Hứa Vị Trọng Sinh Ký
Chương 9: Mã trúc [ ngũ ]
Hứa Vị nhìn Mặc Tam ăn xong cơm, một bên thu thập, một bên tò mò hỏi “Tiểu Mặc, dấu hiệu trên lưng ngươi sao lại giống quả trứng luộc trong nước trà a ?”
Mặc Tam bị kiềm hãm, lập tức ngẩng đầu “Đó là một vòng tròn, mặt trên có con rồng .”
Hứa Vị ngạc nhiên mở lớn mắt “Thật sự?”
Mặc Tam trầm mặc cởi áo xuống, xoay người.
Hứa Vị tò mò cọ qua, tỉ mỉ nhìn kĩ .
Vừa nhìn thoáng qua thì thật sự rất giống trứng luộc trong nước trà, nhưng hiện tại nhìn kỹ, mặt trên này thật sự là có một dấu hiệu hình rồng . Con rồng quay quanh thành một vòng, giống như đang ngủ?
Hứa Vị không khỏi có chút lo lắng.
Không phải Mặc quỷ thì dấu hiệu đều chỉ là dấu hiệu, sẽ không thay đổi theo thời gian , tựa như bớt, hoàn toàn vô hại, nhưng nếu là Mặc quỷ thì dấu hiệu sẽ không giống thường , dấu hiệu của Mặc quỷ đều là sống, sẽ phát triển thành lớn, còn có thể hoạt động, rất nhiều Mặc quỷ khi chưa kịp lớn lên đã bị dấu hiệu này nuốt mất .
Mặc Tam có thể hay không cũng……
“Tiểu Mặc…… Đau không?” Hứa Vị nhịn không được thấp giọng hỏi.
Mặc Tam trầm mặc xoay người, mặc lại áo, xoay người nhìn về phía Hứa Vị, ngữ khí rất là khinh đạm “Lúc sinh thần , sẽ rất đau.”
“Sinh thần ?” Hứa Vị ngẩn ra.
Mặc Tam đứng dậy, thản nhiên nói ra nói “Ta sinh ngày mười bốn tháng bảy , hàng năm vào ngày này thì dấu hiệu sẽ tỉnh lại.”
Hứa Vị sửng sốt “Vậy nó tỉnh lại sẽ……”
Mặc Tam không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn hướng thiên không, hình như thêm vài ngày nữa đã là mười bốn ?
Hứa Vị nhìn biểu tình Mặc Tam trầm mặc ngưng trọng, trong lòng lo lắng .
*******
Hứa Vị bước vào cửa nhà đã là lúc hoàng hôn buông xuống , vừa đi vào nhà chính, chỉ thấy lão cha hắn đang cùng Phương Tung huyện thái gia kia cười ha hả nói chuyện.
Hứa Vị vội nhu thuận hành lễ “Kiến quá Phương đại nhân!”
“Cái gì mà Phương đại nhân! Ngươi nên gọi ta là bá bá.” Phương Tung đứng dậy cười tủm tỉm nhìn Hứa Vị đang yên lặng chắp tay chỉ lễ, từ ái nói “Vị Vị, tuy rằng lúc ngươi mới sinh ra , bá bá không có ôm qua ngươi, nhưng bá bá cũng có tham gia vào lễ bách nhật của ngươi nha .”
Hứa Vị sửng sốt, lập tức ngại ngùng cười “Dạ, chất nhi kiến quá Phương bá bá.”
Phương Tung cười, xoay người đối Hứa Chính Nhất đang cười tủm tỉm , nói “Không tồi! Bộ dáng có thể sánh bằng ngươi nhưng thông minh hơn!”
Hứa Chính Nhất vừa nghe, rất không văn nhã trợn trắng mắt “Ta nói…… Ngươi hôm nay đến là để đùa cợt ta sao?”
Phương Tung lập tức chính sắc, vẻ mặt nghiêm túc “Đùa cợt ngươi? Đùa cợt ngươi là một chuyện võ mồm tối lãng phí. Ta sao có thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy.”
