HP Đồng Nhân Chi Ngọ Hậu
Chương 69: Kiểm tra – Cự long
Harry bước vào một phòng học nhỏ, ba người khác đã sớm yên vị. Toàn bộ bàn học đã được dời về phía sau, một cái bàn được trải khăn nhung đặt trước tấm bảng đen, phía sau cái bàn có đặt năm cái ghế dựa cũng được phủ vải nhung. Barty Crouch ngồi một trong những cái ghế đó, đang cùng một pháp sư mặc trường bào màu hồng tím nói chuyện.
Viktor Krum vẫn giống ngày thường, mặt mày u ám đứng một góc, không nói chuyện với bất kỳ ai. Cedric cùng Fleur đang tán gẫu, nàng thường hất mấy lọn tóc bạch kim ra sau, thập phần câu dẫn ánh mắt người khác. Một nam nhân bụng phệ đứng cách đó không xa đang cầm một chiếc máy ảnh thật lớn, thỉnh thoảng liếc nhìn nàng ta qua khóe mắt.
Barty Crouch nhận ra Harry, nhanh chóng bật dậy, bước ra trước, “Cáp, dũng sĩ thứ tư của chúng ta đã đến, Harry, mau vào đây! Không có gì đáng sợ, chỉ là kiểm tra ma trượng mà thôi, những vị giám khảo khác ở trên lầu cùng Dumbledore, sẽ nhanh xuống thôi. Đúng rồi, hiện tại chúng ta giới thiệu với nhau, đến nhận thức một chút, vị này là Rita Skeeter, là phóng viên của ‘Nhật báo Tiên Tri’.
Harry liếc nhìn đối phương một cái, mái tóc của nàng được chải chuốt tỉ mỉ uốn cứng ngắc, mang một chiếc kính mắt khảm ngọc. Móng tay để dài, sơn màu đỏ thẫm, những ngón tay múp míp siết chặt chiếc ví bằng da cá sấu của nàng.
“Trước khi bắt đầu, ta muốn cùng Harry nói chuyện vài câu được không?” Rita Skeeter hỏi Barty Crouch, “Y chính là dũng sĩ trẻ nhất, ngươi cũng biết… này để tăng một ít màu sắc.”
“Đương nhiên có thể!” Barty Crouch nói, “Harry, ngươi không phản đối chứ?”
“Đương nhiên.” Harry mỉm cười nói, “Có thể được tiểu thư Rita Skeeter phỏng vấn là vinh hạnh của ta.”
“Thật tốt quá!” Rita Skeeter đối với lời khen của Harry hiển nhiên rất vừa lòng, “Như vậy… ta cũng không muốn đứng chỗ ồn ào này, để ta nghĩ xem… A, đúng rồi! Chỗ kia cũng không tệ lắm, ấm áp lại thoải mái.”
Nàng đem Harry kéo vào một cái tủ âm tường để chổi, ấn hắn ngồi xuống. Đóng cửa lại, nàng tự ngồi lên một cái xô úp ngược lúc lắc, cả hai chìm trong bóng tối. Nàng mở cái ví da cá sấu, lấy ra một cây nến nhỏ, vẫy vẫy nhẹ đốt nó sáng lên, lơ lửng trong không khí.
“Harry, ngươi không ngại ta sử dụng bút tốc ký đi? Như vậy, ta có tự nhiên nói chuyện với ngươi.” Rita Skeeter nhếch môi cười, lộ ra ba chiếc răng răng vàng. Sau đó, nàng lại với tay vào trong ví da lấy ra một cây bút lông xanh biếc, một xấp giấy da dê, nàng đem tấm giấy da đặt trên một cái hòm bằng gỗ. Nàng lại ngậm đầu bút lông một cái, giống như mút một món thức ăn, rồi đặt nó thẳng đứng trên tấm da dê. Nó giữ thăng bằng trên mặt giấy, hơi hơi run.
