Hơp Thể Song Tu
Chương 180: Cái chết của “Ninh Phàm”
Minh Ngọc lầu tầng sáu, bầu không khí lờ lững khói mây.
Trên bàn dài, một đỉnh lư hương đốt lá thuốc màu tím, là một loại hương liệu của nước Tấn được đặt tên là “Tư noãn”.
Trên giường nhỏ, rèm lụa che phủ, bên trong nhìn không rõ lắm, mơ hồ có thể thấy một nam một nữ, nằm dài trên áo ngủ bằng gấm.
Áo ngủ bằng gấm có thêu loan phượng màu đỏ, trên tường vẽ xuân cung. Dưới rèm lụa che giấu, chiếc giường lớn rộng một trượng hai thước, tản ra chút mùi thơm nữ nhân.
Vân Nhược Vi nhịp tim rất nhanh, rất nhanh, ở bên người nàng, cơ hồ Ninh Phàm nằm sát vai.
Cái giường này lớn như vậy, còn vẽ xuân cung, nhìn một cái thì không phải là dùng để nghỉ ngơi, mà là dùng “làm việc”. Mình cầu Ninh Phàm vào mộng chém ma, hắn lại mang mình tới loại giường xinh đẹp này, thật là, thật là...
- Vô sỉ!
Nàng tâm triều khó dằn, cắn răng một cái, vẫn nói ra.
- Ách... cái giường này là Minh Ngọc lầu vốn đã có, lúc Hồ Yển thống lĩnh đưa cho ta, thì có chiếc giường này rồi. Hai chữ vô sĩ từ đâu mà có.
- Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám làm sao đối với ta...
- Ta sẽ không làm sao đối với cô nương... Được rồi, mau mau nhập mộng đi. Đây là ta lần đầu tiên thử lấy tiểu yêu thuật nhập mộng này.
- Ngươi biết tiểu yêu thuật sao?
Vân Nhược Vi mắt sáng long lanh kinh ngạc, nghiêng người sang, cổ quái đánh giá Ninh Phàm.
Nhân tộc có yêu huyết đều rất hiếm có, lại còn thi triển yêu thuật... Hắn có yêu mạch sao? Thôi thôi, hắn vốn là kỳ quái như vậy.
Người nghiêng một bên làm cho mặt của Vân Nhược Vi cơ hồ dán sát bên tai Ninh Phàm, mùi thơm nhẹ nhàng, truyền tới bên tai hắn, tựa như sự trêu đùa giữa đôi tình nhân.
Nàng trong nháy mắt ý thức được cử động của mình thất thố, lập tức nằm thẳng ra, nhịp tim lại nhanh hơn.
Cũng may là Ninh Phàm một lòng đặt trên yêu thuật chỉ quyết của nhập mộng thuật, đối với hành động của Vân Nhược Vi, cũng không quan tâm bao nhiêu.
Nếu hắn thật manh tâm không thể dò được, muốn đối với Vân Nhược Vi như thế nào, hơn phân nửa sớm nhân cơ hội này, một cái xoay mình, Thái Âm chỉ một chút liền được đền bù mong muốn.
Vân Nhược Vi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hiểu mình đã hiểu lầm Ninh Phàm, xem ra hắn mặc dù hành động vô sỉ, nhưng lòng cũng trầm ổn, cũng không khinh bạc.
Nàng nhớ tới mới qua mấy năm, thiếu niên thanh tú năm đó đã trở thành một thanh niên, pháp lực bất phàm. Năm đó mình đối mặt Ninh Phàm hời hợt, hôm nay, vẫn phải khắp nơi đề phòng hắn, cảnh giác, kiêng kỵ hết sức.
Nếu chưa tới mấy năm, mấy chục năm, mấy trăm năm, hơn phân nửa mình chỉ có thể ngửa mặt trông lên Ninh Phàm...
Mà khiến cho nàng ánh mắt chấn động tia sáng kỳ dị là Ninh Phàm đã tự mình bấm pháp quyết nhập mộng thuật chi quyết.
Năm trăm tiểu yêu thuật, thấp nhất linh cấp, là cơ sở trong yêu thuật cơ sở. Nhưng nhập mộng thuật cũng là mấy loại tiểu yêu thuật rất hiếm đạt tới đan cấp trong tiểu yêu thuật.
Chỉ quyết không nhiều, chỉ mười mấy quyết ấn, ít rất nhiều so với tầm thường đan cấp pháp thuật mấy chục quyết ấn... Đây cũng là hóa phồn chí giản tiểu yêu thuật, không một tia dư thừa, lại có thể đan cấp, có thể... nhập mộng!
Nhập mộng, xâm nhập mộng của người khác!
Thuật này trong truyền thuyết phàm trần lưu lại rất nhiều giai thoại. Ví dụ như nữ yêu kính mến thư sinh, hàng đêm vào mộng cùng hắn vui vẻ... Tựa như Tương Vương có mộng cùng thần nữ gặp gỡ...
Loại thủ đoạn này, tu sĩ không làm được, chỉ có yêu thuật có thể làm được. Tu sĩ có thể sưu hồn diệt ức, yêu thuật lại xâm nhập trong lý ức, trong giấc mộng của người khác.
Mười mấy quyết ấn, Ninh Phàm lần đầu tiên bấm động, quyết ấn không lưu loát, ngón tay chật vật. Khi chỉ quyết bấm động, rõ ràng vô vật ngăn trở, lại thật giống như mỗi một ngón tay, đều ở đây trong nước vạch qua vậy, ung dung chạm được thứ gì.
Vật kia là thiên địa lực, yêu thuật cuối cùng là cần câu động thiên địa lực.
Lần đầu tiên bấm pháp quyết, quá chậm, cũng thất bại, nhưng mà đã đủ khiến cho Vân Nhược Vi lộ vẻ xúc động. Năm đó lúc nàng tu tập thuật này, lần đầu tiên thi thuật, căn bản không thể nào bấm xong dấu tay, hơn mười lần sau, mới có thể lần đầu tiên hoàn toàn bấm xong dấu tay.
