Hư Lộ
Chương 212: Mẫu thân của Linh Quân
"Các ngươi là ai? Ồ, trên người của ngươi ta ngửi thấy khí tức của Quân nhi. Nói! Ngươi và nó có quan hệ gì?"
Yêu lang đưa đôi mắt âm lãnh liếc nhìn Nguyên Hạo rồi dùng giọng điệu kẻ bề trên nói chuyện.
- Quân nhi? Ý người là tiểu lang nhỏ đáng yêu Linh Quân sao? Ta được cậu ta nhờ vả nên mới trăm ngàn khó khăn tiến vào Băng Hỏa cung này. Nghe cách ngươi nói thì hình như ngươi và Linh Quân có quen biết.
Biết được yêu lang này có mối liên hệ nào đó với tiểu lang Linh Quân, Nguyên Hạo cũng khẽ thổ ra một hơi. Xem chừng chắc cũng là lão tổ tông nào đó, như bậy cũng dễ nói chuyện một phần. Chí ít hắn và Duẫn Khang tạm thời có thể bảo trụ cái mạng nhỏ của mình.
- Câm mồm, chỉ có ta được quyền hỏi và trách nhiệm của ngươi là trả lời chính xác những gì mình biết. Trong mắt ta các ngươi không bằng cả hạt bụi, nếu không vì Quân nhi thì ngươi nghĩ các ngươi xứng để ta mở kim khẩu sao?
Quát lớn một câu làm cho cả đại điện rung rẩy như có động đất, yêu lang hất mặt lên cao cao cao tại thượng, không giận tự uy, khí chất bất phàm. Chỉ một chút uy áp mà yêu lang tỏa ra cũng đủ làm cho hai người thân thể trọng thương, không còn chút khí lực nào cảm thấy khó thở, như bị nghiền ép, phun ra một búng máu tươi.
- Hừ, nếu các ngươi còn nói thừa thêm một chữ nào thì ta sẽ cho các người tan thành bã. Liệu hồn đi. Bây giờ thì tiếp tục trả lời câu hỏi của ta, hiện giờ Quân nhi như thế nào rồi? Nó vẫn khỏe mạnh chứ? Lần cuối ta nhìn thấy nó đã là chuyện mấy trăm năm trước rồi.
Nghe lời yêu lang có vẻ hoài niệm, Nguyên Hạo chợt giật mình, thầm suy đoán lại thân phận của nó. Với cách xưng hô đầy yêu thương, mỗi lần nhắc tới Linh Quân, giọng nói của yêu lang trở nên nhu hòa hơn nhiều. Như vậy chứng tỏ quan hệ giữa bà cô khổng lồ này và tiểu lang chắc chắn vô cùng gần gũi, không chừng...
- Còn không mau trả lời, hay là ngươi thật sự chán sống rồi.
Yêu lang giọng như sấm ngang trời, quát lớn một tiếng như gió lốc thốc vào mặt cả hai. Lúc này, Nguyên Hạo mới sực tỉnh, vội vàng đáp lại:
- Linh Quân rất khỏe, giao tình của ta và... cậu ấy cũng không tệ. Lần này tiến vào Băng Hỏa Cung cũng là cậu ta nhờ ta giúp sức. Linh Quân nói nhân loại không bị hạn chế khi xông vào bình nguyên Băng Hỏa nên mọi chuyện phó thác cho ta.
Nói đến đây, xưng hô của Nguyên Hạo cũng phải thay đổi. Hắn không dám nói chuyện lỗ mãng mà dùng cách gọi thân mật để kéo gần minh và tiểu lang lại. Hắn nhìn ra được yêu lang rất quan tâm đến chuyện của Linh Quân. Như vậy, nếu hắn và tiểu lang là bằng hữu tốt thì sẽ được đối xử tử tế hơn một chút.
Kỳ thật, cách làm này lại có hiệu quả đáng kể. Yêu lang trầm tư một khắc rồi lại cúi xuống quan sát Nguyên Hạo nhưng biểu tình đã dịu hơn rất nhiều.