Vẻ mặt Hứa Chính Nhất cứng đờ, lập tức quay đầu trừng mắt với Hứa Vị đang cố nén ý cười “Vị Vị, đi, đến hậu viện nói với nương ngươi, Phương bá bá tối không biết điều của ngươi đến thăm , kêu ngươi nương tùy tiện làm lại chút đồ ăn thừa hôm qua là được !”
Hứa Vị vội sửa sang lại thần sắc , đáp ứng, xoay người liền hướng hậu viện chạy tới.
Đợi Hứa Vị chạy về phía hậu viện , Hứa Chính Nhất mới trừng mắt nhìn Phương Tung đang thảnh thơi cười , nói ra nói “Nói đi! Ngươi hảo hảo là Đại Quan mà không làm , chạy đến Thanh Dương Huyền nho nhỏ này làm gì?”
***********
Hậu viện, Hứa Vị chạy đến sương phòng.
Nương hắn đang ở trong sương phòng sửa sang lại sản phẩm thuê thùa . Thấy Hứa Vị, đôi mắt nhu hòa , nói “Vị Vị, sao chạy gấp như thế ?”
Hứa Vị cười ha hả nói ra “Nương, Phương bá bá đến đây, cha nói nương làm đồ ăn chiều .”
Nương hắn sửng sốt, lập tức cười nói “Cha ngươi nhất định là kêu ngươi bảo ta làm đồ ăn từ cơm thừa , phải không ?”
Hứa Vị hé miệng cười, lại tò mò hỏi “Nương, Phương bá bá là bằng hữu trước kia của cha sao ?”
Nương Hứa Vị sửa sang lại quần áo, một bên xoay người đi ra sương phòng, một bên đáp “Hắn là hảo bằng hữu trước kia ở kinh thành của cha ngươi đó .”
Kinh thành? Hứa Vị kinh ngạc trợn to mắt, đời trước, hắn chưa bao giờ nghe nói qua cha hắn từng đi qua kinh thành a?
Hứa Vị mê hoặc, đúng rồi, cha hắn cùng nương hắn là người ở nơi nào? Chẳng lẽ không phải sinh trưởng ở Thanh Dương Huyền sao?
**********
Lúc này ở Ngọc Hoa tự, Tuệ Viễn ngẩng đầu nhìn trời đã bắt đầu vào đêm , thì thào nói “Tiếp qua vài ngày chính là mười bốn tháng bảy đi?”
Mà ở phía sau sườn núi Đại Ngọc sơn , trong rừng cây, Mặc Tam diện vô biểu tình nhìn nam nhân quỳ gối phía dưới hắn, thản nhiên nói “Ta nói rồi…… Trong năm nay đừng tới tìm ta……”
Nam nhân toàn thân màu đen , quỳ rạp trên đất, ngữ khí rất cung kính “Tiểu chủ nhân thứ tội, kì thực là bởi vì gần nhất có rất nhiều Mặc quỷ muốn gia nhập vào chúng ta…… Nhưng lão chủ nhân trước khi chết từng nói qua, phải nghiêm khắc sàng chọn…… Không đạt được yêu cầu sẽ không chấp thuận gia nhập…… Cho nên Mặc Nhất cả gan muốn hỏi tiểu chủ nhân, có phải nên thay đổi một chút hay không ……”
Mặc Tam trầm mặc nhìn chằm chằm nam nhân quỳ rạp trên đất, sau một lúc lâu, ngữ khí rất khinh đạm , nói “Ngươi đang thử ta?”
Thân mình của nam nhân khẽ run lên, ngữ khí càng thêm cung kính , nói “Mặc Nhất … không … dám!”
“Mặc Quỷ đường là tâm huyết cả đời của thúc công , ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào hủy nó đi , nhưng những quy định mà thúc công định ra khi còn sống , tốt, ta sẽ tiếp tục dùng, không tốt , ta đương nhiên phải phế bỏ, như ta nói vậy, Mặc Nhất , ngươi vừa lòng chưa ?” Mặc Tam nhìn chằm chằm nam nhân , thản nhiên nói .
