[Harry Potter] Harry Potter Chi Chuộc Tội
Quyển 3 - Chương 164: Trường khác tới
Cho đến khi Beauxbatons và Durmstrang sắp tới Draco vẫn không có câu trả lời của Aquila, hơn nữa người sau càng ngày càng tránh né Draco – ngoài việc đi học và trong phòng ngủ thì Draco gần như không thấy Aquila, tin tức hoàng tử nhỏ Slytherin và kỵ sĩ của cậu giận nhau cũng bắt đầu lan tỏa khắp Hogwarts, tuy các bạn của họ đều cho rằng Draco đang đơn phương giận dỗi Aquila, là do ký sử tốt đẹp của Aquila từ trước tới nay.
Đối với cái này Draco cũng hơi bực mình, dựa vào cái gì anh không nói cũng không để ý tới em, mà mọi người lại đứng ở phía anh chứ?!
Snape và Lucius ở ngay trường cũng thấy Aquila và Draco bối rối, nhưng hai người coi như nói là làm, chỉ cần Aquila không vi phạm quy ước thì họ cũng không tham dự. Mà theo số tháng gia tăng, eo Snape bắt đầu thay đổi, để che dấu, Lucius không thể không sử dụng thần chú xem nhẹ, hơn nữa vì phòng ngừa Dumbledore nhìn ra mà cố gắng giảm số lần Snape xuất hiện trước mặt cụ ta.
Cũng may sắp tới Thi đấu Tam pháp thuật khiến phù thủy trắng tập trung phần lớn sự chú ý, còn lại thì phân đều cho Moody, bí mật của Snape và Lucius cứ thế được giấu kín.
Hôm nay, các giáo sư và học trò Hogwarts đều chỉnh trang đẹp đẽ, đứng ở ngoài lâu đài chờ đợi các vị khách đường xa.
“Merlin ơi, hôm nay lạnh thật đó.” Tháng mười nước Anh đã bắt đầu se lạnh cuối thu, nhất là các động vật nhỏ chỉ mặc một áo chùng mỏng manh để thể hiện phong độ tốt nhất của mình.
“Lucius.” Snape nhướn mày, sau khi được chồng mình đỡ thì nhìn thoáng qua Slytherin, người sau hiểu ý, ngay sau đó ếm một thần chú giữ ấm phạm vi lớn lên một đám rắn nhỏ đang chú ý dáng vẻ, sức mạnh và phạm vi chính xác khiến con ngươi Dumbledore co lại – gia chủ Malfoy, những năm gần đây pháp lực càng mạnh hơn.
Như được dẫn dắt, giáo sư McGonagall cùng hai chủ nhiệm khác ếm thần chú giữ ấm cho học trò nhà mình, chỉ chốc lát sau, mặt các động vật nhỏ hồng hào trở lại.
Ngay khi trời hơi xâm xẩm tối, trên bầu trời xuất hiện một chiếc xe ngựa màu xanh dương khổng lồ, dẫn đầu là một đám bạch kỳ mã nhỏ màu bạc, phía sau chúng là vô số ngựa bay. Bốn phía xe ngựa có treo chuông, theo di chuyển tiếng chuông “đinh đang” vang lên.
Các động vật nhỏ Hogwarts ồ lên, nhưng có mấy đứa nhỏ gia tộc lớn đều mang vẻ khinh bỉ – nhà giàu mới nổi, dùng ngựa bay để kéo xe? Hừ, thật sự là hành động của đám nhà giàu mới nổi.
Xe ngựa dừng lại ở bãi đất trống trước lâu đài, cửa xe mở ra, một quý bà cao chừng mười thước Anh bước xuống, làn da màu ô liu, đôi mắt màu đen, tóc búi phía sau, trên áo chùng đen vô số ngọc mắt mèo sáng lấp lánh.
“Bà Maxime thân mến, mừng bà tới Hogwarts.” Dumbledore không thể không đứng thẳng người mới có thể hôn lên mu bàn tay bà.
