Hùng Miêu Viên Viên
Chương 2-1: Thựơng
“Chính là ngươi ! Ta nhất định phải bái ngươi làm sư!” Trên đầu tường cách đó không xa một âm thanh đột nhiên vang lên, làm cho Thanh Trúc nhíu mày thân hình dừng lại ngẩng đầu vừa nhìn…
Một cái thân thể vô cùng nhỏ xinh nằm úp sấp trên ngói lưu ly, dùng ngắn tứ chi ngủn bám chặt vào mái ngói, không để cho mình từ trên đầu tường rớt xuống.
“Từ từ ác! Không được chạy trốn ác! Ta lập tức xuống!” Âm thanh mềm mại vội vàng nói, từ một bên kia đầu tường dùng một loại tư thái rõ ràng thoạt nhìn chân tay vụng về nhưng vô cùng bình tĩnh , tức khắc chuyển qua đây, dùng tiểu mông lắc lắc lắc lắc đối với Thanh Trúc, tiếp theo từ mặt tường tựa như là tám cái tua của bạch tuột trượt xuống.
“Nè nè! Nè nè! Không thể chạy ác! Ê ê!”
Thanh Trúc nghĩ rằng mình hẳn là không cần để ý tới cái đứa nhỏ kỳ lạ này trở về trong phòng, nhưng nhìn tiểu thân thể tròn trịa trơn nhẵn kia xoay qua xoay lại ở đầu tường, không hiểu vì cái gì, làm cho ánh mắt của hắn rất khó dời, thậm chí có một loại xúc động muốn cười .
Đừng nhìn động tác của tiểu thân hình kia thật vụng về, kỳ thật động tác này ở độ tuổi của y đã rất nhanh, Thanh Trúc còn nghi hoặc mình, vì cái gì không trực tiếp gọi thị vệ đem người này lôi ra bên ngoài , tiểu tử tròn trịa kia đã thùng thùng thùng mà chạy đến trước mặt hắn , một bàn tay nhỏ bé nắm chặt tay áo hắn, một thân hắc bạch, mắt to đen lúng liếng lại ngập nước , nhìn Thanh Trúc tràn ngập khẩn cầu .
“Làm sư phụ của ta.” Mắt to nháy một cái.
“Không.”
“Ta muốn làm đồ đệ của ngươi.” Nước mắt ở hốc mắt đảo quanh.
“Không.”
“Bằng không ngươi dạy cho ta võ công đi.”
Thanh Trúc mị con ngươi, phát hiện nếu như sau khi mình nói chữ “Không”, tiểu tử này còn có thể dùng vạt áo mình chùi nước mũi đi .
“Ngươi có biết nơi này là chỗ nào không?” Tất cả người ở kinh thành cũng biết, nơi này là nơi nào , ngay cả hoàng đế chưa chắc có thể dễ dàng bước vào.
“Phủ Vương gia a!” Búp bê bất ngờ nói ra đáp án chính xác.
“Ngươi biết ta là ai không?”
“Trả lời có thể dạy cho ta võ công không?” Búp bê bắt đầu có một đòi hai.
“Không phải, ý của ta là nếu ngươi không muốn chết, tốt nhất lập tức biến mất ở trước mắt ta.”
“Ngươi hay dùng loại thái độ này đối đãi một tiểu dân non nớt bình thường thiện lương vô tội không biết thế sự sao?” Búp bê lộ vẻ mặt kinh ngạc, trong ánh mắt một chút sợ hãi kinh hoảng cũng không có.
Thanh Trúc rũ mắt xuống nhìn y, thật lâu không nói gì, hắn cùng tiểu tử này nói nhiều như vậy đã không giống bình thường , cần gì phải ngoại lệ chú ý, vì cái gì hắn tuyệt không cảm thấy được y là một tiểu dân non nớt bình thường thiện lương vô tội không biết thế sự, mà trước mắt hắn cũng phải thừa nhận, đối với tiểu tử hai mắt mang theo bướng bỉnh kia , hắn không có nửa điểm sát ý.
