Hứa Vị Trọng Sinh Ký
Chương 75: Phong khởi vân dũng [5]
Cho đến khi mặt trời ló rạng , cửa phòng mới được mở ra, Hứa Vị kéo một thân mỏi mệt đi ra.
Mặc Tam vừa nghe tiếng mở cửa , liền nhanh chóng đứng dậy, nhìn về phía Hứa Vị, thấy Hứa Vị vẻ mặt mỏi mệt, lông mi liền hơi nhíu, kéo qua Hứa Vị, thấp giọng nói “Chúng ta trở về.”
Hứa Vị gật đầu, nhìn về phía Mộc Dĩ sau khi nghe tiếng cửa mở cũng liền đứng dậy đang khẩn trương nhìn về phía mình, cười nói “Đại công tử thỉnh an tâm, đôi mắt của nhị công tử ngày mai liền có thể phục hồi như cũ .”
Mộc Dĩ không khỏi nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lộ ra cảm kích “Đại ân của Hứa công tử, Mộc Dĩ chắc chắn khắc trong tâm khảm, ngày khác nếu có chuyện cần Mộc gia, chỉ cần Hứa công tử nói một tiếng, Mộc gia dù nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng sẽ không chối từ!”
Hứa Vị chỉ cười tủm tỉm xua tay “Cái này đâu cần, ta đã cùng nhị công tử nói rõ , coi như là bồi thường phí dụng . Tốt lắm, đại công tử mau vào thăm nhị công tử đi. Bất quá, hắn hiện tại vừa mới ngủ lại.”
Mộc Dĩ nghe vậy vội vàng gật đầu, xoay người, liền nhanh bước vào trong phòng.
Một bên Mặc Tam lại vẫn chuyên chú nhìn Hứa Vị, thấy Hứa Vị mặt mày mỏi mệt, trong lòng có phần tức giận, thanh âm đạm mạc ẩn hàm hờn giận “Vị Vị, chúng ta cần phải đi!” Dứt lời, liền cường thế kéo Hứa Vị qua, xoay người liền đi.
Hứa Vị bị kéo đến lảo đảo một cái , không khỏi sửng sốt, này…… Tiểu Mặc làm sao vậy?
Mà sau lúc ban đầu kéo đến lảo đảo chân bước , Mặc Tam thả lỏng lực đạo, đem Hứa Vị kéo qua, ngồi xổm xuống ôm lấy , cúi đầu nhìn Hứa Vị đang kinh ngạc trợn to đôi mắt , nói “Ngươi mệt mỏi, ngủ đi.”
Hứa Vị có điểm cứng còng , trong đầu lại hiện lên cảnh vào lúc hoàng hôn ngày hôm trước , hắn cùng Mặc Tam hai người phớt hôn vô cùng thân thiết……
Vì thế, sắc mặt Hứa Vị ửng đỏ, rũ mí mắt, trong lòng yên lặng nhắc nhở , Tiểu Mặc cái gì cũng đều không hiểu, Tiểu Mặc cái gì cũng đều không hiểu…… Đó là ngoài ý muốn, là do thói quen, đó là ngoài ý muốn, là do thói quen……
Trong lòng nhắc tới lặp lại, càng nhắc tới, Hứa Vị càng buồn ngủ, vì thế, khi đi rẽ qua hành lang uốn , Mặc Tam liền phát giác người trong ngực đã muốn chìm vào giấc ngủ, cước bộ Mặc Tam dừng lại rồi khẽ niệm chú , hào quang màu vàng chợt lóe, Mặc Tam đã cùng Hứa Vị trở lại phòng hai hai người .
Mặc Tam đem Hứa Vị mềm nhẹ đặt tới trên giường, nhìn khuôn mặt ngủ say thâm trầm mà thanh tú, phát giác lông mi thật dài kia đầy mệt mỏi và uể oải , nom thật chướng mắt, tâm Mặc Tam không khỏi trất buồn một chút, nhíu mày nghĩ, về sau vẫn không nên để cho Vị Vị tùy tiện trị liệu cho người ta mới được ……
Kim châm và mấy thứ như thế , thật sự rất tiêu hao tinh thần cùng thể lực .
Mặc Tam khẽ nâng tay lướt qua khuôn mặt thanh tú kia, ở tận sâu đáy mắt đen nhánh cất dấu nồng đậm ôn nhu lúc này không hề di chuyển , chậm rãi cúi đầu, Mặc Tam thật cẩn thận dùng đôi môi đụng vào mặt kia mày kia , khuôn mặt trắng nõn kia, còn có chóp mũi anh đĩnh kia , từng chút từng chút , thầm nghĩ dùng hơi thở của mình chậm rãi xâm nhiễm linh hồn ấm áp sạch sẽ này……
Mà ở lúc xâm nhiễm này , Mặc Tam quá đắm chìm vào mà không hề phát hiện, thời điểm khi hắn không tự giác chế trụ cổ tay Hứa Vị, khi hắn cùng Hứa Vị mười ngón giao nhau, gắt gao cùng nắm chặt, giữa cổ tay của hắn cùng Hứa Vị có một sợi tơ hồng sắc không ngừng kéo dài .
**********
Hôm sau, thời điểm Hứa Vị tỉnh tới, đã thấy Mặc Tam ngồi ở bên cạnh, đôi mắt nhìn chằm chằm giấy viết thư trong tay đang suy nghĩ gì đó .
“Tiểu Mặc……” Hứa Vị chậm rãi ngồi dậy, ngáp dài, dụi dụi đôi mắt , cảm giác ngủ dậy xong thật thỏa mái , tuy rằng tổng giác thấy hình như lúc mình ngủ Tiểu Bạch đã liếm mặt mình?…… Bất quá , đó là không có khả năng ! Tiểu Mặc thực ghét Tiểu Bạch thân cận mình, cũng không chịu để cho Tiểu Bạch ngủ gần mình, cho nên, đại khái là do mình lỗi giác đi ?
Hứa Vị có chút mê mang suy nghĩ, mà ở thời điểm khi Hứa Vị mê mang suy nghĩ, Mặc Tam đã gấp xong giấy viết thư kia lại rồi đi qua .
Nhìn bộ dáng Hứa Vị mê mê mang mang, khóe miệng Mặc Tam hơi hơi hiện lên ý cười, nhưng lập tức nhớ tới quyết định mà bản thân vừa mới không thể không hạ , ý cười nơi khóe miệng Mặc Tam liền biến mất , trầm mặc nhìn Hứa Vị, Mặc Tam chậm rãi đi đến bên giường ngồi xuống.
“Vị Vị, hôm nay Mộc Dĩ sẽ đưa tới gốc sen tím .” Mặc Tam ngồi vào bên giường , nói, thấy Hứa Vị mê mê mang mang , liền nâng tay sờ mặt Hứa Vị “Làm sao vậy?”
Ngón tay băng lãnh lại mềm nhẹ chạm vào khiến Hứa Vị lấy lại tinh thần, giật mình sau liền lắc đầu nói “Mới ngủ dậy nên hơi mơ màng xíu , không có việc gì.”
Mặc Tam khẽ nhíu mày “Về sau đừng tùy tiện chữa trị cho người ta .”
