Hứa Vị Trọng Sinh Ký
Chương 73: Phong khởi vân dũng [3]
Phố Bắc ở Lưu Sa Huyền vô cùng náo nhiệt, những tiếng rao hàng mua bán vang vang một mảnh trời .
Đứng ở lầu hai của Long Phượng khách *** lớn nhất Lưu Sa Huyền, Phương Tung câu lên khóe miệng, nhìn phía dưới một mảnh phồn vinh, trong mắt có điểm đắc ý cũng có điểm vui mừng.
“Quả nhiên không hổ là Phương Hạo Nhiên a.” bên người Phương Tung, nam tử cao lớn một thân bào phục màu xám, khuôn mặt ôn hòa cười cười nói “Bất quá chỉ bốn năm mà thôi, Lưu Sa Huyền này lại phồn hoa được như vậy .”
“Nghe nói, nhóm dân chúng của mấy thị trấn phụ cận đều muốn chuyển nhà lại đây, đáng tiếc, hộ tịch nơi này quản lý nghiêm mật, không cho dân chúng tùy tiện chuyển sang huyện khác , bất quá, mỗi sáng sớm nhóm dân chúng kia vẫn tụ tập ở ngoài Lưu Sa Huyền để tiến vào buôn bán, quả thực số người ấy không ít đâu.” Phương Tung nói mang ý cười, mặt mày che dấu không được đắc ý.
Hôi bào nam tử đôi mắt hơi hơi lóe ra, trêu ghẹo nói “Tung ca, ngài quả nhiên vẫn là người hiểu rõ Hạo Nhiên nhất, khó trách Kính Nhiên ca luôn sinh khí Hạo Nhiên.”
Phương Tung nhíu mày, nhìn về phía hôi bào nam tử “Thiết gia gia chủ đặc biệt tới Lưu Sa Huyền chỉ để trêu chọc tại hạ sao?”
Hôi bào nam tử vẫn lộ vẻ trêu ghẹo cười đùa như cũ “Tung ca đừng giận , Thiết Mộc chỉ nói giỡn mà thôi. Bất quá, Minh Thụy quả nhiên không nói sai, Tung ca luôn cung kính hữu lễ như vậy, rõ ràng năm đó khi còn ở kinh thành, ta cùng Hạo Nhiên mỗi lần cãi nhau sinh sự, thời điểm nhóm đại nhân trách phạt, Tung ca luôn che ở trước mặt chúng ta, giống lão gà mái che chở chúng ta vậy , hiện giờ, Tung ca lại chỉ che chở Hạo Nhiên ……” Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói của hôi bào nam tử ẩn hàm một tia mất mác.
Phương Tung ra vẻ thản nhiên, nói ra lời nói lại rất bén nhọn “Đó là bởi vì năm đó Hạo Nhiên quấy rầy các ngươi, các ngươi lại ngoan đến mức quyết tâm đem hắn làm quân cờ sai sử!”
Hôi bào nam tử sắc mặt hơi hơi cứng đờ, lập tức bật cười nói “Tung ca có phải nói quá lời hay không?” Dừng một chút, lại chuyển đề tài “Sao Hạo Nhiên còn chưa lại đây nhỉ ?”
Phương Tung không nói gì, chỉ chắp tay sau lưng nhìn dòng người đi tới đi lui phía dưới , cho đến khi cách đó không xa có một thân ảnh màu xanh ánh vào mi mắt, mới trầm thấp nói “Thiết Mộc, ngươi nhận Viễn Viễn làm đồ đệ là ý của Trương Minh Thụy ?”
“Không dối gạt Tung ca, chuyện đó đích xác có một nửa là ý Minh Thụy, đương nhiên, nếu Viễn nhi không phải là một hài tử thông minh lại bằng lòng chịu gian khổ , ta cũng sẽ không phí sức chỉ để nịnh hót đâu .” Hôi bào nam tử cũng chính là Thiết Mộc mở miệng nói. Lúc này, mạt thân ảnh màu xanh kia đã sắp đến gần , Thiết Mộc quay đầu thấy, than khẽ “Đều đã mười mấy năm , Hạo Nhiên xem ra vẫn không thay đổi a.”
“Đúng vậy. Vẫn là khờ dại như vậy, khờ dại …… Vẫn tin tưởng cái tên lúc trước từng hãm hại mình như cũ!” Phương Tung lạnh lùng nói, khóe miệng câu lên nụ cười trào phúng.
Thiết Mộc nhìn khóe miệng Phương Tung trào phúng tươi cười, trong mắt có bất đắc dĩ cùng chua xót “Tung ca……”
Đã nhiều năm như thế , Tung ca sao vẫn chán ghét mình cùng Minh Thụy như vậy?
Có lẽ, hắn nên may mắn, hắn không phải Minh Thụy, nếu không, Tung ca sao chỉ có thể châm chọc khiêu khích mà thôi ? Thiết Mộc trong lòng thở dài, đương nhiên, nếu là Minh Thụy, chỉ sợ châm chọc khiêu khích này đều hết thảy không thèm để ý…… Trong tim Minh Thụy, chỉ sợ trừ bỏ Hạo Nhiên, ai cũng không đáng để ý.
Nhìn thân ảnh màu xanh kia đã đi lên lầu hai , trong mắt Thiết Mộc có chút phức tạp.
Thanh bào nam tử trước mắt này , tươi cười vẫn sang sảng sáng lạn như cũ, đôi mắt vẫn trong sáng, tựa hồ thời gian bất quá chỉ đem khuôn mặt người này trở nên trưởng thành một ít , những thứ khác đều chưa từng lưu lại dấu vết .
Hắn từng cùng thanh bào nam tử trước mắt này uống qua rượu, đấu qua pháp, cãi nhau qua, thậm chí bên đường đánh tay đôi chỉ vì hắn đoạt chân gà của y hắn đoạt chén rượu của y, thời điểm làm ầm ĩ, hắn cũng cùng y sóng vai rống xướng “Mười ba sờ ”, hắn cũng cùng y khuya khoắt thức dậy đối nguyệt uống rượu trò chuyện chuyện khiến đấng nam nhân phải phiền lòng . Trong gia tộc có chuyện , hắn cũng cùng thanh bào nam tử nói qua. Thời điểm gặp chuyện , nhóm đại nhân muốn trách phạt, hắn cùng y cũng từng cùng nhau quỳ gối trước đại môn chịu phạt, quỳ đến nửa đêm, hắn lấy ra một khối hoa quế cao, y lấy ra một cái đùi gà, hai người cùng cười to……
Thời gian còn là thiếu niên , hắn nghĩ rằng kí ức của hắn cùng thanh bào nam tử này khi y chạy khỏi kinh thành đã bị hắn chôn vùi , nhưng hiện giờ gặp lại, mới biết được, nguyên lai ký ức hãy còn mới mẻ như thế .
