HP Đồng Nhân Chi Ngọ Hậu
Chương 102: Phiên tòa – Phỏng đoán
Hiện tại, Harry hiện tại đang đứng giữa đại sảnh cực dài và tráng lệ, ánh sáng trong đại sảnh làm nổi bật nền đá đen như mun. Những con chim khổng tước được khảm trên trần nhà lấp lánh kim sắc, hai bên tường gắn những chiếc đèn bằng gỗ tỏa sáng, còn thêm nhiều lò sưởi được mạ vàng. Cứ cách vài giây, lại có một vài pháp sư từ trong lò sưởi bên tay trái đi ra sau những tiếng động nhỏ vang lên. Còn bên tay phải, những pháp sư khác đang xếp thành những hàng dài chờ ly khai.
Giữa đại sảnh có một bồn nước, chính giữa là một nhóm tượng lớn bằng vàng. Một trong những bức tượng cao nhất chính là một vị pháp sư diện mạo quý phái, ma trượng của y đang chỉa thẳng lên trời. Đứng xung quanh vị pháp sư còn có một phù thủy xinh đẹp, một Nhân Mã, một con yêu tinh và một gia tinh. Những dòng nước được phun ra từ đầu ma trượng của họ, tiếng đinh đông của nước truyền ra qua những khe hở giữa các bức tượng, mà bên dưới là các pho tượng pháp sư đan vào nhau chằng chịt, y phục của những pho tượng phần lớn đều xám xịt, nhìn qua có chút trưởng thành sớm. Cuối đại sảnh, có những cánh cửa màu vàng.
Ma Pháp bộ, đây là lần thứ mấy mình vào chỗ này? Harry một bên suy nghĩ, một bên cất bước đi về những cánh cửa màu vàng kia. Sau khi qua lần kiểm tra ma trượng, Harry chính thức bước vào thang máy.
“Tầng hai: Sở thi hành luật Pháp thuật, Phòng dùng sai Pháp thuật, Phòng quản lý Pháp sư, Phòng Bảo dưỡng Đồ dùng pháp thuật.” Đây là mục đích của Harry, Harry nhìn đồng hồ, vừa đúng lúc.
Đi dọc theo hành lang rồi quẹo trái, đi tiếp, những cây đuốc được gắn trên bức tường đá thô ráp hai bên hành lang. Harry đi ngang qua mấy lần cửa sắc, đến trước cánh cửa sắt nặng nề, đã đến mục tiêu cuối cùng của hắn – Phòng thẩm lý và phán quyết số tám.
“… Về Dolores Umbridge tự tiện sử dụng Thần chú Không thể tha thứ, ta nghĩ có thể mời người làm chứng: Harry Potter.” Một thanh âm già dặn vang lên – thanh âm của Dumbledore.
“Được…” Đây là thanh âm của Fudge, nghe ra có chút vô lực – rất rõ ràng, vừa rồi Dumbledore lên án hắn đã khiến hắn nhận thất bại liên tiếp.
Harry mang vẻ mặt bất an căng thẳng, đẩy cánh cửa nặng trịch bước vào đại sảnh.. Trong đại sảnh, ánh lửa phát ra những tia sáng yếu ớt, Harry nhìn bốn phía xung quanh, Umbridge bị xích lại đang ngồi trên ghế dựa chính giữa, sắc mặt tái nhợt. Dãy trước khoảng năm muơi người ngồi, đều mặc trường bào màu huyết dụ, bên ngực trái thêu chữ ‘W’ tinh xảo màu bạch kim, bọn họ đều đang tò mò đánh giá Harry. Fudge ngồi chính giữa họ, Dumbledore đứng một bên, mái tóc bạch kim lấp lánh sáng dưới ánh lửa, sắc mặt bình tĩnh – nhưng trong mắt y Harry thấy một tia hớn hở.
Fugde hắng giọng: “Ân, được rồi, ân, tố cáo, đúng vậy…” Y hít một hơi thật sâu, “Tên đầy đủ?”
“Harry James Potter.” Harry nhanh chóng trả lời.
“Ngươi học năm thứ mấy, trường nào?”
“Hogwarts, năm thứ năm.”
“Potter tiên sinh, căn cứ vào lời tố cáo của Dumbledore: Dolores Umbridge đã sử dụng thần chú Tra tấn với ngươi vào tám giờ mười lăm phút tối ngày 3 tháng chín, phải không?”
“Đúng vậy, tiên sinh.” Harry tỏ ra bất an nói.
