[Harry Potter] Harry Potter Chi Chuộc Tội
Quyển 1 - Chương 3: Khai giảng năm thứ ba – Lucius tò mò
Ngồi ở bàn ăn Slytherin, Snape tự giác ngồi ở vị trí cuối cùng, khác với không cam lòng ở đời trước, Snape càng may mắn với sắp xếp như vậy – trước khi xác định được tình trạng hiện tại, có thể có được không gian không bị người chú ý là một việc thật may mắn!
Lễ Phân loại năm nay không có gì khác biệt so với trí nhớ, Snape bình tĩnh nhìn thấy em trai Sirius, ‘anh hùng can đảm’ nhà Black hơi có vẻ ngượng ngùng tới dãy bàn Slytherin, bên kia, Lucius đã sớm chuẩn bị chỗ ngồi cho cậu bé vì cậu chủ nhỏ nhà Black.
Xem ra phần này không hề thay đổi, Snape rất hài lòng vì mình có được một tin tức, anh vừa tiếp tục nghe Mũ Phân Loại phân từng phù thủy nhỏ tới nơi thích hợp, vừa giả vờ không hề để ý quan sát dãy bàn giáo sư.
Đứng mũi chịu sào chính là Dumbledore với bộ râu được thắt nơ bướm, Merlin ơi, sao anh lại không biết thưởng thức quỷ dị của Dumbledore đã bắt đầu từ rất sớm nhỉ? Đối với bach phù thủy vĩ đại nhất, lãnh tụ Hội Phượng Hoàng, hiệu trưởng Hogwarts này, Snape có hơi oán hận.
Trên thực tế, Snape cũng không oán hận việc Dumbledore hoàn toàn lợi dụng mình, anh vĩnh viễn nhớ rõ khi mình đi cầu xin Dumbledore thì vị hiệu trưởng đáng kính này đã lạnh băng hỏi mình, “Anh có thể cho tôi cái gì?”
“Anything.” Đây là câu trả lời của anh khi đó, cho nên anh cũng không oán hận toàn bộ hành động của bạch phù thủy. Slytherin biết có cầu xin thì nhất định phải trả giá, ngươi tình ta nguyện có thể gọi là trao đổi đồng giá rồi.
Nhưng cái anh không thể tha thứ chính là Dumbledore thiên vị Gryffindor và phòng bị Slytherin, cuối cùng làm Slytherin không còn ai, có thể nói, tự tay Dumbledore hủy diệt đi nơi mình duy nhất coi là nhà. Càng không thể khiến người khác dễ dàng tha thứ chính là, sau khi anh trở thành hiệu trưởng anh mới phát hiện được quyền hạn của hiệu trưởng lớn bao nhiêu, bức ảnh, hồn ma, sinh vật trong Rừng Cấm, gần như đều nghe theo lời hiệu trưởng ở mức độ nhất định. Dưới tình huống như thế, còn không hiểu được năm đó trò đùa làm mình suýt chết căn bản là Dumbledore nhân nhượng tên chết tiệt Potter ngu ngốc kia.
Đời trước khi mình biết được mọi thứ này thì đã muộn, Potter đã chết, bạch phù thủy cũng hiến thân vì chính nghĩa của cụ ta, cũng có Chúa tể Hắc ám ở bên ngoài như hổ rình mồi, Snape căn bản không có sức đi so đo nữa. Nhưng người định không bằng trời định, Merlin để anh trở về quá khứ, Slytherin cho tới bây giờ đều mang thù, Snape nhìn chằm chằm chén đĩa của mình, cả đời này đừng nghĩ tôi sẽ đưa ra mọi thứ của mình cho cụ nữa, chẳng qua chỉ là mê hoặc lòng người mà thôi. Snape lại nghĩ tới lời nói cuối cùng của con đỡ đầu đời trước, hừ, anh cố gắng xóa bỏ giới tuyến vì khinh miệt mà thay đổi, thắng lợi cuối cùng chính là thuộc về Slytherin, vì thắng lợi cuối cùng chúng ta sẽ kiên nhẫn.
Sau khi kết thúc bữa tối, dưới sự hướng dẫn của Lucius thì Slytherin nối đuôi nhau vào phòng sinh hoạt chung, Lucius năm nay năm thứ năm, chính thức trở thành Huynh Trưởng Slytherin.