Giống như chỉ mới hôm qua vậy .
“Ta nói…… Cho dù ta đẹp trai hơn ngươi , được nữ nhân theo đuổi nhiều hơn ngươi , ngươi có thể đừng dùng bộ mặt khóc lóc khó coi như vậy mà nhìn ta chứ ?” Thanh âm trong trí nhớ cùng thanh âm trước mắt chậm rãi chồng lên nhau .
Lúc trước lần đầu gặp ở kinh thành, hắn kinh ngạc vì kẻ được Trương Minh Thụy kia coi trọng lại là một nam nhân , vì thế ngốc lăng xuất thần nhìn y ngẩn người . Khi đó, y liền trêu đùa , nói “Cho dù ta đẹp trai hơn ngươi , được nữ nhân theo đuổi nhiều hơn ngươi, ngươi cũng không cần dùng khuôn mặt như tên ngốc mà nhìn chằm chằm ta chứ ?”
Hiện giờ, lại gặp lại, người trước mắt kia cũng nói lời nói không sai biệt lắm ……
Bất quá, y nói hắn khóc thật sự khó coi sao ?
Thiết Mộc nâng tay sờ mặt mình , không khỏi xấu hổ đỏ mặt, hắn thực khóc……?!
“Ha ha! Ngươi người này nha ! Thật đúng là một chút cũng chưa đổi ! Thật sự là rất thú vị !” Thanh bào nam tử chỉ vào Thiết Mộc cười ha ha .
Thiết Mộc nhịn không được tức giận trừng mắt “Phương Hạo Nhiên!!!”
“Hắc hắc! Yên tâm! Yên tâm! Việc này ta sẽ không nói với ai đâu !” Thanh bào nam tử cũng chính là Phương Hạo Nhiên thần bí hề hề dứt lời, quay đầu đối một thanh niên một thiếu niên phía sau chớp mắt , trộm cười nói “Đại Qua, Viễn Viễn , các ngươi vừa mới nãy cái gì cũng chưa thấy nga.”
Thanh niên cùng thiếu niên vẻ mặt có chút khiếp sợ lúc này mới lấy lại tinh thần, ha hả cười gượng một tiếng , trong lòng cũng kinh ngạc phức tạp, trong lòng thanh niên nghĩ, nam nhân nhìn thấy lão sư nhà mình liền kích động mà khóc kia thật chính là Thiết gia chủ thanh danh hiển hách ?! Trong lòng thiếu niên nghĩ, nhị sư phụ lúc dạy vũ kỹ cho mình không hề lưu tình nguyên lai cũng sẽ khóc a……
Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, bên ngoài lại vội vàng tiến lên chỉ lễ “Đệ tử Kim Đại Vĩ bái kiến Thiết tướng quân!” “Đệ tử Phương Viễn bái kiến Thiết tướng quân !”
Thiết Mộc nguyên bản nghĩ muốn bày ra khuôn mặt uy nghiêm, nhưng nhìn Phương Hạo Nhiên luôn luôn ở bên cạnh che miệng cười trộm, lại thấy Phương Tung đứng bên cạnh nhìn mình có phần đăm chiêu , lại nhìn Kim Đại Vĩ cùng Phương Viễn trước mắt này ra vẻ nghiêm túc nhưng khóe miệng lại dấu không được run rẩy.
Thiết Mộc đành tùy ý xua tay, ngồi vào một bên, đối Phương Hạo Nhiên còn đang cười trộm tức giận nói “Ta nói tiểu tử ngươi cười đủ chưa vậy ? Hừ! Đó là bị bụi bay vào mắt thôi !”
Phương Hạo Nhiên cười hắc hắc, tiến lên vỗ bả vai Thiết Mộc, vẻ mặt cười đến vui vẻ “Ta hiểu được! Ta hiểu được! Đầu gỗ, đến đến đến… Cùng ta uống rượu!” Phương Hạo Nhiên dứt lời, liền ngồi vào bên cạnh bàn.
Phương Tung đã tự chiếu cố chính mình mà ngồi vào bàn , liếc mắt nhìn Thiết Mộc đang vẻ mặt xấu hỏi, đành nói “Hạo Nhiên, hôm nay là ta đi ngang qua Lưu Sa Huyền nên thuận tiện tới thăm ngươi.”
Phương Hạo Nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Phương Tung, khóe miệng lộ ra tươi cười nghiền ngẫm “Thuận tiện tới thăm ? Đại ca, ngươi là vì chuyện tu sửa đê mà tới đi?”
Phương Tung ừ một tiếng rất rõ ràng , nhíu mày nhìn về phía Phương Hạo Nhiên “Hạo Nhiên, chuyện tu sửa đê…… Ngươi phải thận trọng.” Do dự một lúc lâu, Phương Tung cuối cùng vẫn hàm hồ nói một câu như vậy.
Lúc này Kim Đại Vĩ cùng Phương Viễn ngồi ở trên một bàn khác , vẫn vểnh tai nghe nên nghe được câu này của Phương Tung .
Phương Hạo Nhiên bưng lên chén rượu cười, rất là thỏa mái “Đại ca yên tâm, ta đều có đúng mực.”
Phương Tung nhìn Phương Hạo Nhiên cười hì hì, trên mặt thở dài “Ngươi cũng đừng dính vào nhiều làm chi , chuyện tu sửa đê này cũng không phải chỉ có mình Lưu Sa Huyền của ngươi làm , Thổ Mộc Huyền cùng Quảng Vực Huyền cũng đều có phần.”
“Ta biết, ta biết…… Yên tâm đi, đại ca!” Phương Hạo Nhiên vẫn cợt nhả như cũ, quay đầu cấp Thiết Mộc một chén rượu đầy “Uy, đầu gỗ! Nhiều năm không thấy như vậy, phải xem tửu lượng của ngươi có tiến bộ không nha !”
Thiết Mộc hừ một tiếng, bưng lên chén rượu liền cùng Phương Hạo Nhiên cạn !
Phương Tung ngồi ở một bên nhìn Phương Hạo Nhiên cùng Thiết Mộc cười hì hì lôi kéo kể chuyện nhà , trong lòng hiểu rõ , Hạo Nhiên là không muốn nói đến chuyện tu sửa đê , hoặc là có thể nói như vậy…… Hạo Nhiên là không muốn ở trước mặt Thiết Mộc nói chuyện tu sửa đê ……
Nếu là như vậy, trong lòng Phương Tung thật có chút thở phào nhẹ nhõm, cho dù Phương Tung hắn năm đó vì chuyện Hạo Nhiên mà bị buộc bất đắc dĩ cưới trưởng nữ Thiết gia, cho dù hiện tại Phương Viễn là thân truyền đệ tử của Thiết Mộc, nhưng, Thiết gia nghìn năm qua đều thuộc hoàng thất đảng, chỉ trung với hoàng thất Đại Sở !
