Hứa Vị Trọng Sinh Ký
Chương 13: Trúc mã [ cửu ]
“Vậy ngươi tên là……” Hứa Chính Nhất hí mắt hỏi.
“Mặc.” Mặc Tam thản nhiên nói “Tên của ta là Mặc.”
Hứa Chính Nhất nhìn chằm chằm Mặc Tam, sau một lúc lâu, đột ngột ha ha cười “Ha ha. Tên này không tồi. Mặc mặc vô danh! Mặc mặc vô danh! Hảo. Ha ha……”
Hứa Vị đầu tiên là ngẩn ra, lập tức trong lòng xấu hổ, lão cha hắn rốt cuộc đang làm sao nha?
Giương mắt nhìn về phía Mặc Tam, đã thấy Mặc Tam vẫn diện vô biểu tình mà đứng .
Hứa Vị không khỏi trong lòng không yên, Mặc Tam…… Không sinh khí chứ ?
Nương Hứa Vị lúc này mới lên tiếng “Tốt lắm, tốt lắm, thời điểm không còn sớm . Chúng ta chuẩn bị dùng cơm đi.”
Hứa Vị vội đứng dậy , cười nói “Nương, ta đến giúp ngươi .”
Đôi mắt của nương Hứa Vị hơi hiện ra tiếu ý , nói “Hảo!”
Hứa Vị đi theo nương hắn vào trù phòng, Trương mụ đã chuẩn bị đầy đủ .
Hứa Vị nhìn đồ ăn đã được chuẩn bị, rất là phong phú nha, nghĩ tới điều Mặc Tam cố kỵ, Hứa Vị nhẹ giọng nói “Nương, đồ ăn của Tiểu Mặc để ta làm đi .”
Nương Hứa Vị sửng sốt, lập tức nhíu mày nói “Không cần! Nương làm cũng như nhau mà .”
Hứa Vị lắc đầu nói “Nương, Tiểu Mặc chỉ ăn đồ do ta làm thôi .”
Nương Hứa Vị sửng sốt, lập tức nghĩ nghĩ, thở dài “Cũng được . Vậy ngươi làm đi.”
Mà lúc này, trong nhà chính .
Không khí…… Có chút lạnh lẽo quái dị.
Hứa Chính Nhất vừa thấy Mặc Tam ngồi ngay ngắn, giả cười thử hỏi “Tiểu Mặc nha, ngươi cùng Vị Vị nhà ta quen nhau bao lâu rồi ?”
Một bên , Hứa Hạo Nhiên đang bưng bát trà lên , tay liền đình lại chút, hơi có chút vô lực nhìn về phía Hứa Chính Nhất đang giả cười, sao lão cha hỏi câu như thế …… Kỳ quái??
“61 ngày .” Mặc Tam diện vô biểu tình hồi đáp.
Hứa Chính Nhất giật mình , ha hả giả cười “Tiểu Mặc nhớ thực rõ ràng nha.”
Mặc Tam chỉ trầm mặc.
Hứa Chính Nhất ngượng ngùng cười, cảm thấy không thú vị, sờ sờ cái mũi, liền cũng mang bát trà lên uống hết . Trong lòng nói thầm , tam hoàng tử này…… Thật đúng là không phải không thú vị bình thường! Bất quá, rất không đơn giản.
Không biết vì sao, Hứa Chính Nhất đối hài tử mới mười tuổi trước mắt này không có hảo cảm .
Hứa Hạo Nhiên nhìn nhìn Mặc Tam, lại liếc mắt nhìn Hứa Chính Nhất một bộ nhàm chán uống trà, trong lòng thở dài, cảm thấy cha hắn thật sự là…… Không biết nói cái gì cho phải.
Vì thế nên không khí trong phòng giờ phút này có chút ngưng trệ khó xử , Hứa Hạo Nhiên mỉm cười hỏi “Tiểu Mặc, ngươi đi theo Tuệ Viễn đại sư học cái gì vậy ? Học y như Vị Vị sao ?”
Mặc Tam chậm rãi lắc đầu “Ta cái gì cũng học.”
