Hứa Hẹn Một Đời Không Hối Tiếc
Chương 28
Edit: Thủy Tích
Nửa giờ sau, bác sĩ ra khỏi phòng phẫu thuật.
"Bác sĩ, tình hình sao rồi ?" Mẹ Lý suýt chút nữa là đứng không vững.
"Bác sĩ, vợ của tôi không sao chứ ?" Phó Minh cũng căng thẳng theo.
"Cả hai mẹ con đều bình an, nhưng người mẹ vẫn còn rất yếu." Bác sĩ cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Cảm ơn bác sĩ." Giọng nói của Phó Minh mang theo nghẹn ngào, vậy mà đã khóc rồi.
Ấn tượng của Lý Tân Hạo về Phó Minh từ ngày này bắt đầu tốt lên, bắt đầu từ lúc hắn không để ý tới mẹ Phó, vẫn khăng khăng giữ lại Tiểu Linh, bắt đầu từ khi nghe thấy hai mẹ con đều được bình an mà vui mừng đến chảy nước mắt. Có lẽ bà mẹ chồng này của chị hai chẳng tốt chút nào, nhưng Lý Tân Hạo cảm thấy người thanh niên mới mười chín tuổi này, tạm thời cũng được xem như một người đàn ông chân chính, hẳn là hắn rất tốt với Lý Tiểu Linh.
Vào giờ phút này, Lý Tân Hạo tin tưởng vào tình yêu của bọn họ.
Buổi tối hôm đứa bé được sinh ra đời, mẹ Phó tới bệnh viện, trêи mặt nhìn cũng nhiệt tình. Về chuyện hồi xế chiều, mọi người đều đồng lòng xem như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng mà ở trong lòng mẹ Lý, Lý Tân Hạo, thậm chí là Lý Tân Long thì chuyện đó thực sự đã xảy ra rồi. Phải làm như thế này là vì lo nghĩ cho cuộc sống sau này của Lý Tiểu Linh, cho nên mọi người mới phải ngậm miệng lại không nói gì cả.
"Bà thông gia." Mẹ Phó nói, "Tôi muốn nói với chị về chuyện ở cữ của Tiểu Linh."
"Bà thông gia cứ nói đi." Mẹ Lý cũng mỉm cười đáp lại.
"Tôi cũng không được khỏe trong người, chỉ sợ không thể chăm sóc lúc Tiểu Linh ở cữ được, tôi định cho Tiểu Linh ở cữ tại nhà mẹ đẻ. Bên chúng tôi sẽ ra tiền ở cữ, chị cảm thấy như thế nào ?"
Mẹ Phó mặc dù dùng giọng điệu bàn bạc, nhưng sao mà mẹ Lý có thể từ chối được, con gái mình ở cữ, đương nhiên là mình phải chăm sóc rồi.
"Nếu như Tiểu Linh ở cữ tại nhà chúng tôi, chỉ sợ là không được, bởi vì trong đó có một phòng là của tôi, một phòng là của Tiểu Linh cùng Phó Minh, còn có một căn phòng đã sửa thành phòng trẻ sơ sinh rồi, chị nói có đúng không ?"
"Mẹ, nếu dì đã khách sáo như vậy thì mẹ cũng đừng từ chối nữa." Lý Tân Hạo lên tiếng.
"Hạo Hạo, người lớn đang nói chuyện, con nít đừng xen miệng vào." Mẹ Lý dạy bảo cậu một câu, "Vậy thì để Tiểu Linh ở cữ trong nhà mà chúng tôi thuê đi, trở về trong thôn vừa xa mà ngồi xe còn mệt mỏi nữa."
"Vậy thì quá tốt rồi, như vậy thì tôi cũng tiện đến thăm Tiểu Linh." Vừa nói, mẹ Lý vừa lấy một bao tiền mừng ra, "Tiền mời bảo mẫu hiện giờ là khoảng hai ngàn một tháng, cộng thêm Tiểu Linh ở cữ phải ăn đồ ăn ngon tẩm bổ, cho nên tôi đưa năm ngàn đây."
Mẹ Phó ra tay rất hào phóng, năm ngàn này xem như là tiền lương của hơn ba tháng mà cha Lý làm được.
Mẹ Lý lấy hai ngàn tiền ở cữ ra : "Bà thông gia, bây giờ mời bảo mẫu tốn rất nhiều tiền cho nên tôi cũng không định mời, để tôi tự chăm sóc là được, còn số tiền còn lại để Tiểu Linh tẩm bổ thì tôi nhận."
"Không không không, chị cũng đừng khách sáo." Mẹ Lý đẩy hai ngàn kia trở về, "Cho dù chị tự mình chăm sóc thì cũng vất vả, cũng cần phải tẩm bổ thêm."
Trong lúc hai người đang đùn đẩy nhau thì Lý Tiểu Linh đã tỉnh.
"Mẹ." Cô vừa kêu một tiếng, cũng không biết là đang gọi mẹ Lý hay mẹ Phó, nhưng hai người mẹ đều rất vui mừng.
Sau đó hai người cũng đáp lại một tiếng, nhất là mẹ Phó, lập tức tiến lên hỏi : "Thân thể như thế nào ? Có chỗ nào khó chịu không ?"
