[Hp] Người Thủ Hộ
Chương 41 41 Triệu Hoán Thủ Vệ
Tác giả: Đan Thanh Thành Sam
Edit: BĐ
Harry lợi dụng kỳ nghỉ Giáng Sinh ngắn ngủi để phá hủy chút dây xích cuối cùng trên người Regulus.
Bây giờ Regulus giống như đang ngủ say nằm trên giường, y có hô hấp và tiếng tim đập, chỉ mỗi một điều là y cứ ngủ hoài ngủ mãi không mở mắt tỉnh giấc cho Sirius yên lòng.
Tuy là Sirius có chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn thấy khổ sở, Harry nói với chú muốn tẩm bổ linh hồn cần phải có kiên trì dùng Độc Dược và Thần chú nuôi dưỡng, ít nhất phương hướng nỗ lực của hai chú cháu là chính xác, Regulus vẫn có hy vọng.
Sau khai giảng, Harry thu được lời nhắc nhở của Cedric, cậu bèn mượn cơ hội này đi buồng tắm huynh trưởng để tắm táp một trận thỏa thuê, xác định nội dung trong trái trứng giống hệt kiếp trước của mình rồi mới thỏa mãn đi về ngủ.
Gần đây cậu vẫn luôn chú tâm tới hành động của Moody giả, cậu còn nhớ mang máng, vì nguyên liệu chế thuốc Đa Dịch rất hiếm có nên Barty Crouch con đã lẻn vào văn phòng Snape để ăn trộm.
Năm đó ông ta còn uy hiếp lão dơi già, lão dơi già thì hiểu lầm mình làm rồi nổi giận với mình...!còn bây giờ cậu không muốn để lịch sử tái diễn nữa.
Bây giờ Snape đang thân thiện với Hươu Harry lắm, đương nhiên là chỉ giới hạn ở con hươu thôi.
(Harry quả quyết lờ sự thật này đi)
Khi lần nữa phát hiện tên Crouch xuất hiện trong văn phòng Snape, Harry lập tức biến thành hươu chạy tới.
Lão dơi già đã phát hiện văn phòng mình bị đột nhập, lão Moody giả thì núp ở phụ cận.
Snape giận dữ bảo thầy Filch phải giúp mình điều tra cho ra nhẽ.
Chú hươu con nhảy khỏi cầu thang, tung tăng chạy tới cạnh Snape và cắn góc áo thầy.
Snape xách cậu lên kẹp vô tay, bây giờ anh đang quạo quọ ra trò nên không rảnh để quan tâm tới nó.
Hươu con thành thật nằm im re trong ngực nghe thầy cáu kỉnh trao đổi với thầy Filch.
Đôi mắt xanh biếc của nó nhìn chằm chằm hướng lão Moody giả đang trốn như thể soi ra lớp vỏ ông ta khoác lên.
Moody giả cũng phát hiện con hươu Snape nuôi có gì đó kì kì nên ông ta không hiện thân mà lẻn đi luôn.
Snape ôm một cục tức vì không tóm cổ được kẻ trộm trở về văn phòng.
Dĩ nhiên, vẫn kẹp theo con hươu vô tội nào đó.
Đam Mỹ H Văn
Snape nhìn xuống cục lông trên tay, rầu rĩ hỏi: "Đã nói không được đi chơi đêm, trò chạy lại đây làm gì, hả?"
Hươu con nhảy xuống đất và biến thành một thiếu niên bận áo ngủ vàng nhạt, cậu lười biếng ngồi phịch xuống ghế, chà chà cái đầu rối bù như mới vừa ngủ dậy.
Harry chớp mắt: "Con cảm nhận được thầy đang giận nên lại xem thôi mà."
Dĩ nhiên là Snape không tin chút nào, phát ra một tiếng hừ lạnh trong mũi.
Harry giả ngơ, cậu thấy hơi lạnh nên đi lại gần lò sưởi, cuộn chân ngồi ở đó như một con mèo hơ lông.
