[HP Đồng Nhân] Hero
Chương 15: Gặp mặt
Lupin ở lại đến xế chiều hôm đó, ba người bọn họ đi Hẻm Xéo mua đồ ăn. Dưới sự đề nghị của Harry, Sirius và Remus mua thêm rất nhiều áo choàng, còn mua cả trường bào mặc vào cho buổi lễ hay những dịp quan trọng. Sirius là người thừa kế duy nhất của gia tộc Black không lâu nữa sẽ phải tiếp nhận tất cả công việc của gia tộc, tin rằng tin tức này rất nhanh sẽ truyền ra trong giới quý tộc, tới lúc đó, bất kể Sirius có nguyện ý hay không, chú cũng phải tham dự vài cuộc giao tiếp tất yếu. Harry hỏi chú ấy có bằng lòng làm như vậy hay không, Sirius chỉ cười vỗ vỗ đầu Harry, không nói gì. Harry cũng không nói nữa, hiểu rằng qua nhiều năm như vậy, Sirius đã thay đổi rất nhiều, một Gryffindor năm đó luôn một lòng hướng tới tự do đã trưởng thành rồi, chú đã hiểu phải đối mặt rất nhiều áp lực. Đối với sự thay đổi như vậy, Harry vừa vui mừng lại vừa đau lòng. Tuy nhiên, chung quy chuyện này cũng tốt, ít nhất như vậy, Sirius có thể sống càng lâu, huống hồ lại có Remus cẩn thận bên cạnh trợ giúp, chú ấy sẽ không quá khó khăn.
Dường như muốn bù lại mười năm đã qua, Sirius nhất định phải mua thật nhiều đồ chơi cho Harry, điều này khiến Harry rối rắm không thôi.
“Sirius, chú nhất định phải mua đồ cho con à?” Harry ôm trán.
Cha đỡ đầu đại nhân cương quyết gật đầu.
“Nếu thế, chú đưa tiền cho con, con sẽ tự mình đi mua đồ, chúng ta sẽ gặp lại ở tiệm kem Florean Fortescue nha.”
Một giờ sau, khi Sirius nhìn thấy con đỡ đầu nhà mình ôm về một đống sách vở đủ loại và Dược liệu đi kèm, thìa kem ngậm trong miệng liền rớt xuống đất.
“Harry…”
“Dạ?”
“Nói sao nhỉ? Con thật không hổ là một Ravenclaw…”
Harry chỉ cười trừ không đáp. Cậu mua sách và Dược liệu như thế này cũng là vì Remus a, hồi nãy cậu đào vét khắp tiệm sách ở Hẻm Xéo với Hẻm Knockturn, mua tất cả các sách có liên quan thuốc bả sói, sau đó thì đến tiệm thuốc mua thật nhiều Dược liệu, cậu dự định lúc trở về trường sẽ cẩn thận nghiên cứu một chút cách pha chế thuốc bả sói này.
Harry, Sirius, Remus ba người ngồi ở cái bàn gỗ ngoài trời của tiệm kem Florean hưởng thụ món điểm tâm hương ngọt ngon miệng cùng ánh nắng chiều ấm áp trong chốc lát, không khí ấm áp an bình.
Có lẽ do bản năng mẫn cảm của người sói, Remus như nhận ra Harry đang có chuyện khó nói, dường như cậu bé tóc đen này đang phải chịu một áp lực rất lớn đè ép, giữa đôi chân mày dường như ẩn giấu sự thê lương không thể nói lên lời. Remus khẽ nhíu mày, sự nghi hoặc hiện lên trong đôi mắt nâu ấm áp. Có lẽ vì bản thân là một đứa bé mồ côi lẻ loi, vừa rồi khi Harry đi mua đồ, Sirius đã kể cho mình cuộc sống thơ ấu không chút dễ chịu của Harry khi ở nhà dì dượng. Remus miễn cưỡng coi đó là một lý do chính đáng, chú thầm quyết tâm rằng mình nhất định phải cùng Sirius chăm lo cho đứa nhỏ khiến người khác lo lắng này
Khi ba người về đến nhà, Kreacher đã đứng cạnh cửa chờ, giúp đỡ ba vị chủ nhân cầm lấy thứ đã mua, cung kính nói: “Cậu chủ, vừa rồi có một con cú đưa tới một phong thơ. Kreacher đã mang thư để vào thư phòng.” Nói xong, Kreacher khom người lui ra.
