Hung Thần
Quyển 1 - Chương 39: Chuyển biến (4)
“Reng reng reng ——”
Chiếc di động bên giường vang lên hồi chuông báo thức.
Cảm giác người trong ngực hơi giật giật, Cao Khôn vốn đã mở mắt từ rất sớm lúc này mới cẩn thận rút cánh tay bị áp cả đêm, rồi nhanh chóng tắt tiếng chuông đi.
“Mấy giờ rồi?” Lý Huỳnh Lam mơ hồ hỏi.
Cao Khôn đáp “Sáu giờ, mười giờ mới phải đi, ngủ thêm một chút nữa đi.”
Lý Huỳnh Lam trở mình, từ trong ngực Cao Khôn lăn sang bên cạnh, rồi chẳng có động tĩnh gì nữa.
Cao Khôn rón rén rời giường, mặc quần áo chỉnh tề, rồi bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho cậu.
Tuy rằng bận việc, nhưng anh vẫn cố gắng xin nghỉ ba ngày để chăm sóc cho Lý Huỳnh Lam. Trong ba ngày này, ngoại trừ ra ngoài mua đồ ăn, trên cơ bản chủ yếu vẫn vây quanh người bệnh, Lý Huỳnh Lam nhớ tới ngay từ hôm đầu tiên Cao Khôn đã chuẩn bị tất cả mọi thứ cho cậu, hơn nữa, cậu vẫn không thể ngờ anh lại có thể đa năng tới vậy, vừa làm chức hộ lý, vừa làm bảo mẫu, quản gia, thợ sửa điện nước, buổi tối còn làm lò sưởi cho cậu, kiêm nhiều chức như vậy mà chẳng hề hấn gì.
Anh vừa rời khỏi, chỗ trống trên giường lập tức lạnh lẽo, Lý Huỳnh Lam cuộn người trong chăn, không buồn ngủ mà mở to đôi mắt, một lúc sau thì cũng rời khỏi giường.
Ra khỏi toilet thì Cao Khôn mua sữa đậu nành vừa khéo trở về, Lý Huỳnh Lam ngồi xuống ăn sáng, lại thấy Cao Khôn một bên đang nhặt quần áo cũ của mình để giặt, cậu nói “Để đó, anh đừng làm.”
Cao Khôn ngừng lại, nghĩ chắc còn đồ quan trọng nên mới không xử lý được, vì thế im lặng đặt mấy bộ quần áo xuống.
Tiếp theo anh định bắt đầu dọn dẹp, chỉ là vừa mới cầm cây lau nhà lên, lại bị Lý Huỳnh Lam ngăn.
Lý Huỳnh Lam nói “Không cần vội đâu.”
Cao Khôn bảo “Mỗi ngày đều phải dọn dẹp.”
Lý Huỳnh Lam đứng lên, nhận lấy đồ trong tay anh, bảo “Bây giờ để em làm.”
Nói xong thì mang cây lau nhà vào phòng tắm, sau ra mang theo một xô nước lớn.
Cao Khôn vội đuổi theo “Không cần thế, để tôi làm.”
Lý Huỳnh Lam tỏ vẻ không nghe thấy, xoay người vào trong, Cao Khôn thấy cậu ngồi xổm trước xô nước chiến đấu với cây lau nhà, hai tay thon dài bởi vì dùng lực không đúng cách nên chẳng có cách giữ lấy đám giẻ lau kia, cực khổ vắt một lúc lâu mà chẳng có mấy nước chảy ra.
Cao Khôn sốt ruột, đưa tay lấy đồ, lại bị Lý Huỳnh Lam tránh được.
Bọt nước văng tung toé, khiến Lý Huỳnh Lam một thân ướt sũng, cũng dính vào đôi dép lê bằng lông của cậu, thế nên Lý Huỳnh Lam đơn giản ném nó sang một bên, đi chân trần lên sàn nhà.
Cao Khôn thấy vậy, rốt cuộc không nhịn được, đoạt lấy cây lau nhà “Không thể đi chân trần… Bệnh vừa mới khá hơn.”
Lý Huỳnh Lam quay đầu lại trừng anh, Cao Khôn chẳng mấy khi nghiêm khắc thế, hai người cứ mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, sau đó Lý Huỳnh Lam vơ lấy một miếng giẻ lau ra ngoài.
Cao Khôn lau nhà, vừa mới dọn khô chỗ nước chung quanh, vừa ra ngoài lại thấy Lý Huỳnh Lam trong phòng bếp đang đứng trên bệ cửa sổ lau cửa kính phía ngoài.
