ.
Thiếu niên cao ngạo ưỡn thẳng lưng, chờ thuyền lầu cập bến.
Thuyền của Thế tử Tô Hợp đã đến.
Dưới tiếng hô của Lễ bộ Thị lang, ngoại trừ ba người đứng đầu ra thì tất cả đồng loạt cúi người hành lễ.
Chung Ly Sóc khom lưng, lén liếc mắt quan sát Thế tử mà mình sắp hầu, thấy một tốp người Ba Đồ Nhĩ mặc áo giáp bước ra khỏi thuyền.
Một người đàn ông trung niên gầy ốm, tay nắm một thiếu niên nho nhỏ chỉ chừng tám chín tuổi, từ từ xuất hiện.
Thiếu niên thúc ngọc quan như các quý công tử ở Khánh quốc, chân mang giày da hươu, eo đeo thanh loan đao, trông non nớt, vô cùng xinh xắn, đáng yêu.
Đây hẳn chính là vị Thế tử Tô Hợp kia, một Thế tử nhỏ tuổi đáng thương không giữ nổi ngôi vị Đại quân.
Dường như bị trường hợp đông đúc như thế làm hoảng sợ, Tiểu Thế tử ngập ngừng lui lại mấy bước.
Người đàn ông vươn tay, đỡ lấy thắt lưng nhỏ gầy của Thế tử.
Cậu nhóc bấy giờ mới định thần, dùng nhã ngôn của Khánh quốc mà nói rằng: “Cuối cùng cũng đến Khánh quốc.
Nhìn đến uy thế của đại quốc đây, lòng ta rất là vui sướng.
Chư vị, có lễ.”
Nhã ngôn của Thế tử nói nghe rất trúc trắc, dường như chỉ vừa mới học.
Nói xong lời ấy, Thế tử nhỏ tuổi lại khom người hành lễ, tiêu chuẩn đến mức không thể bắt bẻ chỗ nào.
Trưởng Công chúa hành lễ đáp lại, nói: “Thế tử một đường bôn ba mệt nhọc, vất vả rồi.
Khởi giá, hộ tống Thế tử hồi cung.” Rồi nàng tiến lên phía trước, vươn tay dắt lấy Tiểu Thế tử, dẫn hắn vào Thành Nguyên Châu, nơi sắp chôn vùi cả đời của hắn.
Mọi người đứng dậy.
Chung Ly Sóc thấy Trưởng Công chúa dắt Tiểu Thế tử đi ngang qua mình.
Trong vòng vây của mọi người, Thế tử nhỏ tuổi như chú nai con hốt hoảng, từng bước tiến lên xa giá chạy vào hoàng cung, đi đến một nơi cực kì xa lạ.
Thấp thỏm mà lo âu, sợ hãi lại bất lực.
Tâm trạng khi đến Vân Châu vào năm tám tuổi lại một lần nữa trỗi dậy trong lòng Chung Ly Sóc.
Mẫu thân đã chết, chết một cách hết sức yên lặng trong giấc ngủ sau khi nàng ngã từ trên cây xuống.
Chung Ly Sóc vừa tỉnh lại đã được Thứ Đế ôm vào lòng, nhìn dung nhan như đang ngủ của mẫu thân mà đau thương khóc nấc.
“Nàng muốn con sống sót, thì con không thể ở lại nơi này.”
Thứ Đế lẩm bẩm.
Sau khi mẫu thân được hạ táng, Thứ Đế ôm nàng, từng bước đi ra khỏi lãnh cung.
Mẫu thân trong lãnh cung đã từng nói qua, rằng nàng là một vị Hoàng nữ, Hoàng đế mới là mẹ đẻ của nàng.
Nàng tin, song trong lòng lại cảm thấy người làm bạn bên cạnh mình mới đúng là mẫu thân thật sự.
Vì thế, sau này, khi phát hiện mẫu thân lừa mình, Chung Ly Sóc chỉ cảm thấy may mắn.
May mà nàng chưa bao giờ nhận sai.