Hạo Nhiên vốn nên bảo trì cảnh giác!
Ngẫm lại năm đó, Hạo Nhiên, Trương Minh Thụy, Cảnh Phong, Thiết Mộc, Kính Nhiên, mấy người kia quan hệ thật tốt, đến cuối cùng, Cảnh Phong vì Tống Chân, muốn bức sát Hạo Nhiên, mà hai người Trương Minh Thụy cùng Thiết Mộc, một kẻ tiết lộ tin tức Hạo Nhiên xông lầm cấm địa, một tên bán đứng hành tung của Hạo Nhiên…… Thậm chí tự tay đuổi giết!
Trương Minh Thụy vì thượng vị không từ thủ đoạn, Thiết Mộc cũng là vì Đại Sở hoàng thất mà lục thân không nhận!
Đối hai người này, nếu Hạo Nhiên có thể cách bọn họ xa một chút đó là tốt nhất.
Cố tình Hạo Nhiên lại tín nhiệm Trương Minh Thụy như vậy, đối Trương Minh Thụy, Phương Tung hắn đích xác không thể làm gì , nhưng Thiết Mộc…… Nếu Thiết Mộc muốn giống như mười lăm năm trước , hừ! Bọn họ Phương gia khá vậy cũng không thể ngồi không !
Phương Tung từ từ buông chén rượu cũng gia nhập vào hàng ngũ kể chuyện nhà cửa .
Bữa rượu này vừa uống cũng là tới tận lúc hoàng hôn mới dứt .
Lúc rời đi, Phương Tung phải về dịch quán, Thiết Mộc cũng cùng theo trở về.
Mà Phương Hạo Nhiên thì dưới sự hộ tống của Kim Đại Vĩ cùng Phương Viễn, miệng ngâm nga [ thập bát mạc ] đi từng bước không mấy vững về phủ nha .
“Lão sư, chuyện sửa đê……” Kim Đại Vĩ vốn định chịu đựng không hỏi, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được mở miệng thấp giọng hỏi.
Phương Hạo Nhiên ngáp dài , miễn cưỡng nói “Còn sớm rất!”
Sớm ? Kim Đại Vĩ khó hiểu, đê ở Lưu Sa Huyền không phải từ ba năm trước đã bắt đầu thi công sao ?
Kim Đại Vĩ còn muốn hỏi lại, chính là đã tới phủ nha rồi, Phương Viễn liền đỡ Phương Hạo Nhiên có phần lảo đảo cước bộ hướng hậu viện đi đến, Kim Đại Vĩ đành phải nuốt xuống đủ loại nghi hoặc cùng suy đoán trong lòng, mà Kim Đại Vĩ thuận thế quay đầu, chỉ thấy ở cửa phủ nha, tuổi thiếu nữ xinh đẹp đương tuổi thanh xuân sầu lo nhìn mình.
Kim Đại Vĩ ngẩn ra, lập tức bước vội qua , thấp giọng hỏi “Thần Nguyệt, ngươi sao lại đi ra đây ?”
Vài năm qua , Tống Thần Nguyệt ở trong phủ nha, ru rú trong nhà, mỗi ngày ở trong hậu viện phủ nha giúp Kim Đại Vĩ nấu cơm, vá áo, đương nhiên, còn cùng Kim Đại Vĩ đấu võ mồm cãi nhau và vân vân. Chính là, mặc kệ đấu võ mồm cãi nhau như thế nào, ba bữa cơm mỗi ngày của Kim Đại Vĩ cho tới bây giờ cũng không ít đi , quần áo cũng luôn mới tinh sạch sẽ.
“Đại Qua…… Bốn năm .” Tống Thần Nguyệt nhìn Kim Đại Vĩ, thấp giọng nói.
Sắc mặt Kim Đại Vĩ nháy mắt biến đổi.
Mà Phương Hạo Nhiên quay về đến phòng mình thì lại miễn cưỡng nằm trên giường .
Phương Viễn cấp Phương Hạo Nhiên châm chén trà, bưng qua, hỏi “Cha, ta phân phó hạ nhân nấu cho ngài một bát mì nhé.”
Phương Hạo Nhiên chậm rãi lắc đầu, cười nói “Không có việc gì! Tửu lượng cha tuy rằng không quá tốt , nhưng không kém như vậy. Viễn Viễn , đầu gỗ kia đến đây, ngươi cũng nên ở cạnh tên đầu gỗ đó vài ngày .”
Phương Viễn gật đầu, đó là tự nhiên .
“Đúng rồi, Viễn Viễn , cha vẫn chưa hỏi qua ngươi, ngươi…… Bốn năm qua có từng gặp lại Tuệ Khả ?” Phương Hạo Nhiên hỏi, nhớ tới vừa mới Thiết Mộc nói hắn có một nhi tử, hai nhi nữ , tính tính thì cũng chỉ nhỏ hơn Viễn Viễn một ít thôi. Thiết Mộc nói tựa hồ có ý muốn làm thông gia…… Nhưng hắn làm bộ như nghe không hiểu, đầu tiên, việc này, hắn muốn tôn trọng Viễn Viễn cùng Vị Vị, thứ hai, Thiết gia kia cũng không phải nơi tốt lành gì. Hắn cũng không hy vọng Viễn Viễn cùng Vị Vị tái cùng mình giống nhau, lâm vào những chuyện rách nát của mười hai gia tộc này.
Vị Vị cùng Viễn Viễn tốt nhất nên thú một nữ nhân có gia thế đơn giản trong sạch…… Mỗi ngày tuy rằng có chút vất vả nhưng cũng không sao .
Bởi vì nhắc tới thông gia , Phương Hạo Nhiên lại không thể tránh không nhớ tới Tuệ Khả kia, còn có tam hoàng tử luôn bám ở bên người Vị Vị……
Phương Viễn sửng sốt, lập tức đôi mắt có chút ảm đạm “Cha, ta đã bốn năm chưa gặp qua Tuệ Khả .”
Phương Hạo Nhiên nhìn Phương Viễn không chút nào che dấu nản lòng, trong lòng nhịn không được ai thán, con của hắn thật sự coi trọng Tuệ Khả kia??
Nếu thật sự là như vậy…… Được rồi. Vậy cũng chẳng còn cách nào , bất quá, Vị Vị…… Phương Hạo Nhiên trong lòng có chút bồn chồn, nam phong ở Đại Sở này cũng không thịnh hành lắm a. Tam hoàng tử kia vừa thấy chính là kẻ không hiểu tình ái , không! Khẳng định vô tình vô ái !! Ân, khẳng định là vậy ! Chờ Vị Vị trở lại, hắn liền lập tức an bài tương thân cho Vị Vị!
**********
Mà lúc này, Hứa Vị bị Phương Hạo Nhiên nhắc tới đang rất là chật vật đánh cái hắt xì.
Hứa Vị xoa cái mũi , trong lòng nói thầm , ai đang nhắc tới mình vậy ?