Nhưng lần thứ hai bấm quyết, Ninh Phàm đã câu động một tia thiên địa lực, chuyển hóa yêu thuật. Lần thứ ba bấm quyết đã cơ hồ thành công, lại tự đi cắt đứt giữa chừng.
Nguyên nhân sao, hắn muốn cùng Vân Nhược Vi vào mộng, lại cũng không thể một người bấm quyết trước.
- Nhập mộng thuật, ta đã hiểu ra, vào mộng đi.
- Ừ, được...
Trong lòng của Vân Nhược Vi đã xác định Ninh Phàm là người có tư chất yêu nghiệt, nghĩ tới chuyện kế tiếp, nàng không khỏi khuôn mặt đỏ lên, ấp a ấp úng bổ sung nói.
- Sau này, hai người chúng ta cùng nhau bấm quyết, lúc quyết thành, lập tức dắt tay nắm nhau... Nhớ, phải nhanh dắt tay ta...
Lúc nói lời này, tay của Vân Nhược Vi đang tự khẽ run.
Vừa nghĩ tới sắp bị Ninh Phàm cầm tay, nàng có chút lung tung.
Nhưng nếu đầu ngón tay không nắm nhau thì không cách nào cùng vào mộng...
Nhịn một chút đi, vì chém tâm ma...
Nàng khẽ cắn hàm răng, thật giống như chết vậy, xúc động nói:
- Được! Bắt đầu đi!
- Ừ.
Hai người đồng loạt bấm quyết, ngón tay câu dẫn thiên địa, tiểu yêu thuật, nhập mộng thuật!
Lúc thuật này ấn thành, một tia yêu lực huyền dị chợt bao lấy tâm niệm của hai người, từ từ bay lên, thật giống như rời thân thể vậy.
Giờ khắc này, Vân Nhược Vi cắn răng một cái, không do dự nữa, bắt được tay của Ninh Phàm.
Một bên là cánh tay mềm mại, lạnh như băng, một bên là bàn tay hơi xù xì nhưng đầy đặn.
Vân Nhược Vi một mặt thẹn thùng, một mặt cảm thán bàn tay của Ninh Phàm lại xù xì thế này, nhất định là đã trải qua khổ nạn...
Mà Ninh Phàm vào một khắc nắm bàn tay của Vân Nhược Vi cũng âm thầm lòng khen... cô gái này phu chất rất tốt, thiên nhiên có co dãn. Bất quá lời này hắn sẽ không nói ra, để tránh chọc Vân Nhược Vi nổi nóng.
Lúc hai người cơ hồ nắm tay, đồng thời chợp mắt, hai đạo tâm niệm dưới sự hướng dẫn của Vân Nhược Vi, đồng loạt chìm vào bên trong thiên linh của nàng.
Phồn hoa tựa cẩm, thảo trường oanh phi, mùa xuân ấm áp hoa nở bên ngoài Vân Nhược tự, bầu trời xanh lam. Một nữ nhân chân trần, một thanh niên dắt tay xuất hiện ở mảnh thiên địa này.
Nơi đây là mộng!
Cảnh vật nơi đây Ninh Phàm đã gặp qua... trong các nước phía tây của Việt quốc, một địa giới được đặt tên là Minh quốc. Năm đó lão ma dẫn Ninh Phàm tới đây, đạp Lan Nhược tự, khảo nghiệm bản thân... Ở chỗ này, mình tiết độc Vân Nhược Vi, ở chỗ này, lão ma quyết định dẫn mình đánh Thiên Ly tông.
- Nơi đây phong cảnh không tệ, ngày đó tới vào ban đêm, ngược lại không thưởng thức được tinh xảo như vậy. Tuy nhiên xem ra, Lan Nhược tự cùng hôm đó thấy loáng thoáng có chút không giống. Tựa hồ, ít đi chút yêu khí...
- Coi như là ngươi có kiến thức, Lan Nhược tự nơi này là Lan Nhược tự ngàn năm trước... Khi đó nơi này ta còn chưa phải là Lan Nhược mỗ mỗ, chẳng qua là một cây cổ tùng, “tỷ tỷ” cũng vẫn chỉ là tiểu tiểu vũ yêu. Còn người nọ, đương nhiên chưa tới... Gặp quỷ, lại vào sai mộng rồi, hẳn đi Lan Nhược tự ngàn năm sau... Nhắc tới...
Vân Nhược Vi bỗng nhiên trừng Ninh Phàm:
- Nhắc tới, tay của ngươi vì sao còn không buông ra?
- A, ta còn tưởng rằng trong mộng, không thể buông lỏng với nhau...
Ninh Phàm cười khẽ, buông lỏng Vân Nhược Vi.
- Ai cùng ngươi là với nhau ?!
Vân Nhược Vi áo não, vào sai mộng rồi, lại chỉ có thể chờ mộng này kết thúc.
- Chúng ta lần nữa chờ mộng kết thúc, không nên đi lung tung...
- Khó gặp Lan Nhược tự ngàn năm trước, nếu không đi loạn, hẳn là lãng phí? Ừ, cây cổ tùng kia dung mạo đĩnh tú, bất phàm, bất phàm! Ta đi xem một chút!
Ninh Phàm một cái thuấn di, tiến vào trong Lan Nhược tự, nơi đó đứng thẳng một cây cổ tùng.
Trong tự bất quá có mấy người tăng nhân, chỉ ở tăng phòng nhập định, căn bản không nhận thấy Ninh Phàm làm như thế nào tiến vào, cho dù nhìn thấy hắn, cũng cho rằng đây là một công tử tới xem quang cảnh mà thôi.
Tự tăng không thèm để ý, Vân Nhược Vi lại để ý!