“Ưm, hiệu trưởng Dumbledore, thật xin lỗi chúng tôi tới hơi muộn, trên đường có chút sự cố.” Giọng bà Maxime hơi trầm trầm, nhưng khiến người nghe cảm thấy nhẹ nhàng.
“Xin… xin chào!” Hagrid đi lên, lúc này không ít người phát hiện hôm nay Hagrid mặc một bộ complet nhàu nhĩ, hơn nữa nhìn họ thì rõ ràng Hagrid cao hơn bà Maxime một chút.
Bà Maxime nhíu nhíu mày, vẫn lễ phép chào lại. Ngay lúc họ nói chuyện thì phù thủy nhỏ Beauxbatons bắt đầu xuống xe. Họ mặc áo chùng may bằng tơ mỏng, giữa ngực thêu huy hiệu hai cây đũa vàng gác chéo, mỗi cây phát ra ba ngôi sao.
“Chào mừng các trò.” Các giáo sư nói vậy, vì Beauxbatons khá nhiều nữ sinh, cuối cùng họ đứng cạnh Ravenclaw, khi mà người trong nhà này không nhiều không ít, có vẻ khá hiền lành.
Không đợi các động vật nhỏ nhìn ngắm xong xe ngựa Beauxbatons thì trong hồ Đen chợt xuất hiện một con thuyền rất lớn, chiếc thuyền màu bạc chậm rãi cập bờ, mép thuyền là một con ưng hai đầu rất to – đó là huy hiệu trường Pháp thuật Durmstrang.
Dumbledore tiến lên vài bước, cụ biết hiệu trưởng Durmstrang bây giờ là Igor Karkaroff, nếu tình báo của cụ không sai thì đây là một Tử thần Thực tử đã từng là Thánh Đồ, Thi đấu Tam Pháp thuật được tái tổ chức cũng do nước Đức đứng đầu. Nghĩ vậy, Dumbledore bước nhanh hơn, cụ muốn gặp Karkaroff này, xác nhận “tương lai đã biết” rốt cuộc có thay đổi hay không.
Có lẽ Dumbledore cách thuyền Durmstrang rất gần, có lẽ người mở cửa không khống chế được lực độ, “ầm”, khi mở ra thì cánh cửa đập vào mũi Dumbledore.
“Ôi, tôi xin lỗi!” Người mở cửa là một người đàn ông cao to, anh ta nói tiếng Anh đặc giọng Đức, “Thật sự xin lỗi.” Anh ta xoay người đỡ Dumbledore, chân như không để ý mà dẵm lên áo choàng người sau.
“Rẹt—!” Hiển nhiên dù có không muốn nhưng bị lôi kéo, khi người trong thuyền bước ra thấy hiệu trưởng râu bạc mắt kính bị lệch, trên áo choàng bị rách một lỗ to.
“Ôi, hiệu trưởng Dumbledore, thật vui vì gặp cụ.” Karkaroff có chòm râu dê nói như vậy, ông ta cố gắng điều chỉnh cảm xúc trên mặt, giờ ông đang đại diện cho hình tượng của Durmstrang, tuyệt đối không thể cười được.
“Ôi Merlin ơi, thời tiết nước Anh thật đúng là.” Dumbledore hơi xấu hổ, nhưng Karkaroff tới thu hút toàn bộ lực chú ý của cụ, xoay người, cụ như mời Karkaroff, quay lưng về phía cửa thuyền.
Đó là lý do vì sao khi cụ nghe thấy một giọng nói quen tận trong tâm khảm lại cứng người như vậy, là Gellert, là giọng của Gellert! Dù năm đó hai người tan rã trong buồn bã, nhưng Dumbledore vẫn không thể quên được Gellert. Giống như hai người cùng đọc lại một quyển sách, chỉ là Gellert đã lật qua còn Dumbledore thì chưa.
Trong nháy mắt đó, dưới đáy lòng Dumbledore có hy vọng xa vời, có phải Gellert đã thay đổi đến thăm mình hay không. Đáng tiếc, suy nghĩ của cụ bị tan vỡ bởi một người khác ngay sau đó, giọng nói của một người đàn ông kiểu cách quý tộc vang lên, “Thời tiết nước Anh chính là như vậy, anh cũng không phải không biết.” (tiếng Đức).