Nếu không nghĩ giải thích, cũng vô pháp sử dụng nửa phần sát ý, Thanh Trúc quay người lại, bước vào cửa phòng sớm đã mở rộng , búp bê thoạt nhìn chỉ có ba, bốn tuổi này nếu có thể đi vào được phủ Vương gia mà không kinh động thị vệ, y cũng có bản lãnh , nhưng hắn không cho là như vậy đủ để động được chính mình, hắn không cảm thấy bất cứ ý ồ gây rối nào trên người tiểu ử này, như vậy, y thích thế nào thì thế đó đi, chỉ cần đừng phiền hắn, hắn căn bản không cần ai xông vào trong phủ Vương gia này , dù bất cứ lý do nào.
Nhìn hắn không để ý tới mình, tiểu móng vuốt lập tức bám theo.
“Nói chuyện chút nha! Ngươi tên là gì? Ta gọi là hùng miêu Viên Viên, ngươi có thể gọi ta Viên Viên là tốt rồi.” Viên Viên lôi kéo tay áo hắn theo phía sau hắn tiến vào trong phòng, đi vào liền phát hiện, nơi này có một cỗ hơi thở y rất quen thuộc , trên thực tế, y vừa mới chạy đến trong phủ Vương gia liền nhìn đến một màn đối địch kia của Thanh Trúc , là bởi vì cảm thấy cổ hơi thở kia mà đến .
“Uy! ngươi… Không phải nhân loại đúng không?”
Tuy rằng Thương Huyền đã từng dạy rằng khi hành tẩu ở nhân gian cần phải chú ý chuyện hạng, nhưng Viên Viên từ trước đến nay là người luôn nhét một đống điều lệ ở trong đầu , cho dù y hôm nay là lần đầu tiên thấy Thanh Trúc, nhưng là y lại cảm thấy thực thích người trước mắt này , lập tức liền đem đối phương trở thành bạn bè , không hề cố kỵ mà liền mở miệng nói những thứ không nên nói, chính là điểm ngốc này , mới để cho Phương Phương lo lắng mỗi một lần y đến nhân gian đều có thể hay không rước lấy phiền toái nguy hiểm gì.
Viên Viên cùng Phương Phương bất đồng, Phương Phương là sau khi nguyên hình thành niên mới tiến hành tu luyện, chậm rãi ở dưới sự trợ giúp của yêu vương đại nhân , từng bước trở thành hình người, nhưng Viên Viên bất đồng, y mới sinh ra không đến ba tháng liền lâm vào ngủ say, theo giữa giấc ngủ tỉnh lại bất quá đến nay cũng hơn thời gian ba mươi năm , phương thức tâm trí yêu quái trưởng thành cùng nhân loại bất đồng, là theo mức đồ tu luyện trưởng thành, Viên Viên vì chỉ dựa vào dược vật mà tu luyện thành hình , cho dù tri thức cùng trí tuệ có đầy đủ, kỳ thật trình độ tâm trí cũng giống như đứa nhỏ bình thường sắp bước vào tuổi thiếu niên mà thôi, đối với việc đề phòng con người không hề để tâm.
Lời của y quả nhiên khiến cho Thanh Trúc chú ý, nhưng nguyên nhân tất cả mọi người sợ hãi hắn, là vì hắn ra tay hung ác không cần biết đến tình cảm, nhưng không biết bản tính của hắn kỳ thật không thích giết chóc, bởi vậy khi hắn nhìn Viên Viên, cũng không có vì y đâm chọc sự thật mà phẫn nộ.
“Làm sao ngươi biết?”
“Yêu khí, tuy rằng không rõ ràng, nhưng là nghe được ác! Ngươi là yêu tộc sao?” Viên Viên nhăn cái mũi nhỏ, mắt thấy trên bàn bát tiên bày ra mấy quả đào vừa tròn vừa to vừa thơm, hoàn toàn không để chủ nhân đồng ý , tay ngắn chân ngắn hắc hưu hắc hưu nhảy lên cái ghế bên cạnh bàn, lại hắc hưu hắc hưu mà bò lên trên bàn, tiếp theo không kiêng nể gì lấy một quả đào, mông hướng bên cạnh bàn ngồi xuống, ăn không chút khách khí .
Hô! Mệt chết ta, thân thể tiểu hài tử thật có chút bất tiện, tay chân quá ngắn.