Mặc Nhất chấn động, thấp giọng nói “Mặc Nhất hiểu được, Mặc Nhất hôm nay làm tiểu chủ nhân bực bội , Mặc Nhất sẽ tự giác đến Thưởng Phạt điện lĩnh phạt !”
Mặc Tam chỉ hờ hững xoay người, khinh đạm nói “Không có lần sau .”
“Rõ!”
*************
Hứa Vị ngồi ở bên bàn , một tay bưng bát, một tay cầm chiếc đũa, có chút kinh ngạc nhìn Phương Tung thường thường nhất phái ôn hòa chín chắn , lúc này cũng xắn tay áo lên, ngồi xổm trên ghế, cùng lão cha xưa nay không đứng đắn của hắn đối tửu “Hai chú ong mật bé nhỏ nha , bay bay giữa khóm hoa ……”
“Nam nhân không uống rượu, uổng phí sống trên đời !”
“ Gió đông thổi, trống trận vang , hôm nay uống rượu , ai sợ ai!……”
Hứa Vị có chút vô ngữ , nhìn Phương Tung lớn tiếng ồn ào, còn có cha hắn đặt cả hai chân lên ghế ngồi xổm, Hứa Vị vừa mới xới cơm liền buông xuống , đang muốn đứng dậy rời đi chợt nghe lão cha hắn cười ha ha nói “Ha ha! Ngươi thua chưa ?! Đại ca, ta đã nói thôi, ngươi không thắng được ta!”
Đại ca? Hứa Vị ngạc nhiên mở lớn mắt.
Phương Tung hừ lạnh một tiếng, rất là hào sảng bưng lên bát rượu , uống một hơi cạn sạch, bất mãn nói “Ngươi thắng ! Từ nhỏ đến lớn, ngươi chỉ có chuyện uống rượu mới thắng được ta!”
“Hắc hắc!” Hứa Chính Nhất hắc hắc cười gian, đang muốn nói ra, quay đầu thấy Hứa Vị lăng lăng nhìn bọn họ, liền phất tay nói “Vị Vị! Ngươi ăn no thì đi xuống đi nha . Cha cùng bá bá ngươi cần nói chút chuyện ”
“Nga……” Hứa Vị lăng lăng lên tiếng, xoay người rời đi, trong lòng nghĩ, hôm nào phải hỏi nương , Phương Tung bá bá này cùng nhà bọn họ có quan hệ gì ?
“Ngươi vừa gọi ta là đại ca ……” Phương Tung nhìn Hứa Vị đi xa, cầm lấy một chân gà trên bàn , một bên vừa cắn vừa nói “Ngươi muốn cho Vị Vị biết sao ?”
Hứa Chính Nhất chẳng hề để ý , cười “Vị Vị thực thông minh cũng thực ngoan, nó sẽ không nói lung tung , huống chi, việc này nó có biết cũng không có gì!”
Phương Tung cười lạnh “Vì một nữ nhân mà bị đuổi khỏi gia tộc, thậm chí sửa họ, ngươi không sợ tương lai Vị Vị mà biết , sẽ khinh thường ngươi sao ?”
Hứa Chính Nhất hắc hắc cười đắc ý “Sợ gì? Ta không có làm chuyện thương thiên hại lí , ta sợ cái gì? Vị Vị là nhi tử của ta , ta tự dưỡng nên con ta ta tất rõ !”
Phương Tung hừ lạnh “Thật không biết năm đó ngươi rốt cuộc nghĩ như thế nào ? Cha tìm mối hôn nhân tốt như thế cho người , ngươi không cần, lại còn nhìn trúng một nữ nhân như thế ……”
Hứa Chính Nhất chau mày “Đại ca! Chân Chân làm sao ? Chân Chân là nữ nhân tốt nhất mà ta gặp ! Ngươi đừng nói nàng như thế , được không?”
Phương Tung hừ một tiếng, cũng không nói hơn nữa, thay đổi đề tài “Ngươi có biết ta vì sao lại đến Thanh Dương Huyền không ?”