Hứa Hạo Nhiên có chút không tin, một hài tử mới mười tuổi nào có nhiều tinh lực như vậy? Cái gì cũng học?? “Vậy ngươi học cái gì?”
“Vũ kỹ, văn thao, binh pháp, dược thảo, cầm kì thi họa” Mặc Tam chậm rãi nói.
Hứa Hạo Nhiên chọn chọn mi, Hứa Chính Nhất cũng có chút đăm chiêu.
“Nga. Ngươi học vũ kỹ?” Hứa Hạo Nhiên đứng lên, nhướng mày nói “Vậy đi , chúng ta so tài một chút đi , thế nào ?”
Mặc Tam chậm rãi đứng dậy, gật đầu nói “Hảo.”
Đợi Hứa Vị bưng đồ ăn vào nhà chính, liền thấy trong phòng chỉ còn lại có Hứa Chính Nhất, nghi hoặc hỏi “Cha, ca ca cùng Tiểu Mặc đâu?”
Hứa Chính Nhất miễn cưỡng chỉa chỉa phía sau “Đến phía sau so tài rồi .”
Hứa Vị sửng sốt, vội buông đồ ăn, chạy qua , trong lòng có chút tức giận, ca ca cũng thật là! Tiểu Mặc mới mười tuổi, sao có thể cùng hắn so tài vũ kỹ chứ ? Nếu Tiểu Mặc bị thương thì làm sao bây giờ?!
Tới hậu viện , thấy rồi , Hứa Vị ngây dại.
Mặc Tam không biết làm thế nào mà đặt được đại đao lên cổ đại ca hắn , mà trường thương trong tay đại ca hắn bị ngã lăn lóc trên đất .
Thấy Hứa Vị ngẩn ngơ , Mặc Tam vội thu hồi đại đao, nhìn chằm chằm Hứa Vị, có chút cứng ngắc nói ra “Ta không làm bị thương hắn.”
Hứa Vị lấy lại tinh thần, nhìn nhìn Hứa Hạo Nhiên một bên sắc mặt có chút trắng bệch sợ run, lại quay đầu nhìn về phía Mặc Tam, có chút khó có thể tin hỏi “Tiểu Mặc, ngươi thắng ?
Mặc Tam trầm mặc gật đầu.
Hứa Hạo Nhiên lúc này lại cười cười, tươi cười rất chân thành, nói “Tiểu Mặc thật lợi hại, ta thua.”
Mặc Tam vẫn diện vô biểu tình như cũ .
Hứa Vị lại rất kinh ngạc trong lòng, Mặc Tam thông minh, cũng thực cố gắng, nhưng niên kỉ của ca ca lớn hơn Mặc Tam , hơn nữa, ca ca cơ hồ một lòng nhào vào vũ kỹ , Mặc Tam mỗi ngày lại học rất nhiều, vũ kỹ bất quá là một trong số đó mà thôi , luận về chuyên tâm cùng tốn sức , sao có thể hơn đại ca nha ?
Khi Hứa Vị đang kinh ngạc, Hứa Chính Nhất lại bước đến , nghe thấy Hứa Hạo Nhiên nói, Hứa Chính Nhất dừng bước , nhìn về phía Mặc Tam diện vô biểu tình, trong lòng cũng kinh ngạc, nhưng nhớ tới xuất thân của Mặc Tam, Hứa Chính Nhất nhẹ nhàng thở dài, Mặc quỷ hoàng tử nha.
**********
Khi dùng cơm , Hứa Chính Nhất thấy Mặc Tam trầm mặc dùng cơm , cũng chỉ dùng đồ ăn được đặt trước mặt .
Nương Hứa Vị gắp một miếng thịt bò vào bát Mặc Tam, rất thân thiết nói “Đến, Tiểu Mặc, ăn nhiều một chút.”
Mặc Tam cứng đờ, lập tức yên lặng gật đầu, nói “Cám ơn Hứa bá mẫu.” Nhưng không có ăn. Vẫn như cũ tự cố mục đích bản thân , ăn đồ ăn trong bát mình .