“Vân Trung Vương là người tốt.
Hắn có thể chăm lo cho con.
Vân Châu thuộc Nam Cương, là nơi mà các Ty Mệnh sẽ không đặt chân đến.
Con tới đó đi.” Thứ Đế vuốt ve má nàng, giúp nàng thay áo bào thuộc về Hoàng tử, rồi dịu giọng nói: “Đến đó, sống cho thật tốt, đừng quay về nữa.”
Đột nhiên nhớ rõ những chi tiết nhỏ nhặt trong quá khứ, giờ ngẫm lại mới thấy, nỗi bi thương cùng không nỡ trong mắt Thứ Đế khi ấy, đều là thật sự.
Chung Ly Sóc suy nghĩ, Thứ Đế có ác ý với nàng, hẳn chỉ có khoảng thời gian bệnh nặng kia mà thôi.
Khi đó, Thứ Đế suốt ngày đóng cửa cung, ép buộc nàng nghe xem phụ thân là bị mưu hại thế nào, phụ tộc làm sao mà bị hành hạ tới chết.
Chỉ là sau này, Chung Ly Sóc lại phát hiện, phụ thân nàng cũng không phải do Thứ Đế giết mà là tự sát thân vong.
Chung Ly Sóc điểm lại một lượt cuộc đời Thứ Đế, lại lần nữa đẩy hết mọi tội lỗi lên người tổ phụ Sở Linh Đế.
Ngay cả những nhấp nhô, trắc trở sau này nàng phải chịu, cũng là từ Sở Linh Đế mà ra.
Nhưng tất cả những điều đó, đều đã qua.
Chung Ly Sóc trấn tĩnh tâm thần, đuổi theo xa giá của Thế tử, cùng nhau quay về cung.
Thư đồng cũng đi theo Thế tử mà ở lại trong cung, đó chính là lí do vì sao Chung Ly Sóc khăng khăng muốn trở thành thư đồng của Thế tử.
Bằng thân phận hiện tại của nàng, nếu muốn thường tiến cung là chuyện bất khả thi.
Nhưng hiện tại, nàng có thể vào cung, là cơ hội hiếm có.
Bởi vì đây là cơ hội để nàng một lần nữa tiếp cận Hoàng hậu.
Cung điện to lớn này, rất lâu về trước đã được Chung Ly Sóc đi hết nhằm cường thân kiện thể.
Nàng biết có thể gặp được đế vương ở đoạn đường nào.
Như vậy, trước khi kết quả thi tuyển của Xu Mật Viện được công bố, nàng vẫn có thể làm bạn bên cạnh đế vương lâu dài.
Chỉ cần ở trong cùng một cung tường thì cũng xem như nàng ở bên Hoàng hậu rồi.
Chung Ly Sóc hạ quyết tâm, đi theo đội ngũ dài đằng đằng tiến lêb phía trước, lại không biết đằng sau, có một gã trung niên dáng người mảnh khảnh đang nhìn chằm chằm mình không hề chớp mắt.
Đó là một người mặc áo bào trắng, đầu tóc hoa râm, mặt mày nhẵn nhụi.
Nếu ngươi nhìn kĩ vào đôi mắt của hắn, tất sẽ bị ánh sao giăng đầy trong đó mê hoặc.
Sau khi đội ngũ đông đảo nghênh đón Thế tử đến hoàng cung, Chung Ly Sóc mới phát hiện các nàng ở trong một khoảnh sân gần Đông Cung.
Trưởng Công chúa sắp xếp những người đi theo hầu Thế tử đâu vào đấy, sau mới nói với Thế tử rằng: “Thế tử nghỉ tạm đi.
Tối nay bệ hạ thiết yến đón ngươi.
Đây là thư đồng bệ hạ chọn cho Thế tử.
Từ giờ về sau, sẽ là bọn họ cùng với Thế tử tại Hoằng Văn Quán.”
Rõ ràng, nhã ngôn của vị Thế tử này không được tốt lắm, hắn nửa hiểu nửa không mà gật đầu.
