Hùng Dạng Độc Thần Y
Chương 11: Kết thúc
Gió núi thoang thoảng thổi tới, lẫn trong gió là mùi thức ăn thơm phức cùng với tiếng cười thanh thuý như tiếng chuông bạc.
Cách đó không xa, trên thảm cỏ xanh trải đầy hoa, hai bóng dáng một lớn một nhỏ đang nô đùa, tiếng cười từ nơi đó truyền đến.
Bóng dáng lớn thì ngọt ngào đáng yêu, trên khuôn mặt không hề bắt gặp dấu vết của thời gian, vẫn như một thiếu nữ da thịt tinh tế trắng nõn. Bóng dáng nhỏ hơn khuôn mặt cũng có nét xinh đẹp ngọt ngào tương đồng.
“Mẫu thân, người biểu diễn thêm lần nữa cho Huân Nhi xem đi!” Tiểu cô nương lôi kéo mẫu thân mình, làm nũng nói.
Nữ tử khó xử lắc đầu, “Không được, lần trước lúc biểu diễn bị phụ thân con bắt gặp, phụ thân con giận ta tới mấy ngày lận.”
Tiểu cô nương lắc lắc cánh tay nàng, “Mẫu thân, làm ơn, làm ơn mà… Huân Nhi thật sự muốn nhìn thêm lần nữa! Mẫu thân ---” Nàng cố gắng phát huy hết bản năng của một tiểu hài tử, nũng nĩu làm xấu đủ mọi kiểu.
Bị mè nheo một hồi, nữ tử rốt cục đầu hàng, “Được rồi, chỉ lần này thôi, con giúp mẫu thân canh chừng nhé!” Vì nữ nhi, nàng đành phải đồng ý.
Tiểu cô nương vui vẻ gật đầu, “Dạ, Huân Nhi biết rồi!”
Nữ tử đứng dậy rời khỏi thảm cỏ đầy hoa, đi đến một bên rừng nơi cây cối mọc san sát nhau. Quan sát trong chốc lát, sau đó đi đến chỗ một gốc cây đại thụ, vỗ nhè nhẹ lên thân cây.
“Mẫu thân, cố lên ----” Tiểu cô nương ngồi trong biển hoa vỗ tay cổ vũ.
Nữ tử nhìn xung quanh, hô nhẹ hai tiếng, hai tay ôm thân cây, thở sâu rồi mới dùng sức. Thân cây đại thụ lay động, lá cây theo đó rơi xuống, lại dùng thêm chút lực lay động, thân cây liền bị nàng nhổ lên.
“Woa! Mẫu thân tuyệt quá! Lợi hại quá! Woa ----” Tiểu cô nương càng vỗ tay hăng say, mặt hưng phấn đến đỏ bừng, hô to.
Thấy nữ nhi cổ vũ như vậy, nữ tử cũng rất vui vẻ, còn dùng tay nâng thân cây đại thụ lên vài cái, “Thế nào, mẫu thân lợi hại lắm phải không?” Nàng nhíu mày hỏi.
Tiểu cô nương dùng sức gật đầu, “Dạ, mẫu thân là tuyệt nhất!” Mẫu thân của biểu ca cùng biểu tỷ khác, không có một người nào có thể lợi hại hơn mẫu thân của nàng.
Ha ha ha, lần sau vào thành gặp biểu ca, biểu tỷ, nàng nhất định phải khoe với bọn họ. Biết gảy bàn tính, biết ngâm thơ thì tính là gì cơ chứ, ai có thể cùng mẫu thân nàng so tài!
“Ngân Bình Nhi! Phượng Xảo Huân!” Một tiếng gầm từ xa truyền đến.
Hai mẫu tử đồng thời rụt bả vai. Ngân Bình Nhi đang nâng thân cây nhanh chóng đem cây quăng xuống một bên. Tiểu cô nương nằm xuống thảm cỏ giả bộ ngủ, làm bộ không nghe thấy gì.
Mới từ trên núi hái dược thảo trở về, Phượng phủ liền chứng kiến một màn như vậy, thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười, bất đắc dĩ lắc đầu đi đến bên cạnh thê tử, “Bình Nhi, không phải ta bảo nàng không được nhổ cây sao?”