Nàng thấy Ninh Phàm đi loạn, lập tức hoảng lên! Nàng thấy vào lúc tay của Ninh Phàm vuốt lên cổ tùng, lập tức tức giận!
- Không cho sờ!
- Không được đụng!
Cơ hồ đồng thời thanh âm của Vân Nhược Vi, cùng thanh âm của một con hoàng oanh trên ngọn cây đồng loạt truyền vào trong tai Ninh Phàm.
Nhưng vẫn trễ rồi, lúc đó tay của Ninh Phàm, vẫn vuốt cổ tùng, nhẹ nhàng khen:
- Cây tùng tốt, cây tùng tốt, cây tùng tốt như vậy, bửa thành củi bán rất nhiều tiền... Ừ? Sao thế, cây tùng này vì sao không thể sờ?
Ninh Phàm đã sờ lên cây tùng!
Lại ca ngợi cổ tùng chỉ là ca ngợi từ góc độ bửa củi.
Sắc mặt của Vân Nhược Vi tức giận đến tột đỉnh, cáu giận nói:
- Vô sỉ, vô sỉ, vô sỉ!
Ngược lại hoàng oanh trên cây bay xuống đất, lắc mình một cái hóa thành một thiếu nữ quần áo màu vàng nhạt, trên mái tóc mang ba cọng vũ linh, nhẹ nhàng trách cứ Ninh Phàm. Đó rõ ràng là trách cứ, nhưng thanh âm mềm mại, lại khiến cho người nghe tới không có bất kỳ không thoải mái.
- Không nên sờ loạn, cây tùng này là muội muội “Nhược Vi” của, nó rất thẹn thùng...
- Muội muội... Nhược Vi...
Ninh Phàm sắc mặt rất là cổ quái, lập tức rút tay ra.
Nhược Vi, Nhược Vi... Cây này lại xuất hiện trong mộng của Vân Nhược Vi, là vật ngàn năm trước, chẳng lẽ cây này là Vân Nhược Vi ngàn năm trước ư?
Chẳng lẽ mình mới vừa rồi sờ được là Vân Nhược Vi sao?
Khụ khụ khụ, lại xui xẻo rồi, sờ một cây này cũng coi như là khinh bạc vô sỉ?
Vân Nhược Vi tức giận hết sức, chỉ có ánh mắt rơi vào trên người thiếu nữ áo vàng mới có một tia nhu hòa.
Về phần Ninh Phàm, lúc ánh mắt rơi vào thiếu nữ áo vàng, trong lòng run lên, yêu huyết mất khống chế.
Cô gái này là cầm tộc vũ yêu, nhưng vì sao dẫn động yêu huyết trong cơ thể mình...?
- Ta gọi là Ninh Thiến, cây tùng này là muội muội Nhược Vi của ta. Hai vị tiền bối tu vi cao thâm, mời nương tay cho, chớ có tổn thương tỷ muội ta, muội muội ta cỏ cây thành linh, thành yêu không dễ đây...
- Yên tâm, ta sẽ không đả thương các ngươi, vả lại ai làm bị thương các ngươi, ta tuyệt đối không sẽ lưu tình.
Vân Nhược Vi tự tin thề thốt nói.
- Như vậy, đa tạ... Ừ, hôm nay gió gì thổi lại có tiền bối tới Lan Nhược tự...?
Thiếu nữ áo vàng chợt ngẩng đầu lên, mắt sáng long lanh cả kinh.
Nhưng thấy trên bầu trời, một nam tử quần áo trắng như thần, đạp kiếm tới, thần niệm đảo qua Lan Nhược tự, lập tức kỳ lạ.
- Ừ? Một cây “Tầm Vi tùng” tốt như vậy! Cây này ít nhất có ba vạn năm thụ linh, cơ hồ thành tinh, coi như “Thắng tà kiếm” kiếm cốt của ta, ngược lại có chỗ dùng độc đáo... Ủa? Nơi đây còn có hai vị nguyên anh đạo hữu? Chẳng lẽ, cũng coi trọng cây tùng này hay sao?
Bầu trời Minh quốc, nam tử quần áo trắng lớn tiếng cười một tiếng, Lan Nhược tự ngàn dặm, chợt có mưa nhỏ.
- Cây tùng này thuộc về Vũ điện “Thần tử “ Vân Thiên Quyết ta sở hữu! Mời hai vị nguyên anh đạo hữu từ từ bước!
Lời của hắn cuồng vọng, bá đạo!
Mắt của hắn thật giống như kiếm quang chợt lóe!
Dung mạo của hắn loáng thoáng có ba phần tương tự cùng Ninh Phàm!
Ngàn năm trước, Vũ điện thần sử Vân Thiên Quyết, lấy nguyên anh trung kỳ cảnh giới, thành công lĩnh ngộ Vũ chi thần ý, lực áp mọi người, trở thành một trong Vũ điện thần tử.
Ngàn năm sau này, người này là toái hư đệ tứ trọng thực lực! Trở thành cao thủ kế dưới Vũ hoàng trong Vũ điện!
Khi người này xuất hiện, thiếu nữ áo vàng hoảng lên, tựa hồ muốn ngăn cản nam tử đốn cây tùng.
Mà giờ khắc này, Vân Nhược Vi thở dài.
- Gặp người không muốn gặp... Mộng này nên kết thúc.
Vào một khắc nàng nói xong, mộng tan, rồi đọng lại.
Vẫn là ngàn dặm bích dã, vẫn là Lan Nhược tự, cũng đã là ngàn năm sau này.
Mới vừa rồi một màn kia, đối với Vân Nhược Vi mà nói thật giống như mộng nhỏ nhặt không đáng kể, đối với Ninh Phàm, lại trong lòng rét một cái. Có một loại cảm giác cổ quái, khiến cho yêu huyết rung rung...
Giờ phút này, yêu huyết mới chậm rãi lắng xuống.