Sirius nghi hoặc đi đến thư phòng, Harry cùng Remus cũng đi theo. Khi đi ngang qua bức họa của mẹ Sirius, Harry chú ý thấy chú hơi dừng một chút. Harry từ tầm mắt Sirius hướng lên nhìn, kinh ngạc phát hiện Walburga Black không biết từ khi nào đã rời khỏi bức họa, chỉ còn lại tấm màn che màu xanh lục cùng một chiếc ghế dựa đẹp đẽ tịch mịch ở lại nơi đó.
Sirius chỉ hơi dừng lại trong giây lát, liền tiếp tục hướng đến thư phòng, nhưng là bước đi cũng hơn cứng ngắc một chút. Có lẽ vị phu nhân kia không biết phải đối mặt với con mình như thế nào, thật sự là một người mẹ không được tự nhiên mà, Harry cảm thán.
Đi vào thư phòng, trên chiếc bàn gỗ lim thật lớn có đặt một phong thư có màu Champagne. Trên thư có ghi “Narcissa Black Malfoy, Phủ Malfoy”, Sirius khiêu mi, mở phong thư ra, bên trong lộ ra giấy viết thư cũng hoa lệ tương tự.
Sau khi Sirius đọc xong, xoay người nói với Harry và Remus: “Ngày mai chị họ Cissy sẽ đến, hình như là bàn về sản nghiệp gia tộc Black.”
Harry kỳ quái hỏi: “Nói như vậy, mười năm nay, công việc của gia tộc Black đều do bà ấy xử lý?”
Sirius gật gật đầu, nói vẻ phức tạp: “Mười năm nay, gia tộc Black còn sống trong giới Pháp thuật cũng chỉ còn có chị ấy. Chị Andromeda gả cho một phù thủy mang dòng máu lai, đã bị xoá tên; mà Regulus mất tích, Bellatrix ở Azkaban, cho nên sản nghiệp của bọn họ đều giao cho chị Narcissa. Những năm gần đây, cũng vất vả cho chị ấy.”
Harry nghe được cái tên Bellatrix, ánh mắt chợt lóe, trong lòng có suy tính. Xem ra đã đến lúc mượn sức nhà Malfoy.
Ngày hôm sau, Narcissa cùng Lucius Malfoy đi tới nhà tổ Black. Hai chị em vừa thấy mặt, liền ôm lấy nhau, mâu thuẫn lẫn hiểu lầm từ lúc tới trường kéo dài qua mười mấy năm nay đều tan thành mây khói.
Narcissa kích động nói: “Sirius, em không có việc gì thật sự tốt quá.” Bà nhìn gương mặt gầy yếu của em họ, đôi mắt màu lam xinh đẹp rơi lệ trong suốt.
Sirius có chút ngượng ngùng, chú sờ sờ mũi, gãi gãi đầu, nhưng vẫn ôm chặt chị họ của mình.
Hai người kia liền không nhìn ba người nam nhân khác đang đứng tại đây. Harry nhìn nhìn Remus, hiểu được thân phận của chú có chút khó nói, không thích hợp đứng ra. Vì thế, Harry hắng giọng một cái, vươn tay với Lucius Malfoy bị vợ mình gạt qua một bên: “Ngày lành, bác Malfoy, cháu là Harry Potter, thường nghe Draco nhắc tới bác, hôm nay mới được thấy mặt quả thực như lời cậu ấy nói, là điển hình của các quý tộc cao quý.”