Thanh Trúc nhìn bộ dáng tiểu tử ăn miệng đầy nước đào , rất khó hiểu , hắn lại có cảm giác muốn cười .
“Ta không phải yêu tộc, ta là nửa yêu.”
Nửa yêu?
Mắt to Viên Viên dạo qua một vòng.”A! Ta nhớ ra rồi, chính là lúc trước Liệu Liệu đại nhân đã kể cho ta một câu chuyện, yêu tộc lấy chồng sinh hạ đứa nhỏ liền gọi là nửa yêu, rất nhiều nửa yêu trên người vẫn mang theo yêu khí, hơn phân nửa sẽ hiển lộ một chút yêu hình bên ngoài, nguyên lai ngươi là nửa yêu a! Ta lần đầu tiên nhìn thấy a!”
Nhân loại cảm thấy yêu quái hiếm lạ, Viên Viên đồng dạng thân là yêu cảm thấy nửa yêu rất hiếm lạ, ăn xong quả đào rồi, tay cầm khăn ngượng ngùng ở trên bàn lau khô, nhảy lên một cái ghế cách Thanh Trúc một chút, trừng mắt nghĩ muốn hảo hảo thấy rõ ràng nửa yêu đến tột cùng là bộ dáng gì.
Mặt mày thon dài xinh đẹp, mũi cao cùng cằm kiên nghị, tóc đen mắt đen mơ hồ còn lộ ra màu xanh thẫm không rõ lắm. Tuy rằng bề ngoài bất cẩu ngôn tiếu* lại lãnh đạm, nhưng luôn có một loại khí chất tao nhã của quân tử.
_ bất cẩu ngôn tiếu : không ưa nói đùa.
“Bộ dáng cùng yêu biến thành hình người cũng không có gì khác biệt, nột! Phụ thân ngươi là yêu? Hay là mẫu thân là yêu?”
“Thanh Trúc không có trực tiếp trả lời của y.”Nơi này là phủ Vương gia.”
Vương gia, không phải ca ca đệ đệ của hoàng đế , chính là huynh đệ của tiên đế , trừ phi yêu tộc có huyết thống hoàng gia, bằng không vậy là nói mẫu thân chính là yêu.
“Lão hoàng đế trước kia đã chết, bây giờ lão hoàng đế này thành như vậy, khẳng định cũng không phải yêu, đó chính là nương ngươi ? Nương ngươi là yêu tộc gì a?”
Thanh Trúc nhìn bức vẽ trúc trên quần áo mình, Viên Viên lập tức hiểu ý, nhưng Thanh Trúc lại không có dự liệu được phản ứng của y, một đôi mắt to liên tục chớp ba cái , tiếp theo chu cái miệng nhỏ, nước miếng liền nhỏ xuống.
“Trúc! Là Trúc a! Trúc trúc trúc…”
Thanh Trúc kinh ngạc nhìn tiểu tử đột nhiên hưng phấn lên, hoàn toàn không thể xem nhẹ khát khao trong đôi mắt to lóe ra kia.
Khát khao?
Hắn muốn hỏi y hưng phấn cái gì, nhưng mà bản tính không phải cái loại người nói chuyện nhiều, càng không thích dò xét riêng tử của người khác. Riêng Viên Viên hưng phấn rất là giống miêu gặp mộc thiên liệu, cẩu thấy xương , hồ ly gặp gà, phản ứng lớn như vậy, làm cho hắn cảm thấy một cỗ hưng phấn mãnh liệt ẩn dấu ở trong lòng, còn có một loại cảm giác nghẹn ngào .
Hắn chưa từng trải qua cảm xúc như vậy , bình thản dứt khoát là tâm tình hắn thường duy trì nhất trong cuộc sống, trong khoảng thời gian ngắn cảm xúc ấy cứ quanh quẩn ở trong đầu khiến hắn đến khó tin, thật kỳ lạ.
May mắn Viên Viên cũng không phải cái loại người nguy hiểm, liên tục niệm cây trúc vài lần như đọc kinh, cuối cùng để Thanh Trúc nghe đáp án chính xác.
“Hảo hảo ác! Trúc ăn thơm ngon nhất!” Nước miếng, lại nhỏ xuống .
