Hung Thần
Quyển 3 - Chương 71: Bên nhau – Kỳ 3
Lý Huỳnh Lam đứng đó thô lố mắt nhìn nhau giây lát với đám đàn ông trong phòng, sau một khắc im lặng quỷ dị, toan nhấc chân bước ra, nhưng chưa gì đã bị Cao Khôn bật dậy khỏi sofa tới ngăn cản, nửa kéo nửa dìu ủn lại vào.
Người bên ngoài nghe ngóng được dăm câu “Mặc thêm áo vào, đừng để bị cảm, dép đâu…”, cửa đã đóng sập lại. Dù rằng âm thanh của anh rất nhẹ, song chỉ bằng giọng nói dịu dàng ấy, cũng đủ khiến mấy người đang ngồi hồn vía lên mây, mãi chẳng chịu về. Đến khi cửa mở lần nữa mà đám người vẫn ngay đơ ra đấy, đăm đăm nhìn hướng nọ, nửa điếu thuốc trên tay Diêu Chính Quý quên hút luôn cả.
Cứ tưởng Cao Khôn đi tí rồi về nên bọn Diêu Chính Quý còn tính trêu anh một trận ra trò, gạ hỏi xem anh đào được đâu ra cô vợ bé nọ mà dắt về nuôi thế, dè đâu người ra lại là người ban nãy, mấy lời ba hoa đó của Diêu Chính Quý khi vừa nhác thấy Lý Huỳnh Lam liền nuốt ực hết vào, suýt nữa chết vì nghẹn.
Cậu đã thay đồ ở nhà, tuy máy sưởi mở rồi nhưng vẫn mặc một chiếc áo len khá dày với họa tiết kẻ ngang đỏ đen, phối cùng sơ mi trắng bên trong, càng tôn lên nước da trắng sáng, ửng hồng nhàn nhạt. Khoảnh khắc đứng trước mặt nhóm giang hồ bặm trợn, hệt như hai thái cực vậy.
Nhận ra mấy ánh nhìn đang lom lom về phía mình, Lý Huỳnh Lam điềm nhiên quét mắt nhìn lại, rồi dưới vẻ tò mò lộ liễu ấy, cậu chậm rãi bước qua, đến đúng chỗ Cao Khôn vừa rồi ngồi xuống.
Thoáng chốc Cao Khôn rời phòng, liền bắt gặp cảnh tượng cả phòng im phăng phắc. Khi nãy anh có giải thích với Lý Huỳnh Lam về mục đích Diêu Chính Quý tới đây, ngặt nỗi đám người này xưa nay ầm ĩ quen rồi, mới bất cẩn đánh thức cậu. Anh cũng định bụng sẵn trường hợp nếu Lý Huỳnh Lam thấy phiền thì sẽ mời bọn họ ra ngoài ăn ngay, để Lý Huỳnh Lam được yên tĩnh nghỉ ngơi, mà đâu ngờ rằng đối phương lại nhân lúc anh gấp chăn, thẳng bước ra ngoài.
“Là bằng hữu của anh à? Không giới thiệu một chút sao?” Lý Huỳnh Lam thấy Cao Khôn thì lên tiếng trước, ngữ điệu bình thản, không nghe ra vui giận.
Cao Khôn thoáng ngây ngẩn, vội vàng đến cạnh Lý Huỳnh Lam: “Đây… là Diêu Chính Quý, một người anh em của anh, những người này cũng là anh em…” Anh không giới thiệu rõ lắm, vì thứ nhất là khó nói, thứ hai là anh biết thân phận của họ Lý Huỳnh Lam chẳng xa lạ gì.
“Người này…” Anh ngoảnh lại nhìn mấy cặp mắt hóng hớt, nói với Diêu Chính Quý: “Lý Huỳnh Lam, em ấy là…”
Trong lúc Cao Khôn đắn đo nói sao cho phải, Lý Huỳnh Lam thay anh trả lời: “Người sống chung,” Ngẫm chút lại bổ sung, “Chính là kiểu tình cờ đi đường thấy vừa mắt, lại ăn rơ với nhau nên về góp gạo thổi cơm chung đấy ạ.”
Câu nói này như thể đáp lại mấy lời gạ gẫm mà vừa nãy Diêu Chính Quý nhiệt liệt lôi kéo, bấy giờ gương mặt dữ tợn của Quý đại ca bỗng lộ chút xấu hổ nghìn năm có một.
“Haha… Hóa, hóa ra là em trai à…” Từ “Em gái” trước ánh mắt lóe lên của Lý Huỳnh Lam thức thời tắc trong họng, mà nghĩ hoài chẳng biết đáp sao bây giờ, rồi mới thấy sao tự hành mình quá, thế là bèn lái sang Cao Khôn.
“Chú thiệt tình… chẳng chịu nói sớm gì hết, để mấy anh em đường đột thế kia…”
Nói thật, những chuyện gì thầm kín của xã hội Diêu Chính Quý đã tỏ từ lâu cả, là nam hay nữ đâu quan trọng gì, chẳng phải trong tù còn loạn hơn thế ư, chỉ có điều, từ chuẩn đó trở xuống bọn họ còn tiếp thu được, chứ thình lình vụt cao ngất thế này bọn họ không ngạc nhiên mới là lạ, đành rằng bản thân Cao Khôn có điều kiện tốt, song cỡ nào cũng không ngờ tới. Đúng là… Nếu chẳng phải hôm nay Diêu Chính Quý gã không dính một giọt rượu, chắc gã cũng tưởng mình say đến mộng mị đầu óc. May nhờ có thâm niên trải đời, vòng xã giao rộng khắp, nên trên mặt gã vẫn giữ được vẻ bình ổn không đến nỗi nào.