Lucius Malfoy nhìn Harry, đôi mắt màu xám xanh hiện lên một tia xem kỹ, đây là người bạn Kẻ Được Chọn mà Draco nhắc tới trong thư a, một Ravenclaw… Ông soi mói quan sát thiếu niên tinh tế cử chỉ tao nhã trước mặt này, loạn mà không sợ hãi, lễ nghi khéo léo, trấn định hào phóng, không tồi, ngoài dự liệu của ông, thằng nhỏ này có tư cách làm bạn của tiểu long. Nhưng mà, thân phận của nó rất mẫn cảm, liên quan đến chuyện của ‘vị kia’, phải cần cẩn thận xem xét. Lucius thận trọng bắt tay với Harry, dùng ngữ điệu quý tộc đáp lại lời chào của Harry.
“Harry Potter, nghe danh cậu đã lâu, nay được gặp mặt thật vinh hạnh biết nhường nào.” tiếng nói trầm trầm êm ái từ tốn vang lên.
Lucius Malfoy xoay người giơ tay ra cho Remus, “Remus Lupin, ngày lành.”
Remus hơi khiêu mi, cũng bắt tay với ông ta, “Ngày lành.”
Hai chị em mải mê ôn chuyện cuối cùng cũng tách ra. Narcissa rút ra khăn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt, sau đó khéo léo bắt tay với Remus, quay đầu nói với Harry: “Chào cháu, Potter, Draco nhà chúng tôi vẫn thường nhắc đến cháu với tôi.”
Harry mỉm cười nói: “Cháu chào cô, cô cứ gọi cháu là Harry được rồi. Draco vẫn hay khoe với cháu rằng, mẹ cậu ấy là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên đời này.”
Một lúc lâu sau, cũng chỉ có Sirius không bắt tay với Lucius.
Harry nhìn về phía Sirius, trừng mắt nhìn.
Sirius bắt được tín hiệu, đi đến trước mặt Lucius, “Đã lâu không gặp, Lucius.” Tuy rằng nhà Malfoy về phe với Voldemort, nhưng Sirius hiểu được, lấy tôn chỉ nhà Malfoy, lòng trung thành của bọn họ đối với Voldemort không nhiều như những Tử Thần Thực Tử khác, nói thí dụ như một người chị họ khác của mình, Bellatrix. Chỉ cần Voldemort không cho nhà Malfoy ích lợi, lòng trung thành của bọn họ cũng sẽ biến mất rất nhanh.
Sau một hồi hàn quyên, vài người đi vào phòng khách ngồi xuống, Kreacher vội vã bưng trà bánh lên.
Nghe Narcissa liệt kê sản nghiệp lớn nhỏ của nhà Black, Harry lập tức đưa ra kết luận. Về cái cúp được Bellatrix bỏ vào Gringotts kia, chỉ cần trên đời còn người có huyết thống gia tộc Black thì có thể tiếp quản. Mà trên thế giới này, ngoại trừ chính bản thân Bellatrix đang ở Azkaban và Andromeda đã bị xoá tên, cũng chỉ có Narcissa và Sirius. Nói như vậy, chuyện đã trở nên đơn giản đi nhiều. Thế nhưng, cần phải đạt được sự tín nhiệm của nhà Malfoy nữa, về chuyện này, không còn nghi ngờ gì nữa, Draco chính là điểm bắt đầu dễ dàng nhất.
Không vội, cứ tiến hành từ từ, từng bước một thì sẽ thành công thôi. Harry nhanh chóng vạc ra kế hoạch trong đầu, trên mặt lại không hiển lộ chút nào. Cậu vẫn mỉm cười nhẹ nhàng như thế, kiên nhẫn nghe Narcissa cùng cha đỡ đầu nhà mình và Remus nói chuyện.
Harry Potter này không đơn giản. Lucius vừa âm thầm quan sát thiếu niên cẩn trọng kia, vừa đưa ra phán đoán.