- Mới vừa rồi đó là gì?
- Đó là ta ngàn năm trước một phen gặp được, cũng là nguyên nhân ta ngày đó ở Lan Nhược tự thả ngươi. Ngươi cùng Vân Thiên Quyết có mấy phần tương tự. Ta vốn tưởng rằng, ngươi là người của Vũ điện tìm... Ngươi có biết, Vũ điện đang tìm một người chứ?
- Ha? Chuyện này chẳng lẽ cùng ta có liên quan?
- Không, cùng ngươi không liên quan. Vũ điện nghiêng lực của tám trăm tu chân quốc, tìm một người, căn nguyên là một cái di mệnh đóng kín của Vũ hoàng đời trước...
- Di mệnh sao?
Ninh Phàm ngược lại biết Vũ điện tìm người, ở Thất Mai đạo quả buổi đấu giá đó, tựa hồ Thái Hư phái liền vì vậy mà ở Việt Quốc rất nhiều động tác, còn từng vì vậy làm khủng hoảng chư ma đạo. Ngày đó Vân Liệt tựa hồ chính là nhiệm vụ tìm người, đi ngang qua Quỷ Tước tông. Ngày đó tên toái hư ăn mày xuất hiện ở Quỷ Tước tông tựa hồ cũng đang tìm gì đó...
- Vũ hoàng đời trước, trước khi băng hà, từng lấy mệnh hồn thuật, lưu một lại đạo quẻ bói. Quẻ bói tồn uẩn dưỡng trong ao Thiên Cơ. Hôm nay sau mười vạn năm, bị đại diện Vũ hoàng sử dụng, bói rằng tiền cảnh của Vũ giới... Mà trong tiền cảnh đó, Vũ hoàng thấy một người, một tên tuyệt thế cao thủ trong ngàn năm, lật đổ cửa giới, hơn nữa đản sanh ở Vũ giới... Không phải người của Tứ Thiên tiên giới, mà là tu sĩ sinh trưởng ở địa phương của Vũ giới! Trong quẻ bói, Vũ hoàng chỉ thấy bóng lưng của người nọ, chỉ một cái bóng lưng, phải khiến cho Vũ hoàng cơ hồ nguyên thần nát bấy...
- Một cái bóng lưng, khiến cho Vũ hoàng nguyên thần nát bấy! Người này là Vũ giới tu sĩ, ngàn năm sau, lại lợi hại như vậy, nhưng hiện giờ lại yên lặng không nghe thấy, cũng chính là nói người này chỉ ngàn năm, đã tu luyện tới mức khiến cho Vũ hoàng giận sôi!
Ninh Phàm nâng càm lên trầm ngâm, ngàn năm, từ khi yên lặng không nghe thấy, đến Vũ hoàng chấn kinh, người này nếu thật tồn tại, nếu như bị Vũ điện lôi kéo, nhất định có thể khiến cho Vũ giới thực lực đại tăng, thậm chí cùng Ma giới, Yêu giới, Thiên Tiên giới tranh phong...
Chắc hẳn Vũ hoàng chính là nhìn bóng lưng của người nọ, mà sinh lòng ý tưởng thiên hạ tìm người.
Nhưng chuyện này, cùng Vân Nhược Vi bỏ qua cho mình, có quan hệ sao?
- Vũ hoàng nhìn bóng lưng người nọ, tính ra người này pháp lực vô biên, ông ta quyết định, từ trong tám trăm tu chân quốc, tìm ra người này! Duy nhất bằng chứng, là trong khí tức của người đó lại có một tia vũ ý, hơn nữa chỗ sâu nhất của khí tức lại có một tia khí tức của “Thần vũ huyết mạch” . Người này vô cùng có thể là một hậu nhân của thần tử... Thần tử là nhân vật trữ quân của Vũ điện Thần hoàng. Vũ điện lâu năm, thần tử trẻ tuổi, tổng cộng có hơn ba mươi người, những người hậu nhân này cũng không phải là hạng người tư chất siêu quần. Vì vậy Vũ hoàng đưa mắt, đặt tìm trong phạm vi con riêng của chúng thần tử... Rất bình thường, mỗi một thần tử cũng hoặc nhiều hoặc ít có mấy người ma tu thậm chí yêu tu cơ thiếp. Những cơ thiếp sanh hậu nhân, năm trước không bị Vũ điện thừa nhận, đua nhau vứt bỏ... Vũ điện mọi người không cho phép có tà đạo huyết mạch...
- Cho nên, Vũ hoàng liền sai người ở tám trăm tu chân quốc tìm vị gọi là cao thủ tương lai nọ ư? Cho nên, thực tế Vũ điện tìm từng là cô nhi quả mẫu bị bọn họ vứt bỏ? Có ý tứ, Vũ điện bạc tình thiếu tình cảm, lòng công danh lợi lộc, vượt xa ta dự liệu. Đồ không có lợi ích liền tự cho mình là chánh đạo, vứt bỏ cô nhi quả mẫu. Nhưng đồ có lợi ích, liền nữa tìm về những thứ này... Như vậy, chỉ bởi vì ta cùng Vân Thiên Quyết có chút tương tự, cô nương cứ thế cho rằng ta không phải là con riêng ở phàm giới của Vân Thiên Quyết... cho nên thả cho ta ra đúng không?
Ninh Phàm nhướn mí mắt một cái, ngày đó Vân Nhược Vi bỏ qua cho mình, thì ra không phải là bởi vì thưởng thức, cảm mến, mà là nguyên nhân nông cạn này.
- Ta cùng Vân Thiên Quyết không liên quan...
Ninh Phàm ngoài miệng nói như vậy, nhưng chợt nhớ tới, mình từng mượn Minh La quả một giấc mộng, nằm mơ thấy mình vốn họ Vân.