Thê tử của hắn thích nhổ cây, làm cho trước căn nhà gỗ của hắn trọc một mảnh. Vì vậy hắn đành phải tìm cách đánh lạc hướng sự chú ý của hai mẫu tử bọn họ, bảo hai người đi trồng hoa. Có điều thê tử hắn lại không biết khống chế, sớm muộn gì cũng có một ngày, trước nhà bọn họ sẽ không còn cái cây nào.
Thật là, không biết có phải năm đó do hắn kêu nàng nhổ cây hay không, lại làm gợi lên ham mê nhổ cây độc đáo này của nàng.
Ngân Bình Nhi vô tội vươn ngón trỏ chỉ vào nữ nhi đang nằm trong biển hoa, “Là nữ nhi, con bảo thiếp nhổ!” Nàng chỉ là thuận theo ý người mà thôi.
Bàn tay véo cái mũi nhỏ xinh của nàng, Phượng phủ nắm tay thê tử hướng phía biển hoa mà đi, “Nàng nha, đã bao tuổi rồi, còn nghe theo nữ nhi làm mấy chuyện này.” Cúi người, hắn ôm lấy nữ nhi đang giả bộ ngủ, vỗ mông nàng một cái, “Mẫu thân bị ngươi dạy hư rồi.”
Tiểu cô nương ôm cổ hắn, mở mắt ra nhìn mẫu thân cười cười, ánh mắt đáng yêu nháy nháy. Ngân Bình Nhi hướng nữ nhi giơ lên ngón tay cái, mẫu tử đều cười đến vui vẻ.
“Về đến nhà, một người phạt đi chép sách thuốc, một người quỳ bàn tính.” Phượng phủ nắm chặt tay nhỏ bé của thê tử, ôm chặt nữ nhi, cùng đi về gian nhà gỗ của hắn.
“Hả? Đừng mà, Phượng đại ca.”
“Gì ạ? Đừng mà, phụ thân ---”
Mẫu tử hai người đồng thanh kêu than
“Ha ha a…….” Tiếng cười thuần hậu phát ra qua khe cửa, tràn đầy hạnh phúc cùng mãn nguyện.
[Toàn văn hoàn]
Cách đó không xa, trên thảm cỏ xanh trải đầy hoa, hai bóng dáng một lớn một nhỏ đang nô đùa, tiếng cười từ nơi đó truyền đến.
Bóng dáng lớn thì ngọt ngào đáng yêu, trên khuôn mặt không hề bắt gặp dấu vết của thời gian, vẫn như một thiếu nữ da thịt tinh tế trắng nõn. Bóng dáng nhỏ hơn khuôn mặt cũng có nét xinh đẹp ngọt ngào tương đồng.
“Mẫu thân, người biểu diễn thêm lần nữa cho Huân Nhi xem đi!” Tiểu cô nương lôi kéo mẫu thân mình, làm nũng nói.
Nữ tử khó xử lắc đầu, “Không được, lần trước lúc biểu diễn bị phụ thân con bắt gặp, phụ thân con giận ta tới mấy ngày lận.”
Tiểu cô nương lắc lắc cánh tay nàng, “Mẫu thân, làm ơn, làm ơn mà… Huân Nhi thật sự muốn nhìn thêm lần nữa! Mẫu thân ---” Nàng cố gắng phát huy hết bản năng của một tiểu hài tử, nũng nĩu làm xấu đủ mọi kiểu.
Bị mè nheo một hồi, nữ tử rốt cục đầu hàng, “Được rồi, chỉ lần này thôi, con giúp mẫu thân canh chừng nhé!” Vì nữ nhi, nàng đành phải đồng ý.
Tiểu cô nương vui vẻ gật đầu, “Dạ, Huân Nhi biết rồi!”
Nữ tử đứng dậy rời khỏi thảm cỏ đầy hoa, đi đến một bên rừng nơi cây cối mọc san sát nhau. Quan sát trong chốc lát, sau đó đi đến chỗ một gốc cây đại thụ, vỗ nhè nhẹ lên thân cây.
“Mẫu thân, cố lên ----” Tiểu cô nương ngồi trong biển hoa vỗ tay cổ vũ.