Cao Khôn kinh hãi, vội bước tới giữ thắt lưng cậu, khẩn trương bảo “Làm gì vậy?”
Lý Huỳnh Lam ù ù cạc cạc bị anh ôm vào ngực “Lau cửa sổ thôi.”
“Không được như thế, rất nguy hiểm” Vẻ mặt Cao Khôn nghiêm túc.
Lý Huỳnh Lam không vui “Cái này không được cái kia không được, anh sao quản nhiều vậy, chỗ nào cũng lảm nhảm thôi, nếu anh trở về đằng kia thì chẳng phải em sẽ làm một mình sao? Trước đây em cũng làm rồi, tại anh hiện giờ không quen nhìn, anh ra ngoài rồi thì cũng có làm được gì nữa đâu.”
Thấy Cao Khôn á khẩu không trả lời được, Lý Huỳnh Lam muốn dùng lực đẩy anh ra, vậy mà làm thế nào cũng không thoát được, Cao Khôn vội vàng bảo “Tôi… tôi không đi, cậu đừng làm, cứ để tôi đi.”
“Sao lại thế?” Lý Huỳnh Lam kinh ngạc “Đi làm được bao ăn bao ở chẳng phải rất tốt sao, còn có thời gian nghỉ ngơi nữa.”
Cao Khôn không đáp.
Lý Huỳnh Lam từ trên cao nhìn xuống đối phương, ánh mắt sắc nhọn, khiến Cao Khôn không thể không thở dài mà nói.
“Chỗ đó không còn phòng, thế nên tôi có thể ở đây không?”
Câu này nghe ra được mấy phần uỷ khuất, Lý Huỳnh Lam lặng lẽ phun tào, trên mặt thì lạnh lùng nguýt anh một cái “Anh bảo đi cơ mà? Ở đây vừa nát vừa cũ, điện cũng chập chờn, lại không an toàn.”
“Tôi… có thể sửa” Cao Khôn ngẩng đầu, nhìn Lý Huỳnh Lam đứng trên cao, rồi bảo “Tôi ở lại sẽ không phải sợ…”
Lời anh nói vậy mà thật nhẹ nhàng, nếu không nghe kỹ thì không phát hiện ra, nhưng ngữ khí trấn an như vậy lại khiến lồng ngực Lý Huỳnh Lam nóng lên một cách khó hiểu, nhiệt độ sau đó lan ra toàn thân.
“Ai sợ?”
Lý Huỳnh Lam bỏ cánh tay của Cao Khôn trên thắt lưng mình ra, sau đó tự mình nhảy xuống dưới, để lại cái giẻ lau ra ngoài.
Đồng hồ vừa điểm mười giờ, Vạn Hà tới đón cậu, Lý Huỳnh Lam xuống lầu ngồi vào trong xe, Vạn Hà đưa mắt nhìn cậu qua gương chiếu hậu, bị bệnh vài ngày, trên mặt cậu giờ đây đã chẳng còn chút tiều tuỵ nào, ngược lại còn có vẻ hồng nhuận hơn trước.
Thấy Vạn Hà ngẩn người, Lý Huỳnh Lam không khỏi phải thúc giục một câu “Lái xe…”
Vạn Hà thấy ngữ khí của cậu đã không còn lạnh lùng như ngày xưa, lại còn có chút nhẹ nhàng, tựa như vừa được tẩm ướt hơi nước của mùa xuân, vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng bên trong vạn vật đã nảy mầm, tràn đầy sức sống.
Vạn Hà không khỏi nhìn lướt qua cái bóng bên ngoài ban công trên tầng bảy một cái, tiện đà khởi động máy rời đi.
Giữa trưa, Lý Huỳnh Lam vừa tan tiết diễn xuất, suy xét tới việc cơ thể cậu vừa bị bệnh mấy ngày trước, huấn luyện viên đề nghị trợ lý làm cho cậu phần cơm dinh dưỡng đặc biệt.
Lý Huỳnh Lam mở di động ra rồi chụp suất cơm lại, sau đó gửi tin nhắn cho ‘Đầu Gỗ’.
‘Hi vọng anh dừng để xuất hiện loại thực đơn này ở nhà nhé [Ảnh] Mau reply đi, chán quá chán quá!”
‘Ừ, biết.’
Sau đó đối phương lại gửi thêm một tin nữa.
‘Rau xanh có rất nhiều dinh dưỡng.’