Hít sâu, nhắm mắt, xoay người, “Chào mừng tới Hogwarts.” Dumbledore không nhìn phía trước, cụ phải cam đoan mình đang là hiệu trưởng Hogwarts.
“Ngài Ma…Malfoy!” Nhưng lực chú ý của cụ nhanh chóng bị dời đi, tiếng hô của giáo sư McGonagall bên cạnh cắt ngang hết những ý thơ tình cảm trong lòng Dumbledore, theo bản năng cụ nhìn Lucius, người sau chỉ nghiêm túc nhìn chằm chằm Snape, không hề nhìn qua bên này.
Dumbledore nghĩ chốc lát phải hỏi xem giáo sư McGonagall đã xảy ra chuyện gì, nhưng cụ không cần nữa, vì khi cụ ngẩng đầu đã thấy cạnh Gellert có một người, mắt lam xám, mái tóc dài bạch kim, nếu không phải trên người hắn đang mặc một áo choàng kiểu cách Đức thì chỉ sợ 9/10 người đều sẽ cho rằng đó là gia chủ Malfoy – Lucius Malfoy.
“Vị này chính là…” Dumbledore ngơ ngẩn, giáo sư McGonagall cũng không nghĩ được gì, Moody bên cạnh thì mở to hai mắt nhìn, như thấy chuyện gì không thể tin được.
“Vị này chính là ngài Gellert Grindelwald,” Karkaroff cung kính giới thiệu, “Năm trước Bộ Pháp thuật nước Đức đã thẩm tra lại án của ngài Grindelwald, mọi người nhất trí cho rằng trừng phạt nhiều năm như vậy đã đủ rồi, vì thế ngài Grindelwald tới làm hiệu trưởng Durmstrang chúng tôi, các học trò của chúng tôi đều rất thích ngài ấy.”
Cũng không phải là không đúng, Gellert vừa xuất hiện, những phù thủy nhỏ Durmstrang hai mắt tỏa sáng, ngay cả Victor Krum làm ngôi sao Quidditch cũng sùng bái nhìn tới.
“Thật vui có thể gặp các vị ở nước Anh.” Gellert phất tay tùy ý, dù là quá khứ hay hiện tại, người có thể làm ông cúi chào thì không còn mấy người.
“Vị này chính là…” Moody khàn khàn nói.
Người phù thủy thành niên mở cửa nói chen, “Vị đó là bạn đời của chủ nhân tôi,” Tuy cuối cùng Gellert đồng ý De Boer đi theo, nhưng không được xưng hô là “chúa tể”, anh chỉ đến giúp đỡ chứ không phải gia tăng áp lực, “Abraxas Grindelwald.” De Boer nở nụ cười gian xảo, Merlin biết, vì có được cơ hội lần này mà các Thánh Đồ đã lên kế hoạch bao lâu, cuối cùng dựa vào sự ghi chép tốt đẹp, quan hệ với hoàng hậu và hoàng tử tương lai không tồi mới có được cơ hội này. Mục tiêu của Thánh Đồ rất rõ ràng, năm đó Dumbledore đã làm họ nghẹn khuất bao nhiêu thì giờ họ sẽ trả lại hết ngần ấy cho Dumbledore.
“Thật vui khi gặp mọi người.” (tiếng Đức) Abraxas cũng không đổi tên, chỉ là không nói tiếng Anh, lướt qua mọi người, chú và Lucius trao đổi một ánh mắt “lát nữa rồi nói”, chú xuất hiện một cách công khai như vậy đấy, mọi người có thể làm gì?
