[HP Twilight Cross-Over] Tôi Chỉ Là Harry
Chương 14: Nguyên nhân ma lưc biến mất
“Nga,mẹ Esme.Đừng có nói đùa nữa. Tuy con không bài xích đồng tính luyến ái nhưng bản thân con chính là thích con gái đó.”
“Nga.Chúng ta vẫn nghĩ con thích cái anh chàng kêu Sirius kia chứ.”Esme nhún vai xin lỗi.
“A!Sirius?!” Harry hét lên một tiếng, đó chính là cha đỡ đầu của cậu, cậu điên cuồng gào thét trong lòng, “Không, không phải. Cha là cha đỡ đầu của mình.Mình sao lại thích cha được chứ.”
“Nga!Xin lỗi nhé. Harry,con có biết làm một người mẹ thì sẽ luôn tò mò chuyện kết giao của con cái mình.” Esme cười từ ái.
Harry lại cảm thấy được ấm áp trước đây chưa từng có, “Cám ơn mẹ, mẹ Esme.” Cậu ôm cô.
Đúng lúc đó, Carlisle đi vào, “Harry, đến đây đi. Chúng ta làm kiểm tra.” Carlisle gật đ6àu với Esme.
Harry gật gật đầu, đứng lên, trải qua cuộc trò chuyện với Esme, tâm tình của cậu đã thả lỏng hơn nhiều.
“Carlisle,ta phải làm sao đây?” Harry đứng trước máy CT, không biết làm sao,cậu có chút sợ hãi với cái dụng cụ hông biết tên này.Hoàn toàn đều do Hrmione cái gì cũng biết giải thích cho.Thế giới Muggle có trung tâm khoa học nghiên cứu thân thể phù thủy. Đương nhiên đây chính là suy đoán của tiểu thư cái gì cũng biết. Hermione tuyệt đối không tưởng được Harry vì cái này mà sợ hãi.
“Nằm ở trên.” Carlisle xoa đầu Harry, “Tin ta.Đừng sợ.”
Harry chậm rãi nằm lên, cảm nhận sự hoạt động của dụng cụ đưa cậu vào trong cái máy chụp lớn màu đen. Harry nhắm chặt hai mắt, cố gắng ổn định lại hô hấp của mình.
Carlisle với Edward đứng trong phòng nhìn người Harry qua hình chụp X quang.
oOo
Sirius ở London xa xôi ngẩn người nhìn màn hình điện thoại, chết tiệt, tên xấu xa Harry kia,gửi một cái tin nhắn thôi là không thấy bóng dáng đâu nữa!
Hít sâu một hơi, hô,Sirius thở ra một làn sương.Nhìn hành lý đã dọn dẹp xong, Sirius kiểm tra lại rồi đặt vé máy bay vào trong túi,phía trên viết rõ ràng là Forks.
Lấy một cái lá thư đặt ở bàn trà, viết một tờ giấy đặt lên, Sirius xách hành lý đi ra số 12 quảng trường Grimmauld.
Trên tờ giấy viết: Joey,anh biết em hận anh,nhưng anh thấy em còn có thể trở về.Nếu đọc được tờ giấy này thì em hãy lấy phong thư đi đi. Bên trong có chi phiếu của anh,mật mã là sinh nhật của em. Mười vạn bảng Anh,đủ cho em một cuộc sống tốt.Yêu em,Sirius.
oOo
Nửa giờ sau, khi Carlisle đi ra từ phòng bệnh ở lầu hai, nhóm Cullen đều ngồi trên sô pha phòng khách như bình thường.
Carlisle ngồi bên cạnh Harry,trong tay lấy ra một tấm hình vừa chụp đưa cho nhóm Cullen. Sau đó Harry nghe được họ không hẹn mà cùng hít một hơi.
“Harry,ta phải giải thích với ngươi. Là sơ sẩy của ta.” Trên mặt Carlisle đầy vẻ xin lỗi và hối hận, nhưng y biết cho dù cậu biết cũng không phải là chuyện ích lợi gì.