“Cậu Lý, khi nãy làm phiền cậu nghỉ ngơi, tụi tôi thật sơ ý quá, lần sau nhất định sẽ chú ý, nhất định sẽ chú ý…” Thực ra, vừa rồi lúc người mặc áo ngủ này xuất hiện, đã khiến mọi người hiểu lầm rằng đối phương chỉ cỡ thiếu niên non nớt là cùng. Kết quả, đến khi ngồi gần, nom người ấy vẫn trẻ tuổi như thế, song với vóc dáng dong dỏng cao, đường nét thanh thoát, phong thái lãnh tĩnh mà chững trạc, rõ rành rành là một cậu trai trưởng thành.
Lý Huỳnh Lam lắc đầu, mỉm cười: “Anh Quý, tôi gọi anh như vậy anh cũng đừng khách sáo làm gì, cứ gọi tôi Huỳnh Lam là được. Kỳ thực không sao cả, vốn dĩ tôi thức từ sớm rồi, nghe các anh nói chuyện còn thấy rất thú vị, nhờ vậy mà biết được không ít thứ.”
Cao Khôn cầm một tách khác rót trà cho Lý Huỳnh Lam, cậu đưa tay nhận, thế nhưng anh còn rút thêm tấm lót dưới bàn và thử nhiệt độ trà vài lần, mới trao qua tay cậu.
Diêu Chính Quý thoáng thấy hành động kia của Cao Khôn, chợt nghe Lý Huỳnh Lam nói lời này thì không khỏi ngẩn ra, nhếch khóe môi cứng nhắc: “… Tụi tôi chỉ giỡn chơi thôi, giỡn chơi thôi…”
A Thành kế bên cũng lên tiếng phụ họa: “Chị dâu, anh Khôn chưa tới mấy chỗ đấy bao giờ đâu, tụi em gọi hoài mà ảnh chẳng chịu đi lần nào cả… Với lại đám người chỗ đó đâu có…” Hình như hắn muốn nói, đâu có so được với chị dâu, nhưng Diêu Chính Quý đã nện cho một phát nuốt luôn về.
Chính vì không thể so nên dẫu nói gì đi nữa cũng như một sự sỉ nhục.
A Thành thiệt muốn tự vả vài cái thì thấy Lý Huỳnh Lam đang nhìn thẳng vào mình, hắn bao năm lăn lộn với Diêu Chính Quý nên cũng tôi luyện được một da mặt dày như tường thành, vậy mà giờ bị ánh mắt ấy nhìn cho bừng cả mặt, sau hồi lâu chẳng thốt nổi thành lời.
Mãi khi Lý Huỳnh hỏi: “Anh gọi tôi là gì?”
A Thành sững ra.
Lý Huỳnh Lam hừ một tiếng, âm điệu nhẹ nhàng, chẳng hề có khí phách. Tim A Thành hẫng mất một nhịp, thoáng nhìn Cao Khôn nãy giờ chỉ giữ im lặng bên cạnh người nọ, mau mắn sửa lời.
“Anh, Anh Lam…”
“Nghe già vậy sao.” Lý Huỳnh Lam nhíu mày than phiền, những người này hẳn phải lớn hơn cậu mà, chẳng qua nhất thời chưa nghĩ ra xưng hô nào phù hợp.
May mà có Diêu Chính Quý nhanh nhạy, bảo: “Phải gọi Lam thiếu.”
Lý Huỳnh Lam nhướng mày, nhưng vì có Cao Khôn bên cạnh gật đầu nên liền không nói gì nữa.
Cậu tỉnh rồi thì mọi người cùng ăn cơm thôi.
Rượu là do Diêu Chính Quý mang đến, song nguyên bàn đồ ăn phong phú này vẫn khiến người ta ngạc nhiên quá đỗi.
“Quào… Tay nghề anh Khôn tuyệt quá đi mất…” Mấy tên đàn em khen lấy khen để.
Cao Khôn cười bảo: “Làm đại thôi, ăn đỡ đi.”
Mặc đám đàn em hai bên ríu rít tâng bốc, Diêu Chính Quý chỉ tập trung theo dõi mỗi động tác của Cao Khôn, thấy anh lấy chén nhỏ xới cơm rồi múc canh đặt trước mặt Lý Huỳnh Lam, gắp thêm chút thịt, còn lóc xương sạch sẽ mới bỏ vào chén cho cậu, lộ rõ sự săn sóc tỉ mẩn từng tí một, chẳng bởi có họ ở đây mà mảy may kiêng dè, không những thế, Lý Huỳnh Lam cũng rất tự nhiên, như thể đó đã là thói quen khi họ ở chung, là lẽ đương nhiên được tích lũy qua bao năm tháng.
“Không biết Huỳnh Lam làm nghề gì nhỉ?” Diêu Chính Quý nhấp một ngụm hỏi.
Lý Huỳnh Lam định mở miệng thì ai đó đã cất giọng nghi vấn: “Hình như tôi từng thấy Lam thiếu trên tivi rồi thì phải…”
“Tôi cũng vậy…”
“Hình như là quảng cáo…”
Bấy giờ vang lên từng đợt nghị luận xôn xao, Lý Huỳnh Lam thản nhiên gật đầu: “Có lên vài lần, kiếm chút đỉnh tiền.”