Đã qua một buổi cuối tuần tốt đẹp, vào ban đêm Harry quyết định trở về trường học, tuy Sirius và Remus có chút lưu luyến, nhưng vẫn hiểu không thể chậm trễ việc học tập của Harry. Harry đem chiếc tủ biến mất đặt trong phòng ngủ của mình ở số 12 Quảng trường Grimmauld, nói cho bọn họ biết chỉ cần mình có thời gian rảnh sẽ trở lại, như vậy mới làm cho hai đại nam nhân thoáng thoải mái.
Trở lại ký túc xá, chuyện thứ nhất Harry phải làm chính là đem mặt dây chuyền Trường Sinh Linh Giá đã bị tiêu hủy khóa vào trong ngăn tủ. Sau khi xác định vương miện vẫn còn, Harry ôm nguyên liệu Độc Dược và sách vở đi đến Phòng Cần Thiết.
Thuốc bả sói a… Cái que khuấy của Merlin a, phù hộ cậu có thể điều chế ra đi. Tuy rằng Harry cho rằng khả năng mình có thể chế ra loại thuốc trên thị trường không có bán này là cực kỳ bé nhỏ. Nhưng là… Ai, vẫn làm thử xem a.
Harry đau đầu suy nghĩ.
Không được. nanh vũ lôi trùng dập nát không cẩn thận. Làm lại.
Không được. nguyệt thảo bỏ vào chậm quá. Làm lại!
Không được. Quấy không đều! Làm lại!
Không được! Lửa chưa đủ độ! Làm lại!
Không được! Làm lại!!
Vẫn không đúng!!
Harry buồn bực muốn đập đầu vào tường, gào khóc, thiên phú Độc Dược của cậu quả nhiên không đủ sao?
Mắt thấy thời gian đã hơn ba giờ sáng, Harry chỉ đành thu thập xong mọi thứ, đi khỏi Phòng Cần Thiết.
Lê bước chân xuống cầu thang, thể xác và tinh thần của Harry đều mệt mỏi, lo âu tự hỏi làm sao mới có thể điều chế thành công thuốc bả sói. Trong chốc lát có chút ngơ ngác, thẳng đến ——
“Potter! Đã trễ thế này còn lang thang trên hành lang, Ravenclaw trừ mười điểm!” Một tiếng nói trầm thấp quen thuộc cắt đứt sự yên lặng của màn đêm.
Harry mơ mơ màng màng ngẩng đầu, nhìn thấy Xà vương đại nhân cau mày đứng trước cầu thang, âm trầm phẫn nộ trừng mắt nhìn cậu.
Sau khi ngẫm lại, Harry cũng không biết dũng khí của mình khi đó ở đâu ra, cậu ngơ ngác nhìn lão dơi già khổng lồ khó chịu trước mặt, mở miệng: “Giáo sư Snape, thầy có thể dạy con điều chế thuốc bả sói không?”
Dường như muốn bù lại mười năm đã qua, Sirius nhất định phải mua thật nhiều đồ chơi cho Harry, điều này khiến Harry rối rắm không thôi.
“Sirius, chú nhất định phải mua đồ cho con à?” Harry ôm trán.
Cha đỡ đầu đại nhân cương quyết gật đầu.
“Nếu thế, chú đưa tiền cho con, con sẽ tự mình đi mua đồ, chúng ta sẽ gặp lại ở tiệm kem Florean Fortescue nha.”
Một giờ sau, khi Sirius nhìn thấy con đỡ đầu nhà mình ôm về một đống sách vở đủ loại và Dược liệu đi kèm, thìa kem ngậm trong miệng liền rớt xuống đất.
“Harry…”
“Dạ?”
“Nói sao nhỉ? Con thật không hổ là một Ravenclaw…”
Harry chỉ cười trừ không đáp. Cậu mua sách và Dược liệu như thế này cũng là vì Remus a, hồi nãy cậu đào vét khắp tiệm sách ở Hẻm Xéo với Hẻm Knockturn, mua tất cả các sách có liên quan thuốc bả sói, sau đó thì đến tiệm thuốc mua thật nhiều Dược liệu, cậu dự định lúc trở về trường sẽ cẩn thận nghiên cứu một chút cách pha chế thuốc bả sói này.