- Mọi việc ta đã hiểu rồi. Thì ra người mà thiên cơ sư tiên đoán là tiểu tử ngươi. Thời gian của ta cũng không còn nhiều, ta chỉ lưu lại một đạo linh hồn bên trong pho tượng này. Vì vậy, những lời của ta tiếp theo ngươi phải ghi nhớ cho kỹ.
Yêu lang trở nên nghiêm nghị, lời nói trầm thấp, biểu lộ tính quan trọng của việc sắp nói ra. Phía dưới, Nguyên Hạo càng tỏ ra ngoan ngoãn lắng nghe, không dám lơ là.
- Chuyện nói ra rất dài dòng, ta không thể một lời kể hết. Ngươi chỉ cần biết, thân thế của Quân nhi không tầm thường, kẻ thù của chúng ta càng đáng sợ. Vì vậy, ta hi vọng ngươi có thể giúp đỡ nó những ngày sau này. Khi nào nó đủ lông đủ cánh thì thì nó sẽ tự biết về thân thế của mình.
Hình ảnh của yêu lang càng lúc càng mờ đi, giống như ngọn đèn le lói, có thể tắt đi bất kỳ lúc nào. Giọng nói của nó càng gấp gáp, cấp bách.
- Ta sẽ mở phong ấn của phiến không gian này để cho ngươi và Quân nhi đi ra. Còn vật này, ngươi hãy thay ta giao lại cho nó. Tiểu tử, có duyên sẽ gặp lại.
Vừa dứt lời, yêu lang cũng biến mất, cái tượng đá cũng không hiện ra trở lại mà thay vào là một sợi dây chuyền đang nằm ngay vị trí đó. Vòng dây hình như được làm bằng sợi gân của loài yêu thú nào đó, vừa đàn hồi lại vô cùng chắc chắn. Mặt mề đay của dây chuyền lại càng đặc biệt, có hình dạng một giọt nước, màu tím nhạt tà dị, tỏa ra một cỗ linh khí nồng đậm hiên có.
Nhìn sơ qua, Nguyên Hạo đã biết dây chuyền này tuyệt đối là bảo vật quý giá vô cùng. Dù vậy, trong lòng hắn lại chẳng có chút tham niệm nào, chỉ vung tay một cái liền cất vào nhẫn trữ vật.
Ngay lúc này, đại điện lại bỗng nhiên rung lắc dữ dội, hai cây cột đã tắt ngúm phát sáng trở lại. Hai tia sáng lần này không bắn thẳng lên trời cao nữa mà lao thẳng vào nhau tạo ra một chấn động khủng khiếp vô cùng.
*****
Bên ngoài bình nguyên bấy giờ, tất cả yêu thú cũng cảm nhận được dư chấn từ bên trong đại điện Băng Hỏa cung lan ra. Nhiều loài sợ hãi nằm rạp xuống đất, có loài thì chạy loạn cả lên, cũng có chủng tộc trốn thẳng vào hang để ẩn nấp.
Riêng đám yêu thú của tiểu lang thì vẫn giữ bình tĩnh, thậm chí trên mặt của chúng còn lộ ra nét vui mừng hoan hỉ khó che giấu. Bởi vì bọn chúng đã không còn cảm giác được cấm chế từ bình nguyên Băng Hỏa Tù nữa. Điều đó đồng nghĩa với việc bọn chúng không còn bị hạn chế nữa, không phải đứng bên rìa làm khán giả đứng nhìn suốt nữa.
- Haha, thành công...thành công rồi. Thật không ngờ tên Nguyên Hạo đó lại làm được. Các ngươi mau theo ta xông vào hỗ trợ hai người họ.
Tiểu lang dẫn đầu bay như tia chớp như hổ báo cuồng phong, đám yêu đại thần hưng phấn bừng bừng một bước không rời, bám sát phía sau. Chỉ thoáng chốc tiểu lang đã nhìn thấy Băng Hỏa cung trong tầm mắt. Tuy thần thức tiểu lang đã nhiều lần dò xét, nhưng đây là lần đầu tiên nó tiến sát cung điện huyền bí này đến vậy.
