HP Đồng Nhân Chi Ngọ Hậu
Chương 53: Khống chế – Gia tinh
Mãi cho đến tháng ba Harry mới nhớ đến chuyện của Dobby, không biết Kreacher huấn luyện nó ra sao rồi. Vì thế tối hôm nay, Harry cố tình đến mật thất gọi Kreacher.
‘Ba’ một tiếng, Kreacher xuất hiện trước mặt Harry, cúi đầu thật thấp: “Kreacher đến gặp tiểu chủ nhân, không biết tiểu chủ nhân có cái gì phân phó?”
“Kreacher, tình trạng Dobby như thế nào? Harry hỏi, “Hiện tại nó đã nghe lời chưa?”
“Kreacher đã không phụ sự phân phó của tiểu chủ nhân!” Kreacher cúi rạp đầu, “Gia tinh ô nhục kia đã phù hợp với yêu cầu của chủ nhân.”
“Nói cho ta biết, ngươi làm như thế nào?” Harry ngay từ đầu đối với chuyện này đã không hy vọng quá nhiều, không nghĩ đến Kreacher cư nhiên lại thành công, có thể đem Dobby – một gia tinh ngoan cố như vậy thuyết phục được.
Kreacher cúi sát người xuống nói: “Kreacher dùng ma pháp mạnh nhất của gia tinh tẩy sạch sẽ ký ức phản bội của nó, lại giáo huấn cho nó một ký ức mới, huấn luyện để nó có quan niệm phải nguyện trung thành. Hiện tại nó đã nhận định được tiểu chủ nhân, thề sẽ sống chết cống hiến sức lực cho tiểu chủ nhân.”
“Hảo, mang nó đến đây đi.” Harry hài lòng gật đầu.
“Vâng.” Kreacher cúi đầu, ‘Ba’ liền tiêu thất. vài phút sau, hắn lại ‘Ba’ xuất hiện, bên cạnh còn mang theo gia tinh khác – Dobby. Dobby mặc một cái trà khăn màu xanh bạc, đôi mắt có chút đờ đẫn, nó nhìn thấy Harry, lập tức cung kính cúi đầu hành lễ: “Chủ nhân! Chủ nhân có chuyện gì phân phó?”
“Dobby, biết ta là ai sao?” Harry thấp giọng hỏi.
“Ngài là chủ nhân của Dobby, Dobby nguyện trung thành với chủ nhân.” Dobby ra sức cúi đầu, “Dobby phải nghe lời chủ nhân! Dobby nhất định phải nghe lời chủ nhân..”
“Kreacher, ngươi huấn luyện nó như thế nào?” Harry thấy Dobby có chút điên điên, hỏi.
“Kreacher hung hăng trừng phạt nó, ép buộc khiến nó nhớ kỹ chủ nhân của nó là ai.” Kreacher trả lời, “Chỉ cần có làm sai một chút, Kreacher sẽ dùng ma pháp để trừng phạt nó!”
Xem ra, Kreacher lần nay xuống tay rất nặng, hiện tại Dobby đã có chút ngu đần. Harry nghĩ, xem ra, trí nhớ ban đầu của Dobby đã cắm rễ quá sâu, khiến Kreacher không thể không tẩy não nó.
Bây giờ nhớ lại, lúc đó Dobby có gan cãi lại mệnh lệnh chủ nhân của nó để đến cảnh báo mình, cuối cùng mình lại giải phóng nó, nó lập tức minh bạch tiến nhập Hogwarts đợi bên cạnh mình… Tất cả tất cả, nhớ kỹ lại đều rất khả nghi. Hiện tại, Dobby dám nghe lén chủ nhân nói chuyện… Harry không thể không đoán, nó đã nghe lén được bao nhiêu lần, đã biết được những chuyện gì. Nghĩ đến đây, Harry nhất thời không rét mà run. Nhưng hoàn hảo, mình chỉ đến Malfoy trang viên vài lần, Dumbledore sẽ không quá nghi ngờ mình, vì mình dù sao cũng là Cứu thế chủ một tay y bồi dưỡng mà thành, nhưng ngược lại Severus… Dumbledore có nghi ngờ y không?