Hứa Chính Nhất một bên ném củ lạc vào miệng , một bên miễn cưỡng nói ra “Là bởi vì chuyện hoàng tử du học ? Phương gia tính đứng ở bên người hoàng tử kia sao ?”
Phương Tung trầm mặc một chút, nhìn chằm chằm Hứa Chính Nhất, chậm rãi nói “Cha nói rất đúng, ngươi rời đi Phương gia là tổn thất của Phương gia!”
Hứa Chính Nhất hì hì cười, tự đắc nói ra “Đúng nha ! Ta là ai?! Ta chính là Hứa Chính Nhất!”
Phương Tung co rút khóe miệng , quay đầu uống rượu, da mặt người này thật sự là càng ngày càng dày !
“Ai, đại ca, ngươi còn chưa nói đâu nhá ? Rốt cuộc Phương gia tính toán đứng ở bên kia sao ?”
“Ta cùng cha cãi nhau !” Phương Tung thản nhiên nói ra.
“Ngô?” Hứa Chính Nhất trợn tròn mắt.
“Cha muốn duy trì nhị hoàng tử, ta muốn duy trì tam hoàng tử.” Phương Tung bình tĩnh nói.
“Nghe nói…… Tam hoàng tử là một Mặc quỷ?” Hứa Chính Nhất vuốt cằm suy tư.
“Ân, hắn hiện tại đang ở Thanh Dương Huyền.” Phương Tung mang bát trà lên uống một ngụm, mới tiếp tục nói “Buổi tối hôm trước , lúc đoán câu đố đèn , ta đã thấy hắn , hắn lúc ấy đang ở cùng Vị Vị.”
“A?!”
“Ta đã biết được, hắn ở Ngọc Hoa tự đi theo Tuệ Viễn đại sư học tập.”
“Cái gì?!”
***************
Hứa Vị cầm một gói to đầy ngân lượng chạy đến hậu viện .
Nương Hứa Vị nhìn Hứa Vị mở ra gói to , lộ ra năm mươi hai bạc trắng, ngạc nhiên nhìn về phía Hứa Vị “Vị Vị, ngươi thắng cuộc thi đoán câu đố sao ?” Trong lòng kỳ quái, Vị Vị đoán câu đố là dốt đặc cán mai .
Hứa Vị ha hả ngây ngô cười, gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói “Nương, không phải ta thắng , là Tiểu Mặc thắng.”
“Vậy sao hắn lại đem tiền cho ngươi ?” Nương Hứa Vị kỳ quái hỏi.
Hứa Vị nhăn mặt nhăn mũi , nói “Ta không cần, hắn lại nhất quyết nhét cho ta, còn nói, nếu ta không lấy, hắn liền đem đám ngân lượng này vứt đi.”
Nương Hứa Vị có chút đăm chiêu “Vị Vị, Tiểu Mặc này chính là hài tử mới đi theo Tuệ Viễn đại sư mà ngươi hay nói sao ?”
“Ân.” Hứa Vị có chút chần chờ nói “Nương, hắn là…… Mặc quỷ.”
Nương Hứa Vị giật mình sửng sốt một chút, lập tức cười “Mặc quỷ thì làm sao vậy? Mặc quỷ cũng là người .” Ngón tay búng nhẹ cái trán Hứa Vị , oán trách nói “Sao thế ?! Sợ nương ngươi khinh thường hắn sao?”
Hứa Vị hắc hắc ngây ngô cười, tuy rằng cha nương hắn xưa nay tiến bộ , nhưng trong lòng Hứa Vị vẫn có chút lo lắng , sợ cha nương hắn sẽ khinh ghét Tiểu Mặc , dù sao…… Nói luôn dễ hơn làm .
“Vị Vị, tiền này , ngươi tính làm gì ? Thật sự phải nhận sao?” Nương Hứa Vị chỉa chỉa ngân lượng trên bàn , hỏi.
Hứa Vị lắc đầu “Nương, không phải ngày mai ngài muốn đi huyện nha quyên tiền cho nạn dân sao ? Có thể đem số tiền này mang cho không ?”
“Ngươi muốn quyên ?” nương Hứa Vị mỉm cười hỏi, lập tức gật đầu “Cũng tốt!”