“Như vậy… chúng ta bắt đầu từ đâu a?” Rita Skeeter suy tư, “Ân, có rồi, Harry, lý do gì khiến người quyết định tham gia cuộc thi Tam Pháp Thuật a?”
Harry để ý thấy cây viết đã bắt đầu viết nhăng viết cuội lên mảnh giấy da, hắn hắng giọng, nói: “Tiểu thư Skeeter, trước khi chúng ta bắt đầu phỏng vấn, ta có thể hỏi ngài một vấn đề được không?” Hắn mỉm cười rất có phong thái, vẻ mặt hoàn toàn vô hại. (Kirei: Mấy lần ta toàn đọc nhầm thành vô lại không à.)
“Nga, đương nhiên!” Rita Skeeter lộ ra biểu tình thập phần thoải mái, “Hỏi đi, cưng.”
“Ta có nghiên cứu về bọ rùa, không biết tiểu thư Skeeter có thể giải đáp cho ta một ít tập tính sinh sống của chúng nó không a?” Harry cười nhẹ, giữa đôi mắt lộ ra một tia hàn quang.
Rita Skeeter lập tức thu lại nụ cười, có chút kích động thu hồi lại cây viết lông, mất tự nhiên mà cười: “Sở thích của Potter tiên sinh rất có ý nghĩa a… ha ha…” nàng cười gượng vài tiếng.
Harry cười lạnh, nhanh như vậy đã biến thành “Potter tiên sinh”, sau đó nói: “Tiểu thư Skeeter là người thông minh, chỉ cần ngài đừng nói những gì không nên có, ta cũng tận lực ít đi nghiên cứu mấy con bọ nhỏ, dù sao trận đấu vẫn quan trọng hơn. Ngươi nói có phải hay không?”
“Đương nhiên, đương nhiên.” Rita Skeeter rất hiểu ý của hắn, bất an gật đầu, “Chúng ta ra ngoài đi!”. Sau đó giống như trốn mà chạy ra khỏi tủ âm tường trước.
Harry theo sau nàng, từ từ chậm rãi ra khỏi tủ âm tường, Rita Skeeter đã an an phận phận ngồi trong một góc, không nói một câu nào, không hề nhúc nhích. Sau vài phút, Dumbledore cùng bốn vị giám khảo từ trên lầu đi xuống, Harry thấy Rita Skeeter từ trong ví lấy ra tấm giấy da, đặt lên đầu gối, mút mút ngòi bút, rồi đặt nó thẳng đứng trên tấm giấy da.
Dumbledore hướng mọi người giới thiệu về Ollivander, sau đó để y kiểm tra ma trượng cho bốn vị dũng sĩ. Bất quá cảnh tượng này Harry rất quen thuộc, Ollivander kiểm tra cho tất cả xong, hơn nữa đối với ma trượng của Fleur (bên trong có một sợi tóc Tiên nữ) bình luận vài câu. Đối với ma trượng của Harry, y cũng không bình luận nhiều, chỉ nói tính năng của nó phi thường tốt.
***** Ta là tiểu H quan sát cự long phân cách tuyến *****
Rita Skeeter nói được làm được, những bài báo buồn cười trên ‘Nhật báo Tiên Tri’ hoàn toàn không có, nàng chỉ viết một ít về thứ tự, giới thiệu bốn vị tuyển thủ – Harry chiếm diện tích ít nhất trên trang báo, gần như chỉ có mấy chữ – chỉ giới thiệu một chút danh tính của hắn.
Buổi chiều hôm đó, Harry nhận được thư của Hagrid, được gửi bằng cú của trường: ‘Mười một giờ tối nay gặp tại nhà của ta, nhớ kỹ, mặc áo tàng hình’. Hảo, xem ra đêm nay, mình một lần nữa gặp lại mấy con cự long.
