Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải
Quyển 7 - Chương 3: Tưởng nghiên
‘Trích lời Gia Mộc: Không phải tất cả đàn ông đều ngoại tình để tìm sự kích thích. Một số người yêu tiền, một số người yêu sâu sắc, một số người yêu sự nghiệp, một số người lại yêu sạch sẽ’.
Trịnh Đạc bấm phím kết thúc: “Nhớ nhắc anh sau này ngàn vạn lần không được đắc tội em”.
“Ha ha”. Lâm Gia Mộc gượng cười một tiếng, đưa cho Trịnh Đạc một cốc trà sữa nóng: “Anh có uống trà sữa không?”.
“Không, anh uống nước trái cây là được, Còn tiếp tục nghe trộm William Mã nữa không?”. Trịnh Đạc đứng dậy đến tủ lạnh lấy chai nước trái cây đẫ ép từ sáng sớm.
“Hắn? Em chỉ hy vọng Tiền Vi Vi đừng làm quá đáng, mặc dù William Mã thích trăng hoa nhưng vẫn đối xử với cô ấy không tồi. Tiền của hắn cũng là tiền mồ hôi nước mắt kiếm từng đồng một về, để cho người ta một con đường lui, sau này còn dễ gặp nhau, ăn thịt người không nhả xương cũng không tốt lắm”.
“Ít khi thấy em nói tốt cho người dàn ông ngoại tình nào”. Anh ta uống một ngụm nước trái cây, khẽ nhíu mày, cho thêm một ít mật ong trong tủ lạnh vào rồi dùng thìa khuấy lên.
“Em luôn luôn hiền lành tốt bụng, biết chưa?”.
Trịnh Đạc suýt nữa đánh rơi cốc nước trái cây trên tay: “Em? Hiền lành tốt bụng?”.
“Làm sao? Em có gì không hiền lành, có gì không tốt bụng?”, Lâm Gia Mộc nhíu mày.
“Đúng, đúng! Em hiền lành tốt bụng lắm”. Trịnh Đạc bỏ thìa ra, chậm rãi uống nước trái cây.
“Bên chỗ Nghiêm Minh có tin tức gì không?”.
“Nghiêm Minh? Nếu hắn ngoại tình thì chắc chắn hắn còn có một chiếc điện thoại khác, ít nhất hai số điện thoại Tưởng Nghiên cung cấp đều rất sạch sẽ. Các khách sạn lớn cũng không có ghi chép về việc hắn thuê phòng. Bên chỗ Tiền Vi Vi đã xong việc thì anh sẽ theo dõi hắn vài ngày xem sao”.
Trịnh Đạc vừa nói vừa lấy iPad ra xem weibo. Mười phút sau trợ lý của Nghiêm Minh cập nhật một trạng thái, nói là đang rét run ở sân golf, ông chủ đang đánh golf với khách hàng, cô ta nhặt bóng thật đáng thương. Kèm với trạng thái là một bức ảnh tự sướng và bóng người lờ mờ phía sau.
“Một cô gái rất đẹp”, Lâm Gia Mộc ngó vào xem.
“Đã có bạn trai rồi, có điều hình như cũng có ý với Nghiêm Minh”.
Nghiêm Minh là một người rất bận rộn, muốn giám sát hắn qua weibo và QQ dường như là việc không thể làm được, cùng lắm hắn chỉ gửi tin nahwsn điện thoại. Trịnh Đạc tìm được số của trợ lý của hắn trong danh bạ điện thoại, tìm ra tài khoản weibo và QQ của cô ta tương đối dễ dàng. Trợ lý của Nghiêm Minh là một nữ sinh vừa tốt nghiệp đại học, công dân 9X điển hình, mặc đồ văn phòng rất chuẩn mực, rất nhiều ảnh chụp phùng mang trợn mắt. Trạng thái đăng lên hằng ngày đều là công việc rất bận, thường xuyên phải làm thêm giờ, ông chủ rất tốt, phòng uống nước có đồ ngon, nếu phải làm thêm giờ thì sẽ gọi đồ ăn đắt tiền gì đó. Ngoài ra còn nói hằng ngày đi lấy quần áo giặt khô cho ông chủ, đưa đón con giúp ông chủ như một bà dì. Lại nói cô giáo Tưởng Nghiên cũng rất tốt, suốt ngày nhìn một đôi vợ chồng như hoa như ngọc, sợ rằng cả đời này mình sẽ không lấy được chồng mất. Dạo này vừa có bạn trai cũng thường xuyên so sánh bạn trai với Nghiêm Minh khiến bạn trai rất bực, nhưng cô ta lại rất biết làm nũng… Xem ra quan hệ giữa hai người không tốì.
“Tóm lại là người đàn ông không ngoại tình đã xuất hiện rồi?”, Lâm Gia Mộc hỏi Trịnh Đạc.
“Vốn cũng không phải người đàn ông nào cũng ngoại tình”.
“Không nên khẳng định điều gì…”. Lâm Gia Mộc mở weibo của trợ lý của Nghiêm Minh: “Giờ này đánh golf… cộng thêm thời tiết này, sau khi ăn tối chắc khoảng chín giờ có thể về đến nội thành? Tối nay…”.
“Nếu em không sợ lạnh, anh sẽ liều mình bồi tiếp quân tử”.
Nghiêm Minh đích xác là quân tử như lời trợ lý, lái xe đưa trợ lý về nhà rồi mới quay về nhà mình. Đến siêu thị trước nhà vào mua thứ gì đó rồi lái xe vào bãi gửi xe.
Trịnh Đạc và Lâm Gia Mộc ngồi trong xe đưa mắt nhìn hắn dừng xe, xách đồ vào thang máy. Hai người đưa mắt nhìn nhau. Đêm đầu tiên giám sát không thu hoạch được gì cũng là bình thường, loại người như William Mã mà bọn họ cũng phải đến ngày thứ tư mới tra được bằng chứng ngoại tình rõ ràng.
Đúng lúc hai người chuẩn bị tìm nơi nào đó ăn khuya, Nghiêm Minh lại từ thang máy đi ra, lái một chiếc xe khác của nhà ra ngoài. Trịnh Đạc khởi động xe đi theo phía sau hắn.
Bây giờ đã là mười rưỡi tối, xe trên đường không nhiều, nhưng Nghiêm Minh lái xe không nhanh, lúc đến một công viên cách nhà hắn không xa lại còn tiếp tục giảm tốc độ, hình như là đang tìm người nào đó. Khi chạy quanh công viên đến vòng thứ hai, hắn dừng lại, cho một cậu bé trẻ tuổi lên xe.
Trịnh Đạc và Lâm Gia Mộc nhìn nhau, không phải vậy chứ?
Công viên này có lịch sử khá nổi trội, là công viên đồng tính có tiếng của thành phố A. Ngồi xuống bất cứ chiếc ghế nào trong công viên, châm một điếu thuốc lá, chỉ cần không phải ngoại hình quá thê thảm thì chỉ trong vòng mười phút chắc chắn sẽ có người đến bắt chuyện. Trong nhà vệ sinh ở đây cũng tràn ngập các loại quảng cáo tìm tình một đêm, Nghiêm Minh chờ người ở đây đi, khụ khụ…
Họ lái xe theo Nghiêm Minh khoảng hơn hai mươi phút, hắn lái xe vào bãi đổ xe của một nhà hàng chuyên món Tứ Xuyên và Quảng Đông. Trịnh Đạc lái xe vào theo.
“Anh đi vào đi, Nghiêm Minh biết em”.
Lâm Gia Mộc co người lại. Nói thật, việc Nghiêm Minh là gay, hơn nữa đến công viên đồng tính tìm nam sinh gay là một sự đả kích rất nặng nề đối với cô. Thời đại học có ai lại không ngừng từng ngưỡng mộ người đẹp trai nhất trường? Cho dù Lâm Gia Mộc luôn không để ý đến những nam sinh cùng tuổi thì cũng từng chú ý đến Nghiêm Minh, chỉ có điều không có cơ hội tiếp xúc thôi.
“Được rồi”. Trịnh Đạc để nguyên chìa khóa trên xe, cầm áo khoác xuống xe.
Nghiêm Minh cao khoảng một mét bảy mươi tám, tay chân thon dài nên nhìn lại càng cao. Sơ mi ca rô phối hợp với áo khoác len khiến hắn nhìn trẻ trung và có sức sống. Cậu bé đi cùng với hắn mặc áo len bó sát người màu đen, bên ngoài khoác gi lê màu xám thêu hình đầu lâu bằng kim tuyến, tóc hai bên đều cạo sát da đầu, tóc đỉnh đầu chải dựng đứng, chiều cao khoảng một mét bảy, có thể nói là gầy chỉ có da bọc xương.
Nghiêm Minh và cậu ta không thể nói là thân mật, thậm chí có thể nói là bầu không khí giữa hai người khá căng thẳng. Lúc đi sau lưng hắn, cậu bé vẫn cúi đầu, lúc ngồi xuống lại cắm cúi nghịch điện thoại di động. Sau khi gọi đồ ăn xong, có lẽ cảm thấy hành động chơi điện thoại của cậu bé rất không lễ phép, Nghiêm Minh đưa tay giật lấy điện thoại của cậu ta: “Lúc nói chuyện với anh đừng có chơi điện thoại”.
“Vâng”. Cậu bé không vui lắm nhưng cũng không cãi lại hắn: “Anh Nghiêm, lần này anh nhất định phải giúp em…”.
“Em bảo anh tới gặp em, anh đã tới rồi. Em còn có chuyện gì nữa?”.
“Em bị bệnh rồi…”.
“Sao?”.
“Thật đấy, em bị bệnh thật, bác sĩ nói là viêm cơ tim”.
“Ngày mai anh hẹn một chuyên gia cho em, đến đó khám cho đàng hoàng. Viêm cơ tim cũng không phải bệnh nặng gì”.
“Đã chẩn đoán chính xác rồi, không cần khám lại nữa. Bác sĩ kê một đống thuốc… Em lại hết tiền sinh hoạt tháng này rồi…”.
Nghiêm Minh nhìn cậu ta một cái: “Em cần bao nhiêu?”.
“Năm ngàn”.
“Tiền sinh hoạt một tháng năm ngàn”.
“Em vay tiền không ít bạn học để chữa bệnh, bọn nó đều là sinh viên…”.
“Em đừng nói dối anh nữa. Nói thật đi, tóm lại là cần tiền làm gì? Có phải em lại cặp với trai không? Lần trước chị em nói với em thế nào?”.
“Chị em… Chị ấy chỉ mong sao em chết quách đi cho rảnh nợ”.
“Chị em thất vọng vì em. Thường Hưng, em là con trai độc nhất trong nhà, nhà em đã rất vất vả để em được học hành. Chị em một ngày làm hai ca để nuôi em đi học, kết quả em lại thành ra như bây giờ. Em là người đồng tính luyến ái cũng không phải lỗi lầm gì, nhưng em cũng nên tìm một bạn trai đứng đắn, cả ngày chỉ biết tiêu tiền…”.
“Bạn trai em là bạn học của em, trước nó toàn qua lại với những người có tiền. Nó nói em nghèo quá, cặp với em nó phải sống cuộc sống vất vả…”.
“Không thể sống cuộc sống vất vả với em, bất kể là nam hay nữ đều không ổn”.
“Chẳng phải anh cũng không thể sống cuộc sống vất vả cùng chị gái em sao?”.
Nghiêm Minh không nói nữa…
Trịnh Đạc lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lâm Gia Mộc: “Thời đại học Nghiêm Minh có bạn gái nào họ Thường không?”.
“Nghe nói anh ta có bạn gái ở ngoài trường trước khi qua lại với Tưởng Nghiên, nhưng chưa ai gặp bao giờ. Mọi người đều cho rằng anh ta bịa ra để tránh bị đám nữ sinh làm phiền”.
Nhân viên phục vụ cầm thực đơn tới, Trịnh Đạc gọi bừa mấy món: “Lát nữa làm một suất mì xào, tôi mang đi”.
“Vâng”.
Lúc này hai người phía sau đã im lặng rất lâu. Nghiêm Minh mở miệng trước: “Là chi em đề nghị chia tay anh”.
“Không phải sau đó anh cũng chỉ gọi một cuộc điện thoại sao?”.
“Chị em lấy được người có điều kiện hơn anh”.
“Ờ…”. Thường Hưng cười lạnh một tiếng: “Đúng vậy, năm đó có điều kiện hơn anh, làm chủ thầu, một năm có thể kiếm mấy trăm ngàn. mỗi tháng có thể cho chị em mười ngàn tiền sinh hoạt… Kết quả chị em cần tiêu hai ngàn mua thuốc, bị hắn đánh như đánh bao cát. Vì một con cave mà ép chị em ly hôn, chị em một mình nuôi con gái…”.
“Nếu không phải vì em thì cô ấy đã không lấy người đó. Bây giờ em báo đáp cô ấy thế nào?”.
“Còn anh? Nếu anh muốn quản việc nhà em thì anh ly hôn rồi lấy chị em đi! Lúc đó anh bảo em làm gì cũng được, nếu không thì anh đừng có quản nữa”.
“Em mà không gọi điện thoại cho anh thì anh quản em làm gì?”.
“Vậy coi như em gọi nhầm được chưa?”. Thường Hưng đứng lên: “Anh cứ ngồi ăn đi, em về trước”.
“Thường Hưng!”. Nghiêm Minh đứng lên gọi một tiếng, nhưng Thường Hưng càng đi nhanh hơn. Hình như Nghiêm Minh không muốn làm mất hình tượng ở nơi như thế này nên không hề đuổi theo mà lại ngồi xuống.
Trời ạ, không ngờ lại là bộ phim truyền hình tình cảm gia đình. Nam sinh viên đại học có tiền đó yêu người bạn thanh mai trúc mã. Vì gia đình, người yêu vứt bỏ bạn trai nghèo để lấy người có tiền. Bạn trai nghèo quay sang yêu con nhà quan vẫn thầm mến hắn. Nhiều năm sau người yêu bị ruồng bỏ, bạn trai nghèo đã đổi đời vẫn khó quên tình cũ, tiếp tế cho em trai của người yêu…
Trịnh Đạc đang định gọi nhân viên gói tất cả đồ ăn lại, chợt thấy Nghiêm Minh gọi điện thoại: “A lô… Thường Hưng đi rồi. Em khuyên bảo nó đi. Em yên tâm, bản chất của nó không xấu, nó sẽ không đi vào tà đạo thật đâu… Em ốm à? Dạo này trời lạnh quả thật rất dễ cảm cúm, chú ý giữ gìn sức khỏe… Ờ… Anh về nhà luôn đây, em bảo trọng!”.
Sau khi ngắt điện thoại, hắn lại gọi một cuộc khác: “Anh đây. Nghiên Nghiên… Không có việc gì, một khách hàng của anh uống say, nhớ ra một điều khoản nhất định phải sửa. Anh đã thuyết phục được người ta rồi. Em có muốn ăn váng sữa không? Váng sữa ở nhà hàng này ngon lắm. Ờ, anh sẽ mang hai suất về… Biết rồi, chắc chắn sẽ không làm con trai thức đâu”.
Nghiêm Minh nói chuyện với hai người phụ nữ đều rất dịu dàng, lúc nói chuyện với Tưởng Nghiên còn có vẻ chiều chuộng, thật sự không rõ rốt cuộc trong lòng hắn thì người phụ nữ nào quan trọng hơn.
Lâm Gia Mộc cau mày nghe đoạn ghi âm Trịnh Đạc mang về. Sau khi nghe xong, cô yên lặng rất lâu. Trịnh Đạc đưa hộp mì xào cho cô, cô cũng chỉ cầm đũa lặng lẽ ăn.
“Anh và Tiết Văn Vũ còn liên lạc không?”.
Trịnh Đạc không ngờ Lâm Gia Mộc đột nhiên lại chuyển đề tài sang người mình. Anh ta lắc đầu: “Hết rồi”.
Tiết Văn Vũ là mối tình đầu của Trịnh Đạc. Năm đó Trịnh Đạc có cơ hội vào học trường quân sự là nhờ có sự giúp đỡ của bố Tiết Văn Vũ, một vị tướng. Vốn hai người dã tính sau khi Trịnh Đạc tốt nghiệp sẽ tiếp tục phát triển trong quân ngũ, một năm sau họ sẽ kết hôn. Nhưng sau đó gia đình Trịnh Đạc xảy ra chuyện, anh ta không nói câu nào, từ bỏ tiền đồ tốt đẹp trong quân ngũ, quyết định xuất ngũ về nhà. Từ đó về sau anh ta và Tiết Văn Vũ không còn liên lạc với nhau nữa.
“Nếu cô ta liên lạc với anh?”.
“Sẽ trò chuyện vài câu”.
“Nếu cô ta nhờ anh giúp đỡ?”.
Trịnh Đạc ngẩng đầu nhìn Lâm Gia Mộc: “Tình cảm của bọn anh đã hết từ lâu rồi. Với thân thế của cô ấy, nếu nhờ anh giúp chắc chắn là chuyện lớn, nói thế này đi, chỉ cần cô ấy không đòi mạng anh, thứ gì anh cũng có thể cho cô ấy. Anh nợ cô ấy, nhưng mạng anh là của em”.