Harry, Sirius, Remus ba người ngồi ở cái bàn gỗ ngoài trời của tiệm kem Florean hưởng thụ món điểm tâm hương ngọt ngon miệng cùng ánh nắng chiều ấm áp trong chốc lát, không khí ấm áp an bình.
Có lẽ do bản năng mẫn cảm của người sói, Remus như nhận ra Harry đang có chuyện khó nói, dường như cậu bé tóc đen này đang phải chịu một áp lực rất lớn đè ép, giữa đôi chân mày dường như ẩn giấu sự thê lương không thể nói lên lời. Remus khẽ nhíu mày, sự nghi hoặc hiện lên trong đôi mắt nâu ấm áp. Có lẽ vì bản thân là một đứa bé mồ côi lẻ loi, vừa rồi khi Harry đi mua đồ, Sirius đã kể cho mình cuộc sống thơ ấu không chút dễ chịu của Harry khi ở nhà dì dượng. Remus miễn cưỡng coi đó là một lý do chính đáng, chú thầm quyết tâm rằng mình nhất định phải cùng Sirius chăm lo cho đứa nhỏ khiến người khác lo lắng này
Khi ba người về đến nhà, Kreacher đã đứng cạnh cửa chờ, giúp đỡ ba vị chủ nhân cầm lấy thứ đã mua, cung kính nói: “Cậu chủ, vừa rồi có một con cú đưa tới một phong thơ. Kreacher đã mang thư để vào thư phòng.” Nói xong, Kreacher khom người lui ra.
Sirius nghi hoặc đi đến thư phòng, Harry cùng Remus cũng đi theo. Khi đi ngang qua bức họa của mẹ Sirius, Harry chú ý thấy chú hơi dừng một chút. Harry từ tầm mắt Sirius hướng lên nhìn, kinh ngạc phát hiện Walburga Black không biết từ khi nào đã rời khỏi bức họa, chỉ còn lại tấm màn che màu xanh lục cùng một chiếc ghế dựa đẹp đẽ tịch mịch ở lại nơi đó.
Sirius chỉ hơi dừng lại trong giây lát, liền tiếp tục hướng đến thư phòng, nhưng là bước đi cũng hơn cứng ngắc một chút. Có lẽ vị phu nhân kia không biết phải đối mặt với con mình như thế nào, thật sự là một người mẹ không được tự nhiên mà, Harry cảm thán.
Đi vào thư phòng, trên chiếc bàn gỗ lim thật lớn có đặt một phong thư có màu Champagne. Trên thư có ghi “Narcissa Black Malfoy, Phủ Malfoy”, Sirius khiêu mi, mở phong thư ra, bên trong lộ ra giấy viết thư cũng hoa lệ tương tự.
Sau khi Sirius đọc xong, xoay người nói với Harry và Remus: “Ngày mai chị họ Cissy sẽ đến, hình như là bàn về sản nghiệp gia tộc Black.”
Harry kỳ quái hỏi: “Nói như vậy, mười năm nay, công việc của gia tộc Black đều do bà ấy xử lý?”
Sirius gật gật đầu, nói vẻ phức tạp: “Mười năm nay, gia tộc Black còn sống trong giới Pháp thuật cũng chỉ còn có chị ấy. Chị Andromeda gả cho một phù thủy mang dòng máu lai, đã bị xoá tên; mà Regulus mất tích, Bellatrix ở Azkaban, cho nên sản nghiệp của bọn họ đều giao cho chị Narcissa. Những năm gần đây, cũng vất vả cho chị ấy.”
Harry nghe được cái tên Bellatrix, ánh mắt chợt lóe, trong lòng có suy tính. Xem ra đã đến lúc mượn sức nhà Malfoy.