Lý Huỳnh Lam nhìn chằm chằm màn hình mà nhếch mép, đang muốn gửi tin phản hồi, bỗng nhiên trong phòng lại bị người ta gõ cửa, cậu tưởng Tiểu Sa hay Tiểu Bao tới, nên thấp giọng nói “Mời vào.” Kết quả có tiếng mở cửa, nhưng mãi không thấy động tĩnh gì, Lý Huỳnh Lam không khỏi ngẩng đầu, chỉ thấy một người quen đứng ở đó, thấy đối phương, khoé miệng đang nhếch của Lý Huỳnh Lam chậm rãi kéo xuống.
Chu Chí Thành cũng không hề xem nhẹ khuôn mặt vốn đang tươi cười của Lý Huỳnh Lam vừa nhìn thấy mình thì lạnh lẽo dần, hiển nhiên trong mấy ngày này hắn đang rối rắm vạn phần, người trước mặt cũng chẳng vì hắn mà ảnh hưởng tới tâm trạng hiện giờ, ngược lại có lẽ vẫn rất tốt.
Chu Chí Thành nắm chặt tay, đem lời muốn nói nhắc lại trong bụng thầm nhủ qua vài lượt, tạm thời áp chế cảm xúc hiện giờ, chỉ cười nói với Lý Huỳnh Lam “Đi ngang qua công ty, tiện thể vào xem cậu, cậu giờ có bận không?”
Lý Huỳnh Lam nhét di động trở về, cũng chẳng có ý mời Chu Chí Thành ngồi xuống, chỉ bảo “Ừ, lát nữa tôi còn có tiết.”
Chu Chí Thành gật đầu, nhìn vào bát ăn của cậu “Sao lại ăn mấy đồ này?” Đầu óc sau đó nhanh chóng chuyển động, lo lắng hỏi “Cậu bị bệnh à?” Nhớ tới lần trước Lý Huỳnh Lam không thoải mái hình như cũng ăn những thứ này.
“Không…” Lý Huỳnh Lam trả lời ngắn gọn, rõ ràng tỏ ý không muốn tiếp tục đề tài này.
Chu Chí Thành dĩ nhiên hiểu ra, hơn nữa thái độ của Lý Huỳnh Lam với hắn còn lãnh đạm hơn cả trước, cơ hồ đã cực kỳ lạnh lùng rồi, thậm chí chẳng khác gì với những người râu ria xung quanh.
Chu Chí Thành trong lòng thất vọng, nhưng vẫn không nhịn được mà nói “Cậu… hình như giận tôi? Hôm ở hậu trường sau rạp hát dường như chúng ta có hiểu lầm gì đó thì phải, tôi cảm thấy mình cần giải thích với cậu.”
“Hiểu lầm…” Lý Huỳnh Lam lặp lại hai từ này, phảng phất như có ý gì đó sâu xa hơn, cậu gật đầu “Hẳn là có, thế nhưng cậu xác định muốn giải thích việc này rõ ràng sao?”
Chu Chí Thành không phải là kẻ ngốc, hắn cảm giác ý của mình và Lý Huỳnh Lam nói có vẻ không ăn nhập cho lắm, nhưng hắn vẫn có chút sốt ruột, hai người quen nhau đã sáu năm trời, trừ những ngày mới quen Lý Huỳnh Lam đối với hắn từng có khẩu khí như vậy, sau đó hai người thân dần, Chu Chí Thành vẫn là người bạn thân thiết nhất của Lý Huỳnh Lam, so với mẹ và ông ngoại có lẽ còn thân cận hơn, quan hệ này hắn phải cố gắng bao lâu mới có được như bây giờ, vậy mà lúc này hắn lại có thể đánh mất tín nhiệm của cậu, chỉ bởi vì một kẻ qua đường giáp vừa gặp.
Vậy nên, Chu Chí Thành cảm thấy đây chính là cửa ải mà hắn cần phải vượt qua, để trở thành người bên cạnh cậu có thể cần tới thời gian, nhưng tình cảm như vậy sao có thể chấm dứt được, chỉ cần hắn giải thích rõ ràng thì sẽ ổn thôi, bản thân hắn từ trước tới giờ làm mọi việc là vì Lý Huỳnh Lam, Lý Huỳnh Lam hẳn sẽ hiểu được, cho nên không khó, không hề khó…
Chu Chí Thành trong lòng an ủi mình vậy, sau đó bắt đầu thao thao bất tuyệt giải thích tình huống ngày hôm ấy, kể rằng Cao Khôn đột ngột xuất hiện như thế nào, Hạ Tuấn Đồng vô lý ra làm sao, chính hắn cũng cảm thấy rất xin lỗi vì không ngăn cản đối phương, và cam đoan lần tới sẽ không phát sinh chuyện tương tự.