Chung Ly Sóc thấy người đàn ông trung niên vẫn luôn theo sát bên cạnh nhỏ giọng ghé vào tai Thế tử mà phiên dịch.
Ngay từ đầu, Trưởng Công chúa đã chú ý đến nam tử trung niên này, bấy giờ mới bình thản hỏi: “Vị tiên sinh này chính là Niệm Vọng tiên sinh sao?”
“Hồi Công chúa, thảo dân đúng là Niệm Vọng.” Người nọ cung kính đáp, “Đại quân sợ Thế tử không hiểu nhã ngôn, mất lễ nghĩa, thế nên để ta đi theo làm bạn bên cạnh.”
“Đại quân lệnh tiên sinh đi theo Thế tử, thật đúng là có tâm.” Trưởng Công chúa nói một câu hai nghĩa, khiến Niệm Vọng tiên sinh cười khẽ.
Ánh mắt Niệm Vọng dời khỏi Trưởng Công chúa, chuyển sang Chung Ly Sóc, hỏi: “Không biết hai vị bạn học của Thế tử này là công tử nhà ai, xưng hô thế nào?”
“Tại hạ Từ Nhân Lễ, tham kiến Thế tử.” Thiếu niên cao ngạo khom người, đánh tiếng chào hỏi với Thế tử nhỏ tuổi.
Thế tử thấp thỏm gật đầu, lại nép ra sau người Niệm Vọng tiên sinh.
Chung Ly Sóc thấy vậy, thở dài một tiếng, rồi nói hướng Niệm Vọng tiên sinh: “Tại hạ Nhạc Chính Tố.
Tiên sinh có thể gọi ta là A Tố.” Đoạn, nàng lại cúi người, dùng tiếng Man nói với Tiểu Thế tử: “Ta tên Nhạc Chính Tố, sau này sẽ là người hầu của Thế tử.
Thế tử gọi ta A Tố là được rồi.”
Tiếng Tố Bắc thân thuộc khiến hai mắt Thế tử sáng ngời.
Hắn bước ra từ phía sau tiên sinh, sợ hãi gọi một tiếng: “A Tố… Tô Hợp…” Thế tử trỏ vào chính mình, hết sức lễ phép mà tự giới thiệu.
Chung Ly Sóc nghe thế, cười gọi một tiếng: “Thế tử Tô Hợp.”
Tốt lắm, đây là một đứa bé ngoan không quá khó sống chung, sau này nhất định có thể dạy tốt.
Hành động của nàng, tất thảy đều in trong mắt người đàn ông tên Niệm Vọng.
Đôi mắt ẩn chứa sao trời kia nổi lên một tia sáng kì lạ.
_____________
Tác giả: Giao thừa vui vẻ! Cung hỉ phát tài, móc bao lì xì ra.
Đại tỷ tỷ không lì xì cho tôi! Giựn giựn!
Mỗi ngày xem khu bình luận đều sốt ruột muốn spoil.
Mẹ đẻ của Chung Ly Sóc không phải Thứ Đế.
Thứ Đế là muội khống.
Boss cuối không phải Chung Ly Trình.
Đây là câu chuyện mà mày ăn hiếp em gái tao tao giết cả nhà mày, mày giết cả nhà tao tao diệt hết tộc mày.
Không ai được lợi.
Tết nhất vui vẻ một chút!!!
Một nhà đoàn đoàn viên viên, hạnh phúc mỹ mãn nha!
Năm mới không khí mới, chúc mọi người tâm tưởng sự thành!
Tôi sợ tối nay kẹt mạng nên đăng trước.
Moah moah quý vị.
Sang năm gặp lại!
_____________
Duy Nguyện Thử Sinh: Chỉ nguyện đời này.
Nhân tiện thì tên quyển 1, Thịnh Cảnh Chi Sóc, có thể hiểu là "Khởi đầu của cảnh hưng thịnh", cũng có thể hiểu là "Sóc của thời hưng thịnh".
Vì có tên Sóc nên toi không dịch mà để nguyên..