Huấn Luyện Viên Và Chủ Nhiệm Lớp
Chương 7
Tiếu Tiêu đã từng cố gắng viết thư cho Trần Tranh. Ấy thế mà, những lá thư ấy như đá rơi xuống đáy hồ, mang theo nhịp đập mạnh mẽ của con tim cậu, được gửi ra ngoài, nhưng lại chẳng nhận được một lời hồi đáp.
Cậu bắt đầu căm ghét chính bản thân mình: Khi tình còn nồng lại chưa từng nghĩ đến đường lui cho tương lai, cảm thấy cả hai nhất định sẽ đến được với nhau, cho rằng mọi người sẽ chấp nhận tình yêu của hai đứa, sẽ thật tâm chúc phúc cho cả hai. Bởi lẽ đó, cậu chưa từng ghi nhớ bất kỳ một dãy số nào để có thể liên lạc với Trần Tranh.
Hồi trước hay nghe các bạn nữ giữa giờ học thảo luận nam chính nữ chính trong truyện luôn thuộc làu làu số điện thoại của đối phương, mà cậu lại chỉ nhớ được mấy số đầu, những số đằng sau có tới 5040 cách chọn*, cậu vốn nghĩ rằng đây là một con số nhỏ, chả sao hết, chỉ cần cậu thử mỗi ngày một ít, dù rằng bản thân chẳng còn điện thoại nhưng tiền ăn sáng và trưa đủ cho cậu gọi mỗi ngay 40 cuộc. Nếu vậy, chỉ trong vòng 126 ngày, cậu đã có thể gọi cho Trần Tranh một cuộc điện thoại trước khi hai đứa thi đại học, rồi nói cho người nọ: “Tớ sẽ không từ bỏ, cậu bảo cậu muốn đến Bắc Kinh, vậy để tớ cố gắng thi đỗ, rồi hai đứa mình bên nhau mãi mãi. Cậu chờ tớ với, nhé? Được không nào?”
*Tớ nghĩ ý tác giả ở đây thì 5040=10x9x8x7.
Thế nhưng, cậu đã không thể gọi 40 cuộc một ngày như dự tính. Ngay khi Lâm Yến phát hiện con trai bắt đầu dùng tiền ăn để gọi điện, cô quyết định cắt phí sinh hoạt của cậu và đưa cơm cho cậu mỗi ngày. Tiếu Tiêu hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng, gò má gầy đi trông thấy. Trận giằng co giữa cậu và Lâm Yến kéo dài hết nửa năm mà chưa một ai chịu thỏa hiệp.
Cuối cùng, vào cái ngày công bố kết quả thi, mọi thứ sụp đổ.
Vậy nên, “Tại sao lại không từ mà biệt?” chứ? Tiếu Tiêu vẫn chưa trả lời được câu hỏi của Trần Tranh. Cậu há miệng mấy lần nhưng lại chẳng thể sắp xếp được từ ngữ. Trần Tranh đành phải hỏi lại: “Vì sao cậu không đến Đại học A?”
Lúc còn ở bên nhau, hai đứa đã giao hẹn sẵn, sau này một đứa thi vào trường A, một đứa vào trường B. Có điều, Tiếu Tiêu không thi được vào Đại học A, mà Trần Tranh lại thay cậu, thi vào ngôi trường cậu thích nọ.
“Tớ thi vào Đại học A, cả năm nhất ấy, tớ điên cuồng tìm cậu.” Trần Tranh nhìn Tiếu Tiêu, giọng nói đột nhiên trở nên nghẹn ngào: “Tớ tìm cậu từ phòng phát thanh của trường, đến Học viện Toán học mà cậu thích nhất, tìm cả ở khu dịch vụ trong khuôn viên trường nữa. Cơ mà, cả ngôi trường ấy chẳng có bóng dáng cậu.”
Bởi vì Tiếu Tiêu, hắn yêu ngôi trường ấy, lại bởi vì ngôi trường đó chẳng có người hắn yêu, vào đợt chiêu binh học kỳ một năm hai đại học, Trần Tranh rời trường. Hắn ở trong đó 6 năm, vì những biểu hiện xuất sắc của hai năm cuối, Trần Tranh xin tiếp tục ở lại đơn vị, chẳng còn bước chân vào mảnh đất ấy một lần nữa.
