Hơp Thể Song Tu
Chương 175: Toái thân đoạt kiếm!
Tiếng như lôi đình, chấn vỡ hồi âm, cuộc chiến giữa Ninh Phàm cùng Vân Cuồng khó mà tránh khỏi!
Thái cổ thần mạch, lôi mạch... Thần Ma tinh!
Ngày đó Tống Dịch dựa vào tinh này, hiểu lầm thân phận của Ninh Phàm, hôm nay Vũ điện nguyên anh bởi vì tinh này hiểu lầm thân phận của hắn cũng có sáu bảy người.
Những nguyên anh khác do nhận ra Ninh Phàm “Thái cổ thần mạch” mà có hơi kinh ngạc, nhưng tương tự như Tống Dịch, trong lòng tuyệt không phải kinh ngạc đơn giản như vậy, mà là... hoảng sợ!
Bất Chu Lôi hoàng!
Vũ giới tám trăm tu chân quốc, bất chợt có Thái cổ thần, ma mạch, cũng không quá kỳ quái. Thậm chí ở Vũ giới loại địa phương này, tư chất của tu sĩ ngang giới, đầu tiên nhìn tiên mạch chúc tính, thiên linh, song linh tu sĩ được coi là nhân vật thiên tài, về phần Thái cổ Thần Ma mạch thì tư chất cao hơn.
Vũ điện bản thân truyền thừa có Vũ thần mạch, chẳng qua là có thể kích thích thần mạch, từ ích mạch đến toái hư chỉ có hơn mười người. Vân Cuồng không được, Tống Dịch không được, Tuyết tôn cũng không được.
Lôi thần mạch xuất hiện ở Vũ giới, nhìn tổng quát giới sử trong mười vạn năm cũng chỉ có một mình Bất Chu Lôi hoàng... Thêm vào đó Chu Minh cũng họ Chu...
Chẳng lẽ nói Chu Minh này là Bất Chu Lôi hoàng truyền nhân hay sao?
Cổ hoảng sợ này khiến trong lòng mấy người tu sĩ giật mình, chính là Tuyết tôn cũng ánh mắt lẫm liệt.
Nếu Lôi hoàng truyền nhân đúng thật hiện thế, chuyện này phiền toái rồi...
Tuyết tôn lại dòm ngó mấy lần, tin chắc Ninh Phàm là đệ tử của lão ma, đương nhiên cùng Lôi hoàng không liên quan. Vả lại Ninh Phàm tuy ngưng lôi tinh, nhưng lôi lực trong cơ thể cũng không nhiều, bất quá có thể mượn lôi tinh phát huy lôi đình thần thông mà thôi, cùng chân chính lôi thần mạch, kém khá xa.
Nghe nói Bất Chu Lôi hoàng, lúc mới chỉ là nguyên anh, dựa vào lôi mạch của ông ta là được “Thân hóa lôi đình”, cùng cấp tu sĩ pháp thuật, pháp bảo căn bản không thể nào đánh trúng thực thể của ông ta. Thậm chí hóa thần tu sĩ sơ kỳ, cũng không cách nào bắt ông ta, trừ phi tu vi cao hơn người này xa, hoặc có bảo vật khắc lôi, hoặc bản thân là Thần Ma mạch, có Thái cổ thần binh, nếu không muôn vàn khó khăn thương tổn đến người này một hai.
“Thân hóa lôi đình, vạn địch bất xâm”, “ích ma thần lôi, lực áp Tam Hoàng”... Những thứ này, là bí văn truyền lưu ở Vũ điện cao tầng...
Sau khi Tuyết tôn tin chắc Ninh Phàm không phải là lôi mạch, lão ta mới vừa thở phào, ngồi ngay ngắn trên mây. Một ngón tay điểm trên vân cung, lập tức vân cung chấn động một cái, tan thành vân khí, nhưng thoáng qua, mây mù tụ lại, hóa thành một tòa vân đài trùng điệp ngàn trượng.
Vân đài trung tâm, Ninh Phàm cùng Vân Cuồng đứng thẳng, bên ngoài ngọc đài khác có mây mù đài cao, Tuyết tôn cùng nguyên anh khác tất cả nơi này xem cuộc chiến.
- Vị trí Thất thống lĩnh, thuận tiện lấy một chiêu thắng bại định chủ, vô luận ai thắng ai bại, không được đổi ý!
