Hủ Nữ Muôn Năm
Chương 24: Giày vò chết người (hai)
Edit: Chenqiucao
Phó Bạc Yến ngẩng đầu nhìn Hùng Cách Cách, ánh mắt thâm thúy lướt qua cánh môi cô, dừng lại nơi bi cà phê làm ướt. Anh chìa tay bưng cà phê lên, đưa đến bên môi nếm thử. Vị hơi ngọt nhưng lại làm người ta yêu thích.
Phó Bạc Yến hỏi: “Tối nay ăn gì?”
Hùng Cách Cách lập tức bẻ ngón tay nói: "Sáng nay sau khi tôi dậy đã hầm một nồi cháo gà. Tối nay khi về tôi sẽ hâm nóng canh lên sau đó rang một đĩa đậu xanh, cắt một miếng thịt bò dầm tương….”
Khi Tô Hàng đẩy cửa đi vào thì trông thấy cảnh Hùng Cách Cách dựa vào bàn bẻ ngón tay, vừa cười vừa nói với Phó Bạc Yến.
Phó Bạc Yến thì đang bưng cà phê, trên môi là nụ cười nuông chiều ngước nhìn cái miệng xinh xắn khi đóng khi mở của Hùng Cách Cách nghe cô báo tên đồ ăn.
Nhưng khiến Tô Hàng không tưởng tượng nổi đó là cách Phó Bạc Yến và Hùng Cách Cách ở chung với nhau lại cực kỳ hài hòa. Không biết tại sao anh có chút không thoải mái.
Hùng Cách Cách là trợ lý của anh mà? !
Tô Hàng giơ tay lên vỗ vào ót Hùng Cách Cách một cái, "Cười ngây ngô cái gì? Nhanh về nhà nấu cơm đi!"
Hùng Cách Cách xoay người, đánh mắt nhìn Tô Hàng rồi lại quay đầu nhìn về phía Phó Bạc Yến.
Tô Hàng bực bội nói: "Sao hả? Tôi mà còn không bảo được cô à?"
Hùng Cách Cách cực kỳ thành thật đáp trả: "Hiện giờ tôi là trợ lý của Phó tổng, phải nghe theo sự sắp xếp của ông chủ." Ý ở trong lời nói, anh đã không còn là ông chủ của tôi nữa rồi, chỗ nào mát thì ở chỗ đó!
Mày Tô Hàng nhăn lại, cự tuyệt không thừa nhận: "Tôi có nói không cần cô làm trợ lý lúc nào hả? Hay là cho rằng mình ôm được một cái cột trụ thì là đã leo lên được cành cao, có thể lên làm một nửa ông chủ rồi?"
Trong lòng Hùng Cách Cách không thoải mái, nhưng lại không dám đối đầu với Tô Hàng, chỉ có thể ấm ức nói: "Anh đừng nói thế được không?"
Mặt Tô Hàng xụ xuống, "Tôi cứ nói vậy đấy! Không thích nghe thì bịt tai lại đi!" Sau khi gào xong bèn xoay người bỏ đi. Anh có lòng tốt đến rước Hùng Cách Cách về nhà, ai dè cô chẳng những không cảm kích mà ngược lại còn coi mình như người ngoài! Cô là người anh mướn tới, đúng chứ?!
Dùng sức đập mạnh cửa phòng làm việc, Tô Hàng không đi ngay mà đứng ở cửa mấy giây. Anh nghĩ: Hùng Cách Cách ngu ngốc đó sẽ phải đuổi theo nói xin lỗi anh.
Nhưng rõ ràng là Hùng Cách Cách căn bản không có ý định này.
Tô Hàng nổi giận. Sải bước rời đi lái xe như bão tố về nhà.
Phó Bạc Yến đứng lên, nói với Hùng Cách Cách đang rụt vai: "Đi thôi, về nhà nấu cơm."
Hùng Cách Cách lập tức ưỡn cao ngực, vui vẻ theo sát phía sau Phó Bạc Yến.
Phó Bạc Yến không nhịn được cười. Hùng Cách Cách quả thật giống y như chú chó ngu ngốc, phân biệt chủ vô cùng rõ ràng.