Hứa Chính Nhất chau mày, Mặc quỷ hoàng tử này ghét bỏ đồ ăn của thê tử hắn sao ? Há miệng thở dốc muốn nói cái gì đó , khóe mắt thoáng nhìn Hứa Vị đang cười tủm tỉm đem thịt bò trong bát gắp tới bát của Mặc Tam. Mà Mặc Tam vẫn diện vô biểu tình gắp lên miếng thịt bò , chậm rãi nhai .
Hứa Chính Nhất có chút đăm chiêu, Mặc quỷ hoàng tử này…… Dường như thực thân cận Vị Vị nha.
Dùng xong cơm , Mặc Tam ngồi một hồi , liền đứng dậy cáo từ.
Nương Hứa Vị cùng Hứa Hạo Nhiên rất nhiệt tình đưa Mặc Tam xuất môn.
Đi ra phố Long Tĩnh , Mặc Tam liền quay về phía sau nói với Hứa Vị “Vị Vị, ngươi trở về đi . Ta tự mình đi về là được rồi .”
Hứa Vị nhìn nhìn sắc trời, lúc này, sắc trời mặc dù có chút hôn ám, nhưng hoàn hảo là chưa đến đêm . Liền gật đầu nói “Vậy Tiểu Mặc , ngươi cẩn thận một chút.”
Mặc Tam khẽ gật đầu, liền xoay người đi nhanh.
Nhìn Mặc Tam đi xa , Hứa Vị mới xoay người chậm rãi trở về.
***********
Ban đêm, Hứa Chính Nhất nằm ở trên giường , có chút đăm chiêu.
“Chính Nhất, ngươi còn chưa ngủ sao ?” Nương Hứa Vị có chút mệt mỏi hỏi.
“Chân Chân , ngươi cảm thấy Mặc Tam kia thế nào?” Hứa Chính Nhất chuyển đầu hỏi.
Nương Hứa Vị nghĩ nghĩ, hồi đáp “Là hài tử thực thông minh, bất quá…… Dường như có chứng tự bế ( tự kỉ ) a?”
Hứa Chính Nhất bĩu môi “Hắn là Mặc quỷ, lại sinh trưởng ở nơi hoàng cung quỷ quái, hừ! Bất quá ta xem thật không giống chứng tự bế , thật như là tâm tư thâm trầm !”
Nương Hứa Vị khó hiểu “Chính Nhất, người hình như không thích Mặc Tam sao ?”
Hứa Chính Nhất trầm xuống một hồi, mới giận dữ nói “Chân Chân, ta đối hắn không ý kiến gì, ta chỉ không muốn hắn cùng hài tử nhà chúng ta quá thân cận ! Ngươi có biết đại ca đến Thanh Dương Huyền là vì ai không ? Chính là vì Mặc Tam này! Phương gia hiện tại đã một phân thành hai, đại ca duy trì Mặc Tam, cha duy trì nhị hoàng tử, ai…… Vốn ta đã bị đuổi ra khỏi Phương gia, còn ngươi , trên danh nghĩa cũng đã chết, theo lý, việc này cùng chúng ta cũng không liên quan, nhưng hiện tại Vị Vị cùng Mặc Tam thân cận như thế , ta lo lắng na!”
Nương Hứa Vị ôn nhu an ủi nói “Ngươi cũng đừng quá lo lắng, tiểu hài tử thôi, thân cận cũng không có gì đâu.”
Vẻ mặt Hứa Chính Nhất đau khổ “Đối với ngươi thì không có gì , vừa nhìn thấy Mặc Tam cùng Vị Vị nhà chúng ta ở chung ta liền lo lắng ! Chân Chân …… Ta, ta cảm thấy , dường như Mặc Tam kia sẽ đem Vị Vị nhà chúng ta cướp đi……”
( Nguyệt : Linh cảm của người cha nha ^O^ ]
Nương Hứa Vị nhịn không được bật cười “Ngươi là suy nghĩ nhiều quá đấy ? Chuyện đó sao có thể ? Tốt lắm! Mau ngủ đi!”
Hứa Chính Nhất than thở một phen “Ai, thôi!”
**********
Lúc này, trên sườn núi Đại Ngọc sơn , bên huyền nhai .