Bố của Trịnh Đạc là Trinh Tân Long, năm đó là một kẻ lưu manh rất nổi tiếng ở thành phố A, lấy vợ chưa được hai năm đã vào tù vì đánh người khác bị thương, để lại mẹ Trịnh Đạc nuôi con trai chưa được một tuổi ở cùng với bố mẹ chồng. Vốn mẹ Trịnh Đạc cho rằng chồng mình sau khi ra tù sẽ cải tà quy chính, không ngờ năm năm sau về nhà lại còn tàn bạo lạnh lùng vô nhân tính hơn trước kia, không những thường xuyên đánh đập vợ con mà còn đánh chửi bố mẹ mình. Sau đó ông ta lại vào tù lần nữa vì tội trộm cắp, lúc đó mẹ Trịnh Đạc đã có thai Trịnh Lâm, em gái Trịnh Đạc. Vốn mẹ Trịnh Đạc muốn nhân cơ hội ly hôn chồng, nhưng bà lại không nỡ bỏ lại bố mẹ chồng. Cứ thế sống bốn năm, Trịnh Tân Long ra tù lần nữa, lại càng ngày càng đốn mạt hơn, thậm chí ông bà nội Trịnh Đạc cũng khuyên con dâu ly hôn. Nhưng lúc này Trịnh Tân Long đã phát điên, mấy lần đe dọa vợ nếu dám ly hôn thì ông ta sẽ giết cả nhà.
Tình trạng này duy trì đến năm Trịnh Đạc mười ba tuổi, lần đầu tiên cầm gậy sắt đánh ông bố đang vung nắm đấm lao vào mình ngã vật xuống đất.
Chưa được hai tháng, bố Trịnh Đạc lại bị tuyên án chung thân vì đánh người bị thương đến chết, sau đó chết trong một vụ ẩu đả trong tù.
Năm mười tám tuổi, vốn Trịnh Đạc có thể vào đại học, nhưng khi đó em gái còn nhỏ, ông bà nội nợ một món tiền thuốc thang lớn trước khi qua đời. Trịnh Đạc không còn cách nào khác, đành lựa chọn tòng quân. Sau khi nhập ngũ, cuộc sống của anh ta bắt đầu nhiều màu sắc hơn. Anh ta không còn là con trai của tội phạm nữa mà là một người lính có biểu hiện xuất sắc ngay từ thời tân binh, mãi cho đến năm anh ta tốt nghiệp trường quân sự… mẹ và em gái bị tai nạn giao thông, mẹ chết tại chỗ, em gái thì liệt nửa người.
Trịnh Đạc không nói câu nào, nộp đơn xuất ngũ, từ bỏ văn bằng và cơ hội phong sĩ quan sắp tới tay, cũng từ bỏ Tiết Văn Vũ.
“Đàm ông có tình có nghĩa cũng đáng ghét!”, Lâm Gia Mộc đặt đũa xuống. Thứ gọi là tình yêu, thời hạn sử dụng chỉ có mười tám tháng. Càng không cần phải nói phụ nữ xem tình yêu như tính mạng, đàn ông xem tình yêu như một bộ phận của tính mạng.
Trịnh Đạc ngồi xuống: “Em biết anh không giống Nghiêm Minh, anh sẽ không nói dối em. Cô ấy và anh không thể quay lại, người cô ấy yêu năm đó đã chết rồi”.
Quả thật nếu không gặp Lâm Gia Mộc thì Trịnh Đạc đã chết rồi. Sau khi xuất ngũ, Trịnh Đạc biết chân tướng vụ giao thông. Xem hết chương trình biểu diễn ở quảng trường, mẹ và em gái dắt tay nhau đi dạo trên đường, không ngờ lại bị xe hơi từ phía sau đâm vào. Chủ xe đâm vào hai mẹ con là một thằng con nhà giàu. Quan trọng nhất là thằng con nhà giàu này không những uống rượu mà còn cắn thuốc. Sau khi xảy ta chuyện, hắn bỏ xe mà chạy, hôm sau tìm một người “bạn” đến gánh tội thay. Kết quả người này bị tuyên án năm năm vì gây tai nạn giao thông, bồi thường mẹ con nhà họ Trịnh một triệu hai trăm ngàn tệ.
Biết anh trai từ bỏ tiền đố tốt đẹp trong quân ngũ vì mình, em gái của Trịnh Đạc lặng lẽ uống thuốc độc tự tử. Trịnh Đạc khi đó đã sụp đổ, chỉ muốn giết người báo thù. Nếu không gặp Lâm Gia Mộc, hai tay anh ta không biết sẽ dính bao nhiêu máu tanh, cũng không biết hậu quả sẽ ra sao.
Sau khi Lâm Gia Mộc giúp anh ta đưa thằng con nhà giàu vào tù, anh ta đã trở thành cộng sự của Lâm Gia Mộc. Anh ta không còn nhắc tới chuyện quá khứ nữa, không ngờ người nhắc tới chuyện này lại là Lâm Gia Mộc.
Lâm Gia Mộc nhìn anh ta một cái: “Em đi ngủ đây”.
Bây giờ cô không có cách nào nói về chuyện này với Trịnh Đạc một cách lý trí. Thậm chí cô không nên nói ra ba chữ Tiết Vũ Văn này nhưng sau khi nghe đoạn ghi âm, trong đầu cô không nghĩ đến bất cứ điều gì khác ngoài ba chữ này. Bộ não tỉnh táo như máy tính của cô đã xảy ra vấn đề, cần mở ra kiểm tra khẩn cấp.
Trịnh Đạc đưa mắt nhìn cô rời đi, ánh mắt mang vẻ đau buồn cảm khái. Anh ta và Lâm Gia Mộc vĩnh viễn chỉ cách có một lớp giấy dán cửa sổ. Có lúc anh ta cảm thấy dường như vĩnh viễn không thể chọc thủng được. Hôm nay đột nhiên Lâm Gia Mộc mất tự chủ, anh ta không biết là nên buồn hay vui. Có lẽ từ trước đến nay điều Lâm Gia Mộc luôn muốn có chỉ là anh ta toàn tâm toàn ý một trăm phần trăm, nhưng hai người họ một không dám hỏi, một không dám đáp. Người hỏi sẽ không thích đáp án, người đáp lại khong thể trả lời trái với lòng mình.
Đã lâu lắm rồi, hôm nay là lần đầu tiên anh ta cảm thấy mù mờ trước tương lai của hai người.
Uông Tư Điềm xách túi đồ ăn sáng mở cửa: “Chị Lâm! Anh Trịnh! Em tranh mua được ba phần sủi cảo tam tiên hạm(1) rồi!”.
Cửa hàng sủi cảo Lâm Ký dưới lầu có món sủi cảo tam tiên hạm rất nổi tiếng, buổi sáng đến muộn một chút là hết hàng. Mãi không thấy ai trả lời, Uông Tư Điềm thoáng nhìn đồng hồ, bảy rưỡi sáng… Lúc này dù chưa đến giờ làm việc, nhưng chỉ cần đêm hôm trước không thức trắng đêm thì bình thường chị Lâm và anh Trịnh đều đã đến rồi.
Cô đặt sủi cảo xuống, thay giày, lại nhìn thấy Trịnh Đạc đi dép lê từ phòng ngủ đã chuyển thành phòng làm việc ra, mắt hơi đỏ, chân râu phủ kín nửa dưới mặt.
“Anh Trịnh… Tối qua anh không về nhà à?”.
“Ờ”. Trịnh Đạc đáp, lấy chiếc máy ảnh và ống kính từ tủ dụng cụ trong phòng khách ra: “Anh ra ngoài giám sát mục tiêu đây”.
“Ơ… Em đã mua sủi cảo”.
“Em và chị Lâm cùng ăn đi”.
“Chị ấy còn chưa tới sao?”.
“Lát nữa cô ấy sẽ đến”.
Anh ta cầm đồ đạc, thay giày, đeo chiếc ba lô màu xanh bộ đội ra ngoài. Không biết tại sao, đột nhiên Uông Tư Điềm có một cảm giác rất đau buồn. Như khi còn nhỏ bố mẹ cãi nhau, hôm sau hai người đều không nói gì. Mẹ hỏi nếu bố mẹ ly hôn thì con ở với ai… Cảm giác này thật là đáng ghét, cô ta không dễ gì mới tìm được một gia đình mới, bây giờ lại thành ra như vậy…
Lâm Gia Mộc vừa đến văn phòng đã nhìn thấy một mình Uông Tư Điềm ngồi ngẩn người xem ti vi trên sofa: “Thích xem Super Boy(2) rồi à?”.
“A…”. Uông Tư Điềm giật mình bừng tỉnh, lúc này mới phát hiện không biết mình đã chuyển sang kênh của đài Hồ Nam từ bao giờ.
“Trịnh Đạc đâu?”.
“Anh ấy ra ngoài từ sáng sớm, nói là phải giám sát mục tiêu”.
Lâm Gia Mộc không những vẻ mặt vẫn như bình thường mà thậm chí còn mặc một chiếc áo khoác len màu đỏ bên ngoài áo phông dài tay màu trắng, trên mặt trang điểm nhẹ, phối hợp với mái tóc hơi dài nhìn rất ấm áp và nữ tính. Nhưng Uông Tư Điềm vẫn cảm thấy Lâm Gia Mộc cũng không ổn lắm.
“Ờ. Em ăn sáng chưa?”.
“Chưa”.
“Thế thì chị em mình cùng ăn”. Lâm Gia Mộc sờ sờ sủi cảo trên bàn, cảm thấy hơi lạnh, tiện tay cẩm một cái hộp cho sủi cảo vào để bỏ vào lò vi sóng: “Ngày mai em đặt trước bà chủ Lâm Ký, chúng ta cần năm cân sủi cảo đông lạnh, hai cân rưỡi nhân dưa chua, hai cân rưỡi tam tiên”.
“Vâng”. Uông Tư Điềm gật đầu: “Chị Lâm, có phait chị và anh Trịnh cãi nhau không?”.
Lâm Gia Mộc không trả lời, chỉ mở cửa lò cho sủi cảo vào hâm nóng. Cãi nhau? Có lẽ hai người họ mất lý trí cãi nhau một lần là con đường tốt nhất để giải quyết vấn đề, nhưng chuyện hai người họ không biết làm nhất chính là cãi nhau.
Lâm Gia Mộc không thể quên được cảm giác chân tay luống cuống khi bố mẹ cãi nhau long trời lở đất lúc cô còn nhỏ. Trịnh Đạc càng không thể được bóng tối của bạo hành gia đình thời thơ ấu. Thực ra hai người họ sợ mình mất tự chủ hơn là sợ trạng thái chiến tranh lạnh nhìn nhau không nói gì này.
Thế là hai người giằng co nhau, giằng co đến cuối cùng có một người không chịu được và đi ra.
“Chị Lâm!”. Uông Tư Điềm đột nhiên hét lên một tiếng, vội vã kéo Lâm Gia Mộc thật mạnh. Lâm Gia Mộc ngã xuống đất, đồng thời nghe thấy một tiếng nổi rất to.
Sự thật chứng minh quả nhiên không thể cho đồ bằng nhôm vào lò vi sóng, càng không thể sử dụng lò vi sóng trong tình trạng không tập trung tinh thần.
Nghiêm Minh đột nhiên quay đầu nhìn quanh, hắn luôn có cảm giác bị ai đó theo dõi, nhưng quay lại nhìn thì không thấy gì cả.
“Tổng giám đốc Nghiêm… Một tháng trước ngài đã dặn tôi hôm nay nhất định phải nhắc ngài, ngày mai là sinh nhật của chị Tưởng”.
“Ờ, tôi biết rồi”. Nghiêm Minh gật đầu: “Giúp tôi đặt một chiếc bánh ngọt ở khách sạn Kim Đỉnh và đặt chỗ ở nhà hàng Phạm Ân Lâu”.
“Mấy giờ thưa ngài?”.
“Sáu giờ tối. Sau năm giờ chiều ngày mai, cô không được sắp xếp lịch cho tôi nữa”.
“Vâng”. Cuối cùng Nghiêm Minh đã phát hiện có vấn đề ở đâu: “Có người đã tới văn phòng của tôi à?”.
“Sáng sớm hôm nay công ty cung cấp khí sưởi đến kiểm tra ống dẫn”.
“Được rồi, không có việc gì”. Nghiêm Minh đứng dậy, chỉnh ngay ngắn những đồ trang trí mà người của công ty khí sưởi đã làm lệch. Hắn thuộc cung Xử Nữ, trời sinh nhạy cảm với môi trường xung quanh, chỉ có chút thay đổi là sẽ phát hiện ngay.
Trịnh Đạc vừa cau mày vừa bỏ tai nghe xuống. Nghiêm Minh chỉ chỉnh lại một chút, khoảng cách an toàn giữa máy nghe trộm và máy tính mà anh ta tính toán đã bị phát vỡ. Máy nghe trộm bị quấy nhiễu điện tử, mặc dù có thể nghe rõ tiếng người nói nhưng tiếng nhiễu sóng rè rè không ngừng vang lên làm người nghe bực bội.
Trong lúc anh ta đang bực bội không biết nên làm thế nào cho phải, điện thoại di động đổ chuông: “A lô!”.
“Anh Trịnh, anh đến đây, chị Lâm…”.
“Điềm Điềm, em đừng khóc, em nói rõ chị Lâm em làm sao?”.
“Anh đến đi! Bọn em đang ở bệnh viện tỉnh… Hu hu…”.
Nói xong Uông Tư Điềm ngắt máy. Trịnh Đạc đóng cửa, khởi động xe, lao ra khỏi bãi đỗ xe như mũi tên rời cung.
Gia Mộc vừa xem điện thoại vừa duỗi thẳng cánh tay trái để mặc bác sĩ cấp cứu băng bó. Cậu bác sĩ trẻ tuổi vừa băng bó vừa không kìm được nhìn cô, sau khi băng bó xong nói một câu rất nhỏ: “Xong rồi”.
“Cảm ơn”. Lâm Gia Mộc thoáng nhìn băng vải, chẳng qua chỉ là bị mảnh vỡ của lò vi sóng nổ tung rạch bị thương, bác sĩ cũng chỉ khâu ba mũi rồi giao cho bác sĩ thực tập băng bó. Cô thấy cậu bác sĩ thực tập cầm băng vải, căng thẳng toát mồ hôi như gặp đại địch, dứt khoát giao cánh tay cho cậu ta, còn mình thì vào weibo, không ngờ lại bị băng như bánh chưng. Cô thử cựa quậy một chút, còn may là không ảnh hưởng đến hoạt động.
“Gia Mộc!”. Một người nôn nóng xông vào khoa cấp cứu tìm từng phòng một. Đến phòng xử lý vết thương chỗ Lâm Gia Mộc, người này lại đứng yên ở cửa. Lâm Gia Mộc đứng lên, vừa định nói gì đó thì Trịnh Đạc đã xông tới ôm chặt lấy cô.
“Em không sao chứ? Bị thương ở đâu?”.
“Đau”. Bị anh ta ôm vào lòng, Lâm Gia Mộc kêu lên một tiếng.
Trịnh Đạc vội buông cô ra: “Em đau ở đâu?”.
“Anh sắp siết chết em rồi”. Lâm Gia Mộc đẩy anh ta ra, ho mấy tiếng mới điều chỉnh được nhịp thở. Cô xoa xoa vai mình, người đàn ông này không biết anh ta có bao nhiêu sức mạnh sao?
“Xin lỗi…”. Nhìn thấy cánh tay Lâm Gia Mộc bị quấn đầy băng vải như xác ướp, anh ta đột nhiên khựng lại.
“Chỉ bị cứa thôi”. Lâm Gia Mộc vừa nói vừa tháo băng ra.
“Em đừng làm ra vẻ mạnh mẽ nữa được không?”. Trịnh Đạc không nhịn được gầm lên. Lâm Gia Mộc chính là như vậy, bất kể có chuyện lớn thế nào cũng vẫn giữ nụ cười, tự mình gánh vác tất cả mọi chuyện, không bao giờ chịu kêu ca một tiếng. Thỉnh thoảng tỏ ra yếu ớt một chút thì đã làm sao? Sẽ chết à? Tại sao cứ ôm hết trách nhiệm của cả thế giới vào người mình?
Tiếng gầm của anh ta làm cho cả phòng cấp cứu ầm ĩ lập tức yên tĩnh lại, ngay cả bệnh nhân bị bỏng luôn kêu đau bên cạnh cũng dừng kêu quay sang nhìn hai người họ.
Lâm Gia Mộc thấy cảm động vô cớ, lại thấy hơi mất mặt: “Nói nhỏ thôi, đây là bệnh viện”.
Trịnh Đạc cũng biết mình mất kìm chế, cố gắng điều chỉnh cảm xúc, giữ bàn tay định tiếp tục tháo băng của Lâm Gia Mộc: “Làm sao lại bị thương?”.
“Em dùng cặp lồng nhôm đựng sủi cảo, không có việc gì lớn, chỉ là cửa lò vi sóng bị nổ, phải thuê người đến văn phòng quét dọn sạch sẽ”. Lâm Gia Mộc nhìn anh ta một cái, nói nhỏ: “Em không cố làm ra vẻ đâu”.