“Tôi nghĩ, tôi cũng không cần nói quá nhiều, có thể vào Slytherin chứng tỏ các bạn hiểu được cái gì nên làm cái gì không nên làm.” Snape còn chưa quá quen với giọng điệu trẻ tuổi của Lucius, nhưng nhìn ánh mắt không hề che dấu mê luyến của học trò năm nhất hung hăng phỉ nhổ trong lòng một câu ‘công trắng chuyên phát hormone chung quanh’.
“Tôi, Huynh Trưởng Slytherin, cũng không muốn trừ điểm bất cứ Slytherin nào. Lấy vinh quang Slytherin làm vinh quang, hy vọng các bạn học được cẩn thận, không được giống với những con sư tử ngu xuẩn không đầu óc duỗi móng vuốt của mình tới mọi chỗ. Nhớ kỹ, các bạn là Slytherin.” Cuối cùng giọng của Lucius nghiêm túc dần, nhóm rắn nhỏ năm nhất cũng thay đổi vẻ mặt mình theo giọng điệu của Lucius.
Snape hừ một tiếng, là bạn tốt của con công chỉ biết ba hoa chích chòe này mười mấy năm, sao anh lại không biết Lucius sau lưng nói ra những điều này là mỗi một ngày đuổi theo mình đòi ‘Dược dung mạo’, ‘Dược vinh quang’, ‘Dược mượt tóc’… Merlin ơi, có đôi khi anh cũng nghi ngờ nếu mình tiết kiệm hoàn toàn thời gian điều chế mấy thứ này thành Thuốc Bả Sói nói không chừng có thể trị tận gốc nọc độc của sói cũng nên!
Lucius chuẩn xác bắt được biểu tình trên mặt Snape, y có chút nghiền ngẫm co khóe miệng, không ngoài dự đoán nghe được vài tiếng thở to ở phía dưới.
Snape kia học kỳ trước vẫn là ‘sỉ nhục của Slytherin’, chỉ có độc dược thì lại khác. Nói thế nào nhỉ, trước kia mình chỉ gọi là quen cậu ta thôi, không xung đột với bậc thầy độc dược tương lai là lựa chọn đương nhiên, nhưng khi đó Lucius cũng không cho rằng mình có cần tiếp xúc với tên máu lai này hay không, nhất là khi y thấy tia sáng trong mắt Snape trộm nhìn con bé Máu Bùn Gryffindor kia. Một Slytherin không rõ tình cảnh của mình không phải là một Slytherin đủ tư cách! Càng miễn bàn tới hai năm liên tiếp Snape mâu thuẫn với bốn người Gryffindor, rõ ràng có năng lực tiên phát chế nhân đúng không, lại vì Máu Bùn kia mà kiêng kị ra tay.
Hiện tại thì sao? Trước kia là một Slytherin ngoài lớp độc dược thì gần như bị người ta xem nhẹ, hiện tại từ trên xuống dưới đều tràn ngập cảm giác tồn tại. Nhìn kỹ, không thấy trong một kỳ nghỉ hè Snape như cao hơn một ít, thịt trên mặt cũng thiếu, khiến cho cái mũi vốn không dễ dàng bị xem nhẹ có vẻ rất thẳng.
Tuy cậu ta đã cố gắng làm mình không bị chú ý, nhưng người giống như Lucius vẫn luôn chú ý cậu ta có thể dễ dáng cảm thấy anh thay đổi.
Rốt cuộc trên người cậu ta đã xảy ra chuyện gì? Lucius phát hiện lòng tò mò của mình không ngừng toát ra. Ý nghĩ vốn tưởng rằng sau khi trở thành Huynh Trưởng mình cũng chỉ có thể thấy không thú vị khi gánh vác một loạt trách nhiệm chăm sóc học trò mới lập tức thay đổi, có lẽ tìm hiểu được bí mật của tên máu lai kia là một thử thách không tồi?
Snape hoàn toàn không biết mình đã bị Lucius theo dõi, bạn tốt duy nhất ở đời trước, đối tượng mình áy náy nhất khi mất đi, hơn nữa con y lại là con đỡ đầu duy nhất và một nửa học trò độc dược của mình, dù Snape biết đây không phải là kiếp trước, nhưng một phần sự thật trước đó chứng minh hiện nay ngoài anh thì dường như tất cả mọi người đều không có gì thay đổi.
Dưới tình huống như thế, Snape không hề khắc chế lộ qua vẻ mặt theo thói quen đối với Lucius, càng không ngờ chỉ một vẻ mặt đó thành công gợi lên lòng hiếu kỳ của Lucius.
