HP Đồng Nhân Chi Ngọ Hậu
Chương 129: Phiên ngoại 4: Vấn đề về tiểu bao tử
Lời tác giả: Hảo, kỳ thật ta không muốn vấn đề tiểu bao tử xuất hiện quấy rầy cuộc sống ngọt ngào của hai người, hơn nữa ta đối với nam nam sinh tử từ trước đến nay giống như vịt nghe sấm, vì vậy ta vẫn không đáp lại mọi người về vấn đề này. Nhưng lại một lần nữa có độc giả yêu cầu, cho nên chúng ta liền cho họ xuất hiện một tiểu bao tử đi! Dù sao đây cũng là phiên ngoại vô trách nhiệm, viết không tốt lắm, mọi người chớ trách ta. Đến, bên dưới chuyển ống kính cho ta, phóng to ra, vào trong hầm…
“Sev, ngươi đang làm gì vậy?” Ai đó, là Harry tiến vào trong hầm liền thấy Snape đứng trước vạc làm gì đó.
Cuối cùng Snape bỏ vào trong vạc một phần toan khuông, sau đó khuấy thuận kim đồng hồ sáu vòng, khuấy nghịch kim đồng hồ mười một vòng, lại hầm thêm mấy giờ nữa.
Làm xong tất cả, Snape thu dọn mọi thứ gọn gàng, sau đó tức cười nhìn vẻ mặt Harry vẫn đang nhìn mình chằm chằm, đến chớp mắt cũng không chớp mà nhìn. Snape vỗ lên đầu hắn một cái: “Sao vậy? Sao lại kỳ quái như vậy?”
“Ngươi đang làm cái gì? Ta gọi đến mấy lần.” Harry chu môi, “Đây là ma dược gì? Sao ta chưa từng thấy qua?”
“Cái này?” Snape thở dài, “Đây là phân phó của vị đại thủ lĩnh kia, cộng thêm Lucius vồn vã mong chờ, cho nên ta không thể không làm cái này.”
“Là sinh tử dược?” Harry lập tức hiểu ra, “Nguyên lai thật sự có loại dược này!” Hắn hưng phấn chạy đến trước vạc thuốc nhìn không thôi, “Thật sự hữu hiệu sao?”
“Uống vào, trong cơ thể người đó sẽ tạm thời sinh ra một tử cung, dần dần sẽ có tác dụng hoài dựng một sự sống.” Snape giải thích. Nhưng y đã không thấy, trong mắt Harry hiện lên một tia giảo hoạt.
***** Ta là một tháng sau phân cách tuyến *****
“Cái gì? Ngươi nói Harry mang thai?” Snape không thể tin trừng mắt nhìn Pomfrey phu nhân, “Thân thể y chỉ không thoải mái, như thế nào có thể… Ta cho đến giờ không cho y uống qua ‘sinh tử dược’ linh tinh a!”
Pomfrey phu nhân rất mất hứng nói: “Ngươi nghi ngờ năng lực chẩn bệnh của ta sao, Sev?” Harry xác thực là mang thai, hơn nữa đã uống gần một tháng!”
Một… một tháng? Snape nghĩ trước nghĩ sau liền hiểu ra. Potter chết tiệt! Khó trách ngày đó y ân cần nói muốn dưa ma dược cho Draco giúp ta, nguyên lai là… Y như thế nào có thể không bàn bạc với ta liền tự tiện quyết định! Snape nổi giận đùng đùng xông vào trong bệnh thất, bước đến trước giường bệnh.