Lý Huỳnh Lam yên lặng mà nghe, vừa dùng chiếc thìa nhỏ bằng bạc quấy quấy bát cháo, thẳng đến khi Chu Chí Thành nói tới đoạn “Nếu anh ta là bạn của cậu, sau này cũng coi như là bạn của tôi, rồi hôm nào có thể tụ tập với nhau”, Lý Huỳnh Lam bỗng ngắt lời đối phương.
“Anh ấy không phải là bạn tôi.”
Chu Chí Thành sửng sốt “Cái gì?”
Lý Huỳnh Lam nhìn hắn, tỏ vẻ không nghe thấy âm thanh sợ hãi của hắn, lặp lại một lần nữa “Cao Khôn không phải là bạn tôi.”
Không đợi Chu Chí Thành hỏi lại, cậu đã bổ sung “Phải là tôi không hy vọng là như vậy mới đúng, tôi không muốn thế, không thích loại quan hệ này.”
“Vậy…” là quan hệ gì? Bốn chữ sau Chu Chí Thành nhất thời chẳng có dũng khí hỏi ra.
Lý Huỳnh Lam nhíu mày, giống như hơi trăn trở “Tôi vẫn luôn nghĩ chuyện đó, nhưng mà tôi cứ nghĩ, mà anh ấy lại không, thế nên cũng chẳng quan trọng” Nói tới đây, Lý Huỳnh Lam vậy mà lại thoải mái mỉm cười, trong mắt của Chu Chí Thành nụ cười ấy ngọt ngào nhường nào, sáng rực khiến hắn cực kỳ chói mắt “Chỉ cần anh ấy không đi nữa, thì chuyện ấy chẳng có gì là quan trọng, anh ấy thích là được.”
Thái độ thẳng thắn của Lý Huỳnh Lam khiến vẻ mặt của Chu Chí Thành trong nháy mắt trở nên vặn vẹo, hắn kiên nhẫn “Vậy còn tôi thì sao? Tôi đã là bạn cậu bao nhiêu năm rồi…”
“Chuyện này tôi biết…” Lý Huỳnh Lam một lần nữa ngắt lời hắn, cậu nâng mí mắt lên, ánh mắt vừa bình tĩnh vừa hờ hững “Vậy nên, tôi cảm thấy cần cân nhắc mối quan hệ giữa chúng ta một lần nữa.”
Da mặt Chu Chí Thành co rúm, ánh mắt hồng lên “Huỳnh Lam, cậu không thể như vậy… Tôi đối với cậu… Tôi vẫn luôn không dám nói ra, chỉ vì cố kỵ suy nghĩ của cậu, tại sao cậu không thể cho tôi một cơ hội…”
Lý Huỳnh Lam mặt không đổi sắc “Bởi vì nếu cho cậu, tôi sẽ không còn cơ hội.”
Chu Chí Thành như bị sét đánh.
“Hơn nữa, cậu không nên có ý thương tổn Cao Khôn, ai cũng không thể tổn thương anh ấy.” Dù có ý định thôi cũng đừng hòng…
Ánh mắt quyết liệt của Lý Huỳnh Lam giống hệt như hàng ngàn thanh đao xuyên qua tim Chu Chí Thành, câu nói kia khiến đôi mắt của một người đàn ông kiên cường như vậy nổi lên ánh nước.
Lý Huỳnh Lam thấy vậy, trên mặt rốt cuộc lộ ra một tia xin lỗi thản nhiên, chỉ là động tác của cậu lại chẳng hề do dự, cậu đứng dậy mở cửa cho Chu Chí Thành.
“Tôi xin lỗi.”
Chu Chí Thành làm bộ muốn tiến lên, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt của Lý Huỳnh Lam vừa thống khổ vừa phẫn nộ “Tại sao đột nhiên lại là anh ta, vì sao…” Hắn không hiểu, không thể chấp nhận, giấc mộng nhiều năm như vậy, giờ tỉnh lại thực quá tàn nhẫn, cũng thật đột ngột.
Nhưng mà, câu trả lời của Lý Huỳnh Lam là.
“Không phải là đột nhiên, mà đã từ rất lâu rồi.”