“Bẩm chủ nhân, Cảnh Chân vương gia cùng Liên Nguyệt quận chúa mười ngày sau sẽ đến Ngọc Dương Huyền .”
Liên Nguyệt? Ngọc Dương Huyền? Đôi mắt Mặc Tam hơi hơi chợt lóe, trầm mặc nhìn chằm chằm hắc y nam tử đang quỳ gối trước mặt mình. Hờ hững nói “Tất cả chuyện về Hứa Chính Nhất phải báo vào 3 ngày sau .”
“Dạ!”
Đợi hắc y nam tử biến mất ở trong bóng đêm, Mặc Tam gợi lên khóe miệng , cười trào phúng. Ngọc Dương Huyền? Nhị ca hắn đang ở Ngọc Dương Huyền, xem ra, vẫn như kiếp trước, hướng về phía nhị ca .
Liên Nguyệt? Nàng kia mê luyến nhị ca hắn , không tiếc ủy thân gả cho hắn, chỉ vì lừa gạt tín nhiệm của hắn , cuối cùng, thiếu chút nữa hại chết hắn ?
Nếu không phải cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ tin bất luận kẻ nào , chỉ sợ đời trước hắn đã sớm chết rồi !
Đôi mắt Mặc Tam một mảnh hàn ý.
Dưới tay , ngón tay chạm tới một túi hương bên hông ……
Mặc Tam ngẩn ra.
Lập tức , trong mắt có chút phức tạp, Vị Vị……
*******
Hôm sau, Hứa Vị thức dậy như bình thường , sắc trời chưa sáng liền rời nhà đi, vừa mới rẽ khỏi phố Long Tĩnh , liền thấy Mặc Tam chắp hai tay sau lưng đứng ở nơi đó, bên cạnh, còn có Tiểu Bạch ngồi chồm hổm cúi đầu nom rất uể oải .
Hứa Vị cười, hướng Mặc Tam chạy qua “Tiểu Mặc, ngươi tới rồi sao ?”
Mặc Tam giơ gói giấy to trong tay , trong giấy là bánh bao trắng đang tỏa hương thơm “Bánh bao, ăn không ?”
Hứa Vị tươi cười sáng lạn “Có !”
“Mặc.” Mặc Tam thản nhiên nói “Tên của ta là Mặc.”
Hứa Chính Nhất nhìn chằm chằm Mặc Tam, sau một lúc lâu, đột ngột ha ha cười “Ha ha. Tên này không tồi. Mặc mặc vô danh! Mặc mặc vô danh! Hảo. Ha ha……”
Hứa Vị đầu tiên là ngẩn ra, lập tức trong lòng xấu hổ, lão cha hắn rốt cuộc đang làm sao nha?
Giương mắt nhìn về phía Mặc Tam, đã thấy Mặc Tam vẫn diện vô biểu tình mà đứng .
Hứa Vị không khỏi trong lòng không yên, Mặc Tam…… Không sinh khí chứ ?
Nương Hứa Vị lúc này mới lên tiếng “Tốt lắm, tốt lắm, thời điểm không còn sớm . Chúng ta chuẩn bị dùng cơm đi.”
Hứa Vị vội đứng dậy , cười nói “Nương, ta đến giúp ngươi .”
Đôi mắt của nương Hứa Vị hơi hiện ra tiếu ý , nói “Hảo!”
Hứa Vị đi theo nương hắn vào trù phòng, Trương mụ đã chuẩn bị đầy đủ .
Hứa Vị nhìn đồ ăn đã được chuẩn bị, rất là phong phú nha, nghĩ tới điều Mặc Tam cố kỵ, Hứa Vị nhẹ giọng nói “Nương, đồ ăn của Tiểu Mặc để ta làm đi .”
Nương Hứa Vị sửng sốt, lập tức nhíu mày nói “Không cần! Nương làm cũng như nhau mà .”
Hứa Vị lắc đầu nói “Nương, Tiểu Mặc chỉ ăn đồ do ta làm thôi .”
Nương Hứa Vị sửng sốt, lập tức nghĩ nghĩ, thở dài “Cũng được . Vậy ngươi làm đi.”
Mà lúc này, trong nhà chính .