Về phần khí thế, Merlin cũng không phải vạn năng. Kiếp sống mười mấy năm giáo sư độc dược cùng danh hiệu ‘bậc thầy độc dược vĩ đại nhất thế kỷ’ không phải nói không, có được năng lực hô mưa gọi gió trong một lĩnh vực đã sớm khiến anh cực kỳ tự tin với năng lực của mình. Dưới tình thế đó thì hoàn toàn không giống một cậu học trò nhỏ năm hai khát vọng được khẳng định chân chính năm thứ hai trước kia, khát vọng chứng minh bản thân. Mặc dù anh vẫn cố gắng đè nén nhưng vẫn có chút khác biệt so với trước.
Rốt cuộc, phát biểu của Huynh Trưởng chấm dứt, lưu lại lời nói ‘ba ngày sau quyết định thủ tịch năm nhất’, Lucius thanh thản ra ngoài.
Trở lại phòng ngủ Snape thở thật dài, nên may mắn Slytherin bài xích mình sao? Kiếp trước mình ở trong một phòng đơn hẻo lánh thành công cho mình một nơi tương đối an toàn.
Snape mở hành lý của mình ra, dù mình đang nằm trên giường – trước khi mình trở thành chủ nhiệm Slytherin, ký túc xá Slytherin quả nhiên vẫn thật tốt, thảo nào năm đó mình thực hành chính sách tự mình ra tay làm nhóm rắn lười biếng kia khóc kêu trời.
Chẳng qua bây giờ mình cảm tạ bố trí như vậy, sau khi bắt đầu hợp tác với Lucius thì liền trải qua cuộc sống thoải mái. Snape trở lại trước khi giải phóng còn chưa quá quen. Ký túc xá thật sự rất đơn sơ chính mình lại không dám sử dụng thần chú biến hình xung quanh, ai biết lão ong mật đa nghi kia có thể thấy trình độ thần chú trên diện rộng của mình mà đề cao nghi kỵ hay không, anh cũng không muốn tự dâng mình lên tay bạch phù thủy đâu.
Snape xoay người, nhăn chặt mày, tư liệu vẫn không đủ, không thể phán đoán được thái độ mình nên tỏ ra. Anh nghĩ lại vài người hiện tại mình tiếp xúc, Lily, Potter, Sirius, và cả Lucius, tất cả mọi người không thay đổi, có thay đổi chỉ là bản thân anh.
Lễ Phân loại năm nay không có gì khác biệt so với trí nhớ, Snape bình tĩnh nhìn thấy em trai Sirius, ‘anh hùng can đảm’ nhà Black hơi có vẻ ngượng ngùng tới dãy bàn Slytherin, bên kia, Lucius đã sớm chuẩn bị chỗ ngồi cho cậu bé vì cậu chủ nhỏ nhà Black.
Xem ra phần này không hề thay đổi, Snape rất hài lòng vì mình có được một tin tức, anh vừa tiếp tục nghe Mũ Phân Loại phân từng phù thủy nhỏ tới nơi thích hợp, vừa giả vờ không hề để ý quan sát dãy bàn giáo sư.
Đứng mũi chịu sào chính là Dumbledore với bộ râu được thắt nơ bướm, Merlin ơi, sao anh lại không biết thưởng thức quỷ dị của Dumbledore đã bắt đầu từ rất sớm nhỉ? Đối với bach phù thủy vĩ đại nhất, lãnh tụ Hội Phượng Hoàng, hiệu trưởng Hogwarts này, Snape có hơi oán hận.
Trên thực tế, Snape cũng không oán hận việc Dumbledore hoàn toàn lợi dụng mình, anh vĩnh viễn nhớ rõ khi mình đi cầu xin Dumbledore thì vị hiệu trưởng đáng kính này đã lạnh băng hỏi mình, “Anh có thể cho tôi cái gì?”
“Anything.” Đây là câu trả lời của anh khi đó, cho nên anh cũng không oán hận toàn bộ hành động của bạch phù thủy. Slytherin biết có cầu xin thì nhất định phải trả giá, ngươi tình ta nguyện có thể gọi là trao đổi đồng giá rồi.