“Thế chẳng phải ‘sao’ ư…” A Thành sửng sốt, quay qua nhìn Cao Khôn, trong mắt đầy vẻ khó tin.
Cao Khôn mở lời: “Huỳnh Lam rất kín tiếng.” Ý để họ đừng ngạc nhiên và lắm miệng.
Mọi người hiểu ngay, gật đầu.
Diêu Chính Quý tò mò: “Vậy hai người…”
“Quen biết từ nhỏ.” Lý Huỳnh Lam thẳng thắn, nói đoạn chợt cầm lên chiếc ly bên cạnh, rót rượu đến nửa, nâng ly với Diêu Chính Quý, “Anh Quý, tôi tự thay mặt cảm ơn anh đã quan tâm Cao Khôn mấy năm qua, anh ấy ra ngoài vẫn không bỏ mặc, kiếm được chút tiền cũng chẳng dễ gì, may mà nhờ có anh không ngại dạy bảo.”
Dứt lời, hào sảng ngửa đầu làm một hơi cạn sạch, Cao Khôn giữa chừng muốn ngăn cản nhưng lại bị Lý Huỳnh Lam giữ chặt tay áp lên đùi, anh không bỏ ra, đành bất lực nhìn chiếc ly dần thấy đáy.
Mà Diêu Chính Quý bên kia, nghe lời này thì dở khóc dở cười chẳng biết làm sao, gã cho Cao Khôn một ánh mắt ngụ ý “Vị này nhà chú chẳng phải dạng vừa đâu”. Đành rằng câu nọ như một lời cảm tạ, cách nói cũng thành tâm tôn trọng, chẳng qua, nửa câu đầu nghe thì ấm lòng lắm, nhưng vế sau đã vô tình xiên cho một nhát, đau lòng quá thể mà nào nổi giận được. Bởi lẽ giận thì khác nào tự ịn lên mặt bốn chữ ‘lòng dạ hẹp hòi’. Và hơn nữa, cậu nhỏ này nói đâu có sai.
Diêu Chính Quý hết cách bèn cười gượng gạo.
Tửu lượng của Lý Huỳnh Lam không tốt, cả một ly ở Cố Nhân Phường lần đó còn khó trụ nổi, huống chi hiện giờ uống rượu mạnh này của Diêu Chính Quý, nên không bao lâu sau đầu óc cậu đã có chút lâng lâng. Thế nhưng, cậu không có ý định xuống bàn. Phải chăng do tâm trạng hôm nay không tệ, nên mặc cho choáng váng và chẳng thể chen vào câu nào, cậu vẫn ngồi đây nghe những người này mồm năm miệng mười, thậm chí Lý Huỳnh Lam còn thấy rất thú vị là đằng khác.
Về phần Diêu Chính Quý, thời gian đầu tiếp xúc với Lý Huỳnh Lam, gã đã cho rằng người này không phải mẫu người đại trà, vơ đại được cả nắm. Tuy rằng, đa phần do nể nang Cao Khôn ở đây, nên lời nói cử chỉ mọi người đều dè dặt cẩn thận. Song thật ra, lưu manh thời buổi này đâu phải ai cũng lụi bại sống chui rúc trong mấy khu nhà ổ chuột u tối, cái quan trọng là chỉ cần có tiền thì nơi sa hoa trụy lạc nào mà chưa đến được, bởi thế đây không phải lần đầu họ gặp ‘sao’. Mà bên cạnh đó, việc một số người có chút tiếng tăm lập tức treo biển hành nghề đã chẳng còn xa lạ gì nữa, Diêu Chính Quý quá rành vụ này vì mấy ông chủ lớn gã quen biết từng bao không ít người như thế. Ấy nhưng, Lý Huỳnh Lam với những kẻ bán mặt bán phấn nọ không hề giống nhau, khí chất và diện mạo ấy không phải kiểu mặc đẹp mà ra, cũng không phải kiểu người đẹp vì lụa như người ta thường nói. Mặt khác, khi ai đó nói chuyện với cậu, âm điệu của họ sẽ bất giác nhỏ đi ba phần, chỉ mong sao giấu nhẹm ngay tính chất lỗ mãng trên người mình, cả thuốc cũng nghỉ hút.
Tuy nhiên, sau một hồi dùng cơm, mọi người cũng vơi bớt cảm giác mất tự nhiên. Dẫu cho bề ngoài Lý Huỳnh Lam vẫn có khoảng cách với người lạ nhưng cậu không hề tỏ ra phách lối tự kiêu, không chê bọn họ thô lỗ, cũng chẳng khinh nhờn họ không có trình độ học vấn, trái lại còn có hứng thú nghe họ khoác lác khí thế, thỉnh thoảng sẽ hỏi ít vấn đề dễ hiểu, khơi cho họ thêm đề tài để chém gió. Nhưng thật kỳ lạ là cuộc trò chuyện hôm nay vẫn có một sự hòa hợp khôn tả, cộng thêm tác dụng của rượu, không khí hứng khởi hẳn lên.
