Hotgirls Siêu Quậy
Chương 60: Anh là người yêu chứ không phải mẹ tôi!
Tụi nó bước vào trước ánh nhìn của tất cả mọi người và đương nhiên, người dẫn đầu chính là nó. Nó bước chân đến quầy tiếp tân, nói:
- Phiền giúp tôi báo cho tổng giám đốc là có người muốn gặp.
- Cô có hẹn trước? – Ả nhân viên khó chịu.
- Không. – Nó trả lời.
- Vậy thì xin lỗi, tổng giám đốc không thể gặp cô! - Ả nhân viên khinh khỉnh rồi quay vào tiếp tục cuộc nói chuyện với mấy người nhân viên khác.
- Giờ sao? – Nó nhìn ba người còn lại, nó không thể trách ả nhân viên ấy được vì theo lẽ phải có hẹn trước mới được gặp. Ả ta chỉ làm đúng luật thôi.
- Không biết? – Trang nhún vai.
Bỗng nhiên có tiếng nói vọng từ bên trong quầy tiếp tân:
- Ăn mặc như mấy con ** vậy. Bọn chúng nghĩ sao mà có thể gặp tổng giám đốc cơ chứ. Cái hạng như bọn nó chỉ đáng đứng ở mấy quán bar mà thôi!! Hahaha… - Ả nhân viên vừa rồi nói, cười khanh khách.
“Rầm”
Một thanh phát ra không nhỏ, bằng chứng là tất cả mọi người đều phải giật mình. Ả nhân viên vừa nãy còn cười thích thú bây giờ mặt đã tái mét nhìn vào cái mặt bàn lát đá hoa cương đã bị nứt ra, chuẩn bị vỡ tan nếu chỉ đụng nhẹ vào.
- Cô nói gì? – Vi trừng mắt.
Vi lúc nãy sau khi nghe tất cả những câu nói của ả nhân viên đã không kìm chế đươc mà đập mạnh tay xuống bàn. Không chỉ Vi lúc này đang rất tức giận mà Trang, Thảo Anh và nó cũng đang rất mất bình tĩnh.
Thấy ả nhân viên không trả lời, Vi lại đập mạnh một cái xuống bàn làm lớp đá hoa cương lát mặt bàn vỡ tan, một số rơi xuống đất. Nhỏ lại nghiến răng:
- Cô nhắc lại tôi nghe xem…cô vừa mới nói cái gì?
- Tôi…t…. - Ả ta ấp úng.
- Tôi không nghĩ tập đoàn như Vương Hải mà lại có loại nhân viên như cô. Tôi nhớ là nội quy không cấm những người như thế vào đây cơ mà? Cho dù khách hàng là loại người thế nào thì cũng đâu đã đến lượt cô phán xét? Chỉ cần họ là khách hàng thì cô phải tôn trọng họ chứ? – Vi quát.
- Tôi…ơ…tôi…không có… - Ả lắp bắp.
- Không nói nhiều. Cô chuẩn bị cuốn gói ra khỏi đây là vừa rồi đấy! – Vi nói rồi quay lưng đi.
- Qúa đáng! – Thảo Anh hất mặt.
- Đừng nghĩ những lời cô ấy nói không có giá trị gì! – Trang nhìn chăm chăm ả nhân viên.
- Chỉ cần một câu nói của cô ấy, tôi dám cá không có một công ti nào trên thế giới dám cho cô làm đâu chứ đừng nói là ở đây! – Nó lạnh lùng hăm doạ.
Xong, cả ba bước đi theo sau lưng Vi đến một cái thang máy mà không ai dùng vì phải có mã. Vi lướt tay trên bảng mã và cánh cửa thang máy mở ra, cả bốn bước vào.
Chính lúc này, ả tiếp tân kia mới hoảng hồn vì biết mình đã động vào ai. Cả cái toà nhà này ai mà không biết cái thang máy vừa rồi chỉ có một nguườ biết mã và người đó chính là chủ tịch của Vương Hải…
“Ting…”
Tụi nó lên thẳng tầng 46. Cửa thang máy vừa mở, Vi đã hầm hầm bước ra với gương mặt muốn giết người.