Đã gần nửa đêm, Harry quấn mình trong áo tàng hình đi theo phía sau Hagrid và phu nhân Maxime. Thân ảnh cao lớn của hai người đi dọc theo rừng cây rồi đi xa hơn, bước vào trong rừng Cấm. Harry nghe thấy vài tiếng động, phía trước đang có mấy người kêu lớn, sau đó là một tiếng rống muốn xé lỗ tai – có lẽ mấy con rồng kia không chịu nghe lời.
Hagrid dẫn phu nhân Maxime vòng qua một thân cây, liền dừng bước. Harry bước theo, đứng bên cạnh bọn họ – hắn thấy ngọn lửa bốc cao đến tận trời, còn mấy người chạy như điên xung quanh.
Bốn con cự long nặng nề, đang đứng thẳng trong một cái ***g dày rít gào, thở phì phì – cái miệng của chúng mở lớn không chỉ có răng nanh, còn phun ra từng trận hỏa lưu, chúng duỗi dài cái cổ phun ngọn lửa cao hơn năm mươi thước. Có một con rồng màu lam đầu đầy sừng, hướng mấy pháp sư đang đứng dưới đất rống rít tức giận, một con rồng có lớp vảy bóng loáng màu lục khác, đang dùng hết sức lắc lắc thân mình nặng nề dọa nạt; lại có một con rồng màu đỏ, trên mặt có những viền màu vàng kỳ dị, đang hướng lên trời phun những cụm lửa a; còn con cuối cùng, cự long màu đen, so với những con khác thì giống như một con thằn lằn khổng lồ, cũng đứng gần bọn họ nhất.
Có ít nhất ba mươi pháp sư, khoảng bảy tám người đối phó với một con rồng, bọn họ cố gắng không ngừng kéo những dây da tròng quanh cổ nối với xích sắt cột quanh chân mấy con cự long, đem tất cả mọi biện pháp để khống chế chúng. Harry ngẩng đầu, nhìn lên ánh mắt con cự long hắc sắc phía trên cao, con mắt dựng thẳng như mắt mèo, lồi ra ngoài, cao giọng rít dài, thanh âm sợ hãi, khó nghe đến cực điểm.
Thế nhưng Harry đột nhiên ngây ngốc, hắn kinh ngạc phát hiện ra, mình cư nhiên hiểu được những câu nói của mấy cự long kia. Hắn nghe rõ ràng, con Hỏa cầu Trung Hoa kia nói một câu: [Cút ngay!]
Thanh âm nghe ra có chút giống Xà ngữ, nhưng so với Xà ngữ lại có chút khác biệt, nhưng đại khái hắn nghe vẫn hiểu được.
[Ân, Heleba, ngươi nghe thấy không?] Harry hỏi con rắn nhỏ đang đu trên cổ mình, gần đây nó vẫn luôn ở bên cạnh Tom Riddle, quấn lấy Nagini không rời, quan hệ của hai con rắn rất tốt – điều này khiến chủ nhân như hắn có chút ghen tỵ. Mấy ngày trước, nó mới quay trở lại với hắn, vẫn suốt ngày tâm tâm niệm niệm mà nói về Nagini.
[Nghe thấy, con rồng kia không thích bị khóa lại bằng dây xích sắt] Heleba ghé vào lỗ tai hắn nói.
[A? Cự long… cũng nói được Xà ngữ?] Harry hỏi.
[Rắn và rồng nguyên bản là cùng giống loài, cho nên Xà ngữ và Long ngữ phát âm có nhiều chỗ rất giống.] Heleba giải thích, [Bất quá thanh âm ti ti của rồng lớn hơn một chút, cho nên sẽ dọa người hơn, người thường liền có cảm giác hai ngôn ngữ này khác nhau.]
Harry bị chuyện chưa ai từng phát hiện ra đả kích, mình kiếp trước như thế nào lại không nhận ra a? Cư nhiên cứ như vậy ngốc ngốc mà luyện tập thần chú Triệu tập, không phải trực tiếp nói mấy câu liền thu phục là được sao! [Ta như thế nào ban đầu lại không phát hiện được a?]