Hứa Vị sửng sốt, lập tức cảm thấy buồn cười, hắn là đại phu , lại là đệ tử Không Môn, sao có thể không trị liệu cho người khác chứ ? Nhưng trong lòng lại có điểm ngọt ngào “Không có việc gì, Tiểu Mặc, đừng lo lắng, chẳng qua bởi vì đôi mắt của Mộc nhị công tử là bị người thi độc chú, hơn nữa lại trúng độc, ta mới tốn nhiều tâm tư thôi.”
Mặc Tam không nói, trong lòng lại âm thầm quyết định, phải tránh loại tình huống này, nếu sớm biết trị liệu cho Mộc Dĩ Chân sẽ làm Vị Vị mệt mởi như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không đáp ứng.
“Đúng rồi, Tiểu Mặc, gốc sen tím chúng ta cũng tìm được rồi, chúng ta khi nào thì trở về Thanh Dương Huyền ?” Hứa Vị đã khẩn cấp muốn thấy cha hắn cùng đại ca hắn.
Nhìn ra tâm tư Hứa Vị, Mặc Tam thấp giọng nói “Vị Vị, bọn họ ở Lưu Sa Huyền.”
“Di?”
“Cha ngươi đã không còn kêu là Hứa Chính Nhất , hắn kêu Phương Hạo Nhiên, ca ca ngươi hiện tại kêu Phương Viễn.”
“A?!”
“Cha ngươi hiện tại là huyện lệnh Lưu Sa Huyền, ca ca ngươi hiện tại là tân khoa tiến sĩ vũ kỹ khôi thủ, Kim Đại Vĩ là tân khoa tiến sĩ trạng nguyên.”
“……”
*********
Mà hôm sau, cửa thành ở Vân thành, Hứa Vị lại quay đầu nhìn thiếu niên xinh đẹp đang cười hì hì trước mắt, nhịn không được lại nhỏ tiếng hỏi “Nhị công tử, ngươi xác định muốn đi theo ta?”
Thiếu niên xinh đẹp nhếch miệng cười, tươi cười mang theo xấu xa nghịch ngợm “Xác định, cùng khẳng định! Vị Vị, ta cùng đi với ngươi !”
Hứa Vị cứng đờ, lập tức cười khổ “Nhị công tử không cần như vậy, Hứa Vị nói qua, chuyện trị liệu coi như là Hứa Vị bồi thường tiền .”
“Đó là đương nhiên!” Thiếu niên xinh đẹp chọn mi bướng bỉnh cười “Ta đã nói rồi, ta đi theo ngươi là bởi vì thấy ngươi rất thú vị , hiểu không? Còn có, chính là, con lang của ngươi một ngày chưa chịu theo ta , ta liền một ngày đi theo con lang này !” Thiếu niên xinh đẹp dứt lời, lại nhăn mặt nhăn mũi bổ sung “Còn có, gọi ta Dĩ Chân là tốt rồi, cái gì nhị công tử , nhị công tử chân chính của nhà ta kia là nhị ca ta hiện đang ở kinh đô nha !”
Hứa Vị không nói gì nhìn thiếu niên xinh đẹp trước mắt, cũng chính là Mộc Dĩ Chân, lại cúi đầu nhìn Tiểu Bạch núp ở bên chân mình, đập đập cái đuôi hướng Mộc Dĩ Chân nhe răng nhếch miệng, giận dữ nói “Nhị công tử……”
“Ngô?!”
“…… Được rồi, Dĩ Chân, Tiểu Bạch chỉ nhận thức một mình ta , chỉ sợ nó sẽ không theo ngươi.”
“Không có việc gì! Ta đây liền bám đến khi nó chịu .” Mộc Dĩ Chân cười hì hì nói, một bộ lơ đểnh.
Hứa Vị thở dài , người này…… Thật sự là…… khóe mắt Hứa Vị vụng trộm phiêu hướng thiếu niên đứng cách đó không xa đang nhìn chằm chằm Mộc Dĩ Chân…… chẳng lẽ , Mộc Dĩ Chân lại không phát ca ca hắn đang theo dõi hắn sao??
“Ca ca ngươi…… Khụ khụ, ta nói, Mộc Dĩ công tử thật sự không ý kiến sao?” Hứa Vị nhịn không được mở miệng hỏi.
Mộc Dĩ Chân sửng sốt, lập tức liếc mắt người nào đó đứng cách đó không xa, bĩu môi, lại lập tức cười hì hì nói “Không có việc gì!”
Hứa Vị nhìn chằm chằm Mộc Dĩ Chân sau một lúc lâu, đành xoay người “Ngươi muốn đi theo liền đi theo đi.”
Mộc Dĩ Chân hắc hắc cười bướng bỉnh, quay đầu hướng người nào đó còn đứng ở cách đó không xa làm mặt quỷ, liền hướng Hứa Vị chạy từng bước nhỏ tới .
Nhìn theo Mộc Dĩ Chân cùng Hứa Vị rời đi, Mộc Dĩ xoay người, nhìn về phía bóng người chậm rãi hiện lên trong hư không “Tam hoàng tử?”
Trong hư không chậm rãi hiện lên bóng người, lẳng lặng ngóng nhìn hai người đi đã càng lúc càng xa, hồi lâu, mới dùng thanh âm hờ hững nói “Ngươi quay về Vân thành làm việc của ngươi đi , an toàn của Mộc Dĩ Chân ngươi có thể yên tâm.”
Mộc Dĩ chắp tay, thấp giọng nói “Mộc Dĩ hiểu được.”
***********
Đêm dài, Hứa Vị ngồi ở bên lửa trại, ngẩng đầu nhìn trời , lúc này không trung không có ánh trăng sáng rọi, chỉ có nhiều sao sáng , mà thỉnh thoảng , sẽ có sao băng xoẹt qua .
Hứa Vị ngơ ngác nhìn, không khỏi thất thần, nghĩ những ngày ở Ngọc Thạch cung của Kì Liên sơn, hắn không nhìn thấy sao băng , chỉ có huỳnh hỏa trùng làm bạn , ban đêm im lặng này, hắn luôn dựa sát vào kiển cầu màu đen , nhìn ngắm huỳnh hỏa trùng , thỉnh thoảng cùng kiển cầu màu đen thấp giọng trò chuyện , khi đó nói gì nhỉ ? Dường như cũng chỉ là mấy lời nói vô thức ……
Hiện giờ, tinh tế hồi tưởng đoạn ngày kia, hắn mơ hồ hiểu được, có lẽ không phải hắn cùng Tiểu Mặc, mà là Tiểu Mặc cùng hắn đi.
Nói cái gì muốn xem tiểu hài tử kia chậm rãi lớn lên, phải chiếu cố hắn, phải dõi theo hắn không cho hắn làm bừa ……
Rõ ràng tiểu hài tử kia so với hắn cường đại hơn, rõ ràng hắn mới là người cần ỷ lại !
Cho nên, Tiểu Mặc cùng với hắn tách ra, cũng là đúng …… Chính hắn nói thật dễ nghe, phải dõi theo Tiểu Mặc, tiểu tử đó so với mình cường đại hơn nhiều, hắn cần chi phải dõi theo đâu chứ ?
Mà, tiểu tử không muốn tách khỏi mình kia, kỳ thật…… Đã sớm hối hận đi?
Chính mình với hắn mà nói chỉ là trói buộc, chỉ là gánh nặng mà thôi.