Tên Abraxas và vẻ ngoài chỉ thuộc về Malfoy thành công khiến mọi người khựng lại tại chỗ, nhất là Dumbledore, khác với Abraxas mái tóc dài bạch kim, vẻ ngoài đẹp đẽ, cộng thêm áo choàng khéo léo, cụ chưa từng thấy mình mặc áo chùng phù thủy ngôi sao cùng chòm râu được cài nơ bướm lại mất tự nhiên tới vậy, nhất là áo choàng vừa bị rách, như khiến cụ như trần truồng đứng trước mặt Gellert, đó là bạn đời của cậu ấy, lựa chọn của cậu ấy.
“Chào mừng các vị tới nước Anh.” Cuối cùng Lucius đi lên theo ý Snape, tuy cha mình xuất hiện gây chấn động nhưng dù sao cũng đang là phù thủy nước Anh chào đón phù thủy nước Đức, không thể để mất mặt được.
“Nếu không để ý thì trong lúc ở trường, chúng tôi muốn ở bên Slytherin.” Vẫn là tiếng Đức, nhưng mang giọng nói ngân nga không khác gì Lucius đã chứng minh rất nhiều vấn đề.
Dưới sánh trăng, hai người đẹp bạch kim tương tự, lễ nghi tương tự, giọng nói tương tự, cách biểu đạt tương tự đứng cạnh nhau, người nghe hiểu tiếng Đức cũng hiểu được quan hệ giữa hai người đó, dù là các động vật nhỏ không hiểu tiếng Đức cũng có được gợi ý từ vẻ tương tự kia.
“Draco… đó… đó là…” Lần đầu tiên Blaise không thèm quan tâm tới lễ nghi quý tộc.
“Blaise, tôi biết một Slytherin tiêu chuẩn là cậu sẽ tôn trọng sự riêng tư của bạn bè.” Giọng Draco không lớn không nhỏ, ít nhất những rắn nhỏ đứng bên cạnh cậu vểnh tai lên đều nghe hiểu.
Không phủ nhận thì là âm thầm thừa nhận, mọi rắn nhỏ bắt đầu suy nghĩ, xem ra các con cú mèo Hogwarts sẽ không được ngủ vào tối nay rồi.
“Vinh hạnh của Slytherin, xin mời.” Lucius xoay người vô cùng lịch lãm, dẫn Chúa tể Hắc ám đời trước và Abraxas đi vào lâu đài.
Nhìn gia chủ bạch kim hai đời, lần đầu tiên Dumbledore cảm thấy vô lực, ngay cả Gellert cũng không quay đầu lại, rốt cuộc, cụ còn có thể giữ lại gì đây?
Đối với cái này Draco cũng hơi bực mình, dựa vào cái gì anh không nói cũng không để ý tới em, mà mọi người lại đứng ở phía anh chứ?!
Snape và Lucius ở ngay trường cũng thấy Aquila và Draco bối rối, nhưng hai người coi như nói là làm, chỉ cần Aquila không vi phạm quy ước thì họ cũng không tham dự. Mà theo số tháng gia tăng, eo Snape bắt đầu thay đổi, để che dấu, Lucius không thể không sử dụng thần chú xem nhẹ, hơn nữa vì phòng ngừa Dumbledore nhìn ra mà cố gắng giảm số lần Snape xuất hiện trước mặt cụ ta.
Cũng may sắp tới Thi đấu Tam pháp thuật khiến phù thủy trắng tập trung phần lớn sự chú ý, còn lại thì phân đều cho Moody, bí mật của Snape và Lucius cứ thế được giấu kín.
Hôm nay, các giáo sư và học trò Hogwarts đều chỉnh trang đẹp đẽ, đứng ở ngoài lâu đài chờ đợi các vị khách đường xa.
“Merlin ơi, hôm nay lạnh thật đó.” Tháng mười nước Anh đã bắt đầu se lạnh cuối thu, nhất là các động vật nhỏ chỉ mặc một áo chùng mỏng manh để thể hiện phong độ tốt nhất của mình.
“Lucius.” Snape nhướn mày, sau khi được chồng mình đỡ thì nhìn thoáng qua Slytherin, người sau hiểu ý, ngay sau đó ếm một thần chú giữ ấm phạm vi lớn lên một đám rắn nhỏ đang chú ý dáng vẻ, sức mạnh và phạm vi chính xác khiến con ngươi Dumbledore co lại – gia chủ Malfoy, những năm gần đây pháp lực càng mạnh hơn.