[Có lẽ ban đầu ngươi nói rất ít, không thường xuyên luyện tập.] Heleba đoán, [Hơn nữa, thanh âm của rồng lại lớn, ngươi nhất định phải cẩn thận nghe mới hiểu được a!]
Thật là tốt, hạng mục thứ nhất mình chiến thắng là không thể nghi ngờ. Harry nhìn đám pháp sư đang cùng sử dụng bùa Choáng, bùa hôn mê giống như hỏa tiễn bắn trong trời đêm, hóa thành mưa sao băng rơi xuống lớp vảy của con cự long, hai chân của nó bắt đầu đứng không vững, miệng đột ngột mở lớn, phát ra một trận rống rít giận dữ, hơi nước bốc ra từ hai lỗ mũi, sau đó từ từ ngã xuống. Con rồng khỏe mạnh nặng hàng tấn, còn có lớp vảy hắc sắc bóng loáng, ngã xuống một cái rầm, thanh âm lớn đến nỗi Harry cảm thấy vùng đất xung quanh hắn đều rúng động. Hắn thở dài, nhìn thoáng qua Hagrid, y đang cùng phu nhân Maxime trò chuyện vui vẻ quên trời quên đất, liền chậm rãi rút lui.
Ở bìa rừng, Harry nhìn thấy Karkaroff đang làm huyễn thanh chú đứng một chỗ, xem ra, chỉ có Cedric Diggory là không biết nội dung hạng mục thứ nhất. Đương nhiên, như Harry đã nói, hắn sẽ không nói với y. Hắn bước nhẹ, vòng qua Karkaroff, nhưng không biết tại sao, Karkaroff lại hướng về phía hắn – kỳ thật là chỗ của mấy con rồng – mà đi. Harry lui về sau mấy bước, đằng sau là một lùm cây nhỏ – hắn muốn tránh cũng không được.
Đột nhiên, một bàn tay từ trong lùm cây duỗi ra, một phen túm lấy hắn, lôi vào trong lùm cây. Harry trong lòng cả kinh, nhưng rất nhanh liền ngửi được mùi thảo dược thoang thoảng từ trên người đối phương – là Sev – lúc này mới an tâm, xốc lại áo tàng hình, nhỏ giọng hỏi: “Sao ngươi lại đến đây?”
“Ta đang tuần tra ban đêm.” Snape trả lời, quét mắt qua đồng minh trước đây của mình một cái, “Y cũng biết.”
“Hiện tại chỉ có Diggory là không biết.” Harry tiếp tục nhìn mấy con rồng kia, lại một con ngã xuống.
“Đem mấy loại sinh vật này làm hạng mục thi đấu, người ở Ma Pháp bộ đều bị nhũn não hết rồi sao.” Thanh âm Snape lạnh lùng nói, “Đây chính là mấy con cự long, một khi đã nổi giận có thể thiêu hủy cả một vùng đất lớn.”
“Ngày mai ta phải đối mặt với liệt hỏa của chúng, Merlin phù hộ cho ta sẽ không bị chúng đốt thành than.” Harry cộc cằn nói.
“Ngươi sẽ không.” Snape liếc nhìn hắn một cái, “Cần giúp đỡ gì không?” Tuy rằng đã biết hắn lần thứ hai đối mặt với cự long, nhưng trong lòng vẫn không thể tránh không lo lắng cho hắn, vạn nhất hắn bị thương… mấy cái gai ở đuôi rồng cũng không hảo ngoạn.
“Không cần, ta đã nghĩ một đối sách rất tốt.” Harry nói, nhìn bên ngoài một chút, “Chúng ta trở về đi, giáo sư.”
Một tiếng ‘giáo sư’ này khiến lòng Snape chùng xuống, y không quay đầu lại, tiếp tục nhìn mấy con rồng khổng lồ: “Ta còn có việc, ngươi về trước đi.”