“Nương, lúc quyên tiền , nương nhớ ghi tên Mặc Tam đó nha .”
Mặc Tam bị kiềm hãm, lập tức ngẩng đầu “Đó là một vòng tròn, mặt trên có con rồng .”
Hứa Vị ngạc nhiên mở lớn mắt “Thật sự?”
Mặc Tam trầm mặc cởi áo xuống, xoay người.
Hứa Vị tò mò cọ qua, tỉ mỉ nhìn kĩ .
Vừa nhìn thoáng qua thì thật sự rất giống trứng luộc trong nước trà, nhưng hiện tại nhìn kỹ, mặt trên này thật sự là có một dấu hiệu hình rồng . Con rồng quay quanh thành một vòng, giống như đang ngủ?
Hứa Vị không khỏi có chút lo lắng.
Không phải Mặc quỷ thì dấu hiệu đều chỉ là dấu hiệu, sẽ không thay đổi theo thời gian , tựa như bớt, hoàn toàn vô hại, nhưng nếu là Mặc quỷ thì dấu hiệu sẽ không giống thường , dấu hiệu của Mặc quỷ đều là sống, sẽ phát triển thành lớn, còn có thể hoạt động, rất nhiều Mặc quỷ khi chưa kịp lớn lên đã bị dấu hiệu này nuốt mất .
Mặc Tam có thể hay không cũng……
“Tiểu Mặc…… Đau không?” Hứa Vị nhịn không được thấp giọng hỏi.
Mặc Tam trầm mặc xoay người, mặc lại áo, xoay người nhìn về phía Hứa Vị, ngữ khí rất là khinh đạm “Lúc sinh thần , sẽ rất đau.”
“Sinh thần ?” Hứa Vị ngẩn ra.
Mặc Tam đứng dậy, thản nhiên nói ra nói “Ta sinh ngày mười bốn tháng bảy , hàng năm vào ngày này thì dấu hiệu sẽ tỉnh lại.”
Hứa Vị sửng sốt “Vậy nó tỉnh lại sẽ……”
Mặc Tam không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn hướng thiên không, hình như thêm vài ngày nữa đã là mười bốn ?
Hứa Vị nhìn biểu tình Mặc Tam trầm mặc ngưng trọng, trong lòng lo lắng .
*******
Hứa Vị bước vào cửa nhà đã là lúc hoàng hôn buông xuống , vừa đi vào nhà chính, chỉ thấy lão cha hắn đang cùng Phương Tung huyện thái gia kia cười ha hả nói chuyện.
Hứa Vị vội nhu thuận hành lễ “Kiến quá Phương đại nhân!”
“Cái gì mà Phương đại nhân! Ngươi nên gọi ta là bá bá.” Phương Tung đứng dậy cười tủm tỉm nhìn Hứa Vị đang yên lặng chắp tay chỉ lễ, từ ái nói “Vị Vị, tuy rằng lúc ngươi mới sinh ra , bá bá không có ôm qua ngươi, nhưng bá bá cũng có tham gia vào lễ bách nhật của ngươi nha .”
Hứa Vị sửng sốt, lập tức ngại ngùng cười “Dạ, chất nhi kiến quá Phương bá bá.”
Phương Tung cười, xoay người đối Hứa Chính Nhất đang cười tủm tỉm , nói “Không tồi! Bộ dáng có thể sánh bằng ngươi nhưng thông minh hơn!”
Hứa Chính Nhất vừa nghe, rất không văn nhã trợn trắng mắt “Ta nói…… Ngươi hôm nay đến là để đùa cợt ta sao?”
Phương Tung lập tức chính sắc, vẻ mặt nghiêm túc “Đùa cợt ngươi? Đùa cợt ngươi là một chuyện võ mồm tối lãng phí. Ta sao có thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy.”
Vẻ mặt Hứa Chính Nhất cứng đờ, lập tức quay đầu trừng mắt với Hứa Vị đang cố nén ý cười “Vị Vị, đi, đến hậu viện nói với nương ngươi, Phương bá bá tối không biết điều của ngươi đến thăm , kêu ngươi nương tùy tiện làm lại chút đồ ăn thừa hôm qua là được !”