Harry nhìn cái chai mất nắp Snape đang cầm, nhấp môi: "Vốn là mai con tính tới xin thầy chút đồ, nhưng mà hình như..." Cậu ngó cái chai: "Mất gì thế ạ?"
Snape bực mình mở tủ dược liệu để kiểm tra lần nữa, cau có đáp: "Tôi tưởng rằng Cứu thế chủ vĩ đại sẽ biết chứ."
"Cái gì con thiếu là con xin thầy liền." Harry hiểu lầm lời Snape nói, cậu bâng quơ nhìn vào ngọn lửa nhảy múa bên trong lò.
Nó uốn éo và tạo thành một hình gì đó kha khá giống con chó, rồi bủng xuống thành một cái bánh xấu xí dẹp lép.
Harry thích thú nhìn ngọn lửa, hai giây sau, nó lại bùng lên lần nữa thành hình cái áo choàng rách bươm của một gã phù thủy phải nghèo xơ xác dữ thần.
Lúc này thì giọng nói hằn học của Snape vang lên: "Da rắn ráo, cỏ chút chít, rong nước xiết."
Harry đã bắt đầu lấy tay vẽ theo hình ảnh mà ngọn lửa uốn éo ra, bây giờ thì nó có hình như một cái cây trọc lá.
Cậu lẩm bẩm, vừa đủ để hai người nghe được: "Đơn thuốc Đa Dịch."
Snape bực mình đóng cái sầm cửa tủ thuốc, anh cầm theo đũa phép bắt đầu kiểm tra cửa chính, kẻ trộm đã cạy được khóa và thần chú bảo vệ anh ếm lên trên.
Harry nhìn một loạt tiếng động thầy gây ra, trong lòng trộm cười, chắn chắn Snape đang rất tức.
Không có ai bị ăn trộm mà không tức, đặc biệt là còn động vô mớ dược liệu quý giá của thầy.
Chẳng thà trộm vàng trộm bạc thì Snape dễ không cáu kỉnh đến cỡ này.
Harry bèn húng hắng ho một cái, lão dơi già quắc mắt lên nhìn cậu như cảnh cáo nhưng Harry giả bộ không thấy, cậu mở miệng rít lên một tiếng dài, sắc và lạnh lẽo: Thủ vệ Slytherin, hãy đến đây gặp ta.
Tức thời, những phù điêu đá trong hầm chứa tối mù nhúc nhích như có ai thổi vào chúng sinh mệnh.
Những con rắn, làm bằng đá, bằng đồng đen, lũ lượt kéo đến thành một dòng suối vằn vện lạ lùng.
Ánh sáng từ ngọn lửa trong lò sưởi bùng lên mạnh hơn, hắt vào đuôi rắn đồng ra những vệt lấp lánh.
Rồi đàn rắn ấy cuộn lại vào nhau để tạo ra một ngườI đàn bà mặc váy dài; bà ta có gò má cao xương xẩu, cái mũi nhọn nhô lên như cây đinh, và mái tóc lúc nhúc rắn – bà ta là Medusa.
Bà cất tiếng, ồm ồm: Xà Khẩu lại là người thừa kế Gryffindor sao? Nhưng bất kể con rắn nào cũng đều vui lòng được phục vụ Xà Khẩu, Medusa lễ phép chào Harry: Xin chào, thưa quý ngài đáng mến.
Snape chăm chú nhìn người đàn bà lạ lùng xuất hiện trên bức tường, cây đũa phép nắm chặt trong tay, nhận thấy bà ta đang nhìn Harry, anh lập tức đến cạnh thằng bé, cơ thể căng cứng tạo thành tư thế phòng ngự.
Dù anh biết có lẽ thằng nhãi mắt xanh đang trao đổi gì đó với người đàn bà rắn, nhưng Snape không thể mặc nó không có tí phòng bị, mặc bộ đồ ngủ vàng ngu ngốc đối mặt với một thứ kì quái biết nói trên tường.
Harry mỉm cười khi thấy hành động của lão dơi già, cậu vỗ nhẹ lên tay thầy để an ủi, rồi quay sang với Medusa: Quý cô xinh đẹp, tôi cần cô giúp tôi một việc.