“Cũng được.” Harry lại mặc áo tàng hình vào, đi dọc theo con đường nhỏ bên bờ hồ ly khai. Trong lòng Snape vẫn luôn có vài phần không thoải mái, nhưng lại không biết phải nói gì mới tốt, tóm lại, hy vọng ngày mai hắn an toàn thuận lợi qua cửa đi.
Viktor Krum vẫn giống ngày thường, mặt mày u ám đứng một góc, không nói chuyện với bất kỳ ai. Cedric cùng Fleur đang tán gẫu, nàng thường hất mấy lọn tóc bạch kim ra sau, thập phần câu dẫn ánh mắt người khác. Một nam nhân bụng phệ đứng cách đó không xa đang cầm một chiếc máy ảnh thật lớn, thỉnh thoảng liếc nhìn nàng ta qua khóe mắt.
Barty Crouch nhận ra Harry, nhanh chóng bật dậy, bước ra trước, “Cáp, dũng sĩ thứ tư của chúng ta đã đến, Harry, mau vào đây! Không có gì đáng sợ, chỉ là kiểm tra ma trượng mà thôi, những vị giám khảo khác ở trên lầu cùng Dumbledore, sẽ nhanh xuống thôi. Đúng rồi, hiện tại chúng ta giới thiệu với nhau, đến nhận thức một chút, vị này là Rita Skeeter, là phóng viên của ‘Nhật báo Tiên Tri’.
Harry liếc nhìn đối phương một cái, mái tóc của nàng được chải chuốt tỉ mỉ uốn cứng ngắc, mang một chiếc kính mắt khảm ngọc. Móng tay để dài, sơn màu đỏ thẫm, những ngón tay múp míp siết chặt chiếc ví bằng da cá sấu của nàng.
“Trước khi bắt đầu, ta muốn cùng Harry nói chuyện vài câu được không?” Rita Skeeter hỏi Barty Crouch, “Y chính là dũng sĩ trẻ nhất, ngươi cũng biết… này để tăng một ít màu sắc.”
“Đương nhiên có thể!” Barty Crouch nói, “Harry, ngươi không phản đối chứ?”
“Đương nhiên.” Harry mỉm cười nói, “Có thể được tiểu thư Rita Skeeter phỏng vấn là vinh hạnh của ta.”
“Thật tốt quá!” Rita Skeeter đối với lời khen của Harry hiển nhiên rất vừa lòng, “Như vậy… ta cũng không muốn đứng chỗ ồn ào này, để ta nghĩ xem… A, đúng rồi! Chỗ kia cũng không tệ lắm, ấm áp lại thoải mái.”
Nàng đem Harry kéo vào một cái tủ âm tường để chổi, ấn hắn ngồi xuống. Đóng cửa lại, nàng tự ngồi lên một cái xô úp ngược lúc lắc, cả hai chìm trong bóng tối. Nàng mở cái ví da cá sấu, lấy ra một cây nến nhỏ, vẫy vẫy nhẹ đốt nó sáng lên, lơ lửng trong không khí.
“Harry, ngươi không ngại ta sử dụng bút tốc ký đi? Như vậy, ta có tự nhiên nói chuyện với ngươi.” Rita Skeeter nhếch môi cười, lộ ra ba chiếc răng răng vàng. Sau đó, nàng lại với tay vào trong ví da lấy ra một cây bút lông xanh biếc, một xấp giấy da dê, nàng đem tấm giấy da đặt trên một cái hòm bằng gỗ. Nàng lại ngậm đầu bút lông một cái, giống như mút một món thức ăn, rồi đặt nó thẳng đứng trên tấm da dê. Nó giữ thăng bằng trên mặt giấy, hơi hơi run.
“Như vậy… chúng ta bắt đầu từ đâu a?” Rita Skeeter suy tư, “Ân, có rồi, Harry, lý do gì khiến người quyết định tham gia cuộc thi Tam Pháp Thuật a?”
