Hotgirls Siêu Quậy
Chương 167
Nó hậm hực bước về phía thang máy dành cho nhân viên. Đúng lúc đó thì thang máy đang từ từ đóng lại. Nó hốt hoảng chạy lại, vừa chạy vừa kêu:
Chờ tôi với!
Người trong thang máy tốt bụng nhấn nút chờ nó. Nó vắt giò lên cổ chạy thục màng vào trong thang máy may mà kịp. Cố gắng điều chỉnh nhịp thở, nó quay sang người “tốt bụng” đã giúp đỡ nó ban nãy, cười:
Cảm ơn anh. Không có anh chắc tôi... phải chờ chuyến sau mất!
Ơ…Không…không có gì. – Tên con trai trước mặt nhìn nó ngây đơ, khó khăn đáp.
Anh chàng nhìn nó từ đầu xuống chân, từ chân lên đầu không bỏ sót một kẽ hở. Bởi thế mới bảo là con trai thời nay chỉ biết nhìn mà thôi và ánh nhìn đó khiến nó không thoải mái cho lắm.
E hèm… - Nó hắng giọng.
Anh chàng bừng tỉnh và dường như đã nhận thấy được cái hành động không được nhã nhặn của mình.
Xin lỗi. – Anh chàng cúi đầu.
Không có gì. Chào anh, tôi đi trước. – Nó lắc đầu rồi vẫy tay chào khi thang máy dừng ở tầng 12.
À…ờ…tạm biệt. – Anh chàng vụng về vẫy tay nhưng nó đã đi mất dạng.
Khi cửa thang máy vừa đóng lại, tên con trái đó mới bình tĩnh lại được. Một nụ cười đắc thắng nở trên môi:
Tầng 12 sao? Phòng kế toán à? Em nhất định sẽ đổ trước tôi.
…
Nó chạy lại chỗ một người đàn ông trung niên mặc vest bạc nửa mái đầu:
Bác Jim…xin lỗi. Cháu tới hơi muộn. – Nó rối rít.
Đại tiểu thư tới rồi ạ? Tôi chờ chút không sao đâu.
Bác Jim…sao lại gọi cháu là Đại tiểu thư? Bác muốn mọi chuyện lộ tẩy hết sao? Đừng gọi cháu thế nữa, cháu không quen. – Nó khó chịu.
À…à…vâng… - Ông Jim cúi đầu.
Bây giờ bác đưa cháu đến nơi làm việc đi. Chắc mọi người ở đó cũng đang rất thắc mắc vì sao lại đổi trưởng phòng nhỉ?
Vâng. Mọi người ở đó đang rất bất bình vì việc này. Họ cho rằng cô không xứng đáng để dẫn dắt phòng kế toán. Dựa vào một tin đồn nào đó, họ cho rằng cô đã lớn tuổi nên rất khó tính. Chắc họ sợ bị phàn nàn nhiều nên có lẽ không được thoải mái khi nghe tin này. – Ông Jim giải thích rõ.
Trời…lớn tuổi sao? Ai đồn thông tin này vậy? Cháu con phơi phới chưa đủ 18 mà lại nói cháu già rồi sao? Mặc dù cháu chưa già nhưng cháu còn khó tính hơn cả những người ấy. Tiểu chuẩn làm việc của cháu rất cao nên chỉ những ai có tác phong chuyên nghiệp mới có thể làm việc cùng được. Không biết rồi mọi chuyện sẽ như thế nào đây? – Nó bật cười.
Vâng…cô đi theo tôi. – Bác Jim gật đầu công nhận. Qủa thật để làm nên một công trình vừa ý của vị tiểu thư nhà này thì hơi khó. Tiểu chuẩn về mọi mặt rất cao. Không bao giờ ngại về mặt đầu tư nhưng lại rất chú trọng vào khoảng thu lợi nhuận cũng như xác xuất thành công của một dự án chính là nó.
Chờ tôi với!
Người trong thang máy tốt bụng nhấn nút chờ nó. Nó vắt giò lên cổ chạy thục màng vào trong thang máy may mà kịp. Cố gắng điều chỉnh nhịp thở, nó quay sang người “tốt bụng” đã giúp đỡ nó ban nãy, cười:
Cảm ơn anh. Không có anh chắc tôi... phải chờ chuyến sau mất!
Ơ…Không…không có gì. – Tên con trai trước mặt nhìn nó ngây đơ, khó khăn đáp.
Anh chàng nhìn nó từ đầu xuống chân, từ chân lên đầu không bỏ sót một kẽ hở. Bởi thế mới bảo là con trai thời nay chỉ biết nhìn mà thôi và ánh nhìn đó khiến nó không thoải mái cho lắm.
E hèm… - Nó hắng giọng.
Anh chàng bừng tỉnh và dường như đã nhận thấy được cái hành động không được nhã nhặn của mình.
Xin lỗi. – Anh chàng cúi đầu.
Không có gì. Chào anh, tôi đi trước. – Nó lắc đầu rồi vẫy tay chào khi thang máy dừng ở tầng 12.
À…ờ…tạm biệt. – Anh chàng vụng về vẫy tay nhưng nó đã đi mất dạng.
Khi cửa thang máy vừa đóng lại, tên con trái đó mới bình tĩnh lại được. Một nụ cười đắc thắng nở trên môi:
Tầng 12 sao? Phòng kế toán à? Em nhất định sẽ đổ trước tôi.
…
Nó chạy lại chỗ một người đàn ông trung niên mặc vest bạc nửa mái đầu:
Bác Jim…xin lỗi. Cháu tới hơi muộn. – Nó rối rít.
Đại tiểu thư tới rồi ạ? Tôi chờ chút không sao đâu.
Bác Jim…sao lại gọi cháu là Đại tiểu thư? Bác muốn mọi chuyện lộ tẩy hết sao? Đừng gọi cháu thế nữa, cháu không quen. – Nó khó chịu.
À…à…vâng… - Ông Jim cúi đầu.
Bây giờ bác đưa cháu đến nơi làm việc đi. Chắc mọi người ở đó cũng đang rất thắc mắc vì sao lại đổi trưởng phòng nhỉ?
Vâng. Mọi người ở đó đang rất bất bình vì việc này. Họ cho rằng cô không xứng đáng để dẫn dắt phòng kế toán. Dựa vào một tin đồn nào đó, họ cho rằng cô đã lớn tuổi nên rất khó tính. Chắc họ sợ bị phàn nàn nhiều nên có lẽ không được thoải mái khi nghe tin này. – Ông Jim giải thích rõ.
Trời…lớn tuổi sao? Ai đồn thông tin này vậy? Cháu con phơi phới chưa đủ 18 mà lại nói cháu già rồi sao? Mặc dù cháu chưa già nhưng cháu còn khó tính hơn cả những người ấy. Tiểu chuẩn làm việc của cháu rất cao nên chỉ những ai có tác phong chuyên nghiệp mới có thể làm việc cùng được. Không biết rồi mọi chuyện sẽ như thế nào đây? – Nó bật cười.
Vâng…cô đi theo tôi. – Bác Jim gật đầu công nhận. Qủa thật để làm nên một công trình vừa ý của vị tiểu thư nhà này thì hơi khó. Tiểu chuẩn về mọi mặt rất cao. Không bao giờ ngại về mặt đầu tư nhưng lại rất chú trọng vào khoảng thu lợi nhuận cũng như xác xuất thành công của một dự án chính là nó.
Tác giả :
Cathy Trần