Hơp Thể Song Tu
Chương 216: Giới bảo, Nguyên Giao ngọc
Chương 216: Giới bảo, Nguyên Giao ngọc.
- Chu đạo hữu nói đùa rồi, cho dù ngươi không giết ba vị tháp chủ, lấy thân phận ngũ chuyển luyện đan sư của ngươi, muốn trở thành đứng đầu ba tháp, cũng bất quá là chuyện một câu nói. Chuyện này dễ dàng, thậm chí, Chu đạo hữu nếu có nhiều yêu cầu hơn đối với Di Thế cung ta cũng chưa chắc không thể. Lão phu chỉ có một yêu cầu, xin đạo hữu chớ đem chuyện tổn hại sự ‘trong sạch’ của tiểu thư, tùy ý tuyên dương. Dĩ nhiên những người khác, lão phu sẽ khiến cho bọn họ im miệng... Nếu đạo hữu đáp ứng chuyện này, chớ nói ba tháp tháp chủ, chính là Thanh Loan hỏa...
Nói đến Thanh Loan hỏa, Lục Thanh mắt lộ giãy giụa, nhưng cắn răng một cái, nói.
- Chính là Thanh Loan hỏa, lão phu cũng chắp tay dâng lên!
- Thật chứ?
- Tuyệt không hư ngôn!
Mắt thấy một già một trẻ này, cơ hồ thời gian mấy câu nói, sắp nghị xong chánh sự, Bắc Tiểu Man trong lòng vạn điều khó chịu.
Dựa vào cái gì?! Dựa vào cái gì khiến cho Chu Minh vô sỉ này làm ba tháp tháp chủ! Bắc Tiểu Man ta đường đường Bắc Thiên Tứ tiểu thư, mới một tháp có được hay không!
Dựa vào cái gì?! Dựa vào cái gì đem Thanh Loan hỏa đưa cho hắn?! Mặc dù Bắc Tiểu Man ta không cần... Nhưng cho ai cũng có thể, cho Chu Minh lại không được!
‘Bình!’
Thân thể nhỏ thó của Bắc Tiểu Man, vỗ xuống bàn.
- Lục Thanh! Ngươi lui ra! Chuyện này, Bổn cung tới xử lý!
Ách...
Lục Thanh lăng loạn rồi.
Mình thật vất vả mới lấy trọng lợi che miệng Ninh Phàm, làm sao tiểu thư lại khơi mào gây chuyện chứ.
Chẳng lẽ tiểu thư không hiểu, mình ngay cả Thanh Loan hỏa cũng đưa đi, vì đều lo nghĩ cho sự trong sạch của tiểu thư hay sao?
- Lục Thanh! Bổn cung kêu ngươi đi ra ngoài!
- Cái này...
- Đi ra ngoài!
- Dạ...
Lục Thanh đường đường Hóa thần, là nhân vật chí tôn ở ngoại hải, trước mặt Ninh Phàm không phải không khách khí, cũng không dám mở miệng cãi lại trước mặt Bắc Tiểu Man.
Lão ta thở dài, thầm nghĩ bên người tiểu thư, tựa hồ có một tên Hóa thần khôi lỗi thủ hộ. Khôi lỗi đó vì có thủ đoạn trên mình, không cần phải lo lắng sự an nguy của tiểu thư, duy nhất phải lo lắng là tiểu thư chớ ngốc ngếch đắc tội chết với Ninh Phàm.
Lão ta cũng không biết, Hóa thần hộ vệ Thạch Binh của Bắc Tiểu Man đã sớm thành tù nhân của Ninh Phàm rồi.
Lục Thanh cười khổ một tiếng, lấy ra một khối ngọc bài, đưa cho Ninh Phàm, cung tay rời khỏi.
Vào lúc lão ta rời khỏi, truyền âm nói:
- Chu đạo hữu, tiểu thư nếu có đắc tội, xin nhiều tha thứ. Ngọc bài này là tín vật của Lục mỗ, cho dù ngươi chưa thành tháp chủ, dựa vào tín vật này, vẫn có thể tùy ý vận dụng dược khố của Huyền Vũ thành ta, tiến vào Đan các xem đan phương. Về phần Thanh Loan hỏa, đóa hỏa diễm này đợi tiểu thư bớt giận, Lục mỗ sẽ nghĩ biện pháp, đưa đến trên tay đạo hữu. Cho nên xin đạo hữu...