Harry để ý thấy cây viết đã bắt đầu viết nhăng viết cuội lên mảnh giấy da, hắn hắng giọng, nói: “Tiểu thư Skeeter, trước khi chúng ta bắt đầu phỏng vấn, ta có thể hỏi ngài một vấn đề được không?” Hắn mỉm cười rất có phong thái, vẻ mặt hoàn toàn vô hại. (Kirei: Mấy lần ta toàn đọc nhầm thành vô lại không à.)
“Nga, đương nhiên!” Rita Skeeter lộ ra biểu tình thập phần thoải mái, “Hỏi đi, cưng.”
“Ta có nghiên cứu về bọ rùa, không biết tiểu thư Skeeter có thể giải đáp cho ta một ít tập tính sinh sống của chúng nó không a?” Harry cười nhẹ, giữa đôi mắt lộ ra một tia hàn quang.
Rita Skeeter lập tức thu lại nụ cười, có chút kích động thu hồi lại cây viết lông, mất tự nhiên mà cười: “Sở thích của Potter tiên sinh rất có ý nghĩa a… ha ha…” nàng cười gượng vài tiếng.
Harry cười lạnh, nhanh như vậy đã biến thành “Potter tiên sinh”, sau đó nói: “Tiểu thư Skeeter là người thông minh, chỉ cần ngài đừng nói những gì không nên có, ta cũng tận lực ít đi nghiên cứu mấy con bọ nhỏ, dù sao trận đấu vẫn quan trọng hơn. Ngươi nói có phải hay không?”
“Đương nhiên, đương nhiên.” Rita Skeeter rất hiểu ý của hắn, bất an gật đầu, “Chúng ta ra ngoài đi!”. Sau đó giống như trốn mà chạy ra khỏi tủ âm tường trước.
Harry theo sau nàng, từ từ chậm rãi ra khỏi tủ âm tường, Rita Skeeter đã an an phận phận ngồi trong một góc, không nói một câu nào, không hề nhúc nhích. Sau vài phút, Dumbledore cùng bốn vị giám khảo từ trên lầu đi xuống, Harry thấy Rita Skeeter từ trong ví lấy ra tấm giấy da, đặt lên đầu gối, mút mút ngòi bút, rồi đặt nó thẳng đứng trên tấm giấy da.
Dumbledore hướng mọi người giới thiệu về Ollivander, sau đó để y kiểm tra ma trượng cho bốn vị dũng sĩ. Bất quá cảnh tượng này Harry rất quen thuộc, Ollivander kiểm tra cho tất cả xong, hơn nữa đối với ma trượng của Fleur (bên trong có một sợi tóc Tiên nữ) bình luận vài câu. Đối với ma trượng của Harry, y cũng không bình luận nhiều, chỉ nói tính năng của nó phi thường tốt.
***** Ta là tiểu H quan sát cự long phân cách tuyến *****
Rita Skeeter nói được làm được, những bài báo buồn cười trên ‘Nhật báo Tiên Tri’ hoàn toàn không có, nàng chỉ viết một ít về thứ tự, giới thiệu bốn vị tuyển thủ – Harry chiếm diện tích ít nhất trên trang báo, gần như chỉ có mấy chữ – chỉ giới thiệu một chút danh tính của hắn.
Buổi chiều hôm đó, Harry nhận được thư của Hagrid, được gửi bằng cú của trường: ‘Mười một giờ tối nay gặp tại nhà của ta, nhớ kỹ, mặc áo tàng hình’. Hảo, xem ra đêm nay, mình một lần nữa gặp lại mấy con cự long.
Đã gần nửa đêm, Harry quấn mình trong áo tàng hình đi theo phía sau Hagrid và phu nhân Maxime. Thân ảnh cao lớn của hai người đi dọc theo rừng cây rồi đi xa hơn, bước vào trong rừng Cấm. Harry nghe thấy vài tiếng động, phía trước đang có mấy người kêu lớn, sau đó là một tiếng rống muốn xé lỗ tai – có lẽ mấy con rồng kia không chịu nghe lời.