Cơ hồ vào một khắc thanh âm của Tuyết tôn tuôn ra, Vân Cuồng kiếm động!
Một kiếm định thành bại, y cũng không cho rằng mình thất bại.
Đối với Ninh Phàm lôi tinh, thần mạch, y rất kiêng kỵ, nhưng y căn bản chưa nghe nói qua Bất Chu Lôi hoàng. Cái loại cấm kỵ đó, thân phận của y không có tư cách biết, cho nên cũng chưa nói tới kiêng kỵ. Cho dù biết được, lấy cá tính cuồng ngạo của y cũng sẽ không bị danh tiếng hù dọa.
Tụ kiếm màu mực cong ngón tay bắn ra, chấn động một cái, chợt biến mất bóng dáng. Cũng không phải là thuấn di, mà là tan rã!
- Chu Minh! Ngươi không biết điều, tự gánh lấy hậu quả! Kiếm này tên là “Thừa Ảnh”, chém ngươi dư sức có thừa!
Vào một khắc tụ kiếm tan rã, quanh thân Ninh Phàm bỗng nhiên dâng lên vô số mảnh lá rụng đen nhánh.
Lá rụng bạo tán, hóa thành hắc vụ, làm cho cả trên tòa vân đài cũng u ám đen nhánh, thật giống như đêm khuya, chẳng những che giấu ánh mắt, ngay cả thần niệm cảm tri cũng có thể che giấu.
Anh cấp phụ linh thần thông, “Chướng mục”, một lá che mắt, không thấy Thái Sơn, ngàn lá che mắt, khó liệu địch tấn công. Trong bóng tối, căn bản khó phân biệt công kích từ đâu tới.
Sự u ám đó chợt dâng lên, Ninh Phàm lập tức sinh lòng cảnh giác, và trong bóng tối đen xì đó, một thanh tụ kiếm dung vào trong bóng tối như mực, đâm thẳng tới sống lưng!
Không thấy rõ, có thể nghe được chỉ có tiếng hô hấp... là sự sự hô hấp của kiếm!
Cực phẩm chi kiếm, hơn nữa thi triển anh cấp kiếm thuật, không thể tránh né!
Nếu không phải Ninh Phàm tu kiếm niệm, tuyệt đối cảm giác không tới khí tức của tụ kiếm.
Kiếm này nếu đánh lén, chính là nguyên anh sơ kỳ tu sĩ cũng chỉ có vào lúc bị kiếm đâm trúng, mới có thể bằng đau đớn biết vị trí của kiếm mang, ngăn cản đã chậm, chỉ có bị thương.
Vân Cuồng không cho rằng Ninh Phàm có thể phân biệt ra bóng kiếm. Lôi tinh thì đã sao, thần mạch thì thế nào, Ninh Phàm có thần niệm bất quá trình độ của nguyên anh sơ kỳ, lúc phát hiện bóng kiếm, tất đã bị thương. Vả lại kiếm này có chân chính chỗ lợi hại hoàn toàn không phải ẩn giấu mà thôi...
Y nhếch lên cười lạnh, bất chợt nụ cười cứng đờ!
Vô số đạo kiếm niệm màu đen vô căn cứ dâng lên trong hắc vụ ở vân đài, mà anh cấp hắc vụ đó chợt bị kiếm niệm cắn nát.
Thân ảnh của Vân Cuồng cùng Ninh Phàm lần nữa hiện trên vân đài. Tụ kiếm màu mực đang bị Ninh Phàm dùng hai ngón tay ngân quang bóp ở đầu ngón tay, không cách nào tránh thoát!
Ngân cốt chi cảnh! Bằng kiếm niệm cảm giác tụ kiếm đánh lén, bằng ngân cốt ung dung bắt giữ tụ kiếm!
Ninh Phàm lộ ra vẻ châm chọc, cười lạnh nói:
- Dạ kiếm Vân Cuồng, bất quá chỉ như vậy...
Đài cao bên ngoài sân đua nhau kêu lên, kêu lên Vân Cuồng am hiểu nhất ám sát thuật, liền như vậy bị phá đi!
Ai biết thủ đoạn của Vân Cuồng, cũng hiểu được, một kiếm kia căn bản chưa xong.