- Yên tâm, Chu mỗ không đến nổi so đo cùng một tiểu nha đầu.
- Như vậy, đa tạ...
Bắc Tiểu Man vẫn không biết, nàng điêu ngoa, rơi vào trong mắt Lục Thanh cùng Chu Minh, đã in xuống con dấu ‘Tiểu nha đầu vô lý thủ nháo’.
Lục Thanh lui ra, nàng vẫn là một bộ dáng vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến.
Mỗi đêm nàng vào mộng, liền bị tâm ma hành hạ, mơ thấy Ninh Phàm trần truồng tới, mơ thấy bàn tay đáng giận của hắn... lăng nhục, xoa bóp trên thân thể mềm mại của mình.
Trừ phi chữa trị đạo tâm, nếu không tâm ma ác mộng đó sẽ một mực kéo dài mãi.
Như vậy hàng đêm bị hành hạ, Bắc Tiểu Man có thái độ căm giận đối với Ninh Phàm như thế cũng không lạ.
- Chu Minh, ngươi không phải là muốn Thanh Loan hỏa sao, hừ, đến đây đi.
Bắc Tiểu Man đi tới trên tháp, ánh mắt tức giận, phẫn uất.
Mà Ninh Phàm chợt thúc giục Âm Dương tỏa, thi triển Thiết ngôn thuật, lập tức nghe được tiếng lòng của Bắc Tiểu Man.
Bắc Tiểu Man: Hừ, ngươi muốn Thanh Loan hỏa, không có cửa đâu! Chờ chút trở về tẩm cung, liền dùng ‘Nguyên Dao ngọc’ được mẹ ban thưởng, đem ngươi nhốt vào ‘Nguyên Dao giới’... Hừ hừ... Đảm nhiệm ngươi ba đầu sáu tay, vào trong giới, lại vạn vạn không trốn thoát ra!
Ánh mắt của Ninh Phàm âm thầm cả kinh!
Bắc Tiểu Man này có thủ đoạn thật là ác độc, lại cầm ‘Giới bảo’! Muốn giam lại mình!
Loại pháp bảo không gian, thứ kém nhất chính là trữ vật đại, chỉ có thể dùng để chứa đựng đồ vật, cũng không thể đựng vật còn sống.
Hơi khá hơn một chút là thu yêu đại, có thể thu yêu thú còn sống, nhưng chỉ có yêu có thể vào, người không cách nào thu dụng.
Cao cấp hơn một ít nữa là động thiên pháp bảo, có thể khai ích một nơi động thiên, nhưng pháp bảo như vậy, thường thường có chút tệ đoan. Hoặc là pháp bảo không gian quá nhỏ, hoặc là trong đó không chút linh khí, không cách nào tu luyện. Hoặc là như Đỉnh Lô hoàn, hồng vụ tu luyện đối với nữ nhân mà nói có thể nói tốc độ nghịch thiên. Trong đó tầng tầng không gian giao thoa, lại thu dụng người vô hạn, nhưng tệ đoan, chính là pháp bảo đứng đầu không thể bản thể nhập không gian.
Mà nếu động thiên pháp bảo xóa đi tất cả tỳ vết nào, có thể tu luyện, có thể vô hạn không gian, bản thể tiến vào xưng là... giới bảo!
Tương tự Âm Dương tỏa, nó có năng lực nghịch thiên đồng thời còn bổ sung thêm một cái ‘Huyền Âm giới’ pháp bảo không gian. Mà sự lợi hại của không gian ấy, chính là Lạc U bị vây vào trong đó đều khó chạy trốn.
Dưới mắt, Bắc Tiểu Man cũng cầm một loại giới bảo...
Nguyên Dao ngọc!
Cô gái này quả thật không thể khinh thường, nếu không phải mình lấy Thiết ngôn thuật nghe lén, cũng không biết cô gái người này mang chí bảo, muốn gây bất lợi với mình.
Nữ nhân điêu ngoa được lắm!
Ninh Phàm tự nghĩ, nếu bị Bắc Tiểu Man quan nhập vào Nguyên Dao giới, tuy không đến nổi chết, nhưng hơn phân nửa khó mà thoát khốn.
Cô gái này lại nhiều lần đối phó mình, tựa hồ, nên cho nàng một ít trừng phạt rồi.
Bể đạo tâm của nàng, tựa hồ còn chưa đủ nặng đây...
