Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào
Chương 19: Cô đỏ mặt cái gì?
Editor: Nguyetmai
Điềm Tâm kinh ngạc ngẩng đầu lên, lập tức đối diện với gương mặt tuấn tú được phóng đại.
"Con nhóc đáng ghét, tôi tóm được cô rồi." Trì Nguyên Dã cười gian xảo, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ đắc ý.
Người Điềm Tâm thoáng cứng đờ. Vì lúc này, khoảng cách giữa môi cô và đôi môi mỏng của Trì Nguyên Dã không quá một nắm tay.
Lúc nói chuyện, hơi thở ấm áp của cậu phả lên gương mặt nhỏ nhắn của cô, nhồn nhột hệt như một chiếc lông vũ phất nhẹ qua tim cô vậy.
Trong đêm khuya, gương mặt tuấn tú hơn người của Trì Nguyên Dã càng thêm quyến rũ khôn cùng.
Tim cô bỗng loạn nhịp.
Điềm Tâm cuống quýt rời mắt đi: "Cậu đúng là tẻ nhạt, thả tôi ra!"
Trì Nguyên Dã nhếch miệng lên, chẳng những không buông cô ra mà còn hơi nhích người về trước, khiến hai người càng gần nhau hơn, không một kẽ hở. Cậu nhíu mày, nói toạc ra sự bối rối lúc này của Điềm Tâm: "Cô đỏ mặt cái gì?"
Điềm Tâm lập tức nổi đóa, đẩy mạnh Trì Nguyên Dã ra: "Cậu… cậu… cậu… cậu bị điên hả? Có cậu đỏ mặt ấy!"
Trong lúc hoảng loạn, Điềm Tâm lại chạm vào vết thương của Trì Nguyên Dã. Cậu cau mày đau đớn, nụ cười lập tức vụt tắt trên khuôn mặt tuấn tú, gằn giọng: "Con nhóc chết tiệt kia, cô cố ý đúng không?"
Điềm Tâm vội vàng xin lỗi: "Á. Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý đâu. Đau lắm hả?"
Không biết là xuất phát từ cảm giác tự trách hay do buột miệng nói ra trong lúc hoảng loạn, tóm lại, mặt Điềm Tâm tràn ngập chân thành, đôi mắt trong veo nhìn Trì Nguyên Dã hơi luống cuống.
Thấy dáng vẻ vô cùng sốt sắng của cô, yết hầu của Trì Nguyên Dã bỗng lên xuống, trái tim như bị người khác gõ nhẹ, cảm giác ấy là lạ không sao tả được.
Cậu khó chịu dời mắt đi, hừ lạnh: "Cô còn có thời gian ở đây để giả vờ giả vịt với tôi hả? Còn không mau đi lấy hộp y tế lại đây"
À, đúng rồi, hộp y tế!
Điềm Tâm vội vàng bật dậy khỏi sofa, vội vàng đi tìm, lầm bà lầm bầm: "Hộp y tế, hộp y tế."
Vừa đi chưa được mấy bước, thì như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô ngượng ngùng quay đầu lại nhìn Trì Nguyên Dã: "À… hộp y tế nhà cậu để đâu?"
Nơi này rộng lớn quá đỗi, hơn nữa hôm nay còn là ngày đầu tiên cô đến đây, nếu cứ tìm lung tung không manh mối thì sợ là tìm tới mai mất.
Trì Nguyên Dã mất kiên nhẫn liếc xéo cô: "Trong ngăn bên trái ngoài cùng ở tủ tivi, cô nhanh lên đi!"
Hứ, hung dữ gì chứ?
Điềm Tâm bĩu môi, nhưng vẫn nghe lời, ngồi xổm cạnh tủ tivi, kéo ngăn kéo ra, tập trung tìm kiếm.
Năm phút trôi qua…
"Lạc Điềm Tâm, cô đào than đá ở trong đó hả?" Một giọng nói lạnh lẽo truyền tới.
Điềm Tâm không để ý đến Trì Nguyên Dã. Cô đã ngồi ở đây đến tê cả chân rồi mà vẫn không tìm được, trán cũng lấm tấm mồ hôi.
Chết tiệt, con nhóc này cố tình không muốn bôi thuốc cho cậu, cố tình phớt lờ cậu đây mà.
Trì Nguyên Dã mất kiên nhẫn đứng lên, đi về phía Điềm Tâm.
Bỗng nhiên, đôi mắt đang tìm kiếm của Điềm Tâm sáng bừng lên. Cô vui vẻ ôm hộp thuốc nhỏ màu trắng cách đó không xa lên, đứng vụt dậy quay sang nhìn Trì Nguyên Dã với ánh mắt như hiến vật quý: "Tìm được rồi, tôi tìm được rồi!"
Nào ngờ, do ngồi xổm lâu quá nên máu ở chân không lưu thông, đột ngột đứng lên làm chân Điềm Tâm tê rần phản đối. Ngay sau đó, người cô lảo đảo, sắp sửa ngã sấp xuống.
Ánh mắt Trì Nguyên Dã khẽ chững lại, gần như không cần suy nghĩ đã giơ tay ra đón lấy cô.