Hứa Vị vừa định đứng dậy rót cho mình một chén nước, nhưng lập tức đã bị một đôi cánh tay cường mà hữu lực kéo mạnh qua , bên tai vang lên thanh âm Mặc Tam “Vị Vị, ngươi không nên ngồi ở chỗ này hứng gió.” Thanh âm khô khan mang theo ý hờn giận .
Hứa Vị quay đầu, cười nói “Tiểu Mặc, không có việc gì.”
Mặc Tam không nói, chỉ cường thế đem Hứa Vị ôm đứng lên, phóng tới trên giường, cúi đầu dừng ở Hứa Vị, thanh âm đạm mạc chậm rãi nói “Vị Vị thân thể nếu không tốt, ta sẽ lo lắng , sẽ sinh khí.”
Hứa Vị sửng sốt, không khỏi nhìn thẳng Mặc Tam, trên mặt tuấn mỹ kia vẫn như cũ diện vô biểu tình , nhưng đôi mắt đen kia lại như đang cất chứa gì đó , tràn đầy , chỉ nhìn kĩ như vậy thôi, tâm thần cũng đã không chịu khống chế mà bị hút vào cặp mắt đen nhánh luôn có tia quang mang kim sắc xoẹt qua kia ……
Tái sau đó, chậm rãi tới gần, từng chút từng chút tiếp cận, ngay sau đó, Hứa Vị cảm thấy tựa như có một thứ gì đó , có chút lạnh như băng , mềm mại hút lấy môi mình……
*********
Nằm ở trên giường, Phương Hạo Nhiên ngơ ngác xuất thần, cho đến khi một đôi tay ấm áp xoa lên trán hắn , Phương Hạo Nhiên đột nhiên bừng tỉnh, lập tức quay đầu, không khỏi giật mình .
“Minh Thụy?”
Không biết tự khi nào, bên giường Phương Hạo Nhiên đã có một nam tử tuấn tú ôn nhã vận bạch bào đang ngồi .
“Ngươi đang suy nghĩ cái gì?” Nam tử nhìn Phương Hạo Nhiên đã lấy lại tinh thần, liền cười khẽ mà hỏi, vừa hỏi vừa thu hồi đôi tay đặt ở trên trán Phương Hạo Nhiên.
Phương Hạo Nhiên đảo trắng mắt , chớp chớp mắt liền thả lỏng thân thể xuống , miễn cưỡng nằm ở trên giường, mở miệng nói “Ngươi mỗi lần đều xuất quỷ nhập thần như vậy, sớm muộn gì cũng bị ngươi hù chết!”
Nam tử vẫn mang theo tươi cười khinh đạm lại rất là nhu hòa bên miệng, lẳng lặng nhìn Phương Hạo Nhiên.
“Ngươi tới là vì Thiết Mộc hay là vì chuyện tu sửa đê ?” Phương Hạo Nhiên hỏi, vẻ mặt bắt đầu nghiêm túc lên “Nếu là vì Thiết Mộc, vậy ngươi có thể trả lời trước cho ta hay không , rốt cuộc ngươi đáp ứng hắn cái gì, khiến hắn nhận Viễn Viễn làm đồ đệ ? Việc này bốn trước ta từng hỏi qua , ngươi không chịu nói, vậy hiện tại ngươi phải trả lời ta! Nếu là chuyện tu sửa đê, vậy ngươi cũng đừng nói gì ! Ta có phương pháp của ta!”
Nam tử nghe Phương Hạo Nhiên nói, chỉ gợi lên khóe miệng “Nếu không phải vì Thiết Mộc cũng không phải vì chuyện tu sửa đê thì sao ?”
Phương Hạo Nhiên bĩu môi “Vậy tùy ngươi, ngươi thích động kinh thì cứ động !” Phương Hạo Nhiên có chút tức giận dứt lời, liền xoay lưng, nhắm mắt ngủ.
Nam tử mỉm cười, nâng tay kéo chăn, nhẹ nhàng kéo chăn lên cho Phương Hạo Nhiên , sau đó , đôi tay đặt trên chăn đang muốn rời đi lại bị bắt lấy, khóe miệng nam tử hơi hơi nhếch lên.
“Nửa tháng trước , ngươi bị thương phải không ?” Phương Hạo Nhiên bỗng nhiên ngồi dậy, cầm chặt tay nam tử , nghiêm túc hỏi.
Nam tử vẻ mặt nao nao, lập tức rũ mắt, lạnh nhạt cười “Ân, bất quá đã muốn không có việc gì .” Vừa dứt lời, nam tử liền phát hiện tay bị dùng sức nắm chặt , nhưng rất nhanh lại bị buông lỏng ra.
“Ngươi đáp ứng ta rồi mà , ngươi không có việc gì .” Phương Hạo Nhiên gục đầu xuống, thanh âm rất nhỏ, mang theo áp lực không rõ .
Nam tử ngồi ở bên giường, dừng ở Phương Hạo Nhiên đang cúi đầu , tay hơi hơi nâng lên, nhưng lại chậm rãi buông, sau đó, nắm chặt thành quyền.
Tựa hồ qua thật lâu, trong phòng vẫn là một mảnh im lặng.
Mà đánh vỡ im lặng , cũng là Phương Hạo Nhiên. Phương Hạo Nhiên bỗng nhiên cười nhẹ “Ta thật sự hồ đồ . Người sống ở trên đời này tam tai cửu họa , sao có thể luôn bình an ? Là ta cưỡng cầu …… Ngươi hiện tại có thể ngồi ở chỗ này cũng đã tốt lắm rồi …… Chính là…… Minh Thụy, ngươi có thể vì ai đó mà bị thương , nhưng, ngàn vạn lần đừng bởi vì ta mà bị thương! Ta sẽ…… Hận chết mình !” Nói xong lời cuối cùng, Phương Hạo Nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm nam tử, trịnh trọng nói.
Hắn , Phương Hạo Nhiên đã thiếu nợ rất nhiều người …… Cha hắn , ca hắn, Tống Chân, hai nhi tử của hắn …… Cũng đừng tái thiếu Trương Minh Thụy …… Tuy rằng, từ tận ngày xưa hắn đã thiếu người này rất nhiều……
Nhưng nam tử khi nghe Phương Hạo Nhiên nói sau, ngược lại nở nụ cười, tươi cười không phải bình đạm như ngày thường , ngược lại mang theo một loại dương quang sáng lạn, nhưng ánh dương sáng lạn này có cảm giác vỡ nát , ít nhất, xem ở trong mắt Phương Hạo Nhiên, đó là một trong những biểu tình của nam tử mà hắn tối sợ hãi .
Đó là biểu tình khi nam tử khổ sở! Đó là biểu tình làm lòng hắn thực xót thực đau .