Nữ tử nhìn xung quanh, hô nhẹ hai tiếng, hai tay ôm thân cây, thở sâu rồi mới dùng sức. Thân cây đại thụ lay động, lá cây theo đó rơi xuống, lại dùng thêm chút lực lay động, thân cây liền bị nàng nhổ lên.
“Woa! Mẫu thân tuyệt quá! Lợi hại quá! Woa ----” Tiểu cô nương càng vỗ tay hăng say, mặt hưng phấn đến đỏ bừng, hô to.
Thấy nữ nhi cổ vũ như vậy, nữ tử cũng rất vui vẻ, còn dùng tay nâng thân cây đại thụ lên vài cái, “Thế nào, mẫu thân lợi hại lắm phải không?” Nàng nhíu mày hỏi.
Tiểu cô nương dùng sức gật đầu, “Dạ, mẫu thân là tuyệt nhất!” Mẫu thân của biểu ca cùng biểu tỷ khác, không có một người nào có thể lợi hại hơn mẫu thân của nàng.
Ha ha ha, lần sau vào thành gặp biểu ca, biểu tỷ, nàng nhất định phải khoe với bọn họ. Biết gảy bàn tính, biết ngâm thơ thì tính là gì cơ chứ, ai có thể cùng mẫu thân nàng so tài!
“Ngân Bình Nhi! Phượng Xảo Huân!” Một tiếng gầm từ xa truyền đến.
Hai mẫu tử đồng thời rụt bả vai. Ngân Bình Nhi đang nâng thân cây nhanh chóng đem cây quăng xuống một bên. Tiểu cô nương nằm xuống thảm cỏ giả bộ ngủ, làm bộ không nghe thấy gì.
Mới từ trên núi hái dược thảo trở về, Phượng phủ liền chứng kiến một màn như vậy, thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười, bất đắc dĩ lắc đầu đi đến bên cạnh thê tử, “Bình Nhi, không phải ta bảo nàng không được nhổ cây sao?”
Thê tử của hắn thích nhổ cây, làm cho trước căn nhà gỗ của hắn trọc một mảnh. Vì vậy hắn đành phải tìm cách đánh lạc hướng sự chú ý của hai mẫu tử bọn họ, bảo hai người đi trồng hoa. Có điều thê tử hắn lại không biết khống chế, sớm muộn gì cũng có một ngày, trước nhà bọn họ sẽ không còn cái cây nào.
Thật là, không biết có phải năm đó do hắn kêu nàng nhổ cây hay không, lại làm gợi lên ham mê nhổ cây độc đáo này của nàng.
Ngân Bình Nhi vô tội vươn ngón trỏ chỉ vào nữ nhi đang nằm trong biển hoa, “Là nữ nhi, con bảo thiếp nhổ!” Nàng chỉ là thuận theo ý người mà thôi.
Bàn tay véo cái mũi nhỏ xinh của nàng, Phượng phủ nắm tay thê tử hướng phía biển hoa mà đi, “Nàng nha, đã bao tuổi rồi, còn nghe theo nữ nhi làm mấy chuyện này.” Cúi người, hắn ôm lấy nữ nhi đang giả bộ ngủ, vỗ mông nàng một cái, “Mẫu thân bị ngươi dạy hư rồi.”
Tiểu cô nương ôm cổ hắn, mở mắt ra nhìn mẫu thân cười cười, ánh mắt đáng yêu nháy nháy. Ngân Bình Nhi hướng nữ nhi giơ lên ngón tay cái, mẫu tử đều cười đến vui vẻ.
“Về đến nhà, một người phạt đi chép sách thuốc, một người quỳ bàn tính.” Phượng phủ nắm chặt tay nhỏ bé của thê tử, ôm chặt nữ nhi, cùng đi về gian nhà gỗ của hắn.
“Hả? Đừng mà, Phượng đại ca.”
“Gì ạ? Đừng mà, phụ thân ---”
Mẫu tử hai người đồng thanh kêu than
“Ha ha a…….” Tiếng cười thuần hậu phát ra qua khe cửa, tràn đầy hạnh phúc cùng mãn nguyện.
[Toàn văn hoàn]
Tác giả :
Nguyên Nhu