Mắt Harry dừng lại trên người Dobby, may mắn Dobby rơi vào trong tay mình, hiện tại nó đã hoàn toàn nguyện trung thành với mình, tuy rằng lúc này nhìn qua có chút không bình thường, nhưng chỉ cần huấn luyện nhiều hơn, hẳn là sẽ giấu được Dumbledore.
“Kreacher, ngươi dẫn nó về trước.” Harry vẫy tay, “Ngươi có thể huấn luyện nó hoạt bát hơn một chút không? Ít nhất cũng đừng khiến nó luôn đem mấy câu ‘trung thành với ta’ nói lung tung ngay cửa miệng.”
“Gia tinh nhất định phải trung thành với chủ nhân của nó.” Kreacher la lớn, “Kreacher là gia tinh hư! Kreacher không thể hoàn thành nhiệm vụ tiểu chủ nhân giao cho! Kreacher không thể làm tiểu chủ nhân hài lòng…”
Thấy Kreacher bắt đầu muốn đem đầu nó đập xuống đất, Harry vội vàng một phen túm lấy nó: “Không, không, không. Kreacher, ta thật sự hài lòng về ngươi. Nhưng… ta muốn để Dobby làm nội ứng, nội ứng… ngươi hiểu chưa? Ta nhất định phải khiến cho đối phương tin tưởng Dobby, tin tưởng từng lời nói của Dobby, ngươi hiểu không?”
Lúc này, rốt cục Kreacher cũng hiểu được, nó ra sức gật đầu: “Kreacher sẽ hoàn thành nhiệm vụ của tiểu chủ nhân, Kreacher là gia tinh ngoan, tất cả đều nghe theo sự phân phó của tiểu chủ nhân!”
“Hảo.” Harry hài lòng gật đầu, “Kreacher, ta tin ngươi, ngươi nhất định sẽ không để ta phải thất vọng, đúng không?”
“Đương nhiên.” Kreacher siết chặt tay, “Kreacher sẽ làm tốt! Kreacher cam đoan sẽ hoàn thành sự phân phó của tiểu chủ nhân!”
“Hảo, ngươi mang Dobby trở về trước, một tuần sau lại đến gặp ta, thời gian đủ không?” Harry hỏi.
“Kreacher cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ của tiểu chủ nhân đúng hạn.” Kreacher cúi rạp đầu, mang theo Dobby ‘Ba’ một tiếng tiêu thất.
***** Ta là một tuần sau phân cách tuyến *****
Tối một tuần sau, Harry ở mật thất lại triệu hồi Kreacher. Kreacher cung kính xuất hiện, còn mang theo Dobby bên cạnh. Harry liếc mắt nhìn Dobby một cái, bộ dáng của nó lần này so với lần trước hiển nhiên đã rạng rỡ hơn nhiều lắm.
Nó vừa nhìn thấy Harry, cúi mình chào: “Dobby, Dobby đến gặp chủ nhân.” Động tác của nó rõ ràng hoạt bát hơn không ít, chuyện này làm Harry nhớ đến Dobby trong kiếp trước hắn đã từng thấy qua.
“Dobby, ngươi không cần gọi ta là chủ nhân, ngươi… có thể gọi tên của ta.” Harry định thử nó một lần nữa.
Kreacher lập tức khiển trách: “Gia tinh như thế nào có thể gọi thẳng tên chủ nhân a!”
“Dobby không thể gọi tên chủ nhân, nhưng Dobby có thể kêu Ngài là Harry chủ nhân.” Dobby vuốt hai lỗ tai to.
“Hảo.” Harry phi thường hài lòng biểu của nó, “Kreacher, ngươi về trước đi, ta còn có chuyện muốn giao cho Dobby.”
“Vâng.” Kreacher cúi đầu, lập tức tiêu thất.
Đợi Kreacher đi, Harry mới quay qua Dobby: “Dobby, ngươi nguyện ý làm mọi việc cho ta sao?”