Sau khi hai người về đến nhà, Hùng Cách Cách hết sức kinh hãi phát hiện, nồi cháo gà cô hầm sáng nay cộng thêm nguyên con gà đều vào bụng Tô Hàng cả. Miếng thịt bò dầm tương cô chuẩn bị thái cũng biến mất tăm mất tích. Trong bếp chỉ còn lại một hộp đậu xanh không thể ăn ngay. Ngay cả cơm cô căn giờ có thể ăn được ngay sau khi tan làm cũng không còn một miếng!
Tô Hàng nằm trên ghế sa lon xoa bụng no tròn, vừa bấm kênh ti vi loạn xạ vừa sai bảo Hùng Cách Cách như ông lớn: “Pha cho tôi một ly trà giúp tiêu hóa tốt.”
Sau khi Hùng Cách Cách pha trà xong Tô Hàng lại không uống. Anh ta giải thích là: "Uống không nổi." Đỡ bụng đứng lên đi lên lầu hai.
Hùng Cách Cách không nhịn được nhỏ giọng cảm khái nói: "Cái bụng kia rõ ràng là như được bốn tháng rồi. Hay… hay là thai song sinh!"
Tô Hàng không nghe thấy lời Hùng Cách Cách nói, nhưng Phó Bạc Yến lại nghe được cực rõ. Vai anh giần giật, cười ra tiếng.
Hùng Cách Cách đỏ mặt, hoảng loạn nói: "Anh đợi một lát, tôi lập tức đi nấu cơm!"
Lúc này, điện thoại của Phó Bạc Yến vang lên.
Sau khi cúp máy anh nói với Hùng Cách Cách: "Tối nay tôi có một tiệc xã giao, cô tự ăn đi." Nói xong bèn đi đến cuộc sống về đêm của mình.
Đừng tưởng tính tình Phó Bạc Yến kín kẽ, nhưng đời sống riêng tư lại hoàn toàn không phải là người nghiêm cẩn. Có gái đẹp ôm ấp yêu thương trước giờ anh vẫn rất vui vẻ đón nhận. Điểm này 99% cánh mày râu đều giống nhau.
Khỏi cần nghi ngờ, Phó Bạc Yến là người đàn ông được phụ nữ hoan nghênh. Anh chín chắn, có sức quyến rũ, phong độ lại có tiền. Anh là quý tộc độc thân khiến phụ nữ đổ xô vào.
Phó Bạc Yến lêu lổng cùng đám bạn của mình. Uống rượu, tán gái, tán tỉnh, sau đó.... lên giường.
Trong biệt thự, chỉ còn lại Hùng Cách Cách và Tô Hàng.
Hùng Cách Cách cảm thấy làm cơm cho một người rất phiền phức, vì vậy dứt khoát pha một bát mỳ ngồi trên sofa vừa xem ti vi vừa ăn.
Trên lầu, Tô Hàng đang khom người ôm bụng, cắn răng kêu tên Hùng Cách Cách. Bởi vì đau bụng dữ dội mà giọng Tô Hàng trở nên đứt quãng, không còn hơi sức. Anh gọi Hùng Cách Cách hai tiếng thấy cô không phản ứng đành phải cắn răng bò dậy khỏi giường, kéo cửa phòng bám vào tay vịn cầu thang lết xuống lầu.
Khi anh đứng sau lưng Hùng Cách Cách nhìn thấy trên ti vi đang chiếu một zombie xé rách bụng của một người sống, đồng thời nhét cả đống ruột đầm đìa máu vào miệng, khi nghe thấy tiếng nuốt ừng ực anh chỉ cảm thấy dạ dày cuồn cuộn, cổ họng ngứa ngáy; khi anh trông thấy Hùng Cách Cách hưng phấn hút mì ăn liền trộn với lọ dầu đỏ lớn thì không thể nào nhịn tiếp được nữa, há miệng nôn ra một bãi các thứ linh tinh.
Hùng Cách Cách chỉ cảm thấy sau gáy nóng lên, theo bản năng quay đầu lại nâng bát mỳ cầm trong tay lên.