Sắc mặt của Vân Cuồng âm trầm như sắt, bỗng nhiên bắt pháp quyết:
- Ngươi khinh thường rồi! Kiếm thuật, ảnh ma!
Thanh âm của y vừa rơi xuống, Ninh Phàm bắt tụ kiếm, lập tức bạo tán thành ảnh. Quang ảnh theo cánh tay của Ninh Phàm vào trong cơ thể!
Vân Cuồng kiếm này chân chính ám sát, cũng không phải là đánh lén, mà là tụ kiếm bị địch nhân bắt giữ, lúc sơ sót, kiếm hóa ảnh vào cơ thể, tự trong ra ngoài chém địch.
Như vậy, chính là ngân cốt luyện thể tu sĩ cũng sẽ bị từ trong ra ngoài chém chết, chỉ còn dư một cỗ thi thân tự nhiên của thân thể mạnh mẽ!
Bóng kiếm vào cơ thể, Ninh Phàm lại không kinh ngạc chút nào, tựa hồ ngay từ lúc đó như đã đoán trước.
Phi kiếm này thực tế là một đạo bóng kiếm luyện chế mà thành!
Bóng dáng là vật vô hình, lấy vô hình luyện kiếm thể, độ khó nặng nề, nhưng lại được Vân Cuồng hỏi thăm tìm Vũ điện luyện khí tông sư luyện ra kiếm này.
Hư ảnh kiếm yếu ớt đến không đủ để chịu đựng kiếm khí, thả ra kiếm chiêu, nhưng nếu đánh lén, một chút thủ đoạn toái kiếm thành ảnh đó khiến cho người khó lòng phòng bị!
Thừa ảnh kiếm dựa vào kiếm này, Vân Cuồng âm chết qua mười ba tên nguyên anh sơ kỳ, trung kỳ tu sĩ, thậm chí có một hậu kỳ tu sĩ bị trong thương dưới thủ đoạn của y!
Cái cuồng của y là ngụy trang, khiến cho địch nhân đề phòng sơ suất, vạn vạn không ngờ được, Vân Cuồng nhìn như cuồng vọng nông cạn, rốt cuộc là hạng người tâm tư xảo trá, đánh lén ám sát!
Mắt thấy Thừa Ảnh kiếm của mình bí mật phát ra ánh sáng dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người, Vân Cuồng sắc mặt càng âm trầm, nhưng nghĩ tới bóng kiếm đã xâm nhập trong cơ thể Ninh Phàm, tất có thể giết người này, sang bằng một khối phiền muộn trong lòng, ngược lại cũng không uổng.
Nhưng chuyện khiến cho y chuẩn bị không kịp lập tức xuất hiện!
Lại thấy Ninh Phàm bị kiếm ảnh xâm thể, tóc dài bay lượn, ánh mắt lạnh lùng, trên má trái dần dần hiện lên hắc văn yêu dị, khí tức đại biến, băng lãnh như thạch, thật giống như trong thời gian ngắn đổi thành một người khác!
Mà người này lại như cùng Thừa Ảnh kiếm trước đó bể tản ảnh vậy, bỗng nhiên vỡ vụn!
Vỡ thành từng đạo kiếm niệm màu đen lướt ngang nửa trượng, lần nữa ngưng tụ thành thể!
Bóng kiếm vốn nên vào cơ thể của hắn lúc đó bị buộc ra!
- Thừa Ảnh kiếm, phi kiếm tốt... Kiếm này ta muốn!
Bàn tay của hắn chộp một cái, không tránh mũi nhọn, bắt thẳng Thừa Ảnh kiếm!
Giờ khắc này Ninh Phàm, thật giống như đứng đầu vạn kiếm, làm cho Thừa Ảnh kiếm đều có vẻ run rẩy.
Sự run rẩy đó khiến cho nó bị Ninh Phàm lần nữa bắt vào trong tay. Lần này, kiếm niệm của hắn chợt vào trong Thừa Ảnh kiếm, lau mạnh một cái, in xuống thần niệm của Vân Cuồng, xóa đi! Cũng lần nữa gieo đóng dấu!
Kiếm này đổi chủ rồi!
Một kiếm so tài, dĩ nhiên là Ninh Phàm chiến thắng!
“Phốc!”