“Yên tâm, nếu ta chết, cũng sẽ không để ngươi còn sống.” Nam tử nói. Thanh âm rất nhẹ rất nhẹ.
Đứng ở lầu hai của Long Phượng khách *** lớn nhất Lưu Sa Huyền, Phương Tung câu lên khóe miệng, nhìn phía dưới một mảnh phồn vinh, trong mắt có điểm đắc ý cũng có điểm vui mừng.
“Quả nhiên không hổ là Phương Hạo Nhiên a.” bên người Phương Tung, nam tử cao lớn một thân bào phục màu xám, khuôn mặt ôn hòa cười cười nói “Bất quá chỉ bốn năm mà thôi, Lưu Sa Huyền này lại phồn hoa được như vậy .”
“Nghe nói, nhóm dân chúng của mấy thị trấn phụ cận đều muốn chuyển nhà lại đây, đáng tiếc, hộ tịch nơi này quản lý nghiêm mật, không cho dân chúng tùy tiện chuyển sang huyện khác , bất quá, mỗi sáng sớm nhóm dân chúng kia vẫn tụ tập ở ngoài Lưu Sa Huyền để tiến vào buôn bán, quả thực số người ấy không ít đâu.” Phương Tung nói mang ý cười, mặt mày che dấu không được đắc ý.
Hôi bào nam tử đôi mắt hơi hơi lóe ra, trêu ghẹo nói “Tung ca, ngài quả nhiên vẫn là người hiểu rõ Hạo Nhiên nhất, khó trách Kính Nhiên ca luôn sinh khí Hạo Nhiên.”
Phương Tung nhíu mày, nhìn về phía hôi bào nam tử “Thiết gia gia chủ đặc biệt tới Lưu Sa Huyền chỉ để trêu chọc tại hạ sao?”
Hôi bào nam tử vẫn lộ vẻ trêu ghẹo cười đùa như cũ “Tung ca đừng giận , Thiết Mộc chỉ nói giỡn mà thôi. Bất quá, Minh Thụy quả nhiên không nói sai, Tung ca luôn cung kính hữu lễ như vậy, rõ ràng năm đó khi còn ở kinh thành, ta cùng Hạo Nhiên mỗi lần cãi nhau sinh sự, thời điểm nhóm đại nhân trách phạt, Tung ca luôn che ở trước mặt chúng ta, giống lão gà mái che chở chúng ta vậy , hiện giờ, Tung ca lại chỉ che chở Hạo Nhiên ……” Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói của hôi bào nam tử ẩn hàm một tia mất mác.
Phương Tung ra vẻ thản nhiên, nói ra lời nói lại rất bén nhọn “Đó là bởi vì năm đó Hạo Nhiên quấy rầy các ngươi, các ngươi lại ngoan đến mức quyết tâm đem hắn làm quân cờ sai sử!”
Hôi bào nam tử sắc mặt hơi hơi cứng đờ, lập tức bật cười nói “Tung ca có phải nói quá lời hay không?” Dừng một chút, lại chuyển đề tài “Sao Hạo Nhiên còn chưa lại đây nhỉ ?”
Phương Tung không nói gì, chỉ chắp tay sau lưng nhìn dòng người đi tới đi lui phía dưới , cho đến khi cách đó không xa có một thân ảnh màu xanh ánh vào mi mắt, mới trầm thấp nói “Thiết Mộc, ngươi nhận Viễn Viễn làm đồ đệ là ý của Trương Minh Thụy ?”
“Không dối gạt Tung ca, chuyện đó đích xác có một nửa là ý Minh Thụy, đương nhiên, nếu Viễn nhi không phải là một hài tử thông minh lại bằng lòng chịu gian khổ , ta cũng sẽ không phí sức chỉ để nịnh hót đâu .” Hôi bào nam tử cũng chính là Thiết Mộc mở miệng nói. Lúc này, mạt thân ảnh màu xanh kia đã sắp đến gần , Thiết Mộc quay đầu thấy, than khẽ “Đều đã mười mấy năm , Hạo Nhiên xem ra vẫn không thay đổi a.”
“Đúng vậy. Vẫn là khờ dại như vậy, khờ dại …… Vẫn tin tưởng cái tên lúc trước từng hãm hại mình như cũ!” Phương Tung lạnh lùng nói, khóe miệng câu lên nụ cười trào phúng.
Thiết Mộc nhìn khóe miệng Phương Tung trào phúng tươi cười, trong mắt có bất đắc dĩ cùng chua xót “Tung ca……”
Đã nhiều năm như thế , Tung ca sao vẫn chán ghét mình cùng Minh Thụy như vậy?
Có lẽ, hắn nên may mắn, hắn không phải Minh Thụy, nếu không, Tung ca sao chỉ có thể châm chọc khiêu khích mà thôi ? Thiết Mộc trong lòng thở dài, đương nhiên, nếu là Minh Thụy, chỉ sợ châm chọc khiêu khích này đều hết thảy không thèm để ý…… Trong tim Minh Thụy, chỉ sợ trừ bỏ Hạo Nhiên, ai cũng không đáng để ý.
Nhìn thân ảnh màu xanh kia đã đi lên lầu hai , trong mắt Thiết Mộc có chút phức tạp.
Thanh bào nam tử trước mắt này , tươi cười vẫn sang sảng sáng lạn như cũ, đôi mắt vẫn trong sáng, tựa hồ thời gian bất quá chỉ đem khuôn mặt người này trở nên trưởng thành một ít , những thứ khác đều chưa từng lưu lại dấu vết .
Hắn từng cùng thanh bào nam tử trước mắt này uống qua rượu, đấu qua pháp, cãi nhau qua, thậm chí bên đường đánh tay đôi chỉ vì hắn đoạt chân gà của y hắn đoạt chén rượu của y, thời điểm làm ầm ĩ, hắn cũng cùng y sóng vai rống xướng “Mười ba sờ ”, hắn cũng cùng y khuya khoắt thức dậy đối nguyệt uống rượu trò chuyện chuyện khiến đấng nam nhân phải phiền lòng . Trong gia tộc có chuyện , hắn cũng cùng thanh bào nam tử nói qua. Thời điểm gặp chuyện , nhóm đại nhân muốn trách phạt, hắn cùng y cũng từng cùng nhau quỳ gối trước đại môn chịu phạt, quỳ đến nửa đêm, hắn lấy ra một khối hoa quế cao, y lấy ra một cái đùi gà, hai người cùng cười to……
Thời gian còn là thiếu niên , hắn nghĩ rằng kí ức của hắn cùng thanh bào nam tử này khi y chạy khỏi kinh thành đã bị hắn chôn vùi , nhưng hiện giờ gặp lại, mới biết được, nguyên lai ký ức hãy còn mới mẻ như thế .
Giống như chỉ mới hôm qua vậy .