Chiếc di động bên giường vang lên hồi chuông báo thức.
Cảm giác người trong ngực hơi giật giật, Cao Khôn vốn đã mở mắt từ rất sớm lúc này mới cẩn thận rút cánh tay bị áp cả đêm, rồi nhanh chóng tắt tiếng chuông đi.
“Mấy giờ rồi?” Lý Huỳnh Lam mơ hồ hỏi.
Cao Khôn đáp “Sáu giờ, mười giờ mới phải đi, ngủ thêm một chút nữa đi.”
Lý Huỳnh Lam trở mình, từ trong ngực Cao Khôn lăn sang bên cạnh, rồi chẳng có động tĩnh gì nữa.
Cao Khôn rón rén rời giường, mặc quần áo chỉnh tề, rồi bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho cậu.
Tuy rằng bận việc, nhưng anh vẫn cố gắng xin nghỉ ba ngày để chăm sóc cho Lý Huỳnh Lam. Trong ba ngày này, ngoại trừ ra ngoài mua đồ ăn, trên cơ bản chủ yếu vẫn vây quanh người bệnh, Lý Huỳnh Lam nhớ tới ngay từ hôm đầu tiên Cao Khôn đã chuẩn bị tất cả mọi thứ cho cậu, hơn nữa, cậu vẫn không thể ngờ anh lại có thể đa năng tới vậy, vừa làm chức hộ lý, vừa làm bảo mẫu, quản gia, thợ sửa điện nước, buổi tối còn làm lò sưởi cho cậu, kiêm nhiều chức như vậy mà chẳng hề hấn gì.
Anh vừa rời khỏi, chỗ trống trên giường lập tức lạnh lẽo, Lý Huỳnh Lam cuộn người trong chăn, không buồn ngủ mà mở to đôi mắt, một lúc sau thì cũng rời khỏi giường.
Ra khỏi toilet thì Cao Khôn mua sữa đậu nành vừa khéo trở về, Lý Huỳnh Lam ngồi xuống ăn sáng, lại thấy Cao Khôn một bên đang nhặt quần áo cũ của mình để giặt, cậu nói “Để đó, anh đừng làm.”
Cao Khôn ngừng lại, nghĩ chắc còn đồ quan trọng nên mới không xử lý được, vì thế im lặng đặt mấy bộ quần áo xuống.
Tiếp theo anh định bắt đầu dọn dẹp, chỉ là vừa mới cầm cây lau nhà lên, lại bị Lý Huỳnh Lam ngăn.
Lý Huỳnh Lam nói “Không cần vội đâu.”
Cao Khôn bảo “Mỗi ngày đều phải dọn dẹp.”
Lý Huỳnh Lam đứng lên, nhận lấy đồ trong tay anh, bảo “Bây giờ để em làm.”
Nói xong thì mang cây lau nhà vào phòng tắm, sau ra mang theo một xô nước lớn.
Cao Khôn vội đuổi theo “Không cần thế, để tôi làm.”
Lý Huỳnh Lam tỏ vẻ không nghe thấy, xoay người vào trong, Cao Khôn thấy cậu ngồi xổm trước xô nước chiến đấu với cây lau nhà, hai tay thon dài bởi vì dùng lực không đúng cách nên chẳng có cách giữ lấy đám giẻ lau kia, cực khổ vắt một lúc lâu mà chẳng có mấy nước chảy ra.
Cao Khôn sốt ruột, đưa tay lấy đồ, lại bị Lý Huỳnh Lam tránh được.
Bọt nước văng tung toé, khiến Lý Huỳnh Lam một thân ướt sũng, cũng dính vào đôi dép lê bằng lông của cậu, thế nên Lý Huỳnh Lam đơn giản ném nó sang một bên, đi chân trần lên sàn nhà.
Cao Khôn thấy vậy, rốt cuộc không nhịn được, đoạt lấy cây lau nhà “Không thể đi chân trần… Bệnh vừa mới khá hơn.”
Lý Huỳnh Lam quay đầu lại trừng anh, Cao Khôn chẳng mấy khi nghiêm khắc thế, hai người cứ mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, sau đó Lý Huỳnh Lam vơ lấy một miếng giẻ lau ra ngoài.
Cao Khôn lau nhà, vừa mới dọn khô chỗ nước chung quanh, vừa ra ngoài lại thấy Lý Huỳnh Lam trong phòng bếp đang đứng trên bệ cửa sổ lau cửa kính phía ngoài.