“…”
Thanh Trúc đầu đầy mây đen giờ khắc này mới hiểu được, chính mình thế nhưng ở cùng một tiểu tử không rõ lai lịch , đàm luận cả một ngày rất giống là tam cô lục bà nhàn thoại đề tài việc nhà , mà mình còn đối với đề tài như thế cảm thấy tò mò…
Vương phủ chỗ Thanh Trúc , tên gọi là phủ Vương gia, không có phong hào gì , phủ Vương gia không giống cái vương phủ khác , không có xưng hô là đức vương phủ hay linh tinh gì đó sau khi sắc phong, cũng không phải tiên đế qua đời không cho, mà là khi phong vương, Thanh Trúc cự tuyệt đề nghị của hoàng đế , chỉ nhận một căn nhà có sân có đủ loại trúc xanh, tiếp theo tấm biển đại môn , là tổng quản đại nhân trong hoàng cung bảo người ta khắc lên, cho rằng đường đường là một cái hoàng tử không muốn nhận phong hào, cũng không nên cùng địa vị dân chúng giống nhau .
Bởi vậy tuy rằng dân chúng ngụ ở phụ cận kinh thành đều biết phủ Vương gia này , lại không có ai biết Vương gia ở trong phủ Vương gia này chính là vị nào, mỗi khi nói đến nơi này, luôn dùng “Phía đông kinh thành cách kinh đào bảo vệ thành gần đây nhất chính là phủ Vương gia kia” để thay thế.
Cho nên Viên Viên trước kia cho tới bây giờ chưa từng nghe qua vương phủ này, nếu không phải theo mùi tìm đến, cho dù bên trong cất giấu muôn vàn vạn chủng bí mật, y cũng sẽ không muốn ghé vào , nhưng là hiện tại vào vương phủ này, y mới phát hiện Thanh Trúc ngụ ở phụ cận sân , thế nhưng một mảnh rừng trúc thật lớn , tuy rằng không thể so với nhà mình lớn hơn, cũng không có nồng đậm như trúc gia hương , nhưng trúc nơi này đặc biệt xinh đẹp , là màu xanh rất rất xanh, nhìn rất khác , mặc dù là quanh thân trúc kia là một mảnh lá cây , cũng xinh đẹp tựa như chạm ngọc.
“Đây là trúc gì?”
Viên Viên giống như theo đuôi dính ở bên người Thanh Trúc , hắn đi tới chỗ nào cũng theo tới chỗ đó, nhất định kiên trì phải theo trên người Thanh Trúc học được công phu mới thôi, cho nên khi Thanh Trúc muốn đi vào trong phòng nhỏ trong rừng trúc tu luyện,tiểu gia hỏa này liền cứ cầm lấy ống tay áo của hắn muốn hắn phải mang y theo, mắt to màu đen tròn vo thấy cành trúc cùng lá trúc mới vừa mọc ra không bao lâu , lập tức liền buông một bàn tay ra một phen bắt lấy nhét vào trong miệng mình cắn, mùi thơm ngát cùng vị của trúc lập tức theo động tác cắn nhai, quấn quanh ở trong cổ họng thậm chí là ở trong não, đôi mắt cũng vì hạnh phúc mà mị lên.
“Thuý ngọc trúc.” Thanh Trúc kỳ quái nhìn Viên Viên, hắn chưa bao giờ biết được cành lá của trúc có thể dùng ăn, tuy rằng chính hắn không biết thực vật trúc ăn được gì, nhưng hắn một phần cũng rõ người bình thường hẳn là chỉ ăn măng , không ai s đem cành lá trúc trở thành thức ăn, đừng nhìn thân trúc so với nhánh cây mềm mại hơn, nhưng cắn lên tuyệt đối lao lực đồng dạng, tiểu gia hỏa này mới mấy cái răng nanh, không đau nhức sao?
“Hắc hắc! Tên hảo , ngươi muốn ăn không?” Viên Viên phát hiện hắn nhìn mình ăn trúc, nghĩ rằng hắn cũng muốn ăn, vì thế thực sảng khoái mà đem cành lá cầm trong tay đưa ra, hoàn toàn không nghĩ tới hắn ăn chính là trúc của người ta.
“Không cần.”