Có lẽ, mình đúng thật là con riêng của một cao thủ ở Vũ điện cũng nói không chừng, bị vứt bỏ...
Trên bàn dài, một đỉnh lư hương đốt lá thuốc màu tím, là một loại hương liệu của nước Tấn được đặt tên là “Tư noãn”.
Trên giường nhỏ, rèm lụa che phủ, bên trong nhìn không rõ lắm, mơ hồ có thể thấy một nam một nữ, nằm dài trên áo ngủ bằng gấm.
Áo ngủ bằng gấm có thêu loan phượng màu đỏ, trên tường vẽ xuân cung. Dưới rèm lụa che giấu, chiếc giường lớn rộng một trượng hai thước, tản ra chút mùi thơm nữ nhân.
Vân Nhược Vi nhịp tim rất nhanh, rất nhanh, ở bên người nàng, cơ hồ Ninh Phàm nằm sát vai.
Cái giường này lớn như vậy, còn vẽ xuân cung, nhìn một cái thì không phải là dùng để nghỉ ngơi, mà là dùng “làm việc”. Mình cầu Ninh Phàm vào mộng chém ma, hắn lại mang mình tới loại giường xinh đẹp này, thật là, thật là...
- Vô sỉ!
Nàng tâm triều khó dằn, cắn răng một cái, vẫn nói ra.
- Ách... cái giường này là Minh Ngọc lầu vốn đã có, lúc Hồ Yển thống lĩnh đưa cho ta, thì có chiếc giường này rồi. Hai chữ vô sĩ từ đâu mà có.
- Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám làm sao đối với ta...
- Ta sẽ không làm sao đối với cô nương... Được rồi, mau mau nhập mộng đi. Đây là ta lần đầu tiên thử lấy tiểu yêu thuật nhập mộng này.
- Ngươi biết tiểu yêu thuật sao?
Vân Nhược Vi mắt sáng long lanh kinh ngạc, nghiêng người sang, cổ quái đánh giá Ninh Phàm.
Nhân tộc có yêu huyết đều rất hiếm có, lại còn thi triển yêu thuật... Hắn có yêu mạch sao? Thôi thôi, hắn vốn là kỳ quái như vậy.
Người nghiêng một bên làm cho mặt của Vân Nhược Vi cơ hồ dán sát bên tai Ninh Phàm, mùi thơm nhẹ nhàng, truyền tới bên tai hắn, tựa như sự trêu đùa giữa đôi tình nhân.
Nàng trong nháy mắt ý thức được cử động của mình thất thố, lập tức nằm thẳng ra, nhịp tim lại nhanh hơn.
Cũng may là Ninh Phàm một lòng đặt trên yêu thuật chỉ quyết của nhập mộng thuật, đối với hành động của Vân Nhược Vi, cũng không quan tâm bao nhiêu.
Nếu hắn thật manh tâm không thể dò được, muốn đối với Vân Nhược Vi như thế nào, hơn phân nửa sớm nhân cơ hội này, một cái xoay mình, Thái Âm chỉ một chút liền được đền bù mong muốn.
Vân Nhược Vi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hiểu mình đã hiểu lầm Ninh Phàm, xem ra hắn mặc dù hành động vô sỉ, nhưng lòng cũng trầm ổn, cũng không khinh bạc.
Nàng nhớ tới mới qua mấy năm, thiếu niên thanh tú năm đó đã trở thành một thanh niên, pháp lực bất phàm. Năm đó mình đối mặt Ninh Phàm hời hợt, hôm nay, vẫn phải khắp nơi đề phòng hắn, cảnh giác, kiêng kỵ hết sức.
Nếu chưa tới mấy năm, mấy chục năm, mấy trăm năm, hơn phân nửa mình chỉ có thể ngửa mặt trông lên Ninh Phàm...
Mà khiến cho nàng ánh mắt chấn động tia sáng kỳ dị là Ninh Phàm đã tự mình bấm pháp quyết nhập mộng thuật chi quyết.
Năm trăm tiểu yêu thuật, thấp nhất linh cấp, là cơ sở trong yêu thuật cơ sở. Nhưng nhập mộng thuật cũng là mấy loại tiểu yêu thuật rất hiếm đạt tới đan cấp trong tiểu yêu thuật.
Chỉ quyết không nhiều, chỉ mười mấy quyết ấn, ít rất nhiều so với tầm thường đan cấp pháp thuật mấy chục quyết ấn... Đây cũng là hóa phồn chí giản tiểu yêu thuật, không một tia dư thừa, lại có thể đan cấp, có thể... nhập mộng!
Nhập mộng, xâm nhập mộng của người khác!
Thuật này trong truyền thuyết phàm trần lưu lại rất nhiều giai thoại. Ví dụ như nữ yêu kính mến thư sinh, hàng đêm vào mộng cùng hắn vui vẻ... Tựa như Tương Vương có mộng cùng thần nữ gặp gỡ...
Loại thủ đoạn này, tu sĩ không làm được, chỉ có yêu thuật có thể làm được. Tu sĩ có thể sưu hồn diệt ức, yêu thuật lại xâm nhập trong lý ức, trong giấc mộng của người khác.
Mười mấy quyết ấn, Ninh Phàm lần đầu tiên bấm động, quyết ấn không lưu loát, ngón tay chật vật. Khi chỉ quyết bấm động, rõ ràng vô vật ngăn trở, lại thật giống như mỗi một ngón tay, đều ở đây trong nước vạch qua vậy, ung dung chạm được thứ gì.
Vật kia là thiên địa lực, yêu thuật cuối cùng là cần câu động thiên địa lực.
Lần đầu tiên bấm pháp quyết, quá chậm, cũng thất bại, nhưng mà đã đủ khiến cho Vân Nhược Vi lộ vẻ xúc động. Năm đó lúc nàng tu tập thuật này, lần đầu tiên thi thuật, căn bản không thể nào bấm xong dấu tay, hơn mười lần sau, mới có thể lần đầu tiên hoàn toàn bấm xong dấu tay.