Lúc này Diêu Chính Quý đứng dậy, ra hiệu Cao Khôn biết mình muốn làm một điếu, Cao Khôn quét mắt nhìn mặt bàn một vòng, lại nhìn A Thành đang nằm đằng kia kể chuyện cho Lý Huỳnh Lam, gật đầu theo ra ngoài.
Anh không hút thuốc mà chỉ dẫn đường cho Diêu Chính Quý.
Diêu Chính Quý rít một hơi, khẽ phà ra khói trắng, hỏi Cao Khôn: “Quen biết từ nhỏ thật à?”
Cao Khôn gật đầu.
“Cậu ấy biết chuyện của chú chưa?”
Cao Khôn tựa vào lan can, nhìn mảng sân tối đen dưới lầu: “Đa phần đều biết.”
Diêu Chính Quý hiểu ý, những nghi vấn trong lòng dần được sáng tỏ, gật gật đầu: “Chẳng dễ gì, chẳng dễ gì…” Gã không ngừng cảm thán, nghĩ đoạn chợt nện Cao Khôn một quyền, “Mẹ kiếp, chú cũng biết giấu thật đấy, hại anh đây mất mẹ nó cả đống tâm tư, té ra là diếm bảo bối cho mình từ đời nào rồi. Shh, mà cũng phải thôi, đúng là nên giấu đi…” Nếu đổi là ai đi nữa cũng không nỡ lấy ra cho kẻ khác nhìn.
Cao Khôn không giải thích gì thêm về quan hệ rối rắm của họ với đối phương: “Em chỉ muốn sống an ổn thôi.”
“Chỗ anh Mã hiện giờ vẫn tốt chứ? Anh nghe Hỉ Nhạc bảo chú tính đi học đầu bếp?”
Cao Khôn cũng lười đi trách Hỉ Nhạc lắm lời, thoải mái gật đầu: “Nhưng còn sớm, để xem tình hình đã…”
“Sớm gì mà sớm, cứ làm đi, tới lúc đó anh hỗ trợ cho. Không muốn làm tà đạo mà mở quán làm ăn nghiêm chỉnh, với bản lĩnh của chú có khó gì đâu mà.”
Cao Khôn cười cười.
Diêu Chính Quý thấy nét cười ấy lại nghĩ đến những thay đổi tối nay của Cao Khôn. Dù thường ngày nom anh trầm mặc ít lời là vậy, nhưng dáng vẻ khi ở trước mặt Lý Huỳnh Lam lại cách biệt một trời, Diêu Chính Quý lần nữa thầm cảm thán trong lòng.
“Chú đúng là tìm được một cực phẩm rồi đấy, phải nói sao nhỉ, hâm mộ chết đi được…”
Hút xong điếu thuốc, hai người về phòng, đúng lúc nghe được mấy lời phát ngôn bừa bãi của A Thành.
A Thành đang nói đến đoạn lần trước họ đi đòi nợ gặp phải gã âm hiểm xảo trá, kết quả là bị Cao Khôn dần cho tơi tả, A Thành mắng: “Bản lĩnh chỉ tới đấy mà bày đặt cương trước mặt bọn tôi, nếu so về độ tàn khốc của mấy năm trong đó, hắn chẳng là cái đếch gì.”
Lý Huỳnh Lam lấy làm lạ hỏi A Thành: “Trong đó tàn khốc hơn nhiều?”
Lời này chọc đúng điểm nóng của A Thành: “Lam thiếu, cậu chưa biết cái gì gọi là ngục tù đâu, đó chính là cái nơi tập trung tất cả cặn bã của xã hội, đủ mọi thể loại bị người đời ruồng rẫy, rồi dồn hết vào trỏng, thì sao không náo nhiệt cho được.”
A Thành nói bằng giọng pha trò, đám đàn em bị hắn chọc cười ồn ã một trận, như thể nội dung câu chuyện chẳng có gì ghê gớm, cũng không phát giác đang tự chửi mình, mà trái lại còn ra chiều hứng khởi lắm.
“Trong đó đúng như kiểu ‘Mềm sợ cứng, cứng sợ ngang, ngang sợ liều mạng’ vậy, muốn đối phó được với chúng, cậu phải ác liệt hơn, còn cậu mà ngoảnh mặt làm ngơ ấy hả, vô dụng thôi, chúng cho cậu là hạng cùi bắp nhu nhược liền, bởi cậu phải thẳng tay ở điểm đó thì chúng mới không dám ức hiếp cậu nữa, đấy mới là chân lý! Tôi như thế, anh Khôn với họ cũng như thế! Mới đầu lã gã lão Ngũ hai ngón, bị anh Khôn xóa sổ đặng sau này sống dễ chịu hơn đấy thôi. Anh Quý cũng từng bảo, anh Khôn không phải người thường, thuở mới vào trỏng ảnh chẳng thèm theo ai cả, nom ảnh trẻ vậy chứ mà đã có bản lĩnh khó địch nổi rồi, như gã đui họ Chu ở khu A chẳng hạn, chuyên buôn ba cái thứ quái gở thích làm trò gây hấn, mấy thằng a dua theo không ít, rồi chẳng phải cũng bị anh Khôn tự tay giải quyết, ta nói trận đó, một đấm của ảnh, con mắt gã muốn phọt ra ngoài ——”
“—— A Thành!”
Một tiếng quát khẽ khiến A Thành tức tốc ngậm miệng, quay lại thì thấy Cao Khôn và Diêu Chính Quý đang đứng ngay cửa.