Không khí…… Có chút lạnh lẽo quái dị.
Hứa Chính Nhất vừa thấy Mặc Tam ngồi ngay ngắn, giả cười thử hỏi “Tiểu Mặc nha, ngươi cùng Vị Vị nhà ta quen nhau bao lâu rồi ?”
Một bên , Hứa Hạo Nhiên đang bưng bát trà lên , tay liền đình lại chút, hơi có chút vô lực nhìn về phía Hứa Chính Nhất đang giả cười, sao lão cha hỏi câu như thế …… Kỳ quái??
“61 ngày .” Mặc Tam diện vô biểu tình hồi đáp.
Hứa Chính Nhất giật mình , ha hả giả cười “Tiểu Mặc nhớ thực rõ ràng nha.”
Mặc Tam chỉ trầm mặc.
Hứa Chính Nhất ngượng ngùng cười, cảm thấy không thú vị, sờ sờ cái mũi, liền cũng mang bát trà lên uống hết . Trong lòng nói thầm , tam hoàng tử này…… Thật đúng là không phải không thú vị bình thường! Bất quá, rất không đơn giản.
Không biết vì sao, Hứa Chính Nhất đối hài tử mới mười tuổi trước mắt này không có hảo cảm .
Hứa Hạo Nhiên nhìn nhìn Mặc Tam, lại liếc mắt nhìn Hứa Chính Nhất một bộ nhàm chán uống trà, trong lòng thở dài, cảm thấy cha hắn thật sự là…… Không biết nói cái gì cho phải.
Vì thế nên không khí trong phòng giờ phút này có chút ngưng trệ khó xử , Hứa Hạo Nhiên mỉm cười hỏi “Tiểu Mặc, ngươi đi theo Tuệ Viễn đại sư học cái gì vậy ? Học y như Vị Vị sao ?”
Mặc Tam chậm rãi lắc đầu “Ta cái gì cũng học.”
Hứa Hạo Nhiên có chút không tin, một hài tử mới mười tuổi nào có nhiều tinh lực như vậy? Cái gì cũng học?? “Vậy ngươi học cái gì?”
“Vũ kỹ, văn thao, binh pháp, dược thảo, cầm kì thi họa” Mặc Tam chậm rãi nói.
Hứa Hạo Nhiên chọn chọn mi, Hứa Chính Nhất cũng có chút đăm chiêu.
“Nga. Ngươi học vũ kỹ?” Hứa Hạo Nhiên đứng lên, nhướng mày nói “Vậy đi , chúng ta so tài một chút đi , thế nào ?”
Mặc Tam chậm rãi đứng dậy, gật đầu nói “Hảo.”
Đợi Hứa Vị bưng đồ ăn vào nhà chính, liền thấy trong phòng chỉ còn lại có Hứa Chính Nhất, nghi hoặc hỏi “Cha, ca ca cùng Tiểu Mặc đâu?”
Hứa Chính Nhất miễn cưỡng chỉa chỉa phía sau “Đến phía sau so tài rồi .”
Hứa Vị sửng sốt, vội buông đồ ăn, chạy qua , trong lòng có chút tức giận, ca ca cũng thật là! Tiểu Mặc mới mười tuổi, sao có thể cùng hắn so tài vũ kỹ chứ ? Nếu Tiểu Mặc bị thương thì làm sao bây giờ?!
Tới hậu viện , thấy rồi , Hứa Vị ngây dại.
Mặc Tam không biết làm thế nào mà đặt được đại đao lên cổ đại ca hắn , mà trường thương trong tay đại ca hắn bị ngã lăn lóc trên đất .
Thấy Hứa Vị ngẩn ngơ , Mặc Tam vội thu hồi đại đao, nhìn chằm chằm Hứa Vị, có chút cứng ngắc nói ra “Ta không làm bị thương hắn.”
Hứa Vị lấy lại tinh thần, nhìn nhìn Hứa Hạo Nhiên một bên sắc mặt có chút trắng bệch sợ run, lại quay đầu nhìn về phía Mặc Tam, có chút khó có thể tin hỏi “Tiểu Mặc, ngươi thắng ?
Mặc Tam trầm mặc gật đầu.