Cao Khôn kinh hãi, vội bước tới giữ thắt lưng cậu, khẩn trương bảo “Làm gì vậy?”
Lý Huỳnh Lam ù ù cạc cạc bị anh ôm vào ngực “Lau cửa sổ thôi.”
“Không được như thế, rất nguy hiểm” Vẻ mặt Cao Khôn nghiêm túc.
Lý Huỳnh Lam không vui “Cái này không được cái kia không được, anh sao quản nhiều vậy, chỗ nào cũng lảm nhảm thôi, nếu anh trở về đằng kia thì chẳng phải em sẽ làm một mình sao? Trước đây em cũng làm rồi, tại anh hiện giờ không quen nhìn, anh ra ngoài rồi thì cũng có làm được gì nữa đâu.”
Thấy Cao Khôn á khẩu không trả lời được, Lý Huỳnh Lam muốn dùng lực đẩy anh ra, vậy mà làm thế nào cũng không thoát được, Cao Khôn vội vàng bảo “Tôi… tôi không đi, cậu đừng làm, cứ để tôi đi.”
“Sao lại thế?” Lý Huỳnh Lam kinh ngạc “Đi làm được bao ăn bao ở chẳng phải rất tốt sao, còn có thời gian nghỉ ngơi nữa.”
Cao Khôn không đáp.
Lý Huỳnh Lam từ trên cao nhìn xuống đối phương, ánh mắt sắc nhọn, khiến Cao Khôn không thể không thở dài mà nói.
“Chỗ đó không còn phòng, thế nên tôi có thể ở đây không?”
Câu này nghe ra được mấy phần uỷ khuất, Lý Huỳnh Lam lặng lẽ phun tào, trên mặt thì lạnh lùng nguýt anh một cái “Anh bảo đi cơ mà? Ở đây vừa nát vừa cũ, điện cũng chập chờn, lại không an toàn.”
“Tôi… có thể sửa” Cao Khôn ngẩng đầu, nhìn Lý Huỳnh Lam đứng trên cao, rồi bảo “Tôi ở lại sẽ không phải sợ…”
Lời anh nói vậy mà thật nhẹ nhàng, nếu không nghe kỹ thì không phát hiện ra, nhưng ngữ khí trấn an như vậy lại khiến lồng ngực Lý Huỳnh Lam nóng lên một cách khó hiểu, nhiệt độ sau đó lan ra toàn thân.
“Ai sợ?”
Lý Huỳnh Lam bỏ cánh tay của Cao Khôn trên thắt lưng mình ra, sau đó tự mình nhảy xuống dưới, để lại cái giẻ lau ra ngoài.
Đồng hồ vừa điểm mười giờ, Vạn Hà tới đón cậu, Lý Huỳnh Lam xuống lầu ngồi vào trong xe, Vạn Hà đưa mắt nhìn cậu qua gương chiếu hậu, bị bệnh vài ngày, trên mặt cậu giờ đây đã chẳng còn chút tiều tuỵ nào, ngược lại còn có vẻ hồng nhuận hơn trước.
Thấy Vạn Hà ngẩn người, Lý Huỳnh Lam không khỏi phải thúc giục một câu “Lái xe…”
Vạn Hà thấy ngữ khí của cậu đã không còn lạnh lùng như ngày xưa, lại còn có chút nhẹ nhàng, tựa như vừa được tẩm ướt hơi nước của mùa xuân, vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng bên trong vạn vật đã nảy mầm, tràn đầy sức sống.
Vạn Hà không khỏi nhìn lướt qua cái bóng bên ngoài ban công trên tầng bảy một cái, tiện đà khởi động máy rời đi.
Giữa trưa, Lý Huỳnh Lam vừa tan tiết diễn xuất, suy xét tới việc cơ thể cậu vừa bị bệnh mấy ngày trước, huấn luyện viên đề nghị trợ lý làm cho cậu phần cơm dinh dưỡng đặc biệt.
Lý Huỳnh Lam mở di động ra rồi chụp suất cơm lại, sau đó gửi tin nhắn cho ‘Đầu Gỗ’.
‘Hi vọng anh dừng để xuất hiện loại thực đơn này ở nhà nhé [Ảnh] Mau reply đi, chán quá chán quá!”
‘Ừ, biết.’
Sau đó đối phương lại gửi thêm một tin nữa.
‘Rau xanh có rất nhiều dinh dưỡng.’