“Rầm…”
Đạp thẳng vào của phòng tổng giám đốc, Vi đi thẳng đến cái bàn làm việc của một người con trai và đập cái “rầm”, khiến tất cả mọi thứ trên bàn đều rời hỏi vị trí ban đầu của nó.
Người con trai ngước mặt lên nhìn Vi, cau mày.
- Sa thải ả ở quầy tiếp tân! – Vi hất mặt nói.
- Chuyện gì vậy? – Chàng trai căng thẳng nhìn nhỏ.
- Sa thải ả ở quầy tiếp tân! Ngay lập tức cùng với ai ở phòng nhân sự đã tuyển ả ta vào đây! – Vi nhắc lại.
- …? – Chàng trai ngó ra sau lưng Vi, nhìn tụi nó như muốn tìm một lời giải thích.
- Ả ta bảo tụi nào là **. – Nó điềm nhiên trả lời.
- À… - Chàng trai gật gù rồi nhấc điện thoại để trên bàn lên gọi ai đó.
- Hừ… - Vi thở hắt ra.
- Sao nào? Bình tĩnh đi. Sao lại đến đây? – Chàng trai hỏi.
- Tối nay có nhiệm vụ. Tụi này cần lấy vài món… - Trang trả lời.
- Ừm… - Chàng trai gật đầu rồi bấm một nút trên bàn phím máy tính. Ngay lập tức, một cánh cửa mởi ra ở ngay trên tường.
- Vào thôi. – Trang cười rồi đi trước.
Cả đám đi theo sau và Vi đi sau cuối. Khi sắp bước vào căn phòng mật, nhỏ quay lại nhìn chàng trai hỏi:
- Anna đâu?
- Cô ta xin nghỉ phép một tuần. – Chàng trai điềm đạm trả lời.
Vi gật đầu nhẹ rồi bước vào trong cùng ba người kia. Bên trong căn phòng đó là một kho vũ khí tối tân hiện đại bậc nhất với những sản phẩm mang tính sát thướng khủng khiếp và thậm chí là chưa có mặt ở bất kì đâu trên thế giới.
Khi bước vào, trước mặt tụi nó có bốn cánh cửa với bốn từ Đông – Tây – Nam – Bắc. Mỗi người một hướng đi riêng, cả bốn bước vào bốn cánh cửa khác nhau.
- Phiền giúp tôi báo cho tổng giám đốc là có người muốn gặp.
- Cô có hẹn trước? – Ả nhân viên khó chịu.
- Không. – Nó trả lời.
- Vậy thì xin lỗi, tổng giám đốc không thể gặp cô! - Ả nhân viên khinh khỉnh rồi quay vào tiếp tục cuộc nói chuyện với mấy người nhân viên khác.
- Giờ sao? – Nó nhìn ba người còn lại, nó không thể trách ả nhân viên ấy được vì theo lẽ phải có hẹn trước mới được gặp. Ả ta chỉ làm đúng luật thôi.
- Không biết? – Trang nhún vai.
Bỗng nhiên có tiếng nói vọng từ bên trong quầy tiếp tân:
- Ăn mặc như mấy con ** vậy. Bọn chúng nghĩ sao mà có thể gặp tổng giám đốc cơ chứ. Cái hạng như bọn nó chỉ đáng đứng ở mấy quán bar mà thôi!! Hahaha… - Ả nhân viên vừa rồi nói, cười khanh khách.
“Rầm”
Một thanh phát ra không nhỏ, bằng chứng là tất cả mọi người đều phải giật mình. Ả nhân viên vừa nãy còn cười thích thú bây giờ mặt đã tái mét nhìn vào cái mặt bàn lát đá hoa cương đã bị nứt ra, chuẩn bị vỡ tan nếu chỉ đụng nhẹ vào.
- Cô nói gì? – Vi trừng mắt.
Vi lúc nãy sau khi nghe tất cả những câu nói của ả nhân viên đã không kìm chế đươc mà đập mạnh tay xuống bàn. Không chỉ Vi lúc này đang rất tức giận mà Trang, Thảo Anh và nó cũng đang rất mất bình tĩnh.
Thấy ả nhân viên không trả lời, Vi lại đập mạnh một cái xuống bàn làm lớp đá hoa cương lát mặt bàn vỡ tan, một số rơi xuống đất. Nhỏ lại nghiến răng:
- Cô nhắc lại tôi nghe xem…cô vừa mới nói cái gì?