Harry vừa nhìn thấy sắc mặt giận dữ của y, trong lòng thầm kêu không tốt, đành phải cười lấy lòng: “Sev…”
“Hừ! Potter tiên sinh ngươi còn biết ta là ai a? Đầu của ngươi để ở đâu? Ngươi như thế nào có thể tùy tiện liền…” Snape tức giận đến không nói được, y cho rằng mang thai là chuyện đơn giản sao. Nam tính sinh tử nguyên bản là chuyện rất nguy hiểm, y như thế nào có thể…
“Ta không phải tùy tiện quyết định chuyện này!” Harry kháng nghị, “Ta suy nghĩ rất kỹ càng! Ta vẫn muốn ta và ngươi có hài tử, nhưng ta biết ngươi nhất định sẽ không đáp ứng, cho nên ta mới… Sev, ta thật sự rất muốn rất muốn có một hài tử, là con của chúng ta…”
Là… hài tử của mình và Harry? Snape nhìn Harry đang mong chờ nhìn mình, trong lòng không khỏi xúc động. Đúng vậy, hài tử, một hài tử của mình. Y và Harry đều không có một tuổi thơ tốt đẹp, đều có khát khao một gia đình với người trước mặt… Nhưng chuyện này… Rất nguy hiểm!
Snape nhìn Harry, thấp giọng nói: “Harry, chuyện này rất nguy hiểm, ngươi có biết không?”
“Ta biết.” Harry gật gật đầu, “Ta trước kia đã sớm nghiên cứu bộ sách về nam tính sinh tử, ta biết chuyện này rất nguy hiểm. Chính là ta nguy hiểm gì lại chưa trải qua? Bất quá chỉ sinh một hài tử thôi mà!” Hắn nắm tay Snape, “Ta muốn cho ngươi một gia đình trọn vẹn, không thể sao?”
Nhìn ánh mắt cầu xin của Harry, Snape thỏa hiệp: “Được rồi.”
***** Ta là chín tháng sau phân cách tuyến *****
“Sao Harry còn chưa sinh?” Sirius vội vàng chạy đến, vừa nhìn thấy Snape liền tức giận nhào đến, “Đều do ngươi làm hại! Để Harry sinh cái gì mà hài tử! Ngươi như thế nào… Chuyện này có bao nhieu nguy hiểm ngươi không phải không biết! Mũi thò lò, nếu mà Harry có chuyện gì ta sẽ quyết đấu với ngươi không tha!”
Snape không nói lời nào, chỉ nhìn chăm chăm vào cửa bệnh thất: Harry, ngươi ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì!
Trong bệnh thất, hiện tại Harry đang đau đớn, Pomfrey phu nhân lại một lần nữa khiến hắn phải dùng lực, hắn chỉ cảm thấy mình đau đến mức chết đi! Snape bên ngoài bước qua bước lại, tuy rằng y biết Harry đã có dược tốt nhất (là do y cung cấp), Poppy cũng là thầy thuốc tốt nhất, nhưng… nghe Harry la hét đau đớn, y thật sự không thể an tâm.
…
Qua hơn một giờ vùng vẫy, Harry cuối cùng sinh ra một nam hài. Snape gấp gáp chạy đến nhìn Harry, Harry kỳ thật không có vấn đề gì lớn, Pomfrey phu nhân nói hắn chỉ cần hảo hảo tĩnh dưỡng sẽ không có chuyện gì.
Sirius và Draco cùng những người chờ đợi khác vội vàng đến nhìn tiểu bảo bảo. Tiểu bảo bảo tuy rằng mới chào đời, nhưng đã tròn vo. Sirius kêu lên một tiếng xúc động a, hài tử của Harry a Tiểu bảo bảo này có đôi mắt giống y đúc Harry, mái tóc đen nhìn không ra là giống ai. Bất quá, y có cái mũi giống y như Snape, nhưng may mắn không quá lớn, y hé mắt nhìn, tò mò đánh giá những người trước mắt.
“Riddle, y hảo đáng yêu ” Draco nhìn tiều bảo bảo nói, “Đúng không?”
“Ta cảm thấy không đáng yêu bằng hài tử Friary của chúng ta.” Tom Riddle nói. Tháng trước Draco vừa sinh hạ một nam hài, tên là Friary Riddle, là một nam hài có mái tóc vàng cùng đôi mắt màu lam xám, bộ dạng giống y như Draco.
“Harry…” Snape vuốt ve mặt hắn, “Thế nào rồi?”
“Ngươi nhìn con chúng ta chưa?” Harry hỏi.
Snape đối với câu đầu tiên Harry nói lại là nhắc đến tiểu quỷ đã tra tấn y quá lâu, có vẻ không vui, y nhăn mặt: “Y đang nằm trong tay đại cẩu ngu ngốc kia…”
“Ôm y lại đây, ta muốn nhìn.” Harry nhẹ giọng nói.