“Ngươi có thể kể lại một chút chuyện đã xảy ra không?” Một bà phù thủy đeo mắt kính, cằm nhọn hỏi.
Harry cà lăm kể lại sự tình vào buổi tối hôm đó: “… Khi ta ngăn cản sự tấn công của giáo sư Black và giáo sư McGonagall, nàng ta đã sử dụng bùa Reducto (Nổ tung), ta dùng thần chú Protecgo (Ngăn trở) để cản sự tấn công của nàng, nàng liền sử dụng thần chú Crucio (Tra tấn) với ta… ta dùng một thần chú đổi chiều thần chú của nàng mà cha đỡ đầu đã dạy ta…”
“Tự tiện tấn công nhân viên của Ma Pháp bộ, hơn nữa còn là giáo sư, Potter tiên sinh, ngươi cũng biết…” Fudge nắm lấy thời cơ.
“Nhưng là Umbridge là người đầu tiên phá vỡ quy định, tấn công học trò đang bị khảo hạch.” Dumbledore lạnh lùng nói, “Đây là quy định ngàn năm ở Hogwarts, thậm chí toàn bộ học trò và giáo sư của Hogwarts đã tận mắt chứng kiến, ngươi muốn triệu tập từng người không?”
“Nhưng…” Fudge vẫn còn muốn nói thêm.
“Ngươi nói, ngươi xin được miễn học môn Phòng ngự Hắc Ma pháp?” Vị phù thủy đã hỏi vừa rồi cảm thấy hứng thú hỏi tiếp, “Phê chuẩn chưa?”
“A? Ân, Hiệu trưởng đã phê chuẩn.” Harry nói.
“Ngươi nhận sự tấn công khảo hạch của năm vị giáo sư? Phản công đánh bại luôn Umbridge?” Phù thủy tiếp tục hỏi.
“Đúng vậy, quý phu nhân.” Harry nói. “
“Khiến người ta ấn tượng sâu sắc.” Vị phù thủy kia nói.
Vài vị bồi thẩm đoàn bắt đầu khẽ nghị luận, châu đầu vào nhau. Cũng không ít người liên tục gật đầu.
“Quy định này đã tồn tại ở Hogwarts hơn một ngàn năm.” Vị phù thủy tiếp tục nói, “Rất rõ ràng, Umbridge là người phá vỡ quy định trước, Potter tiên sinh đơn thuần chỉ vì tự vệ mà ra tay.”
“Được rồi!” Fudge đối với tình hình đã nghiêng về bên kia cảm thấy tức tối, y vung tay, “Ngươi đi xuống trước, Potter tiên sinh, khi cần thiết chúng ta sẽ gọi lại ngươi.”
Harry đỏ bừng mặt, gật đầu bất an, lảo đảo mà đi ra ngoài. Khi hắn quay đầu lại ra khỏi cửa, trên khuôn mặt hắn hiện ra nụ cười chiến thắng, hắn biết, Umbridge tàn đời rồi.
***** Ta là sáng hôm sau phân cách tuyến *****
‘Giáo sư thì như vậy! Bộ trưởng của chúng ta rốt cuộc bị làm sao vậy?’, một tựa đề bản tin ngay trong tờ ‘Nhật báo Tiên Tri’ sáng hôm sau, những dòng chữ vừa đỏ vừa lớn rất bắt mắt. Harry một bên nhìn, một bên không thể không thừa nhận trong lòng: Rita Skeeter này thật thông minh, một bản tin như vậy, vừa lấy lòng mình, vừa lấy lòng Dumbledore, thật sự vẹn cả đôi đường!
Bản tin kia kể lại Umbridge sử dụng thần chú Không thể tha thứ với học trò ra sao, hơn nữa thực sự vẫn còn một nghi thức khảo hạch truyền thống xa xưa như vậy. Nói mù mờ về việc không chịu trách nhiệm, khiển trách những nhân viên Ma Pháp bộ do Fudge phái đến đảm nhiệm về Hogwarts. Cuối cùng, đưa một chút tin tức về việc thẩm lý và phán quyết Umbridge: cho dù Fudge muốn che chở, tòa án vẫn ra quyết định nhốt bà ta nửa năm trong Azkaban.