“Dobby nghe theo mọi lời phân phó của Harry chủ nhân.” Dobby hưng phấn nói, “Dobby thật cao hứng vì Ngài làm mọi việc.”
“Ngày mai, ta sẽ dẫn ngươi đến gặp hiệu trưởng Dumbledore, làm hắn an bài ngươi trong nhà bếp Hogwarts. Ngươi cùng với những gia tinh khác làm việc với nhau, nếu ta có chuyện gì sẽ gọi ngươi. Một khi ngươi bắt đầu làm việc, nhất định sẽ có người tìm đến ngươi, người này có thể chính là hiệu trưởng Dumbledore, y sẽ hỏi một vài chuyện liên quan đến ta, ngươi sẽ nói với y… ta rất ngoan ngoãn, nhưng cũng hơi thô lỗ, giống một học sinh bình thường… Nhưng không được nói với y những chuyện khác. Y có thể còn hỏi ngươi chuyện của Malfoy gia tộc… Ta nghĩ, ngươi vẫn chưa quên chủ nhân cũ của ngươi đi?”
“Quá khứ, Dobby là một gia tinh hư!” Dobby đánh vào đầu nó, “Dobby từng phản bội chủ nhân của mình…”
“Được rồi, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, chủ nhân hiện tại của ngươi là ta.” Harry giữ chặt nó, “Quên chuyện kia đi, ngươi chỉ cần nói với y, Malfoy tiên sinh trung thành với Dumbledore là thật, hiểu không?”
“Dobby hiểu.” Dobby gật đầu, “Dobby sẽ làm tốt.”
“Còn nữa, người kia cũng có thể sẽ ra lệnh ngươi đến giám sát ta, hoặc dùng phép thuật thay đổi trí nhớ của ngươi, ngươi phải cẩn thận, khi y hành động phải đến báo cho ta biết, hiểu chưa?”
“Dobby nhớ.”
“Hảo, với hành vi cử chỉ của ngươi, chúng ta cần phải bàn bạc một chút.”
Vì thế, tối hôm sau, Harry mang theo Dobby đến trước đầu thạch thú có khe nước nhỏ.
“Ân… Nước bí đỏ? Không đúng… Chocolate ếch? Vẫn không đúng? Đậu đủ vị? Kem cầu? Hắc, ngươi chít chít một tiếng a!” Harry muốn bốc khói trên đầu đá đầu thạch quái một cước, đáng tiếc thạch quái một chút phản ứng cũng không có.
“A Harry, ngươi có việc gì sao?” đầu thạch quái tự động dời qua, Dumbledore cười mỉm chi xuất hiện ngay cửa ra vào, “Ta thấy ngươi ở cửa, tìm ta có việc sao?”
“A! Dumbledore tiên sinh!” Dobby hét ầm lên, “Chào Ngài Dumbledore tiên sinh. Dobby, Dobby thật cao hứng được thấy Ngài.”
“Xem ra chúng ta có một tiểu khách nhân.” Dumbledore mang theo hai người vào trong văn phòng. Fawkes thấy Harry, cao hứng mà kêu lên vài tiếng, bay đến đậu trên vai hắn. Harry vuốt bộ lông xinh đẹp của con chim: “Nhĩ hảo, Fawkes, đã lâu không thấy.”
“Fawkes phi thường thích ngươi, Harry, muốn hay không nếm thử một ít bánh chocolate?” Dumbledore lấy ra một khối bánh ngọt đen thui, mỉm cười cắn một cái.
“Không cần…” Đối với sở thích thèm ngọt cổ quái của vị hiệu trưởng kia, Harry thật sự không dám nịnh nọt.
“Vậy… còn ngươi, Dobby?” Dumbledore hỏi.