Nhưng lần thứ hai bấm quyết, Ninh Phàm đã câu động một tia thiên địa lực, chuyển hóa yêu thuật. Lần thứ ba bấm quyết đã cơ hồ thành công, lại tự đi cắt đứt giữa chừng.
Nguyên nhân sao, hắn muốn cùng Vân Nhược Vi vào mộng, lại cũng không thể một người bấm quyết trước.
- Nhập mộng thuật, ta đã hiểu ra, vào mộng đi.
- Ừ, được...
Trong lòng của Vân Nhược Vi đã xác định Ninh Phàm là người có tư chất yêu nghiệt, nghĩ tới chuyện kế tiếp, nàng không khỏi khuôn mặt đỏ lên, ấp a ấp úng bổ sung nói.
- Sau này, hai người chúng ta cùng nhau bấm quyết, lúc quyết thành, lập tức dắt tay nắm nhau... Nhớ, phải nhanh dắt tay ta...
Lúc nói lời này, tay của Vân Nhược Vi đang tự khẽ run.
Vừa nghĩ tới sắp bị Ninh Phàm cầm tay, nàng có chút lung tung.
Nhưng nếu đầu ngón tay không nắm nhau thì không cách nào cùng vào mộng...
Nhịn một chút đi, vì chém tâm ma...
Nàng khẽ cắn hàm răng, thật giống như chết vậy, xúc động nói:
- Được! Bắt đầu đi!
- Ừ.
Hai người đồng loạt bấm quyết, ngón tay câu dẫn thiên địa, tiểu yêu thuật, nhập mộng thuật!
Lúc thuật này ấn thành, một tia yêu lực huyền dị chợt bao lấy tâm niệm của hai người, từ từ bay lên, thật giống như rời thân thể vậy.
Giờ khắc này, Vân Nhược Vi cắn răng một cái, không do dự nữa, bắt được tay của Ninh Phàm.
Một bên là cánh tay mềm mại, lạnh như băng, một bên là bàn tay hơi xù xì nhưng đầy đặn.
Vân Nhược Vi một mặt thẹn thùng, một mặt cảm thán bàn tay của Ninh Phàm lại xù xì thế này, nhất định là đã trải qua khổ nạn...
Mà Ninh Phàm vào một khắc nắm bàn tay của Vân Nhược Vi cũng âm thầm lòng khen... cô gái này phu chất rất tốt, thiên nhiên có co dãn. Bất quá lời này hắn sẽ không nói ra, để tránh chọc Vân Nhược Vi nổi nóng.
Lúc hai người cơ hồ nắm tay, đồng thời chợp mắt, hai đạo tâm niệm dưới sự hướng dẫn của Vân Nhược Vi, đồng loạt chìm vào bên trong thiên linh của nàng.
Phồn hoa tựa cẩm, thảo trường oanh phi, mùa xuân ấm áp hoa nở bên ngoài Vân Nhược tự, bầu trời xanh lam. Một nữ nhân chân trần, một thanh niên dắt tay xuất hiện ở mảnh thiên địa này.
Nơi đây là mộng!
Cảnh vật nơi đây Ninh Phàm đã gặp qua... trong các nước phía tây của Việt quốc, một địa giới được đặt tên là Minh quốc. Năm đó lão ma dẫn Ninh Phàm tới đây, đạp Lan Nhược tự, khảo nghiệm bản thân... Ở chỗ này, mình tiết độc Vân Nhược Vi, ở chỗ này, lão ma quyết định dẫn mình đánh Thiên Ly tông.
- Nơi đây phong cảnh không tệ, ngày đó tới vào ban đêm, ngược lại không thưởng thức được tinh xảo như vậy. Tuy nhiên xem ra, Lan Nhược tự cùng hôm đó thấy loáng thoáng có chút không giống. Tựa hồ, ít đi chút yêu khí...
- Coi như là ngươi có kiến thức, Lan Nhược tự nơi này là Lan Nhược tự ngàn năm trước... Khi đó nơi này ta còn chưa phải là Lan Nhược mỗ mỗ, chẳng qua là một cây cổ tùng, “tỷ tỷ” cũng vẫn chỉ là tiểu tiểu vũ yêu. Còn người nọ, đương nhiên chưa tới... Gặp quỷ, lại vào sai mộng rồi, hẳn đi Lan Nhược tự ngàn năm sau... Nhắc tới...
Vân Nhược Vi bỗng nhiên trừng Ninh Phàm:
- Nhắc tới, tay của ngươi vì sao còn không buông ra?
- A, ta còn tưởng rằng trong mộng, không thể buông lỏng với nhau...
Ninh Phàm cười khẽ, buông lỏng Vân Nhược Vi.
- Ai cùng ngươi là với nhau ?!
Vân Nhược Vi áo não, vào sai mộng rồi, lại chỉ có thể chờ mộng này kết thúc.
- Chúng ta lần nữa chờ mộng kết thúc, không nên đi lung tung...
- Khó gặp Lan Nhược tự ngàn năm trước, nếu không đi loạn, hẳn là lãng phí? Ừ, cây cổ tùng kia dung mạo đĩnh tú, bất phàm, bất phàm! Ta đi xem một chút!
Ninh Phàm một cái thuấn di, tiến vào trong Lan Nhược tự, nơi đó đứng thẳng một cây cổ tùng.
Trong tự bất quá có mấy người tăng nhân, chỉ ở tăng phòng nhập định, căn bản không nhận thấy Ninh Phàm làm như thế nào tiến vào, cho dù nhìn thấy hắn, cũng cho rằng đây là một công tử tới xem quang cảnh mà thôi.
Tự tăng không thèm để ý, Vân Nhược Vi lại để ý!