- Tôi…t…. - Ả ta ấp úng.
- Tôi không nghĩ tập đoàn như Vương Hải mà lại có loại nhân viên như cô. Tôi nhớ là nội quy không cấm những người như thế vào đây cơ mà? Cho dù khách hàng là loại người thế nào thì cũng đâu đã đến lượt cô phán xét? Chỉ cần họ là khách hàng thì cô phải tôn trọng họ chứ? – Vi quát.
- Tôi…ơ…tôi…không có… - Ả lắp bắp.
- Không nói nhiều. Cô chuẩn bị cuốn gói ra khỏi đây là vừa rồi đấy! – Vi nói rồi quay lưng đi.
- Qúa đáng! – Thảo Anh hất mặt.
- Đừng nghĩ những lời cô ấy nói không có giá trị gì! – Trang nhìn chăm chăm ả nhân viên.
- Chỉ cần một câu nói của cô ấy, tôi dám cá không có một công ti nào trên thế giới dám cho cô làm đâu chứ đừng nói là ở đây! – Nó lạnh lùng hăm doạ.
Xong, cả ba bước đi theo sau lưng Vi đến một cái thang máy mà không ai dùng vì phải có mã. Vi lướt tay trên bảng mã và cánh cửa thang máy mở ra, cả bốn bước vào.
Chính lúc này, ả tiếp tân kia mới hoảng hồn vì biết mình đã động vào ai. Cả cái toà nhà này ai mà không biết cái thang máy vừa rồi chỉ có một nguườ biết mã và người đó chính là chủ tịch của Vương Hải…
“Ting…”
Tụi nó lên thẳng tầng 46. Cửa thang máy vừa mở, Vi đã hầm hầm bước ra với gương mặt muốn giết người.
“Rầm…”
Đạp thẳng vào của phòng tổng giám đốc, Vi đi thẳng đến cái bàn làm việc của một người con trai và đập cái “rầm”, khiến tất cả mọi thứ trên bàn đều rời hỏi vị trí ban đầu của nó.
Người con trai ngước mặt lên nhìn Vi, cau mày.
- Sa thải ả ở quầy tiếp tân! – Vi hất mặt nói.
- Chuyện gì vậy? – Chàng trai căng thẳng nhìn nhỏ.
- Sa thải ả ở quầy tiếp tân! Ngay lập tức cùng với ai ở phòng nhân sự đã tuyển ả ta vào đây! – Vi nhắc lại.
- …? – Chàng trai ngó ra sau lưng Vi, nhìn tụi nó như muốn tìm một lời giải thích.
- Ả ta bảo tụi nào là **. – Nó điềm nhiên trả lời.
- À… - Chàng trai gật gù rồi nhấc điện thoại để trên bàn lên gọi ai đó.
- Hừ… - Vi thở hắt ra.
- Sao nào? Bình tĩnh đi. Sao lại đến đây? – Chàng trai hỏi.
- Tối nay có nhiệm vụ. Tụi này cần lấy vài món… - Trang trả lời.
- Ừm… - Chàng trai gật đầu rồi bấm một nút trên bàn phím máy tính. Ngay lập tức, một cánh cửa mởi ra ở ngay trên tường.
- Vào thôi. – Trang cười rồi đi trước.
Cả đám đi theo sau và Vi đi sau cuối. Khi sắp bước vào căn phòng mật, nhỏ quay lại nhìn chàng trai hỏi:
- Anna đâu?
- Cô ta xin nghỉ phép một tuần. – Chàng trai điềm đạm trả lời.
Vi gật đầu nhẹ rồi bước vào trong cùng ba người kia. Bên trong căn phòng đó là một kho vũ khí tối tân hiện đại bậc nhất với những sản phẩm mang tính sát thướng khủng khiếp và thậm chí là chưa có mặt ở bất kì đâu trên thế giới.
Khi bước vào, trước mặt tụi nó có bốn cánh cửa với bốn từ Đông – Tây – Nam – Bắc. Mỗi người một hướng đi riêng, cả bốn bước vào bốn cánh cửa khác nhau.
Tác giả :
Cathy Trần