Hứa Vị vội sửa sang lại thần sắc , đáp ứng, xoay người liền hướng hậu viện chạy tới.
Đợi Hứa Vị chạy về phía hậu viện , Hứa Chính Nhất mới trừng mắt nhìn Phương Tung đang thảnh thơi cười , nói ra nói “Nói đi! Ngươi hảo hảo là Đại Quan mà không làm , chạy đến Thanh Dương Huyền nho nhỏ này làm gì?”
***********
Hậu viện, Hứa Vị chạy đến sương phòng.
Nương hắn đang ở trong sương phòng sửa sang lại sản phẩm thuê thùa . Thấy Hứa Vị, đôi mắt nhu hòa , nói “Vị Vị, sao chạy gấp như thế ?”
Hứa Vị cười ha hả nói ra “Nương, Phương bá bá đến đây, cha nói nương làm đồ ăn chiều .”
Nương hắn sửng sốt, lập tức cười nói “Cha ngươi nhất định là kêu ngươi bảo ta làm đồ ăn từ cơm thừa , phải không ?”
Hứa Vị hé miệng cười, lại tò mò hỏi “Nương, Phương bá bá là bằng hữu trước kia của cha sao ?”
Nương Hứa Vị sửa sang lại quần áo, một bên xoay người đi ra sương phòng, một bên đáp “Hắn là hảo bằng hữu trước kia ở kinh thành của cha ngươi đó .”
Kinh thành? Hứa Vị kinh ngạc trợn to mắt, đời trước, hắn chưa bao giờ nghe nói qua cha hắn từng đi qua kinh thành a?
Hứa Vị mê hoặc, đúng rồi, cha hắn cùng nương hắn là người ở nơi nào? Chẳng lẽ không phải sinh trưởng ở Thanh Dương Huyền sao?
**********
Lúc này ở Ngọc Hoa tự, Tuệ Viễn ngẩng đầu nhìn trời đã bắt đầu vào đêm , thì thào nói “Tiếp qua vài ngày chính là mười bốn tháng bảy đi?”
Mà ở phía sau sườn núi Đại Ngọc sơn , trong rừng cây, Mặc Tam diện vô biểu tình nhìn nam nhân quỳ gối phía dưới hắn, thản nhiên nói “Ta nói rồi…… Trong năm nay đừng tới tìm ta……”
Nam nhân toàn thân màu đen , quỳ rạp trên đất, ngữ khí rất cung kính “Tiểu chủ nhân thứ tội, kì thực là bởi vì gần nhất có rất nhiều Mặc quỷ muốn gia nhập vào chúng ta…… Nhưng lão chủ nhân trước khi chết từng nói qua, phải nghiêm khắc sàng chọn…… Không đạt được yêu cầu sẽ không chấp thuận gia nhập…… Cho nên Mặc Nhất cả gan muốn hỏi tiểu chủ nhân, có phải nên thay đổi một chút hay không ……”
Mặc Tam trầm mặc nhìn chằm chằm nam nhân quỳ rạp trên đất, sau một lúc lâu, ngữ khí rất khinh đạm , nói “Ngươi đang thử ta?”
Thân mình của nam nhân khẽ run lên, ngữ khí càng thêm cung kính , nói “Mặc Nhất … không … dám!”
“Mặc Quỷ đường là tâm huyết cả đời của thúc công , ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào hủy nó đi , nhưng những quy định mà thúc công định ra khi còn sống , tốt, ta sẽ tiếp tục dùng, không tốt , ta đương nhiên phải phế bỏ, như ta nói vậy, Mặc Nhất , ngươi vừa lòng chưa ?” Mặc Tam nhìn chằm chằm nam nhân , thản nhiên nói .
Mặc Nhất chấn động, thấp giọng nói “Mặc Nhất hiểu được, Mặc Nhất hôm nay làm tiểu chủ nhân bực bội , Mặc Nhất sẽ tự giác đến Thưởng Phạt điện lĩnh phạt !”