Hứa Hạo Nhiên lúc này lại cười cười, tươi cười rất chân thành, nói “Tiểu Mặc thật lợi hại, ta thua.”
Mặc Tam vẫn diện vô biểu tình như cũ .
Hứa Vị lại rất kinh ngạc trong lòng, Mặc Tam thông minh, cũng thực cố gắng, nhưng niên kỉ của ca ca lớn hơn Mặc Tam , hơn nữa, ca ca cơ hồ một lòng nhào vào vũ kỹ , Mặc Tam mỗi ngày lại học rất nhiều, vũ kỹ bất quá là một trong số đó mà thôi , luận về chuyên tâm cùng tốn sức , sao có thể hơn đại ca nha ?
Khi Hứa Vị đang kinh ngạc, Hứa Chính Nhất lại bước đến , nghe thấy Hứa Hạo Nhiên nói, Hứa Chính Nhất dừng bước , nhìn về phía Mặc Tam diện vô biểu tình, trong lòng cũng kinh ngạc, nhưng nhớ tới xuất thân của Mặc Tam, Hứa Chính Nhất nhẹ nhàng thở dài, Mặc quỷ hoàng tử nha.
**********
Khi dùng cơm , Hứa Chính Nhất thấy Mặc Tam trầm mặc dùng cơm , cũng chỉ dùng đồ ăn được đặt trước mặt .
Nương Hứa Vị gắp một miếng thịt bò vào bát Mặc Tam, rất thân thiết nói “Đến, Tiểu Mặc, ăn nhiều một chút.”
Mặc Tam cứng đờ, lập tức yên lặng gật đầu, nói “Cám ơn Hứa bá mẫu.” Nhưng không có ăn. Vẫn như cũ tự cố mục đích bản thân , ăn đồ ăn trong bát mình .
Hứa Chính Nhất chau mày, Mặc quỷ hoàng tử này ghét bỏ đồ ăn của thê tử hắn sao ? Há miệng thở dốc muốn nói cái gì đó , khóe mắt thoáng nhìn Hứa Vị đang cười tủm tỉm đem thịt bò trong bát gắp tới bát của Mặc Tam. Mà Mặc Tam vẫn diện vô biểu tình gắp lên miếng thịt bò , chậm rãi nhai .
Hứa Chính Nhất có chút đăm chiêu, Mặc quỷ hoàng tử này…… Dường như thực thân cận Vị Vị nha.
Dùng xong cơm , Mặc Tam ngồi một hồi , liền đứng dậy cáo từ.
Nương Hứa Vị cùng Hứa Hạo Nhiên rất nhiệt tình đưa Mặc Tam xuất môn.
Đi ra phố Long Tĩnh , Mặc Tam liền quay về phía sau nói với Hứa Vị “Vị Vị, ngươi trở về đi . Ta tự mình đi về là được rồi .”
Hứa Vị nhìn nhìn sắc trời, lúc này, sắc trời mặc dù có chút hôn ám, nhưng hoàn hảo là chưa đến đêm . Liền gật đầu nói “Vậy Tiểu Mặc , ngươi cẩn thận một chút.”
Mặc Tam khẽ gật đầu, liền xoay người đi nhanh.
Nhìn Mặc Tam đi xa , Hứa Vị mới xoay người chậm rãi trở về.
***********
Ban đêm, Hứa Chính Nhất nằm ở trên giường , có chút đăm chiêu.
“Chính Nhất, ngươi còn chưa ngủ sao ?” Nương Hứa Vị có chút mệt mỏi hỏi.
“Chân Chân , ngươi cảm thấy Mặc Tam kia thế nào?” Hứa Chính Nhất chuyển đầu hỏi.
Nương Hứa Vị nghĩ nghĩ, hồi đáp “Là hài tử thực thông minh, bất quá…… Dường như có chứng tự bế ( tự kỉ ) a?”
Hứa Chính Nhất bĩu môi “Hắn là Mặc quỷ, lại sinh trưởng ở nơi hoàng cung quỷ quái, hừ! Bất quá ta xem thật không giống chứng tự bế , thật như là tâm tư thâm trầm !”