Như được dẫn dắt, giáo sư McGonagall cùng hai chủ nhiệm khác ếm thần chú giữ ấm cho học trò nhà mình, chỉ chốc lát sau, mặt các động vật nhỏ hồng hào trở lại.
Ngay khi trời hơi xâm xẩm tối, trên bầu trời xuất hiện một chiếc xe ngựa màu xanh dương khổng lồ, dẫn đầu là một đám bạch kỳ mã nhỏ màu bạc, phía sau chúng là vô số ngựa bay. Bốn phía xe ngựa có treo chuông, theo di chuyển tiếng chuông “đinh đang” vang lên.
Các động vật nhỏ Hogwarts ồ lên, nhưng có mấy đứa nhỏ gia tộc lớn đều mang vẻ khinh bỉ – nhà giàu mới nổi, dùng ngựa bay để kéo xe? Hừ, thật sự là hành động của đám nhà giàu mới nổi.
Xe ngựa dừng lại ở bãi đất trống trước lâu đài, cửa xe mở ra, một quý bà cao chừng mười thước Anh bước xuống, làn da màu ô liu, đôi mắt màu đen, tóc búi phía sau, trên áo chùng đen vô số ngọc mắt mèo sáng lấp lánh.
“Bà Maxime thân mến, mừng bà tới Hogwarts.” Dumbledore không thể không đứng thẳng người mới có thể hôn lên mu bàn tay bà.
“Ưm, hiệu trưởng Dumbledore, thật xin lỗi chúng tôi tới hơi muộn, trên đường có chút sự cố.” Giọng bà Maxime hơi trầm trầm, nhưng khiến người nghe cảm thấy nhẹ nhàng.
“Xin… xin chào!” Hagrid đi lên, lúc này không ít người phát hiện hôm nay Hagrid mặc một bộ complet nhàu nhĩ, hơn nữa nhìn họ thì rõ ràng Hagrid cao hơn bà Maxime một chút.
Bà Maxime nhíu nhíu mày, vẫn lễ phép chào lại. Ngay lúc họ nói chuyện thì phù thủy nhỏ Beauxbatons bắt đầu xuống xe. Họ mặc áo chùng may bằng tơ mỏng, giữa ngực thêu huy hiệu hai cây đũa vàng gác chéo, mỗi cây phát ra ba ngôi sao.
“Chào mừng các trò.” Các giáo sư nói vậy, vì Beauxbatons khá nhiều nữ sinh, cuối cùng họ đứng cạnh Ravenclaw, khi mà người trong nhà này không nhiều không ít, có vẻ khá hiền lành.
Không đợi các động vật nhỏ nhìn ngắm xong xe ngựa Beauxbatons thì trong hồ Đen chợt xuất hiện một con thuyền rất lớn, chiếc thuyền màu bạc chậm rãi cập bờ, mép thuyền là một con ưng hai đầu rất to – đó là huy hiệu trường Pháp thuật Durmstrang.
Dumbledore tiến lên vài bước, cụ biết hiệu trưởng Durmstrang bây giờ là Igor Karkaroff, nếu tình báo của cụ không sai thì đây là một Tử thần Thực tử đã từng là Thánh Đồ, Thi đấu Tam Pháp thuật được tái tổ chức cũng do nước Đức đứng đầu. Nghĩ vậy, Dumbledore bước nhanh hơn, cụ muốn gặp Karkaroff này, xác nhận “tương lai đã biết” rốt cuộc có thay đổi hay không.
Có lẽ Dumbledore cách thuyền Durmstrang rất gần, có lẽ người mở cửa không khống chế được lực độ, “ầm”, khi mở ra thì cánh cửa đập vào mũi Dumbledore.
“Ôi, tôi xin lỗi!” Người mở cửa là một người đàn ông cao to, anh ta nói tiếng Anh đặc giọng Đức, “Thật sự xin lỗi.” Anh ta xoay người đỡ Dumbledore, chân như không để ý mà dẵm lên áo choàng người sau.