Hay thật! Một bát đồ nôn nóng hổi mới ra lò!
Tô Hàng ói tới nỗi trời đất quay cuồng, chỉ là xém chút là nôn cả dạ dày ra ngoài.
Hùng Cách Cách mang chậu nhựa đến để anh nôn nhiệt tình.
Chờ tới khi Tô Hàng không nôn được nữa, Hùng Cách Cách cũng mệt tới mức sắp lả mất.
Tô Hàng ôm bụng, rên rỉ.
Hùng Cách Cách quan tâm hỏi: "Anh sao rồi? Còn muốn ói nữa không?"
Tô Hàng lắc đầu, yếu ớt nói: "Đau....Đau bụng...."
Hùng Cách Cách thấy trong đống nôn của Tô Hàng có máu, cảm thấy không ổn. Cô lập tức móc điện thoại ra, chuẩn bị gọi 120, lại phát hiện điện thoại di động hết pin đã tự động tắt máy.
Cô tìm điện thoại của Tô Hàng trong túi quần anh ta, còn chưa kịp ấn xuống số đầu tiên thì đã trượt tay đánh rớt điện thoại xuống đống nôn của Tô Hàng.
Mặc dù dạ dày Tô Hàng rất đau, nhưng anh vẫn không nhịn được trừng mắt với Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách biết không thể lại kéo dài thêm nữa, vì vậy cắn răng cõng Tô Hàng lên nhanh chân chạy ra ngoài.
Hùng Cách Cách chạy bộ hơn hai mươi phút, cuối cùng cũng nhìn thấy một chiếc xe riêng. Cô ngăn xe lại nhưng chủ nhân của chiếc xe lại không muốn đưa người bẩn thỉu tới bệnh viện. Hùng Cách Cách nóng nảy, dứt khoát tặng cho chủ xe một đấm "Đưa, hay là không đưa?"
Chủ xe xắn tay áo lên, "Mày tự đâm đầu vào chỗ chết....Ai u....A....A....đưa đưa đưa! Bà cô à, tôi đưa!"
Hùng Cách Cách thu lại quả đấm, leo lên xe riêng.
Phó Bạc Yến ngẩng đầu nhìn Hùng Cách Cách, ánh mắt thâm thúy lướt qua cánh môi cô, dừng lại nơi bi cà phê làm ướt. Anh chìa tay bưng cà phê lên, đưa đến bên môi nếm thử. Vị hơi ngọt nhưng lại làm người ta yêu thích.
Phó Bạc Yến hỏi: “Tối nay ăn gì?”
Hùng Cách Cách lập tức bẻ ngón tay nói: "Sáng nay sau khi tôi dậy đã hầm một nồi cháo gà. Tối nay khi về tôi sẽ hâm nóng canh lên sau đó rang một đĩa đậu xanh, cắt một miếng thịt bò dầm tương….”
Khi Tô Hàng đẩy cửa đi vào thì trông thấy cảnh Hùng Cách Cách dựa vào bàn bẻ ngón tay, vừa cười vừa nói với Phó Bạc Yến.
Phó Bạc Yến thì đang bưng cà phê, trên môi là nụ cười nuông chiều ngước nhìn cái miệng xinh xắn khi đóng khi mở của Hùng Cách Cách nghe cô báo tên đồ ăn.
Nhưng khiến Tô Hàng không tưởng tượng nổi đó là cách Phó Bạc Yến và Hùng Cách Cách ở chung với nhau lại cực kỳ hài hòa. Không biết tại sao anh có chút không thoải mái.
Hùng Cách Cách là trợ lý của anh mà? !
Tô Hàng giơ tay lên vỗ vào ót Hùng Cách Cách một cái, "Cười ngây ngô cái gì? Nhanh về nhà nấu cơm đi!"
Hùng Cách Cách xoay người, đánh mắt nhìn Tô Hàng rồi lại quay đầu nhìn về phía Phó Bạc Yến.
Tô Hàng bực bội nói: "Sao hả? Tôi mà còn không bảo được cô à?"