“Em vẫn đang làm thế đấy. Em không thích anh, không muốn làm người yêu anh, chẳng lẽ chúng ta cũng không phải bạn bè sao?”.
Nếu thật sự chỉ là bạn thì hai người họ sẽ đơn giản hơn bây giờ nhiều. Trên mức bạn nhưng dưới mức người yêu, cứ lập lờ như vậy quá lâu, chút ngọt ngào ban đầu dần dần đã biến thành đắng chát. Hai người đều là người có quá khứ, hai bên cũng có thể thật sự hiểu nhau. Cũng chính vì thật sự hiểu nhau nên mới dừng lại không bước tiếp. Nhưng cả hai lại không nỡ lui bước.
Thấy Lâm Gia Mộc cúi đầu không nói, đột nhiên Trịnh Đạc cảm thấy rất xót xa, cảm giác đau khổ khi tràn ngập sức mạnh mà không làm được gì. Hai người đứng ở cửa phòng bệnh, một cúi đầu không nói, một ngẩng đầu nhìn trời, rất lâu không có ai nói chuyện.
“Xin lỗi…”. Bác sĩ vừa băng bó cho Lâm Gia Mộc nói nhỏ.
Trịnh Đạc như bừng tỉnh, nhìn cậu ta một cái: “Chuyện gì?”.
“Chúng tôi còn có bệnh nhân phải vào trong, anh chị có thể ra chỗ khác nói chuyện không?”. Bác sĩ nói thật nhanh những lời này rồi không kìm được lùi về phía sau một bước.
“Xin lỗi”. Lâm Gia Mộc kéo Trịnh Đạc tránh ra khỏi lối đi: “Chúng ta về thôi”.
Trịnh Đạc nắm chặt bàn tay không bị thương của Lâm Gia Mộc, dắt cô đi tới bãi đỗ xe mới buông ra: “Chúng ta đừng cãi nhau nữa, anh mệt”.
Thà giao cho anh ta một khẩu súng bảo anh ta ra trận giết giặc còn dễ chịu hơn cứ dây dưa không rõ như bây giờ.
“Xin lỗi. Em không nên nhắc tới Tiết Văn Vũ”.
“Em nhắc tới hay không thì cô ấy vẫn tồn tại”. Tiết Văn Vũ là một ngưỡng cửa anh ta không bước qua được: “Anh cũng không có ý nghĩ gì khác với cô ấy, cô ấy đã lấy người khác từ lâu rồi. Bất kể là năng lực hay là gia thế, người kia đều hơn anh mười lần, cũng rất tốt với cô ấy. Cô ấy là con tướng, lại là con dâu của tư lệnh quân khu, vợ của thiếu tá. Anh nói nếu cô ấy có chuyện gì đến tìm anh, anh nhất định sẽ làm giúp cô ấy, chẳng qua đó chỉ đơn giản là lừa mình dối người. Anh là cái gì chứ?”.
“Anh còn yêu cô ta không?”.
Trịnh Đạc nhắm mắt lại suy nghĩ một lát, nhớ lại lần cuối cùng gặp anh ta, Tiết Văn Vũ khóc nói với anh ta: “Nếu anh bước ra ngoài cánh cửa này thì vĩnh viễn đừng quay lại nữa”. Sau đó thì sao? Anh ta vẫn bước qua cánh cửa đó, tự tay vứt bỏ tiền đồ của mình.
“Nếu trong lòng anh còn có cô ấy, anh sẽ không đến với em”.
Lâm Gia Mộc kiễng chân, hôn khẽ lên môi Trịnh Đạc, lại lui ra trước khi Trịnh Đạc hôn lại: “Hai chúng ta cứ thế này được không?”.
Đối với cô, tình cảm giống như mặt trời, cách quá xa sẽ lạnh, cách quá gần sẽ bị thiêu cháy.
“Như vậy… vấn đề không phải là cô ấy?”.
“Phải, cũng không phải”. Lâm Gia Mộc cảm thấy trong lòng rối bời, thậm chí cô còn thấy hận Trịnh Đạc đã đánh động mặt hồ lặng sóng: “Em thấy lạnh. Chúng ta lên xe đi”.
“Ờ”. Trịnh Đạc nhìn cô một cái, đột nhiên cảm thấy như nhìn thấy một con ốc mượn hồn bị lôi ra khỏi vỏ ốc, rời khỏi chỗ ở ấm áp, không ngừng vùng vẫy bất chấp tất cả.
Lấy cớ vào tìm kẹp giấy, dập ghim và mấy thứ linh tinh, Uông Tư Điềm ra vào văn phòng bảy tám lượt, lại càng ngày càng không hiểu hai người này làm sao. Vốn cô ta cho rằng trải qua một chuyện như vậy, quan hệ của anh Trịnh và chị Lâm sẽ tiến vùn vụt, không ngờ hai người từ bệnh viện về vẫn không nóng không lạnh như cũ. Sau khi bảo Uông Tư Điềm gọi điện thoại cho công ty vệ sinh đến dọn dẹp phòng khách, một người lại đi giám sát mục tiêu, một người ở văn phòng hỗ trợ kỹ thuật. Đến tối sau khi anh Trịnh về, hai người vẫn mặt đối mặt làm việc như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Hai người này quả thực là sinh vật ngoài trái đất… Hoặc là đến một độ tuổi nhất định, tình cảm và dục vọng của người ta đều sẽ biến mất? Biến thành robot?
Sau khi vào văn phòng nhìn lần cuối cùng, Uông Tư Điềm dứt khoát bỏ mặc hai người này, mở iPad vào nhóm chat của học sinh một trường nghệ thuật mà mình mới tham gia.
Vốn cô ta rất sùng bái những người học nghệ thuật, cảm thấy bọn họ có thể viết có thể vẽ, cầm lấy nhạc cụ là biểu diễn, nghe thấy âm nhạc là khiêu vũ, cho dù vào trại quản giáo cũng thoải mái hơn người khác, đội tuyên truyền văn nghệ không cần phải làm gì nặng nhọc. Nhưng sau khi trà trộn vào nhóm người này, cô ta lại cảm thấy bọn họ rất vô vị, bình thường vẫn nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng đăng một tác phẩm, sau đó không tâng bốc nhau thì là cạnh khóe nhau.
Thường Hưng học vẽ tranh sơn dầu. Trong nhóm của lớp, cậu ta là một người rất tích cực, thường xuyên đăng bài, thảo luận với bạn học về giáo viên gì đó. Có mấy bạn học thuộc dạng hủ nữ còn rất thích khoe khoang những bức ảnh của Thường Hưng và một cậu bé để tóc ngắn đeo vòng tai khác.
Uông Tư Điềm đã từng ở trong trại quản giáo trẻ vị thành niên, nam yêu nam, nữ yêu nữ, không những biết mà còn đã từng xem trực tiếp luôn. Nữ yêu nữ còn đỡ, nam yêu nam thì Uông Tư Điềm thật tình cảm thấy không có gì hay ho, đơn giản là kết quả của việc ở với nhau trong thời gian dài mà không có phụ nữ, ra khỏi trại mười cặp thì có chín cặp chia tay. Không ngờ bên ngoài lại coi trò này là rất mốt, đặc biệt là trong trường nghệ thuật này, nữ không phải bách hợp thì là hủ nữ, nam không ái thì cũng đồng tính.
Cho nên không phải cô ta không hiểu mà là thế giới này thật sự hơi loạn.
Trong lúc cô ta đang vô cùng buồn chán ậm ừ với người khác, đột nhiên có một người vào tiết lộ: “Thường Hưng và Tư Tư chia tay rồi, hai người đánh nhau rồi!”.
“A? Làm sao lại đánh nhau?”.
“Tớ không tin vào tình yêu nữa”.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”.
Một đám nữ sinh lập tức ồn ào lên.
“Hình như là Tư Tư lại tìm một người có tiền bên ngoài, hôm nay người đó tới đón Tư Tư về nghỉ cuối tuần bị Thường Hưng chặn lại, hai người và cả người có tiền kia đánh nhau”.
“Sau đó thế nào?”.
“Tớ cũng ở đó, tớ cũng ở đó. Bọn họ ở cổng phía đông trường”.
“Tớ ở gần đó, sao không nhìn thấy nhỉ?”.
Những dòng chữ đủ màu sắc không ngừng hiện lên, còn kèm theo những chữ nhấp nháy và biểu tượng cảm xúc. Uông Tư Điềm xem một hồi rồi không biết là ai nói gì nữa, tóm lại là Thường Hưng đánh nhau ở trường.
“Chị Lâm!”.
Lâm Gia Mộc từ trong phòng đi ra: “Có chuyện gì thế?”.
“Hình như là Thường Hưng đánh nhau ở trường rồi”.
Lâm Gia Mộc lấy điện thoại di động ra, thoáng nhìn ứng dụng giám sát trên điện thoại. Nghiêm Minh bàn chuyện làm ăn xong đã về nhà, chấm tròn thể hiện vị trí của hắn không di động.
“Mục tiêu của chúng ta là Nghiêm Minh. Hắn không động chúng ta cũng không động, em tiếp tục giám sát”.
“Chị Lâm…”. Uông Tư Điềm chỉ đồng hồ.
“Em mang iPad về nhà, chị xem như em làm thêm giờ, bảo anh Trịnh em đưa em về”.
“Vâng”. Uông Tư Điềm cất iPad vào trong túi xách. Cô ta đã muốn mang iPad về nhà chơi từ lâu rồi.
Trịnh Đạc vò vò tóc Uông Tư Điềm, đi theo Uông Tư Điềm ra cửa: “Lát nữa anh đến trường nghệ thuật xem một chút, nếu không có việc gì sẽ về nhà luôn”.
Lâm Gia Mộc giơ tay làm dấu hiệu ok.
Chín rưỡi tối, Lâm Gia Mộc vừa dọn dẹp đồ đạc xong, chuẩn bị kết thúc công việc lên tầng trên nghỉ ngơi, điện thoại di động của cô đột ngột vang lên tiếng tít tít, có người gọi điện thoại cho Nghiêm Minh. Cô bấm phím nghe trộm, vốn tưởng chỉ là việc làm ăn hoặc xã giao bình thường, không ngờ Nghiêm Minh lại từ chối cuộc gọi.
Một lát sau số máy kia lại gọi tới: “A lô!”.
“Thường Hưng có gọi điện thoại cho anh không?”.
“Không. Nó xảy ra chuyện gì à?”.
“Đến bây giờ nó còn chưa về ký túc. Bạn cùng phòng của nó không yên tâm, gọi điện thoại hỏi em có biết nó ở đâu không. Em hỏi mấy người đều nói không biết, muốn hỏi xem anh có biết không”.
“Anh không biết”. Nghiêm Minh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nó đã lớn rồi, thỉnh thoảng một đêm không về ký túc cũng không sao. Em không hỏi… bạn của nó à?”.
“Không”. Hiển nhiên đối phương không thể chấp nhận chuyện Thường Hưng là gay: “Anh không biết thì thôi, em hỏi người khác xem”.
“Có tin tức gì gọi điện cho anh”.
“Thôi, bọn em đã làm phiền anh nhiều rồi. Chúc anh ngủ ngon”.
Đối phương ngắt máy, hình như Nghiêm Minh không yên tâm, liên tiếp gọi điện thoại cho Thường Hưng mấy lần nhưng vẫn không có người nghe máy. Khoảng năm, sáu phút sau hắn mới bỏ cuộc.
Loại người như Nghiêm Minh, bạn không thể nói hắn lăng nhăng hay bạc tình, dù sao hắn cũng rất tốt với vợ con, không hề bị cô bé trợ lý xinh đẹp sùng bái mình mê hoặc. Nhưng nếu nói hắn có tình, ngoài việc tốt với vợ con mình, hắn lại không thể không quan tâm đến bạn gái cũ, thậm chí còn rất quan tâm đến em trai của bạn gái cũ. Loại người này tốt nhất nên sinh ra ở thời cổ đại, trái thê phải thiếp để mọi người hâm mộ, còn sinh ra ở thời hiện đại…
Với những gì Lâm Gia Mộc hiểu về Tưởng Nghiên, một khi bị lộ sẽ là một cơn bão táp.
Quả nhiên lúc hơn mười giờ, điện thoại của Lâm Gia Mộc đổ chuông, họ tên người gọi đến hiển thị trên màn hình là Tưởng Nghiên.
“Gia Mộc… chuyện về Nghiêm Minh… Bạn đã điều tra được gì chưa?”. Dù cách nhau rất xa nhưng sự lo âu và nghi hoặc của Tưởng Nghiên dường như vẫn truyền tới đây theo sóng điện thoại. Phụ nữ chung quy là loài sinh vật nhạy cảm, linh cảm trong lòng chồng có người khác khiến Tưởng Nghiên không còn ung dung bình tĩnh như lúc đầu được nữa.
Gia Mộc yên lặng vài giây: “Bây giờ bọn tớ vẫn đang điều tra, tớ chỉ có thể nói hiện nay chưa phát hiện bằng chứng xác thực về việc Nghiêm Minh ngoại tình”.
“Gia Mộc, mặc dù tớ không thân với bạn như Điền Cầm Cầm nhưng cũng có thể nói là bạn học cũ”.
“Ờ”.
“Bạn biết tớ đấy, từ lúc đi học tớ đã có yêu cầu rất cao, rất khắt khe về đạo đức, nếu có chuyện gì thật thì bạn đừng gạt tớ, đừng để tớ đã mất nhà lại mất cả bạn”.
“Nếu có chuyện gì thật, tớ nhất định sẽ nói với bạn”.
“Vậy thì tốt. Tớ đi ngủ đây, chúc ngủ ngon”.
Lâm Gia Mộc đặt điện thoại xuống, thở dài một hơi, nằm xuống giường lại không hề buồn ngủ. Nghiêm Minh có xem như ngoại tình không? Hắn không thuê phòng với người khác, cũng không bao gái, chỉ duy trì liên lạc không mặn không nhạt với bạn gái hàng xóm cũ. Về thể xác không có bất cứ dấu hiệu ngoại tình nào, nhưng còn tinh thần? Bạn gái cũ của hắn rốt cuộc kém cỏi đến mức nào mà phải liên tục nhờ bạn trai cũ giúp đỡ?
Lâm Gia Mộc trằn trọc suy nghĩ rất lâu, cảm thấy vừa nhắm mắt lại rồi mở ra thì trời đã từ đêm tối biến thành ban ngày. Cô co ro trong chăn, mò lấy điều khiển điều hòa tăng nhiệt độ lên, nằm trên giường thêm một lát rồi mới rời khỏi giường, vén rèm cửa sổ ra. Bên ngoài quả nhiên đã nắng vàng rực rỡ.
Điện thoại di động của cô rung lên. Cô cầm điện thoại thoáng nhìn, là tin nhắn Trịnh Đạc gửi đến, chỉ có một bức ảnh và một địa chỉ. Bức ảnh được chụp không rõ lắm, chắc là chụp trộm. Trong ảnh là một người phụ nữ xách làn đi chợ mua thức ăn. Bởi vì là sáng sớm, người phụ nữ chỉ buộc tóc sơ sài, mặc áo len, chân đi giày vải không hợp với quần áo, trên mặt không hề trang điểm, mặc dù rất thanh tú nhưng thoạt nhìn đã hơi có tuổi, khí chất càng không có gì để nói.
“Thường Yến?”. Lâm Gia Mộc ngáp một cái, ngồi trên đệm trải dưới đất cạnh giường trả lời tin nhắn.
“Ờ”.
“Địa chỉ này là nhà cô ta?”.
“Đúng”.
“Tại sao anh nghĩ đến chuyện theo dõi cô ta?”.
“Sáng sớm tập thể dục, nhàn hạ không có việc gì nên tiện đường lượn một vòng”.
Có thể tra được địa chỉ của Thường Yến, lại ở dưới nhà cô ta chờ đến lúc cô ta dậy sớm đi mua thức ăn, như vậy mà là tiện đường sao?
“Buổi sáng ăn gì?”.
“Bánh bao”.
“Ok”.
Ba giờ bốn mươi phút chiều, Nghiêm Minh in xong trang tài liệu cuối cùng, cho vào trong kẹp tài liệu, nhấn chuông gọi trợ lý vào: “Mang tài liệu này đi photo hai mươi bản, ngày mai tôi cần dùng. Sau đó sắp xếp lại tài liệu hôm qua tôi yêu cầu cô tra cứu, hôm nay cô có thể về đúng giờ”.
“Cảm ơn ông chủ”. Trợ lý cười tít mắt cầm kẹp tài liệu: “Ông chủ, có thể ngày nào cũng là sinh nhật chị Tưởng được không?”.
Làm trợ lý, ông chủ chưa nghỉ thì cô ta cũng chưa thể về nhà. Một tuần gần như phải làm thêm giờ năm ngày, sáu, bảy giờ được về coi như là sớm rồi, được về đúng giờ đối với cô ta cũng không khác nằm mơ là mấy.
Nghiêm Minh bật cười: “Không thể”.
“Vậy tôi đi đây. Tạm biệt ông chủ”.