Cao Khôn khẽ cau mày, thâm trầm liếc nhìn A Thành làm hắn chẳng dám hó hé chi nữa, tầm mắt liền rơi xuống Lý Huỳnh Lam bên cạnh.
『Hết chương 71』
Người bên ngoài nghe ngóng được dăm câu “Mặc thêm áo vào, đừng để bị cảm, dép đâu…”, cửa đã đóng sập lại. Dù rằng âm thanh của anh rất nhẹ, song chỉ bằng giọng nói dịu dàng ấy, cũng đủ khiến mấy người đang ngồi hồn vía lên mây, mãi chẳng chịu về. Đến khi cửa mở lần nữa mà đám người vẫn ngay đơ ra đấy, đăm đăm nhìn hướng nọ, nửa điếu thuốc trên tay Diêu Chính Quý quên hút luôn cả.
Cứ tưởng Cao Khôn đi tí rồi về nên bọn Diêu Chính Quý còn tính trêu anh một trận ra trò, gạ hỏi xem anh đào được đâu ra cô vợ bé nọ mà dắt về nuôi thế, dè đâu người ra lại là người ban nãy, mấy lời ba hoa đó của Diêu Chính Quý khi vừa nhác thấy Lý Huỳnh Lam liền nuốt ực hết vào, suýt nữa chết vì nghẹn.
Cậu đã thay đồ ở nhà, tuy máy sưởi mở rồi nhưng vẫn mặc một chiếc áo len khá dày với họa tiết kẻ ngang đỏ đen, phối cùng sơ mi trắng bên trong, càng tôn lên nước da trắng sáng, ửng hồng nhàn nhạt. Khoảnh khắc đứng trước mặt nhóm giang hồ bặm trợn, hệt như hai thái cực vậy.
Nhận ra mấy ánh nhìn đang lom lom về phía mình, Lý Huỳnh Lam điềm nhiên quét mắt nhìn lại, rồi dưới vẻ tò mò lộ liễu ấy, cậu chậm rãi bước qua, đến đúng chỗ Cao Khôn vừa rồi ngồi xuống.
Thoáng chốc Cao Khôn rời phòng, liền bắt gặp cảnh tượng cả phòng im phăng phắc. Khi nãy anh có giải thích với Lý Huỳnh Lam về mục đích Diêu Chính Quý tới đây, ngặt nỗi đám người này xưa nay ầm ĩ quen rồi, mới bất cẩn đánh thức cậu. Anh cũng định bụng sẵn trường hợp nếu Lý Huỳnh Lam thấy phiền thì sẽ mời bọn họ ra ngoài ăn ngay, để Lý Huỳnh Lam được yên tĩnh nghỉ ngơi, mà đâu ngờ rằng đối phương lại nhân lúc anh gấp chăn, thẳng bước ra ngoài.
“Là bằng hữu của anh à? Không giới thiệu một chút sao?” Lý Huỳnh Lam thấy Cao Khôn thì lên tiếng trước, ngữ điệu bình thản, không nghe ra vui giận.
Cao Khôn thoáng ngây ngẩn, vội vàng đến cạnh Lý Huỳnh Lam: “Đây… là Diêu Chính Quý, một người anh em của anh, những người này cũng là anh em…” Anh không giới thiệu rõ lắm, vì thứ nhất là khó nói, thứ hai là anh biết thân phận của họ Lý Huỳnh Lam chẳng xa lạ gì.
“Người này…” Anh ngoảnh lại nhìn mấy cặp mắt hóng hớt, nói với Diêu Chính Quý: “Lý Huỳnh Lam, em ấy là…”
Trong lúc Cao Khôn đắn đo nói sao cho phải, Lý Huỳnh Lam thay anh trả lời: “Người sống chung,” Ngẫm chút lại bổ sung, “Chính là kiểu tình cờ đi đường thấy vừa mắt, lại ăn rơ với nhau nên về góp gạo thổi cơm chung đấy ạ.”
Câu nói này như thể đáp lại mấy lời gạ gẫm mà vừa nãy Diêu Chính Quý nhiệt liệt lôi kéo, bấy giờ gương mặt dữ tợn của Quý đại ca bỗng lộ chút xấu hổ nghìn năm có một.
“Haha… Hóa, hóa ra là em trai à…” Từ “Em gái” trước ánh mắt lóe lên của Lý Huỳnh Lam thức thời tắc trong họng, mà nghĩ hoài chẳng biết đáp sao bây giờ, rồi mới thấy sao tự hành mình quá, thế là bèn lái sang Cao Khôn.
“Chú thiệt tình… chẳng chịu nói sớm gì hết, để mấy anh em đường đột thế kia…”
Nói thật, những chuyện gì thầm kín của xã hội Diêu Chính Quý đã tỏ từ lâu cả, là nam hay nữ đâu quan trọng gì, chẳng phải trong tù còn loạn hơn thế ư, chỉ có điều, từ chuẩn đó trở xuống bọn họ còn tiếp thu được, chứ thình lình vụt cao ngất thế này bọn họ không ngạc nhiên mới là lạ, đành rằng bản thân Cao Khôn có điều kiện tốt, song cỡ nào cũng không ngờ tới. Đúng là… Nếu chẳng phải hôm nay Diêu Chính Quý gã không dính một giọt rượu, chắc gã cũng tưởng mình say đến mộng mị đầu óc. May nhờ có thâm niên trải đời, vòng xã giao rộng khắp, nên trên mặt gã vẫn giữ được vẻ bình ổn không đến nỗi nào.