Nhưng cái anh không thể tha thứ chính là Dumbledore thiên vị Gryffindor và phòng bị Slytherin, cuối cùng làm Slytherin không còn ai, có thể nói, tự tay Dumbledore hủy diệt đi nơi mình duy nhất coi là nhà. Càng không thể khiến người khác dễ dàng tha thứ chính là, sau khi anh trở thành hiệu trưởng anh mới phát hiện được quyền hạn của hiệu trưởng lớn bao nhiêu, bức ảnh, hồn ma, sinh vật trong Rừng Cấm, gần như đều nghe theo lời hiệu trưởng ở mức độ nhất định. Dưới tình huống như thế, còn không hiểu được năm đó trò đùa làm mình suýt chết căn bản là Dumbledore nhân nhượng tên chết tiệt Potter ngu ngốc kia.
Đời trước khi mình biết được mọi thứ này thì đã muộn, Potter đã chết, bạch phù thủy cũng hiến thân vì chính nghĩa của cụ ta, cũng có Chúa tể Hắc ám ở bên ngoài như hổ rình mồi, Snape căn bản không có sức đi so đo nữa. Nhưng người định không bằng trời định, Merlin để anh trở về quá khứ, Slytherin cho tới bây giờ đều mang thù, Snape nhìn chằm chằm chén đĩa của mình, cả đời này đừng nghĩ tôi sẽ đưa ra mọi thứ của mình cho cụ nữa, chẳng qua chỉ là mê hoặc lòng người mà thôi. Snape lại nghĩ tới lời nói cuối cùng của con đỡ đầu đời trước, hừ, anh cố gắng xóa bỏ giới tuyến vì khinh miệt mà thay đổi, thắng lợi cuối cùng chính là thuộc về Slytherin, vì thắng lợi cuối cùng chúng ta sẽ kiên nhẫn.
Sau khi kết thúc bữa tối, dưới sự hướng dẫn của Lucius thì Slytherin nối đuôi nhau vào phòng sinh hoạt chung, Lucius năm nay năm thứ năm, chính thức trở thành Huynh Trưởng Slytherin.
“Tôi nghĩ, tôi cũng không cần nói quá nhiều, có thể vào Slytherin chứng tỏ các bạn hiểu được cái gì nên làm cái gì không nên làm.” Snape còn chưa quá quen với giọng điệu trẻ tuổi của Lucius, nhưng nhìn ánh mắt không hề che dấu mê luyến của học trò năm nhất hung hăng phỉ nhổ trong lòng một câu ‘công trắng chuyên phát hormone chung quanh’.
“Tôi, Huynh Trưởng Slytherin, cũng không muốn trừ điểm bất cứ Slytherin nào. Lấy vinh quang Slytherin làm vinh quang, hy vọng các bạn học được cẩn thận, không được giống với những con sư tử ngu xuẩn không đầu óc duỗi móng vuốt của mình tới mọi chỗ. Nhớ kỹ, các bạn là Slytherin.” Cuối cùng giọng của Lucius nghiêm túc dần, nhóm rắn nhỏ năm nhất cũng thay đổi vẻ mặt mình theo giọng điệu của Lucius.
Snape hừ một tiếng, là bạn tốt của con công chỉ biết ba hoa chích chòe này mười mấy năm, sao anh lại không biết Lucius sau lưng nói ra những điều này là mỗi một ngày đuổi theo mình đòi ‘Dược dung mạo’, ‘Dược vinh quang’, ‘Dược mượt tóc’… Merlin ơi, có đôi khi anh cũng nghi ngờ nếu mình tiết kiệm hoàn toàn thời gian điều chế mấy thứ này thành Thuốc Bả Sói nói không chừng có thể trị tận gốc nọc độc của sói cũng nên!
Lucius chuẩn xác bắt được biểu tình trên mặt Snape, y có chút nghiền ngẫm co khóe miệng, không ngoài dự đoán nghe được vài tiếng thở to ở phía dưới.
Snape kia học kỳ trước vẫn là ‘sỉ nhục của Slytherin’, chỉ có độc dược thì lại khác. Nói thế nào nhỉ, trước kia mình chỉ gọi là quen cậu ta thôi, không xung đột với bậc thầy độc dược tương lai là lựa chọn đương nhiên, nhưng khi đó Lucius cũng không cho rằng mình có cần tiếp xúc với tên máu lai này hay không, nhất là khi y thấy tia sáng trong mắt Snape trộm nhìn con bé Máu Bùn Gryffindor kia. Một Slytherin không rõ tình cảnh của mình không phải là một Slytherin đủ tư cách! Càng miễn bàn tới hai năm liên tiếp Snape mâu thuẫn với bốn người Gryffindor, rõ ràng có năng lực tiên phát chế nhân đúng không, lại vì Máu Bùn kia mà kiêng kị ra tay.