Nàng thấy Ninh Phàm đi loạn, lập tức hoảng lên! Nàng thấy vào lúc tay của Ninh Phàm vuốt lên cổ tùng, lập tức tức giận!
- Không cho sờ!
- Không được đụng!
Cơ hồ đồng thời thanh âm của Vân Nhược Vi, cùng thanh âm của một con hoàng oanh trên ngọn cây đồng loạt truyền vào trong tai Ninh Phàm.
Nhưng vẫn trễ rồi, lúc đó tay của Ninh Phàm, vẫn vuốt cổ tùng, nhẹ nhàng khen:
- Cây tùng tốt, cây tùng tốt, cây tùng tốt như vậy, bửa thành củi bán rất nhiều tiền... Ừ? Sao thế, cây tùng này vì sao không thể sờ?
Ninh Phàm đã sờ lên cây tùng!
Lại ca ngợi cổ tùng chỉ là ca ngợi từ góc độ bửa củi.
Sắc mặt của Vân Nhược Vi tức giận đến tột đỉnh, cáu giận nói:
- Vô sỉ, vô sỉ, vô sỉ!
Ngược lại hoàng oanh trên cây bay xuống đất, lắc mình một cái hóa thành một thiếu nữ quần áo màu vàng nhạt, trên mái tóc mang ba cọng vũ linh, nhẹ nhàng trách cứ Ninh Phàm. Đó rõ ràng là trách cứ, nhưng thanh âm mềm mại, lại khiến cho người nghe tới không có bất kỳ không thoải mái.
- Không nên sờ loạn, cây tùng này là muội muội “Nhược Vi” của, nó rất thẹn thùng...
- Muội muội... Nhược Vi...
Ninh Phàm sắc mặt rất là cổ quái, lập tức rút tay ra.
Nhược Vi, Nhược Vi... Cây này lại xuất hiện trong mộng của Vân Nhược Vi, là vật ngàn năm trước, chẳng lẽ cây này là Vân Nhược Vi ngàn năm trước ư?
Chẳng lẽ mình mới vừa rồi sờ được là Vân Nhược Vi sao?
Khụ khụ khụ, lại xui xẻo rồi, sờ một cây này cũng coi như là khinh bạc vô sỉ?
Vân Nhược Vi tức giận hết sức, chỉ có ánh mắt rơi vào trên người thiếu nữ áo vàng mới có một tia nhu hòa.
Về phần Ninh Phàm, lúc ánh mắt rơi vào thiếu nữ áo vàng, trong lòng run lên, yêu huyết mất khống chế.
Cô gái này là cầm tộc vũ yêu, nhưng vì sao dẫn động yêu huyết trong cơ thể mình...?
- Ta gọi là Ninh Thiến, cây tùng này là muội muội Nhược Vi của ta. Hai vị tiền bối tu vi cao thâm, mời nương tay cho, chớ có tổn thương tỷ muội ta, muội muội ta cỏ cây thành linh, thành yêu không dễ đây...
- Yên tâm, ta sẽ không đả thương các ngươi, vả lại ai làm bị thương các ngươi, ta tuyệt đối không sẽ lưu tình.
Vân Nhược Vi tự tin thề thốt nói.
- Như vậy, đa tạ... Ừ, hôm nay gió gì thổi lại có tiền bối tới Lan Nhược tự...?
Thiếu nữ áo vàng chợt ngẩng đầu lên, mắt sáng long lanh cả kinh.
Nhưng thấy trên bầu trời, một nam tử quần áo trắng như thần, đạp kiếm tới, thần niệm đảo qua Lan Nhược tự, lập tức kỳ lạ.
- Ừ? Một cây “Tầm Vi tùng” tốt như vậy! Cây này ít nhất có ba vạn năm thụ linh, cơ hồ thành tinh, coi như “Thắng tà kiếm” kiếm cốt của ta, ngược lại có chỗ dùng độc đáo... Ủa? Nơi đây còn có hai vị nguyên anh đạo hữu? Chẳng lẽ, cũng coi trọng cây tùng này hay sao?
Bầu trời Minh quốc, nam tử quần áo trắng lớn tiếng cười một tiếng, Lan Nhược tự ngàn dặm, chợt có mưa nhỏ.
- Cây tùng này thuộc về Vũ điện “Thần tử “ Vân Thiên Quyết ta sở hữu! Mời hai vị nguyên anh đạo hữu từ từ bước!
Lời của hắn cuồng vọng, bá đạo!
Mắt của hắn thật giống như kiếm quang chợt lóe!
Dung mạo của hắn loáng thoáng có ba phần tương tự cùng Ninh Phàm!
Ngàn năm trước, Vũ điện thần sử Vân Thiên Quyết, lấy nguyên anh trung kỳ cảnh giới, thành công lĩnh ngộ Vũ chi thần ý, lực áp mọi người, trở thành một trong Vũ điện thần tử.
Ngàn năm sau này, người này là toái hư đệ tứ trọng thực lực! Trở thành cao thủ kế dưới Vũ hoàng trong Vũ điện!
Khi người này xuất hiện, thiếu nữ áo vàng hoảng lên, tựa hồ muốn ngăn cản nam tử đốn cây tùng.
Mà giờ khắc này, Vân Nhược Vi thở dài.
- Gặp người không muốn gặp... Mộng này nên kết thúc.
Vào một khắc nàng nói xong, mộng tan, rồi đọng lại.
Vẫn là ngàn dặm bích dã, vẫn là Lan Nhược tự, cũng đã là ngàn năm sau này.
Mới vừa rồi một màn kia, đối với Vân Nhược Vi mà nói thật giống như mộng nhỏ nhặt không đáng kể, đối với Ninh Phàm, lại trong lòng rét một cái. Có một loại cảm giác cổ quái, khiến cho yêu huyết rung rung...
Giờ phút này, yêu huyết mới chậm rãi lắng xuống.
- Mới vừa rồi đó là gì?