“Ta nói…… Cho dù ta đẹp trai hơn ngươi , được nữ nhân theo đuổi nhiều hơn ngươi , ngươi có thể đừng dùng bộ mặt khóc lóc khó coi như vậy mà nhìn ta chứ ?” Thanh âm trong trí nhớ cùng thanh âm trước mắt chậm rãi chồng lên nhau .
Lúc trước lần đầu gặp ở kinh thành, hắn kinh ngạc vì kẻ được Trương Minh Thụy kia coi trọng lại là một nam nhân , vì thế ngốc lăng xuất thần nhìn y ngẩn người . Khi đó, y liền trêu đùa , nói “Cho dù ta đẹp trai hơn ngươi , được nữ nhân theo đuổi nhiều hơn ngươi, ngươi cũng không cần dùng khuôn mặt như tên ngốc mà nhìn chằm chằm ta chứ ?”
Hiện giờ, lại gặp lại, người trước mắt kia cũng nói lời nói không sai biệt lắm ……
Bất quá, y nói hắn khóc thật sự khó coi sao ?
Thiết Mộc nâng tay sờ mặt mình , không khỏi xấu hổ đỏ mặt, hắn thực khóc……?!
“Ha ha! Ngươi người này nha ! Thật đúng là một chút cũng chưa đổi ! Thật sự là rất thú vị !” Thanh bào nam tử chỉ vào Thiết Mộc cười ha ha .
Thiết Mộc nhịn không được tức giận trừng mắt “Phương Hạo Nhiên!!!”
“Hắc hắc! Yên tâm! Yên tâm! Việc này ta sẽ không nói với ai đâu !” Thanh bào nam tử cũng chính là Phương Hạo Nhiên thần bí hề hề dứt lời, quay đầu đối một thanh niên một thiếu niên phía sau chớp mắt , trộm cười nói “Đại Qua, Viễn Viễn , các ngươi vừa mới nãy cái gì cũng chưa thấy nga.”
Thanh niên cùng thiếu niên vẻ mặt có chút khiếp sợ lúc này mới lấy lại tinh thần, ha hả cười gượng một tiếng , trong lòng cũng kinh ngạc phức tạp, trong lòng thanh niên nghĩ, nam nhân nhìn thấy lão sư nhà mình liền kích động mà khóc kia thật chính là Thiết gia chủ thanh danh hiển hách ?! Trong lòng thiếu niên nghĩ, nhị sư phụ lúc dạy vũ kỹ cho mình không hề lưu tình nguyên lai cũng sẽ khóc a……
Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, bên ngoài lại vội vàng tiến lên chỉ lễ “Đệ tử Kim Đại Vĩ bái kiến Thiết tướng quân!” “Đệ tử Phương Viễn bái kiến Thiết tướng quân !”
Thiết Mộc nguyên bản nghĩ muốn bày ra khuôn mặt uy nghiêm, nhưng nhìn Phương Hạo Nhiên luôn luôn ở bên cạnh che miệng cười trộm, lại thấy Phương Tung đứng bên cạnh nhìn mình có phần đăm chiêu , lại nhìn Kim Đại Vĩ cùng Phương Viễn trước mắt này ra vẻ nghiêm túc nhưng khóe miệng lại dấu không được run rẩy.
Thiết Mộc đành tùy ý xua tay, ngồi vào một bên, đối Phương Hạo Nhiên còn đang cười trộm tức giận nói “Ta nói tiểu tử ngươi cười đủ chưa vậy ? Hừ! Đó là bị bụi bay vào mắt thôi !”
Phương Hạo Nhiên cười hắc hắc, tiến lên vỗ bả vai Thiết Mộc, vẻ mặt cười đến vui vẻ “Ta hiểu được! Ta hiểu được! Đầu gỗ, đến đến đến… Cùng ta uống rượu!” Phương Hạo Nhiên dứt lời, liền ngồi vào bên cạnh bàn.
Phương Tung đã tự chiếu cố chính mình mà ngồi vào bàn , liếc mắt nhìn Thiết Mộc đang vẻ mặt xấu hỏi, đành nói “Hạo Nhiên, hôm nay là ta đi ngang qua Lưu Sa Huyền nên thuận tiện tới thăm ngươi.”
Phương Hạo Nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Phương Tung, khóe miệng lộ ra tươi cười nghiền ngẫm “Thuận tiện tới thăm ? Đại ca, ngươi là vì chuyện tu sửa đê mà tới đi?”
Phương Tung ừ một tiếng rất rõ ràng , nhíu mày nhìn về phía Phương Hạo Nhiên “Hạo Nhiên, chuyện tu sửa đê…… Ngươi phải thận trọng.” Do dự một lúc lâu, Phương Tung cuối cùng vẫn hàm hồ nói một câu như vậy.
Lúc này Kim Đại Vĩ cùng Phương Viễn ngồi ở trên một bàn khác , vẫn vểnh tai nghe nên nghe được câu này của Phương Tung .
Phương Hạo Nhiên bưng lên chén rượu cười, rất là thỏa mái “Đại ca yên tâm, ta đều có đúng mực.”
Phương Tung nhìn Phương Hạo Nhiên cười hì hì, trên mặt thở dài “Ngươi cũng đừng dính vào nhiều làm chi , chuyện tu sửa đê này cũng không phải chỉ có mình Lưu Sa Huyền của ngươi làm , Thổ Mộc Huyền cùng Quảng Vực Huyền cũng đều có phần.”
“Ta biết, ta biết…… Yên tâm đi, đại ca!” Phương Hạo Nhiên vẫn cợt nhả như cũ, quay đầu cấp Thiết Mộc một chén rượu đầy “Uy, đầu gỗ! Nhiều năm không thấy như vậy, phải xem tửu lượng của ngươi có tiến bộ không nha !”
Thiết Mộc hừ một tiếng, bưng lên chén rượu liền cùng Phương Hạo Nhiên cạn !
Phương Tung ngồi ở một bên nhìn Phương Hạo Nhiên cùng Thiết Mộc cười hì hì lôi kéo kể chuyện nhà , trong lòng hiểu rõ , Hạo Nhiên là không muốn nói đến chuyện tu sửa đê , hoặc là có thể nói như vậy…… Hạo Nhiên là không muốn ở trước mặt Thiết Mộc nói chuyện tu sửa đê ……
Nếu là như vậy, trong lòng Phương Tung thật có chút thở phào nhẹ nhõm, cho dù Phương Tung hắn năm đó vì chuyện Hạo Nhiên mà bị buộc bất đắc dĩ cưới trưởng nữ Thiết gia, cho dù hiện tại Phương Viễn là thân truyền đệ tử của Thiết Mộc, nhưng, Thiết gia nghìn năm qua đều thuộc hoàng thất đảng, chỉ trung với hoàng thất Đại Sở !
Hạo Nhiên vốn nên bảo trì cảnh giác!