“Harry, xương cốt và nội tạng toàn thân ngươi đều như nhau,chúng đều nát cả ra.” Carlisle thấy biểu tình không thể tin của Harry.Y nắm chặt tay Harry, “Nghe. Nhưng chúng lại được một sức mạnh không rõ bảo vệ. Ta nghĩ đó là ma lực của ngươi.”
Lúc Harry nghe được ma lực thì chau mày lại.
“Chúng đang cố gắng chữa trị thân thể của ngươi.”
“Carlisle.Ngươi nói cơ thể của ta sẽ được chữa trị sao.Vậy ma lực sẽ trở về sao?” Mắt Harry sáng rực lên, không chút nào che dấu vui sướng trong nội tâm.
“Harry. Ta không biết chúng có thể trở về hay không. Nhưng, ” Carlisle dừng một chút, “Vừa rồi ngươi nói ngươi cảm giác được ma lực dao động.” tay Carlisle nắm chặt, “Ta nghĩ đây không phải là chuyện tốt.”
Harry nhìn Carlisle, “Vì sao? Đây không có nghĩa là cơ thể của ta chuyển biến tốt sao?”
“Harry.” Tiếng Carlisle tràn ngập bất an, “Harry, ta nghĩ, đó là biểu hiện bất lực của chúng.Xương cốt của ngươi gần như đều bị nát như bột phấn.” Carlisle gian nan mở miệng.
“Nhưng Harry có thể đi được,không phải sao?” Rosalie có chút không tin đây là sự thật.
“Đúng vậy. Đó là bởi vì sức mạnh nào đó, có lẽ là ma lực của ngươi đưa chúng dính cùng một chỗ.Như là cao su vậy.” Carlisle không biết mình nên giải thích như thế này, đối với vampire mà nói,đây là chuyện bất khả tự nghị đến khó tin.
“Nhưng.Nhưng cho dù lúc ta ở thế giới pháp thuật, ma lực cũng không có thể làm được cái này a.” Harry gắt gao nhìn chằm chằm Carlisle.
“Harry.Xin lỗi.” Carlisle vì mình không thể giải thích mà khổ sở, “Ta không biết. Thế giới này không có phù thủy. Ít nhất, chúng ta cho tới bây giờ chưa từng thấy qua. Ta không thể giải thích.”
Harry cúi đầu, rầu rĩ nói: “Ta sẽ chết, phải không?”
“Hắc. Harry.Cậu không chết đâu.” Alice cổ vũ nhìn Harry, “Tin mình,mình thấy cậu luôn luôn sống với chúng ta.”
Harry ngẩng đầu mê hoặc nhìn Alice.
“Hơn nữa,cậu còn có thể lmà cho mấy vật bay qua bay lại.” Alice nhìn Harry,biểu tình nghiêm túc của nó làm cho người ta phải tin tưởng. Cuối cùng,Alice nhìn Carlisle.
“Carlisle,cha có cách, không phải sao?” Alice hỏi.
Harry cầm lấy tay Carlisle cố gắng kéo, “Carlisle,Đúng không? Ta có thể sống còn có được ma lực?” Cậu khẩn trương hỏi.
“Nga, trời ạ. Harry. Ta nên làm sao với ngươi bây giờ?” carlisle có chút uể oải nhìn Harry,ánh mắt Harry tràn ngập hy vọng và hồi hộp nhìn mình,hy vọng mình cho em ấy một đáp án.
Nhưng mà Cralisle không đưa đáp án cho Harry, Harry nhìn về phía những người khác, “Emmett?Cậu biết không?”
Emmett nhún vai với Harry, “Mình nghĩ Carlisle nói cho cậu thì tốt hơn. Đúng không?”
“Đúng vậy, quyết định này chỉ có thể để cha làm.” Edward nhìn Harry,anh đã cảm giác được Harry đã ẩn ẩn cảm thấy chuyện đích thực.