Thừa Ảnh kiếm bị xóa đi thần niệm đóng dấu, Vân Cuồng tâm thần đau xót, phun ra một ngụm máu tươi, hơi bị thương, nhưng trong mắt lại bình sanh lần đầu tiên lộ ra vẻ kinh hãi.
Thừa Ảnh kiếm là toái kiếm hóa ảnh, đã là hiếm thấy. Hắn vạn lần không thể nào ngờ tới, thân thể Ninh Phàm lại cũng có thể bể tan rồi ngưng tụ lại! Đây là chỗ lợi hại của Mặc lưu phân thần thuật, y không hiểu...
Mà Vân Cuồng vạn vạn không ngờ tới, Ninh Phàm dám ngay trước mặt mọi người, mạnh mẽ cướp đi phi kiếm của Vân Cuồng y!
Đánh bại Vân Cuồng cũng đã đành, người này lại dám ngay trước mọi người đoạt bảo! Đây quả thực là công khai quét mặt của Vũ điện! Ai cho hắn lá gan đó?!
Không đợi Vân Cuồng tức giận, đã có mấy tên Vũ điện nguyên anh bước ra, trầm giọng nói:
- Chu Minh! Ngươi thắng được Vân Cuồng, làm Tấn vệ Thất thống lĩnh, nhưng chuyện đoạt kiếm thì quá lắm rồi! Thật là không đem Vũ thần điện ta đập vào trong mắt!
Bọn họ la mắng Ninh Phàm, số ít người đều không biết Bất Chu Lôi hoàng. Vân Liệt không động, Vân Nhược Vi không động, Tuyết tôn không động, đám người Tống Dịch biết được Bất Chu Lôi hoàng cũng không động!
Công khai đoạt bảo, đúng là quá lắm rồi. Dù sao Thừa Ảnh kiếm là cực phẩm pháp bảo, còn có năng lực toái kiếm thành ảnh, ám sát đánh lén, cực kỳ lợi hại. Chí bảo như vậy, vốn thuộc về Vũ điện, há có thể thuộc về Ninh Phàm sở hữu hay sao?
Nhưng bọn họ không lên tiếng. Có chăng chính là kiêng kỵ, cũng có phức tạp, như Vân Nhược Vi...
Đối mặt Vũ điện tu sĩ mắng, Ninh Phàm chỉ khẽ mỉm cười, cố làm kinh ngạc:
- Ta đoạt kiếm rồi sao?
- Hừ! Công khai lau mất phi kiếm đóng dấu của Vân Cuồng thần sử, còn không coi là đoạt kiếm sao!
Một tên lão quái không nén tức giận nói.
- Không, ngươi nói sai rồi, kiếm này là Vân Cuồng đưa cho ta. Hắn nói, “Tiếp ta một kiếm”, hôm nay ta đón nhận, chỉ như vậy mà thôi...
- Cưỡng từ đoạt lý! Cái tiếp này không phải là so tiếp! Há có thể hết thảy mà nói!
- Thì ra không thể sao? Ta ngược lại không biết được... Như vậy đi, Vân Cuồng thần sử, nếu dám tiếp ta một kiếm, thì kiếm này ta trả lại! Chẳng qua là Vân Cuồng... ngươi dám sao?
Ngươi dám sao?
Giờ khắc này, Ninh Phàm sắc mặt lạnh lẽo, chợt vỗ vào trữ vật đại, lấy ra một cái vỏ kiếm tinh xảo.
Trong đó, có Độc Cô nguyên anh kiếm khí... Họa tâm nhất kiếm!
Kiếm khí này, Ninh Phàm chưa lĩnh ngộ, cho dù lĩnh ngộ cũng không cách nào khu sử.
Giờ khắc này, Ninh Phàm tay cầm vỏ kiếm, ánh mắt lạnh như băng, khiến cho Vân Cuồng chợt run lên!
Dám sao?! Vấn đề này là lúc nãy y đã hỏi Ninh Phàm. Giờ phút này, Ninh Phàm không có thần thông hòa âm thiên địa vang vọng, nhưng chỉ một lần chất vấn, lại khiến cho Vân Cuồng do dự!
Thừa Ảnh kiếm, y tự hỏi cho dù tiếp cũng tất bị bóng kiếm gây thương tích! Càng bằng kiếm này chém địch, y càng biết kiếm này khó mà ngăn cản... Bóng kiếm vào cơ thể, y cũng không như Ninh Phàm quỷ dị bạo tán thần thông, né tránh!