- Nhanh nữa lên, hơi thở tên kia yếu ớt. Nếu có chuyện gì xảy ra thì hắn tuyệt không tránh khỏi.
Với sức mạnh của mình, không khó khăn để tiểu lang cùng đám hạ thần xuyên qua mê cung. Chưa đầy đến một tuần trà, bọn họ đã tìm ra được Nguyên Hạo và Duẫn Khang đang ngồi chữa thương.
- Linh Quân
Vừa thấy tiểu lang, Nguyên Hạo nở ra một nụ cười giải tỏa khó có được. Tiểu lang xuất hiện ở đây nghĩa là cấm chế đã được hóa giải hoàn toàn. Nhiệm vụ của hắn sau bao gian khổ cũng hoàn thành mỹ mãn.
- Nguyên Hạo, ngươi làm rất tốt. Ta không nhìn lầm, ngươi đúng là người được chọn đến đây để phò trợ cho ta.
"Ầm ầm ầm"
Còn định nói thêm vài lời, tiểu lang và mọi người giật mình trước chuyển động mạnh mẽ của ánh sáng tạo ra bởi hai cây cột. Hình như vòng sáng kia có dấu hiệu co rút lại, do năng lượng duy trì có hạn.
- Mau!!! Mọi người lập tức di chuyển vào mau. Nếu chậm trễ thì cả đời này sẽ phải chết rục bên trong không gian này đó.
Tiểu lang hốt hoảng hét lớn, rồi ra hiệu cho đám thuộc hạ nhảy vào vòng sáng. Bản thân của nó cũng túm lấy Nguyên Hạo và Duẫn Khang rồi lao theo. Từng người lẫn yêu thú lần lượt biến mất bên trong vòng sáng trước khi nó biến mất hoàn toàn.
"Ầm ầm ầm"
Không gian chấn động theo tầng suất giảm dần, đến cuối cùng thì hai cây cột cũng kết thúc nhiệm vụ của mình. Cả Băng Hỏa cung lại trở về với tăm tối, chìm vào giấc ngủ say dài vô tận. Một vùng đất sinh ra tạm bợ, khởi đầu và kết thúc đều không nhiều người biết đến hay quan tâm.
****"
"Xoẹt xoẹt"
Ở một cánh rừng bên ngoài Vân Liên Sơn, trời quang mây tạnh, đột nhiên từng đợt sấm sét đầy trời. Từng đợt lôi điện rầm rộ đánh xuống như thiên phạt, khiến cho muôn thú sợ hãi mà tháo chạy tứ tán. Một tia sét mạnh mẽ nhất, à mà cũng không thể gọi là sét vì nó quá to lớn. Khi nó giáng xuống thì cả một khoảng đất bị xới tung lên như bom nổ.
- Khụ khụ
Từ trong đất đá, lù đù một con heo đen không biết ở đâu chui lên. Nó ngọ ngậy cái mõm to, rồi lắc lư cả người, sau cùng đến cái đuôi nhỏ nhắn của mình. Kế đến, lại có một con gà mái, một con bò, một con chuột trắng, một con rắn tím xuất hiện. Dĩ nhiên, chui lên cuối cùng chính là tiểu lang và hai gã nam nhân.
- Phụt... Cả miệng ta ngậm đầy bùn đất, thật là khó chịu quá.
Duẫn Khang phun ra cả một đống bùn đen, miệng không ngừng chửi bới. Còn Nguyên Hạo thì cắm đầu xuống đất, hình tượng còn thảm hại hơn.
- Thôi đừng than oán nữa, chúng ta cũng thoát khỏi Vân Liên Sơn Vụ rồi. Ngươi phải cảm thấy vui vẻ lên chứ hắc hắc.