Hùng Cách Cách cực kỳ thành thật đáp trả: "Hiện giờ tôi là trợ lý của Phó tổng, phải nghe theo sự sắp xếp của ông chủ." Ý ở trong lời nói, anh đã không còn là ông chủ của tôi nữa rồi, chỗ nào mát thì ở chỗ đó!
Mày Tô Hàng nhăn lại, cự tuyệt không thừa nhận: "Tôi có nói không cần cô làm trợ lý lúc nào hả? Hay là cho rằng mình ôm được một cái cột trụ thì là đã leo lên được cành cao, có thể lên làm một nửa ông chủ rồi?"
Trong lòng Hùng Cách Cách không thoải mái, nhưng lại không dám đối đầu với Tô Hàng, chỉ có thể ấm ức nói: "Anh đừng nói thế được không?"
Mặt Tô Hàng xụ xuống, "Tôi cứ nói vậy đấy! Không thích nghe thì bịt tai lại đi!" Sau khi gào xong bèn xoay người bỏ đi. Anh có lòng tốt đến rước Hùng Cách Cách về nhà, ai dè cô chẳng những không cảm kích mà ngược lại còn coi mình như người ngoài! Cô là người anh mướn tới, đúng chứ?!
Dùng sức đập mạnh cửa phòng làm việc, Tô Hàng không đi ngay mà đứng ở cửa mấy giây. Anh nghĩ: Hùng Cách Cách ngu ngốc đó sẽ phải đuổi theo nói xin lỗi anh.
Nhưng rõ ràng là Hùng Cách Cách căn bản không có ý định này.
Tô Hàng nổi giận. Sải bước rời đi lái xe như bão tố về nhà.
Phó Bạc Yến đứng lên, nói với Hùng Cách Cách đang rụt vai: "Đi thôi, về nhà nấu cơm."
Hùng Cách Cách lập tức ưỡn cao ngực, vui vẻ theo sát phía sau Phó Bạc Yến.
Phó Bạc Yến không nhịn được cười. Hùng Cách Cách quả thật giống y như chú chó ngu ngốc, phân biệt chủ vô cùng rõ ràng.
Sau khi hai người về đến nhà, Hùng Cách Cách hết sức kinh hãi phát hiện, nồi cháo gà cô hầm sáng nay cộng thêm nguyên con gà đều vào bụng Tô Hàng cả. Miếng thịt bò dầm tương cô chuẩn bị thái cũng biến mất tăm mất tích. Trong bếp chỉ còn lại một hộp đậu xanh không thể ăn ngay. Ngay cả cơm cô căn giờ có thể ăn được ngay sau khi tan làm cũng không còn một miếng!
Tô Hàng nằm trên ghế sa lon xoa bụng no tròn, vừa bấm kênh ti vi loạn xạ vừa sai bảo Hùng Cách Cách như ông lớn: “Pha cho tôi một ly trà giúp tiêu hóa tốt.”
Sau khi Hùng Cách Cách pha trà xong Tô Hàng lại không uống. Anh ta giải thích là: "Uống không nổi." Đỡ bụng đứng lên đi lên lầu hai.
Hùng Cách Cách không nhịn được nhỏ giọng cảm khái nói: "Cái bụng kia rõ ràng là như được bốn tháng rồi. Hay… hay là thai song sinh!"
Tô Hàng không nghe thấy lời Hùng Cách Cách nói, nhưng Phó Bạc Yến lại nghe được cực rõ. Vai anh giần giật, cười ra tiếng.
Hùng Cách Cách đỏ mặt, hoảng loạn nói: "Anh đợi một lát, tôi lập tức đi nấu cơm!"
Lúc này, điện thoại của Phó Bạc Yến vang lên.
Sau khi cúp máy anh nói với Hùng Cách Cách: "Tối nay tôi có một tiệc xã giao, cô tự ăn đi." Nói xong bèn đi đến cuộc sống về đêm của mình.
Đừng tưởng tính tình Phó Bạc Yến kín kẽ, nhưng đời sống riêng tư lại hoàn toàn không phải là người nghiêm cẩn. Có gái đẹp ôm ấp yêu thương trước giờ anh vẫn rất vui vẻ đón nhận. Điểm này 99% cánh mày râu đều giống nhau.