“Carlisle.” Esme nói, “Nói cho nó đi, cho Harry tự mình quyết định.”
“Harry. Ta, ” Carlisle nhìn Harry, ánh mắt cậu tràn ngập hy vọng, “Ta không biết, đây không công bằng với con. Nhưng mà quả thật có một cách.”
“Đưa ta trở thành như các ngươi. Đúng không?” Harry thử hỏi.
Carlisle gật đầu, y không có cách mở miệng, y quả thật nghĩ mướn đưa Harry trở thành vampire, nhưng hy vọng đó là bởi vì Harry yêu y, mà không phải loại tình huống bất đắc dĩ này.
“Nếu, cứ như vậy, ta có thể sống bao lâu?” Harry nhỏ giọng hỏi,cậu không biết nên quyết định thế nào.
“Nếu ngươi cảm thấy ma lực mạnh lên.Thì cở thể của ngươi sẽ dần suy yếu.Khi ma lực toàn bộ trở về, ” Carlisle không nói tiếp. Nhưng tất cả mọi người đều hiểu được ý y, “Có lẽ còn hai năm.”
Harry cười miễn cưỡng với mọi người, “Còn hai năm mà lo gì? Ta nghĩ ta chỉ cần một năm.” Cậu đẩy tay an ủi Carlisle,cười với Carlisle.
“Ngày mai ta còn có thể đến trường sao?” Harry cười hỏi Carlisle.
“Có thể.” Carlisle nhìn khuôn mặt cười hì hì của Harry, cảm thấy cậu giờ đây như đã trưởng thành hơn nhiều, “Nhưng ngươi phải cam đoan,không thoải mái thì phải lập tức nói cho ta biết.”
“Ân.” Harry gật đầu.
Rosalie nhìn mặt Harry, nếu cô c1o thể khóc thì giờ đây đã để lại nước mắt rồi. Không hy vọng người thân của mình đối mặt với tuyệt vọng ngày càng lớn dần. Nhưng cũng không xa lạ với Harry, cậu từng sống trong tuyệt vọng, cho nên này đây đối với cậu cũng chẳng là gì. Ít nhất cậu còn có người nhà thật tâm yêu thương cậu.
“Carlisle,ta mệt.”Harry nói với Carlisle, “Ngươi phải cõng ta.”
Edward cười cười, “Harry còn ghét Carlisle chuyện bỏ Harry vào trong máy CT vừa rồi.” Ánh mắt nhìn Harry nhiều ra vài phần yêu thuông.
“A.Đó thật sự là đáng sợ.” Harry học bộ dáng của Ron, sau đó leo lên cho Carlisle cõng.
Esme thảnh nhiên cười, “Không cần lo lắng, nếu Harry có nguy hiểm gì,Carlisle sẽ cắn nó.”
“Nga.Esme,những lời này thật mập mờ.” Cả nhà chỉ có Alice là bình thường,nó vẫn luôn biết Harry chính là một thành viên trong gia đình họ.
Những lời của Alice làm dịu không khí đi, mấy vampire còn lại cũng về phòng của mình.
“Carlisle. Ta không phải con nít. Ta không có mỏng manh như búp bê đâu. Ngươi không cần để ý như vậy.” Harry oán giận Carlisle ôm mình vào trong ngực, lại cẩn thận đặt lên giường.
Carlisle nhìn cậu một cái, tay lướt qua trán cậu đến sau tai, sủng nịch xoa đầu cậu, “Ngủ đi nào.”
“Ân? Ngươi không ngủ sao?Lần này ta cũng đâu có ngủ trong phòng người.” Harry làm bộ tức giận phồng cái miệng nhỏ nhắn lên, trừng mắt nhìn Carlisle.
“Ta phải xem chừng ngươi. Cho nên từ hôm nay trở đi, ta và ngươi ngủ chung với nhau.” Carlisle còn nghiêm túc nhìn Harry.