Người đàn bà rắn phát ra một âm thanh mà Harry đoán là tiếng cười, bà ta vén một con rắn nghịch ngợm rớt xuống trước trán ra sau tai, gương mặt đá của bà ta toét ra một nụ cười mỉm: Không con rắn nào sẽ từ chối Xà Khẩu, thủ vệ Slytherin cũng thế, thưa quý ngài.
Một tay Harry nắm lấy tay Snape, tay kia thì chỉ vào thầy, cậu bảo với Medusa: Hãy giúp tôi thủ vệ tầng hầm, đặc biệt là văn phòng của thầy.
Medusa lắc nhẹ mái tóc rắn làm chúng rớt xuống vai, những đầu rắn nhỏ li ti bắt đầu cắn lẫn nhau trong tiếng xì xì chí chóe và bà ta phải đan ngón tay vô tóc (hay là rắn?) để chúng tách ra.
Medusa cười khúc khích khi bà chải mái tóc lạ lùng của mình: Viện trưởng đương nhiệm của Slytherin, tôi thích anh ta lắm...!chỉ tiếc anh ta không phải Xà Khẩu.
Harry nhìn xuống chân, cậu cười khổ: Nếu mà thầy chịu bỏ cái giọng châm chọc thì đúng là làm người ta rất thích.
Người đàn bà rắn làm một tư thế khá giống hôn gió, say mê nói: Đó là điểm quyến rũ riêng của một người đàn ông, quý ngài đáng mến ạ. Bà ta nháy mắt với Harry và những con rắn nhỏ trên vai bà nhấc đầu chúng lên để tạo thành một kiểu tóc xoăn hợp mốt: Tôi đoán là đến lúc nói lời tạm biệt, rất vui khi được phục vụ cho ngài.
Medusa lại cười thêm cái nữa và nhấc váy chào một cách duyên dáng, rồi bà nhắm mắt lại.
Từ ngón tay của bà, những con rắn bắt đầu túa ra, người đàn bà rắn chìm nghỉm vào trong tường như thể nó là một miếng bơ, rồi bức tường trở nên láng trơn lại như cũ, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Harry ngẩng đầu lên nhìn thầy, cậu buông cánh tay Snape ra, giải thích: "Đó là thủ vệ của Slytherin, về sau cô ấy sẽ canh gác ở cửa, có gì thầy cứ dặn dò, cổ sẽ hiểu.
Nhưng mà thầy nên dặn mấy học trò Slytherin lễ phép một chút, nếu không lỡ mà bị cắn hay hóa đá gì đó thì lại mệt cho thầy thôi à."
Snape nghiến răng nghiến lợi: "Hay xen vô chuyện người khác quá ha, Potter?" Không biết bởi vì giận do mất một đống dược liệu quý hay là do thằng nhãi mắt xanh cứ khoái đâm đầu vào những chỗ lạ lẫm không biết có nguy hiểm hay không, giọng Snape gay gắt hơn bình thường.
Harry làm bộ như không nghe thầy mắng, cậu ngáp một cách to oạch, lẩm bẩm: "Con đi về đây."
Rồi cậu biến thành con hươu nhảy đến cửa.
Cửa hầm bật mở ra khi Harry đến gần, cậu phóng vút vào màn đêm.
Thứ sáu hôm sau, sau buổi tuần đêm.
Hươu con theo lệ thường chạy đến hầm ăn chực bữa tối, ăn xong rồi liền leo lên vai Snape tiến vào phòng Độc Dược.
Khó có khi Snape im lặng như bữa nay, ngay cả lúc đút hươu con ăn cũng không nói một lời.
Trong lúc sửa sang lại bộ nguyên liệu để chuẩn bị nấu Độc Dược, đột nhiên anh lên tiếng đánh thức hươu tuyết đang gà gật trên vai mình: "Trò cần dược liệu gì?"
Với thái độ cọc cằn hôm qua (tối đó Snape cũng nhận thấy mình có hơi hà khắc quá), Snape tưởng là bữa nay hươu con sẽ không tìm mình nữa, không ngờ bữa tối vừa bưng lên nó đã tự giác mò đến rồi.