Nghiêm Minh đứng dậy, mở cửa phòng nghỉ bên trong, lấy một chiếc áo sơ mi màu lam nhạt từ chồng áo gấp gọn gàng trong ngăn kéo tủ quần áo, thay chiếc áo sơ mi trắng đang mặc trên người. Sau đó hắn mở tủ quần áo, lại lấy một bộ Âu phục kiểu Anh màu xanh đen đã chuẩn bị từ trước giữa một loạt Âu phục xếp chỉnh tề. Sau khi ngắm nghía cẩn thận trước gương, hắn khoác chiếc áo gió Burberry trên giá áo vào, xách túi quà đã chuẩn bị từ trước ra cửa. Lúc hắn bước ra cửa, trợ lý thoáng nhìn đồng hồ, đúng bốn giờ chiều…
Có một ông chủ thuộc cung Xử Nữ như vậy thật sự là cực kỳ áp lực.
Tưởng Nghiên ngồi bên bàn xem thực đơn, gần như cứ vài giây lại ngẩng đầu nhìn một lần. Nghiêm Minh luôn luôn đúng giờ, mỗi lần hẹn đều đến sớm năm phút, chưa bao giờ để người khác đợi. Lần này hắn lại tới muộn mười phút. Cô ta cầm điện thoại di động bấm phím tắt 1, thuê bao bên kia lại tắt máy. Nghiêm Minh rất ít khi tắt máy, dù là lúc họp với khách hàng, hắn cũng giao điện thoại dùng riêng để liên lạc với người nhà cho trợ lý, Tưởng Nghiên có chuyện gì không liên lạc được với hắn thì cũng liên lạc được với trợ lý của hắn. Tưởng Nghiên gọi điện thoại đến văn phòng, trợ lý của hắn lại nói hắn đã rời khỏi văn phòng từ bốn giờ chiều.
Cô ta lại gọi điện thoại đến khách sạn hằng năm Nghiêm Minh đặt bánh ngọt cho mình mỗi lần sinh nhật, khách sạn nói bánh ngọt đã được lấy rồi. Bây giờ không phải giờ cao điểm, hắn lấy bánh ngọt xong, dù trên đường có dừng lại làm gì thì cũng phải đến nơi rồi.
Lúc cô ta càng ngày càng nghi hoặc, Nghiêm Minh vội vã đi vào nhà hàng. Có lẽ là do ảnh hưởng tâm lý, Tưởng Nghiên thấy bó hoa bách hợp trên tay Nghiêm Minh hình như không được rực rỡ, cũng giống như Nghiêm Minh bề ngoài vẫn chỉn chu nhưng lại có vẻ gì đó hơi khác lạ.
“Xin lỗi, trên đường xảy ra chút chuyện”. Nghiêm Minh tặng bó hoa cho Tưởng Nghiên. Tưởng Nghiên nhận bó hoa, dẹp hết vô số nghi ngờ trong lòng, không ngừng tự nói với mình rằng tin tưởng là nền tảng của hôn nhân, nhờ vậy mới nở được một nụ cười.
“Không sao. Em còn chưa gọi đồ ăn. Đúng rồi, bánh ngọt đâu?”.
“Ơ… Anh quên trong xe rồi, để anh đi lấy”. Nghiêm Minh đặt điện thoại xuống, đứng dậy đi lấy bánh.
Thật sự không giống tác phong của Nghiêm Minh. Tưởng Nghiên đưa tay lấy điện thoại của Nghiêm Minh. Cưới nhau bao nhiêu năm, cô ta chưa bao giờ xem điện thoại của Nghiêm Minh. Lý trí nói với cô ta không được xem, không được xem, xem là sẽ hối hận. Nhưng tình cảm lại ép cô ta phải xem…
Mật khẩu điện thoại của Nghiêm Minh rất dễ đoán, 0605, sinh nhật của con trai. Cô ta mở lịch sử cuộc gọi, số gọi đến gần nhất như đâm vào mắt cô ta… Thời gian gọi đến là bốn rưỡi…
Khóe mắt liếc thấy Nghiêm Minh đã về, cô ta vội đặt điện thoại về chỗ cũ. Có lẽ là Nghiêm Minh rất xấu hổ vì để quên bánh ngọt nên không hề chú ý tới vẻ khác thường của Tưởng Nghiên.
Bữa tối trong ánh nến rất lãng mạn ấm áp. Nhà hàng nhỏ gần trường học này dù đã đổi đầu bếp nhưng phong vị cũng không thay đổi bao nhiêu. Hai người vừa ăn cơm vừa nhỏ giọng nói chuyện với nhau, thoạt nhìn rất đáng hâm mộ, nhưng trong lòng Tưởng Nghiên vẫn đang vùng vẫy gào thét. Yến Tử là ai? Là ai?
Cô ta nhớ lại lúc mình vừa biết Nghiêm Minh, trên vở của Nghiêm Minh bao giờ cũng vẽ chim én đủ loại kiểu dáng, có đập cánh bay cao, cũng có đậu yên lặng trên cành. Sau khi qua lại với hắn, cô ta hỏi hắn có thích chim én không, hắn lại lạnh mặt nói ghét nhất là én. Hình vẽ chim én trong vở hắn cũng biến mất.
Ăn được nửa bữa cơm, Nghiêm Minh đứng dậy đi vệ sinh. Tưởng Nghiên lại đưa tay định lấy điện thoại của hắn. Đúng lúc này điện thoại của cô ta vang lên. Cô ta rụt tay về, bấm phím nghe máy.
“Thường Yến là bạn gái đầu tiên của Nghiêm Minh”.
Tưởng Nghiên nhìn ra ngoài. Một chiếc Hyundai SUV màu đen đỗ ngoài đường. Cửa kính xe dán phim tối màu nhưng cô ta vẫn cảm thấy Lâm Gia Mộc đang ở trên xe.
“Bạn ở bên ngoài nhà hàng à?”.
“Ờ”.
“Bạn biết hết à?”.
“Đừng tự làm loạn thế trận”. Lâm Gia Mộc nói rất sâu xa, nhưng một câu này cũng khiến Tưởng Nghiên tỉnh táo hơn rất nhiều.
“Bạn bảo tớ giả ngu à?”.
“Có lúc giả ngu mới là cách phòng ngự tốt nhất. Chuyện này bạn biết càng ít càng tốt, để tớ nói chuyện với Nghiêm Minh”.
“Nói gì?”. Tưởng Nghiên cảm thấy hai mắt đột nhiên nóng bừng, nước mắt như sắp trào ra.
“Nói gì không quan trọng, quan trọng là hôm nay là sinh nhật bạn. Cùng Nghiêm Minh ăn một bữa cơm, xem một bộ phim, vào khách sạn năm sao lãng mạn một đêm. Cả đời bạn chỉ có một lần sinh nhật ba mươi tư tuổi, đừng để người không liên can làm bạn không vui”.
Tưởng Nghiên gật đầu. Cô ta sợ. Từ trước đến nay vẫn nói mình yêu cầu cao về đạo đức, một khi phát hiện ông xã ngoại tình là chắc chắn sẽ ly hôn. Tưởng Nghiên thật sự sợ hãi. Cô ta sợ mình phát hiện chuyện gì đó thật, cô ta sợ cuộc sống hạnh phúc của mình mấy năm nay chỉ là ảo mộng của một mình cô ta, cô ta sợ mình vừa tỉnh giấc sẽ thất bại thảm hại không còn gì cả… Cho nên cô ta lau nước mắt, cầm hộp phấn trang điểm lại, cố tạo ra một cảnh thái bình giả tạo.
Lâm Gia Mộc trong xe lật xem những bức ảnh Trịnh Đạc chụp. Người phụ nữ tên là Thường Yến này rốt cuộc nghĩ gì? Nếu cô ta có ý, vì sao không dứt khoát ngăn Nghiêm Minh không cho hắn đến đón sinh nhật với vợ? Nếu cô ta vô tình, vì sao lại gọi điện thoại cho Nghiêm Minh khi hắn đang trên đường đến chỗ vợ, nói với hắn con gái mình bị ốm, nhờ Nghiêm Minh đưa con đến bệnh viện giúp cô ta?
Thời buổi này bắt một chiếc taxi hoặc dứt khoát gọi xe cứu thương đưa con gái đến bệnh viện thì có gì là khó? Mẹ độc thân nuôi con dĩ nhiên vất vả, nhưng cũng không vất vả đến mức phải nhờ bạn trai cũ giúp đỡ.
Lâm Gia Mộc mở video, chỉnh to âm thanh: “Bác sĩ nói Manh Manh chỉ là cảm cúm thông thường dẫn tới sốt cao, tiêm một mũi hạ sốt là được rồi”.
“Vậy thì tốt”. Nghiêm Minh trong video dường như đang nhìn điện thoại di động: “Điện thoại của anh hết pin rồi”.
“Sao lại như vậy…”.
“Không sao, trên xe anh có pin dự phòng”.
“Anh còn có việc à, thật sự ngại quá. Vốn việc nhỏ thế này không nên làm phiền anh”.
“Không sao”.
“Hôm nay là sinh nhật ai à? Vừa rồi em nhìn thấy bánh sinh nhật trên xe”.
“Hôm nay là sinh nhật Tưởng Nghiên”.
“Ơ… Em thật sự không cố ý, nếu em biết hôm nay là sinh nhật cô ấy…”.
“Không sao. Nếu không có việc gì nữa thì anh đi trước”.
Nghiêm Minh trong video cất điện thoại di động vào túi, vội vã đi ra cửa phòng cấp cứu.
Thường Yến đứng ở cửa đưa mắt nhìn hắn đi. Trịnh Đạc zoom vào hết cỡ, ánh mắt cô ta cực kỳ phức tạp.
Một người nhà bệnh nhân đi tới: “Người vừa rồi là chồng chị à? Đẹp trai thật”.
“Đúng vậy, có điều công việc quá bận, đưa con đến bệnh viện xong lại phải vội vàng đi gặp khách hàng”.
“Bây giờ lấy đâu ra nhiều đàn ông thập toàn thập mỹ như vậy? Giờ lại đang trong giờ làm việc, anh ấy có thể sắp xếp thời gian đưa hai mẹ con cô đến bệnh viện đã là tốt lắm rồi”.
“Vâng, đúng vậy”.
Sau đó Trịnh Đạc dừng ghi hình. Có lẽ Nghiêm Minh không có tâm tư khác với Thường Yến, nhưng Thường Yến thì khác.
Điểm chết người là trong tình hình bây giờ, nếu Tưởng Nghiên phát hiện và cãi lộn với Nghiêm Minh thì cũng không khác gì đẩy Nghiêm Minh ra như mong muốn của Thường Yến. Cho nên Lâm Gia Mộc mới gọi cuộc điện thoại đó cho Tưởng Nghiên. Nghiêm Minh bây giờ đang ở giữa ngã tư, kéo là về, đẩy là đi. Chẳng mấy khi lơ mơ lại tốt hơn tỉnh táo như lúc này.
Đúng như Thường Hưng nói, cuộc hôn nhân thứ nhất của Thường Yến rất bất hạnh, may mắn duy nhất là Thường Yến giữ lại được một căn hộ tám mươi mấy mét vuông để sống yên phận. Căn hộ có vị trí không tồi, nhưng ở tầng không đẹp lắm, là một căn hộ năm đó chồng cũ của Thường Yến nhận thay một phần tiền công xây dựng. Kể cả căn hộ này cũng là Thường Yến vừa khóc vừa xin khiến bố mẹ chồng mềm lòng bắt con trai để lại. Ngoài căn hộ này thì chỉ còn những vết sẹo và con gái.
Thường Yến có hai công việc. Việc thứ nhất là làm ca tại một nhà hàng, từ mười giờ trưa đến một giờ chiều và từ bốn giờ chiều đến tám giờ tối, đây là hai thời điểm nhà hàng bận rộn nhất. Thường Yến một tiếng có thể kiếm được hai mươi tệ, nhưng không được xin nghỉ, cũng không được đến muộn về sớm, một khi xin nghỉ là ông chủ sẽ tìm người khác.
Một công việc khác là lau cửa kính và quét dọn vệ sinh cho người ta, công việc này kiếm được nhiều tiền hơn một chút, nhưng không phải ngày nào cũng có việc làm.
Trong tình hình có nhà có hộ khẩu, đảm bảo việc chi tiêu hằng ngày cho hai mẹ con với hai công việc vất vả như vậy là không có vấn đề gì lớn. Nhưng nếu con gái bị ốm hoặc là muốn học thêm đàn hát gì đó thì sẽ phải giật gấu vá vai, càng không cần phải nói học phí và tiền sách vở của Thường Hưng cũng là cô ta bỏ ra.
Vì các khoản chi cứng không thể bớt được, cô ta đành phải cắt giảm các khoản chi mềm. Chẳng hạn như rau dưa chỉ mua loại rẻ nhất ở chợ sớm, con gái mỗi ngày ngoài sữa thì chỉ có một quả táo hoặc một quả cam để ăn, những đồ ăn vặt còn lại hết thảy đều không cho ăn. Quần áo nếu có thể kiếm được đồ người khác đã mặc thì cố gắng kiếm, nếu thật sự không kiếm được thì sẽ mua quần áo ở chợ đêm cho con gái, còn bản thân cô ta thì đã mấy năm không có quần áo mới.
Mặc dù cuộc sống như vậy cũng rất vất vả, nhưng điều làm cô ta cảm thấy khổ cực là mỗi lần về nhà mẹ đẻ nhân ngày lễ ngày tết, thấy nhà họ Nghiêm chỉ cách nhà cô ta mấy nhà cũng ăn Tết… Nghiêm Minh là một người con hiếu thảo, nghe nói vợ cũng rất hào phóng, hằng năm ăn Tết luôn xách túi lớn túi nhỏ về nhà. Xe hơi nghe nói trước đó là Volvo, sau đó lại đổi thành Benz. Cô ta không biết nhiều loại hàng hiệu, nhưng quần áo của Nghiêm Minh và vợ thoạt nhìn đã thấy rất đắt, con trai mới tí tuổi mà đồ chơi đã chất đống như núi.
Điều khiến cô ta cảm thấy gai mắt nhất là cuộc sống hạnh phúc cơm áo không lo như vậy vốn nên thuộc về cô ta, điểm chết người là không chỉ cô ta biết điều này mà bạn bè và hàng xóm xung quanh cũng biết.
“Con xem Nghiêm Minh nó hiếu thảo thế nào, không những mua xe mà còn mua nhà, nghe nói nó mở văn phòng luật sư ở thành phố, một năm có thể kiếm được tiền triệu. Nghe nói vợ nó cũng khôn khéo lắm, cả ngày cười tủm tỉm, không bao giờ nói bậy một câu, dỗ bố mẹ chồng vui mừng hớn hở, thầy tướng số đều nói nó có số vượng phu. Còn con thì không may mắn, đến làm một bà chủ nhà giàu con cũng không làm được…”.
Người nói lời này chính là mẹ cô ta.
“Nếu năm đó mọi người không khuyên con lấy cái thằng khốn đó thì làm sao con lại rơi vào tình cảnh như bây giờ?”.
Trải qua nhiều năm rèn luyện, Thường Yến đã không còn là cô bé dù bị người ta bắt nạt thế nào cũng chỉ biết khóc nữa.
“Năm đó… Năm đó mẹ cũng muốn tốt cho con. Hồi nhỏ Nghiêm Minh và con thích nhau thật, nhưng nó thi đỗ đại học, lúc đi học lại là cán bộ hội học sinh, dù là ngày nghỉ cũng suốt ngày điện thoại, không biết có bao nhiêu sinh viên nữ trẻ tuổi xinh đẹp suốt ngày vây quanh nó. Con không chia tay nó thì nó cũng sẽ đá con. Thằng Bành thích con như vậy, lái xe đến tán con, hết mua quần áo lại tặng quà. Con lấy nó không có gì sai, sai ở chỗ con đã ngu ngốc cho thằng Nghiêm Minh cái ngàn vàng mà không nói với mẹ. Có thằng đàn ông nào lại vui vẻ khi biết cô vợ mình vất vả lấy về lại không phải gái trinh? Mẹ mà biết con đã cho thằng Nghiêm Minh thì dù thế nào cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho nó như vậy. Chính con cũng không ra gì, mãi mới có thai mà lại đẻ con gái, cả ngày xị mặt không biết lấy lòng người khác, bị đánh mấy trận đã đòi ly hôn, không bằng cả một con cave”.
Từ trước đến giờ bà Thường vẫn cho rằng con gái ly hôn là lỗi của con gái.
“Con không tốt như vậy, mẹ gọi điện thoại bảo con về nhà ăn Tết làm gì?”.
“Con xem đi, mới nói con vài câu đã giở giọng rồi. Con xem xung quanh nhà mình có con cái nhà ai không về nhà ăn Tết? Thím Quách hàng xóm đã nói rồi, con là phụ nữ nuôi con ở thành phố vừa tốn tiền lại không an toàn, không bằng con chuyển về đây ở, căn hộ ở thành phố thì cho thuê, bao giờ em trai con cưới vợ thì cho nó ở đó…”.
“Con không về”. Thường Yến lạnh lùng nói: “Mẹ cũng bảo thím Quách đừng có đưa ra những đề nghị vô dụng như thế nữa. Tiền học phí của em trai con là con trả, nhà là của con gái con, con không thể cho nó được”.