“Cậu Lý, khi nãy làm phiền cậu nghỉ ngơi, tụi tôi thật sơ ý quá, lần sau nhất định sẽ chú ý, nhất định sẽ chú ý…” Thực ra, vừa rồi lúc người mặc áo ngủ này xuất hiện, đã khiến mọi người hiểu lầm rằng đối phương chỉ cỡ thiếu niên non nớt là cùng. Kết quả, đến khi ngồi gần, nom người ấy vẫn trẻ tuổi như thế, song với vóc dáng dong dỏng cao, đường nét thanh thoát, phong thái lãnh tĩnh mà chững trạc, rõ rành rành là một cậu trai trưởng thành.
Lý Huỳnh Lam lắc đầu, mỉm cười: “Anh Quý, tôi gọi anh như vậy anh cũng đừng khách sáo làm gì, cứ gọi tôi Huỳnh Lam là được. Kỳ thực không sao cả, vốn dĩ tôi thức từ sớm rồi, nghe các anh nói chuyện còn thấy rất thú vị, nhờ vậy mà biết được không ít thứ.”
Cao Khôn cầm một tách khác rót trà cho Lý Huỳnh Lam, cậu đưa tay nhận, thế nhưng anh còn rút thêm tấm lót dưới bàn và thử nhiệt độ trà vài lần, mới trao qua tay cậu.
Diêu Chính Quý thoáng thấy hành động kia của Cao Khôn, chợt nghe Lý Huỳnh Lam nói lời này thì không khỏi ngẩn ra, nhếch khóe môi cứng nhắc: “… Tụi tôi chỉ giỡn chơi thôi, giỡn chơi thôi…”
A Thành kế bên cũng lên tiếng phụ họa: “Chị dâu, anh Khôn chưa tới mấy chỗ đấy bao giờ đâu, tụi em gọi hoài mà ảnh chẳng chịu đi lần nào cả… Với lại đám người chỗ đó đâu có…” Hình như hắn muốn nói, đâu có so được với chị dâu, nhưng Diêu Chính Quý đã nện cho một phát nuốt luôn về.
Chính vì không thể so nên dẫu nói gì đi nữa cũng như một sự sỉ nhục.
A Thành thiệt muốn tự vả vài cái thì thấy Lý Huỳnh Lam đang nhìn thẳng vào mình, hắn bao năm lăn lộn với Diêu Chính Quý nên cũng tôi luyện được một da mặt dày như tường thành, vậy mà giờ bị ánh mắt ấy nhìn cho bừng cả mặt, sau hồi lâu chẳng thốt nổi thành lời.
Mãi khi Lý Huỳnh hỏi: “Anh gọi tôi là gì?”
A Thành sững ra.
Lý Huỳnh Lam hừ một tiếng, âm điệu nhẹ nhàng, chẳng hề có khí phách. Tim A Thành hẫng mất một nhịp, thoáng nhìn Cao Khôn nãy giờ chỉ giữ im lặng bên cạnh người nọ, mau mắn sửa lời.
“Anh, Anh Lam…”
“Nghe già vậy sao.” Lý Huỳnh Lam nhíu mày than phiền, những người này hẳn phải lớn hơn cậu mà, chẳng qua nhất thời chưa nghĩ ra xưng hô nào phù hợp.
May mà có Diêu Chính Quý nhanh nhạy, bảo: “Phải gọi Lam thiếu.”
Lý Huỳnh Lam nhướng mày, nhưng vì có Cao Khôn bên cạnh gật đầu nên liền không nói gì nữa.
Cậu tỉnh rồi thì mọi người cùng ăn cơm thôi.
Rượu là do Diêu Chính Quý mang đến, song nguyên bàn đồ ăn phong phú này vẫn khiến người ta ngạc nhiên quá đỗi.
“Quào… Tay nghề anh Khôn tuyệt quá đi mất…” Mấy tên đàn em khen lấy khen để.
Cao Khôn cười bảo: “Làm đại thôi, ăn đỡ đi.”
Mặc đám đàn em hai bên ríu rít tâng bốc, Diêu Chính Quý chỉ tập trung theo dõi mỗi động tác của Cao Khôn, thấy anh lấy chén nhỏ xới cơm rồi múc canh đặt trước mặt Lý Huỳnh Lam, gắp thêm chút thịt, còn lóc xương sạch sẽ mới bỏ vào chén cho cậu, lộ rõ sự săn sóc tỉ mẩn từng tí một, chẳng bởi có họ ở đây mà mảy may kiêng dè, không những thế, Lý Huỳnh Lam cũng rất tự nhiên, như thể đó đã là thói quen khi họ ở chung, là lẽ đương nhiên được tích lũy qua bao năm tháng.
“Không biết Huỳnh Lam làm nghề gì nhỉ?” Diêu Chính Quý nhấp một ngụm hỏi.
Lý Huỳnh Lam định mở miệng thì ai đó đã cất giọng nghi vấn: “Hình như tôi từng thấy Lam thiếu trên tivi rồi thì phải…”
“Tôi cũng vậy…”
“Hình như là quảng cáo…”
Bấy giờ vang lên từng đợt nghị luận xôn xao, Lý Huỳnh Lam thản nhiên gật đầu: “Có lên vài lần, kiếm chút đỉnh tiền.”