Tách ra , bọn họ, tách ra như vậy không phải mới là tốt nhất sao ? Cho dù bọn họ được cho là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, nhưng sẽ có lúc tách ra , bọn họ sẽ đi những con đường không giống nhau , Tiểu Mặc sẽ đi tới vị trí cao cao tại thượng kia , còn mình sẽ đi du lịch thiên hạ…… Sớm tách ra, hay muộn mới tách ra cũng giống nhau mà , đúng không ?
Dù sao hắn cùng Tiểu Mặc là hảo hữu , hảo huynh đệ, cha lại đứng ở bên Tiểu Mặc, nhà bọn họ tuyệt đối sẽ không giống đời trước nữa .
Đây chính là kết cục mà mình mong muốn nhất , không phải sao ?
Trong lòng rất minh bạch , thực hiểu được, chính là, phân áp lực khổ sở trong lòng này là như thế nào đây ?!
Nhớ tới hôm qua —
“Tiểu Mặc, chúng ta đây đi Lưu Sa Huyền sao ?”
“Tiểu Mặc, chúng ta không đi sao?”
“Vị Vị, ta sẽ tìm người đi cùng ngươi .”
……
Cái gì tên là “Vị Vị ta sẽ tìm người đi cùng ngươi ”?! Trong phút chốc kia hắn thực sinh khí, nhưng Tiểu Mặc lại vẫn trầm mặc , cái gì cũng không nói, thậm chí xoay người bước đi .
Cho đến khi rời đi, hắn đều không gặp lại Tiểu Mặc.
Là có chuyện vội vã sao ?
Hắn biết, Tiểu Mặc sau khi rời đi Ngọc Thạch cung luôn bề bộn nhiều việc, chính là hắn cũng từng nói qua, nếu bận quá, hắn có thể tự mình đi trước , là Tiểu Mặc không cho hắn đi, nhưng hôm nay, Tiểu Mặc lại muốn hắn đi cùng…… Rõ ràng loại kết quả này hắn cũng từng muốn, nhưng trong lòng sao lại khó chịu như thế ?!
Vì cái gì…… Chỉ tách ra có một ngày mà thôi……
“Vị Vị, ngươi không ăn sao?” Đột nhiên vang lên thanh âm lo lắng, làm cho Hứa Vị lấy lại tinh thần.
Hứa Vị lấy lại tinh thần rồi quay đầu nhìn về phía Mộc Dĩ Chân bên người đang giơ lên cá nướng vẻ mặt lo lắng nhìn mình, vội xấu hổ ha hả cười “Thực xin lỗi, ta nghĩ chuyện quá nhập thần .”
Mộc Dĩ Chân tinh tế đánh giá Hứa Vị một phen, thấy tươi cười Hứa Vị coi như bình thường, thì nhẹ nhàng thở ra, lộ ra tươi cười thực sáng lạn , nói “Thật sự là, bộ dáng ngươi ngẩn người giống như rất khổ sở, làm ta sợ muốn chết……”
Hứa Vị hơi hơi ngưng lại , vừa mới…… Hắn có biểu hiện rõ ràng như vậy sao? Hứa Vị có điểm xấu hổ tiếp nhận cá nướng trong tay Mộc Dĩ Chân, cắn một ngụm, không khỏi có chút kinh ngạc nhìn về phía Mộc Dĩ Chân “Ăn ngon thật! Tay nghề của ngươi không tồi a.”
Mộc Dĩ Chân đắc ý chọn mi “Còn cần nói sao!”
Hứa Vị có chút ngoài ý muốn nhìn Mộc Dĩ Chân, thấy Mộc Dĩ Chân này một bộ công tử nhà phúc quý, cũng không phải người có thể bắt cá đem nướng .
“Ngươi rất kỳ quái đúng hay không? Hừ! Ta nói với ngươi, ở Mộc gia, ta cũng không phải là công tử gì, ta nha, cũng tối phiền người khác bảo ta như vậy!” Mộc Dĩ Chân bĩu môi nói.
“Vì cái gì?” Hứa Vị rất ngạc nhiên.
“Bởi vì ta là thứ tử , nhưng lại là con của người thiếp tối không có thực lực, mẫu thân ta chỉ là nhi nữ của nhà nông gia đã cứu cha ta, mới được thú tiến Mộc gia . Kỳ thật, nếu không phải hỗn đản Mộc Dĩ vẫn đều âm thầm bảo hộ ta, thứ tử cỡ như ta sớm đã chết ở Mộc gia .” Mộc Dĩ Chân nhún nhún vai, nói rất tùy ý.
Hứa Vị trừng lớn mắt, tuy rằng biết thứ tử có nhiều khác biệt , ở đại gia tộc , địa vị của thứ tử rất thấp , nhưng nghe Mộc Dĩ Chân nói như vậy, Hứa Vị vẫn phi thường kinh ngạc.
Mộc Dĩ Chân dứt lời sau, liền bắt đầu ăn cá nướng.
Hứa Vị cũng không có tâm tư, hắn lại nghĩ tới Tiểu Mặc, nếu mười hai gia tộc còn như thế, như vậy, trong hoàng thất Đại Sở chẳng phải là càng thêm gay go ? Tiểu Mặc lại là thân phận mặc quỷ……
“Đúng rồi, Vị Vị, ngươi cùng tam hoàng tử kia là quan hệ gì a?” Ăn xong cá nướng, Mộc Dĩ Chân lấy ra một cái siêu nước uống vào mấy ngụm, liền tia ánh mắt gian xảo tới gần Hứa Vị, thần bí hề hề hỏi.
Hứa Vị có điểm không hiểu nhìn Mộc Dĩ Chân “Chúng ta là bằng hữu a.”
“Bằng hữu?? Hắc hắc…… Ngươi ít gạt ta đi ! Như các ngươi , sao có thể chỉ là bằng hữu?!” Mộc Dĩ Chân tươi cười quỷ dị, lại vỗ vỗ bả vai Hứa Vị, thấp giọng nói “Không có việc gì, ngươi nói cho ta nghe, ta ai cũng không sẽ nói !”
Hứa Vị không hiểu “Ta không lừa ngươi, ta cùng Tiểu Mặc chỉ là bằng hữu a.”
Mộc Dĩ Chân cái này không thể không thu hồi tươi cười quỷ dị, cao thấp đánh giá Hứa Vị vài lần , mới nghiêm trang hỏi “Ngươi nói thật sự?”
Hứa Vị gật đầu.
Mộc Dĩ Chân sờ sờ cằm mình, lại cổ quái nhìn chằm chằm Hứa Vị , nhìn một hồi lâu mới thấp giọng lẩm bẩm “Thật sự là…… Nguyên lai còn chưa có thông suốt a.”
Cái gì thông suốt? Thông suốt cái gì? Hứa Vị mơ hồ, Mộc Dĩ Chân này nói lời sao kì quái đến thế ?
Mộc Dĩ Chân nhìn chằm chằm Hứa Vị, đột nhiên hắc hắc nở nụ cười gian xảo , hạ giọng nói “Ta nói a, ngươi là kẻ bình dân, người ta đó là hoàng tử, nói không chừng tương lai còn là kẻ tọa vị , vận khí của ngươi thật đúng là không tồi đâu.”
Hứa Vị nghe thấy xong , trong lòng trất buồn, thấp giọng nói “Thời điểm ta cùng hắn làm bằng hữu , ta căn bản không biết hắn là hoàng tử!” Nếu biết hắn là hoàng tử, nếu biết hắn là kẻ đời trước hại một nhà bọn họ , mình sao có thể cùng hắn trở thành bằng hữu!