“Chưa bao giờ… Chưa bao giờ có một người đối tốt với Dobby như vậy… Dobby… Dobby…” Dobby ‘ba tháp ba tháp’ chảy nước mắt, “Dumbledore tiên sinh và Harry tiên sinh đối với Dobby thật quá tốt…”
“Ân, hiệu trưởng, Dobby là ta từ nhà Malfoy mang ra, Malfoy tiên sinh đưa nó cho ta, Dobby thực chiếu cố ta, nhưng…” Harry khó xử gãi gãi đầu, “Ta không có thói quen có gia tinh…”
“A, ta hiểu.” Dumbledore gật gật đầu, “Như vậy… Ngươi muốn mang nó giao cho ta?”
“Ta nghĩ Ngài có thể an bài cho nó một công việc.” Harry ngượng ngùng nói, “Có thể không?”
“Đương nhiên đương nhiên, ta nghĩ sẽ rất cao hứng hỗ trợ trong nhà bếp.” Dumbledore búng tay một cái, một con gia tinh mặc một cái trà khăn có huy hiệu của trường Hogwarts xuất hiện trước mặt bọn họ: “Đậu Đậu vì Ngài phục vụ, hiệu trưởng tiên sinh.”
“Đem… Dobby này đến nhà bếp, sau này nó sẽ làm việc như các ngươi.” Dumbledore mỉm cười.
Đậu Đậu cúi đầu: “Đậu Đậu hiểu.” lập tức mang theo Dobby tiêu thất.
Thấy chúng nó biến mất, Harry cảm kích nói: “Cám ơn Ngài, Dumbledore hiệu trưởng.”
“Không, không, không, Harry, ngươi làm rất đúng.”
“Ta chỉ cảm thấy… đối đãi với một gia tinh như vậy, có phải hay không rất tàn nhẫn…” Harry nói, “Cho nên, ta…”
“Cái này là một thói quen trong Ma Pháp giới đi.” Dumbledore nói, “Ngươi là một đứa nhỏ thiện lương.”
Harry đỏ mặt: “Ân, không còn chuyện gì, vậy, ta về trước, Hiệu trưởng.”
“Hảo, tái kiến, Harry.”
Harry gật gật đầu, mở cửa bước ra ngoài.
“Đứa nhỏ này thực thiện lương, đúng không?” Trong mắt Dumbledore hiện lên một tia áy náy, “Ta có đúng hay không thực…” Phượng hoàng màu vàng đỏ đậu trên vai y, thấp giọng kêu to.
‘Ba’ một tiếng, Kreacher xuất hiện trước mặt Harry, cúi đầu thật thấp: “Kreacher đến gặp tiểu chủ nhân, không biết tiểu chủ nhân có cái gì phân phó?”
“Kreacher, tình trạng Dobby như thế nào? Harry hỏi, “Hiện tại nó đã nghe lời chưa?”
“Kreacher đã không phụ sự phân phó của tiểu chủ nhân!” Kreacher cúi rạp đầu, “Gia tinh ô nhục kia đã phù hợp với yêu cầu của chủ nhân.”
“Nói cho ta biết, ngươi làm như thế nào?” Harry ngay từ đầu đối với chuyện này đã không hy vọng quá nhiều, không nghĩ đến Kreacher cư nhiên lại thành công, có thể đem Dobby – một gia tinh ngoan cố như vậy thuyết phục được.
Kreacher cúi sát người xuống nói: “Kreacher dùng ma pháp mạnh nhất của gia tinh tẩy sạch sẽ ký ức phản bội của nó, lại giáo huấn cho nó một ký ức mới, huấn luyện để nó có quan niệm phải nguyện trung thành. Hiện tại nó đã nhận định được tiểu chủ nhân, thề sẽ sống chết cống hiến sức lực cho tiểu chủ nhân.”
“Hảo, mang nó đến đây đi.” Harry hài lòng gật đầu.
“Vâng.” Kreacher cúi đầu, ‘Ba’ liền tiêu thất. vài phút sau, hắn lại ‘Ba’ xuất hiện, bên cạnh còn mang theo gia tinh khác – Dobby. Dobby mặc một cái trà khăn màu xanh bạc, đôi mắt có chút đờ đẫn, nó nhìn thấy Harry, lập tức cung kính cúi đầu hành lễ: “Chủ nhân! Chủ nhân có chuyện gì phân phó?”