“Rẹt—!” Hiển nhiên dù có không muốn nhưng bị lôi kéo, khi người trong thuyền bước ra thấy hiệu trưởng râu bạc mắt kính bị lệch, trên áo choàng bị rách một lỗ to.
“Ôi, hiệu trưởng Dumbledore, thật vui vì gặp cụ.” Karkaroff có chòm râu dê nói như vậy, ông ta cố gắng điều chỉnh cảm xúc trên mặt, giờ ông đang đại diện cho hình tượng của Durmstrang, tuyệt đối không thể cười được.
“Ôi Merlin ơi, thời tiết nước Anh thật đúng là.” Dumbledore hơi xấu hổ, nhưng Karkaroff tới thu hút toàn bộ lực chú ý của cụ, xoay người, cụ như mời Karkaroff, quay lưng về phía cửa thuyền.
Đó là lý do vì sao khi cụ nghe thấy một giọng nói quen tận trong tâm khảm lại cứng người như vậy, là Gellert, là giọng của Gellert! Dù năm đó hai người tan rã trong buồn bã, nhưng Dumbledore vẫn không thể quên được Gellert. Giống như hai người cùng đọc lại một quyển sách, chỉ là Gellert đã lật qua còn Dumbledore thì chưa.
Trong nháy mắt đó, dưới đáy lòng Dumbledore có hy vọng xa vời, có phải Gellert đã thay đổi đến thăm mình hay không. Đáng tiếc, suy nghĩ của cụ bị tan vỡ bởi một người khác ngay sau đó, giọng nói của một người đàn ông kiểu cách quý tộc vang lên, “Thời tiết nước Anh chính là như vậy, anh cũng không phải không biết.” (tiếng Đức).
Hít sâu, nhắm mắt, xoay người, “Chào mừng tới Hogwarts.” Dumbledore không nhìn phía trước, cụ phải cam đoan mình đang là hiệu trưởng Hogwarts.
“Ngài Ma…Malfoy!” Nhưng lực chú ý của cụ nhanh chóng bị dời đi, tiếng hô của giáo sư McGonagall bên cạnh cắt ngang hết những ý thơ tình cảm trong lòng Dumbledore, theo bản năng cụ nhìn Lucius, người sau chỉ nghiêm túc nhìn chằm chằm Snape, không hề nhìn qua bên này.
Dumbledore nghĩ chốc lát phải hỏi xem giáo sư McGonagall đã xảy ra chuyện gì, nhưng cụ không cần nữa, vì khi cụ ngẩng đầu đã thấy cạnh Gellert có một người, mắt lam xám, mái tóc dài bạch kim, nếu không phải trên người hắn đang mặc một áo choàng kiểu cách Đức thì chỉ sợ 9/10 người đều sẽ cho rằng đó là gia chủ Malfoy – Lucius Malfoy.
“Vị này chính là…” Dumbledore ngơ ngẩn, giáo sư McGonagall cũng không nghĩ được gì, Moody bên cạnh thì mở to hai mắt nhìn, như thấy chuyện gì không thể tin được.
“Vị này chính là ngài Gellert Grindelwald,” Karkaroff cung kính giới thiệu, “Năm trước Bộ Pháp thuật nước Đức đã thẩm tra lại án của ngài Grindelwald, mọi người nhất trí cho rằng trừng phạt nhiều năm như vậy đã đủ rồi, vì thế ngài Grindelwald tới làm hiệu trưởng Durmstrang chúng tôi, các học trò của chúng tôi đều rất thích ngài ấy.”
Cũng không phải là không đúng, Gellert vừa xuất hiện, những phù thủy nhỏ Durmstrang hai mắt tỏa sáng, ngay cả Victor Krum làm ngôi sao Quidditch cũng sùng bái nhìn tới.
“Thật vui có thể gặp các vị ở nước Anh.” Gellert phất tay tùy ý, dù là quá khứ hay hiện tại, người có thể làm ông cúi chào thì không còn mấy người.