Hươu Harry kêu một tiếng nghi hoặc: "Dạ?"
Mới tỉnh ngủ nên có hơi chậm hiểu, hươu con nghiêng đầu ngẫm nghĩ một hồi mới nhận ra ý Snape là gì.
Cậu vùng vẫy một chút để Snape thả cậu xuống, lão dơi già sợ hươu tuyết rớt vô vạc nên rất nhanh vớt Harry lên, bỏ xuống đất.
Harry biến thành một thiếu niên mặc áo chùng đen, cà vạt cài lệch bên cổ, chắn vì ban nãy vặn vẹo quá nên làm rối lông.
Harry vừa vuốt quần áo lại cho thẳng nếp vừa nói: "Không cần nữa ạ...!có người cho con rồi." Nếu Moody giả đã ăn trộm tới tay thì cậu không cần làm điều thừa chi nữa.
Harry bổ sung: "Nhưng có lẽ là con cần thầy bào chế thuốc Trả Lại Nguyên Xi."
Snape nhìn Harry một cách nghiêm khắc, thầy lên tiếng, giọng nói nhẹ không hơn một tiếng thì thầm: "Trò biết, trò biết là kẻ nào."
Harry nhìn thầy, trong đôi mắt xanh toát ra chút gì đó van lơn: "Nhưng bây giờ con không nói được.
Xin thầy, thời điểm thích hợp con sẽ kể hết tất cả...!nhưng không phải lúc này."
Snape lạnh lùng nói: "Tôi không biết Cậu đang làm gì, Cậu Potter...!Nhưng mời cậu nhớ mang theo cái não tí ti của mình, chỉ có điểm ấy là cậu khá hơn quỷ khổng lồ mà thôi." Tay phải Snape nắm chặt cánh tay trái của mình, nghĩ tới Dấu Hiệu Hắc Ám cứ nổi dậy liên miên suốt nửa năm nay, trong lòng anh lại dâng lên một nỗi bực bội và hoảng loạn không thể nói ra được.
"Con...!bây giờ có một số việc con không nói được, nhưng con đảm bảo sẽ không lừa thầy, em, nếu..." Harry há miệng thở dốc, câu nói dang dở kẹt cứng trong họng.
Nếu Voldemort sống lại, thầy đừng đến theo lời triệu tập của gã...! nhưng Harry không nói nên lời.
Bởi vì cậu biết rõ, lão dơi già sẽ không nghe lời cậu, hơn nữa nếu thầy công khai phản bội Voldermort như vậy chỉ sợ sẽ thành kẻ đầu tiên bị giết.
Harry cụp mắt, cố gắng để mình không để ý tới bầu không khí khủng hoảng giữa hai người, cậu cố gắng đổi một đề tài khác: "Đúng rồi, em có một món Độc Dược muốn hỏi thầy, món thuốc chữa tổn thương do thời không..."
Snape hừ lạnh: "Nghiên cứu còn chưa rõ ràng thì đừng có tự lấy bản thân ra làm vật thí nghiệm luyện kim!" Trong bụng thầm mắng Harry chưa biết đi đã đòi học chạy.
Harry vội phân bua: "Dạ, không, thầy hiểu lầm...!Em không thực nghiệm luyện kim thời gian, em đang...!cứu người!" Harry nhìn vẻ mặt đen thui như than của Snape, rụt cổ: "Y vốn dĩ bị xiềng xích thời gian trói lại, em vẫn luôn dùng Độc Dược và thần chú trị liệu, bây giờ sợi xích đứt rồi, hô hấp và nhịp tim của y cũng khôi phục, nhưng vẫn không tỉnh..."
Snape gào lên: "Bộ trò tưởng mình là Chúa cứu thế thiệt sao? Người nào trò cũng dám cứu hả, thật là..." Harry hoảng hồn cắt ngang cơn giận của lão dơi già: "Em biết y mà thầy, đó là người nhà của bạn em, em chỉ cung cấp ma dược, chuyện khác đều là bạn em làm hết, em không có chen vô chuyện của người khác...!Thầy đừng nóng giận." Harry nhỏ giọng giải thích, vẻ mặt tội nghiệp nhìn Snape, hiển nhiên trò này luôn trăm phát trăm trúng.