“Tại sao con lại bạc bẽo với
Trịnh Đạc bấm phím kết thúc: “Nhớ nhắc anh sau này ngàn vạn lần không được đắc tội em”.
“Ha ha”. Lâm Gia Mộc gượng cười một tiếng, đưa cho Trịnh Đạc một cốc trà sữa nóng: “Anh có uống trà sữa không?”.
“Không, anh uống nước trái cây là được, Còn tiếp tục nghe trộm William Mã nữa không?”. Trịnh Đạc đứng dậy đến tủ lạnh lấy chai nước trái cây đẫ ép từ sáng sớm.
“Hắn? Em chỉ hy vọng Tiền Vi Vi đừng làm quá đáng, mặc dù William Mã thích trăng hoa nhưng vẫn đối xử với cô ấy không tồi. Tiền của hắn cũng là tiền mồ hôi nước mắt kiếm từng đồng một về, để cho người ta một con đường lui, sau này còn dễ gặp nhau, ăn thịt người không nhả xương cũng không tốt lắm”.
“Ít khi thấy em nói tốt cho người dàn ông ngoại tình nào”. Anh ta uống một ngụm nước trái cây, khẽ nhíu mày, cho thêm một ít mật ong trong tủ lạnh vào rồi dùng thìa khuấy lên.
“Em luôn luôn hiền lành tốt bụng, biết chưa?”.
Trịnh Đạc suýt nữa đánh rơi cốc nước trái cây trên tay: “Em? Hiền lành tốt bụng?”.
“Làm sao? Em có gì không hiền lành, có gì không tốt bụng?”, Lâm Gia Mộc nhíu mày.
“Đúng, đúng! Em hiền lành tốt bụng lắm”. Trịnh Đạc bỏ thìa ra, chậm rãi uống nước trái cây.
“Bên chỗ Nghiêm Minh có tin tức gì không?”.
“Nghiêm Minh? Nếu hắn ngoại tình thì chắc chắn hắn còn có một chiếc điện thoại khác, ít nhất hai số điện thoại Tưởng Nghiên cung cấp đều rất sạch sẽ. Các khách sạn lớn cũng không có ghi chép về việc hắn thuê phòng. Bên chỗ Tiền Vi Vi đã xong việc thì anh sẽ theo dõi hắn vài ngày xem sao”.
Trịnh Đạc vừa nói vừa lấy iPad ra xem weibo. Mười phút sau trợ lý của Nghiêm Minh cập nhật một trạng thái, nói là đang rét run ở sân golf, ông chủ đang đánh golf với khách hàng, cô ta nhặt bóng thật đáng thương. Kèm với trạng thái là một bức ảnh tự sướng và bóng người lờ mờ phía sau.
“Một cô gái rất đẹp”, Lâm Gia Mộc ngó vào xem.
“Đã có bạn trai rồi, có điều hình như cũng có ý với Nghiêm Minh”.
Nghiêm Minh là một người rất bận rộn, muốn giám sát hắn qua weibo và QQ dường như là việc không thể làm được, cùng lắm hắn chỉ gửi tin nahwsn điện thoại. Trịnh Đạc tìm được số của trợ lý của hắn trong danh bạ điện thoại, tìm ra tài khoản weibo và QQ của cô ta tương đối dễ dàng. Trợ lý của Nghiêm Minh là một nữ sinh vừa tốt nghiệp đại học, công dân 9X điển hình, mặc đồ văn phòng rất chuẩn mực, rất nhiều ảnh chụp phùng mang trợn mắt. Trạng thái đăng lên hằng ngày đều là công việc rất bận, thường xuyên phải làm thêm giờ, ông chủ rất tốt, phòng uống nước có đồ ngon, nếu phải làm thêm giờ thì sẽ gọi đồ ăn đắt tiền gì đó. Ngoài ra còn nói hằng ngày đi lấy quần áo giặt khô cho ông chủ, đưa đón con giúp ông chủ như một bà dì. Lại nói cô giáo Tưởng Nghiên cũng rất tốt, suốt ngày nhìn một đôi vợ chồng như hoa như ngọc, sợ rằng cả đời này mình sẽ không lấy được chồng mất. Dạo này vừa có bạn trai cũng thường xuyên so sánh bạn trai với Nghiêm Minh khiến bạn trai rất bực, nhưng cô ta lại rất biết làm nũng… Xem ra quan hệ giữa hai người không tốì.
“Tóm lại là người đàn ông không ngoại tình đã xuất hiện rồi?”, Lâm Gia Mộc hỏi Trịnh Đạc.
“Vốn cũng không phải người đàn ông nào cũng ngoại tình”.
“Không nên khẳng định điều gì…”. Lâm Gia Mộc mở weibo của trợ lý của Nghiêm Minh: “Giờ này đánh golf… cộng thêm thời tiết này, sau khi ăn tối chắc khoảng chín giờ có thể về đến nội thành? Tối nay…”.
“Nếu em không sợ lạnh, anh sẽ liều mình bồi tiếp quân tử”.
Nghiêm Minh đích xác là quân tử như lời trợ lý, lái xe đưa trợ lý về nhà rồi mới quay về nhà mình. Đến siêu thị trước nhà vào mua thứ gì đó rồi lái xe vào bãi gửi xe.
Trịnh Đạc và Lâm Gia Mộc ngồi trong xe đưa mắt nhìn hắn dừng xe, xách đồ vào thang máy. Hai người đưa mắt nhìn nhau. Đêm đầu tiên giám sát không thu hoạch được gì cũng là bình thường, loại người như William Mã mà bọn họ cũng phải đến ngày thứ tư mới tra được bằng chứng ngoại tình rõ ràng.
Đúng lúc hai người chuẩn bị tìm nơi nào đó ăn khuya, Nghiêm Minh lại từ thang máy đi ra, lái một chiếc xe khác của nhà ra ngoài. Trịnh Đạc khởi động xe đi theo phía sau hắn.
Bây giờ đã là mười rưỡi tối, xe trên đường không nhiều, nhưng Nghiêm Minh lái xe không nhanh, lúc đến một công viên cách nhà hắn không xa lại còn tiếp tục giảm tốc độ, hình như là đang tìm người nào đó. Khi chạy quanh công viên đến vòng thứ hai, hắn dừng lại, cho một cậu bé trẻ tuổi lên xe.
Trịnh Đạc và Lâm Gia Mộc nhìn nhau, không phải vậy chứ?
Công viên này có lịch sử khá nổi trội, là công viên đồng tính có tiếng của thành phố A. Ngồi xuống bất cứ chiếc ghế nào trong công viên, châm một điếu thuốc lá, chỉ cần không phải ngoại hình quá thê thảm thì chỉ trong vòng mười phút chắc chắn sẽ có người đến bắt chuyện. Trong nhà vệ sinh ở đây cũng tràn ngập các loại quảng cáo tìm tình một đêm, Nghiêm Minh chờ người ở đây đi, khụ khụ…
Họ lái xe theo Nghiêm Minh khoảng hơn hai mươi phút, hắn lái xe vào bãi đổ xe của một nhà hàng chuyên món Tứ Xuyên và Quảng Đông. Trịnh Đạc lái xe vào theo.
“Anh đi vào đi, Nghiêm Minh biết em”.
Lâm Gia Mộc co người lại. Nói thật, việc Nghiêm Minh là gay, hơn nữa đến công viên đồng tính tìm nam sinh gay là một sự đả kích rất nặng nề đối với cô. Thời đại học có ai lại không ngừng từng ngưỡng mộ người đẹp trai nhất trường? Cho dù Lâm Gia Mộc luôn không để ý đến những nam sinh cùng tuổi thì cũng từng chú ý đến Nghiêm Minh, chỉ có điều không có cơ hội tiếp xúc thôi.
“Được rồi”. Trịnh Đạc để nguyên chìa khóa trên xe, cầm áo khoác xuống xe.
Nghiêm Minh cao khoảng một mét bảy mươi tám, tay chân thon dài nên nhìn lại càng cao. Sơ mi ca rô phối hợp với áo khoác len khiến hắn nhìn trẻ trung và có sức sống. Cậu bé đi cùng với hắn mặc áo len bó sát người màu đen, bên ngoài khoác gi lê màu xám thêu hình đầu lâu bằng kim tuyến, tóc hai bên đều cạo sát da đầu, tóc đỉnh đầu chải dựng đứng, chiều cao khoảng một mét bảy, có thể nói là gầy chỉ có da bọc xương.
Nghiêm Minh và cậu ta không thể nói là thân mật, thậm chí có thể nói là bầu không khí giữa hai người khá căng thẳng. Lúc đi sau lưng hắn, cậu bé vẫn cúi đầu, lúc ngồi xuống lại cắm cúi nghịch điện thoại di động. Sau khi gọi đồ ăn xong, có lẽ cảm thấy hành động chơi điện thoại của cậu bé rất không lễ phép, Nghiêm Minh đưa tay giật lấy điện thoại của cậu ta: “Lúc nói chuyện với anh đừng có chơi điện thoại”.
“Vâng”. Cậu bé không vui lắm nhưng cũng không cãi lại hắn: “Anh Nghiêm, lần này anh nhất định phải giúp em…”.
“Em bảo anh tới gặp em, anh đã tới rồi. Em còn có chuyện gì nữa?”.
“Em bị bệnh rồi…”.
“Sao?”.
“Thật đấy, em bị bệnh thật, bác sĩ nói là viêm cơ tim”.
“Ngày mai anh hẹn một chuyên gia cho em, đến đó khám cho đàng hoàng. Viêm cơ tim cũng không phải bệnh nặng gì”.
“Đã chẩn đoán chính xác rồi, không cần khám lại nữa. Bác sĩ kê một đống thuốc… Em lại hết tiền sinh hoạt tháng này rồi…”.
Nghiêm Minh nhìn cậu ta một cái: “Em cần bao nhiêu?”.
“Năm ngàn”.
“Tiền sinh hoạt một tháng năm ngàn”.
“Em vay tiền không ít bạn học để chữa bệnh, bọn nó đều là sinh viên…”.
“Em đừng nói dối anh nữa. Nói thật đi, tóm lại là cần tiền làm gì? Có phải em lại cặp với trai không? Lần trước chị em nói với em thế nào?”.
“Chị em… Chị ấy chỉ mong sao em chết quách đi cho rảnh nợ”.
“Chị em thất vọng vì em. Thường Hưng, em là con trai độc nhất trong nhà, nhà em đã rất vất vả để em được học hành. Chị em một ngày làm hai ca để nuôi em đi học, kết quả em lại thành ra như bây giờ. Em là người đồng tính luyến ái cũng không phải lỗi lầm gì, nhưng em cũng nên tìm một bạn trai đứng đắn, cả ngày chỉ biết tiêu tiền…”.
“Bạn trai em là bạn học của em, trước nó toàn qua lại với những người có tiền. Nó nói em nghèo quá, cặp với em nó phải sống cuộc sống vất vả…”.
“Không thể sống cuộc sống vất vả với em, bất kể là nam hay nữ đều không ổn”.
“Chẳng phải anh cũng không thể sống cuộc sống vất vả cùng chị gái em sao?”.
Nghiêm Minh không nói nữa…
Trịnh Đạc lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lâm Gia Mộc: “Thời đại học Nghiêm Minh có bạn gái nào họ Thường không?”.
“Nghe nói anh ta có bạn gái ở ngoài trường trước khi qua lại với Tưởng Nghiên, nhưng chưa ai gặp bao giờ. Mọi người đều cho rằng anh ta bịa ra để tránh bị đám nữ sinh làm phiền”.
Nhân viên phục vụ cầm thực đơn tới, Trịnh Đạc gọi bừa mấy món: “Lát nữa làm một suất mì xào, tôi mang đi”.
“Vâng”.
Lúc này hai người phía sau đã im lặng rất lâu. Nghiêm Minh mở miệng trước: “Là chi em đề nghị chia tay anh”.
“Không phải sau đó anh cũng chỉ gọi một cuộc điện thoại sao?”.
“Chị em lấy được người có điều kiện hơn anh”.
“Ờ…”. Thường Hưng cười lạnh một tiếng: “Đúng vậy, năm đó có điều kiện hơn anh, làm chủ thầu, một năm có thể kiếm mấy trăm ngàn. mỗi tháng có thể cho chị em mười ngàn tiền sinh hoạt… Kết quả chị em cần tiêu hai ngàn mua thuốc, bị hắn đánh như đánh bao cát. Vì một con cave mà ép chị em ly hôn, chị em một mình nuôi con gái…”.
“Nếu không phải vì em thì cô ấy đã không lấy người đó. Bây giờ em báo đáp cô ấy thế nào?”.
“Còn anh? Nếu anh muốn quản việc nhà em thì anh ly hôn rồi lấy chị em đi! Lúc đó anh bảo em làm gì cũng được, nếu không thì anh đừng có quản nữa”.
“Em mà không gọi điện thoại cho anh thì anh quản em làm gì?”.
“Vậy coi như em gọi nhầm được chưa?”. Thường Hưng đứng lên: “Anh cứ ngồi ăn đi, em về trước”.
“Thường Hưng!”. Nghiêm Minh đứng lên gọi một tiếng, nhưng Thường Hưng càng đi nhanh hơn. Hình như Nghiêm Minh không muốn làm mất hình tượng ở nơi như thế này nên không hề đuổi theo mà lại ngồi xuống.
Trời ạ, không ngờ lại là bộ phim truyền hình tình cảm gia đình. Nam sinh viên đại học có tiền đó yêu người bạn thanh mai trúc mã. Vì gia đình, người yêu vứt bỏ bạn trai nghèo để lấy người có tiền. Bạn trai nghèo quay sang yêu con nhà quan vẫn thầm mến hắn. Nhiều năm sau người yêu bị ruồng bỏ, bạn trai nghèo đã đổi đời vẫn khó quên tình cũ, tiếp tế cho em trai của người yêu…
Trịnh Đạc đang định gọi nhân viên gói tất cả đồ ăn lại, chợt thấy Nghiêm Minh gọi điện thoại: “A lô… Thường Hưng đi rồi. Em khuyên bảo nó đi. Em yên tâm, bản chất của nó không xấu, nó sẽ không đi vào tà đạo thật đâu… Em ốm à? Dạo này trời lạnh quả thật rất dễ cảm cúm, chú ý giữ gìn sức khỏe… Ờ… Anh về nhà luôn đây, em bảo trọng!”.
Sau khi ngắt điện thoại, hắn lại gọi một cuộc khác: “Anh đây. Nghiên Nghiên… Không có việc gì, một khách hàng của anh uống say, nhớ ra một điều khoản nhất định phải sửa. Anh đã thuyết phục được người ta rồi. Em có muốn ăn váng sữa không? Váng sữa ở nhà hàng này ngon lắm. Ờ, anh sẽ mang hai suất về… Biết rồi, chắc chắn sẽ không làm con trai thức đâu”.
Nghiêm Minh nói chuyện với hai người phụ nữ đều rất dịu dàng, lúc nói chuyện với Tưởng Nghiên còn có vẻ chiều chuộng, thật sự không rõ rốt cuộc trong lòng hắn thì người phụ nữ nào quan trọng hơn.
Lâm Gia Mộc cau mày nghe đoạn ghi âm Trịnh Đạc mang về. Sau khi nghe xong, cô yên lặng rất lâu. Trịnh Đạc đưa hộp mì xào cho cô, cô cũng chỉ cầm đũa lặng lẽ ăn.
“Anh và Tiết Văn Vũ còn liên lạc không?”.
Trịnh Đạc không ngờ Lâm Gia Mộc đột nhiên lại chuyển đề tài sang người mình. Anh ta lắc đầu: “Hết rồi”.
Tiết Văn Vũ là mối tình đầu của Trịnh Đạc. Năm đó Trịnh Đạc có cơ hội vào học trường quân sự là nhờ có sự giúp đỡ của bố Tiết Văn Vũ, một vị tướng. Vốn hai người dã tính sau khi Trịnh Đạc tốt nghiệp sẽ tiếp tục phát triển trong quân ngũ, một năm sau họ sẽ kết hôn. Nhưng sau đó gia đình Trịnh Đạc xảy ra chuyện, anh ta không nói câu nào, từ bỏ tiền đồ tốt đẹp trong quân ngũ, quyết định xuất ngũ về nhà. Từ đó về sau anh ta và Tiết Văn Vũ không còn liên lạc với nhau nữa.
“Nếu cô ta liên lạc với anh?”.
“Sẽ trò chuyện vài câu”.
“Nếu cô ta nhờ anh giúp đỡ?”.
Trịnh Đạc ngẩng đầu nhìn Lâm Gia Mộc: “Tình cảm của bọn anh đã hết từ lâu rồi. Với thân thế của cô ấy, nếu nhờ anh giúp chắc chắn là chuyện lớn, nói thế này đi, chỉ cần cô ấy không đòi mạng anh, thứ gì anh cũng có thể cho cô ấy. Anh nợ cô ấy, nhưng mạng anh là của em”.