Nhiệm kỳ của Fugde chỉ e sẽ không kéo dài. Harry gấp tờ báo lại nghĩ trong bụng, liếc nhanh một cái về phía Dumbledore trên bàn ăn giáo sư – y đang cười híp mắt ăn bánh ngọt. Lúc này hắn biết rất rõ, biểu hiện của hắn quá tài năng, Dumbledore nhất định sẽ nghi ngờ hắn. Ma lực sao mạnh như thế, hơn nữa không chút đắn đo chống lại Umbridge, hắn gián tiếp để Umbridge bị khai trừ, kết quả là bị nhốt vào Azkaban. Nếu Dumbledore biết rõ sự việc hơn một chút, sẽ không khó để nghi ngờ, sẽ có mưu tính với hắn.
Thật sự… quá mất cảnh giác… Harry đối với việc mình lo giải quyết những nhân tố bất an mà để lộ mình quá mức mà cảm thấy tự trách. Bất quá, hắn hiểu Dumbledore, bước tiếp theo, y sẽ thử hắn, mà cơ hội thử hắn tốt nhất chính là… lúc để cho Snape dạy mình Bế quan bí thuật!
Hôm nay, khi giờ Ma Dược kết thúc, Snape gọi Harry: “Potter, hiệu trưởng Dumbledore muốn chúng ta đến gặp y!”
Harry nhướn mày: đến rồi! Hắn nhìn nhìn Snape, trong mắt lộ ra nghi vấn, Snape gật gật đầu, ra vẻ: đúng vậy, là chuyện kia.
Hai người đi đến mặt thạch quái, Snape nói: “Kẹo mật ong.” Đầu thạch quái nhảy qua một bên, hai người nhìn nhau, bước vào phòng hiệu trưởng.
Dumbledore rất cao hứng bảo hai người họ ngồi xuống, sau đó nói: “Harry, Severus nói cho ngươi chưa?”
“Cái gì?” Harry khó hiểu, “Nói cho ta biết cái gì?”
“Ta cho rằng… vẫn là hiệu trưởng ngài tự nói cho Potter tiên sinh thì tốt hơn…” Snape chậm rãi nói, “Miễn cho y… kích động quá mức…”
“Hảo.” Dumbledore gật gật đầu, “Muốn ăn một viên kẹo chanh không?”
“Nói vào trọng điểm.” Snape cực kỳ bất bình tĩnh nói.
“Hảo hảo.” Dumbledore tự lấy một viên, nhét vào miệng, “Harry, ta quyết định cho ngươi học Bế quan bí thuật với Severus.”
“Học cái gì?” Harry nghi hoặc hỏi, “Bế quan bí thuật là gì?”
“Potter tiên sinh! Ta thật sự nghi ngờ ngươi đến tột cùng có phải là pháp sư hay không.” Snape quát, “Ngay cả cái này ngươi cũng không biết.”
“Ý của ngài… bắt ta học cùng giáo sư Snape…” Harry chán ghét liếc mắt nhìn Snape một cái, “Ta đây chẳng phải sẽ thường xuyên… gặp y?”
“Đương nhiên.” Dumbledore híp mắt cười nói, “Học Bế quan bí thuật cũng không phải một lần là xong.”
“Ta không cần!” Harry bật dậy, “Ta mới không cần học cùng… Snape… giáo sư! Nếu như ta phải học, ta hoàn toàn có thể học với Sirius hoặc Remus!”
“Tin ta, Potter tiên sinh, ta cũng hy vọng như thế! Snape khinh thường, “Ngươi có thể tìm đến đại cẩu đỡ đầu và đại lang đỡ đầu của ngươi.”
“Không không không!” Dumbledore vội vàng nói, “Trong tất cả các giáo sư chỉ có Severus là am hiểu chuyện này nhất. Harry, Severus, vì sao không thể bỏ thành kiến giữa các ngươi a?”
“Vĩnh viễn không có khả năng!” Snape cười lạnh.
“Harry?” Dumbledore dùng ánh mắt ‘Ta là lão nhân, là lão nhân đáng thương, Harry ngươi cả một yêu cầu đơn giản như vậy cũng không làm ta hài lòng sao’ nhìn Harry.
Muốn ói Harry nhịn xuống cảm giác buồn nôn, thể hiện bộ dáng quyết tâm rất lớn, cắn răng nói: “Được rồi!”, bộ dáng thập phần hiên ngang lẫm liệt.
“Tốt lắm Severus, nếu Harry đồng ý, như vậy ngươi cũng cố giúp y đi.” Dumbledore nói.
“Tùy ngươi!” Snape vung trường bào, ‘Ầm’ một tiếng đóng sầm cửa ly khai.