“Ân, cái này ta tin ! Ngươi vừa thấy đã biết không phải kẻ dựa vào phú quý , chính là……” Mộc Dĩ Chân nắm bả vai Hứa Vị, trấn an nói, nhưng ngay sau đó lại chuyển đề tài, nở nụ cười đầy gian xảo một cái, ám chỉ “Chính là , nói không chừng người ta không cho như thế đâu nga .”
Hứa Vị sửng sốt, lập tức nhíu mày thoát khỏi cái nắm tay của Mộc Dĩ Chân đang đặt trên vài mình , nhìn chằm chằm Mộc Dĩ Chân, cảnh giác hỏi “Ngươi đang châm ngòi ly gián?”
Mộc Dĩ Chân chớp mắt , vẻ mặt vô tội “Nào có! Ta chỉ luận sự đó thôi!”
Hứa Vị nhìn chằm chằm Mộc Dĩ Chân, chậm rãi nói “Tiểu Mặc không ngu ngốc, nếu ta là cái loại người kia , Tiểu Mặc sẽ không thèm liếc ta một cái, lại càng không cho phép ta đi theo bên người hắn, mà những người khác muốn thấy thế nào, đó là chuyện của các ngươi, ta không có nhiều thời gian rảnh rỗi để đi quản suy nghĩ của mọi người như vậy! Mộc Dĩ Chân, mặc kệ ngươi vì mục đích gì mà đi theo ta , ta không hy vọng tái nghe lại mấy câu nói này .”
Mộc Dĩ Chân ngẩn ra, rất ngoài ý muốn cũng rất kinh ngạc nhìn Hứa Vị.
Mà Hứa Vị nói xong , liền xoay người đi đến bên kia, cửa lửa trại xa một ít , cách Mộc Dĩ Chân cũng xa một ít, vừa định ngồi xuống, liền nghe được một tiếng cười lang lảnh.
Hứa Vị nhíu mày xoay người, nhìn về phía Mộc Dĩ Chân đột nhiên cười rộ lên, người này lại muốn làm gì?
“Khó trách tên tam hoàng tử thị huyết kia coi trọng ngươi như vậy!” Mộc Dĩ Chân nhìn chằm chằm Hứa Vị, mặt mày thanh triệt , tươi cười như nắng, không còn đáng khinh như vừa mới nữa.
Hứa Vị giật mình, tim nảy lên vài lần .
“Ngươi có biết vì sao nhất định phải là ta phải đi theo ngươi không ?” Mộc Dĩ Chân nhìn chằm chằm Hứa Vị, bướng bỉnh cười “Bởi vì ta đối hỗn đản Mộc Dĩ kia cho tới nay mà nói là phi thường trọng yếu , cho nên ta đi theo ngươi, lực lượng Mộc gia cũng đi theo , đây là phương pháp mà hắn bảo vệ ngươi, nhưng phương pháp này thực chán ghét!” Mộc Dĩ Chân thu hồi tươi cười bướng bỉnh, nhíu mày oán hận nói “Hắn dùng đôi mắt của ta cùng vùng thương hội Mộc gia ở Lưu Sa Hà áp chế Mộc Dĩ!!”
Hứa Vị biến sắc.
“Đương nhiên hắn cũng trả giá đại giới nhất định……” Mộc Dĩ Chân nhìn sắc mặt Hứa Vị đột nhiên có chút tái nhợt, cười thần bí “Ngươi đoán xem, hắn trả giá cái gì?”
Hứa Vị nhìn chằm chằm Mộc Dĩ Chân, tay nắm chặt thành quyền, thấp giọng hỏi “Hắn…… Trả giá cái gì?”
“Vốn, hắn phải xuất ra một phần ba lực lượng Mặc Qủy Đạo trong tay hắn, ngươi có biết, Mộc Dĩ cũng thực chán ghét người khác lấy ta để áp chế hắn……” Mộc Dĩ Chân nhún vai nói.
Nhìn Hứa Vị nhếch môi, sắc mặt tái nhợt nhưng quật cường, Mộc Dĩ Chân cười “Bất quá, ta thay đổi chủ ý , yên tâm, ta sẽ nói cho Mộc Dĩ, một phần ba lực lượng kia đổi thành cái khác cũng được .”
Hứa Vị sửng sốt.
Mộc Dĩ Chân chỉ cười tủm tỉm đứng dậy, đi đến bên người Hứa Vị, đem Hứa Vị kéo qua “Được rồi! Ta chỉ muốn biết ngươi rốt cuộc là dạng người gì , tam hoàng tử kia để làm chi mà coi trọng ngươi như vậy, cho nên mới nói mấy lời nói châm ngòi, ngươi cũng đừng ghi hận ta nga, ta cũng là không có cách nào khác thôi, ai kêu tam hoàng tử kia âm ngoan như vậy a.”
“Ngươi có biết…… Vì cái gì hắn phải phải……” Hứa Vị có phần lắp bắp nói, vì cái gì đột nhiên muốn dùng phương thức như vậy để bảo hộ hắn?
“Bởi vì có người sẽ đối ngươi bất lợi đi?” Mộc Dĩ Chân nói “Ta cũng không rõ, bất quá, phương pháp này của hắn thật sự không tồi. Người bên ngoài biết sự tồn tại của ta là vô cùng ít, biết ta có người của Mộc Dĩ chuyên môn bảo hộ còn hiếm hơn , hơn nữa lộ tuyến hiện tại mà ta đi theo ngươi cũng phi thường bí mật, như vậy, ngươi có thể an toàn tới Lưu Sa Huyền ……”
Hứa Vị ngẩn ngơ một hồi, mới chậm rãi lấy lại tinh thần, trong lòng phức tạp, có chút chua xót, lại có chút ngọt toan khôn kể.
“Nói cũng phải nói rằng , hắn thật sự phi thường phi thường coi trọng ngươi a.” Mộc Dĩ Chân lại cảm khái.
Hứa Vị im lặng sau một lúc lâu, mới cúi đầu ừ một tiếng.
“Bất quá, ngươi phải cẩn thận nga.” Mộc Dĩ Chân nhìn Hứa Vị im lặng, cười xấu xa nói.
Hứa Vị quay đầu, còn nghiêm túc nói “Ân, ta sẽ cẩn thận bảo hộ chính mình .”
Mộc Dĩ Chân không nói gì nhìn Hứa Vị, trời ạ , hắn nói cẩn thận không phải chỉ cái này , được không?!
Nhưng nhìn ánh mắt Hứa Vị kiền tịnh thản nhiên, Mộc Dĩ Chân lại vui sướng khi người gặp họa, hắc hắc, như vậy cũng tốt, làm cho tên tam hoàng tử chết tiệt kia phiền não đi! Người trước mắt như cầm tinh quả hạch đào , muốn thông suốt chính là không dễ dàng a, hắc hắc…… Cho ngươi áp chế Mộc Dĩ hỗn đản nhà của ta! Hừ!!
Chú thích : Qủa hạch đào thì nó ruột và hạt đều đặc. Ý em Dĩ Chân là đầu óc của em Vị chậm tiêu , đặc khó thông.