Tuy rằng hắn là nửa yêu, nhưng khi ăn cái gì, vị của hắn cùng người bình thường cũng giống nhau.
“Thật vậy chăng? Kia thật sự là rất đáng tiếc .”
Một cái thân thể vô cùng nhỏ xinh nằm úp sấp trên ngói lưu ly, dùng ngắn tứ chi ngủn bám chặt vào mái ngói, không để cho mình từ trên đầu tường rớt xuống.
“Từ từ ác! Không được chạy trốn ác! Ta lập tức xuống!” Âm thanh mềm mại vội vàng nói, từ một bên kia đầu tường dùng một loại tư thái rõ ràng thoạt nhìn chân tay vụng về nhưng vô cùng bình tĩnh , tức khắc chuyển qua đây, dùng tiểu mông lắc lắc lắc lắc đối với Thanh Trúc, tiếp theo từ mặt tường tựa như là tám cái tua của bạch tuột trượt xuống.
“Nè nè! Nè nè! Không thể chạy ác! Ê ê!”
Thanh Trúc nghĩ rằng mình hẳn là không cần để ý tới cái đứa nhỏ kỳ lạ này trở về trong phòng, nhưng nhìn tiểu thân thể tròn trịa trơn nhẵn kia xoay qua xoay lại ở đầu tường, không hiểu vì cái gì, làm cho ánh mắt của hắn rất khó dời, thậm chí có một loại xúc động muốn cười .
Đừng nhìn động tác của tiểu thân hình kia thật vụng về, kỳ thật động tác này ở độ tuổi của y đã rất nhanh, Thanh Trúc còn nghi hoặc mình, vì cái gì không trực tiếp gọi thị vệ đem người này lôi ra bên ngoài , tiểu tử tròn trịa kia đã thùng thùng thùng mà chạy đến trước mặt hắn , một bàn tay nhỏ bé nắm chặt tay áo hắn, một thân hắc bạch, mắt to đen lúng liếng lại ngập nước , nhìn Thanh Trúc tràn ngập khẩn cầu .
“Làm sư phụ của ta.” Mắt to nháy một cái.
“Không.”
“Ta muốn làm đồ đệ của ngươi.” Nước mắt ở hốc mắt đảo quanh.
“Không.”
“Bằng không ngươi dạy cho ta võ công đi.”
Thanh Trúc mị con ngươi, phát hiện nếu như sau khi mình nói chữ “Không”, tiểu tử này còn có thể dùng vạt áo mình chùi nước mũi đi .
“Ngươi có biết nơi này là chỗ nào không?” Tất cả người ở kinh thành cũng biết, nơi này là nơi nào , ngay cả hoàng đế chưa chắc có thể dễ dàng bước vào.
“Phủ Vương gia a!” Búp bê bất ngờ nói ra đáp án chính xác.
“Ngươi biết ta là ai không?”
“Trả lời có thể dạy cho ta võ công không?” Búp bê bắt đầu có một đòi hai.
“Không phải, ý của ta là nếu ngươi không muốn chết, tốt nhất lập tức biến mất ở trước mắt ta.”
“Ngươi hay dùng loại thái độ này đối đãi một tiểu dân non nớt bình thường thiện lương vô tội không biết thế sự sao?” Búp bê lộ vẻ mặt kinh ngạc, trong ánh mắt một chút sợ hãi kinh hoảng cũng không có.
Thanh Trúc rũ mắt xuống nhìn y, thật lâu không nói gì, hắn cùng tiểu tử này nói nhiều như vậy đã không giống bình thường , cần gì phải ngoại lệ chú ý, vì cái gì hắn tuyệt không cảm thấy được y là một tiểu dân non nớt bình thường thiện lương vô tội không biết thế sự, mà trước mắt hắn cũng phải thừa nhận, đối với tiểu tử hai mắt mang theo bướng bỉnh kia , hắn không có nửa điểm sát ý.
Nếu không nghĩ giải thích, cũng vô pháp sử dụng nửa phần sát ý, Thanh Trúc quay người lại, bước vào cửa phòng sớm đã mở rộng , búp bê thoạt nhìn chỉ có ba, bốn tuổi này nếu có thể đi vào được phủ Vương gia mà không kinh động thị vệ, y cũng có bản lãnh , nhưng hắn không cho là như vậy đủ để động được chính mình, hắn không cảm thấy bất cứ ý ồ gây rối nào trên người tiểu ử này, như vậy, y thích thế nào thì thế đó đi, chỉ cần đừng phiền hắn, hắn căn bản không cần ai xông vào trong phủ Vương gia này , dù bất cứ lý do nào.