Hagrid dẫn phu nhân Maxime vòng qua một thân cây, liền dừng bước. Harry bước theo, đứng bên cạnh bọn họ – hắn thấy ngọn lửa bốc cao đến tận trời, còn mấy người chạy như điên xung quanh.
Bốn con cự long nặng nề, đang đứng thẳng trong một cái ***g dày rít gào, thở phì phì – cái miệng của chúng mở lớn không chỉ có răng nanh, còn phun ra từng trận hỏa lưu, chúng duỗi dài cái cổ phun ngọn lửa cao hơn năm mươi thước. Có một con rồng màu lam đầu đầy sừng, hướng mấy pháp sư đang đứng dưới đất rống rít tức giận, một con rồng có lớp vảy bóng loáng màu lục khác, đang dùng hết sức lắc lắc thân mình nặng nề dọa nạt; lại có một con rồng màu đỏ, trên mặt có những viền màu vàng kỳ dị, đang hướng lên trời phun những cụm lửa a; còn con cuối cùng, cự long màu đen, so với những con khác thì giống như một con thằn lằn khổng lồ, cũng đứng gần bọn họ nhất.
Có ít nhất ba mươi pháp sư, khoảng bảy tám người đối phó với một con rồng, bọn họ cố gắng không ngừng kéo những dây da tròng quanh cổ nối với xích sắt cột quanh chân mấy con cự long, đem tất cả mọi biện pháp để khống chế chúng. Harry ngẩng đầu, nhìn lên ánh mắt con cự long hắc sắc phía trên cao, con mắt dựng thẳng như mắt mèo, lồi ra ngoài, cao giọng rít dài, thanh âm sợ hãi, khó nghe đến cực điểm.
Thế nhưng Harry đột nhiên ngây ngốc, hắn kinh ngạc phát hiện ra, mình cư nhiên hiểu được những câu nói của mấy cự long kia. Hắn nghe rõ ràng, con Hỏa cầu Trung Hoa kia nói một câu: [Cút ngay!]
Thanh âm nghe ra có chút giống Xà ngữ, nhưng so với Xà ngữ lại có chút khác biệt, nhưng đại khái hắn nghe vẫn hiểu được.
[Ân, Heleba, ngươi nghe thấy không?] Harry hỏi con rắn nhỏ đang đu trên cổ mình, gần đây nó vẫn luôn ở bên cạnh Tom Riddle, quấn lấy Nagini không rời, quan hệ của hai con rắn rất tốt – điều này khiến chủ nhân như hắn có chút ghen tỵ. Mấy ngày trước, nó mới quay trở lại với hắn, vẫn suốt ngày tâm tâm niệm niệm mà nói về Nagini.
[Nghe thấy, con rồng kia không thích bị khóa lại bằng dây xích sắt] Heleba ghé vào lỗ tai hắn nói.
[A? Cự long… cũng nói được Xà ngữ?] Harry hỏi.
[Rắn và rồng nguyên bản là cùng giống loài, cho nên Xà ngữ và Long ngữ phát âm có nhiều chỗ rất giống.] Heleba giải thích, [Bất quá thanh âm ti ti của rồng lớn hơn một chút, cho nên sẽ dọa người hơn, người thường liền có cảm giác hai ngôn ngữ này khác nhau.]
Harry bị chuyện chưa ai từng phát hiện ra đả kích, mình kiếp trước như thế nào lại không nhận ra a? Cư nhiên cứ như vậy ngốc ngốc mà luyện tập thần chú Triệu tập, không phải trực tiếp nói mấy câu liền thu phục là được sao! [Ta như thế nào ban đầu lại không phát hiện được a?]
[Có lẽ ban đầu ngươi nói rất ít, không thường xuyên luyện tập.] Heleba đoán, [Hơn nữa, thanh âm của rồng lại lớn, ngươi nhất định phải cẩn thận nghe mới hiểu được a!]