Lý Huỳnh Lam nhìn chằm chằm màn hình mà nhếch mép, đang muốn gửi tin phản hồi, bỗng nhiên trong phòng lại bị người ta gõ cửa, cậu tưởng Tiểu Sa hay Tiểu Bao tới, nên thấp giọng nói “Mời vào.” Kết quả có tiếng mở cửa, nhưng mãi không thấy động tĩnh gì, Lý Huỳnh Lam không khỏi ngẩng đầu, chỉ thấy một người quen đứng ở đó, thấy đối phương, khoé miệng đang nhếch của Lý Huỳnh Lam chậm rãi kéo xuống.
Chu Chí Thành cũng không hề xem nhẹ khuôn mặt vốn đang tươi cười của Lý Huỳnh Lam vừa nhìn thấy mình thì lạnh lẽo dần, hiển nhiên trong mấy ngày này hắn đang rối rắm vạn phần, người trước mặt cũng chẳng vì hắn mà ảnh hưởng tới tâm trạng hiện giờ, ngược lại có lẽ vẫn rất tốt.
Chu Chí Thành nắm chặt tay, đem lời muốn nói nhắc lại trong bụng thầm nhủ qua vài lượt, tạm thời áp chế cảm xúc hiện giờ, chỉ cười nói với Lý Huỳnh Lam “Đi ngang qua công ty, tiện thể vào xem cậu, cậu giờ có bận không?”
Lý Huỳnh Lam nhét di động trở về, cũng chẳng có ý mời Chu Chí Thành ngồi xuống, chỉ bảo “Ừ, lát nữa tôi còn có tiết.”
Chu Chí Thành gật đầu, nhìn vào bát ăn của cậu “Sao lại ăn mấy đồ này?” Đầu óc sau đó nhanh chóng chuyển động, lo lắng hỏi “Cậu bị bệnh à?” Nhớ tới lần trước Lý Huỳnh Lam không thoải mái hình như cũng ăn những thứ này.
“Không…” Lý Huỳnh Lam trả lời ngắn gọn, rõ ràng tỏ ý không muốn tiếp tục đề tài này.
Chu Chí Thành dĩ nhiên hiểu ra, hơn nữa thái độ của Lý Huỳnh Lam với hắn còn lãnh đạm hơn cả trước, cơ hồ đã cực kỳ lạnh lùng rồi, thậm chí chẳng khác gì với những người râu ria xung quanh.
Chu Chí Thành trong lòng thất vọng, nhưng vẫn không nhịn được mà nói “Cậu… hình như giận tôi? Hôm ở hậu trường sau rạp hát dường như chúng ta có hiểu lầm gì đó thì phải, tôi cảm thấy mình cần giải thích với cậu.”
“Hiểu lầm…” Lý Huỳnh Lam lặp lại hai từ này, phảng phất như có ý gì đó sâu xa hơn, cậu gật đầu “Hẳn là có, thế nhưng cậu xác định muốn giải thích việc này rõ ràng sao?”
Chu Chí Thành không phải là kẻ ngốc, hắn cảm giác ý của mình và Lý Huỳnh Lam nói có vẻ không ăn nhập cho lắm, nhưng hắn vẫn có chút sốt ruột, hai người quen nhau đã sáu năm trời, trừ những ngày mới quen Lý Huỳnh Lam đối với hắn từng có khẩu khí như vậy, sau đó hai người thân dần, Chu Chí Thành vẫn là người bạn thân thiết nhất của Lý Huỳnh Lam, so với mẹ và ông ngoại có lẽ còn thân cận hơn, quan hệ này hắn phải cố gắng bao lâu mới có được như bây giờ, vậy mà lúc này hắn lại có thể đánh mất tín nhiệm của cậu, chỉ bởi vì một kẻ qua đường giáp vừa gặp.
Vậy nên, Chu Chí Thành cảm thấy đây chính là cửa ải mà hắn cần phải vượt qua, để trở thành người bên cạnh cậu có thể cần tới thời gian, nhưng tình cảm như vậy sao có thể chấm dứt được, chỉ cần hắn giải thích rõ ràng thì sẽ ổn thôi, bản thân hắn từ trước tới giờ làm mọi việc là vì Lý Huỳnh Lam, Lý Huỳnh Lam hẳn sẽ hiểu được, cho nên không khó, không hề khó…
Chu Chí Thành trong lòng an ủi mình vậy, sau đó bắt đầu thao thao bất tuyệt giải thích tình huống ngày hôm ấy, kể rằng Cao Khôn đột ngột xuất hiện như thế nào, Hạ Tuấn Đồng vô lý ra làm sao, chính hắn cũng cảm thấy rất xin lỗi vì không ngăn cản đối phương, và cam đoan lần tới sẽ không phát sinh chuyện tương tự.