Nguyệt : Vì ẻm chậm tiêu nên em chưa bị ăn còn ẻm Chân thông suốt quá nên bị ăn sạch sẽ a . Ha ha ha =))
Mặc Tam vừa nghe tiếng mở cửa , liền nhanh chóng đứng dậy, nhìn về phía Hứa Vị, thấy Hứa Vị vẻ mặt mỏi mệt, lông mi liền hơi nhíu, kéo qua Hứa Vị, thấp giọng nói “Chúng ta trở về.”
Hứa Vị gật đầu, nhìn về phía Mộc Dĩ sau khi nghe tiếng cửa mở cũng liền đứng dậy đang khẩn trương nhìn về phía mình, cười nói “Đại công tử thỉnh an tâm, đôi mắt của nhị công tử ngày mai liền có thể phục hồi như cũ .”
Mộc Dĩ không khỏi nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lộ ra cảm kích “Đại ân của Hứa công tử, Mộc Dĩ chắc chắn khắc trong tâm khảm, ngày khác nếu có chuyện cần Mộc gia, chỉ cần Hứa công tử nói một tiếng, Mộc gia dù nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng sẽ không chối từ!”
Hứa Vị chỉ cười tủm tỉm xua tay “Cái này đâu cần, ta đã cùng nhị công tử nói rõ , coi như là bồi thường phí dụng . Tốt lắm, đại công tử mau vào thăm nhị công tử đi. Bất quá, hắn hiện tại vừa mới ngủ lại.”
Mộc Dĩ nghe vậy vội vàng gật đầu, xoay người, liền nhanh bước vào trong phòng.
Một bên Mặc Tam lại vẫn chuyên chú nhìn Hứa Vị, thấy Hứa Vị mặt mày mỏi mệt, trong lòng có phần tức giận, thanh âm đạm mạc ẩn hàm hờn giận “Vị Vị, chúng ta cần phải đi!” Dứt lời, liền cường thế kéo Hứa Vị qua, xoay người liền đi.
Hứa Vị bị kéo đến lảo đảo một cái , không khỏi sửng sốt, này…… Tiểu Mặc làm sao vậy?
Mà sau lúc ban đầu kéo đến lảo đảo chân bước , Mặc Tam thả lỏng lực đạo, đem Hứa Vị kéo qua, ngồi xổm xuống ôm lấy , cúi đầu nhìn Hứa Vị đang kinh ngạc trợn to đôi mắt , nói “Ngươi mệt mỏi, ngủ đi.”
Hứa Vị có điểm cứng còng , trong đầu lại hiện lên cảnh vào lúc hoàng hôn ngày hôm trước , hắn cùng Mặc Tam hai người phớt hôn vô cùng thân thiết……
Vì thế, sắc mặt Hứa Vị ửng đỏ, rũ mí mắt, trong lòng yên lặng nhắc nhở , Tiểu Mặc cái gì cũng đều không hiểu, Tiểu Mặc cái gì cũng đều không hiểu…… Đó là ngoài ý muốn, là do thói quen, đó là ngoài ý muốn, là do thói quen……
Trong lòng nhắc tới lặp lại, càng nhắc tới, Hứa Vị càng buồn ngủ, vì thế, khi đi rẽ qua hành lang uốn , Mặc Tam liền phát giác người trong ngực đã muốn chìm vào giấc ngủ, cước bộ Mặc Tam dừng lại rồi khẽ niệm chú , hào quang màu vàng chợt lóe, Mặc Tam đã cùng Hứa Vị trở lại phòng hai hai người .
Mặc Tam đem Hứa Vị mềm nhẹ đặt tới trên giường, nhìn khuôn mặt ngủ say thâm trầm mà thanh tú, phát giác lông mi thật dài kia đầy mệt mỏi và uể oải , nom thật chướng mắt, tâm Mặc Tam không khỏi trất buồn một chút, nhíu mày nghĩ, về sau vẫn không nên để cho Vị Vị tùy tiện trị liệu cho người ta mới được ……
Kim châm và mấy thứ như thế , thật sự rất tiêu hao tinh thần cùng thể lực .
Mặc Tam khẽ nâng tay lướt qua khuôn mặt thanh tú kia, ở tận sâu đáy mắt đen nhánh cất dấu nồng đậm ôn nhu lúc này không hề di chuyển , chậm rãi cúi đầu, Mặc Tam thật cẩn thận dùng đôi môi đụng vào mặt kia mày kia , khuôn mặt trắng nõn kia, còn có chóp mũi anh đĩnh kia , từng chút từng chút , thầm nghĩ dùng hơi thở của mình chậm rãi xâm nhiễm linh hồn ấm áp sạch sẽ này……
Mà ở lúc xâm nhiễm này , Mặc Tam quá đắm chìm vào mà không hề phát hiện, thời điểm khi hắn không tự giác chế trụ cổ tay Hứa Vị, khi hắn cùng Hứa Vị mười ngón giao nhau, gắt gao cùng nắm chặt, giữa cổ tay của hắn cùng Hứa Vị có một sợi tơ hồng sắc không ngừng kéo dài .
**********
Hôm sau, thời điểm Hứa Vị tỉnh tới, đã thấy Mặc Tam ngồi ở bên cạnh, đôi mắt nhìn chằm chằm giấy viết thư trong tay đang suy nghĩ gì đó .
“Tiểu Mặc……” Hứa Vị chậm rãi ngồi dậy, ngáp dài, dụi dụi đôi mắt , cảm giác ngủ dậy xong thật thỏa mái , tuy rằng tổng giác thấy hình như lúc mình ngủ Tiểu Bạch đã liếm mặt mình?…… Bất quá , đó là không có khả năng ! Tiểu Mặc thực ghét Tiểu Bạch thân cận mình, cũng không chịu để cho Tiểu Bạch ngủ gần mình, cho nên, đại khái là do mình lỗi giác đi ?
Hứa Vị có chút mê mang suy nghĩ, mà ở thời điểm khi Hứa Vị mê mang suy nghĩ, Mặc Tam đã gấp xong giấy viết thư kia lại rồi đi qua .
Nhìn bộ dáng Hứa Vị mê mê mang mang, khóe miệng Mặc Tam hơi hơi hiện lên ý cười, nhưng lập tức nhớ tới quyết định mà bản thân vừa mới không thể không hạ , ý cười nơi khóe miệng Mặc Tam liền biến mất , trầm mặc nhìn Hứa Vị, Mặc Tam chậm rãi đi đến bên giường ngồi xuống.
“Vị Vị, hôm nay Mộc Dĩ sẽ đưa tới gốc sen tím .” Mặc Tam ngồi vào bên giường , nói, thấy Hứa Vị mê mê mang mang , liền nâng tay sờ mặt Hứa Vị “Làm sao vậy?”
Ngón tay băng lãnh lại mềm nhẹ chạm vào khiến Hứa Vị lấy lại tinh thần, giật mình sau liền lắc đầu nói “Mới ngủ dậy nên hơi mơ màng xíu , không có việc gì.”
Mặc Tam khẽ nhíu mày “Về sau đừng tùy tiện chữa trị cho người ta .”
Hứa Vị sửng sốt, lập tức cảm thấy buồn cười, hắn là đại phu , lại là đệ tử Không Môn, sao có thể không trị liệu cho người khác chứ ? Nhưng trong lòng lại có điểm ngọt ngào “Không có việc gì, Tiểu Mặc, đừng lo lắng, chẳng qua bởi vì đôi mắt của Mộc nhị công tử là bị người thi độc chú, hơn nữa lại trúng độc, ta mới tốn nhiều tâm tư thôi.”