“Vị này chính là…” Moody khàn khàn nói.
Người phù thủy thành niên mở cửa nói chen, “Vị đó là bạn đời của chủ nhân tôi,” Tuy cuối cùng Gellert đồng ý De Boer đi theo, nhưng không được xưng hô là “chúa tể”, anh chỉ đến giúp đỡ chứ không phải gia tăng áp lực, “Abraxas Grindelwald.” De Boer nở nụ cười gian xảo, Merlin biết, vì có được cơ hội lần này mà các Thánh Đồ đã lên kế hoạch bao lâu, cuối cùng dựa vào sự ghi chép tốt đẹp, quan hệ với hoàng hậu và hoàng tử tương lai không tồi mới có được cơ hội này. Mục tiêu của Thánh Đồ rất rõ ràng, năm đó Dumbledore đã làm họ nghẹn khuất bao nhiêu thì giờ họ sẽ trả lại hết ngần ấy cho Dumbledore.
“Thật vui khi gặp mọi người.” (tiếng Đức) Abraxas cũng không đổi tên, chỉ là không nói tiếng Anh, lướt qua mọi người, chú và Lucius trao đổi một ánh mắt “lát nữa rồi nói”, chú xuất hiện một cách công khai như vậy đấy, mọi người có thể làm gì?
Tên Abraxas và vẻ ngoài chỉ thuộc về Malfoy thành công khiến mọi người khựng lại tại chỗ, nhất là Dumbledore, khác với Abraxas mái tóc dài bạch kim, vẻ ngoài đẹp đẽ, cộng thêm áo choàng khéo léo, cụ chưa từng thấy mình mặc áo chùng phù thủy ngôi sao cùng chòm râu được cài nơ bướm lại mất tự nhiên tới vậy, nhất là áo choàng vừa bị rách, như khiến cụ như trần truồng đứng trước mặt Gellert, đó là bạn đời của cậu ấy, lựa chọn của cậu ấy.
“Chào mừng các vị tới nước Anh.” Cuối cùng Lucius đi lên theo ý Snape, tuy cha mình xuất hiện gây chấn động nhưng dù sao cũng đang là phù thủy nước Anh chào đón phù thủy nước Đức, không thể để mất mặt được.
“Nếu không để ý thì trong lúc ở trường, chúng tôi muốn ở bên Slytherin.” Vẫn là tiếng Đức, nhưng mang giọng nói ngân nga không khác gì Lucius đã chứng minh rất nhiều vấn đề.
Dưới sánh trăng, hai người đẹp bạch kim tương tự, lễ nghi tương tự, giọng nói tương tự, cách biểu đạt tương tự đứng cạnh nhau, người nghe hiểu tiếng Đức cũng hiểu được quan hệ giữa hai người đó, dù là các động vật nhỏ không hiểu tiếng Đức cũng có được gợi ý từ vẻ tương tự kia.
“Draco… đó… đó là…” Lần đầu tiên Blaise không thèm quan tâm tới lễ nghi quý tộc.
“Blaise, tôi biết một Slytherin tiêu chuẩn là cậu sẽ tôn trọng sự riêng tư của bạn bè.” Giọng Draco không lớn không nhỏ, ít nhất những rắn nhỏ đứng bên cạnh cậu vểnh tai lên đều nghe hiểu.
Không phủ nhận thì là âm thầm thừa nhận, mọi rắn nhỏ bắt đầu suy nghĩ, xem ra các con cú mèo Hogwarts sẽ không được ngủ vào tối nay rồi.
“Vinh hạnh của Slytherin, xin mời.” Lucius xoay người vô cùng lịch lãm, dẫn Chúa tể Hắc ám đời trước và Abraxas đi vào lâu đài.
Nhìn gia chủ bạch kim hai đời, lần đầu tiên Dumbledore cảm thấy vô lực, ngay cả Gellert cũng không quay đầu lại, rốt cuộc, cụ còn có thể giữ lại gì đây?
Tác giả :
Mạch Tử Đóa