Lý Huỳnh Lam yên lặng mà nghe, vừa dùng chiếc thìa nhỏ bằng bạc quấy quấy bát cháo, thẳng đến khi Chu Chí Thành nói tới đoạn “Nếu anh ta là bạn của cậu, sau này cũng coi như là bạn của tôi, rồi hôm nào có thể tụ tập với nhau”, Lý Huỳnh Lam bỗng ngắt lời đối phương.
“Anh ấy không phải là bạn tôi.”
Chu Chí Thành sửng sốt “Cái gì?”
Lý Huỳnh Lam nhìn hắn, tỏ vẻ không nghe thấy âm thanh sợ hãi của hắn, lặp lại một lần nữa “Cao Khôn không phải là bạn tôi.”
Không đợi Chu Chí Thành hỏi lại, cậu đã bổ sung “Phải là tôi không hy vọng là như vậy mới đúng, tôi không muốn thế, không thích loại quan hệ này.”
“Vậy…” là quan hệ gì? Bốn chữ sau Chu Chí Thành nhất thời chẳng có dũng khí hỏi ra.
Lý Huỳnh Lam nhíu mày, giống như hơi trăn trở “Tôi vẫn luôn nghĩ chuyện đó, nhưng mà tôi cứ nghĩ, mà anh ấy lại không, thế nên cũng chẳng quan trọng” Nói tới đây, Lý Huỳnh Lam vậy mà lại thoải mái mỉm cười, trong mắt của Chu Chí Thành nụ cười ấy ngọt ngào nhường nào, sáng rực khiến hắn cực kỳ chói mắt “Chỉ cần anh ấy không đi nữa, thì chuyện ấy chẳng có gì là quan trọng, anh ấy thích là được.”
Thái độ thẳng thắn của Lý Huỳnh Lam khiến vẻ mặt của Chu Chí Thành trong nháy mắt trở nên vặn vẹo, hắn kiên nhẫn “Vậy còn tôi thì sao? Tôi đã là bạn cậu bao nhiêu năm rồi…”
“Chuyện này tôi biết…” Lý Huỳnh Lam một lần nữa ngắt lời hắn, cậu nâng mí mắt lên, ánh mắt vừa bình tĩnh vừa hờ hững “Vậy nên, tôi cảm thấy cần cân nhắc mối quan hệ giữa chúng ta một lần nữa.”
Da mặt Chu Chí Thành co rúm, ánh mắt hồng lên “Huỳnh Lam, cậu không thể như vậy… Tôi đối với cậu… Tôi vẫn luôn không dám nói ra, chỉ vì cố kỵ suy nghĩ của cậu, tại sao cậu không thể cho tôi một cơ hội…”
Lý Huỳnh Lam mặt không đổi sắc “Bởi vì nếu cho cậu, tôi sẽ không còn cơ hội.”
Chu Chí Thành như bị sét đánh.
“Hơn nữa, cậu không nên có ý thương tổn Cao Khôn, ai cũng không thể tổn thương anh ấy.” Dù có ý định thôi cũng đừng hòng…
Ánh mắt quyết liệt của Lý Huỳnh Lam giống hệt như hàng ngàn thanh đao xuyên qua tim Chu Chí Thành, câu nói kia khiến đôi mắt của một người đàn ông kiên cường như vậy nổi lên ánh nước.
Lý Huỳnh Lam thấy vậy, trên mặt rốt cuộc lộ ra một tia xin lỗi thản nhiên, chỉ là động tác của cậu lại chẳng hề do dự, cậu đứng dậy mở cửa cho Chu Chí Thành.
“Tôi xin lỗi.”
Chu Chí Thành làm bộ muốn tiến lên, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt của Lý Huỳnh Lam vừa thống khổ vừa phẫn nộ “Tại sao đột nhiên lại là anh ta, vì sao…” Hắn không hiểu, không thể chấp nhận, giấc mộng nhiều năm như vậy, giờ tỉnh lại thực quá tàn nhẫn, cũng thật đột ngột.
Nhưng mà, câu trả lời của Lý Huỳnh Lam là.
“Không phải là đột nhiên, mà đã từ rất lâu rồi.”
Tác giả :
Liễu Mãn Pha