Nguyên Hạo rất nhanh được kéo ra khỏi mặt đất, hắn phấn khích nhìn đông nhìn tây liên tục.
- Kia không phải là dãy Vân Liên Sơn hay sao? Như vậy chúng ta vẫn còn ở quanh quẩn nơi cửa vào lúc đầu thôi.
Nhận ra được vị trí của mình, Nguyên Hạo cảm thấy tinh thần rất tốt. Trước khi khởi hành tiếp tục, hắn và Duẫn Khang nuốt tiếp vài viên đan dược để hồi phục lại linh lực. Riêng tiểu lang thì đang ngắm nghía sợi dây chuyền mà Nguyên Hạo đưa cho.
Không biết vì lí do gì nhưng tiểu lang lại có một cảm giác thân quen vô cùng. Trong vô thức nó liền đeo dây chuyền lên cổ của mình. Ngay lúc này, một giọng nói tràn ngập yêu thương vang lên trong đầu nó khiến tiểu lang sững sờ đứng như trời chồng.
Không ai nhận ra sự biến đổi này của tiểu lang, mãi cho đến khi nó giật mình tỉnh lại. Lúc này, trên khóe mắt của nó chảy ra hai giọt lệ màu xanh rất đẹp và lung linh. Tiểu lang không kiềm được mà nức nở gọi lên hai tiếng nghẹn ngào:
- Mẫu thân.
Hai tiếng gọi mẹ này chất chứa biết bao nhiêu nỗi lòng, như xé nát tâm can của người nghe. Từ khi sinh ra, tiểu lang đã bị mang đến một nơi xa lạ, tự mình cô đơn lạc lõng mà lớn lên. Ký về người mẹ yêu quý của nó chỉ là giọng nói ấm áp ngọt ngào kia.
Nếu đổi lại là một người khác có lẽ sẽ hận cha mẹ đã bỏ rơi mình. Tiểu lang tự thân cũng có nhiều uất ức, nó cứ thắc mắc mãi về thân thế cũng như nguyên do vì người mẹ sinh ra mình không giữ mình bên cạnh.
Tất cả mọi tủi hờn, mọi buồn bực đã bị giọng nói kia giội rửa sạch sẽ. Và những gì mẹ của tiểu lang kể lại với nó thông qua lời nhắn bên trong dây chuyền đã làm nó hiểu ra rất nhiều thứ. Mặc dù còn một số chuyện quan trong mẹ nó không nói ra nhưng tiểu lang biết là mẹ đang muốn bảo vệ cho mình. Không muốn mình biết quá nhiều mà làm điều dại dột gây nguy hiểm cho bản thân.
Chỉ có mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn, nó mới có đủ tư cách để đi tìm tất cả sự thật về "mình là ai? Mình đến từ đâu?". Giờ phút này, một cỗ quyết tâm đến tận xương tủy như ăn vào từng sợi lông, từng tế bào máu của tiểu. Nó ngửa đầu tru lên một tiếng thật dài như giải tỏa mọi thứ trong lòng.
Phát tiết xong, người đầu tiên nó đưa mắt nhìn bất ngờ lại là Nguyên Hạo làm cho hắn ta cũng giật mình, có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh.
"Mẫu thân sao? Thật không ngờ con sói to như quả núi kia lại là mẹ ruột của tiểu lang. Nói như vậy sau này con sói nhỏ này cũng sẽ cường đại như mẹ của nó? Nói vậy, dắt theo nó cũng không phải là việc xấu nha. Chí ít cũng có thêm một đám bảo kê cao cấp hắc hắc. Lão tử ở đông đại lục này có thể đi ngang mà không sợ hãi gì nữa, quá tốt rồi."
Nghĩ như thế, Nguyên Hạo hai mắt tỏa sáng, nhìn tiểu lang như bảo vật. Thấy ánh mắt gian xảo của đối phương, tiểu lang khẽ giật mình, lông tơ dựng lên. Tự dưng nó cảm thấy tên nhân loại trước mắt này cũng không tốt như mình nghĩ. Càng nhìn càng thấy hắn ta đê tiện như thế nào thì phải.