Mà khi Ninh Phàm lấy ra vỏ kiếm tinh xảo, trong lòng của Vân Cuồng, lần đầu tiên kịch liệt nhảy lên!
Y cảm giác, đạo tâm của mình tựa như bị kiếm khí vẽ mạnh qua một kiếm...
Đau, thật là đau!
Trong vỏ kiếm này, có ẩn giấu một đạo kiếm khí cực kỳ lợi hại! Mình không ngăn được!
Y oán hận nhìn Ninh Phàm, cũng không dám như Ninh Phàm trước đó vậy, đáp ứng một kiếm so với hắn.
Vân Cuồng thu tất cả vẻ âm trầm, y không nhìn ra vui giận, cung tay với Ninh Phàm rồi hừ lạnh bước đi.
Y không dám nhận Ninh Phàm một kiếm!
Vân Cuồng được xưng cuồng ngạo vô biên, lần đầu tiên tránh lui...
Nhưng trong lòng, địch ý đối với Ninh Phàm đã lên cao đến mức tột đỉnh.
- Ngươi chờ đó!
Đây là lời độc ác sau cùng của y.
Vân Cuồng cũng không biết, Ninh Phàm cho dù đạt được Thừa Ảnh kiếm, cũng không cách nào bằng kiếm này hóa ảnh, bởi vì pháp lực của hắn thực tế mới nửa bước kim đan, căn bản không thể nào hoàn toàn thao túng cực phẩm pháp bảo... Nếu không, hắn làm sao có Ngũ Hành phi kiếm, Đông Minh chung mà không dùng?
Vân Cuồng cũng không biết, Họa tâm nhất kiếm kia quả thật lợi hại, nhưng Ninh Phàm căn bản không thể nào khu sử trừ phi hắn kết anh!
Vân Cường kinh sợ thối lui, thực ra là bất đắc dĩ. Không giết chết Vân Cuồng, cho dù có thể giết, cũng sẽ không giết y ngay trước quần tu. Có thể đoạt một bảo vật đã là mưu lợi chiếm tiện nghi rồi.
Vân Cuồng chưa đánh đã sợ. Một màn này là Ninh Phàm hành động bất đắc dĩ, lại chấn động thật sâu nội tâm của tu sĩ vây xem.
Mà Vũ điện lão quái trước đó vì Vân Cuồng ra mặt, thấy y tự mình bỏ chạy, bọn họ không mượn cớ gây khó khăn Ninh Phàm.
- Không ngờ tới, Vân Cuồng sẽ tránh đánh nhau...
Từng tên Vũ điện lão quái than vãn, mà những tên suy đoán thân phận của Ninh Phàm, lại càng không đoán được.
Toái thân thành ảnh... Cái loại thần thông đó đến tận cùng là thứ gì ?
Chưa thấy qua, chính là Tuyết tôn tu đạo ba ngàn năm cũng chưa thấy qua.
Mà thân ảnh của Ninh Phàm lại càng thâm căn cố đế trong lòng một người nữ nhân...
- Hắn lại thắng rồi! Tại sao có thể như vậy?!
Vân Nhược Vi khí khổ không dứt.
Nàng lo lắng Ninh Phàm chết dưới kiếm của Vân Cuồng, nhưng khi Ninh Phàm chiến thắng, từng màn anh tư ấy càng chôn sâu trong lòng Vân Nhược Vi.
Nếu Vân Nhược Vi thích Ninh Phàm cũng đã đành, chôn sâu trong lòng chính là tình ý.
Đáng tiếc, ngặt một nỗi Vân Nhược Vi không thích Ninh Phàm, cho nên lúc bóng dáng của hắn chôn sâu trong lòng, lập tức hóa thành từng lớp tâm ma.
Trừ phi Vân Nhược Vi quên lãng Ninh Phàm, làm được xem hắn như là người đi đường, nếu không tâm ma này khó mà tự diệt.
Nhưng Ninh Phàm đoạt kiếm kinh địch, phong thái bức người... Thứ người như vậy, để ở nơi đâu cũng coi là hạng người kinh tài tuyệt diễm, Vân Nhược Vi nàng căn bản không làm được không nhìn.