“…Hảo.” Snape xụ mặt bước đến tiểu quỷ chết tiệt kia, “Con chó ngu ngốc, đưa đứa nhỏ cho ta!”
Draco nhìn khuôn mặt âm trầm của cha nuôi, do dự một chút: “Cha… Ngài biết ôm hài tử sao?” Nhìn Snape trầm mặt, Draco đã biết đáp án, “Để ta ôm đến cho Harry đi, ngài như vậy… sẽ dọa y sợ…”
***** Ta là hai năm sau phân cách tuyến *****
“Srkin Snape! Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, không được đến gần mấy cái vạc của phụ thân ngươi!” Harry hiện tại thực bất đắc dĩ, vì sao đứa nhỏ này lại thích vạc ma dược như vậy a?
“Y có thiên phú ma dược.” Snape cộc cằn nó, thuận tiện đem tiểu bằng hữu Srkin không mặc quần nơi nơi chạy loạn từ trong vạc lôi ra – may mắn y hôm nay không nấu ma dược gì cả.
“Ta cảm thấy y mười phần giống y như ngươi.” Harry ôm lấy đứa con, mặc quần cho y, “Không biết ngươi trước đây có phải cũng thích vừa tắm xong chưa mặc quần đã chạy loạn khắp nơi như vậy hay không?”
Srkin một bên vùng vẫy, một bên y y nha nha kháng nghị: “Phụ thân… ta không muốn…”
“Khẳng định là không.” Snape hừ lạnh, “Tính tình như vậy chính xác là giống ngươi, không lúc nào im lặng được, mười phần là một Gryffindor!”
“Hắc, ta cũng là một Slytherin!” Harry kháng nghị, “Đứa nhỏ này nhất định là một Slytherin, nhìn trình độ giảo hoạt của y là biết.”
“Cứ hy vọng đi.” Snape nhún nhún vai, “Ta chỉ hy vọng, y có thể ít phá vạc ma dược của ta một chút.”
Đáng tiếc là không có khả năng. Tối nay tiểu bằng hữu Srkin lại lần nữa hạ thủ với vạc ma dược của phụ thân đại nhân. Y bỏ một viên kẹo sữa vào trong vạc, khiến cho thuốc cảm của Snape biến thành nước thanh khiết. Snape hận đến nghiến răng nghiến lợi, đánh cũng không được, mắng cũng không xong. Tiểu hỗn đản còn cười thiên chân vô tài: “Cha… ta không phải rất lợi hại sao…”
Tiểu quỷ này đích xác có thiên phú! Snape không thể không thừa nhận: “Đúng vậy…”
***** Ta là chín năm sau phân cách tuyến *****
“Tiếp theo, Srkin Snape!” Giáo sư McGonagall gọi tên tân sinh kế tiếp, khuôn mặt tươi cười nhìn đứa nhỏ bọn họ đã nhìn từ nhỏ đến lớn đang kích động chạy lên, đội mũ phân viện vào. Học trò cũng ngừng thảo luận, nhìn đứa nhỏ của giáo sư Snape.
“Y nhất định là Gryffindor!” Flitwick tằng hắng nói, “Nhìn bộ dáng hoạt bát của y là biết.”
“Không không không, là Slytherin!” Giáo sư Sinistra kêu, “Y giảo hoạt đến như vậy…”
Nhưng không cần các vị giáo sư tranh luận thêm, đáp án cũng đã xuất hiện: “Slytherin!’ Mũ phân viên vui vẻ kêu.
“Y vẫn giống ngươi hơn.” Harry ngồi bên cạnh thở dài, “Nghe mũ phân viện kêu nhanh chóng như vậy cũng biết.”
“Nếu y là Gryffindor ta xác định sẽ làm thịt y.” Snape hung hăng nói, “Tiểu tử thối giảo hoạt này.”
“Ngươi còn nhớ tối qua y phá phúc lạc dược của ngươi, Sev.”