Yêu lang đưa đôi mắt âm lãnh liếc nhìn Nguyên Hạo rồi dùng giọng điệu kẻ bề trên nói chuyện.
- Quân nhi? Ý người là tiểu lang nhỏ đáng yêu Linh Quân sao? Ta được cậu ta nhờ vả nên mới trăm ngàn khó khăn tiến vào Băng Hỏa cung này. Nghe cách ngươi nói thì hình như ngươi và Linh Quân có quen biết.
Biết được yêu lang này có mối liên hệ nào đó với tiểu lang Linh Quân, Nguyên Hạo cũng khẽ thổ ra một hơi. Xem chừng chắc cũng là lão tổ tông nào đó, như bậy cũng dễ nói chuyện một phần. Chí ít hắn và Duẫn Khang tạm thời có thể bảo trụ cái mạng nhỏ của mình.
- Câm mồm, chỉ có ta được quyền hỏi và trách nhiệm của ngươi là trả lời chính xác những gì mình biết. Trong mắt ta các ngươi không bằng cả hạt bụi, nếu không vì Quân nhi thì ngươi nghĩ các ngươi xứng để ta mở kim khẩu sao?
Quát lớn một câu làm cho cả đại điện rung rẩy như có động đất, yêu lang hất mặt lên cao cao cao tại thượng, không giận tự uy, khí chất bất phàm. Chỉ một chút uy áp mà yêu lang tỏa ra cũng đủ làm cho hai người thân thể trọng thương, không còn chút khí lực nào cảm thấy khó thở, như bị nghiền ép, phun ra một búng máu tươi.
- Hừ, nếu các ngươi còn nói thừa thêm một chữ nào thì ta sẽ cho các người tan thành bã. Liệu hồn đi. Bây giờ thì tiếp tục trả lời câu hỏi của ta, hiện giờ Quân nhi như thế nào rồi? Nó vẫn khỏe mạnh chứ? Lần cuối ta nhìn thấy nó đã là chuyện mấy trăm năm trước rồi.
Nghe lời yêu lang có vẻ hoài niệm, Nguyên Hạo chợt giật mình, thầm suy đoán lại thân phận của nó. Với cách xưng hô đầy yêu thương, mỗi lần nhắc tới Linh Quân, giọng nói của yêu lang trở nên nhu hòa hơn nhiều. Như vậy chứng tỏ quan hệ giữa bà cô khổng lồ này và tiểu lang chắc chắn vô cùng gần gũi, không chừng...
- Còn không mau trả lời, hay là ngươi thật sự chán sống rồi.
Yêu lang giọng như sấm ngang trời, quát lớn một tiếng như gió lốc thốc vào mặt cả hai. Lúc này, Nguyên Hạo mới sực tỉnh, vội vàng đáp lại:
- Linh Quân rất khỏe, giao tình của ta và... cậu ấy cũng không tệ. Lần này tiến vào Băng Hỏa Cung cũng là cậu ta nhờ ta giúp sức. Linh Quân nói nhân loại không bị hạn chế khi xông vào bình nguyên Băng Hỏa nên mọi chuyện phó thác cho ta.
Nói đến đây, xưng hô của Nguyên Hạo cũng phải thay đổi. Hắn không dám nói chuyện lỗ mãng mà dùng cách gọi thân mật để kéo gần minh và tiểu lang lại. Hắn nhìn ra được yêu lang rất quan tâm đến chuyện của Linh Quân. Như vậy, nếu hắn và tiểu lang là bằng hữu tốt thì sẽ được đối xử tử tế hơn một chút.
Kỳ thật, cách làm này lại có hiệu quả đáng kể. Yêu lang trầm tư một khắc rồi lại cúi xuống quan sát Nguyên Hạo nhưng biểu tình đã dịu hơn rất nhiều.