Bố của Trịnh Đạc là Trinh Tân Long, năm đó là một kẻ lưu manh rất nổi tiếng ở thành phố A, lấy vợ chưa được hai năm đã vào tù vì đánh người khác bị thương, để lại mẹ Trịnh Đạc nuôi con trai chưa được một tuổi ở cùng với bố mẹ chồng. Vốn mẹ Trịnh Đạc cho rằng chồng mình sau khi ra tù sẽ cải tà quy chính, không ngờ năm năm sau về nhà lại còn tàn bạo lạnh lùng vô nhân tính hơn trước kia, không những thường xuyên đánh đập vợ con mà còn đánh chửi bố mẹ mình. Sau đó ông ta lại vào tù lần nữa vì tội trộm cắp, lúc đó mẹ Trịnh Đạc đã có thai Trịnh Lâm, em gái Trịnh Đạc. Vốn mẹ Trịnh Đạc muốn nhân cơ hội ly hôn chồng, nhưng bà lại không nỡ bỏ lại bố mẹ chồng. Cứ thế sống bốn năm, Trịnh Tân Long ra tù lần nữa, lại càng ngày càng đốn mạt hơn, thậm chí ông bà nội Trịnh Đạc cũng khuyên con dâu ly hôn. Nhưng lúc này Trịnh Tân Long đã phát điên, mấy lần đe dọa vợ nếu dám ly hôn thì ông ta sẽ giết cả nhà.
Tình trạng này duy trì đến năm Trịnh Đạc mười ba tuổi, lần đầu tiên cầm gậy sắt đánh ông bố đang vung nắm đấm lao vào mình ngã vật xuống đất.
Chưa được hai tháng, bố Trịnh Đạc lại bị tuyên án chung thân vì đánh người bị thương đến chết, sau đó chết trong một vụ ẩu đả trong tù.
Năm mười tám tuổi, vốn Trịnh Đạc có thể vào đại học, nhưng khi đó em gái còn nhỏ, ông bà nội nợ một món tiền thuốc thang lớn trước khi qua đời. Trịnh Đạc không còn cách nào khác, đành lựa chọn tòng quân. Sau khi nhập ngũ, cuộc sống của anh ta bắt đầu nhiều màu sắc hơn. Anh ta không còn là con trai của tội phạm nữa mà là một người lính có biểu hiện xuất sắc ngay từ thời tân binh, mãi cho đến năm anh ta tốt nghiệp trường quân sự… mẹ và em gái bị tai nạn giao thông, mẹ chết tại chỗ, em gái thì liệt nửa người.
Trịnh Đạc không nói câu nào, nộp đơn xuất ngũ, từ bỏ văn bằng và cơ hội phong sĩ quan sắp tới tay, cũng từ bỏ Tiết Văn Vũ.
“Đàm ông có tình có nghĩa cũng đáng ghét!”, Lâm Gia Mộc đặt đũa xuống. Thứ gọi là tình yêu, thời hạn sử dụng chỉ có mười tám tháng. Càng không cần phải nói phụ nữ xem tình yêu như tính mạng, đàn ông xem tình yêu như một bộ phận của tính mạng.
Trịnh Đạc ngồi xuống: “Em biết anh không giống Nghiêm Minh, anh sẽ không nói dối em. Cô ấy và anh không thể quay lại, người cô ấy yêu năm đó đã chết rồi”.
Quả thật nếu không gặp Lâm Gia Mộc thì Trịnh Đạc đã chết rồi. Sau khi xuất ngũ, Trịnh Đạc biết chân tướng vụ giao thông. Xem hết chương trình biểu diễn ở quảng trường, mẹ và em gái dắt tay nhau đi dạo trên đường, không ngờ lại bị xe hơi từ phía sau đâm vào. Chủ xe đâm vào hai mẹ con là một thằng con nhà giàu. Quan trọng nhất là thằng con nhà giàu này không những uống rượu mà còn cắn thuốc. Sau khi xảy ta chuyện, hắn bỏ xe mà chạy, hôm sau tìm một người “bạn” đến gánh tội thay. Kết quả người này bị tuyên án năm năm vì gây tai nạn giao thông, bồi thường mẹ con nhà họ Trịnh một triệu hai trăm ngàn tệ.
Biết anh trai từ bỏ tiền đố tốt đẹp trong quân ngũ vì mình, em gái của Trịnh Đạc lặng lẽ uống thuốc độc tự tử. Trịnh Đạc khi đó đã sụp đổ, chỉ muốn giết người báo thù. Nếu không gặp Lâm Gia Mộc, hai tay anh ta không biết sẽ dính bao nhiêu máu tanh, cũng không biết hậu quả sẽ ra sao.
Sau khi Lâm Gia Mộc giúp anh ta đưa thằng con nhà giàu vào tù, anh ta đã trở thành cộng sự của Lâm Gia Mộc. Anh ta không còn nhắc tới chuyện quá khứ nữa, không ngờ người nhắc tới chuyện này lại là Lâm Gia Mộc.
Lâm Gia Mộc nhìn anh ta một cái: “Em đi ngủ đây”.
Bây giờ cô không có cách nào nói về chuyện này với Trịnh Đạc một cách lý trí. Thậm chí cô không nên nói ra ba chữ Tiết Vũ Văn này nhưng sau khi nghe đoạn ghi âm, trong đầu cô không nghĩ đến bất cứ điều gì khác ngoài ba chữ này. Bộ não tỉnh táo như máy tính của cô đã xảy ra vấn đề, cần mở ra kiểm tra khẩn cấp.
Trịnh Đạc đưa mắt nhìn cô rời đi, ánh mắt mang vẻ đau buồn cảm khái. Anh ta và Lâm Gia Mộc vĩnh viễn chỉ cách có một lớp giấy dán cửa sổ. Có lúc anh ta cảm thấy dường như vĩnh viễn không thể chọc thủng được. Hôm nay đột nhiên Lâm Gia Mộc mất tự chủ, anh ta không biết là nên buồn hay vui. Có lẽ từ trước đến nay điều Lâm Gia Mộc luôn muốn có chỉ là anh ta toàn tâm toàn ý một trăm phần trăm, nhưng hai người họ một không dám hỏi, một không dám đáp. Người hỏi sẽ không thích đáp án, người đáp lại khong thể trả lời trái với lòng mình.
Đã lâu lắm rồi, hôm nay là lần đầu tiên anh ta cảm thấy mù mờ trước tương lai của hai người.
Uông Tư Điềm xách túi đồ ăn sáng mở cửa: “Chị Lâm! Anh Trịnh! Em tranh mua được ba phần sủi cảo tam tiên hạm(1) rồi!”.
Cửa hàng sủi cảo Lâm Ký dưới lầu có món sủi cảo tam tiên hạm rất nổi tiếng, buổi sáng đến muộn một chút là hết hàng. Mãi không thấy ai trả lời, Uông Tư Điềm thoáng nhìn đồng hồ, bảy rưỡi sáng… Lúc này dù chưa đến giờ làm việc, nhưng chỉ cần đêm hôm trước không thức trắng đêm thì bình thường chị Lâm và anh Trịnh đều đã đến rồi.
Cô đặt sủi cảo xuống, thay giày, lại nhìn thấy Trịnh Đạc đi dép lê từ phòng ngủ đã chuyển thành phòng làm việc ra, mắt hơi đỏ, chân râu phủ kín nửa dưới mặt.
“Anh Trịnh… Tối qua anh không về nhà à?”.
“Ờ”. Trịnh Đạc đáp, lấy chiếc máy ảnh và ống kính từ tủ dụng cụ trong phòng khách ra: “Anh ra ngoài giám sát mục tiêu đây”.
“Ơ… Em đã mua sủi cảo”.
“Em và chị Lâm cùng ăn đi”.
“Chị ấy còn chưa tới sao?”.
“Lát nữa cô ấy sẽ đến”.
Anh ta cầm đồ đạc, thay giày, đeo chiếc ba lô màu xanh bộ đội ra ngoài. Không biết tại sao, đột nhiên Uông Tư Điềm có một cảm giác rất đau buồn. Như khi còn nhỏ bố mẹ cãi nhau, hôm sau hai người đều không nói gì. Mẹ hỏi nếu bố mẹ ly hôn thì con ở với ai… Cảm giác này thật là đáng ghét, cô ta không dễ gì mới tìm được một gia đình mới, bây giờ lại thành ra như vậy…
Lâm Gia Mộc vừa đến văn phòng đã nhìn thấy một mình Uông Tư Điềm ngồi ngẩn người xem ti vi trên sofa: “Thích xem Super Boy(2) rồi à?”.
“A…”. Uông Tư Điềm giật mình bừng tỉnh, lúc này mới phát hiện không biết mình đã chuyển sang kênh của đài Hồ Nam từ bao giờ.
“Trịnh Đạc đâu?”.
“Anh ấy ra ngoài từ sáng sớm, nói là phải giám sát mục tiêu”.
Lâm Gia Mộc không những vẻ mặt vẫn như bình thường mà thậm chí còn mặc một chiếc áo khoác len màu đỏ bên ngoài áo phông dài tay màu trắng, trên mặt trang điểm nhẹ, phối hợp với mái tóc hơi dài nhìn rất ấm áp và nữ tính. Nhưng Uông Tư Điềm vẫn cảm thấy Lâm Gia Mộc cũng không ổn lắm.
“Ờ. Em ăn sáng chưa?”.
“Chưa”.
“Thế thì chị em mình cùng ăn”. Lâm Gia Mộc sờ sờ sủi cảo trên bàn, cảm thấy hơi lạnh, tiện tay cẩm một cái hộp cho sủi cảo vào để bỏ vào lò vi sóng: “Ngày mai em đặt trước bà chủ Lâm Ký, chúng ta cần năm cân sủi cảo đông lạnh, hai cân rưỡi nhân dưa chua, hai cân rưỡi tam tiên”.
“Vâng”. Uông Tư Điềm gật đầu: “Chị Lâm, có phait chị và anh Trịnh cãi nhau không?”.
Lâm Gia Mộc không trả lời, chỉ mở cửa lò cho sủi cảo vào hâm nóng. Cãi nhau? Có lẽ hai người họ mất lý trí cãi nhau một lần là con đường tốt nhất để giải quyết vấn đề, nhưng chuyện hai người họ không biết làm nhất chính là cãi nhau.
Lâm Gia Mộc không thể quên được cảm giác chân tay luống cuống khi bố mẹ cãi nhau long trời lở đất lúc cô còn nhỏ. Trịnh Đạc càng không thể được bóng tối của bạo hành gia đình thời thơ ấu. Thực ra hai người họ sợ mình mất tự chủ hơn là sợ trạng thái chiến tranh lạnh nhìn nhau không nói gì này.
Thế là hai người giằng co nhau, giằng co đến cuối cùng có một người không chịu được và đi ra.
“Chị Lâm!”. Uông Tư Điềm đột nhiên hét lên một tiếng, vội vã kéo Lâm Gia Mộc thật mạnh. Lâm Gia Mộc ngã xuống đất, đồng thời nghe thấy một tiếng nổi rất to.
Sự thật chứng minh quả nhiên không thể cho đồ bằng nhôm vào lò vi sóng, càng không thể sử dụng lò vi sóng trong tình trạng không tập trung tinh thần.
Nghiêm Minh đột nhiên quay đầu nhìn quanh, hắn luôn có cảm giác bị ai đó theo dõi, nhưng quay lại nhìn thì không thấy gì cả.
“Tổng giám đốc Nghiêm… Một tháng trước ngài đã dặn tôi hôm nay nhất định phải nhắc ngài, ngày mai là sinh nhật của chị Tưởng”.
“Ờ, tôi biết rồi”. Nghiêm Minh gật đầu: “Giúp tôi đặt một chiếc bánh ngọt ở khách sạn Kim Đỉnh và đặt chỗ ở nhà hàng Phạm Ân Lâu”.
“Mấy giờ thưa ngài?”.
“Sáu giờ tối. Sau năm giờ chiều ngày mai, cô không được sắp xếp lịch cho tôi nữa”.
“Vâng”. Cuối cùng Nghiêm Minh đã phát hiện có vấn đề ở đâu: “Có người đã tới văn phòng của tôi à?”.
“Sáng sớm hôm nay công ty cung cấp khí sưởi đến kiểm tra ống dẫn”.
“Được rồi, không có việc gì”. Nghiêm Minh đứng dậy, chỉnh ngay ngắn những đồ trang trí mà người của công ty khí sưởi đã làm lệch. Hắn thuộc cung Xử Nữ, trời sinh nhạy cảm với môi trường xung quanh, chỉ có chút thay đổi là sẽ phát hiện ngay.
Trịnh Đạc vừa cau mày vừa bỏ tai nghe xuống. Nghiêm Minh chỉ chỉnh lại một chút, khoảng cách an toàn giữa máy nghe trộm và máy tính mà anh ta tính toán đã bị phát vỡ. Máy nghe trộm bị quấy nhiễu điện tử, mặc dù có thể nghe rõ tiếng người nói nhưng tiếng nhiễu sóng rè rè không ngừng vang lên làm người nghe bực bội.
Trong lúc anh ta đang bực bội không biết nên làm thế nào cho phải, điện thoại di động đổ chuông: “A lô!”.
“Anh Trịnh, anh đến đây, chị Lâm…”.
“Điềm Điềm, em đừng khóc, em nói rõ chị Lâm em làm sao?”.
“Anh đến đi! Bọn em đang ở bệnh viện tỉnh… Hu hu…”.
Nói xong Uông Tư Điềm ngắt máy. Trịnh Đạc đóng cửa, khởi động xe, lao ra khỏi bãi đỗ xe như mũi tên rời cung.
Gia Mộc vừa xem điện thoại vừa duỗi thẳng cánh tay trái để mặc bác sĩ cấp cứu băng bó. Cậu bác sĩ trẻ tuổi vừa băng bó vừa không kìm được nhìn cô, sau khi băng bó xong nói một câu rất nhỏ: “Xong rồi”.
“Cảm ơn”. Lâm Gia Mộc thoáng nhìn băng vải, chẳng qua chỉ là bị mảnh vỡ của lò vi sóng nổ tung rạch bị thương, bác sĩ cũng chỉ khâu ba mũi rồi giao cho bác sĩ thực tập băng bó. Cô thấy cậu bác sĩ thực tập cầm băng vải, căng thẳng toát mồ hôi như gặp đại địch, dứt khoát giao cánh tay cho cậu ta, còn mình thì vào weibo, không ngờ lại bị băng như bánh chưng. Cô thử cựa quậy một chút, còn may là không ảnh hưởng đến hoạt động.
“Gia Mộc!”. Một người nôn nóng xông vào khoa cấp cứu tìm từng phòng một. Đến phòng xử lý vết thương chỗ Lâm Gia Mộc, người này lại đứng yên ở cửa. Lâm Gia Mộc đứng lên, vừa định nói gì đó thì Trịnh Đạc đã xông tới ôm chặt lấy cô.
“Em không sao chứ? Bị thương ở đâu?”.
“Đau”. Bị anh ta ôm vào lòng, Lâm Gia Mộc kêu lên một tiếng.
Trịnh Đạc vội buông cô ra: “Em đau ở đâu?”.
“Anh sắp siết chết em rồi”. Lâm Gia Mộc đẩy anh ta ra, ho mấy tiếng mới điều chỉnh được nhịp thở. Cô xoa xoa vai mình, người đàn ông này không biết anh ta có bao nhiêu sức mạnh sao?
“Xin lỗi…”. Nhìn thấy cánh tay Lâm Gia Mộc bị quấn đầy băng vải như xác ướp, anh ta đột nhiên khựng lại.
“Chỉ bị cứa thôi”. Lâm Gia Mộc vừa nói vừa tháo băng ra.
“Em đừng làm ra vẻ mạnh mẽ nữa được không?”. Trịnh Đạc không nhịn được gầm lên. Lâm Gia Mộc chính là như vậy, bất kể có chuyện lớn thế nào cũng vẫn giữ nụ cười, tự mình gánh vác tất cả mọi chuyện, không bao giờ chịu kêu ca một tiếng. Thỉnh thoảng tỏ ra yếu ớt một chút thì đã làm sao? Sẽ chết à? Tại sao cứ ôm hết trách nhiệm của cả thế giới vào người mình?
Tiếng gầm của anh ta làm cho cả phòng cấp cứu ầm ĩ lập tức yên tĩnh lại, ngay cả bệnh nhân bị bỏng luôn kêu đau bên cạnh cũng dừng kêu quay sang nhìn hai người họ.
Lâm Gia Mộc thấy cảm động vô cớ, lại thấy hơi mất mặt: “Nói nhỏ thôi, đây là bệnh viện”.
Trịnh Đạc cũng biết mình mất kìm chế, cố gắng điều chỉnh cảm xúc, giữ bàn tay định tiếp tục tháo băng của Lâm Gia Mộc: “Làm sao lại bị thương?”.
“Em dùng cặp lồng nhôm đựng sủi cảo, không có việc gì lớn, chỉ là cửa lò vi sóng bị nổ, phải thuê người đến văn phòng quét dọn sạch sẽ”. Lâm Gia Mộc nhìn anh ta một cái, nói nhỏ: “Em không cố làm ra vẻ đâu”.
“Em vẫn đang làm thế đấy. Em không thích anh, không muốn làm người yêu anh, chẳng lẽ chúng ta cũng không phải bạn bè sao?”.