Mặc Tam không nói, trong lòng lại âm thầm quyết định, phải tránh loại tình huống này, nếu sớm biết trị liệu cho Mộc Dĩ Chân sẽ làm Vị Vị mệt mởi như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không đáp ứng.
“Đúng rồi, Tiểu Mặc, gốc sen tím chúng ta cũng tìm được rồi, chúng ta khi nào thì trở về Thanh Dương Huyền ?” Hứa Vị đã khẩn cấp muốn thấy cha hắn cùng đại ca hắn.
Nhìn ra tâm tư Hứa Vị, Mặc Tam thấp giọng nói “Vị Vị, bọn họ ở Lưu Sa Huyền.”
“Di?”
“Cha ngươi đã không còn kêu là Hứa Chính Nhất , hắn kêu Phương Hạo Nhiên, ca ca ngươi hiện tại kêu Phương Viễn.”
“A?!”
“Cha ngươi hiện tại là huyện lệnh Lưu Sa Huyền, ca ca ngươi hiện tại là tân khoa tiến sĩ vũ kỹ khôi thủ, Kim Đại Vĩ là tân khoa tiến sĩ trạng nguyên.”
“……”
*********
Mà hôm sau, cửa thành ở Vân thành, Hứa Vị lại quay đầu nhìn thiếu niên xinh đẹp đang cười hì hì trước mắt, nhịn không được lại nhỏ tiếng hỏi “Nhị công tử, ngươi xác định muốn đi theo ta?”
Thiếu niên xinh đẹp nhếch miệng cười, tươi cười mang theo xấu xa nghịch ngợm “Xác định, cùng khẳng định! Vị Vị, ta cùng đi với ngươi !”
Hứa Vị cứng đờ, lập tức cười khổ “Nhị công tử không cần như vậy, Hứa Vị nói qua, chuyện trị liệu coi như là Hứa Vị bồi thường tiền .”
“Đó là đương nhiên!” Thiếu niên xinh đẹp chọn mi bướng bỉnh cười “Ta đã nói rồi, ta đi theo ngươi là bởi vì thấy ngươi rất thú vị , hiểu không? Còn có, chính là, con lang của ngươi một ngày chưa chịu theo ta , ta liền một ngày đi theo con lang này !” Thiếu niên xinh đẹp dứt lời, lại nhăn mặt nhăn mũi bổ sung “Còn có, gọi ta Dĩ Chân là tốt rồi, cái gì nhị công tử , nhị công tử chân chính của nhà ta kia là nhị ca ta hiện đang ở kinh đô nha !”
Hứa Vị không nói gì nhìn thiếu niên xinh đẹp trước mắt, cũng chính là Mộc Dĩ Chân, lại cúi đầu nhìn Tiểu Bạch núp ở bên chân mình, đập đập cái đuôi hướng Mộc Dĩ Chân nhe răng nhếch miệng, giận dữ nói “Nhị công tử……”
“Ngô?!”
“…… Được rồi, Dĩ Chân, Tiểu Bạch chỉ nhận thức một mình ta , chỉ sợ nó sẽ không theo ngươi.”
“Không có việc gì! Ta đây liền bám đến khi nó chịu .” Mộc Dĩ Chân cười hì hì nói, một bộ lơ đểnh.
Hứa Vị thở dài , người này…… Thật sự là…… khóe mắt Hứa Vị vụng trộm phiêu hướng thiếu niên đứng cách đó không xa đang nhìn chằm chằm Mộc Dĩ Chân…… chẳng lẽ , Mộc Dĩ Chân lại không phát ca ca hắn đang theo dõi hắn sao??
“Ca ca ngươi…… Khụ khụ, ta nói, Mộc Dĩ công tử thật sự không ý kiến sao?” Hứa Vị nhịn không được mở miệng hỏi.
Mộc Dĩ Chân sửng sốt, lập tức liếc mắt người nào đó đứng cách đó không xa, bĩu môi, lại lập tức cười hì hì nói “Không có việc gì!”
Hứa Vị nhìn chằm chằm Mộc Dĩ Chân sau một lúc lâu, đành xoay người “Ngươi muốn đi theo liền đi theo đi.”
Mộc Dĩ Chân hắc hắc cười bướng bỉnh, quay đầu hướng người nào đó còn đứng ở cách đó không xa làm mặt quỷ, liền hướng Hứa Vị chạy từng bước nhỏ tới .
Nhìn theo Mộc Dĩ Chân cùng Hứa Vị rời đi, Mộc Dĩ xoay người, nhìn về phía bóng người chậm rãi hiện lên trong hư không “Tam hoàng tử?”
Trong hư không chậm rãi hiện lên bóng người, lẳng lặng ngóng nhìn hai người đi đã càng lúc càng xa, hồi lâu, mới dùng thanh âm hờ hững nói “Ngươi quay về Vân thành làm việc của ngươi đi , an toàn của Mộc Dĩ Chân ngươi có thể yên tâm.”
Mộc Dĩ chắp tay, thấp giọng nói “Mộc Dĩ hiểu được.”
***********
Đêm dài, Hứa Vị ngồi ở bên lửa trại, ngẩng đầu nhìn trời , lúc này không trung không có ánh trăng sáng rọi, chỉ có nhiều sao sáng , mà thỉnh thoảng , sẽ có sao băng xoẹt qua .
Hứa Vị ngơ ngác nhìn, không khỏi thất thần, nghĩ những ngày ở Ngọc Thạch cung của Kì Liên sơn, hắn không nhìn thấy sao băng , chỉ có huỳnh hỏa trùng làm bạn , ban đêm im lặng này, hắn luôn dựa sát vào kiển cầu màu đen , nhìn ngắm huỳnh hỏa trùng , thỉnh thoảng cùng kiển cầu màu đen thấp giọng trò chuyện , khi đó nói gì nhỉ ? Dường như cũng chỉ là mấy lời nói vô thức ……
Hiện giờ, tinh tế hồi tưởng đoạn ngày kia, hắn mơ hồ hiểu được, có lẽ không phải hắn cùng Tiểu Mặc, mà là Tiểu Mặc cùng hắn đi.
Nói cái gì muốn xem tiểu hài tử kia chậm rãi lớn lên, phải chiếu cố hắn, phải dõi theo hắn không cho hắn làm bừa ……
Rõ ràng tiểu hài tử kia so với hắn cường đại hơn, rõ ràng hắn mới là người cần ỷ lại !
Cho nên, Tiểu Mặc cùng với hắn tách ra, cũng là đúng …… Chính hắn nói thật dễ nghe, phải dõi theo Tiểu Mặc, tiểu tử đó so với mình cường đại hơn nhiều, hắn cần chi phải dõi theo đâu chứ ?
Mà, tiểu tử không muốn tách khỏi mình kia, kỳ thật…… Đã sớm hối hận đi?
Chính mình với hắn mà nói chỉ là trói buộc, chỉ là gánh nặng mà thôi.
Tách ra , bọn họ, tách ra như vậy không phải mới là tốt nhất sao ? Cho dù bọn họ được cho là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, nhưng sẽ có lúc tách ra , bọn họ sẽ đi những con đường không giống nhau , Tiểu Mặc sẽ đi tới vị trí cao cao tại thượng kia , còn mình sẽ đi du lịch thiên hạ…… Sớm tách ra, hay muộn mới tách ra cũng giống nhau mà , đúng không ?