- Mọi việc ta đã hiểu rồi. Thì ra người mà thiên cơ sư tiên đoán là tiểu tử ngươi. Thời gian của ta cũng không còn nhiều, ta chỉ lưu lại một đạo linh hồn bên trong pho tượng này. Vì vậy, những lời của ta tiếp theo ngươi phải ghi nhớ cho kỹ.
Yêu lang trở nên nghiêm nghị, lời nói trầm thấp, biểu lộ tính quan trọng của việc sắp nói ra. Phía dưới, Nguyên Hạo càng tỏ ra ngoan ngoãn lắng nghe, không dám lơ là.
- Chuyện nói ra rất dài dòng, ta không thể một lời kể hết. Ngươi chỉ cần biết, thân thế của Quân nhi không tầm thường, kẻ thù của chúng ta càng đáng sợ. Vì vậy, ta hi vọng ngươi có thể giúp đỡ nó những ngày sau này. Khi nào nó đủ lông đủ cánh thì thì nó sẽ tự biết về thân thế của mình.
Hình ảnh của yêu lang càng lúc càng mờ đi, giống như ngọn đèn le lói, có thể tắt đi bất kỳ lúc nào. Giọng nói của nó càng gấp gáp, cấp bách.
- Ta sẽ mở phong ấn của phiến không gian này để cho ngươi và Quân nhi đi ra. Còn vật này, ngươi hãy thay ta giao lại cho nó. Tiểu tử, có duyên sẽ gặp lại.
Vừa dứt lời, yêu lang cũng biến mất, cái tượng đá cũng không hiện ra trở lại mà thay vào là một sợi dây chuyền đang nằm ngay vị trí đó. Vòng dây hình như được làm bằng sợi gân của loài yêu thú nào đó, vừa đàn hồi lại vô cùng chắc chắn. Mặt mề đay của dây chuyền lại càng đặc biệt, có hình dạng một giọt nước, màu tím nhạt tà dị, tỏa ra một cỗ linh khí nồng đậm hiên có.
Nhìn sơ qua, Nguyên Hạo đã biết dây chuyền này tuyệt đối là bảo vật quý giá vô cùng. Dù vậy, trong lòng hắn lại chẳng có chút tham niệm nào, chỉ vung tay một cái liền cất vào nhẫn trữ vật.
Ngay lúc này, đại điện lại bỗng nhiên rung lắc dữ dội, hai cây cột đã tắt ngúm phát sáng trở lại. Hai tia sáng lần này không bắn thẳng lên trời cao nữa mà lao thẳng vào nhau tạo ra một chấn động khủng khiếp vô cùng.
*****
Bên ngoài bình nguyên bấy giờ, tất cả yêu thú cũng cảm nhận được dư chấn từ bên trong đại điện Băng Hỏa cung lan ra. Nhiều loài sợ hãi nằm rạp xuống đất, có loài thì chạy loạn cả lên, cũng có chủng tộc trốn thẳng vào hang để ẩn nấp.
Riêng đám yêu thú của tiểu lang thì vẫn giữ bình tĩnh, thậm chí trên mặt của chúng còn lộ ra nét vui mừng hoan hỉ khó che giấu. Bởi vì bọn chúng đã không còn cảm giác được cấm chế từ bình nguyên Băng Hỏa Tù nữa. Điều đó đồng nghĩa với việc bọn chúng không còn bị hạn chế nữa, không phải đứng bên rìa làm khán giả đứng nhìn suốt nữa.
- Haha, thành công...thành công rồi. Thật không ngờ tên Nguyên Hạo đó lại làm được. Các ngươi mau theo ta xông vào hỗ trợ hai người họ.
Tiểu lang dẫn đầu bay như tia chớp như hổ báo cuồng phong, đám yêu đại thần hưng phấn bừng bừng một bước không rời, bám sát phía sau. Chỉ thoáng chốc tiểu lang đã nhìn thấy Băng Hỏa cung trong tầm mắt. Tuy thần thức tiểu lang đã nhiều lần dò xét, nhưng đây là lần đầu tiên nó tiến sát cung điện huyền bí này đến vậy.