Nhìn hắn không để ý tới mình, tiểu móng vuốt lập tức bám theo.
“Nói chuyện chút nha! Ngươi tên là gì? Ta gọi là hùng miêu Viên Viên, ngươi có thể gọi ta Viên Viên là tốt rồi.” Viên Viên lôi kéo tay áo hắn theo phía sau hắn tiến vào trong phòng, đi vào liền phát hiện, nơi này có một cỗ hơi thở y rất quen thuộc , trên thực tế, y vừa mới chạy đến trong phủ Vương gia liền nhìn đến một màn đối địch kia của Thanh Trúc , là bởi vì cảm thấy cổ hơi thở kia mà đến .
“Uy! ngươi… Không phải nhân loại đúng không?”
Tuy rằng Thương Huyền đã từng dạy rằng khi hành tẩu ở nhân gian cần phải chú ý chuyện hạng, nhưng Viên Viên từ trước đến nay là người luôn nhét một đống điều lệ ở trong đầu , cho dù y hôm nay là lần đầu tiên thấy Thanh Trúc, nhưng là y lại cảm thấy thực thích người trước mắt này , lập tức liền đem đối phương trở thành bạn bè , không hề cố kỵ mà liền mở miệng nói những thứ không nên nói, chính là điểm ngốc này , mới để cho Phương Phương lo lắng mỗi một lần y đến nhân gian đều có thể hay không rước lấy phiền toái nguy hiểm gì.
Viên Viên cùng Phương Phương bất đồng, Phương Phương là sau khi nguyên hình thành niên mới tiến hành tu luyện, chậm rãi ở dưới sự trợ giúp của yêu vương đại nhân , từng bước trở thành hình người, nhưng Viên Viên bất đồng, y mới sinh ra không đến ba tháng liền lâm vào ngủ say, theo giữa giấc ngủ tỉnh lại bất quá đến nay cũng hơn thời gian ba mươi năm , phương thức tâm trí yêu quái trưởng thành cùng nhân loại bất đồng, là theo mức đồ tu luyện trưởng thành, Viên Viên vì chỉ dựa vào dược vật mà tu luyện thành hình , cho dù tri thức cùng trí tuệ có đầy đủ, kỳ thật trình độ tâm trí cũng giống như đứa nhỏ bình thường sắp bước vào tuổi thiếu niên mà thôi, đối với việc đề phòng con người không hề để tâm.
Lời của y quả nhiên khiến cho Thanh Trúc chú ý, nhưng nguyên nhân tất cả mọi người sợ hãi hắn, là vì hắn ra tay hung ác không cần biết đến tình cảm, nhưng không biết bản tính của hắn kỳ thật không thích giết chóc, bởi vậy khi hắn nhìn Viên Viên, cũng không có vì y đâm chọc sự thật mà phẫn nộ.
“Làm sao ngươi biết?”
“Yêu khí, tuy rằng không rõ ràng, nhưng là nghe được ác! Ngươi là yêu tộc sao?” Viên Viên nhăn cái mũi nhỏ, mắt thấy trên bàn bát tiên bày ra mấy quả đào vừa tròn vừa to vừa thơm, hoàn toàn không để chủ nhân đồng ý , tay ngắn chân ngắn hắc hưu hắc hưu nhảy lên cái ghế bên cạnh bàn, lại hắc hưu hắc hưu mà bò lên trên bàn, tiếp theo không kiêng nể gì lấy một quả đào, mông hướng bên cạnh bàn ngồi xuống, ăn không chút khách khí .
Hô! Mệt chết ta, thân thể tiểu hài tử thật có chút bất tiện, tay chân quá ngắn.
Thanh Trúc nhìn bộ dáng tiểu tử ăn miệng đầy nước đào , rất khó hiểu , hắn lại có cảm giác muốn cười .
“Ta không phải yêu tộc, ta là nửa yêu.”