“Y cư nhiên biến phúc lạc dược thành phúc tả dược!” Snape bất mãn nói, “Y như thế nào lại thích giỡn với ma dược như vậy!”
“Y là đứa nhỏ có thiên phú ma dược, không phải sao?” Harry cười, vẫy tay với đứa con bên dưới.
Snape hừ lạnh, nhìn Harry đang cùng Srkin vẫy qua vẫy lại, khóe miệng nhịn không được khẽ cong lên…
“Sev, ngươi đang làm gì vậy?” Ai đó, là Harry tiến vào trong hầm liền thấy Snape đứng trước vạc làm gì đó.
Cuối cùng Snape bỏ vào trong vạc một phần toan khuông, sau đó khuấy thuận kim đồng hồ sáu vòng, khuấy nghịch kim đồng hồ mười một vòng, lại hầm thêm mấy giờ nữa.
Làm xong tất cả, Snape thu dọn mọi thứ gọn gàng, sau đó tức cười nhìn vẻ mặt Harry vẫn đang nhìn mình chằm chằm, đến chớp mắt cũng không chớp mà nhìn. Snape vỗ lên đầu hắn một cái: “Sao vậy? Sao lại kỳ quái như vậy?”
“Ngươi đang làm cái gì? Ta gọi đến mấy lần.” Harry chu môi, “Đây là ma dược gì? Sao ta chưa từng thấy qua?”
“Cái này?” Snape thở dài, “Đây là phân phó của vị đại thủ lĩnh kia, cộng thêm Lucius vồn vã mong chờ, cho nên ta không thể không làm cái này.”
“Là sinh tử dược?” Harry lập tức hiểu ra, “Nguyên lai thật sự có loại dược này!” Hắn hưng phấn chạy đến trước vạc thuốc nhìn không thôi, “Thật sự hữu hiệu sao?”
“Uống vào, trong cơ thể người đó sẽ tạm thời sinh ra một tử cung, dần dần sẽ có tác dụng hoài dựng một sự sống.” Snape giải thích. Nhưng y đã không thấy, trong mắt Harry hiện lên một tia giảo hoạt.
***** Ta là một tháng sau phân cách tuyến *****
“Cái gì? Ngươi nói Harry mang thai?” Snape không thể tin trừng mắt nhìn Pomfrey phu nhân, “Thân thể y chỉ không thoải mái, như thế nào có thể… Ta cho đến giờ không cho y uống qua ‘sinh tử dược’ linh tinh a!”
Pomfrey phu nhân rất mất hứng nói: “Ngươi nghi ngờ năng lực chẩn bệnh của ta sao, Sev?” Harry xác thực là mang thai, hơn nữa đã uống gần một tháng!”
Một… một tháng? Snape nghĩ trước nghĩ sau liền hiểu ra. Potter chết tiệt! Khó trách ngày đó y ân cần nói muốn dưa ma dược cho Draco giúp ta, nguyên lai là… Y như thế nào có thể không bàn bạc với ta liền tự tiện quyết định! Snape nổi giận đùng đùng xông vào trong bệnh thất, bước đến trước giường bệnh.
Harry vừa nhìn thấy sắc mặt giận dữ của y, trong lòng thầm kêu không tốt, đành phải cười lấy lòng: “Sev…”
“Hừ! Potter tiên sinh ngươi còn biết ta là ai a? Đầu của ngươi để ở đâu? Ngươi như thế nào có thể tùy tiện liền…” Snape tức giận đến không nói được, y cho rằng mang thai là chuyện đơn giản sao. Nam tính sinh tử nguyên bản là chuyện rất nguy hiểm, y như thế nào có thể…
“Ta không phải tùy tiện quyết định chuyện này!” Harry kháng nghị, “Ta suy nghĩ rất kỹ càng! Ta vẫn muốn ta và ngươi có hài tử, nhưng ta biết ngươi nhất định sẽ không đáp ứng, cho nên ta mới… Sev, ta thật sự rất muốn rất muốn có một hài tử, là con của chúng ta…”
Là… hài tử của mình và Harry? Snape nhìn Harry đang mong chờ nhìn mình, trong lòng không khỏi xúc động. Đúng vậy, hài tử, một hài tử của mình. Y và Harry đều không có một tuổi thơ tốt đẹp, đều có khát khao một gia đình với người trước mặt… Nhưng chuyện này… Rất nguy hiểm!