Lão dơi già không chịu được trò ăn vạ chân truyền của cụ hiệu trưởng râu bạc, thầy hừ lạnh một tiếng, cũng xuôi xuôi bớt.
Snape cục cằn nói: "Cách bào chế."
Harry thông minh hiểu ngay ý thầy, bắt đầu liệt kê: "Da cá sấu xám, mắt rắn xanh, cỏ Mandragora, rễ Valerian..." Cậu đọc một lèo 60 loại nguyên liệu Độc dược, sau đó là cách bào chế hết sức rắc rối phức tạp.
"Dùng thuốc này bao lâu rồi? Xài thần chú gì?" Lão dơi già nhíu mày, phương pháp điều chế của đối phương không có vấn đề.
"Dạ, đã sáu tháng, thần chú huyết mạch linh hồn, dùng máu của bạn em."
"Thương tổn do thời không, phức tạp, và cực hiếm nữa...!Ta có nên khen ngợi Harry Potter luôn tìm thấy những...thứ lạ thường mà người khác cả đời không gặp không? Theo ta biết, sách cổ về luyện kim không có đề cập tới vấn đề này, chỉ còn lại một ít bản khắc trong những di tích cổ...!à, tàn tích, không đầy đủ, có thể làm bất kì kẻ ngu độn nào thử nghiệm tan chảy đến không còn gì hơn là một nhúm tro đen.
Nhưng trò luôn may mắn..." Snape ngân nga, liếc Harry một cái: "Ta không hiểu được vì sao trò có thể nấu thành công Độc Dược này mà không bị nổ tung thành từng mảnh...!Nhưng nếu trò nấu thành công, chứng tỏ phương thuốc không có vấn đề, tình huống cụ thể thì ta phải gặp mặt bệnh nhân mới nói tiếp được." Snape nhấn mạnh âm cuối.
Harry khổ sở nhìn lão dơi già, nếu được cậu đã khuân Regulus đến ăn vạ Snape lâu rồi, nhưng cậu không thể để thầy biết cậu cứu ai được.
"Em có xem về khế ước huyết thống linh hồn, nhưng em chưa nói...!Em sợ bạn em hối hận."
Snape nhìn vẻ ủ rũ của Harry, hồi lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Trò không thể lựa chọn thay kẻ khác, Harry.
Mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình."
Harry mịt mờ nhìn những đốm lửa nhảy múa trong lò sưởi, hôm nay nó có hình như một chú mèo ngoan ngoãn ôm lấy những thanh củi xém đỏ, một lát sau, cậu đáp: "Thầy nói đúng..." Harry vỗ mặt mình để xốc lại tinh thần: "Có gì cần em giúp không?"
Snape chỉ xấp giấy trên bàn, nói: "Thuốc của bệnh thất." Anh đã nấu được một nửa số chúng, phần còn lại là tiền công phải trả của quỷ khổng lồ mắt xanh vì ăn chực trong hầm.
"Để em coi...!mười hai bình thuốc trị ho, mười bình thuốc Trấn định, hai ounce thuốc tiêu sưng..." Harry vừa đọc vừa vẫy đũa để bắc vạc, nguyên liệu từ trong tủ độc dược bay ra chỉnh tề dưới phép thuật của cậu.
Có Harry hỗ trợ, Snape rảnh tay đi nhiều.
Hai người quá tập trung vô việc đến nỗi hầm chỉ còn lại âm thanh thái nguyên liệu cành cạch và tiếng vạc sôi sủi tăm ùng ục.
Cứ thế trôi qua một buổi tối, đến giờ Cấm, Hươu Harry bị lão dơi già qua cầu rút ván ném về ổ sư tử.
Bữa ăn khuya đã hứa cho em đâu? Harry tủi thân đứng trước bức họa Bà Béo ngóng theo bóng áo chùng lượn sóng ngày một đi xa của thầy..