“Hiệu trưởng…” Harry muốn nói thêm, “Ta thật sự muốn…”
“Harry tin ta, Severus là giáo sư rất tốt.” Dumbledore vuốt chòm râu của y, “Ngươi về chuẩn bị đi, sau này, giờ học Phòng ngự Hắc Ma pháp cùng giờ tự học buổi tối đều đến hầm học với y.”
Harry trề môi, thực bất đắc dĩ mà trở về.
Giữa đại sảnh có một bồn nước, chính giữa là một nhóm tượng lớn bằng vàng. Một trong những bức tượng cao nhất chính là một vị pháp sư diện mạo quý phái, ma trượng của y đang chỉa thẳng lên trời. Đứng xung quanh vị pháp sư còn có một phù thủy xinh đẹp, một Nhân Mã, một con yêu tinh và một gia tinh. Những dòng nước được phun ra từ đầu ma trượng của họ, tiếng đinh đông của nước truyền ra qua những khe hở giữa các bức tượng, mà bên dưới là các pho tượng pháp sư đan vào nhau chằng chịt, y phục của những pho tượng phần lớn đều xám xịt, nhìn qua có chút trưởng thành sớm. Cuối đại sảnh, có những cánh cửa màu vàng.
Ma Pháp bộ, đây là lần thứ mấy mình vào chỗ này? Harry một bên suy nghĩ, một bên cất bước đi về những cánh cửa màu vàng kia. Sau khi qua lần kiểm tra ma trượng, Harry chính thức bước vào thang máy.
“Tầng hai: Sở thi hành luật Pháp thuật, Phòng dùng sai Pháp thuật, Phòng quản lý Pháp sư, Phòng Bảo dưỡng Đồ dùng pháp thuật.” Đây là mục đích của Harry, Harry nhìn đồng hồ, vừa đúng lúc.
Đi dọc theo hành lang rồi quẹo trái, đi tiếp, những cây đuốc được gắn trên bức tường đá thô ráp hai bên hành lang. Harry đi ngang qua mấy lần cửa sắc, đến trước cánh cửa sắt nặng nề, đã đến mục tiêu cuối cùng của hắn – Phòng thẩm lý và phán quyết số tám.
“… Về Dolores Umbridge tự tiện sử dụng Thần chú Không thể tha thứ, ta nghĩ có thể mời người làm chứng: Harry Potter.” Một thanh âm già dặn vang lên – thanh âm của Dumbledore.
“Được…” Đây là thanh âm của Fudge, nghe ra có chút vô lực – rất rõ ràng, vừa rồi Dumbledore lên án hắn đã khiến hắn nhận thất bại liên tiếp.
Harry mang vẻ mặt bất an căng thẳng, đẩy cánh cửa nặng trịch bước vào đại sảnh.. Trong đại sảnh, ánh lửa phát ra những tia sáng yếu ớt, Harry nhìn bốn phía xung quanh, Umbridge bị xích lại đang ngồi trên ghế dựa chính giữa, sắc mặt tái nhợt. Dãy trước khoảng năm muơi người ngồi, đều mặc trường bào màu huyết dụ, bên ngực trái thêu chữ ‘W’ tinh xảo màu bạch kim, bọn họ đều đang tò mò đánh giá Harry. Fudge ngồi chính giữa họ, Dumbledore đứng một bên, mái tóc bạch kim lấp lánh sáng dưới ánh lửa, sắc mặt bình tĩnh – nhưng trong mắt y Harry thấy một tia hớn hở.
Fugde hắng giọng: “Ân, được rồi, ân, tố cáo, đúng vậy…” Y hít một hơi thật sâu, “Tên đầy đủ?”
“Harry James Potter.” Harry nhanh chóng trả lời.
“Ngươi học năm thứ mấy, trường nào?”
“Hogwarts, năm thứ năm.”
“Potter tiên sinh, căn cứ vào lời tố cáo của Dumbledore: Dolores Umbridge đã sử dụng thần chú Tra tấn với ngươi vào tám giờ mười lăm phút tối ngày 3 tháng chín, phải không?”
“Đúng vậy, tiên sinh.” Harry tỏ ra bất an nói.
“Ngươi có thể kể lại một chút chuyện đã xảy ra không?” Một bà phù thủy đeo mắt kính, cằm nhọn hỏi.