“Không cần. Không cần.” Harry ngồi bệch dậy, “Ngươi không được ngủ chung với ta. Ta sẽ ngủ không được!” Harry nhe cái răng nhỏ ra,rít gào với Carlisle.
“Phản đối vô hiệu,đây là quyết định của bác sĩ.” Carlisle tự mình cởi quầo áo ra.
Harry nhìn ngón tay thon dài của Carlisle, cởi từng khuy áo của áo sơmi ra, sau đó cởi xuống dưới, tiếp theo y cởi quần. Harry lập tức nằm xuống, giấu cái đầu vào trong chăn, “Carlisle, ngươi là đại sắc lang!”
Thanh âm rầu rĩ của Harry truyền từ dưới chăn lên, Carlisle cười nhẹ, phiền muộn vừa rồi cũng bị lời nói đáng yêu này làm cho tách ra.
“Ta đi tắm một cái,vừa rồi sữa đều dính trên người ngươi. Ngươi muốn tắm không?” Carlisle nói với Harry đang giấy mình dưới chăn.
“Ngươi tắm trước đi.” Harry nghe Carlisle vào phòng tắm, cùng với tiếng nước chảy của vòi sen, cái đầu chậm rãi đi ra khỏi chăn.Ấm ức trên mặt khó mà tán đi toàn bộ.
oOo
“Hừ, Sirius. Anh thật đáng ghét. Đi thì đi,còn để tiền lại làm gì chứ.” Thanh âm Joey có chút nghẹn ngào. Nhưng cậu vẫn nhét tiền vào túi.
“Chờ xem đi, Sirius. Đừng tưởng rằng tôi không biết anh đi Forks.” Joey nói lầm bầm hai tiếng, “Muốn bỏ rơi tôi không dễ vậy đâu.Thiếu gia Joey nên chú ý,đừng nên cứ quấn quanh hắn ta mãi.Đừng hòng ra ngoài vui vẻ một mình.”
Dưới ngọn đèn mờ nhạt của số 12 quảng trường Grimmauld, hai tròng mắt màu máu sáng quắc của thiếu niên Joey lóe ra lòng tin quyết không buông tha.
“Nga.Chúng ta vẫn nghĩ con thích cái anh chàng kêu Sirius kia chứ.”Esme nhún vai xin lỗi.
“A!Sirius?!” Harry hét lên một tiếng, đó chính là cha đỡ đầu của cậu, cậu điên cuồng gào thét trong lòng, “Không, không phải. Cha là cha đỡ đầu của mình.Mình sao lại thích cha được chứ.”
“Nga!Xin lỗi nhé. Harry,con có biết làm một người mẹ thì sẽ luôn tò mò chuyện kết giao của con cái mình.” Esme cười từ ái.
Harry lại cảm thấy được ấm áp trước đây chưa từng có, “Cám ơn mẹ, mẹ Esme.” Cậu ôm cô.
Đúng lúc đó, Carlisle đi vào, “Harry, đến đây đi. Chúng ta làm kiểm tra.” Carlisle gật đ6àu với Esme.
Harry gật gật đầu, đứng lên, trải qua cuộc trò chuyện với Esme, tâm tình của cậu đã thả lỏng hơn nhiều.
“Carlisle,ta phải làm sao đây?” Harry đứng trước máy CT, không biết làm sao,cậu có chút sợ hãi với cái dụng cụ hông biết tên này.Hoàn toàn đều do Hrmione cái gì cũng biết giải thích cho.Thế giới Muggle có trung tâm khoa học nghiên cứu thân thể phù thủy. Đương nhiên đây chính là suy đoán của tiểu thư cái gì cũng biết. Hermione tuyệt đối không tưởng được Harry vì cái này mà sợ hãi.
“Nằm ở trên.” Carlisle xoa đầu Harry, “Tin ta.Đừng sợ.”
Harry chậm rãi nằm lên, cảm nhận sự hoạt động của dụng cụ đưa cậu vào trong cái máy chụp lớn màu đen. Harry nhắm chặt hai mắt, cố gắng ổn định lại hô hấp của mình.