Tâm ma, tâm ma!
- Nam nhân thúi! Ngươi thắng liền thắng rồi, nhưng tâm ma của ta, xử lý như thế nào đây?!
Nàng cắn môi nhạt, khóc không ra nước mắt.
Tâm ma thật là phiền toái!
Muốn trách thì trách hôm đó thủ đoạn sờ ngực của Ninh Phàm quá mức vô sỉ, vô sỉ!
...
Vị trí Thất thống lĩnh không còn tranh cãi. Không ít lão quái có lòng hỏi dò lai lịch, thần thông của Ninh Phàm, cũng chỉ có chờ đợi hội nghị kết thúc.
Tiếp theo, chuyện mà chư vị nguyên anh phải đối mặt là chữa thương cho Tuyết tôn!
Vân đài bể tan ra, vân cung ngưng tụ lại, cuộc chiến mới vừa rồi không quấy rối đến bất kỳ Cự tán quan tu sĩ, đều bị Tuyết tôn ngăn chặn ba động.
- Bổn tôn tổn thương, nếu có người có thể trị, bổn tôn nhất định hậu lễ cảm tạ!
Tuyết tôn nói xong, nhắm mắt ngồi xuống, mà tại chỗ nguyên anh nghị luận ầm ĩ.
Một phen nghị luận, cũng không có kết quả mà chấm dứt. Trong những lão quái này, dẫu có biết luyện đan thuật, cao nhất cũng mới tam chuyển, căn bản không nhìn ra chỗ căn nguyên thương thế của Tuyết tôn.
Lần này, Ninh Phàm hiếm khi chủ động tự nguyện như vậy, điều này không hợp với tác phong nhất quán của hắn. Nhưng vì để giải quyết “Địch ý” của Tuyết tôn, lấy trị thương cho lão ta làm giá, đòi lấy thù lao, không thể nghi ngờ là phương thức cao nhất giải quyết vấn đề Tùng Hàn Tủy.
- Chu mỗ có thể “giải độc” cho Tuyết tôn!
Ninh Phàm thần sắc nghiêm túc, hai chữ giải độc, cắn hết sức rõ ràng.
Người nói có lòng, người nghe hữu ý. Từng tên Vũ điện nguyên anh, nghe lời của Ninh Phàm, lập tức sắc mặt biến đổi.
- Cái gì ? Tuyết tôn không phải bị thương? Là... trúng độc ư? Chu Minh, ngươi chớ có nói bừa!
Bọn họ không tin, không tin Tuyết tôn bị trúng độc.
Chỉ có Tuyết tôn, lúc nghe được chữ “Độc”, ánh mắt chợt lóe. Không sai, lão đúng là trúng độc, nhưng lấy lão ba ngàn năm lịch duyệt, thậm chí ngay cả trúng độc như thế nào cũng không nhìn ra... Chẳng lẽ Chu Minh này, có thể giải độc cho lão được hay sao?!
- Ta là tứ chuyển luyện đan sư...
Ninh Phàm điềm đạm một câu lại khiến cho toàn sân yên lặng như tờ.
Một màn này so với hắn làm Vân Cuồng kinh sợ thối lui, càng khiến cho người khó tin.
Mà Vân Nhược Vi cơ hồ phát điên, muốn phải lập tức tố giác thân phận của Ninh Phàm.
- Không thể nào, hắn tu đạo mới mấy năm, sao có thể là tứ chuyển luyện đan sư! Không cần nổi tiếng nữa, tâm ma của ta, lau không hết rồi! Đáng ghét, Hắc Ma phái cũng chưa có người tốt, không có!
Toàn sân xôn xao trong tiếng cười ha hả của Vân Liệt chợt yên tĩnh lại.
- Người này đúng là tứ chuyển luyện đan sư cũng không giả, mỗ gia có thể làm bảo đảm...
- Cái gì?! Vân Liệt thần sử chẳng lẽ đã thấy qua người này luyện đan rồi sao?
- Không không không, trực giác, là trực giác... Trực giác của mỗ gia nói cho ta, hắn chính là tứ chuyển luyện đan sư!
Hán tử xấu xí Vân Liệt, tính tình hấp tấp, nói ra khiến cho từng người lão quái tiếp nói tiếp câu nào, đua nhau không nói.