Ngày hôm sau, Narcissa cùng Lucius Malfoy đi tới nhà tổ Black. Hai chị em vừa thấy mặt, liền ôm lấy nhau, mâu thuẫn lẫn hiểu lầm từ lúc tới trường kéo dài qua mười mấy năm nay đều tan thành mây khói.
Narcissa kích động nói: “Sirius, em không có việc gì thật sự tốt quá.” Bà nhìn gương mặt gầy yếu của em họ, đôi mắt màu lam xinh đẹp rơi lệ trong suốt.
Sirius có chút ngượng ngùng, chú sờ sờ mũi, gãi gãi đầu, nhưng vẫn ôm chặt chị họ của mình.
Hai người kia liền không nhìn ba người nam nhân khác đang đứng tại đây. Harry nhìn nhìn Remus, hiểu được thân phận của chú có chút khó nói, không thích hợp đứng ra. Vì thế, Harry hắng giọng một cái, vươn tay với Lucius Malfoy bị vợ mình gạt qua một bên: “Ngày lành, bác Malfoy, cháu là Harry Potter, thường nghe Draco nhắc tới bác, hôm nay mới được thấy mặt quả thực như lời cậu ấy nói, là điển hình của các quý tộc cao quý.”
Lucius Malfoy nhìn Harry, đôi mắt màu xám xanh hiện lên một tia xem kỹ, đây là người bạn Kẻ Được Chọn mà Draco nhắc tới trong thư a, một Ravenclaw… Ông soi mói quan sát thiếu niên tinh tế cử chỉ tao nhã trước mặt này, loạn mà không sợ hãi, lễ nghi khéo léo, trấn định hào phóng, không tồi, ngoài dự liệu của ông, thằng nhỏ này có tư cách làm bạn của tiểu long. Nhưng mà, thân phận của nó rất mẫn cảm, liên quan đến chuyện của ‘vị kia’, phải cần cẩn thận xem xét. Lucius thận trọng bắt tay với Harry, dùng ngữ điệu quý tộc đáp lại lời chào của Harry.
“Harry Potter, nghe danh cậu đã lâu, nay được gặp mặt thật vinh hạnh biết nhường nào.” tiếng nói trầm trầm êm ái từ tốn vang lên.
Lucius Malfoy xoay người giơ tay ra cho Remus, “Remus Lupin, ngày lành.”
Remus hơi khiêu mi, cũng bắt tay với ông ta, “Ngày lành.”
Hai chị em mải mê ôn chuyện cuối cùng cũng tách ra. Narcissa rút ra khăn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt, sau đó khéo léo bắt tay với Remus, quay đầu nói với Harry: “Chào cháu, Potter, Draco nhà chúng tôi vẫn thường nhắc đến cháu với tôi.”
Harry mỉm cười nói: “Cháu chào cô, cô cứ gọi cháu là Harry được rồi. Draco vẫn hay khoe với cháu rằng, mẹ cậu ấy là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên đời này.”
Một lúc lâu sau, cũng chỉ có Sirius không bắt tay với Lucius.
Harry nhìn về phía Sirius, trừng mắt nhìn.
Sirius bắt được tín hiệu, đi đến trước mặt Lucius, “Đã lâu không gặp, Lucius.” Tuy rằng nhà Malfoy về phe với Voldemort, nhưng Sirius hiểu được, lấy tôn chỉ nhà Malfoy, lòng trung thành của bọn họ đối với Voldemort không nhiều như những Tử Thần Thực Tử khác, nói thí dụ như một người chị họ khác của mình, Bellatrix. Chỉ cần Voldemort không cho nhà Malfoy ích lợi, lòng trung thành của bọn họ cũng sẽ biến mất rất nhanh.
Sau một hồi hàn quyên, vài người đi vào phòng khách ngồi xuống, Kreacher vội vã bưng trà bánh lên.