Ngẫm lại năm đó, Hạo Nhiên, Trương Minh Thụy, Cảnh Phong, Thiết Mộc, Kính Nhiên, mấy người kia quan hệ thật tốt, đến cuối cùng, Cảnh Phong vì Tống Chân, muốn bức sát Hạo Nhiên, mà hai người Trương Minh Thụy cùng Thiết Mộc, một kẻ tiết lộ tin tức Hạo Nhiên xông lầm cấm địa, một tên bán đứng hành tung của Hạo Nhiên…… Thậm chí tự tay đuổi giết!
Trương Minh Thụy vì thượng vị không từ thủ đoạn, Thiết Mộc cũng là vì Đại Sở hoàng thất mà lục thân không nhận!
Đối hai người này, nếu Hạo Nhiên có thể cách bọn họ xa một chút đó là tốt nhất.
Cố tình Hạo Nhiên lại tín nhiệm Trương Minh Thụy như vậy, đối Trương Minh Thụy, Phương Tung hắn đích xác không thể làm gì , nhưng Thiết Mộc…… Nếu Thiết Mộc muốn giống như mười lăm năm trước , hừ! Bọn họ Phương gia khá vậy cũng không thể ngồi không !
Phương Tung từ từ buông chén rượu cũng gia nhập vào hàng ngũ kể chuyện nhà cửa .
Bữa rượu này vừa uống cũng là tới tận lúc hoàng hôn mới dứt .
Lúc rời đi, Phương Tung phải về dịch quán, Thiết Mộc cũng cùng theo trở về.
Mà Phương Hạo Nhiên thì dưới sự hộ tống của Kim Đại Vĩ cùng Phương Viễn, miệng ngâm nga [ thập bát mạc ] đi từng bước không mấy vững về phủ nha .
“Lão sư, chuyện sửa đê……” Kim Đại Vĩ vốn định chịu đựng không hỏi, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được mở miệng thấp giọng hỏi.
Phương Hạo Nhiên ngáp dài , miễn cưỡng nói “Còn sớm rất!”
Sớm ? Kim Đại Vĩ khó hiểu, đê ở Lưu Sa Huyền không phải từ ba năm trước đã bắt đầu thi công sao ?
Kim Đại Vĩ còn muốn hỏi lại, chính là đã tới phủ nha rồi, Phương Viễn liền đỡ Phương Hạo Nhiên có phần lảo đảo cước bộ hướng hậu viện đi đến, Kim Đại Vĩ đành phải nuốt xuống đủ loại nghi hoặc cùng suy đoán trong lòng, mà Kim Đại Vĩ thuận thế quay đầu, chỉ thấy ở cửa phủ nha, tuổi thiếu nữ xinh đẹp đương tuổi thanh xuân sầu lo nhìn mình.
Kim Đại Vĩ ngẩn ra, lập tức bước vội qua , thấp giọng hỏi “Thần Nguyệt, ngươi sao lại đi ra đây ?”
Vài năm qua , Tống Thần Nguyệt ở trong phủ nha, ru rú trong nhà, mỗi ngày ở trong hậu viện phủ nha giúp Kim Đại Vĩ nấu cơm, vá áo, đương nhiên, còn cùng Kim Đại Vĩ đấu võ mồm cãi nhau và vân vân. Chính là, mặc kệ đấu võ mồm cãi nhau như thế nào, ba bữa cơm mỗi ngày của Kim Đại Vĩ cho tới bây giờ cũng không ít đi , quần áo cũng luôn mới tinh sạch sẽ.
“Đại Qua…… Bốn năm .” Tống Thần Nguyệt nhìn Kim Đại Vĩ, thấp giọng nói.
Sắc mặt Kim Đại Vĩ nháy mắt biến đổi.
Mà Phương Hạo Nhiên quay về đến phòng mình thì lại miễn cưỡng nằm trên giường .
Phương Viễn cấp Phương Hạo Nhiên châm chén trà, bưng qua, hỏi “Cha, ta phân phó hạ nhân nấu cho ngài một bát mì nhé.”
Phương Hạo Nhiên chậm rãi lắc đầu, cười nói “Không có việc gì! Tửu lượng cha tuy rằng không quá tốt , nhưng không kém như vậy. Viễn Viễn , đầu gỗ kia đến đây, ngươi cũng nên ở cạnh tên đầu gỗ đó vài ngày .”
Phương Viễn gật đầu, đó là tự nhiên .
“Đúng rồi, Viễn Viễn , cha vẫn chưa hỏi qua ngươi, ngươi…… Bốn năm qua có từng gặp lại Tuệ Khả ?” Phương Hạo Nhiên hỏi, nhớ tới vừa mới Thiết Mộc nói hắn có một nhi tử, hai nhi nữ , tính tính thì cũng chỉ nhỏ hơn Viễn Viễn một ít thôi. Thiết Mộc nói tựa hồ có ý muốn làm thông gia…… Nhưng hắn làm bộ như nghe không hiểu, đầu tiên, việc này, hắn muốn tôn trọng Viễn Viễn cùng Vị Vị, thứ hai, Thiết gia kia cũng không phải nơi tốt lành gì. Hắn cũng không hy vọng Viễn Viễn cùng Vị Vị tái cùng mình giống nhau, lâm vào những chuyện rách nát của mười hai gia tộc này.
Vị Vị cùng Viễn Viễn tốt nhất nên thú một nữ nhân có gia thế đơn giản trong sạch…… Mỗi ngày tuy rằng có chút vất vả nhưng cũng không sao .
Bởi vì nhắc tới thông gia , Phương Hạo Nhiên lại không thể tránh không nhớ tới Tuệ Khả kia, còn có tam hoàng tử luôn bám ở bên người Vị Vị……
Phương Viễn sửng sốt, lập tức đôi mắt có chút ảm đạm “Cha, ta đã bốn năm chưa gặp qua Tuệ Khả .”
Phương Hạo Nhiên nhìn Phương Viễn không chút nào che dấu nản lòng, trong lòng nhịn không được ai thán, con của hắn thật sự coi trọng Tuệ Khả kia??
Nếu thật sự là như vậy…… Được rồi. Vậy cũng chẳng còn cách nào , bất quá, Vị Vị…… Phương Hạo Nhiên trong lòng có chút bồn chồn, nam phong ở Đại Sở này cũng không thịnh hành lắm a. Tam hoàng tử kia vừa thấy chính là kẻ không hiểu tình ái , không! Khẳng định vô tình vô ái !! Ân, khẳng định là vậy ! Chờ Vị Vị trở lại, hắn liền lập tức an bài tương thân cho Vị Vị!
**********
Mà lúc này, Hứa Vị bị Phương Hạo Nhiên nhắc tới đang rất là chật vật đánh cái hắt xì.
Hứa Vị xoa cái mũi , trong lòng nói thầm , ai đang nhắc tới mình vậy ?