Carlisle với Edward đứng trong phòng nhìn người Harry qua hình chụp X quang.
oOo
Sirius ở London xa xôi ngẩn người nhìn màn hình điện thoại, chết tiệt, tên xấu xa Harry kia,gửi một cái tin nhắn thôi là không thấy bóng dáng đâu nữa!
Hít sâu một hơi, hô,Sirius thở ra một làn sương.Nhìn hành lý đã dọn dẹp xong, Sirius kiểm tra lại rồi đặt vé máy bay vào trong túi,phía trên viết rõ ràng là Forks.
Lấy một cái lá thư đặt ở bàn trà, viết một tờ giấy đặt lên, Sirius xách hành lý đi ra số 12 quảng trường Grimmauld.
Trên tờ giấy viết: Joey,anh biết em hận anh,nhưng anh thấy em còn có thể trở về.Nếu đọc được tờ giấy này thì em hãy lấy phong thư đi đi. Bên trong có chi phiếu của anh,mật mã là sinh nhật của em. Mười vạn bảng Anh,đủ cho em một cuộc sống tốt.Yêu em,Sirius.
oOo
Nửa giờ sau, khi Carlisle đi ra từ phòng bệnh ở lầu hai, nhóm Cullen đều ngồi trên sô pha phòng khách như bình thường.
Carlisle ngồi bên cạnh Harry,trong tay lấy ra một tấm hình vừa chụp đưa cho nhóm Cullen. Sau đó Harry nghe được họ không hẹn mà cùng hít một hơi.
“Harry,ta phải giải thích với ngươi. Là sơ sẩy của ta.” Trên mặt Carlisle đầy vẻ xin lỗi và hối hận, nhưng y biết cho dù cậu biết cũng không phải là chuyện ích lợi gì.
“Harry, xương cốt và nội tạng toàn thân ngươi đều như nhau,chúng đều nát cả ra.” Carlisle thấy biểu tình không thể tin của Harry.Y nắm chặt tay Harry, “Nghe. Nhưng chúng lại được một sức mạnh không rõ bảo vệ. Ta nghĩ đó là ma lực của ngươi.”
Lúc Harry nghe được ma lực thì chau mày lại.
“Chúng đang cố gắng chữa trị thân thể của ngươi.”
“Carlisle.Ngươi nói cơ thể của ta sẽ được chữa trị sao.Vậy ma lực sẽ trở về sao?” Mắt Harry sáng rực lên, không chút nào che dấu vui sướng trong nội tâm.
“Harry. Ta không biết chúng có thể trở về hay không. Nhưng, ” Carlisle dừng một chút, “Vừa rồi ngươi nói ngươi cảm giác được ma lực dao động.” tay Carlisle nắm chặt, “Ta nghĩ đây không phải là chuyện tốt.”
Harry nhìn Carlisle, “Vì sao? Đây không có nghĩa là cơ thể của ta chuyển biến tốt sao?”
“Harry.” Tiếng Carlisle tràn ngập bất an, “Harry, ta nghĩ, đó là biểu hiện bất lực của chúng.Xương cốt của ngươi gần như đều bị nát như bột phấn.” Carlisle gian nan mở miệng.
“Nhưng Harry có thể đi được,không phải sao?” Rosalie có chút không tin đây là sự thật.
“Đúng vậy. Đó là bởi vì sức mạnh nào đó, có lẽ là ma lực của ngươi đưa chúng dính cùng một chỗ.Như là cao su vậy.” Carlisle không biết mình nên giải thích như thế này, đối với vampire mà nói,đây là chuyện bất khả tự nghị đến khó tin.
“Nhưng.Nhưng cho dù lúc ta ở thế giới pháp thuật, ma lực cũng không có thể làm được cái này a.” Harry gắt gao nhìn chằm chằm Carlisle.