Nghe Narcissa liệt kê sản nghiệp lớn nhỏ của nhà Black, Harry lập tức đưa ra kết luận. Về cái cúp được Bellatrix bỏ vào Gringotts kia, chỉ cần trên đời còn người có huyết thống gia tộc Black thì có thể tiếp quản. Mà trên thế giới này, ngoại trừ chính bản thân Bellatrix đang ở Azkaban và Andromeda đã bị xoá tên, cũng chỉ có Narcissa và Sirius. Nói như vậy, chuyện đã trở nên đơn giản đi nhiều. Thế nhưng, cần phải đạt được sự tín nhiệm của nhà Malfoy nữa, về chuyện này, không còn nghi ngờ gì nữa, Draco chính là điểm bắt đầu dễ dàng nhất.
Không vội, cứ tiến hành từ từ, từng bước một thì sẽ thành công thôi. Harry nhanh chóng vạc ra kế hoạch trong đầu, trên mặt lại không hiển lộ chút nào. Cậu vẫn mỉm cười nhẹ nhàng như thế, kiên nhẫn nghe Narcissa cùng cha đỡ đầu nhà mình và Remus nói chuyện.
Harry Potter này không đơn giản. Lucius vừa âm thầm quan sát thiếu niên cẩn trọng kia, vừa đưa ra phán đoán.
Đã qua một buổi cuối tuần tốt đẹp, vào ban đêm Harry quyết định trở về trường học, tuy Sirius và Remus có chút lưu luyến, nhưng vẫn hiểu không thể chậm trễ việc học tập của Harry. Harry đem chiếc tủ biến mất đặt trong phòng ngủ của mình ở số 12 Quảng trường Grimmauld, nói cho bọn họ biết chỉ cần mình có thời gian rảnh sẽ trở lại, như vậy mới làm cho hai đại nam nhân thoáng thoải mái.
Trở lại ký túc xá, chuyện thứ nhất Harry phải làm chính là đem mặt dây chuyền Trường Sinh Linh Giá đã bị tiêu hủy khóa vào trong ngăn tủ. Sau khi xác định vương miện vẫn còn, Harry ôm nguyên liệu Độc Dược và sách vở đi đến Phòng Cần Thiết.
Thuốc bả sói a… Cái que khuấy của Merlin a, phù hộ cậu có thể điều chế ra đi. Tuy rằng Harry cho rằng khả năng mình có thể chế ra loại thuốc trên thị trường không có bán này là cực kỳ bé nhỏ. Nhưng là… Ai, vẫn làm thử xem a.
Harry đau đầu suy nghĩ.
Không được. nanh vũ lôi trùng dập nát không cẩn thận. Làm lại.
Không được. nguyệt thảo bỏ vào chậm quá. Làm lại!
Không được. Quấy không đều! Làm lại!
Không được! Lửa chưa đủ độ! Làm lại!
Không được! Làm lại!!
Vẫn không đúng!!
Harry buồn bực muốn đập đầu vào tường, gào khóc, thiên phú Độc Dược của cậu quả nhiên không đủ sao?
Mắt thấy thời gian đã hơn ba giờ sáng, Harry chỉ đành thu thập xong mọi thứ, đi khỏi Phòng Cần Thiết.
Lê bước chân xuống cầu thang, thể xác và tinh thần của Harry đều mệt mỏi, lo âu tự hỏi làm sao mới có thể điều chế thành công thuốc bả sói. Trong chốc lát có chút ngơ ngác, thẳng đến ——
“Potter! Đã trễ thế này còn lang thang trên hành lang, Ravenclaw trừ mười điểm!” Một tiếng nói trầm thấp quen thuộc cắt đứt sự yên lặng của màn đêm.
Harry mơ mơ màng màng ngẩng đầu, nhìn thấy Xà vương đại nhân cau mày đứng trước cầu thang, âm trầm phẫn nộ trừng mắt nhìn cậu.
Sau khi ngẫm lại, Harry cũng không biết dũng khí của mình khi đó ở đâu ra, cậu ngơ ngác nhìn lão dơi già khổng lồ khó chịu trước mặt, mở miệng: “Giáo sư Snape, thầy có thể dạy con điều chế thuốc bả sói không?”
Tác giả :
Hoa Nhi