Nửa yêu?
Mắt to Viên Viên dạo qua một vòng.”A! Ta nhớ ra rồi, chính là lúc trước Liệu Liệu đại nhân đã kể cho ta một câu chuyện, yêu tộc lấy chồng sinh hạ đứa nhỏ liền gọi là nửa yêu, rất nhiều nửa yêu trên người vẫn mang theo yêu khí, hơn phân nửa sẽ hiển lộ một chút yêu hình bên ngoài, nguyên lai ngươi là nửa yêu a! Ta lần đầu tiên nhìn thấy a!”
Nhân loại cảm thấy yêu quái hiếm lạ, Viên Viên đồng dạng thân là yêu cảm thấy nửa yêu rất hiếm lạ, ăn xong quả đào rồi, tay cầm khăn ngượng ngùng ở trên bàn lau khô, nhảy lên một cái ghế cách Thanh Trúc một chút, trừng mắt nghĩ muốn hảo hảo thấy rõ ràng nửa yêu đến tột cùng là bộ dáng gì.
Mặt mày thon dài xinh đẹp, mũi cao cùng cằm kiên nghị, tóc đen mắt đen mơ hồ còn lộ ra màu xanh thẫm không rõ lắm. Tuy rằng bề ngoài bất cẩu ngôn tiếu* lại lãnh đạm, nhưng luôn có một loại khí chất tao nhã của quân tử.
_ bất cẩu ngôn tiếu : không ưa nói đùa.
“Bộ dáng cùng yêu biến thành hình người cũng không có gì khác biệt, nột! Phụ thân ngươi là yêu? Hay là mẫu thân là yêu?”
“Thanh Trúc không có trực tiếp trả lời của y.”Nơi này là phủ Vương gia.”
Vương gia, không phải ca ca đệ đệ của hoàng đế , chính là huynh đệ của tiên đế , trừ phi yêu tộc có huyết thống hoàng gia, bằng không vậy là nói mẫu thân chính là yêu.
“Lão hoàng đế trước kia đã chết, bây giờ lão hoàng đế này thành như vậy, khẳng định cũng không phải yêu, đó chính là nương ngươi ? Nương ngươi là yêu tộc gì a?”
Thanh Trúc nhìn bức vẽ trúc trên quần áo mình, Viên Viên lập tức hiểu ý, nhưng Thanh Trúc lại không có dự liệu được phản ứng của y, một đôi mắt to liên tục chớp ba cái , tiếp theo chu cái miệng nhỏ, nước miếng liền nhỏ xuống.
“Trúc! Là Trúc a! Trúc trúc trúc…”
Thanh Trúc kinh ngạc nhìn tiểu tử đột nhiên hưng phấn lên, hoàn toàn không thể xem nhẹ khát khao trong đôi mắt to lóe ra kia.
Khát khao?
Hắn muốn hỏi y hưng phấn cái gì, nhưng mà bản tính không phải cái loại người nói chuyện nhiều, càng không thích dò xét riêng tử của người khác. Riêng Viên Viên hưng phấn rất là giống miêu gặp mộc thiên liệu, cẩu thấy xương , hồ ly gặp gà, phản ứng lớn như vậy, làm cho hắn cảm thấy một cỗ hưng phấn mãnh liệt ẩn dấu ở trong lòng, còn có một loại cảm giác nghẹn ngào .
Hắn chưa từng trải qua cảm xúc như vậy , bình thản dứt khoát là tâm tình hắn thường duy trì nhất trong cuộc sống, trong khoảng thời gian ngắn cảm xúc ấy cứ quanh quẩn ở trong đầu khiến hắn đến khó tin, thật kỳ lạ.
May mắn Viên Viên cũng không phải cái loại người nguy hiểm, liên tục niệm cây trúc vài lần như đọc kinh, cuối cùng để Thanh Trúc nghe đáp án chính xác.
“Hảo hảo ác! Trúc ăn thơm ngon nhất!” Nước miếng, lại nhỏ xuống .