Điềm Tâm kinh ngạc ngẩng đầu lên, lập tức đối diện với gương mặt tuấn tú được phóng đại.
"Con nhóc đáng ghét, tôi tóm được cô rồi." Trì Nguyên Dã cười gian xảo, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ đắc ý.
Người Điềm Tâm thoáng cứng đờ. Vì lúc này, khoảng cách giữa môi cô và đôi môi mỏng của Trì Nguyên Dã không quá một nắm tay.
Lúc nói chuyện, hơi thở ấm áp của cậu phả lên gương mặt nhỏ nhắn của cô, nhồn nhột hệt như một chiếc lông vũ phất nhẹ qua tim cô vậy.
Trong đêm khuya, gương mặt tuấn tú hơn người của Trì Nguyên Dã càng thêm quyến rũ khôn cùng.
Tim cô bỗng loạn nhịp.
Điềm Tâm cuống quýt rời mắt đi: "Cậu đúng là tẻ nhạt, thả tôi ra!"
Trì Nguyên Dã nhếch miệng lên, chẳng những không buông cô ra mà còn hơi nhích người về trước, khiến hai người càng gần nhau hơn, không một kẽ hở. Cậu nhíu mày, nói toạc ra sự bối rối lúc này của Điềm Tâm: "Cô đỏ mặt cái gì?"
Điềm Tâm lập tức nổi đóa, đẩy mạnh Trì Nguyên Dã ra: "Cậu… cậu… cậu… cậu bị điên hả? Có cậu đỏ mặt ấy!"
Trong lúc hoảng loạn, Điềm Tâm lại chạm vào vết thương của Trì Nguyên Dã. Cậu cau mày đau đớn, nụ cười lập tức vụt tắt trên khuôn mặt tuấn tú, gằn giọng: "Con nhóc chết tiệt kia, cô cố ý đúng không?"
Điềm Tâm vội vàng xin lỗi: "Á. Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý đâu. Đau lắm hả?"
Không biết là xuất phát từ cảm giác tự trách hay do buột miệng nói ra trong lúc hoảng loạn, tóm lại, mặt Điềm Tâm tràn ngập chân thành, đôi mắt trong veo nhìn Trì Nguyên Dã hơi luống cuống.
Thấy dáng vẻ vô cùng sốt sắng của cô, yết hầu của Trì Nguyên Dã bỗng lên xuống, trái tim như bị người khác gõ nhẹ, cảm giác ấy là lạ không sao tả được.
Cậu khó chịu dời mắt đi, hừ lạnh: "Cô còn có thời gian ở đây để giả vờ giả vịt với tôi hả? Còn không mau đi lấy hộp y tế lại đây"
À, đúng rồi, hộp y tế!
Điềm Tâm vội vàng bật dậy khỏi sofa, vội vàng đi tìm, lầm bà lầm bầm: "Hộp y tế, hộp y tế."
Vừa đi chưa được mấy bước, thì như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô ngượng ngùng quay đầu lại nhìn Trì Nguyên Dã: "À… hộp y tế nhà cậu để đâu?"
Nơi này rộng lớn quá đỗi, hơn nữa hôm nay còn là ngày đầu tiên cô đến đây, nếu cứ tìm lung tung không manh mối thì sợ là tìm tới mai mất.
Trì Nguyên Dã mất kiên nhẫn liếc xéo cô: "Trong ngăn bên trái ngoài cùng ở tủ tivi, cô nhanh lên đi!"
Hứ, hung dữ gì chứ?
Điềm Tâm bĩu môi, nhưng vẫn nghe lời, ngồi xổm cạnh tủ tivi, kéo ngăn kéo ra, tập trung tìm kiếm.
Năm phút trôi qua…
"Lạc Điềm Tâm, cô đào than đá ở trong đó hả?" Một giọng nói lạnh lẽo truyền tới.
Điềm Tâm không để ý đến Trì Nguyên Dã. Cô đã ngồi ở đây đến tê cả chân rồi mà vẫn không tìm được, trán cũng lấm tấm mồ hôi.
Chết tiệt, con nhóc này cố tình không muốn bôi thuốc cho cậu, cố tình phớt lờ cậu đây mà.
Trì Nguyên Dã mất kiên nhẫn đứng lên, đi về phía Điềm Tâm.
Bỗng nhiên, đôi mắt đang tìm kiếm của Điềm Tâm sáng bừng lên. Cô vui vẻ ôm hộp thuốc nhỏ màu trắng cách đó không xa lên, đứng vụt dậy quay sang nhìn Trì Nguyên Dã với ánh mắt như hiến vật quý: "Tìm được rồi, tôi tìm được rồi!"
Nào ngờ, do ngồi xổm lâu quá nên máu ở chân không lưu thông, đột ngột đứng lên làm chân Điềm Tâm tê rần phản đối. Ngay sau đó, người cô lảo đảo, sắp sửa ngã sấp xuống.
Ánh mắt Trì Nguyên Dã khẽ chững lại, gần như không cần suy nghĩ đã giơ tay ra đón lấy cô.
Tác giả :
Tháng Bảy Mùa Hạ