Cũng có lão quái châm chọc, nói Ninh Phàm ồn ào để mọi người ưu ái, cũng có lão quái lệnh Ninh Phàm ngay trước mọi người luyện đan, chứng minh thân phận.
Những thứ ồn ào này, Ninh Phàm không mảy may lý, ánh mắt chỉ nhàn nhạt cùng Tuyết tôn tiếp xúc, một người bên cạnh cũng không trọng yếu.
- Ngươi đúng thật giải độc cho ta sao?
Tuyết tôn nghiêm nghị hỏi.
- Loại độc này, ta đã giải qua một lần... Chậm chút nữa, tu vi của tiền bối e rằng có rơi xuống...
- Điều kiện gì?
- Tùng Hàn Tủy thuộc về ta! Vả lại tiền bối cần phát ra tâm ma đại thệ, thiếu vãn bối một ân tình!
Ánh mắt của Ninh Phàm chợt lóe, hắn xem ra, Tùng Hàn Tủy cùng ân tình, chính là Tuyết tôn cũng phải do dự một chút mới có thể đáp ứng.
Nhưng cơ hồ sau khi hắn mở miệng, Tuyết tôn căn bản không do dự, lập tức đáp ứng.
- Có thể!
Đùa gì thế, Tuyết tôn người này sau khi biết Ninh Phàm là đệ tử của lão ma, làm sao cướp lấy Tùng Hàn Tủy chứ? Lấy tính cách của lão ma, Hắc Ma phái truyền thống, không cướp ngược đồ của Tuyết tôn đã xem như tốt lắm rồi, Tuyết tôn lão sao dám cướp đồ của Ninh Phàm...
Là lão ma thất thế, bị thương, tu vi rớt xuống, trong Vũ điện không ít cao tầng cũng biết Tứ minh chấp sự ở tại Vũ giới dưỡng thương, càng biết cừu nhân của người này cũng có lai lịch to lớn, mà không dám giao hảo lão ma. Nhưng cũng có người Vũ giới không dám đắc tội lão ma...
Thù oán giữa chân tiên, Vũ điện hỏi tới không được, cũng không có tư cách hỏi tới... Lão ma có nhiều cừu nhân, chưa chắc không có chân tiên làm bằng hữu...
Đối với Tuyết tôn mà nói, không cướp Tùng Hàn Tủy, đã là chuyện sớm âm thầm quyết định. Về phần thiếu ân tình của Ninh Phàm sao...? Ân tình, dĩ nhiên là phải thiếu! Bất kỳ luyện đan sư giải độc cho lão, đều phải thiếu ân tình, hơn nữa trừ ân tình còn phải đưa lễ... Ninh Phàm cũng không quá mức đòi lấy thù lao, đã là rất tiện nghi rồi...
Tuyết tôn thua thiệt sao? Không, được lời thì có.
Cơ hồ không ra giá, liền mời tới Ninh Phàm giải độc cho lão, không phải kiếm lời lớn sao ?
Duy nhất khiến cho Tuyết tôn lo lắng, là Ninh Phàm có đúng thật là tứ chuyển luyện đan sư hay không...?
Trực giác của Vân Liệt, quả thật giống như đánh rắm vậy... Người này cho là Ninh Phàm giúp đỡ, thuần túy là do hảo cảm, lời nói chưa đủ tin.
Lấy Tuyết tôn với hóa thần cảnh giới, một cái đã nhìn ra, tu vi bản thân của Ninh Phàm chỉ nửa bước kim đan. Có thể bại Vân Cuồng là may mắn. Có thể dọa chạy Vân Cuồng, thuần túy là phô trương thanh thế. Nếu Vân Cuồng gan lớn chút ở chỗ này tiếp Ninh Phàm một kiếm, có lẽ sẽ đoạt lại Thừa Ảnh kiếm... Dọa chạy Vân Cuồng, một nửa dựa vào thực lực, một nửa dựa vào tâm cơ, khí phách.
Nửa bước kim đan, chiến lực cực mạnh, lá bài tẩy đông đảo, tâm cơ bất phàm, lại thêm bối cảnh thâm hậu...
Nhưng thuật luyện đan cũng không phải là trò đùa, vả lại theo Tuyết tôn biết, “Tứ minh chấp sự “ Hàn Nguyên Cực đó lúc thân là chân tiên, thủ đoạn ngược lại cao siêu, tính cách rộn ràng, căn bản không quyết tâm luyện đan luyện khí, thuật luyện đan của lão, thật giống như chỉ là dáng vẻ tam chuyển chứ không tới tứ chuyển...