Mặc Tam chỉ hờ hững xoay người, khinh đạm nói “Không có lần sau .”
“Rõ!”
*************
Hứa Vị ngồi ở bên bàn , một tay bưng bát, một tay cầm chiếc đũa, có chút kinh ngạc nhìn Phương Tung thường thường nhất phái ôn hòa chín chắn , lúc này cũng xắn tay áo lên, ngồi xổm trên ghế, cùng lão cha xưa nay không đứng đắn của hắn đối tửu “Hai chú ong mật bé nhỏ nha , bay bay giữa khóm hoa ……”
“Nam nhân không uống rượu, uổng phí sống trên đời !”
“ Gió đông thổi, trống trận vang , hôm nay uống rượu , ai sợ ai!……”
Hứa Vị có chút vô ngữ , nhìn Phương Tung lớn tiếng ồn ào, còn có cha hắn đặt cả hai chân lên ghế ngồi xổm, Hứa Vị vừa mới xới cơm liền buông xuống , đang muốn đứng dậy rời đi chợt nghe lão cha hắn cười ha ha nói “Ha ha! Ngươi thua chưa ?! Đại ca, ta đã nói thôi, ngươi không thắng được ta!”
Đại ca? Hứa Vị ngạc nhiên mở lớn mắt.
Phương Tung hừ lạnh một tiếng, rất là hào sảng bưng lên bát rượu , uống một hơi cạn sạch, bất mãn nói “Ngươi thắng ! Từ nhỏ đến lớn, ngươi chỉ có chuyện uống rượu mới thắng được ta!”
“Hắc hắc!” Hứa Chính Nhất hắc hắc cười gian, đang muốn nói ra, quay đầu thấy Hứa Vị lăng lăng nhìn bọn họ, liền phất tay nói “Vị Vị! Ngươi ăn no thì đi xuống đi nha . Cha cùng bá bá ngươi cần nói chút chuyện ”
“Nga……” Hứa Vị lăng lăng lên tiếng, xoay người rời đi, trong lòng nghĩ, hôm nào phải hỏi nương , Phương Tung bá bá này cùng nhà bọn họ có quan hệ gì ?
“Ngươi vừa gọi ta là đại ca ……” Phương Tung nhìn Hứa Vị đi xa, cầm lấy một chân gà trên bàn , một bên vừa cắn vừa nói “Ngươi muốn cho Vị Vị biết sao ?”
Hứa Chính Nhất chẳng hề để ý , cười “Vị Vị thực thông minh cũng thực ngoan, nó sẽ không nói lung tung , huống chi, việc này nó có biết cũng không có gì!”
Phương Tung cười lạnh “Vì một nữ nhân mà bị đuổi khỏi gia tộc, thậm chí sửa họ, ngươi không sợ tương lai Vị Vị mà biết , sẽ khinh thường ngươi sao ?”
Hứa Chính Nhất hắc hắc cười đắc ý “Sợ gì? Ta không có làm chuyện thương thiên hại lí , ta sợ cái gì? Vị Vị là nhi tử của ta , ta tự dưỡng nên con ta ta tất rõ !”
Phương Tung hừ lạnh “Thật không biết năm đó ngươi rốt cuộc nghĩ như thế nào ? Cha tìm mối hôn nhân tốt như thế cho người , ngươi không cần, lại còn nhìn trúng một nữ nhân như thế ……”
Hứa Chính Nhất chau mày “Đại ca! Chân Chân làm sao ? Chân Chân là nữ nhân tốt nhất mà ta gặp ! Ngươi đừng nói nàng như thế , được không?”
Phương Tung hừ một tiếng, cũng không nói hơn nữa, thay đổi đề tài “Ngươi có biết ta vì sao lại đến Thanh Dương Huyền không ?”
Hứa Chính Nhất một bên ném củ lạc vào miệng , một bên miễn cưỡng nói ra “Là bởi vì chuyện hoàng tử du học ? Phương gia tính đứng ở bên người hoàng tử kia sao ?”