Hiện tại thì sao? Trước kia là một Slytherin ngoài lớp độc dược thì gần như bị người ta xem nhẹ, hiện tại từ trên xuống dưới đều tràn ngập cảm giác tồn tại. Nhìn kỹ, không thấy trong một kỳ nghỉ hè Snape như cao hơn một ít, thịt trên mặt cũng thiếu, khiến cho cái mũi vốn không dễ dàng bị xem nhẹ có vẻ rất thẳng.
Tuy cậu ta đã cố gắng làm mình không bị chú ý, nhưng người giống như Lucius vẫn luôn chú ý cậu ta có thể dễ dáng cảm thấy anh thay đổi.
Rốt cuộc trên người cậu ta đã xảy ra chuyện gì? Lucius phát hiện lòng tò mò của mình không ngừng toát ra. Ý nghĩ vốn tưởng rằng sau khi trở thành Huynh Trưởng mình cũng chỉ có thể thấy không thú vị khi gánh vác một loạt trách nhiệm chăm sóc học trò mới lập tức thay đổi, có lẽ tìm hiểu được bí mật của tên máu lai kia là một thử thách không tồi?
Snape hoàn toàn không biết mình đã bị Lucius theo dõi, bạn tốt duy nhất ở đời trước, đối tượng mình áy náy nhất khi mất đi, hơn nữa con y lại là con đỡ đầu duy nhất và một nửa học trò độc dược của mình, dù Snape biết đây không phải là kiếp trước, nhưng một phần sự thật trước đó chứng minh hiện nay ngoài anh thì dường như tất cả mọi người đều không có gì thay đổi.
Dưới tình huống như thế, Snape không hề khắc chế lộ qua vẻ mặt theo thói quen đối với Lucius, càng không ngờ chỉ một vẻ mặt đó thành công gợi lên lòng hiếu kỳ của Lucius.
Về phần khí thế, Merlin cũng không phải vạn năng. Kiếp sống mười mấy năm giáo sư độc dược cùng danh hiệu ‘bậc thầy độc dược vĩ đại nhất thế kỷ’ không phải nói không, có được năng lực hô mưa gọi gió trong một lĩnh vực đã sớm khiến anh cực kỳ tự tin với năng lực của mình. Dưới tình thế đó thì hoàn toàn không giống một cậu học trò nhỏ năm hai khát vọng được khẳng định chân chính năm thứ hai trước kia, khát vọng chứng minh bản thân. Mặc dù anh vẫn cố gắng đè nén nhưng vẫn có chút khác biệt so với trước.
Rốt cuộc, phát biểu của Huynh Trưởng chấm dứt, lưu lại lời nói ‘ba ngày sau quyết định thủ tịch năm nhất’, Lucius thanh thản ra ngoài.
Trở lại phòng ngủ Snape thở thật dài, nên may mắn Slytherin bài xích mình sao? Kiếp trước mình ở trong một phòng đơn hẻo lánh thành công cho mình một nơi tương đối an toàn.
Snape mở hành lý của mình ra, dù mình đang nằm trên giường – trước khi mình trở thành chủ nhiệm Slytherin, ký túc xá Slytherin quả nhiên vẫn thật tốt, thảo nào năm đó mình thực hành chính sách tự mình ra tay làm nhóm rắn lười biếng kia khóc kêu trời.
Chẳng qua bây giờ mình cảm tạ bố trí như vậy, sau khi bắt đầu hợp tác với Lucius thì liền trải qua cuộc sống thoải mái. Snape trở lại trước khi giải phóng còn chưa quá quen. Ký túc xá thật sự rất đơn sơ chính mình lại không dám sử dụng thần chú biến hình xung quanh, ai biết lão ong mật đa nghi kia có thể thấy trình độ thần chú trên diện rộng của mình mà đề cao nghi kỵ hay không, anh cũng không muốn tự dâng mình lên tay bạch phù thủy đâu.
Snape xoay người, nhăn chặt mày, tư liệu vẫn không đủ, không thể phán đoán được thái độ mình nên tỏ ra. Anh nghĩ lại vài người hiện tại mình tiếp xúc, Lily, Potter, Sirius, và cả Lucius, tất cả mọi người không thay đổi, có thay đổi chỉ là bản thân anh.
Tác giả :
Mạch Tử Đóa