“…”
Thanh Trúc đầu đầy mây đen giờ khắc này mới hiểu được, chính mình thế nhưng ở cùng một tiểu tử không rõ lai lịch , đàm luận cả một ngày rất giống là tam cô lục bà nhàn thoại đề tài việc nhà , mà mình còn đối với đề tài như thế cảm thấy tò mò…
Vương phủ chỗ Thanh Trúc , tên gọi là phủ Vương gia, không có phong hào gì , phủ Vương gia không giống cái vương phủ khác , không có xưng hô là đức vương phủ hay linh tinh gì đó sau khi sắc phong, cũng không phải tiên đế qua đời không cho, mà là khi phong vương, Thanh Trúc cự tuyệt đề nghị của hoàng đế , chỉ nhận một căn nhà có sân có đủ loại trúc xanh, tiếp theo tấm biển đại môn , là tổng quản đại nhân trong hoàng cung bảo người ta khắc lên, cho rằng đường đường là một cái hoàng tử không muốn nhận phong hào, cũng không nên cùng địa vị dân chúng giống nhau .
Bởi vậy tuy rằng dân chúng ngụ ở phụ cận kinh thành đều biết phủ Vương gia này , lại không có ai biết Vương gia ở trong phủ Vương gia này chính là vị nào, mỗi khi nói đến nơi này, luôn dùng “Phía đông kinh thành cách kinh đào bảo vệ thành gần đây nhất chính là phủ Vương gia kia” để thay thế.
Cho nên Viên Viên trước kia cho tới bây giờ chưa từng nghe qua vương phủ này, nếu không phải theo mùi tìm đến, cho dù bên trong cất giấu muôn vàn vạn chủng bí mật, y cũng sẽ không muốn ghé vào , nhưng là hiện tại vào vương phủ này, y mới phát hiện Thanh Trúc ngụ ở phụ cận sân , thế nhưng một mảnh rừng trúc thật lớn , tuy rằng không thể so với nhà mình lớn hơn, cũng không có nồng đậm như trúc gia hương , nhưng trúc nơi này đặc biệt xinh đẹp , là màu xanh rất rất xanh, nhìn rất khác , mặc dù là quanh thân trúc kia là một mảnh lá cây , cũng xinh đẹp tựa như chạm ngọc.
“Đây là trúc gì?”
Viên Viên giống như theo đuôi dính ở bên người Thanh Trúc , hắn đi tới chỗ nào cũng theo tới chỗ đó, nhất định kiên trì phải theo trên người Thanh Trúc học được công phu mới thôi, cho nên khi Thanh Trúc muốn đi vào trong phòng nhỏ trong rừng trúc tu luyện,tiểu gia hỏa này liền cứ cầm lấy ống tay áo của hắn muốn hắn phải mang y theo, mắt to màu đen tròn vo thấy cành trúc cùng lá trúc mới vừa mọc ra không bao lâu , lập tức liền buông một bàn tay ra một phen bắt lấy nhét vào trong miệng mình cắn, mùi thơm ngát cùng vị của trúc lập tức theo động tác cắn nhai, quấn quanh ở trong cổ họng thậm chí là ở trong não, đôi mắt cũng vì hạnh phúc mà mị lên.
“Thuý ngọc trúc.” Thanh Trúc kỳ quái nhìn Viên Viên, hắn chưa bao giờ biết được cành lá của trúc có thể dùng ăn, tuy rằng chính hắn không biết thực vật trúc ăn được gì, nhưng hắn một phần cũng rõ người bình thường hẳn là chỉ ăn măng , không ai s đem cành lá trúc trở thành thức ăn, đừng nhìn thân trúc so với nhánh cây mềm mại hơn, nhưng cắn lên tuyệt đối lao lực đồng dạng, tiểu gia hỏa này mới mấy cái răng nanh, không đau nhức sao?
“Hắc hắc! Tên hảo , ngươi muốn ăn không?” Viên Viên phát hiện hắn nhìn mình ăn trúc, nghĩ rằng hắn cũng muốn ăn, vì thế thực sảng khoái mà đem cành lá cầm trong tay đưa ra, hoàn toàn không nghĩ tới hắn ăn chính là trúc của người ta.
“Không cần.”
Tuy rằng hắn là nửa yêu, nhưng khi ăn cái gì, vị của hắn cùng người bình thường cũng giống nhau.
“Thật vậy chăng? Kia thật sự là rất đáng tiếc .”
Tác giả :
Duật Dương