Harry cà lăm kể lại sự tình vào buổi tối hôm đó: “… Khi ta ngăn cản sự tấn công của giáo sư Black và giáo sư McGonagall, nàng ta đã sử dụng bùa Reducto (Nổ tung), ta dùng thần chú Protecgo (Ngăn trở) để cản sự tấn công của nàng, nàng liền sử dụng thần chú Crucio (Tra tấn) với ta… ta dùng một thần chú đổi chiều thần chú của nàng mà cha đỡ đầu đã dạy ta…”
“Tự tiện tấn công nhân viên của Ma Pháp bộ, hơn nữa còn là giáo sư, Potter tiên sinh, ngươi cũng biết…” Fudge nắm lấy thời cơ.
“Nhưng là Umbridge là người đầu tiên phá vỡ quy định, tấn công học trò đang bị khảo hạch.” Dumbledore lạnh lùng nói, “Đây là quy định ngàn năm ở Hogwarts, thậm chí toàn bộ học trò và giáo sư của Hogwarts đã tận mắt chứng kiến, ngươi muốn triệu tập từng người không?”
“Nhưng…” Fudge vẫn còn muốn nói thêm.
“Ngươi nói, ngươi xin được miễn học môn Phòng ngự Hắc Ma pháp?” Vị phù thủy đã hỏi vừa rồi cảm thấy hứng thú hỏi tiếp, “Phê chuẩn chưa?”
“A? Ân, Hiệu trưởng đã phê chuẩn.” Harry nói.
“Ngươi nhận sự tấn công khảo hạch của năm vị giáo sư? Phản công đánh bại luôn Umbridge?” Phù thủy tiếp tục hỏi.
“Đúng vậy, quý phu nhân.” Harry nói. “
“Khiến người ta ấn tượng sâu sắc.” Vị phù thủy kia nói.
Vài vị bồi thẩm đoàn bắt đầu khẽ nghị luận, châu đầu vào nhau. Cũng không ít người liên tục gật đầu.
“Quy định này đã tồn tại ở Hogwarts hơn một ngàn năm.” Vị phù thủy tiếp tục nói, “Rất rõ ràng, Umbridge là người phá vỡ quy định trước, Potter tiên sinh đơn thuần chỉ vì tự vệ mà ra tay.”
“Được rồi!” Fudge đối với tình hình đã nghiêng về bên kia cảm thấy tức tối, y vung tay, “Ngươi đi xuống trước, Potter tiên sinh, khi cần thiết chúng ta sẽ gọi lại ngươi.”
Harry đỏ bừng mặt, gật đầu bất an, lảo đảo mà đi ra ngoài. Khi hắn quay đầu lại ra khỏi cửa, trên khuôn mặt hắn hiện ra nụ cười chiến thắng, hắn biết, Umbridge tàn đời rồi.
***** Ta là sáng hôm sau phân cách tuyến *****
‘Giáo sư thì như vậy! Bộ trưởng của chúng ta rốt cuộc bị làm sao vậy?’, một tựa đề bản tin ngay trong tờ ‘Nhật báo Tiên Tri’ sáng hôm sau, những dòng chữ vừa đỏ vừa lớn rất bắt mắt. Harry một bên nhìn, một bên không thể không thừa nhận trong lòng: Rita Skeeter này thật thông minh, một bản tin như vậy, vừa lấy lòng mình, vừa lấy lòng Dumbledore, thật sự vẹn cả đôi đường!
Bản tin kia kể lại Umbridge sử dụng thần chú Không thể tha thứ với học trò ra sao, hơn nữa thực sự vẫn còn một nghi thức khảo hạch truyền thống xa xưa như vậy. Nói mù mờ về việc không chịu trách nhiệm, khiển trách những nhân viên Ma Pháp bộ do Fudge phái đến đảm nhiệm về Hogwarts. Cuối cùng, đưa một chút tin tức về việc thẩm lý và phán quyết Umbridge: cho dù Fudge muốn che chở, tòa án vẫn ra quyết định nhốt bà ta nửa năm trong Azkaban.
Nhiệm kỳ của Fugde chỉ e sẽ không kéo dài. Harry gấp tờ báo lại nghĩ trong bụng, liếc nhanh một cái về phía Dumbledore trên bàn ăn giáo sư – y đang cười híp mắt ăn bánh ngọt. Lúc này hắn biết rất rõ, biểu hiện của hắn quá tài năng, Dumbledore nhất định sẽ nghi ngờ hắn. Ma lực sao mạnh như thế, hơn nữa không chút đắn đo chống lại Umbridge, hắn gián tiếp để Umbridge bị khai trừ, kết quả là bị nhốt vào Azkaban. Nếu Dumbledore biết rõ sự việc hơn một chút, sẽ không khó để nghi ngờ, sẽ có mưu tính với hắn.