- Nhanh nữa lên, hơi thở tên kia yếu ớt. Nếu có chuyện gì xảy ra thì hắn tuyệt không tránh khỏi.
Với sức mạnh của mình, không khó khăn để tiểu lang cùng đám hạ thần xuyên qua mê cung. Chưa đầy đến một tuần trà, bọn họ đã tìm ra được Nguyên Hạo và Duẫn Khang đang ngồi chữa thương.
- Linh Quân
Vừa thấy tiểu lang, Nguyên Hạo nở ra một nụ cười giải tỏa khó có được. Tiểu lang xuất hiện ở đây nghĩa là cấm chế đã được hóa giải hoàn toàn. Nhiệm vụ của hắn sau bao gian khổ cũng hoàn thành mỹ mãn.
- Nguyên Hạo, ngươi làm rất tốt. Ta không nhìn lầm, ngươi đúng là người được chọn đến đây để phò trợ cho ta.
"Ầm ầm ầm"
Còn định nói thêm vài lời, tiểu lang và mọi người giật mình trước chuyển động mạnh mẽ của ánh sáng tạo ra bởi hai cây cột. Hình như vòng sáng kia có dấu hiệu co rút lại, do năng lượng duy trì có hạn.
- Mau!!! Mọi người lập tức di chuyển vào mau. Nếu chậm trễ thì cả đời này sẽ phải chết rục bên trong không gian này đó.
Tiểu lang hốt hoảng hét lớn, rồi ra hiệu cho đám thuộc hạ nhảy vào vòng sáng. Bản thân của nó cũng túm lấy Nguyên Hạo và Duẫn Khang rồi lao theo. Từng người lẫn yêu thú lần lượt biến mất bên trong vòng sáng trước khi nó biến mất hoàn toàn.
"Ầm ầm ầm"
Không gian chấn động theo tầng suất giảm dần, đến cuối cùng thì hai cây cột cũng kết thúc nhiệm vụ của mình. Cả Băng Hỏa cung lại trở về với tăm tối, chìm vào giấc ngủ say dài vô tận. Một vùng đất sinh ra tạm bợ, khởi đầu và kết thúc đều không nhiều người biết đến hay quan tâm.
****"
"Xoẹt xoẹt"
Ở một cánh rừng bên ngoài Vân Liên Sơn, trời quang mây tạnh, đột nhiên từng đợt sấm sét đầy trời. Từng đợt lôi điện rầm rộ đánh xuống như thiên phạt, khiến cho muôn thú sợ hãi mà tháo chạy tứ tán. Một tia sét mạnh mẽ nhất, à mà cũng không thể gọi là sét vì nó quá to lớn. Khi nó giáng xuống thì cả một khoảng đất bị xới tung lên như bom nổ.
- Khụ khụ
Từ trong đất đá, lù đù một con heo đen không biết ở đâu chui lên. Nó ngọ ngậy cái mõm to, rồi lắc lư cả người, sau cùng đến cái đuôi nhỏ nhắn của mình. Kế đến, lại có một con gà mái, một con bò, một con chuột trắng, một con rắn tím xuất hiện. Dĩ nhiên, chui lên cuối cùng chính là tiểu lang và hai gã nam nhân.
- Phụt... Cả miệng ta ngậm đầy bùn đất, thật là khó chịu quá.
Duẫn Khang phun ra cả một đống bùn đen, miệng không ngừng chửi bới. Còn Nguyên Hạo thì cắm đầu xuống đất, hình tượng còn thảm hại hơn.
- Thôi đừng than oán nữa, chúng ta cũng thoát khỏi Vân Liên Sơn Vụ rồi. Ngươi phải cảm thấy vui vẻ lên chứ hắc hắc.
Nguyên Hạo rất nhanh được kéo ra khỏi mặt đất, hắn phấn khích nhìn đông nhìn tây liên tục.