Nếu thật sự chỉ là bạn thì hai người họ sẽ đơn giản hơn bây giờ nhiều. Trên mức bạn nhưng dưới mức người yêu, cứ lập lờ như vậy quá lâu, chút ngọt ngào ban đầu dần dần đã biến thành đắng chát. Hai người đều là người có quá khứ, hai bên cũng có thể thật sự hiểu nhau. Cũng chính vì thật sự hiểu nhau nên mới dừng lại không bước tiếp. Nhưng cả hai lại không nỡ lui bước.
Thấy Lâm Gia Mộc cúi đầu không nói, đột nhiên Trịnh Đạc cảm thấy rất xót xa, cảm giác đau khổ khi tràn ngập sức mạnh mà không làm được gì. Hai người đứng ở cửa phòng bệnh, một cúi đầu không nói, một ngẩng đầu nhìn trời, rất lâu không có ai nói chuyện.
“Xin lỗi…”. Bác sĩ vừa băng bó cho Lâm Gia Mộc nói nhỏ.
Trịnh Đạc như bừng tỉnh, nhìn cậu ta một cái: “Chuyện gì?”.
“Chúng tôi còn có bệnh nhân phải vào trong, anh chị có thể ra chỗ khác nói chuyện không?”. Bác sĩ nói thật nhanh những lời này rồi không kìm được lùi về phía sau một bước.
“Xin lỗi”. Lâm Gia Mộc kéo Trịnh Đạc tránh ra khỏi lối đi: “Chúng ta về thôi”.
Trịnh Đạc nắm chặt bàn tay không bị thương của Lâm Gia Mộc, dắt cô đi tới bãi đỗ xe mới buông ra: “Chúng ta đừng cãi nhau nữa, anh mệt”.
Thà giao cho anh ta một khẩu súng bảo anh ta ra trận giết giặc còn dễ chịu hơn cứ dây dưa không rõ như bây giờ.
“Xin lỗi. Em không nên nhắc tới Tiết Văn Vũ”.
“Em nhắc tới hay không thì cô ấy vẫn tồn tại”. Tiết Văn Vũ là một ngưỡng cửa anh ta không bước qua được: “Anh cũng không có ý nghĩ gì khác với cô ấy, cô ấy đã lấy người khác từ lâu rồi. Bất kể là năng lực hay là gia thế, người kia đều hơn anh mười lần, cũng rất tốt với cô ấy. Cô ấy là con tướng, lại là con dâu của tư lệnh quân khu, vợ của thiếu tá. Anh nói nếu cô ấy có chuyện gì đến tìm anh, anh nhất định sẽ làm giúp cô ấy, chẳng qua đó chỉ đơn giản là lừa mình dối người. Anh là cái gì chứ?”.
“Anh còn yêu cô ta không?”.
Trịnh Đạc nhắm mắt lại suy nghĩ một lát, nhớ lại lần cuối cùng gặp anh ta, Tiết Văn Vũ khóc nói với anh ta: “Nếu anh bước ra ngoài cánh cửa này thì vĩnh viễn đừng quay lại nữa”. Sau đó thì sao? Anh ta vẫn bước qua cánh cửa đó, tự tay vứt bỏ tiền đồ của mình.
“Nếu trong lòng anh còn có cô ấy, anh sẽ không đến với em”.
Lâm Gia Mộc kiễng chân, hôn khẽ lên môi Trịnh Đạc, lại lui ra trước khi Trịnh Đạc hôn lại: “Hai chúng ta cứ thế này được không?”.
Đối với cô, tình cảm giống như mặt trời, cách quá xa sẽ lạnh, cách quá gần sẽ bị thiêu cháy.
“Như vậy… vấn đề không phải là cô ấy?”.
“Phải, cũng không phải”. Lâm Gia Mộc cảm thấy trong lòng rối bời, thậm chí cô còn thấy hận Trịnh Đạc đã đánh động mặt hồ lặng sóng: “Em thấy lạnh. Chúng ta lên xe đi”.
“Ờ”. Trịnh Đạc nhìn cô một cái, đột nhiên cảm thấy như nhìn thấy một con ốc mượn hồn bị lôi ra khỏi vỏ ốc, rời khỏi chỗ ở ấm áp, không ngừng vùng vẫy bất chấp tất cả.
Lấy cớ vào tìm kẹp giấy, dập ghim và mấy thứ linh tinh, Uông Tư Điềm ra vào văn phòng bảy tám lượt, lại càng ngày càng không hiểu hai người này làm sao. Vốn cô ta cho rằng trải qua một chuyện như vậy, quan hệ của anh Trịnh và chị Lâm sẽ tiến vùn vụt, không ngờ hai người từ bệnh viện về vẫn không nóng không lạnh như cũ. Sau khi bảo Uông Tư Điềm gọi điện thoại cho công ty vệ sinh đến dọn dẹp phòng khách, một người lại đi giám sát mục tiêu, một người ở văn phòng hỗ trợ kỹ thuật. Đến tối sau khi anh Trịnh về, hai người vẫn mặt đối mặt làm việc như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Hai người này quả thực là sinh vật ngoài trái đất… Hoặc là đến một độ tuổi nhất định, tình cảm và dục vọng của người ta đều sẽ biến mất? Biến thành robot?
Sau khi vào văn phòng nhìn lần cuối cùng, Uông Tư Điềm dứt khoát bỏ mặc hai người này, mở iPad vào nhóm chat của học sinh một trường nghệ thuật mà mình mới tham gia.
Vốn cô ta rất sùng bái những người học nghệ thuật, cảm thấy bọn họ có thể viết có thể vẽ, cầm lấy nhạc cụ là biểu diễn, nghe thấy âm nhạc là khiêu vũ, cho dù vào trại quản giáo cũng thoải mái hơn người khác, đội tuyên truyền văn nghệ không cần phải làm gì nặng nhọc. Nhưng sau khi trà trộn vào nhóm người này, cô ta lại cảm thấy bọn họ rất vô vị, bình thường vẫn nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng đăng một tác phẩm, sau đó không tâng bốc nhau thì là cạnh khóe nhau.
Thường Hưng học vẽ tranh sơn dầu. Trong nhóm của lớp, cậu ta là một người rất tích cực, thường xuyên đăng bài, thảo luận với bạn học về giáo viên gì đó. Có mấy bạn học thuộc dạng hủ nữ còn rất thích khoe khoang những bức ảnh của Thường Hưng và một cậu bé để tóc ngắn đeo vòng tai khác.
Uông Tư Điềm đã từng ở trong trại quản giáo trẻ vị thành niên, nam yêu nam, nữ yêu nữ, không những biết mà còn đã từng xem trực tiếp luôn. Nữ yêu nữ còn đỡ, nam yêu nam thì Uông Tư Điềm thật tình cảm thấy không có gì hay ho, đơn giản là kết quả của việc ở với nhau trong thời gian dài mà không có phụ nữ, ra khỏi trại mười cặp thì có chín cặp chia tay. Không ngờ bên ngoài lại coi trò này là rất mốt, đặc biệt là trong trường nghệ thuật này, nữ không phải bách hợp thì là hủ nữ, nam không ái thì cũng đồng tính.
Cho nên không phải cô ta không hiểu mà là thế giới này thật sự hơi loạn.
Trong lúc cô ta đang vô cùng buồn chán ậm ừ với người khác, đột nhiên có một người vào tiết lộ: “Thường Hưng và Tư Tư chia tay rồi, hai người đánh nhau rồi!”.
“A? Làm sao lại đánh nhau?”.
“Tớ không tin vào tình yêu nữa”.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”.
Một đám nữ sinh lập tức ồn ào lên.
“Hình như là Tư Tư lại tìm một người có tiền bên ngoài, hôm nay người đó tới đón Tư Tư về nghỉ cuối tuần bị Thường Hưng chặn lại, hai người và cả người có tiền kia đánh nhau”.
“Sau đó thế nào?”.
“Tớ cũng ở đó, tớ cũng ở đó. Bọn họ ở cổng phía đông trường”.
“Tớ ở gần đó, sao không nhìn thấy nhỉ?”.
Những dòng chữ đủ màu sắc không ngừng hiện lên, còn kèm theo những chữ nhấp nháy và biểu tượng cảm xúc. Uông Tư Điềm xem một hồi rồi không biết là ai nói gì nữa, tóm lại là Thường Hưng đánh nhau ở trường.
“Chị Lâm!”.
Lâm Gia Mộc từ trong phòng đi ra: “Có chuyện gì thế?”.
“Hình như là Thường Hưng đánh nhau ở trường rồi”.
Lâm Gia Mộc lấy điện thoại di động ra, thoáng nhìn ứng dụng giám sát trên điện thoại. Nghiêm Minh bàn chuyện làm ăn xong đã về nhà, chấm tròn thể hiện vị trí của hắn không di động.
“Mục tiêu của chúng ta là Nghiêm Minh. Hắn không động chúng ta cũng không động, em tiếp tục giám sát”.
“Chị Lâm…”. Uông Tư Điềm chỉ đồng hồ.
“Em mang iPad về nhà, chị xem như em làm thêm giờ, bảo anh Trịnh em đưa em về”.
“Vâng”. Uông Tư Điềm cất iPad vào trong túi xách. Cô ta đã muốn mang iPad về nhà chơi từ lâu rồi.
Trịnh Đạc vò vò tóc Uông Tư Điềm, đi theo Uông Tư Điềm ra cửa: “Lát nữa anh đến trường nghệ thuật xem một chút, nếu không có việc gì sẽ về nhà luôn”.
Lâm Gia Mộc giơ tay làm dấu hiệu ok.
Chín rưỡi tối, Lâm Gia Mộc vừa dọn dẹp đồ đạc xong, chuẩn bị kết thúc công việc lên tầng trên nghỉ ngơi, điện thoại di động của cô đột ngột vang lên tiếng tít tít, có người gọi điện thoại cho Nghiêm Minh. Cô bấm phím nghe trộm, vốn tưởng chỉ là việc làm ăn hoặc xã giao bình thường, không ngờ Nghiêm Minh lại từ chối cuộc gọi.
Một lát sau số máy kia lại gọi tới: “A lô!”.
“Thường Hưng có gọi điện thoại cho anh không?”.
“Không. Nó xảy ra chuyện gì à?”.
“Đến bây giờ nó còn chưa về ký túc. Bạn cùng phòng của nó không yên tâm, gọi điện thoại hỏi em có biết nó ở đâu không. Em hỏi mấy người đều nói không biết, muốn hỏi xem anh có biết không”.
“Anh không biết”. Nghiêm Minh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nó đã lớn rồi, thỉnh thoảng một đêm không về ký túc cũng không sao. Em không hỏi… bạn của nó à?”.
“Không”. Hiển nhiên đối phương không thể chấp nhận chuyện Thường Hưng là gay: “Anh không biết thì thôi, em hỏi người khác xem”.
“Có tin tức gì gọi điện cho anh”.
“Thôi, bọn em đã làm phiền anh nhiều rồi. Chúc anh ngủ ngon”.
Đối phương ngắt máy, hình như Nghiêm Minh không yên tâm, liên tiếp gọi điện thoại cho Thường Hưng mấy lần nhưng vẫn không có người nghe máy. Khoảng năm, sáu phút sau hắn mới bỏ cuộc.
Loại người như Nghiêm Minh, bạn không thể nói hắn lăng nhăng hay bạc tình, dù sao hắn cũng rất tốt với vợ con, không hề bị cô bé trợ lý xinh đẹp sùng bái mình mê hoặc. Nhưng nếu nói hắn có tình, ngoài việc tốt với vợ con mình, hắn lại không thể không quan tâm đến bạn gái cũ, thậm chí còn rất quan tâm đến em trai của bạn gái cũ. Loại người này tốt nhất nên sinh ra ở thời cổ đại, trái thê phải thiếp để mọi người hâm mộ, còn sinh ra ở thời hiện đại…
Với những gì Lâm Gia Mộc hiểu về Tưởng Nghiên, một khi bị lộ sẽ là một cơn bão táp.
Quả nhiên lúc hơn mười giờ, điện thoại của Lâm Gia Mộc đổ chuông, họ tên người gọi đến hiển thị trên màn hình là Tưởng Nghiên.
“Gia Mộc… chuyện về Nghiêm Minh… Bạn đã điều tra được gì chưa?”. Dù cách nhau rất xa nhưng sự lo âu và nghi hoặc của Tưởng Nghiên dường như vẫn truyền tới đây theo sóng điện thoại. Phụ nữ chung quy là loài sinh vật nhạy cảm, linh cảm trong lòng chồng có người khác khiến Tưởng Nghiên không còn ung dung bình tĩnh như lúc đầu được nữa.
Gia Mộc yên lặng vài giây: “Bây giờ bọn tớ vẫn đang điều tra, tớ chỉ có thể nói hiện nay chưa phát hiện bằng chứng xác thực về việc Nghiêm Minh ngoại tình”.
“Gia Mộc, mặc dù tớ không thân với bạn như Điền Cầm Cầm nhưng cũng có thể nói là bạn học cũ”.
“Ờ”.
“Bạn biết tớ đấy, từ lúc đi học tớ đã có yêu cầu rất cao, rất khắt khe về đạo đức, nếu có chuyện gì thật thì bạn đừng gạt tớ, đừng để tớ đã mất nhà lại mất cả bạn”.
“Nếu có chuyện gì thật, tớ nhất định sẽ nói với bạn”.
“Vậy thì tốt. Tớ đi ngủ đây, chúc ngủ ngon”.
Lâm Gia Mộc đặt điện thoại xuống, thở dài một hơi, nằm xuống giường lại không hề buồn ngủ. Nghiêm Minh có xem như ngoại tình không? Hắn không thuê phòng với người khác, cũng không bao gái, chỉ duy trì liên lạc không mặn không nhạt với bạn gái hàng xóm cũ. Về thể xác không có bất cứ dấu hiệu ngoại tình nào, nhưng còn tinh thần? Bạn gái cũ của hắn rốt cuộc kém cỏi đến mức nào mà phải liên tục nhờ bạn trai cũ giúp đỡ?
Lâm Gia Mộc trằn trọc suy nghĩ rất lâu, cảm thấy vừa nhắm mắt lại rồi mở ra thì trời đã từ đêm tối biến thành ban ngày. Cô co ro trong chăn, mò lấy điều khiển điều hòa tăng nhiệt độ lên, nằm trên giường thêm một lát rồi mới rời khỏi giường, vén rèm cửa sổ ra. Bên ngoài quả nhiên đã nắng vàng rực rỡ.
Điện thoại di động của cô rung lên. Cô cầm điện thoại thoáng nhìn, là tin nhắn Trịnh Đạc gửi đến, chỉ có một bức ảnh và một địa chỉ. Bức ảnh được chụp không rõ lắm, chắc là chụp trộm. Trong ảnh là một người phụ nữ xách làn đi chợ mua thức ăn. Bởi vì là sáng sớm, người phụ nữ chỉ buộc tóc sơ sài, mặc áo len, chân đi giày vải không hợp với quần áo, trên mặt không hề trang điểm, mặc dù rất thanh tú nhưng thoạt nhìn đã hơi có tuổi, khí chất càng không có gì để nói.
“Thường Yến?”. Lâm Gia Mộc ngáp một cái, ngồi trên đệm trải dưới đất cạnh giường trả lời tin nhắn.
“Ờ”.
“Địa chỉ này là nhà cô ta?”.
“Đúng”.
“Tại sao anh nghĩ đến chuyện theo dõi cô ta?”.
“Sáng sớm tập thể dục, nhàn hạ không có việc gì nên tiện đường lượn một vòng”.
Có thể tra được địa chỉ của Thường Yến, lại ở dưới nhà cô ta chờ đến lúc cô ta dậy sớm đi mua thức ăn, như vậy mà là tiện đường sao?
“Buổi sáng ăn gì?”.
“Bánh bao”.
“Ok”.
Ba giờ bốn mươi phút chiều, Nghiêm Minh in xong trang tài liệu cuối cùng, cho vào trong kẹp tài liệu, nhấn chuông gọi trợ lý vào: “Mang tài liệu này đi photo hai mươi bản, ngày mai tôi cần dùng. Sau đó sắp xếp lại tài liệu hôm qua tôi yêu cầu cô tra cứu, hôm nay cô có thể về đúng giờ”.
“Cảm ơn ông chủ”. Trợ lý cười tít mắt cầm kẹp tài liệu: “Ông chủ, có thể ngày nào cũng là sinh nhật chị Tưởng được không?”.
Làm trợ lý, ông chủ chưa nghỉ thì cô ta cũng chưa thể về nhà. Một tuần gần như phải làm thêm giờ năm ngày, sáu, bảy giờ được về coi như là sớm rồi, được về đúng giờ đối với cô ta cũng không khác nằm mơ là mấy.
Nghiêm Minh bật cười: “Không thể”.
“Vậy tôi đi đây. Tạm biệt ông chủ”.