“Thế chẳng phải ‘sao’ ư…” A Thành sửng sốt, quay qua nhìn Cao Khôn, trong mắt đầy vẻ khó tin.
Cao Khôn mở lời: “Huỳnh Lam rất kín tiếng.” Ý để họ đừng ngạc nhiên và lắm miệng.
Mọi người hiểu ngay, gật đầu.
Diêu Chính Quý tò mò: “Vậy hai người…”
“Quen biết từ nhỏ.” Lý Huỳnh Lam thẳng thắn, nói đoạn chợt cầm lên chiếc ly bên cạnh, rót rượu đến nửa, nâng ly với Diêu Chính Quý, “Anh Quý, tôi tự thay mặt cảm ơn anh đã quan tâm Cao Khôn mấy năm qua, anh ấy ra ngoài vẫn không bỏ mặc, kiếm được chút tiền cũng chẳng dễ gì, may mà nhờ có anh không ngại dạy bảo.”
Dứt lời, hào sảng ngửa đầu làm một hơi cạn sạch, Cao Khôn giữa chừng muốn ngăn cản nhưng lại bị Lý Huỳnh Lam giữ chặt tay áp lên đùi, anh không bỏ ra, đành bất lực nhìn chiếc ly dần thấy đáy.
Mà Diêu Chính Quý bên kia, nghe lời này thì dở khóc dở cười chẳng biết làm sao, gã cho Cao Khôn một ánh mắt ngụ ý “Vị này nhà chú chẳng phải dạng vừa đâu”. Đành rằng câu nọ như một lời cảm tạ, cách nói cũng thành tâm tôn trọng, chẳng qua, nửa câu đầu nghe thì ấm lòng lắm, nhưng vế sau đã vô tình xiên cho một nhát, đau lòng quá thể mà nào nổi giận được. Bởi lẽ giận thì khác nào tự ịn lên mặt bốn chữ ‘lòng dạ hẹp hòi’. Và hơn nữa, cậu nhỏ này nói đâu có sai.
Diêu Chính Quý hết cách bèn cười gượng gạo.
Tửu lượng của Lý Huỳnh Lam không tốt, cả một ly ở Cố Nhân Phường lần đó còn khó trụ nổi, huống chi hiện giờ uống rượu mạnh này của Diêu Chính Quý, nên không bao lâu sau đầu óc cậu đã có chút lâng lâng. Thế nhưng, cậu không có ý định xuống bàn. Phải chăng do tâm trạng hôm nay không tệ, nên mặc cho choáng váng và chẳng thể chen vào câu nào, cậu vẫn ngồi đây nghe những người này mồm năm miệng mười, thậm chí Lý Huỳnh Lam còn thấy rất thú vị là đằng khác.
Về phần Diêu Chính Quý, thời gian đầu tiếp xúc với Lý Huỳnh Lam, gã đã cho rằng người này không phải mẫu người đại trà, vơ đại được cả nắm. Tuy rằng, đa phần do nể nang Cao Khôn ở đây, nên lời nói cử chỉ mọi người đều dè dặt cẩn thận. Song thật ra, lưu manh thời buổi này đâu phải ai cũng lụi bại sống chui rúc trong mấy khu nhà ổ chuột u tối, cái quan trọng là chỉ cần có tiền thì nơi sa hoa trụy lạc nào mà chưa đến được, bởi thế đây không phải lần đầu họ gặp ‘sao’. Mà bên cạnh đó, việc một số người có chút tiếng tăm lập tức treo biển hành nghề đã chẳng còn xa lạ gì nữa, Diêu Chính Quý quá rành vụ này vì mấy ông chủ lớn gã quen biết từng bao không ít người như thế. Ấy nhưng, Lý Huỳnh Lam với những kẻ bán mặt bán phấn nọ không hề giống nhau, khí chất và diện mạo ấy không phải kiểu mặc đẹp mà ra, cũng không phải kiểu người đẹp vì lụa như người ta thường nói. Mặt khác, khi ai đó nói chuyện với cậu, âm điệu của họ sẽ bất giác nhỏ đi ba phần, chỉ mong sao giấu nhẹm ngay tính chất lỗ mãng trên người mình, cả thuốc cũng nghỉ hút.
Tuy nhiên, sau một hồi dùng cơm, mọi người cũng vơi bớt cảm giác mất tự nhiên. Dẫu cho bề ngoài Lý Huỳnh Lam vẫn có khoảng cách với người lạ nhưng cậu không hề tỏ ra phách lối tự kiêu, không chê bọn họ thô lỗ, cũng chẳng khinh nhờn họ không có trình độ học vấn, trái lại còn có hứng thú nghe họ khoác lác khí thế, thỉnh thoảng sẽ hỏi ít vấn đề dễ hiểu, khơi cho họ thêm đề tài để chém gió. Nhưng thật kỳ lạ là cuộc trò chuyện hôm nay vẫn có một sự hòa hợp khôn tả, cộng thêm tác dụng của rượu, không khí hứng khởi hẳn lên.
Lúc này Diêu Chính Quý đứng dậy, ra hiệu Cao Khôn biết mình muốn làm một điếu, Cao Khôn quét mắt nhìn mặt bàn một vòng, lại nhìn A Thành đang nằm đằng kia kể chuyện cho Lý Huỳnh Lam, gật đầu theo ra ngoài.
Anh không hút thuốc mà chỉ dẫn đường cho Diêu Chính Quý.