Snape nhìn Harry, thấp giọng nói: “Harry, chuyện này rất nguy hiểm, ngươi có biết không?”
“Ta biết.” Harry gật gật đầu, “Ta trước kia đã sớm nghiên cứu bộ sách về nam tính sinh tử, ta biết chuyện này rất nguy hiểm. Chính là ta nguy hiểm gì lại chưa trải qua? Bất quá chỉ sinh một hài tử thôi mà!” Hắn nắm tay Snape, “Ta muốn cho ngươi một gia đình trọn vẹn, không thể sao?”
Nhìn ánh mắt cầu xin của Harry, Snape thỏa hiệp: “Được rồi.”
***** Ta là chín tháng sau phân cách tuyến *****
“Sao Harry còn chưa sinh?” Sirius vội vàng chạy đến, vừa nhìn thấy Snape liền tức giận nhào đến, “Đều do ngươi làm hại! Để Harry sinh cái gì mà hài tử! Ngươi như thế nào… Chuyện này có bao nhieu nguy hiểm ngươi không phải không biết! Mũi thò lò, nếu mà Harry có chuyện gì ta sẽ quyết đấu với ngươi không tha!”
Snape không nói lời nào, chỉ nhìn chăm chăm vào cửa bệnh thất: Harry, ngươi ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì!
Trong bệnh thất, hiện tại Harry đang đau đớn, Pomfrey phu nhân lại một lần nữa khiến hắn phải dùng lực, hắn chỉ cảm thấy mình đau đến mức chết đi! Snape bên ngoài bước qua bước lại, tuy rằng y biết Harry đã có dược tốt nhất (là do y cung cấp), Poppy cũng là thầy thuốc tốt nhất, nhưng… nghe Harry la hét đau đớn, y thật sự không thể an tâm.
…
Qua hơn một giờ vùng vẫy, Harry cuối cùng sinh ra một nam hài. Snape gấp gáp chạy đến nhìn Harry, Harry kỳ thật không có vấn đề gì lớn, Pomfrey phu nhân nói hắn chỉ cần hảo hảo tĩnh dưỡng sẽ không có chuyện gì.
Sirius và Draco cùng những người chờ đợi khác vội vàng đến nhìn tiểu bảo bảo. Tiểu bảo bảo tuy rằng mới chào đời, nhưng đã tròn vo. Sirius kêu lên một tiếng xúc động a, hài tử của Harry a Tiểu bảo bảo này có đôi mắt giống y đúc Harry, mái tóc đen nhìn không ra là giống ai. Bất quá, y có cái mũi giống y như Snape, nhưng may mắn không quá lớn, y hé mắt nhìn, tò mò đánh giá những người trước mắt.
“Riddle, y hảo đáng yêu ” Draco nhìn tiều bảo bảo nói, “Đúng không?”
“Ta cảm thấy không đáng yêu bằng hài tử Friary của chúng ta.” Tom Riddle nói. Tháng trước Draco vừa sinh hạ một nam hài, tên là Friary Riddle, là một nam hài có mái tóc vàng cùng đôi mắt màu lam xám, bộ dạng giống y như Draco.
“Harry…” Snape vuốt ve mặt hắn, “Thế nào rồi?”
“Ngươi nhìn con chúng ta chưa?” Harry hỏi.
Snape đối với câu đầu tiên Harry nói lại là nhắc đến tiểu quỷ đã tra tấn y quá lâu, có vẻ không vui, y nhăn mặt: “Y đang nằm trong tay đại cẩu ngu ngốc kia…”
“Ôm y lại đây, ta muốn nhìn.” Harry nhẹ giọng nói.
“…Hảo.” Snape xụ mặt bước đến tiểu quỷ chết tiệt kia, “Con chó ngu ngốc, đưa đứa nhỏ cho ta!”