“Dobby, biết ta là ai sao?” Harry thấp giọng hỏi.
“Ngài là chủ nhân của Dobby, Dobby nguyện trung thành với chủ nhân.” Dobby ra sức cúi đầu, “Dobby phải nghe lời chủ nhân! Dobby nhất định phải nghe lời chủ nhân..”
“Kreacher, ngươi huấn luyện nó như thế nào?” Harry thấy Dobby có chút điên điên, hỏi.
“Kreacher hung hăng trừng phạt nó, ép buộc khiến nó nhớ kỹ chủ nhân của nó là ai.” Kreacher trả lời, “Chỉ cần có làm sai một chút, Kreacher sẽ dùng ma pháp để trừng phạt nó!”
Xem ra, Kreacher lần nay xuống tay rất nặng, hiện tại Dobby đã có chút ngu đần. Harry nghĩ, xem ra, trí nhớ ban đầu của Dobby đã cắm rễ quá sâu, khiến Kreacher không thể không tẩy não nó.
Bây giờ nhớ lại, lúc đó Dobby có gan cãi lại mệnh lệnh chủ nhân của nó để đến cảnh báo mình, cuối cùng mình lại giải phóng nó, nó lập tức minh bạch tiến nhập Hogwarts đợi bên cạnh mình… Tất cả tất cả, nhớ kỹ lại đều rất khả nghi. Hiện tại, Dobby dám nghe lén chủ nhân nói chuyện… Harry không thể không đoán, nó đã nghe lén được bao nhiêu lần, đã biết được những chuyện gì. Nghĩ đến đây, Harry nhất thời không rét mà run. Nhưng hoàn hảo, mình chỉ đến Malfoy trang viên vài lần, Dumbledore sẽ không quá nghi ngờ mình, vì mình dù sao cũng là Cứu thế chủ một tay y bồi dưỡng mà thành, nhưng ngược lại Severus… Dumbledore có nghi ngờ y không?
Mắt Harry dừng lại trên người Dobby, may mắn Dobby rơi vào trong tay mình, hiện tại nó đã hoàn toàn nguyện trung thành với mình, tuy rằng lúc này nhìn qua có chút không bình thường, nhưng chỉ cần huấn luyện nhiều hơn, hẳn là sẽ giấu được Dumbledore.
“Kreacher, ngươi dẫn nó về trước.” Harry vẫy tay, “Ngươi có thể huấn luyện nó hoạt bát hơn một chút không? Ít nhất cũng đừng khiến nó luôn đem mấy câu ‘trung thành với ta’ nói lung tung ngay cửa miệng.”
“Gia tinh nhất định phải trung thành với chủ nhân của nó.” Kreacher la lớn, “Kreacher là gia tinh hư! Kreacher không thể hoàn thành nhiệm vụ tiểu chủ nhân giao cho! Kreacher không thể làm tiểu chủ nhân hài lòng…”
Thấy Kreacher bắt đầu muốn đem đầu nó đập xuống đất, Harry vội vàng một phen túm lấy nó: “Không, không, không. Kreacher, ta thật sự hài lòng về ngươi. Nhưng… ta muốn để Dobby làm nội ứng, nội ứng… ngươi hiểu chưa? Ta nhất định phải khiến cho đối phương tin tưởng Dobby, tin tưởng từng lời nói của Dobby, ngươi hiểu không?”
Lúc này, rốt cục Kreacher cũng hiểu được, nó ra sức gật đầu: “Kreacher sẽ hoàn thành nhiệm vụ của tiểu chủ nhân, Kreacher là gia tinh ngoan, tất cả đều nghe theo sự phân phó của tiểu chủ nhân!”
“Hảo.” Harry hài lòng gật đầu, “Kreacher, ta tin ngươi, ngươi nhất định sẽ không để ta phải thất vọng, đúng không?”
“Đương nhiên.” Kreacher siết chặt tay, “Kreacher sẽ làm tốt! Kreacher cam đoan sẽ hoàn thành sự phân phó của tiểu chủ nhân!”