Dù sao hắn cùng Tiểu Mặc là hảo hữu , hảo huynh đệ, cha lại đứng ở bên Tiểu Mặc, nhà bọn họ tuyệt đối sẽ không giống đời trước nữa .
Đây chính là kết cục mà mình mong muốn nhất , không phải sao ?
Trong lòng rất minh bạch , thực hiểu được, chính là, phân áp lực khổ sở trong lòng này là như thế nào đây ?!
Nhớ tới hôm qua —
“Tiểu Mặc, chúng ta đây đi Lưu Sa Huyền sao ?”
“Tiểu Mặc, chúng ta không đi sao?”
“Vị Vị, ta sẽ tìm người đi cùng ngươi .”
……
Cái gì tên là “Vị Vị ta sẽ tìm người đi cùng ngươi ”?! Trong phút chốc kia hắn thực sinh khí, nhưng Tiểu Mặc lại vẫn trầm mặc , cái gì cũng không nói, thậm chí xoay người bước đi .
Cho đến khi rời đi, hắn đều không gặp lại Tiểu Mặc.
Là có chuyện vội vã sao ?
Hắn biết, Tiểu Mặc sau khi rời đi Ngọc Thạch cung luôn bề bộn nhiều việc, chính là hắn cũng từng nói qua, nếu bận quá, hắn có thể tự mình đi trước , là Tiểu Mặc không cho hắn đi, nhưng hôm nay, Tiểu Mặc lại muốn hắn đi cùng…… Rõ ràng loại kết quả này hắn cũng từng muốn, nhưng trong lòng sao lại khó chịu như thế ?!
Vì cái gì…… Chỉ tách ra có một ngày mà thôi……
“Vị Vị, ngươi không ăn sao?” Đột nhiên vang lên thanh âm lo lắng, làm cho Hứa Vị lấy lại tinh thần.
Hứa Vị lấy lại tinh thần rồi quay đầu nhìn về phía Mộc Dĩ Chân bên người đang giơ lên cá nướng vẻ mặt lo lắng nhìn mình, vội xấu hổ ha hả cười “Thực xin lỗi, ta nghĩ chuyện quá nhập thần .”
Mộc Dĩ Chân tinh tế đánh giá Hứa Vị một phen, thấy tươi cười Hứa Vị coi như bình thường, thì nhẹ nhàng thở ra, lộ ra tươi cười thực sáng lạn , nói “Thật sự là, bộ dáng ngươi ngẩn người giống như rất khổ sở, làm ta sợ muốn chết……”
Hứa Vị hơi hơi ngưng lại , vừa mới…… Hắn có biểu hiện rõ ràng như vậy sao? Hứa Vị có điểm xấu hổ tiếp nhận cá nướng trong tay Mộc Dĩ Chân, cắn một ngụm, không khỏi có chút kinh ngạc nhìn về phía Mộc Dĩ Chân “Ăn ngon thật! Tay nghề của ngươi không tồi a.”
Mộc Dĩ Chân đắc ý chọn mi “Còn cần nói sao!”
Hứa Vị có chút ngoài ý muốn nhìn Mộc Dĩ Chân, thấy Mộc Dĩ Chân này một bộ công tử nhà phúc quý, cũng không phải người có thể bắt cá đem nướng .
“Ngươi rất kỳ quái đúng hay không? Hừ! Ta nói với ngươi, ở Mộc gia, ta cũng không phải là công tử gì, ta nha, cũng tối phiền người khác bảo ta như vậy!” Mộc Dĩ Chân bĩu môi nói.
“Vì cái gì?” Hứa Vị rất ngạc nhiên.
“Bởi vì ta là thứ tử , nhưng lại là con của người thiếp tối không có thực lực, mẫu thân ta chỉ là nhi nữ của nhà nông gia đã cứu cha ta, mới được thú tiến Mộc gia . Kỳ thật, nếu không phải hỗn đản Mộc Dĩ vẫn đều âm thầm bảo hộ ta, thứ tử cỡ như ta sớm đã chết ở Mộc gia .” Mộc Dĩ Chân nhún nhún vai, nói rất tùy ý.
Hứa Vị trừng lớn mắt, tuy rằng biết thứ tử có nhiều khác biệt , ở đại gia tộc , địa vị của thứ tử rất thấp , nhưng nghe Mộc Dĩ Chân nói như vậy, Hứa Vị vẫn phi thường kinh ngạc.
Mộc Dĩ Chân dứt lời sau, liền bắt đầu ăn cá nướng.
Hứa Vị cũng không có tâm tư, hắn lại nghĩ tới Tiểu Mặc, nếu mười hai gia tộc còn như thế, như vậy, trong hoàng thất Đại Sở chẳng phải là càng thêm gay go ? Tiểu Mặc lại là thân phận mặc quỷ……
“Đúng rồi, Vị Vị, ngươi cùng tam hoàng tử kia là quan hệ gì a?” Ăn xong cá nướng, Mộc Dĩ Chân lấy ra một cái siêu nước uống vào mấy ngụm, liền tia ánh mắt gian xảo tới gần Hứa Vị, thần bí hề hề hỏi.
Hứa Vị có điểm không hiểu nhìn Mộc Dĩ Chân “Chúng ta là bằng hữu a.”
“Bằng hữu?? Hắc hắc…… Ngươi ít gạt ta đi ! Như các ngươi , sao có thể chỉ là bằng hữu?!” Mộc Dĩ Chân tươi cười quỷ dị, lại vỗ vỗ bả vai Hứa Vị, thấp giọng nói “Không có việc gì, ngươi nói cho ta nghe, ta ai cũng không sẽ nói !”
Hứa Vị không hiểu “Ta không lừa ngươi, ta cùng Tiểu Mặc chỉ là bằng hữu a.”
Mộc Dĩ Chân cái này không thể không thu hồi tươi cười quỷ dị, cao thấp đánh giá Hứa Vị vài lần , mới nghiêm trang hỏi “Ngươi nói thật sự?”
Hứa Vị gật đầu.
Mộc Dĩ Chân sờ sờ cằm mình, lại cổ quái nhìn chằm chằm Hứa Vị , nhìn một hồi lâu mới thấp giọng lẩm bẩm “Thật sự là…… Nguyên lai còn chưa có thông suốt a.”
Cái gì thông suốt? Thông suốt cái gì? Hứa Vị mơ hồ, Mộc Dĩ Chân này nói lời sao kì quái đến thế ?
Mộc Dĩ Chân nhìn chằm chằm Hứa Vị, đột nhiên hắc hắc nở nụ cười gian xảo , hạ giọng nói “Ta nói a, ngươi là kẻ bình dân, người ta đó là hoàng tử, nói không chừng tương lai còn là kẻ tọa vị , vận khí của ngươi thật đúng là không tồi đâu.”
Hứa Vị nghe thấy xong , trong lòng trất buồn, thấp giọng nói “Thời điểm ta cùng hắn làm bằng hữu , ta căn bản không biết hắn là hoàng tử!” Nếu biết hắn là hoàng tử, nếu biết hắn là kẻ đời trước hại một nhà bọn họ , mình sao có thể cùng hắn trở thành bằng hữu!