- Ta tuy đáp ứng Thạch Binh không bị thương cô gái này, cũng bảo vệ nàng một lần, nhưng phương pháp không bị thương tánh mạng của nàng, khiến cho nàng sợ hãi, có trong “Âm Dương biến”, đó chính là...
Trong lòng hắn âm thầm cười lạnh, mặt không đổi sắc đứng dậy, nói với nữ thi:
- Vi Lương, chúng ta đi...
- Quang... cẩn... thận...
Nữ thi mơ hồ từ trên người Bắc Tiểu Man, cảm giác được khí tức cực kỳ đáng sợ... Thậm chí nó có thể sợ hơn so với Hóa thần sơ kỳ.
Thái cổ thần mạch truyền nhân, lại còn là thần mạch truyền nhân bậc nhất của Tứ thiên, tuy là Nguyên anh đỉnh phong, nhưng chiến lực, sợ rằng so với Hóa thần đều không yếu...
- Không sợ, nàng là nữ nhân, thì vĩnh viễn không phải đối thủ của ta...
...
Bắc Tiểu Man đẩy cửa đi ra ngoài, nghe được Ninh Phàm cùng nữ thi đối lời, lập tức tức giận giậm chân trên mặt đất.
- Chu Minh! Ngươi nghỉ cuồng vọng! Chờ chút bị giam vào Nguyên Dao giới, có thời điểm ngươi cầu Bổn cung! Hừ hừ, Bổn cung nhất định phải thiến ngươi! Cho dù Thạch Binh không ở đây, một mình Bổn cung cũng đủ! Nhiều năm như vậy, ta đều như vậy tới... một người... A...
Bắc Tiểu Man khuôn mặt nhỏ nhắn dâng lên một tia tái nhợt, đầu hơi có chút choáng váng, khí huyết rối loạn.
- Lại tới rồi... đáng ghét... Chờ ta dạy cho tên Chu Minh đáng ghét một bài học rồi hãy tới!
Nàng thẳng thừng đè ép khí huyết rối loạn đó xuống.
Sau khi đạo tâm vỡ nát, quý mạch bị tổn thương, lưu lại hậu di chứng... Đối với nữ nhân mà nói hậu di chứng ấy thật đáng sợ…
- Chu đạo hữu nói đùa rồi, cho dù ngươi không giết ba vị tháp chủ, lấy thân phận ngũ chuyển luyện đan sư của ngươi, muốn trở thành đứng đầu ba tháp, cũng bất quá là chuyện một câu nói. Chuyện này dễ dàng, thậm chí, Chu đạo hữu nếu có nhiều yêu cầu hơn đối với Di Thế cung ta cũng chưa chắc không thể. Lão phu chỉ có một yêu cầu, xin đạo hữu chớ đem chuyện tổn hại sự ‘trong sạch’ của tiểu thư, tùy ý tuyên dương. Dĩ nhiên những người khác, lão phu sẽ khiến cho bọn họ im miệng... Nếu đạo hữu đáp ứng chuyện này, chớ nói ba tháp tháp chủ, chính là Thanh Loan hỏa...
Nói đến Thanh Loan hỏa, Lục Thanh mắt lộ giãy giụa, nhưng cắn răng một cái, nói.
- Chính là Thanh Loan hỏa, lão phu cũng chắp tay dâng lên!
- Thật chứ?
- Tuyệt không hư ngôn!
Mắt thấy một già một trẻ này, cơ hồ thời gian mấy câu nói, sắp nghị xong chánh sự, Bắc Tiểu Man trong lòng vạn điều khó chịu.
Dựa vào cái gì?! Dựa vào cái gì khiến cho Chu Minh vô sỉ này làm ba tháp tháp chủ! Bắc Tiểu Man ta đường đường Bắc Thiên Tứ tiểu thư, mới một tháp có được hay không!
Dựa vào cái gì?! Dựa vào cái gì đem Thanh Loan hỏa đưa cho hắn?! Mặc dù Bắc Tiểu Man ta không cần... Nhưng cho ai cũng có thể, cho Chu Minh lại không được!
‘Bình!’
Thân thể nhỏ thó của Bắc Tiểu Man, vỗ xuống bàn.
- Lục Thanh! Ngươi lui ra! Chuyện này, Bổn cung tới xử lý!
Ách...
Lục Thanh lăng loạn rồi.