Phương Tung trầm mặc một chút, nhìn chằm chằm Hứa Chính Nhất, chậm rãi nói “Cha nói rất đúng, ngươi rời đi Phương gia là tổn thất của Phương gia!”
Hứa Chính Nhất hì hì cười, tự đắc nói ra “Đúng nha ! Ta là ai?! Ta chính là Hứa Chính Nhất!”
Phương Tung co rút khóe miệng , quay đầu uống rượu, da mặt người này thật sự là càng ngày càng dày !
“Ai, đại ca, ngươi còn chưa nói đâu nhá ? Rốt cuộc Phương gia tính toán đứng ở bên kia sao ?”
“Ta cùng cha cãi nhau !” Phương Tung thản nhiên nói ra.
“Ngô?” Hứa Chính Nhất trợn tròn mắt.
“Cha muốn duy trì nhị hoàng tử, ta muốn duy trì tam hoàng tử.” Phương Tung bình tĩnh nói.
“Nghe nói…… Tam hoàng tử là một Mặc quỷ?” Hứa Chính Nhất vuốt cằm suy tư.
“Ân, hắn hiện tại đang ở Thanh Dương Huyền.” Phương Tung mang bát trà lên uống một ngụm, mới tiếp tục nói “Buổi tối hôm trước , lúc đoán câu đố đèn , ta đã thấy hắn , hắn lúc ấy đang ở cùng Vị Vị.”
“A?!”
“Ta đã biết được, hắn ở Ngọc Hoa tự đi theo Tuệ Viễn đại sư học tập.”
“Cái gì?!”
***************
Hứa Vị cầm một gói to đầy ngân lượng chạy đến hậu viện .
Nương Hứa Vị nhìn Hứa Vị mở ra gói to , lộ ra năm mươi hai bạc trắng, ngạc nhiên nhìn về phía Hứa Vị “Vị Vị, ngươi thắng cuộc thi đoán câu đố sao ?” Trong lòng kỳ quái, Vị Vị đoán câu đố là dốt đặc cán mai .
Hứa Vị ha hả ngây ngô cười, gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói “Nương, không phải ta thắng , là Tiểu Mặc thắng.”
“Vậy sao hắn lại đem tiền cho ngươi ?” Nương Hứa Vị kỳ quái hỏi.
Hứa Vị nhăn mặt nhăn mũi , nói “Ta không cần, hắn lại nhất quyết nhét cho ta, còn nói, nếu ta không lấy, hắn liền đem đám ngân lượng này vứt đi.”
Nương Hứa Vị có chút đăm chiêu “Vị Vị, Tiểu Mặc này chính là hài tử mới đi theo Tuệ Viễn đại sư mà ngươi hay nói sao ?”
“Ân.” Hứa Vị có chút chần chờ nói “Nương, hắn là…… Mặc quỷ.”
Nương Hứa Vị giật mình sửng sốt một chút, lập tức cười “Mặc quỷ thì làm sao vậy? Mặc quỷ cũng là người .” Ngón tay búng nhẹ cái trán Hứa Vị , oán trách nói “Sao thế ?! Sợ nương ngươi khinh thường hắn sao?”
Hứa Vị hắc hắc ngây ngô cười, tuy rằng cha nương hắn xưa nay tiến bộ , nhưng trong lòng Hứa Vị vẫn có chút lo lắng , sợ cha nương hắn sẽ khinh ghét Tiểu Mặc , dù sao…… Nói luôn dễ hơn làm .
“Vị Vị, tiền này , ngươi tính làm gì ? Thật sự phải nhận sao?” Nương Hứa Vị chỉa chỉa ngân lượng trên bàn , hỏi.
Hứa Vị lắc đầu “Nương, không phải ngày mai ngài muốn đi huyện nha quyên tiền cho nạn dân sao ? Có thể đem số tiền này mang cho không ?”
“Ngươi muốn quyên ?” nương Hứa Vị mỉm cười hỏi, lập tức gật đầu “Cũng tốt!”
“Nương, lúc quyên tiền , nương nhớ ghi tên Mặc Tam đó nha .”
Tác giả :
Thiên Khỏa Thụ