Lý Tiểu Linh lắc đầu : "Con của con đâu rồi ?"
"Đứa bé rất khỏe mạnh, đang ở trong phòng trẻ sơ sinh có y tá chăm sóc." Mẹ Phó trả lời.
Cho dù là thành phố hay là nông thôn thì đều có một tập tục, đó là con dâu sinh em bé thì mẹ chồng phải tặng bao lì xì, cũng là một chuyện có thể diện, mẹ Phó cũng không thể thiếu : "Tiểu Linh à, ba ngàn này là tiền mẹ lì xì cho cháu nội cục cưng, con nhận đi."
"Mẹ cũng có chuẩn bị bao lì xì cho cháu ngoại." Mẹ Lý đã chuẩn bị xong từ trước rồi, mọi người đều nói, bà ngoại cho bao lì xì phải hơn bà nội một chút. Nếu như cho nhiều hơn thì con gái ở nhà chồng sẽ có mặt mũi, cho nên trước đó mẹ Lý đã chuẩn bị năm ngàn rồi, nhưng nghe thấy mẹ Phó lại cho có ba ngàn cho nên bà đã viện lý do đi nhà vệ sinh, rút hai ngàn ra, cũng cho ba ngàn.
Số tiền tương đương với nhà chồng vừa giúp con gái không mất mặt, cũng sẽ không khiến bà thông gia cảm thấy khó xử.
"Chị hai, em cũng lì xì cho cháu ngoại nè." Bạn nhỏ Lý Tân Hạo lại lên sân khấu bán manh, cậu cầm ba mươi tờ một trăm từ trong ba lô ra, cũng là ba ngàn.
"Hạo Hạo, con lấy ở đâu ra mà nhiều tiền như vậy ?" Mẹ Lý kinh ngạc. Bà biết đứa nhỏ này có để dành tiền, nhưng mấy năm nay, lại có thể nhiều như vậy sao.
"Đều là tiền con để dành, con đã đổi ra tiền chẵn rồi này." Lý Tân Hạo ngoan ngoãn trả lời.
Chuyện của Lý tiểu Linh, cứ như vậy mà trôi qua.
Tháng ba năm 98, Lý Tân Hạo mười tuổi, học kỳ hai lớp năm. Một năm này, thôn xóm vừa hẻo lánh lại lạc hậu của bọn họ nghênh đón cuộc thi đấu Olympic Toán học, Lý Tân Hạo đại biểu cho trường tiểu học của cậu, lần đầu tiên tham dự thi đấu Olympic.
Nửa giờ sau, bác sĩ ra khỏi phòng phẫu thuật.
"Bác sĩ, tình hình sao rồi ?" Mẹ Lý suýt chút nữa là đứng không vững.
"Bác sĩ, vợ của tôi không sao chứ ?" Phó Minh cũng căng thẳng theo.
"Cả hai mẹ con đều bình an, nhưng người mẹ vẫn còn rất yếu." Bác sĩ cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Cảm ơn bác sĩ." Giọng nói của Phó Minh mang theo nghẹn ngào, vậy mà đã khóc rồi.
Ấn tượng của Lý Tân Hạo về Phó Minh từ ngày này bắt đầu tốt lên, bắt đầu từ lúc hắn không để ý tới mẹ Phó, vẫn khăng khăng giữ lại Tiểu Linh, bắt đầu từ khi nghe thấy hai mẹ con đều được bình an mà vui mừng đến chảy nước mắt. Có lẽ bà mẹ chồng này của chị hai chẳng tốt chút nào, nhưng Lý Tân Hạo cảm thấy người thanh niên mới mười chín tuổi này, tạm thời cũng được xem như một người đàn ông chân chính, hẳn là hắn rất tốt với Lý Tiểu Linh.
Vào giờ phút này, Lý Tân Hạo tin tưởng vào tình yêu của bọn họ.
Buổi tối hôm đứa bé được sinh ra đời, mẹ Phó tới bệnh viện, trêи mặt nhìn cũng nhiệt tình. Về chuyện hồi xế chiều, mọi người đều đồng lòng xem như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng mà ở trong lòng mẹ Lý, Lý Tân Hạo, thậm chí là Lý Tân Long thì chuyện đó thực sự đã xảy ra rồi. Phải làm như thế này là vì lo nghĩ cho cuộc sống sau này của Lý Tiểu Linh, cho nên mọi người mới phải ngậm miệng lại không nói gì cả.
"Bà thông gia." Mẹ Phó nói, "Tôi muốn nói với chị về chuyện ở cữ của Tiểu Linh."
"Bà thông gia cứ nói đi." Mẹ Lý cũng mỉm cười đáp lại.
"Tôi cũng không được khỏe trong người, chỉ sợ không thể chăm sóc lúc Tiểu Linh ở cữ được, tôi định cho Tiểu Linh ở cữ tại nhà mẹ đẻ. Bên chúng tôi sẽ ra tiền ở cữ, chị cảm thấy như thế nào ?"