“Harry.Xin lỗi.” Carlisle vì mình không thể giải thích mà khổ sở, “Ta không biết. Thế giới này không có phù thủy. Ít nhất, chúng ta cho tới bây giờ chưa từng thấy qua. Ta không thể giải thích.”
Harry cúi đầu, rầu rĩ nói: “Ta sẽ chết, phải không?”
“Hắc. Harry.Cậu không chết đâu.” Alice cổ vũ nhìn Harry, “Tin mình,mình thấy cậu luôn luôn sống với chúng ta.”
Harry ngẩng đầu mê hoặc nhìn Alice.
“Hơn nữa,cậu còn có thể lmà cho mấy vật bay qua bay lại.” Alice nhìn Harry,biểu tình nghiêm túc của nó làm cho người ta phải tin tưởng. Cuối cùng,Alice nhìn Carlisle.
“Carlisle,cha có cách, không phải sao?” Alice hỏi.
Harry cầm lấy tay Carlisle cố gắng kéo, “Carlisle,Đúng không? Ta có thể sống còn có được ma lực?” Cậu khẩn trương hỏi.
“Nga, trời ạ. Harry. Ta nên làm sao với ngươi bây giờ?” carlisle có chút uể oải nhìn Harry,ánh mắt Harry tràn ngập hy vọng và hồi hộp nhìn mình,hy vọng mình cho em ấy một đáp án.
Nhưng mà Cralisle không đưa đáp án cho Harry, Harry nhìn về phía những người khác, “Emmett?Cậu biết không?”
Emmett nhún vai với Harry, “Mình nghĩ Carlisle nói cho cậu thì tốt hơn. Đúng không?”
“Đúng vậy, quyết định này chỉ có thể để cha làm.” Edward nhìn Harry,anh đã cảm giác được Harry đã ẩn ẩn cảm thấy chuyện đích thực.
“Carlisle.” Esme nói, “Nói cho nó đi, cho Harry tự mình quyết định.”
“Harry. Ta, ” Carlisle nhìn Harry, ánh mắt cậu tràn ngập hy vọng, “Ta không biết, đây không công bằng với con. Nhưng mà quả thật có một cách.”
“Đưa ta trở thành như các ngươi. Đúng không?” Harry thử hỏi.
Carlisle gật đầu, y không có cách mở miệng, y quả thật nghĩ mướn đưa Harry trở thành vampire, nhưng hy vọng đó là bởi vì Harry yêu y, mà không phải loại tình huống bất đắc dĩ này.
“Nếu, cứ như vậy, ta có thể sống bao lâu?” Harry nhỏ giọng hỏi,cậu không biết nên quyết định thế nào.
“Nếu ngươi cảm thấy ma lực mạnh lên.Thì cở thể của ngươi sẽ dần suy yếu.Khi ma lực toàn bộ trở về, ” Carlisle không nói tiếp. Nhưng tất cả mọi người đều hiểu được ý y, “Có lẽ còn hai năm.”
Harry cười miễn cưỡng với mọi người, “Còn hai năm mà lo gì? Ta nghĩ ta chỉ cần một năm.” Cậu đẩy tay an ủi Carlisle,cười với Carlisle.
“Ngày mai ta còn có thể đến trường sao?” Harry cười hỏi Carlisle.
“Có thể.” Carlisle nhìn khuôn mặt cười hì hì của Harry, cảm thấy cậu giờ đây như đã trưởng thành hơn nhiều, “Nhưng ngươi phải cam đoan,không thoải mái thì phải lập tức nói cho ta biết.”
“Ân.” Harry gật đầu.
Rosalie nhìn mặt Harry, nếu cô c1o thể khóc thì giờ đây đã để lại nước mắt rồi. Không hy vọng người thân của mình đối mặt với tuyệt vọng ngày càng lớn dần. Nhưng cũng không xa lạ với Harry, cậu từng sống trong tuyệt vọng, cho nên này đây đối với cậu cũng chẳng là gì. Ít nhất cậu còn có người nhà thật tâm yêu thương cậu.