Nghiêm Minh đứng dậy, mở cửa phòng nghỉ bên trong, lấy một chiếc áo sơ mi màu lam nhạt từ chồng áo gấp gọn gàng trong ngăn kéo tủ quần áo, thay chiếc áo sơ mi trắng đang mặc trên người. Sau đó hắn mở tủ quần áo, lại lấy một bộ Âu phục kiểu Anh màu xanh đen đã chuẩn bị từ trước giữa một loạt Âu phục xếp chỉnh tề. Sau khi ngắm nghía cẩn thận trước gương, hắn khoác chiếc áo gió Burberry trên giá áo vào, xách túi quà đã chuẩn bị từ trước ra cửa. Lúc hắn bước ra cửa, trợ lý thoáng nhìn đồng hồ, đúng bốn giờ chiều…
Có một ông chủ thuộc cung Xử Nữ như vậy thật sự là cực kỳ áp lực.
Tưởng Nghiên ngồi bên bàn xem thực đơn, gần như cứ vài giây lại ngẩng đầu nhìn một lần. Nghiêm Minh luôn luôn đúng giờ, mỗi lần hẹn đều đến sớm năm phút, chưa bao giờ để người khác đợi. Lần này hắn lại tới muộn mười phút. Cô ta cầm điện thoại di động bấm phím tắt 1, thuê bao bên kia lại tắt máy. Nghiêm Minh rất ít khi tắt máy, dù là lúc họp với khách hàng, hắn cũng giao điện thoại dùng riêng để liên lạc với người nhà cho trợ lý, Tưởng Nghiên có chuyện gì không liên lạc được với hắn thì cũng liên lạc được với trợ lý của hắn. Tưởng Nghiên gọi điện thoại đến văn phòng, trợ lý của hắn lại nói hắn đã rời khỏi văn phòng từ bốn giờ chiều.
Cô ta lại gọi điện thoại đến khách sạn hằng năm Nghiêm Minh đặt bánh ngọt cho mình mỗi lần sinh nhật, khách sạn nói bánh ngọt đã được lấy rồi. Bây giờ không phải giờ cao điểm, hắn lấy bánh ngọt xong, dù trên đường có dừng lại làm gì thì cũng phải đến nơi rồi.
Lúc cô ta càng ngày càng nghi hoặc, Nghiêm Minh vội vã đi vào nhà hàng. Có lẽ là do ảnh hưởng tâm lý, Tưởng Nghiên thấy bó hoa bách hợp trên tay Nghiêm Minh hình như không được rực rỡ, cũng giống như Nghiêm Minh bề ngoài vẫn chỉn chu nhưng lại có vẻ gì đó hơi khác lạ.
“Xin lỗi, trên đường xảy ra chút chuyện”. Nghiêm Minh tặng bó hoa cho Tưởng Nghiên. Tưởng Nghiên nhận bó hoa, dẹp hết vô số nghi ngờ trong lòng, không ngừng tự nói với mình rằng tin tưởng là nền tảng của hôn nhân, nhờ vậy mới nở được một nụ cười.
“Không sao. Em còn chưa gọi đồ ăn. Đúng rồi, bánh ngọt đâu?”.
“Ơ… Anh quên trong xe rồi, để anh đi lấy”. Nghiêm Minh đặt điện thoại xuống, đứng dậy đi lấy bánh.
Thật sự không giống tác phong của Nghiêm Minh. Tưởng Nghiên đưa tay lấy điện thoại của Nghiêm Minh. Cưới nhau bao nhiêu năm, cô ta chưa bao giờ xem điện thoại của Nghiêm Minh. Lý trí nói với cô ta không được xem, không được xem, xem là sẽ hối hận. Nhưng tình cảm lại ép cô ta phải xem…
Mật khẩu điện thoại của Nghiêm Minh rất dễ đoán, 0605, sinh nhật của con trai. Cô ta mở lịch sử cuộc gọi, số gọi đến gần nhất như đâm vào mắt cô ta… Thời gian gọi đến là bốn rưỡi…
Khóe mắt liếc thấy Nghiêm Minh đã về, cô ta vội đặt điện thoại về chỗ cũ. Có lẽ là Nghiêm Minh rất xấu hổ vì để quên bánh ngọt nên không hề chú ý tới vẻ khác thường của Tưởng Nghiên.
Bữa tối trong ánh nến rất lãng mạn ấm áp. Nhà hàng nhỏ gần trường học này dù đã đổi đầu bếp nhưng phong vị cũng không thay đổi bao nhiêu. Hai người vừa ăn cơm vừa nhỏ giọng nói chuyện với nhau, thoạt nhìn rất đáng hâm mộ, nhưng trong lòng Tưởng Nghiên vẫn đang vùng vẫy gào thét. Yến Tử là ai? Là ai?
Cô ta nhớ lại lúc mình vừa biết Nghiêm Minh, trên vở của Nghiêm Minh bao giờ cũng vẽ chim én đủ loại kiểu dáng, có đập cánh bay cao, cũng có đậu yên lặng trên cành. Sau khi qua lại với hắn, cô ta hỏi hắn có thích chim én không, hắn lại lạnh mặt nói ghét nhất là én. Hình vẽ chim én trong vở hắn cũng biến mất.
Ăn được nửa bữa cơm, Nghiêm Minh đứng dậy đi vệ sinh. Tưởng Nghiên lại đưa tay định lấy điện thoại của hắn. Đúng lúc này điện thoại của cô ta vang lên. Cô ta rụt tay về, bấm phím nghe máy.
“Thường Yến là bạn gái đầu tiên của Nghiêm Minh”.
Tưởng Nghiên nhìn ra ngoài. Một chiếc Hyundai SUV màu đen đỗ ngoài đường. Cửa kính xe dán phim tối màu nhưng cô ta vẫn cảm thấy Lâm Gia Mộc đang ở trên xe.
“Bạn ở bên ngoài nhà hàng à?”.
“Ờ”.
“Bạn biết hết à?”.
“Đừng tự làm loạn thế trận”. Lâm Gia Mộc nói rất sâu xa, nhưng một câu này cũng khiến Tưởng Nghiên tỉnh táo hơn rất nhiều.
“Bạn bảo tớ giả ngu à?”.
“Có lúc giả ngu mới là cách phòng ngự tốt nhất. Chuyện này bạn biết càng ít càng tốt, để tớ nói chuyện với Nghiêm Minh”.
“Nói gì?”. Tưởng Nghiên cảm thấy hai mắt đột nhiên nóng bừng, nước mắt như sắp trào ra.
“Nói gì không quan trọng, quan trọng là hôm nay là sinh nhật bạn. Cùng Nghiêm Minh ăn một bữa cơm, xem một bộ phim, vào khách sạn năm sao lãng mạn một đêm. Cả đời bạn chỉ có một lần sinh nhật ba mươi tư tuổi, đừng để người không liên can làm bạn không vui”.
Tưởng Nghiên gật đầu. Cô ta sợ. Từ trước đến nay vẫn nói mình yêu cầu cao về đạo đức, một khi phát hiện ông xã ngoại tình là chắc chắn sẽ ly hôn. Tưởng Nghiên thật sự sợ hãi. Cô ta sợ mình phát hiện chuyện gì đó thật, cô ta sợ cuộc sống hạnh phúc của mình mấy năm nay chỉ là ảo mộng của một mình cô ta, cô ta sợ mình vừa tỉnh giấc sẽ thất bại thảm hại không còn gì cả… Cho nên cô ta lau nước mắt, cầm hộp phấn trang điểm lại, cố tạo ra một cảnh thái bình giả tạo.
Lâm Gia Mộc trong xe lật xem những bức ảnh Trịnh Đạc chụp. Người phụ nữ tên là Thường Yến này rốt cuộc nghĩ gì? Nếu cô ta có ý, vì sao không dứt khoát ngăn Nghiêm Minh không cho hắn đến đón sinh nhật với vợ? Nếu cô ta vô tình, vì sao lại gọi điện thoại cho Nghiêm Minh khi hắn đang trên đường đến chỗ vợ, nói với hắn con gái mình bị ốm, nhờ Nghiêm Minh đưa con đến bệnh viện giúp cô ta?
Thời buổi này bắt một chiếc taxi hoặc dứt khoát gọi xe cứu thương đưa con gái đến bệnh viện thì có gì là khó? Mẹ độc thân nuôi con dĩ nhiên vất vả, nhưng cũng không vất vả đến mức phải nhờ bạn trai cũ giúp đỡ.
Lâm Gia Mộc mở video, chỉnh to âm thanh: “Bác sĩ nói Manh Manh chỉ là cảm cúm thông thường dẫn tới sốt cao, tiêm một mũi hạ sốt là được rồi”.
“Vậy thì tốt”. Nghiêm Minh trong video dường như đang nhìn điện thoại di động: “Điện thoại của anh hết pin rồi”.
“Sao lại như vậy…”.
“Không sao, trên xe anh có pin dự phòng”.
“Anh còn có việc à, thật sự ngại quá. Vốn việc nhỏ thế này không nên làm phiền anh”.
“Không sao”.
“Hôm nay là sinh nhật ai à? Vừa rồi em nhìn thấy bánh sinh nhật trên xe”.
“Hôm nay là sinh nhật Tưởng Nghiên”.
“Ơ… Em thật sự không cố ý, nếu em biết hôm nay là sinh nhật cô ấy…”.
“Không sao. Nếu không có việc gì nữa thì anh đi trước”.
Nghiêm Minh trong video cất điện thoại di động vào túi, vội vã đi ra cửa phòng cấp cứu.
Thường Yến đứng ở cửa đưa mắt nhìn hắn đi. Trịnh Đạc zoom vào hết cỡ, ánh mắt cô ta cực kỳ phức tạp.
Một người nhà bệnh nhân đi tới: “Người vừa rồi là chồng chị à? Đẹp trai thật”.
“Đúng vậy, có điều công việc quá bận, đưa con đến bệnh viện xong lại phải vội vàng đi gặp khách hàng”.
“Bây giờ lấy đâu ra nhiều đàn ông thập toàn thập mỹ như vậy? Giờ lại đang trong giờ làm việc, anh ấy có thể sắp xếp thời gian đưa hai mẹ con cô đến bệnh viện đã là tốt lắm rồi”.
“Vâng, đúng vậy”.
Sau đó Trịnh Đạc dừng ghi hình. Có lẽ Nghiêm Minh không có tâm tư khác với Thường Yến, nhưng Thường Yến thì khác.
Điểm chết người là trong tình hình bây giờ, nếu Tưởng Nghiên phát hiện và cãi lộn với Nghiêm Minh thì cũng không khác gì đẩy Nghiêm Minh ra như mong muốn của Thường Yến. Cho nên Lâm Gia Mộc mới gọi cuộc điện thoại đó cho Tưởng Nghiên. Nghiêm Minh bây giờ đang ở giữa ngã tư, kéo là về, đẩy là đi. Chẳng mấy khi lơ mơ lại tốt hơn tỉnh táo như lúc này.
Đúng như Thường Hưng nói, cuộc hôn nhân thứ nhất của Thường Yến rất bất hạnh, may mắn duy nhất là Thường Yến giữ lại được một căn hộ tám mươi mấy mét vuông để sống yên phận. Căn hộ có vị trí không tồi, nhưng ở tầng không đẹp lắm, là một căn hộ năm đó chồng cũ của Thường Yến nhận thay một phần tiền công xây dựng. Kể cả căn hộ này cũng là Thường Yến vừa khóc vừa xin khiến bố mẹ chồng mềm lòng bắt con trai để lại. Ngoài căn hộ này thì chỉ còn những vết sẹo và con gái.
Thường Yến có hai công việc. Việc thứ nhất là làm ca tại một nhà hàng, từ mười giờ trưa đến một giờ chiều và từ bốn giờ chiều đến tám giờ tối, đây là hai thời điểm nhà hàng bận rộn nhất. Thường Yến một tiếng có thể kiếm được hai mươi tệ, nhưng không được xin nghỉ, cũng không được đến muộn về sớm, một khi xin nghỉ là ông chủ sẽ tìm người khác.
Một công việc khác là lau cửa kính và quét dọn vệ sinh cho người ta, công việc này kiếm được nhiều tiền hơn một chút, nhưng không phải ngày nào cũng có việc làm.
Trong tình hình có nhà có hộ khẩu, đảm bảo việc chi tiêu hằng ngày cho hai mẹ con với hai công việc vất vả như vậy là không có vấn đề gì lớn. Nhưng nếu con gái bị ốm hoặc là muốn học thêm đàn hát gì đó thì sẽ phải giật gấu vá vai, càng không cần phải nói học phí và tiền sách vở của Thường Hưng cũng là cô ta bỏ ra.
Vì các khoản chi cứng không thể bớt được, cô ta đành phải cắt giảm các khoản chi mềm. Chẳng hạn như rau dưa chỉ mua loại rẻ nhất ở chợ sớm, con gái mỗi ngày ngoài sữa thì chỉ có một quả táo hoặc một quả cam để ăn, những đồ ăn vặt còn lại hết thảy đều không cho ăn. Quần áo nếu có thể kiếm được đồ người khác đã mặc thì cố gắng kiếm, nếu thật sự không kiếm được thì sẽ mua quần áo ở chợ đêm cho con gái, còn bản thân cô ta thì đã mấy năm không có quần áo mới.
Mặc dù cuộc sống như vậy cũng rất vất vả, nhưng điều làm cô ta cảm thấy khổ cực là mỗi lần về nhà mẹ đẻ nhân ngày lễ ngày tết, thấy nhà họ Nghiêm chỉ cách nhà cô ta mấy nhà cũng ăn Tết… Nghiêm Minh là một người con hiếu thảo, nghe nói vợ cũng rất hào phóng, hằng năm ăn Tết luôn xách túi lớn túi nhỏ về nhà. Xe hơi nghe nói trước đó là Volvo, sau đó lại đổi thành Benz. Cô ta không biết nhiều loại hàng hiệu, nhưng quần áo của Nghiêm Minh và vợ thoạt nhìn đã thấy rất đắt, con trai mới tí tuổi mà đồ chơi đã chất đống như núi.
Điều khiến cô ta cảm thấy gai mắt nhất là cuộc sống hạnh phúc cơm áo không lo như vậy vốn nên thuộc về cô ta, điểm chết người là không chỉ cô ta biết điều này mà bạn bè và hàng xóm xung quanh cũng biết.
“Con xem Nghiêm Minh nó hiếu thảo thế nào, không những mua xe mà còn mua nhà, nghe nói nó mở văn phòng luật sư ở thành phố, một năm có thể kiếm được tiền triệu. Nghe nói vợ nó cũng khôn khéo lắm, cả ngày cười tủm tỉm, không bao giờ nói bậy một câu, dỗ bố mẹ chồng vui mừng hớn hở, thầy tướng số đều nói nó có số vượng phu. Còn con thì không may mắn, đến làm một bà chủ nhà giàu con cũng không làm được…”.
Người nói lời này chính là mẹ cô ta.
“Nếu năm đó mọi người không khuyên con lấy cái thằng khốn đó thì làm sao con lại rơi vào tình cảnh như bây giờ?”.
Trải qua nhiều năm rèn luyện, Thường Yến đã không còn là cô bé dù bị người ta bắt nạt thế nào cũng chỉ biết khóc nữa.
“Năm đó… Năm đó mẹ cũng muốn tốt cho con. Hồi nhỏ Nghiêm Minh và con thích nhau thật, nhưng nó thi đỗ đại học, lúc đi học lại là cán bộ hội học sinh, dù là ngày nghỉ cũng suốt ngày điện thoại, không biết có bao nhiêu sinh viên nữ trẻ tuổi xinh đẹp suốt ngày vây quanh nó. Con không chia tay nó thì nó cũng sẽ đá con. Thằng Bành thích con như vậy, lái xe đến tán con, hết mua quần áo lại tặng quà. Con lấy nó không có gì sai, sai ở chỗ con đã ngu ngốc cho thằng Nghiêm Minh cái ngàn vàng mà không nói với mẹ. Có thằng đàn ông nào lại vui vẻ khi biết cô vợ mình vất vả lấy về lại không phải gái trinh? Mẹ mà biết con đã cho thằng Nghiêm Minh thì dù thế nào cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho nó như vậy. Chính con cũng không ra gì, mãi mới có thai mà lại đẻ con gái, cả ngày xị mặt không biết lấy lòng người khác, bị đánh mấy trận đã đòi ly hôn, không bằng cả một con cave”.
Từ trước đến giờ bà Thường vẫn cho rằng con gái ly hôn là lỗi của con gái.
“Con không tốt như vậy, mẹ gọi điện thoại bảo con về nhà ăn Tết làm gì?”.
“Con xem đi, mới nói con vài câu đã giở giọng rồi. Con xem xung quanh nhà mình có con cái nhà ai không về nhà ăn Tết? Thím Quách hàng xóm đã nói rồi, con là phụ nữ nuôi con ở thành phố vừa tốn tiền lại không an toàn, không bằng con chuyển về đây ở, căn hộ ở thành phố thì cho thuê, bao giờ em trai con cưới vợ thì cho nó ở đó…”.
“Con không về”. Thường Yến lạnh lùng nói: “Mẹ cũng bảo thím Quách đừng có đưa ra những đề nghị vô dụng như thế nữa. Tiền học phí của em trai con là con trả, nhà là của con gái con, con không thể cho nó được”.
“Tại sao con lại bạc bẽo với
Tác giả :
Mộng Lý Nhàn Nhàn