Cậu bắt đầu căm ghét chính bản thân mình: Khi tình còn nồng lại chưa từng nghĩ đến đường lui cho tương lai, cảm thấy cả hai nhất định sẽ đến được với nhau, cho rằng mọi người sẽ chấp nhận tình yêu của hai đứa, sẽ thật tâm chúc phúc cho cả hai. Bởi lẽ đó, cậu chưa từng ghi nhớ bất kỳ một dãy số nào để có thể liên lạc với Trần Tranh.
Hồi trước hay nghe các bạn nữ giữa giờ học thảo luận nam chính nữ chính trong truyện luôn thuộc làu làu số điện thoại của đối phương, mà cậu lại chỉ nhớ được mấy số đầu, những số đằng sau có tới 5040 cách chọn*, cậu vốn nghĩ rằng đây là một con số nhỏ, chả sao hết, chỉ cần cậu thử mỗi ngày một ít, dù rằng bản thân chẳng còn điện thoại nhưng tiền ăn sáng và trưa đủ cho cậu gọi mỗi ngay 40 cuộc. Nếu vậy, chỉ trong vòng 126 ngày, cậu đã có thể gọi cho Trần Tranh một cuộc điện thoại trước khi hai đứa thi đại học, rồi nói cho người nọ: “Tớ sẽ không từ bỏ, cậu bảo cậu muốn đến Bắc Kinh, vậy để tớ cố gắng thi đỗ, rồi hai đứa mình bên nhau mãi mãi. Cậu chờ tớ với, nhé? Được không nào?”
*Tớ nghĩ ý tác giả ở đây thì 5040=10x9x8x7.
Thế nhưng, cậu đã không thể gọi 40 cuộc một ngày như dự tính. Ngay khi Lâm Yến phát hiện con trai bắt đầu dùng tiền ăn để gọi điện, cô quyết định cắt phí sinh hoạt của cậu và đưa cơm cho cậu mỗi ngày. Tiếu Tiêu hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng, gò má gầy đi trông thấy. Trận giằng co giữa cậu và Lâm Yến kéo dài hết nửa năm mà chưa một ai chịu thỏa hiệp.
Cuối cùng, vào cái ngày công bố kết quả thi, mọi thứ sụp đổ.
Vậy nên, “Tại sao lại không từ mà biệt?” chứ? Tiếu Tiêu vẫn chưa trả lời được câu hỏi của Trần Tranh. Cậu há miệng mấy lần nhưng lại chẳng thể sắp xếp được từ ngữ. Trần Tranh đành phải hỏi lại: “Vì sao cậu không đến Đại học A?”
Lúc còn ở bên nhau, hai đứa đã giao hẹn sẵn, sau này một đứa thi vào trường A, một đứa vào trường B. Có điều, Tiếu Tiêu không thi được vào Đại học A, mà Trần Tranh lại thay cậu, thi vào ngôi trường cậu thích nọ.
“Tớ thi vào Đại học A, cả năm nhất ấy, tớ điên cuồng tìm cậu.” Trần Tranh nhìn Tiếu Tiêu, giọng nói đột nhiên trở nên nghẹn ngào: “Tớ tìm cậu từ phòng phát thanh của trường, đến Học viện Toán học mà cậu thích nhất, tìm cả ở khu dịch vụ trong khuôn viên trường nữa. Cơ mà, cả ngôi trường ấy chẳng có bóng dáng cậu.”
Bởi vì Tiếu Tiêu, hắn yêu ngôi trường ấy, lại bởi vì ngôi trường đó chẳng có người hắn yêu, vào đợt chiêu binh học kỳ một năm hai đại học, Trần Tranh rời trường. Hắn ở trong đó 6 năm, vì những biểu hiện xuất sắc của hai năm cuối, Trần Tranh xin tiếp tục ở lại đơn vị, chẳng còn bước chân vào mảnh đất ấy một lần nữa.
Tác giả :
Tiêu A Thành