“Carlisle,ta mệt.”Harry nói với Carlisle, “Ngươi phải cõng ta.”
Edward cười cười, “Harry còn ghét Carlisle chuyện bỏ Harry vào trong máy CT vừa rồi.” Ánh mắt nhìn Harry nhiều ra vài phần yêu thuông.
“A.Đó thật sự là đáng sợ.” Harry học bộ dáng của Ron, sau đó leo lên cho Carlisle cõng.
Esme thảnh nhiên cười, “Không cần lo lắng, nếu Harry có nguy hiểm gì,Carlisle sẽ cắn nó.”
“Nga.Esme,những lời này thật mập mờ.” Cả nhà chỉ có Alice là bình thường,nó vẫn luôn biết Harry chính là một thành viên trong gia đình họ.
Những lời của Alice làm dịu không khí đi, mấy vampire còn lại cũng về phòng của mình.
“Carlisle. Ta không phải con nít. Ta không có mỏng manh như búp bê đâu. Ngươi không cần để ý như vậy.” Harry oán giận Carlisle ôm mình vào trong ngực, lại cẩn thận đặt lên giường.
Carlisle nhìn cậu một cái, tay lướt qua trán cậu đến sau tai, sủng nịch xoa đầu cậu, “Ngủ đi nào.”
“Ân? Ngươi không ngủ sao?Lần này ta cũng đâu có ngủ trong phòng người.” Harry làm bộ tức giận phồng cái miệng nhỏ nhắn lên, trừng mắt nhìn Carlisle.
“Ta phải xem chừng ngươi. Cho nên từ hôm nay trở đi, ta và ngươi ngủ chung với nhau.” Carlisle còn nghiêm túc nhìn Harry.
“Không cần. Không cần.” Harry ngồi bệch dậy, “Ngươi không được ngủ chung với ta. Ta sẽ ngủ không được!” Harry nhe cái răng nhỏ ra,rít gào với Carlisle.
“Phản đối vô hiệu,đây là quyết định của bác sĩ.” Carlisle tự mình cởi quầo áo ra.
Harry nhìn ngón tay thon dài của Carlisle, cởi từng khuy áo của áo sơmi ra, sau đó cởi xuống dưới, tiếp theo y cởi quần. Harry lập tức nằm xuống, giấu cái đầu vào trong chăn, “Carlisle, ngươi là đại sắc lang!”
Thanh âm rầu rĩ của Harry truyền từ dưới chăn lên, Carlisle cười nhẹ, phiền muộn vừa rồi cũng bị lời nói đáng yêu này làm cho tách ra.
“Ta đi tắm một cái,vừa rồi sữa đều dính trên người ngươi. Ngươi muốn tắm không?” Carlisle nói với Harry đang giấy mình dưới chăn.
“Ngươi tắm trước đi.” Harry nghe Carlisle vào phòng tắm, cùng với tiếng nước chảy của vòi sen, cái đầu chậm rãi đi ra khỏi chăn.Ấm ức trên mặt khó mà tán đi toàn bộ.
oOo
“Hừ, Sirius. Anh thật đáng ghét. Đi thì đi,còn để tiền lại làm gì chứ.” Thanh âm Joey có chút nghẹn ngào. Nhưng cậu vẫn nhét tiền vào túi.
“Chờ xem đi, Sirius. Đừng tưởng rằng tôi không biết anh đi Forks.” Joey nói lầm bầm hai tiếng, “Muốn bỏ rơi tôi không dễ vậy đâu.Thiếu gia Joey nên chú ý,đừng nên cứ quấn quanh hắn ta mãi.Đừng hòng ra ngoài vui vẻ một mình.”
Dưới ngọn đèn mờ nhạt của số 12 quảng trường Grimmauld, hai tròng mắt màu máu sáng quắc của thiếu niên Joey lóe ra lòng tin quyết không buông tha.
Tác giả :
Nguyệt Tiểu Hạc