“Hảo, ngươi mang Dobby trở về trước, một tuần sau lại đến gặp ta, thời gian đủ không?” Harry hỏi.
“Kreacher cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ của tiểu chủ nhân đúng hạn.” Kreacher cúi rạp đầu, mang theo Dobby ‘Ba’ một tiếng tiêu thất.
***** Ta là một tuần sau phân cách tuyến *****
Tối một tuần sau, Harry ở mật thất lại triệu hồi Kreacher. Kreacher cung kính xuất hiện, còn mang theo Dobby bên cạnh. Harry liếc mắt nhìn Dobby một cái, bộ dáng của nó lần này so với lần trước hiển nhiên đã rạng rỡ hơn nhiều lắm.
Nó vừa nhìn thấy Harry, cúi mình chào: “Dobby, Dobby đến gặp chủ nhân.” Động tác của nó rõ ràng hoạt bát hơn không ít, chuyện này làm Harry nhớ đến Dobby trong kiếp trước hắn đã từng thấy qua.
“Dobby, ngươi không cần gọi ta là chủ nhân, ngươi… có thể gọi tên của ta.” Harry định thử nó một lần nữa.
Kreacher lập tức khiển trách: “Gia tinh như thế nào có thể gọi thẳng tên chủ nhân a!”
“Dobby không thể gọi tên chủ nhân, nhưng Dobby có thể kêu Ngài là Harry chủ nhân.” Dobby vuốt hai lỗ tai to.
“Hảo.” Harry phi thường hài lòng biểu của nó, “Kreacher, ngươi về trước đi, ta còn có chuyện muốn giao cho Dobby.”
“Vâng.” Kreacher cúi đầu, lập tức tiêu thất.
Đợi Kreacher đi, Harry mới quay qua Dobby: “Dobby, ngươi nguyện ý làm mọi việc cho ta sao?”
“Dobby nghe theo mọi lời phân phó của Harry chủ nhân.” Dobby hưng phấn nói, “Dobby thật cao hứng vì Ngài làm mọi việc.”
“Ngày mai, ta sẽ dẫn ngươi đến gặp hiệu trưởng Dumbledore, làm hắn an bài ngươi trong nhà bếp Hogwarts. Ngươi cùng với những gia tinh khác làm việc với nhau, nếu ta có chuyện gì sẽ gọi ngươi. Một khi ngươi bắt đầu làm việc, nhất định sẽ có người tìm đến ngươi, người này có thể chính là hiệu trưởng Dumbledore, y sẽ hỏi một vài chuyện liên quan đến ta, ngươi sẽ nói với y… ta rất ngoan ngoãn, nhưng cũng hơi thô lỗ, giống một học sinh bình thường… Nhưng không được nói với y những chuyện khác. Y có thể còn hỏi ngươi chuyện của Malfoy gia tộc… Ta nghĩ, ngươi vẫn chưa quên chủ nhân cũ của ngươi đi?”
“Quá khứ, Dobby là một gia tinh hư!” Dobby đánh vào đầu nó, “Dobby từng phản bội chủ nhân của mình…”
“Được rồi, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, chủ nhân hiện tại của ngươi là ta.” Harry giữ chặt nó, “Quên chuyện kia đi, ngươi chỉ cần nói với y, Malfoy tiên sinh trung thành với Dumbledore là thật, hiểu không?”
“Dobby hiểu.” Dobby gật đầu, “Dobby sẽ làm tốt.”
“Còn nữa, người kia cũng có thể sẽ ra lệnh ngươi đến giám sát ta, hoặc dùng phép thuật thay đổi trí nhớ của ngươi, ngươi phải cẩn thận, khi y hành động phải đến báo cho ta biết, hiểu chưa?”
“Dobby nhớ.”
“Hảo, với hành vi cử chỉ của ngươi, chúng ta cần phải bàn bạc một chút.”
Vì thế, tối hôm sau, Harry mang theo Dobby đến trước đầu thạch thú có khe nước nhỏ.