Draco nhìn khuôn mặt âm trầm của cha nuôi, do dự một chút: “Cha… Ngài biết ôm hài tử sao?” Nhìn Snape trầm mặt, Draco đã biết đáp án, “Để ta ôm đến cho Harry đi, ngài như vậy… sẽ dọa y sợ…”
***** Ta là hai năm sau phân cách tuyến *****
“Srkin Snape! Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, không được đến gần mấy cái vạc của phụ thân ngươi!” Harry hiện tại thực bất đắc dĩ, vì sao đứa nhỏ này lại thích vạc ma dược như vậy a?
“Y có thiên phú ma dược.” Snape cộc cằn nó, thuận tiện đem tiểu bằng hữu Srkin không mặc quần nơi nơi chạy loạn từ trong vạc lôi ra – may mắn y hôm nay không nấu ma dược gì cả.
“Ta cảm thấy y mười phần giống y như ngươi.” Harry ôm lấy đứa con, mặc quần cho y, “Không biết ngươi trước đây có phải cũng thích vừa tắm xong chưa mặc quần đã chạy loạn khắp nơi như vậy hay không?”
Srkin một bên vùng vẫy, một bên y y nha nha kháng nghị: “Phụ thân… ta không muốn…”
“Khẳng định là không.” Snape hừ lạnh, “Tính tình như vậy chính xác là giống ngươi, không lúc nào im lặng được, mười phần là một Gryffindor!”
“Hắc, ta cũng là một Slytherin!” Harry kháng nghị, “Đứa nhỏ này nhất định là một Slytherin, nhìn trình độ giảo hoạt của y là biết.”
“Cứ hy vọng đi.” Snape nhún nhún vai, “Ta chỉ hy vọng, y có thể ít phá vạc ma dược của ta một chút.”
Đáng tiếc là không có khả năng. Tối nay tiểu bằng hữu Srkin lại lần nữa hạ thủ với vạc ma dược của phụ thân đại nhân. Y bỏ một viên kẹo sữa vào trong vạc, khiến cho thuốc cảm của Snape biến thành nước thanh khiết. Snape hận đến nghiến răng nghiến lợi, đánh cũng không được, mắng cũng không xong. Tiểu hỗn đản còn cười thiên chân vô tài: “Cha… ta không phải rất lợi hại sao…”
Tiểu quỷ này đích xác có thiên phú! Snape không thể không thừa nhận: “Đúng vậy…”
***** Ta là chín năm sau phân cách tuyến *****
“Tiếp theo, Srkin Snape!” Giáo sư McGonagall gọi tên tân sinh kế tiếp, khuôn mặt tươi cười nhìn đứa nhỏ bọn họ đã nhìn từ nhỏ đến lớn đang kích động chạy lên, đội mũ phân viện vào. Học trò cũng ngừng thảo luận, nhìn đứa nhỏ của giáo sư Snape.
“Y nhất định là Gryffindor!” Flitwick tằng hắng nói, “Nhìn bộ dáng hoạt bát của y là biết.”
“Không không không, là Slytherin!” Giáo sư Sinistra kêu, “Y giảo hoạt đến như vậy…”
Nhưng không cần các vị giáo sư tranh luận thêm, đáp án cũng đã xuất hiện: “Slytherin!’ Mũ phân viên vui vẻ kêu.
“Y vẫn giống ngươi hơn.” Harry ngồi bên cạnh thở dài, “Nghe mũ phân viện kêu nhanh chóng như vậy cũng biết.”
“Nếu y là Gryffindor ta xác định sẽ làm thịt y.” Snape hung hăng nói, “Tiểu tử thối giảo hoạt này.”
“Ngươi còn nhớ tối qua y phá phúc lạc dược của ngươi, Sev.”
“Y cư nhiên biến phúc lạc dược thành phúc tả dược!” Snape bất mãn nói, “Y như thế nào lại thích giỡn với ma dược như vậy!”
“Y là đứa nhỏ có thiên phú ma dược, không phải sao?” Harry cười, vẫy tay với đứa con bên dưới.
Snape hừ lạnh, nhìn Harry đang cùng Srkin vẫy qua vẫy lại, khóe miệng nhịn không được khẽ cong lên…
Tác giả :
Ba Vòng Tròn