Nương Hứa Vị khó hiểu “Chính Nhất, người hình như không thích Mặc Tam sao ?”
Hứa Chính Nhất trầm xuống một hồi, mới giận dữ nói “Chân Chân, ta đối hắn không ý kiến gì, ta chỉ không muốn hắn cùng hài tử nhà chúng ta quá thân cận ! Ngươi có biết đại ca đến Thanh Dương Huyền là vì ai không ? Chính là vì Mặc Tam này! Phương gia hiện tại đã một phân thành hai, đại ca duy trì Mặc Tam, cha duy trì nhị hoàng tử, ai…… Vốn ta đã bị đuổi ra khỏi Phương gia, còn ngươi , trên danh nghĩa cũng đã chết, theo lý, việc này cùng chúng ta cũng không liên quan, nhưng hiện tại Vị Vị cùng Mặc Tam thân cận như thế , ta lo lắng na!”
Nương Hứa Vị ôn nhu an ủi nói “Ngươi cũng đừng quá lo lắng, tiểu hài tử thôi, thân cận cũng không có gì đâu.”
Vẻ mặt Hứa Chính Nhất đau khổ “Đối với ngươi thì không có gì , vừa nhìn thấy Mặc Tam cùng Vị Vị nhà chúng ta ở chung ta liền lo lắng ! Chân Chân …… Ta, ta cảm thấy , dường như Mặc Tam kia sẽ đem Vị Vị nhà chúng ta cướp đi……”
( Nguyệt : Linh cảm của người cha nha ^O^ ]
Nương Hứa Vị nhịn không được bật cười “Ngươi là suy nghĩ nhiều quá đấy ? Chuyện đó sao có thể ? Tốt lắm! Mau ngủ đi!”
Hứa Chính Nhất than thở một phen “Ai, thôi!”
**********
Lúc này, trên sườn núi Đại Ngọc sơn , bên huyền nhai .
“Bẩm chủ nhân, Cảnh Chân vương gia cùng Liên Nguyệt quận chúa mười ngày sau sẽ đến Ngọc Dương Huyền .”
Liên Nguyệt? Ngọc Dương Huyền? Đôi mắt Mặc Tam hơi hơi chợt lóe, trầm mặc nhìn chằm chằm hắc y nam tử đang quỳ gối trước mặt mình. Hờ hững nói “Tất cả chuyện về Hứa Chính Nhất phải báo vào 3 ngày sau .”
“Dạ!”
Đợi hắc y nam tử biến mất ở trong bóng đêm, Mặc Tam gợi lên khóe miệng , cười trào phúng. Ngọc Dương Huyền? Nhị ca hắn đang ở Ngọc Dương Huyền, xem ra, vẫn như kiếp trước, hướng về phía nhị ca .
Liên Nguyệt? Nàng kia mê luyến nhị ca hắn , không tiếc ủy thân gả cho hắn, chỉ vì lừa gạt tín nhiệm của hắn , cuối cùng, thiếu chút nữa hại chết hắn ?
Nếu không phải cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ tin bất luận kẻ nào , chỉ sợ đời trước hắn đã sớm chết rồi !
Đôi mắt Mặc Tam một mảnh hàn ý.
Dưới tay , ngón tay chạm tới một túi hương bên hông ……
Mặc Tam ngẩn ra.
Lập tức , trong mắt có chút phức tạp, Vị Vị……
*******
Hôm sau, Hứa Vị thức dậy như bình thường , sắc trời chưa sáng liền rời nhà đi, vừa mới rẽ khỏi phố Long Tĩnh , liền thấy Mặc Tam chắp hai tay sau lưng đứng ở nơi đó, bên cạnh, còn có Tiểu Bạch ngồi chồm hổm cúi đầu nom rất uể oải .
Hứa Vị cười, hướng Mặc Tam chạy qua “Tiểu Mặc, ngươi tới rồi sao ?”
Mặc Tam giơ gói giấy to trong tay , trong giấy là bánh bao trắng đang tỏa hương thơm “Bánh bao, ăn không ?”
Hứa Vị tươi cười sáng lạn “Có !”
Tác giả :
Thiên Khỏa Thụ