Diêu Chính Quý rít một hơi, khẽ phà ra khói trắng, hỏi Cao Khôn: “Quen biết từ nhỏ thật à?”
Cao Khôn gật đầu.
“Cậu ấy biết chuyện của chú chưa?”
Cao Khôn tựa vào lan can, nhìn mảng sân tối đen dưới lầu: “Đa phần đều biết.”
Diêu Chính Quý hiểu ý, những nghi vấn trong lòng dần được sáng tỏ, gật gật đầu: “Chẳng dễ gì, chẳng dễ gì…” Gã không ngừng cảm thán, nghĩ đoạn chợt nện Cao Khôn một quyền, “Mẹ kiếp, chú cũng biết giấu thật đấy, hại anh đây mất mẹ nó cả đống tâm tư, té ra là diếm bảo bối cho mình từ đời nào rồi. Shh, mà cũng phải thôi, đúng là nên giấu đi…” Nếu đổi là ai đi nữa cũng không nỡ lấy ra cho kẻ khác nhìn.
Cao Khôn không giải thích gì thêm về quan hệ rối rắm của họ với đối phương: “Em chỉ muốn sống an ổn thôi.”
“Chỗ anh Mã hiện giờ vẫn tốt chứ? Anh nghe Hỉ Nhạc bảo chú tính đi học đầu bếp?”
Cao Khôn cũng lười đi trách Hỉ Nhạc lắm lời, thoải mái gật đầu: “Nhưng còn sớm, để xem tình hình đã…”
“Sớm gì mà sớm, cứ làm đi, tới lúc đó anh hỗ trợ cho. Không muốn làm tà đạo mà mở quán làm ăn nghiêm chỉnh, với bản lĩnh của chú có khó gì đâu mà.”
Cao Khôn cười cười.
Diêu Chính Quý thấy nét cười ấy lại nghĩ đến những thay đổi tối nay của Cao Khôn. Dù thường ngày nom anh trầm mặc ít lời là vậy, nhưng dáng vẻ khi ở trước mặt Lý Huỳnh Lam lại cách biệt một trời, Diêu Chính Quý lần nữa thầm cảm thán trong lòng.
“Chú đúng là tìm được một cực phẩm rồi đấy, phải nói sao nhỉ, hâm mộ chết đi được…”
Hút xong điếu thuốc, hai người về phòng, đúng lúc nghe được mấy lời phát ngôn bừa bãi của A Thành.
A Thành đang nói đến đoạn lần trước họ đi đòi nợ gặp phải gã âm hiểm xảo trá, kết quả là bị Cao Khôn dần cho tơi tả, A Thành mắng: “Bản lĩnh chỉ tới đấy mà bày đặt cương trước mặt bọn tôi, nếu so về độ tàn khốc của mấy năm trong đó, hắn chẳng là cái đếch gì.”
Lý Huỳnh Lam lấy làm lạ hỏi A Thành: “Trong đó tàn khốc hơn nhiều?”
Lời này chọc đúng điểm nóng của A Thành: “Lam thiếu, cậu chưa biết cái gì gọi là ngục tù đâu, đó chính là cái nơi tập trung tất cả cặn bã của xã hội, đủ mọi thể loại bị người đời ruồng rẫy, rồi dồn hết vào trỏng, thì sao không náo nhiệt cho được.”
A Thành nói bằng giọng pha trò, đám đàn em bị hắn chọc cười ồn ã một trận, như thể nội dung câu chuyện chẳng có gì ghê gớm, cũng không phát giác đang tự chửi mình, mà trái lại còn ra chiều hứng khởi lắm.
“Trong đó đúng như kiểu ‘Mềm sợ cứng, cứng sợ ngang, ngang sợ liều mạng’ vậy, muốn đối phó được với chúng, cậu phải ác liệt hơn, còn cậu mà ngoảnh mặt làm ngơ ấy hả, vô dụng thôi, chúng cho cậu là hạng cùi bắp nhu nhược liền, bởi cậu phải thẳng tay ở điểm đó thì chúng mới không dám ức hiếp cậu nữa, đấy mới là chân lý! Tôi như thế, anh Khôn với họ cũng như thế! Mới đầu lã gã lão Ngũ hai ngón, bị anh Khôn xóa sổ đặng sau này sống dễ chịu hơn đấy thôi. Anh Quý cũng từng bảo, anh Khôn không phải người thường, thuở mới vào trỏng ảnh chẳng thèm theo ai cả, nom ảnh trẻ vậy chứ mà đã có bản lĩnh khó địch nổi rồi, như gã đui họ Chu ở khu A chẳng hạn, chuyên buôn ba cái thứ quái gở thích làm trò gây hấn, mấy thằng a dua theo không ít, rồi chẳng phải cũng bị anh Khôn tự tay giải quyết, ta nói trận đó, một đấm của ảnh, con mắt gã muốn phọt ra ngoài ——”
“—— A Thành!”
Một tiếng quát khẽ khiến A Thành tức tốc ngậm miệng, quay lại thì thấy Cao Khôn và Diêu Chính Quý đang đứng ngay cửa.
Cao Khôn khẽ cau mày, thâm trầm liếc nhìn A Thành làm hắn chẳng dám hó hé chi nữa, tầm mắt liền rơi xuống Lý Huỳnh Lam bên cạnh.
『Hết chương 71』
Tác giả :
Liễu Mãn Pha