“Ân… Nước bí đỏ? Không đúng… Chocolate ếch? Vẫn không đúng? Đậu đủ vị? Kem cầu? Hắc, ngươi chít chít một tiếng a!” Harry muốn bốc khói trên đầu đá đầu thạch quái một cước, đáng tiếc thạch quái một chút phản ứng cũng không có.
“A Harry, ngươi có việc gì sao?” đầu thạch quái tự động dời qua, Dumbledore cười mỉm chi xuất hiện ngay cửa ra vào, “Ta thấy ngươi ở cửa, tìm ta có việc sao?”
“A! Dumbledore tiên sinh!” Dobby hét ầm lên, “Chào Ngài Dumbledore tiên sinh. Dobby, Dobby thật cao hứng được thấy Ngài.”
“Xem ra chúng ta có một tiểu khách nhân.” Dumbledore mang theo hai người vào trong văn phòng. Fawkes thấy Harry, cao hứng mà kêu lên vài tiếng, bay đến đậu trên vai hắn. Harry vuốt bộ lông xinh đẹp của con chim: “Nhĩ hảo, Fawkes, đã lâu không thấy.”
“Fawkes phi thường thích ngươi, Harry, muốn hay không nếm thử một ít bánh chocolate?” Dumbledore lấy ra một khối bánh ngọt đen thui, mỉm cười cắn một cái.
“Không cần…” Đối với sở thích thèm ngọt cổ quái của vị hiệu trưởng kia, Harry thật sự không dám nịnh nọt.
“Vậy… còn ngươi, Dobby?” Dumbledore hỏi.
“Chưa bao giờ… Chưa bao giờ có một người đối tốt với Dobby như vậy… Dobby… Dobby…” Dobby ‘ba tháp ba tháp’ chảy nước mắt, “Dumbledore tiên sinh và Harry tiên sinh đối với Dobby thật quá tốt…”
“Ân, hiệu trưởng, Dobby là ta từ nhà Malfoy mang ra, Malfoy tiên sinh đưa nó cho ta, Dobby thực chiếu cố ta, nhưng…” Harry khó xử gãi gãi đầu, “Ta không có thói quen có gia tinh…”
“A, ta hiểu.” Dumbledore gật gật đầu, “Như vậy… Ngươi muốn mang nó giao cho ta?”
“Ta nghĩ Ngài có thể an bài cho nó một công việc.” Harry ngượng ngùng nói, “Có thể không?”
“Đương nhiên đương nhiên, ta nghĩ sẽ rất cao hứng hỗ trợ trong nhà bếp.” Dumbledore búng tay một cái, một con gia tinh mặc một cái trà khăn có huy hiệu của trường Hogwarts xuất hiện trước mặt bọn họ: “Đậu Đậu vì Ngài phục vụ, hiệu trưởng tiên sinh.”
“Đem… Dobby này đến nhà bếp, sau này nó sẽ làm việc như các ngươi.” Dumbledore mỉm cười.
Đậu Đậu cúi đầu: “Đậu Đậu hiểu.” lập tức mang theo Dobby tiêu thất.
Thấy chúng nó biến mất, Harry cảm kích nói: “Cám ơn Ngài, Dumbledore hiệu trưởng.”
“Không, không, không, Harry, ngươi làm rất đúng.”
“Ta chỉ cảm thấy… đối đãi với một gia tinh như vậy, có phải hay không rất tàn nhẫn…” Harry nói, “Cho nên, ta…”
“Cái này là một thói quen trong Ma Pháp giới đi.” Dumbledore nói, “Ngươi là một đứa nhỏ thiện lương.”
Harry đỏ mặt: “Ân, không còn chuyện gì, vậy, ta về trước, Hiệu trưởng.”
“Hảo, tái kiến, Harry.”
Harry gật gật đầu, mở cửa bước ra ngoài.
“Đứa nhỏ này thực thiện lương, đúng không?” Trong mắt Dumbledore hiện lên một tia áy náy, “Ta có đúng hay không thực…” Phượng hoàng màu vàng đỏ đậu trên vai y, thấp giọng kêu to.
Tác giả :
Ba Vòng Tròn