- Đó là ta ngàn năm trước một phen gặp được, cũng là nguyên nhân ta ngày đó ở Lan Nhược tự thả ngươi. Ngươi cùng Vân Thiên Quyết có mấy phần tương tự. Ta vốn tưởng rằng, ngươi là người của Vũ điện tìm... Ngươi có biết, Vũ điện đang tìm một người chứ?
- Ha? Chuyện này chẳng lẽ cùng ta có liên quan?
- Không, cùng ngươi không liên quan. Vũ điện nghiêng lực của tám trăm tu chân quốc, tìm một người, căn nguyên là một cái di mệnh đóng kín của Vũ hoàng đời trước...
- Di mệnh sao?
Ninh Phàm ngược lại biết Vũ điện tìm người, ở Thất Mai đạo quả buổi đấu giá đó, tựa hồ Thái Hư phái liền vì vậy mà ở Việt Quốc rất nhiều động tác, còn từng vì vậy làm khủng hoảng chư ma đạo. Ngày đó Vân Liệt tựa hồ chính là nhiệm vụ tìm người, đi ngang qua Quỷ Tước tông. Ngày đó tên toái hư ăn mày xuất hiện ở Quỷ Tước tông tựa hồ cũng đang tìm gì đó...
- Vũ hoàng đời trước, trước khi băng hà, từng lấy mệnh hồn thuật, lưu một lại đạo quẻ bói. Quẻ bói tồn uẩn dưỡng trong ao Thiên Cơ. Hôm nay sau mười vạn năm, bị đại diện Vũ hoàng sử dụng, bói rằng tiền cảnh của Vũ giới... Mà trong tiền cảnh đó, Vũ hoàng thấy một người, một tên tuyệt thế cao thủ trong ngàn năm, lật đổ cửa giới, hơn nữa đản sanh ở Vũ giới... Không phải người của Tứ Thiên tiên giới, mà là tu sĩ sinh trưởng ở địa phương của Vũ giới! Trong quẻ bói, Vũ hoàng chỉ thấy bóng lưng của người nọ, chỉ một cái bóng lưng, phải khiến cho Vũ hoàng cơ hồ nguyên thần nát bấy...
- Một cái bóng lưng, khiến cho Vũ hoàng nguyên thần nát bấy! Người này là Vũ giới tu sĩ, ngàn năm sau, lại lợi hại như vậy, nhưng hiện giờ lại yên lặng không nghe thấy, cũng chính là nói người này chỉ ngàn năm, đã tu luyện tới mức khiến cho Vũ hoàng giận sôi!
Ninh Phàm nâng càm lên trầm ngâm, ngàn năm, từ khi yên lặng không nghe thấy, đến Vũ hoàng chấn kinh, người này nếu thật tồn tại, nếu như bị Vũ điện lôi kéo, nhất định có thể khiến cho Vũ giới thực lực đại tăng, thậm chí cùng Ma giới, Yêu giới, Thiên Tiên giới tranh phong...
Chắc hẳn Vũ hoàng chính là nhìn bóng lưng của người nọ, mà sinh lòng ý tưởng thiên hạ tìm người.
Nhưng chuyện này, cùng Vân Nhược Vi bỏ qua cho mình, có quan hệ sao?
- Vũ hoàng nhìn bóng lưng người nọ, tính ra người này pháp lực vô biên, ông ta quyết định, từ trong tám trăm tu chân quốc, tìm ra người này! Duy nhất bằng chứng, là trong khí tức của người đó lại có một tia vũ ý, hơn nữa chỗ sâu nhất của khí tức lại có một tia khí tức của “Thần vũ huyết mạch” . Người này vô cùng có thể là một hậu nhân của thần tử... Thần tử là nhân vật trữ quân của Vũ điện Thần hoàng. Vũ điện lâu năm, thần tử trẻ tuổi, tổng cộng có hơn ba mươi người, những người hậu nhân này cũng không phải là hạng người tư chất siêu quần. Vì vậy Vũ hoàng đưa mắt, đặt tìm trong phạm vi con riêng của chúng thần tử... Rất bình thường, mỗi một thần tử cũng hoặc nhiều hoặc ít có mấy người ma tu thậm chí yêu tu cơ thiếp. Những cơ thiếp sanh hậu nhân, năm trước không bị Vũ điện thừa nhận, đua nhau vứt bỏ... Vũ điện mọi người không cho phép có tà đạo huyết mạch...
- Cho nên, Vũ hoàng liền sai người ở tám trăm tu chân quốc tìm vị gọi là cao thủ tương lai nọ ư? Cho nên, thực tế Vũ điện tìm từng là cô nhi quả mẫu bị bọn họ vứt bỏ? Có ý tứ, Vũ điện bạc tình thiếu tình cảm, lòng công danh lợi lộc, vượt xa ta dự liệu. Đồ không có lợi ích liền tự cho mình là chánh đạo, vứt bỏ cô nhi quả mẫu. Nhưng đồ có lợi ích, liền nữa tìm về những thứ này... Như vậy, chỉ bởi vì ta cùng Vân Thiên Quyết có chút tương tự, cô nương cứ thế cho rằng ta không phải là con riêng ở phàm giới của Vân Thiên Quyết... cho nên thả cho ta ra đúng không?
Ninh Phàm nhướn mí mắt một cái, ngày đó Vân Nhược Vi bỏ qua cho mình, thì ra không phải là bởi vì thưởng thức, cảm mến, mà là nguyên nhân nông cạn này.
- Ta cùng Vân Thiên Quyết không liên quan...
Ninh Phàm ngoài miệng nói như vậy, nhưng chợt nhớ tới, mình từng mượn Minh La quả một giấc mộng, nằm mơ thấy mình vốn họ Vân.
Có lẽ, mình đúng thật là con riêng của một cao thủ ở Vũ điện cũng nói không chừng, bị vứt bỏ...
Tác giả :
Mặc Thủy