Thật là tốt, hạng mục thứ nhất mình chiến thắng là không thể nghi ngờ. Harry nhìn đám pháp sư đang cùng sử dụng bùa Choáng, bùa hôn mê giống như hỏa tiễn bắn trong trời đêm, hóa thành mưa sao băng rơi xuống lớp vảy của con cự long, hai chân của nó bắt đầu đứng không vững, miệng đột ngột mở lớn, phát ra một trận rống rít giận dữ, hơi nước bốc ra từ hai lỗ mũi, sau đó từ từ ngã xuống. Con rồng khỏe mạnh nặng hàng tấn, còn có lớp vảy hắc sắc bóng loáng, ngã xuống một cái rầm, thanh âm lớn đến nỗi Harry cảm thấy vùng đất xung quanh hắn đều rúng động. Hắn thở dài, nhìn thoáng qua Hagrid, y đang cùng phu nhân Maxime trò chuyện vui vẻ quên trời quên đất, liền chậm rãi rút lui.
Ở bìa rừng, Harry nhìn thấy Karkaroff đang làm huyễn thanh chú đứng một chỗ, xem ra, chỉ có Cedric Diggory là không biết nội dung hạng mục thứ nhất. Đương nhiên, như Harry đã nói, hắn sẽ không nói với y. Hắn bước nhẹ, vòng qua Karkaroff, nhưng không biết tại sao, Karkaroff lại hướng về phía hắn – kỳ thật là chỗ của mấy con rồng – mà đi. Harry lui về sau mấy bước, đằng sau là một lùm cây nhỏ – hắn muốn tránh cũng không được.
Đột nhiên, một bàn tay từ trong lùm cây duỗi ra, một phen túm lấy hắn, lôi vào trong lùm cây. Harry trong lòng cả kinh, nhưng rất nhanh liền ngửi được mùi thảo dược thoang thoảng từ trên người đối phương – là Sev – lúc này mới an tâm, xốc lại áo tàng hình, nhỏ giọng hỏi: “Sao ngươi lại đến đây?”
“Ta đang tuần tra ban đêm.” Snape trả lời, quét mắt qua đồng minh trước đây của mình một cái, “Y cũng biết.”
“Hiện tại chỉ có Diggory là không biết.” Harry tiếp tục nhìn mấy con rồng kia, lại một con ngã xuống.
“Đem mấy loại sinh vật này làm hạng mục thi đấu, người ở Ma Pháp bộ đều bị nhũn não hết rồi sao.” Thanh âm Snape lạnh lùng nói, “Đây chính là mấy con cự long, một khi đã nổi giận có thể thiêu hủy cả một vùng đất lớn.”
“Ngày mai ta phải đối mặt với liệt hỏa của chúng, Merlin phù hộ cho ta sẽ không bị chúng đốt thành than.” Harry cộc cằn nói.
“Ngươi sẽ không.” Snape liếc nhìn hắn một cái, “Cần giúp đỡ gì không?” Tuy rằng đã biết hắn lần thứ hai đối mặt với cự long, nhưng trong lòng vẫn không thể tránh không lo lắng cho hắn, vạn nhất hắn bị thương… mấy cái gai ở đuôi rồng cũng không hảo ngoạn.
“Không cần, ta đã nghĩ một đối sách rất tốt.” Harry nói, nhìn bên ngoài một chút, “Chúng ta trở về đi, giáo sư.”
Một tiếng ‘giáo sư’ này khiến lòng Snape chùng xuống, y không quay đầu lại, tiếp tục nhìn mấy con rồng khổng lồ: “Ta còn có việc, ngươi về trước đi.”
“Cũng được.” Harry lại mặc áo tàng hình vào, đi dọc theo con đường nhỏ bên bờ hồ ly khai. Trong lòng Snape vẫn luôn có vài phần không thoải mái, nhưng lại không biết phải nói gì mới tốt, tóm lại, hy vọng ngày mai hắn an toàn thuận lợi qua cửa đi.
Tác giả :
Ba Vòng Tròn