Mình thật vất vả mới lấy trọng lợi che miệng Ninh Phàm, làm sao tiểu thư lại khơi mào gây chuyện chứ.
Chẳng lẽ tiểu thư không hiểu, mình ngay cả Thanh Loan hỏa cũng đưa đi, vì đều lo nghĩ cho sự trong sạch của tiểu thư hay sao?
- Lục Thanh! Bổn cung kêu ngươi đi ra ngoài!
- Cái này...
- Đi ra ngoài!
- Dạ...
Lục Thanh đường đường Hóa thần, là nhân vật chí tôn ở ngoại hải, trước mặt Ninh Phàm không phải không khách khí, cũng không dám mở miệng cãi lại trước mặt Bắc Tiểu Man.
Lão ta thở dài, thầm nghĩ bên người tiểu thư, tựa hồ có một tên Hóa thần khôi lỗi thủ hộ. Khôi lỗi đó vì có thủ đoạn trên mình, không cần phải lo lắng sự an nguy của tiểu thư, duy nhất phải lo lắng là tiểu thư chớ ngốc ngếch đắc tội chết với Ninh Phàm.
Lão ta cũng không biết, Hóa thần hộ vệ Thạch Binh của Bắc Tiểu Man đã sớm thành tù nhân của Ninh Phàm rồi.
Lục Thanh cười khổ một tiếng, lấy ra một khối ngọc bài, đưa cho Ninh Phàm, cung tay rời khỏi.
Vào lúc lão ta rời khỏi, truyền âm nói:
- Chu đạo hữu, tiểu thư nếu có đắc tội, xin nhiều tha thứ. Ngọc bài này là tín vật của Lục mỗ, cho dù ngươi chưa thành tháp chủ, dựa vào tín vật này, vẫn có thể tùy ý vận dụng dược khố của Huyền Vũ thành ta, tiến vào Đan các xem đan phương. Về phần Thanh Loan hỏa, đóa hỏa diễm này đợi tiểu thư bớt giận, Lục mỗ sẽ nghĩ biện pháp, đưa đến trên tay đạo hữu. Cho nên xin đạo hữu...
- Yên tâm, Chu mỗ không đến nổi so đo cùng một tiểu nha đầu.
- Như vậy, đa tạ...
Bắc Tiểu Man vẫn không biết, nàng điêu ngoa, rơi vào trong mắt Lục Thanh cùng Chu Minh, đã in xuống con dấu ‘Tiểu nha đầu vô lý thủ nháo’.
Lục Thanh lui ra, nàng vẫn là một bộ dáng vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến.
Mỗi đêm nàng vào mộng, liền bị tâm ma hành hạ, mơ thấy Ninh Phàm trần truồng tới, mơ thấy bàn tay đáng giận của hắn... lăng nhục, xoa bóp trên thân thể mềm mại của mình.
Trừ phi chữa trị đạo tâm, nếu không tâm ma ác mộng đó sẽ một mực kéo dài mãi.
Như vậy hàng đêm bị hành hạ, Bắc Tiểu Man có thái độ căm giận đối với Ninh Phàm như thế cũng không lạ.
- Chu Minh, ngươi không phải là muốn Thanh Loan hỏa sao, hừ, đến đây đi.
Bắc Tiểu Man đi tới trên tháp, ánh mắt tức giận, phẫn uất.
Mà Ninh Phàm chợt thúc giục Âm Dương tỏa, thi triển Thiết ngôn thuật, lập tức nghe được tiếng lòng của Bắc Tiểu Man.
Bắc Tiểu Man: Hừ, ngươi muốn Thanh Loan hỏa, không có cửa đâu! Chờ chút trở về tẩm cung, liền dùng ‘Nguyên Dao ngọc’ được mẹ ban thưởng, đem ngươi nhốt vào ‘Nguyên Dao giới’... Hừ hừ... Đảm nhiệm ngươi ba đầu sáu tay, vào trong giới, lại vạn vạn không trốn thoát ra!
Ánh mắt của Ninh Phàm âm thầm cả kinh!
Bắc Tiểu Man này có thủ đoạn thật là ác độc, lại cầm ‘Giới bảo’! Muốn giam lại mình!
Loại pháp bảo không gian, thứ kém nhất chính là trữ vật đại, chỉ có thể dùng để chứa đựng đồ vật, cũng không thể đựng vật còn sống.