Thật sự… quá mất cảnh giác… Harry đối với việc mình lo giải quyết những nhân tố bất an mà để lộ mình quá mức mà cảm thấy tự trách. Bất quá, hắn hiểu Dumbledore, bước tiếp theo, y sẽ thử hắn, mà cơ hội thử hắn tốt nhất chính là… lúc để cho Snape dạy mình Bế quan bí thuật!
Hôm nay, khi giờ Ma Dược kết thúc, Snape gọi Harry: “Potter, hiệu trưởng Dumbledore muốn chúng ta đến gặp y!”
Harry nhướn mày: đến rồi! Hắn nhìn nhìn Snape, trong mắt lộ ra nghi vấn, Snape gật gật đầu, ra vẻ: đúng vậy, là chuyện kia.
Hai người đi đến mặt thạch quái, Snape nói: “Kẹo mật ong.” Đầu thạch quái nhảy qua một bên, hai người nhìn nhau, bước vào phòng hiệu trưởng.
Dumbledore rất cao hứng bảo hai người họ ngồi xuống, sau đó nói: “Harry, Severus nói cho ngươi chưa?”
“Cái gì?” Harry khó hiểu, “Nói cho ta biết cái gì?”
“Ta cho rằng… vẫn là hiệu trưởng ngài tự nói cho Potter tiên sinh thì tốt hơn…” Snape chậm rãi nói, “Miễn cho y… kích động quá mức…”
“Hảo.” Dumbledore gật gật đầu, “Muốn ăn một viên kẹo chanh không?”
“Nói vào trọng điểm.” Snape cực kỳ bất bình tĩnh nói.
“Hảo hảo.” Dumbledore tự lấy một viên, nhét vào miệng, “Harry, ta quyết định cho ngươi học Bế quan bí thuật với Severus.”
“Học cái gì?” Harry nghi hoặc hỏi, “Bế quan bí thuật là gì?”
“Potter tiên sinh! Ta thật sự nghi ngờ ngươi đến tột cùng có phải là pháp sư hay không.” Snape quát, “Ngay cả cái này ngươi cũng không biết.”
“Ý của ngài… bắt ta học cùng giáo sư Snape…” Harry chán ghét liếc mắt nhìn Snape một cái, “Ta đây chẳng phải sẽ thường xuyên… gặp y?”
“Đương nhiên.” Dumbledore híp mắt cười nói, “Học Bế quan bí thuật cũng không phải một lần là xong.”
“Ta không cần!” Harry bật dậy, “Ta mới không cần học cùng… Snape… giáo sư! Nếu như ta phải học, ta hoàn toàn có thể học với Sirius hoặc Remus!”
“Tin ta, Potter tiên sinh, ta cũng hy vọng như thế! Snape khinh thường, “Ngươi có thể tìm đến đại cẩu đỡ đầu và đại lang đỡ đầu của ngươi.”
“Không không không!” Dumbledore vội vàng nói, “Trong tất cả các giáo sư chỉ có Severus là am hiểu chuyện này nhất. Harry, Severus, vì sao không thể bỏ thành kiến giữa các ngươi a?”
“Vĩnh viễn không có khả năng!” Snape cười lạnh.
“Harry?” Dumbledore dùng ánh mắt ‘Ta là lão nhân, là lão nhân đáng thương, Harry ngươi cả một yêu cầu đơn giản như vậy cũng không làm ta hài lòng sao’ nhìn Harry.
Muốn ói Harry nhịn xuống cảm giác buồn nôn, thể hiện bộ dáng quyết tâm rất lớn, cắn răng nói: “Được rồi!”, bộ dáng thập phần hiên ngang lẫm liệt.
“Tốt lắm Severus, nếu Harry đồng ý, như vậy ngươi cũng cố giúp y đi.” Dumbledore nói.
“Tùy ngươi!” Snape vung trường bào, ‘Ầm’ một tiếng đóng sầm cửa ly khai.
“Hiệu trưởng…” Harry muốn nói thêm, “Ta thật sự muốn…”
“Harry tin ta, Severus là giáo sư rất tốt.” Dumbledore vuốt chòm râu của y, “Ngươi về chuẩn bị đi, sau này, giờ học Phòng ngự Hắc Ma pháp cùng giờ tự học buổi tối đều đến hầm học với y.”
Harry trề môi, thực bất đắc dĩ mà trở về.
Tác giả :
Ba Vòng Tròn