Khỏi cần nghi ngờ, Phó Bạc Yến là người đàn ông được phụ nữ hoan nghênh. Anh chín chắn, có sức quyến rũ, phong độ lại có tiền. Anh là quý tộc độc thân khiến phụ nữ đổ xô vào.
Phó Bạc Yến lêu lổng cùng đám bạn của mình. Uống rượu, tán gái, tán tỉnh, sau đó.... lên giường.
Trong biệt thự, chỉ còn lại Hùng Cách Cách và Tô Hàng.
Hùng Cách Cách cảm thấy làm cơm cho một người rất phiền phức, vì vậy dứt khoát pha một bát mỳ ngồi trên sofa vừa xem ti vi vừa ăn.
Trên lầu, Tô Hàng đang khom người ôm bụng, cắn răng kêu tên Hùng Cách Cách. Bởi vì đau bụng dữ dội mà giọng Tô Hàng trở nên đứt quãng, không còn hơi sức. Anh gọi Hùng Cách Cách hai tiếng thấy cô không phản ứng đành phải cắn răng bò dậy khỏi giường, kéo cửa phòng bám vào tay vịn cầu thang lết xuống lầu.
Khi anh đứng sau lưng Hùng Cách Cách nhìn thấy trên ti vi đang chiếu một zombie xé rách bụng của một người sống, đồng thời nhét cả đống ruột đầm đìa máu vào miệng, khi nghe thấy tiếng nuốt ừng ực anh chỉ cảm thấy dạ dày cuồn cuộn, cổ họng ngứa ngáy; khi anh trông thấy Hùng Cách Cách hưng phấn hút mì ăn liền trộn với lọ dầu đỏ lớn thì không thể nào nhịn tiếp được nữa, há miệng nôn ra một bãi các thứ linh tinh.
Hùng Cách Cách chỉ cảm thấy sau gáy nóng lên, theo bản năng quay đầu lại nâng bát mỳ cầm trong tay lên.
Hay thật! Một bát đồ nôn nóng hổi mới ra lò!
Tô Hàng ói tới nỗi trời đất quay cuồng, chỉ là xém chút là nôn cả dạ dày ra ngoài.
Hùng Cách Cách mang chậu nhựa đến để anh nôn nhiệt tình.
Chờ tới khi Tô Hàng không nôn được nữa, Hùng Cách Cách cũng mệt tới mức sắp lả mất.
Tô Hàng ôm bụng, rên rỉ.
Hùng Cách Cách quan tâm hỏi: "Anh sao rồi? Còn muốn ói nữa không?"
Tô Hàng lắc đầu, yếu ớt nói: "Đau....Đau bụng...."
Hùng Cách Cách thấy trong đống nôn của Tô Hàng có máu, cảm thấy không ổn. Cô lập tức móc điện thoại ra, chuẩn bị gọi 120, lại phát hiện điện thoại di động hết pin đã tự động tắt máy.
Cô tìm điện thoại của Tô Hàng trong túi quần anh ta, còn chưa kịp ấn xuống số đầu tiên thì đã trượt tay đánh rớt điện thoại xuống đống nôn của Tô Hàng.
Mặc dù dạ dày Tô Hàng rất đau, nhưng anh vẫn không nhịn được trừng mắt với Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách biết không thể lại kéo dài thêm nữa, vì vậy cắn răng cõng Tô Hàng lên nhanh chân chạy ra ngoài.
Hùng Cách Cách chạy bộ hơn hai mươi phút, cuối cùng cũng nhìn thấy một chiếc xe riêng. Cô ngăn xe lại nhưng chủ nhân của chiếc xe lại không muốn đưa người bẩn thỉu tới bệnh viện. Hùng Cách Cách nóng nảy, dứt khoát tặng cho chủ xe một đấm "Đưa, hay là không đưa?"
Chủ xe xắn tay áo lên, "Mày tự đâm đầu vào chỗ chết....Ai u....A....A....đưa đưa đưa! Bà cô à, tôi đưa!"
Hùng Cách Cách thu lại quả đấm, leo lên xe riêng.
Tác giả :
Tiểu Ngư Đại Tâm