- Kia không phải là dãy Vân Liên Sơn hay sao? Như vậy chúng ta vẫn còn ở quanh quẩn nơi cửa vào lúc đầu thôi.
Nhận ra được vị trí của mình, Nguyên Hạo cảm thấy tinh thần rất tốt. Trước khi khởi hành tiếp tục, hắn và Duẫn Khang nuốt tiếp vài viên đan dược để hồi phục lại linh lực. Riêng tiểu lang thì đang ngắm nghía sợi dây chuyền mà Nguyên Hạo đưa cho.
Không biết vì lí do gì nhưng tiểu lang lại có một cảm giác thân quen vô cùng. Trong vô thức nó liền đeo dây chuyền lên cổ của mình. Ngay lúc này, một giọng nói tràn ngập yêu thương vang lên trong đầu nó khiến tiểu lang sững sờ đứng như trời chồng.
Không ai nhận ra sự biến đổi này của tiểu lang, mãi cho đến khi nó giật mình tỉnh lại. Lúc này, trên khóe mắt của nó chảy ra hai giọt lệ màu xanh rất đẹp và lung linh. Tiểu lang không kiềm được mà nức nở gọi lên hai tiếng nghẹn ngào:
- Mẫu thân.
Hai tiếng gọi mẹ này chất chứa biết bao nhiêu nỗi lòng, như xé nát tâm can của người nghe. Từ khi sinh ra, tiểu lang đã bị mang đến một nơi xa lạ, tự mình cô đơn lạc lõng mà lớn lên. Ký về người mẹ yêu quý của nó chỉ là giọng nói ấm áp ngọt ngào kia.
Nếu đổi lại là một người khác có lẽ sẽ hận cha mẹ đã bỏ rơi mình. Tiểu lang tự thân cũng có nhiều uất ức, nó cứ thắc mắc mãi về thân thế cũng như nguyên do vì người mẹ sinh ra mình không giữ mình bên cạnh.
Tất cả mọi tủi hờn, mọi buồn bực đã bị giọng nói kia giội rửa sạch sẽ. Và những gì mẹ của tiểu lang kể lại với nó thông qua lời nhắn bên trong dây chuyền đã làm nó hiểu ra rất nhiều thứ. Mặc dù còn một số chuyện quan trong mẹ nó không nói ra nhưng tiểu lang biết là mẹ đang muốn bảo vệ cho mình. Không muốn mình biết quá nhiều mà làm điều dại dột gây nguy hiểm cho bản thân.
Chỉ có mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn, nó mới có đủ tư cách để đi tìm tất cả sự thật về "mình là ai? Mình đến từ đâu?". Giờ phút này, một cỗ quyết tâm đến tận xương tủy như ăn vào từng sợi lông, từng tế bào máu của tiểu. Nó ngửa đầu tru lên một tiếng thật dài như giải tỏa mọi thứ trong lòng.
Phát tiết xong, người đầu tiên nó đưa mắt nhìn bất ngờ lại là Nguyên Hạo làm cho hắn ta cũng giật mình, có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh.
"Mẫu thân sao? Thật không ngờ con sói to như quả núi kia lại là mẹ ruột của tiểu lang. Nói như vậy sau này con sói nhỏ này cũng sẽ cường đại như mẹ của nó? Nói vậy, dắt theo nó cũng không phải là việc xấu nha. Chí ít cũng có thêm một đám bảo kê cao cấp hắc hắc. Lão tử ở đông đại lục này có thể đi ngang mà không sợ hãi gì nữa, quá tốt rồi."
Nghĩ như thế, Nguyên Hạo hai mắt tỏa sáng, nhìn tiểu lang như bảo vật. Thấy ánh mắt gian xảo của đối phương, tiểu lang khẽ giật mình, lông tơ dựng lên. Tự dưng nó cảm thấy tên nhân loại trước mắt này cũng không tốt như mình nghĩ. Càng nhìn càng thấy hắn ta đê tiện như thế nào thì phải.
Tác giả :
Tam Sinh Mộng