Mẹ Phó mặc dù dùng giọng điệu bàn bạc, nhưng sao mà mẹ Lý có thể từ chối được, con gái mình ở cữ, đương nhiên là mình phải chăm sóc rồi.
"Nếu như Tiểu Linh ở cữ tại nhà chúng tôi, chỉ sợ là không được, bởi vì trong đó có một phòng là của tôi, một phòng là của Tiểu Linh cùng Phó Minh, còn có một căn phòng đã sửa thành phòng trẻ sơ sinh rồi, chị nói có đúng không ?"
"Mẹ, nếu dì đã khách sáo như vậy thì mẹ cũng đừng từ chối nữa." Lý Tân Hạo lên tiếng.
"Hạo Hạo, người lớn đang nói chuyện, con nít đừng xen miệng vào." Mẹ Lý dạy bảo cậu một câu, "Vậy thì để Tiểu Linh ở cữ trong nhà mà chúng tôi thuê đi, trở về trong thôn vừa xa mà ngồi xe còn mệt mỏi nữa."
"Vậy thì quá tốt rồi, như vậy thì tôi cũng tiện đến thăm Tiểu Linh." Vừa nói, mẹ Lý vừa lấy một bao tiền mừng ra, "Tiền mời bảo mẫu hiện giờ là khoảng hai ngàn một tháng, cộng thêm Tiểu Linh ở cữ phải ăn đồ ăn ngon tẩm bổ, cho nên tôi đưa năm ngàn đây."
Mẹ Phó ra tay rất hào phóng, năm ngàn này xem như là tiền lương của hơn ba tháng mà cha Lý làm được.
Mẹ Lý lấy hai ngàn tiền ở cữ ra : "Bà thông gia, bây giờ mời bảo mẫu tốn rất nhiều tiền cho nên tôi cũng không định mời, để tôi tự chăm sóc là được, còn số tiền còn lại để Tiểu Linh tẩm bổ thì tôi nhận."
"Không không không, chị cũng đừng khách sáo." Mẹ Lý đẩy hai ngàn kia trở về, "Cho dù chị tự mình chăm sóc thì cũng vất vả, cũng cần phải tẩm bổ thêm."
Trong lúc hai người đang đùn đẩy nhau thì Lý Tiểu Linh đã tỉnh.
"Mẹ." Cô vừa kêu một tiếng, cũng không biết là đang gọi mẹ Lý hay mẹ Phó, nhưng hai người mẹ đều rất vui mừng.
Sau đó hai người cũng đáp lại một tiếng, nhất là mẹ Phó, lập tức tiến lên hỏi : "Thân thể như thế nào ? Có chỗ nào khó chịu không ?"
Lý Tiểu Linh lắc đầu : "Con của con đâu rồi ?"
"Đứa bé rất khỏe mạnh, đang ở trong phòng trẻ sơ sinh có y tá chăm sóc." Mẹ Phó trả lời.
Cho dù là thành phố hay là nông thôn thì đều có một tập tục, đó là con dâu sinh em bé thì mẹ chồng phải tặng bao lì xì, cũng là một chuyện có thể diện, mẹ Phó cũng không thể thiếu : "Tiểu Linh à, ba ngàn này là tiền mẹ lì xì cho cháu nội cục cưng, con nhận đi."
"Mẹ cũng có chuẩn bị bao lì xì cho cháu ngoại." Mẹ Lý đã chuẩn bị xong từ trước rồi, mọi người đều nói, bà ngoại cho bao lì xì phải hơn bà nội một chút. Nếu như cho nhiều hơn thì con gái ở nhà chồng sẽ có mặt mũi, cho nên trước đó mẹ Lý đã chuẩn bị năm ngàn rồi, nhưng nghe thấy mẹ Phó lại cho có ba ngàn cho nên bà đã viện lý do đi nhà vệ sinh, rút hai ngàn ra, cũng cho ba ngàn.
Số tiền tương đương với nhà chồng vừa giúp con gái không mất mặt, cũng sẽ không khiến bà thông gia cảm thấy khó xử.
"Chị hai, em cũng lì xì cho cháu ngoại nè." Bạn nhỏ Lý Tân Hạo lại lên sân khấu bán manh, cậu cầm ba mươi tờ một trăm từ trong ba lô ra, cũng là ba ngàn.
"Hạo Hạo, con lấy ở đâu ra mà nhiều tiền như vậy ?" Mẹ Lý kinh ngạc. Bà biết đứa nhỏ này có để dành tiền, nhưng mấy năm nay, lại có thể nhiều như vậy sao.
"Đều là tiền con để dành, con đã đổi ra tiền chẵn rồi này." Lý Tân Hạo ngoan ngoãn trả lời.
Chuyện của Lý tiểu Linh, cứ như vậy mà trôi qua.
Tháng ba năm 98, Lý Tân Hạo mười tuổi, học kỳ hai lớp năm. Một năm này, thôn xóm vừa hẻo lánh lại lạc hậu của bọn họ nghênh đón cuộc thi đấu Olympic Toán học, Lý Tân Hạo đại biểu cho trường tiểu học của cậu, lần đầu tiên tham dự thi đấu Olympic.
Tác giả :
Tử Sắc Mộc Ốc