“Ân, cái này ta tin ! Ngươi vừa thấy đã biết không phải kẻ dựa vào phú quý , chính là……” Mộc Dĩ Chân nắm bả vai Hứa Vị, trấn an nói, nhưng ngay sau đó lại chuyển đề tài, nở nụ cười đầy gian xảo một cái, ám chỉ “Chính là , nói không chừng người ta không cho như thế đâu nga .”
Hứa Vị sửng sốt, lập tức nhíu mày thoát khỏi cái nắm tay của Mộc Dĩ Chân đang đặt trên vài mình , nhìn chằm chằm Mộc Dĩ Chân, cảnh giác hỏi “Ngươi đang châm ngòi ly gián?”
Mộc Dĩ Chân chớp mắt , vẻ mặt vô tội “Nào có! Ta chỉ luận sự đó thôi!”
Hứa Vị nhìn chằm chằm Mộc Dĩ Chân, chậm rãi nói “Tiểu Mặc không ngu ngốc, nếu ta là cái loại người kia , Tiểu Mặc sẽ không thèm liếc ta một cái, lại càng không cho phép ta đi theo bên người hắn, mà những người khác muốn thấy thế nào, đó là chuyện của các ngươi, ta không có nhiều thời gian rảnh rỗi để đi quản suy nghĩ của mọi người như vậy! Mộc Dĩ Chân, mặc kệ ngươi vì mục đích gì mà đi theo ta , ta không hy vọng tái nghe lại mấy câu nói này .”
Mộc Dĩ Chân ngẩn ra, rất ngoài ý muốn cũng rất kinh ngạc nhìn Hứa Vị.
Mà Hứa Vị nói xong , liền xoay người đi đến bên kia, cửa lửa trại xa một ít , cách Mộc Dĩ Chân cũng xa một ít, vừa định ngồi xuống, liền nghe được một tiếng cười lang lảnh.
Hứa Vị nhíu mày xoay người, nhìn về phía Mộc Dĩ Chân đột nhiên cười rộ lên, người này lại muốn làm gì?
“Khó trách tên tam hoàng tử thị huyết kia coi trọng ngươi như vậy!” Mộc Dĩ Chân nhìn chằm chằm Hứa Vị, mặt mày thanh triệt , tươi cười như nắng, không còn đáng khinh như vừa mới nữa.
Hứa Vị giật mình, tim nảy lên vài lần .
“Ngươi có biết vì sao nhất định phải là ta phải đi theo ngươi không ?” Mộc Dĩ Chân nhìn chằm chằm Hứa Vị, bướng bỉnh cười “Bởi vì ta đối hỗn đản Mộc Dĩ kia cho tới nay mà nói là phi thường trọng yếu , cho nên ta đi theo ngươi, lực lượng Mộc gia cũng đi theo , đây là phương pháp mà hắn bảo vệ ngươi, nhưng phương pháp này thực chán ghét!” Mộc Dĩ Chân thu hồi tươi cười bướng bỉnh, nhíu mày oán hận nói “Hắn dùng đôi mắt của ta cùng vùng thương hội Mộc gia ở Lưu Sa Hà áp chế Mộc Dĩ!!”
Hứa Vị biến sắc.
“Đương nhiên hắn cũng trả giá đại giới nhất định……” Mộc Dĩ Chân nhìn sắc mặt Hứa Vị đột nhiên có chút tái nhợt, cười thần bí “Ngươi đoán xem, hắn trả giá cái gì?”
Hứa Vị nhìn chằm chằm Mộc Dĩ Chân, tay nắm chặt thành quyền, thấp giọng hỏi “Hắn…… Trả giá cái gì?”
“Vốn, hắn phải xuất ra một phần ba lực lượng Mặc Qủy Đạo trong tay hắn, ngươi có biết, Mộc Dĩ cũng thực chán ghét người khác lấy ta để áp chế hắn……” Mộc Dĩ Chân nhún vai nói.
Nhìn Hứa Vị nhếch môi, sắc mặt tái nhợt nhưng quật cường, Mộc Dĩ Chân cười “Bất quá, ta thay đổi chủ ý , yên tâm, ta sẽ nói cho Mộc Dĩ, một phần ba lực lượng kia đổi thành cái khác cũng được .”
Hứa Vị sửng sốt.
Mộc Dĩ Chân chỉ cười tủm tỉm đứng dậy, đi đến bên người Hứa Vị, đem Hứa Vị kéo qua “Được rồi! Ta chỉ muốn biết ngươi rốt cuộc là dạng người gì , tam hoàng tử kia để làm chi mà coi trọng ngươi như vậy, cho nên mới nói mấy lời nói châm ngòi, ngươi cũng đừng ghi hận ta nga, ta cũng là không có cách nào khác thôi, ai kêu tam hoàng tử kia âm ngoan như vậy a.”
“Ngươi có biết…… Vì cái gì hắn phải phải……” Hứa Vị có phần lắp bắp nói, vì cái gì đột nhiên muốn dùng phương thức như vậy để bảo hộ hắn?
“Bởi vì có người sẽ đối ngươi bất lợi đi?” Mộc Dĩ Chân nói “Ta cũng không rõ, bất quá, phương pháp này của hắn thật sự không tồi. Người bên ngoài biết sự tồn tại của ta là vô cùng ít, biết ta có người của Mộc Dĩ chuyên môn bảo hộ còn hiếm hơn , hơn nữa lộ tuyến hiện tại mà ta đi theo ngươi cũng phi thường bí mật, như vậy, ngươi có thể an toàn tới Lưu Sa Huyền ……”
Hứa Vị ngẩn ngơ một hồi, mới chậm rãi lấy lại tinh thần, trong lòng phức tạp, có chút chua xót, lại có chút ngọt toan khôn kể.
“Nói cũng phải nói rằng , hắn thật sự phi thường phi thường coi trọng ngươi a.” Mộc Dĩ Chân lại cảm khái.
Hứa Vị im lặng sau một lúc lâu, mới cúi đầu ừ một tiếng.
“Bất quá, ngươi phải cẩn thận nga.” Mộc Dĩ Chân nhìn Hứa Vị im lặng, cười xấu xa nói.
Hứa Vị quay đầu, còn nghiêm túc nói “Ân, ta sẽ cẩn thận bảo hộ chính mình .”
Mộc Dĩ Chân không nói gì nhìn Hứa Vị, trời ạ , hắn nói cẩn thận không phải chỉ cái này , được không?!
Nhưng nhìn ánh mắt Hứa Vị kiền tịnh thản nhiên, Mộc Dĩ Chân lại vui sướng khi người gặp họa, hắc hắc, như vậy cũng tốt, làm cho tên tam hoàng tử chết tiệt kia phiền não đi! Người trước mắt như cầm tinh quả hạch đào , muốn thông suốt chính là không dễ dàng a, hắc hắc…… Cho ngươi áp chế Mộc Dĩ hỗn đản nhà của ta! Hừ!!
Chú thích : Qủa hạch đào thì nó ruột và hạt đều đặc. Ý em Dĩ Chân là đầu óc của em Vị chậm tiêu , đặc khó thông.
Nguyệt : Vì ẻm chậm tiêu nên em chưa bị ăn còn ẻm Chân thông suốt quá nên bị ăn sạch sẽ a . Ha ha ha =))
Tác giả :
Thiên Khỏa Thụ