Hứa Vị vừa định đứng dậy rót cho mình một chén nước, nhưng lập tức đã bị một đôi cánh tay cường mà hữu lực kéo mạnh qua , bên tai vang lên thanh âm Mặc Tam “Vị Vị, ngươi không nên ngồi ở chỗ này hứng gió.” Thanh âm khô khan mang theo ý hờn giận .
Hứa Vị quay đầu, cười nói “Tiểu Mặc, không có việc gì.”
Mặc Tam không nói, chỉ cường thế đem Hứa Vị ôm đứng lên, phóng tới trên giường, cúi đầu dừng ở Hứa Vị, thanh âm đạm mạc chậm rãi nói “Vị Vị thân thể nếu không tốt, ta sẽ lo lắng , sẽ sinh khí.”
Hứa Vị sửng sốt, không khỏi nhìn thẳng Mặc Tam, trên mặt tuấn mỹ kia vẫn như cũ diện vô biểu tình , nhưng đôi mắt đen kia lại như đang cất chứa gì đó , tràn đầy , chỉ nhìn kĩ như vậy thôi, tâm thần cũng đã không chịu khống chế mà bị hút vào cặp mắt đen nhánh luôn có tia quang mang kim sắc xoẹt qua kia ……
Tái sau đó, chậm rãi tới gần, từng chút từng chút tiếp cận, ngay sau đó, Hứa Vị cảm thấy tựa như có một thứ gì đó , có chút lạnh như băng , mềm mại hút lấy môi mình……
*********
Nằm ở trên giường, Phương Hạo Nhiên ngơ ngác xuất thần, cho đến khi một đôi tay ấm áp xoa lên trán hắn , Phương Hạo Nhiên đột nhiên bừng tỉnh, lập tức quay đầu, không khỏi giật mình .
“Minh Thụy?”
Không biết tự khi nào, bên giường Phương Hạo Nhiên đã có một nam tử tuấn tú ôn nhã vận bạch bào đang ngồi .
“Ngươi đang suy nghĩ cái gì?” Nam tử nhìn Phương Hạo Nhiên đã lấy lại tinh thần, liền cười khẽ mà hỏi, vừa hỏi vừa thu hồi đôi tay đặt ở trên trán Phương Hạo Nhiên.
Phương Hạo Nhiên đảo trắng mắt , chớp chớp mắt liền thả lỏng thân thể xuống , miễn cưỡng nằm ở trên giường, mở miệng nói “Ngươi mỗi lần đều xuất quỷ nhập thần như vậy, sớm muộn gì cũng bị ngươi hù chết!”
Nam tử vẫn mang theo tươi cười khinh đạm lại rất là nhu hòa bên miệng, lẳng lặng nhìn Phương Hạo Nhiên.
“Ngươi tới là vì Thiết Mộc hay là vì chuyện tu sửa đê ?” Phương Hạo Nhiên hỏi, vẻ mặt bắt đầu nghiêm túc lên “Nếu là vì Thiết Mộc, vậy ngươi có thể trả lời trước cho ta hay không , rốt cuộc ngươi đáp ứng hắn cái gì, khiến hắn nhận Viễn Viễn làm đồ đệ ? Việc này bốn trước ta từng hỏi qua , ngươi không chịu nói, vậy hiện tại ngươi phải trả lời ta! Nếu là chuyện tu sửa đê, vậy ngươi cũng đừng nói gì ! Ta có phương pháp của ta!”
Nam tử nghe Phương Hạo Nhiên nói, chỉ gợi lên khóe miệng “Nếu không phải vì Thiết Mộc cũng không phải vì chuyện tu sửa đê thì sao ?”
Phương Hạo Nhiên bĩu môi “Vậy tùy ngươi, ngươi thích động kinh thì cứ động !” Phương Hạo Nhiên có chút tức giận dứt lời, liền xoay lưng, nhắm mắt ngủ.
Nam tử mỉm cười, nâng tay kéo chăn, nhẹ nhàng kéo chăn lên cho Phương Hạo Nhiên , sau đó , đôi tay đặt trên chăn đang muốn rời đi lại bị bắt lấy, khóe miệng nam tử hơi hơi nhếch lên.
“Nửa tháng trước , ngươi bị thương phải không ?” Phương Hạo Nhiên bỗng nhiên ngồi dậy, cầm chặt tay nam tử , nghiêm túc hỏi.
Nam tử vẻ mặt nao nao, lập tức rũ mắt, lạnh nhạt cười “Ân, bất quá đã muốn không có việc gì .” Vừa dứt lời, nam tử liền phát hiện tay bị dùng sức nắm chặt , nhưng rất nhanh lại bị buông lỏng ra.
“Ngươi đáp ứng ta rồi mà , ngươi không có việc gì .” Phương Hạo Nhiên gục đầu xuống, thanh âm rất nhỏ, mang theo áp lực không rõ .
Nam tử ngồi ở bên giường, dừng ở Phương Hạo Nhiên đang cúi đầu , tay hơi hơi nâng lên, nhưng lại chậm rãi buông, sau đó, nắm chặt thành quyền.
Tựa hồ qua thật lâu, trong phòng vẫn là một mảnh im lặng.
Mà đánh vỡ im lặng , cũng là Phương Hạo Nhiên. Phương Hạo Nhiên bỗng nhiên cười nhẹ “Ta thật sự hồ đồ . Người sống ở trên đời này tam tai cửu họa , sao có thể luôn bình an ? Là ta cưỡng cầu …… Ngươi hiện tại có thể ngồi ở chỗ này cũng đã tốt lắm rồi …… Chính là…… Minh Thụy, ngươi có thể vì ai đó mà bị thương , nhưng, ngàn vạn lần đừng bởi vì ta mà bị thương! Ta sẽ…… Hận chết mình !” Nói xong lời cuối cùng, Phương Hạo Nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm nam tử, trịnh trọng nói.
Hắn , Phương Hạo Nhiên đã thiếu nợ rất nhiều người …… Cha hắn , ca hắn, Tống Chân, hai nhi tử của hắn …… Cũng đừng tái thiếu Trương Minh Thụy …… Tuy rằng, từ tận ngày xưa hắn đã thiếu người này rất nhiều……
Nhưng nam tử khi nghe Phương Hạo Nhiên nói sau, ngược lại nở nụ cười, tươi cười không phải bình đạm như ngày thường , ngược lại mang theo một loại dương quang sáng lạn, nhưng ánh dương sáng lạn này có cảm giác vỡ nát , ít nhất, xem ở trong mắt Phương Hạo Nhiên, đó là một trong những biểu tình của nam tử mà hắn tối sợ hãi .
Đó là biểu tình khi nam tử khổ sở! Đó là biểu tình làm lòng hắn thực xót thực đau .
“Yên tâm, nếu ta chết, cũng sẽ không để ngươi còn sống.” Nam tử nói. Thanh âm rất nhẹ rất nhẹ.
Tác giả :
Thiên Khỏa Thụ