Hơi khá hơn một chút là thu yêu đại, có thể thu yêu thú còn sống, nhưng chỉ có yêu có thể vào, người không cách nào thu dụng.
Cao cấp hơn một ít nữa là động thiên pháp bảo, có thể khai ích một nơi động thiên, nhưng pháp bảo như vậy, thường thường có chút tệ đoan. Hoặc là pháp bảo không gian quá nhỏ, hoặc là trong đó không chút linh khí, không cách nào tu luyện. Hoặc là như Đỉnh Lô hoàn, hồng vụ tu luyện đối với nữ nhân mà nói có thể nói tốc độ nghịch thiên. Trong đó tầng tầng không gian giao thoa, lại thu dụng người vô hạn, nhưng tệ đoan, chính là pháp bảo đứng đầu không thể bản thể nhập không gian.
Mà nếu động thiên pháp bảo xóa đi tất cả tỳ vết nào, có thể tu luyện, có thể vô hạn không gian, bản thể tiến vào xưng là... giới bảo!
Tương tự Âm Dương tỏa, nó có năng lực nghịch thiên đồng thời còn bổ sung thêm một cái ‘Huyền Âm giới’ pháp bảo không gian. Mà sự lợi hại của không gian ấy, chính là Lạc U bị vây vào trong đó đều khó chạy trốn.
Dưới mắt, Bắc Tiểu Man cũng cầm một loại giới bảo...
Nguyên Dao ngọc!
Cô gái này quả thật không thể khinh thường, nếu không phải mình lấy Thiết ngôn thuật nghe lén, cũng không biết cô gái người này mang chí bảo, muốn gây bất lợi với mình.
Nữ nhân điêu ngoa được lắm!
Ninh Phàm tự nghĩ, nếu bị Bắc Tiểu Man quan nhập vào Nguyên Dao giới, tuy không đến nổi chết, nhưng hơn phân nửa khó mà thoát khốn.
Cô gái này lại nhiều lần đối phó mình, tựa hồ, nên cho nàng một ít trừng phạt rồi.
Bể đạo tâm của nàng, tựa hồ còn chưa đủ nặng đây...
- Ta tuy đáp ứng Thạch Binh không bị thương cô gái này, cũng bảo vệ nàng một lần, nhưng phương pháp không bị thương tánh mạng của nàng, khiến cho nàng sợ hãi, có trong “Âm Dương biến”, đó chính là...
Trong lòng hắn âm thầm cười lạnh, mặt không đổi sắc đứng dậy, nói với nữ thi:
- Vi Lương, chúng ta đi...
- Quang... cẩn... thận...
Nữ thi mơ hồ từ trên người Bắc Tiểu Man, cảm giác được khí tức cực kỳ đáng sợ... Thậm chí nó có thể sợ hơn so với Hóa thần sơ kỳ.
Thái cổ thần mạch truyền nhân, lại còn là thần mạch truyền nhân bậc nhất của Tứ thiên, tuy là Nguyên anh đỉnh phong, nhưng chiến lực, sợ rằng so với Hóa thần đều không yếu...
- Không sợ, nàng là nữ nhân, thì vĩnh viễn không phải đối thủ của ta...
...
Bắc Tiểu Man đẩy cửa đi ra ngoài, nghe được Ninh Phàm cùng nữ thi đối lời, lập tức tức giận giậm chân trên mặt đất.
- Chu Minh! Ngươi nghỉ cuồng vọng! Chờ chút bị giam vào Nguyên Dao giới, có thời điểm ngươi cầu Bổn cung! Hừ hừ, Bổn cung nhất định phải thiến ngươi! Cho dù Thạch Binh không ở đây, một mình Bổn cung cũng đủ! Nhiều năm như vậy, ta đều như vậy tới... một người... A...
Bắc Tiểu Man khuôn mặt nhỏ nhắn dâng lên một tia tái nhợt, đầu hơi có chút choáng váng, khí huyết rối loạn.
- Lại tới rồi... đáng ghét... Chờ ta dạy cho tên Chu Minh đáng ghét một bài học rồi hãy tới!
Nàng thẳng thừng đè ép khí huyết rối loạn đó xuống.
Sau khi đạo tâm vỡ nát, quý mạch bị tổn thương, lưu lại hậu di chứng... Đối với nữ nhân mà nói hậu di chứng ấy thật đáng sợ…
Tác giả :
Mặc Thủy