Ninh Phàm cốt linh mới không tới 20... Hắn thật sự là tứ chuyển luyện đan sư sao ?
Người của Hắc Ma phái đều là hạng người miệng đầy chạy hỏa xa... Lời nói khó phân thiệt giả a!
- Chỉ mong người này có thể trị hết cho ta...
Tuyết tôn sắc mặt yên tỉnh như dưới giếng nước, trong lòng lại than thở liên tục, một bộ tâm tình theo thiên mệnh.
Ít nhất Ninh Phàm lợi hại hơn so với nguyên anh khác, có thể nhìn ra trúng độc, không phải sao...
Thử một chút vậy...
Thái cổ thần mạch, lôi mạch... Thần Ma tinh!
Ngày đó Tống Dịch dựa vào tinh này, hiểu lầm thân phận của Ninh Phàm, hôm nay Vũ điện nguyên anh bởi vì tinh này hiểu lầm thân phận của hắn cũng có sáu bảy người.
Những nguyên anh khác do nhận ra Ninh Phàm “Thái cổ thần mạch” mà có hơi kinh ngạc, nhưng tương tự như Tống Dịch, trong lòng tuyệt không phải kinh ngạc đơn giản như vậy, mà là... hoảng sợ!
Bất Chu Lôi hoàng!
Vũ giới tám trăm tu chân quốc, bất chợt có Thái cổ thần, ma mạch, cũng không quá kỳ quái. Thậm chí ở Vũ giới loại địa phương này, tư chất của tu sĩ ngang giới, đầu tiên nhìn tiên mạch chúc tính, thiên linh, song linh tu sĩ được coi là nhân vật thiên tài, về phần Thái cổ Thần Ma mạch thì tư chất cao hơn.
Vũ điện bản thân truyền thừa có Vũ thần mạch, chẳng qua là có thể kích thích thần mạch, từ ích mạch đến toái hư chỉ có hơn mười người. Vân Cuồng không được, Tống Dịch không được, Tuyết tôn cũng không được.
Lôi thần mạch xuất hiện ở Vũ giới, nhìn tổng quát giới sử trong mười vạn năm cũng chỉ có một mình Bất Chu Lôi hoàng... Thêm vào đó Chu Minh cũng họ Chu...
Chẳng lẽ nói Chu Minh này là Bất Chu Lôi hoàng truyền nhân hay sao?
Cổ hoảng sợ này khiến trong lòng mấy người tu sĩ giật mình, chính là Tuyết tôn cũng ánh mắt lẫm liệt.
Nếu Lôi hoàng truyền nhân đúng thật hiện thế, chuyện này phiền toái rồi...
Tuyết tôn lại dòm ngó mấy lần, tin chắc Ninh Phàm là đệ tử của lão ma, đương nhiên cùng Lôi hoàng không liên quan. Vả lại Ninh Phàm tuy ngưng lôi tinh, nhưng lôi lực trong cơ thể cũng không nhiều, bất quá có thể mượn lôi tinh phát huy lôi đình thần thông mà thôi, cùng chân chính lôi thần mạch, kém khá xa.
Nghe nói Bất Chu Lôi hoàng, lúc mới chỉ là nguyên anh, dựa vào lôi mạch của ông ta là được “Thân hóa lôi đình”, cùng cấp tu sĩ pháp thuật, pháp bảo căn bản không thể nào đánh trúng thực thể của ông ta. Thậm chí hóa thần tu sĩ sơ kỳ, cũng không cách nào bắt ông ta, trừ phi tu vi cao hơn người này xa, hoặc có bảo vật khắc lôi, hoặc bản thân là Thần Ma mạch, có Thái cổ thần binh, nếu không muôn vàn khó khăn thương tổn đến người này một hai.
“Thân hóa lôi đình, vạn địch bất xâm”, “ích ma thần lôi, lực áp Tam Hoàng”... Những thứ này, là bí văn truyền lưu ở Vũ điện cao tầng...
Sau khi Tuyết tôn tin chắc Ninh Phàm không phải là lôi mạch, lão ta mới vừa thở phào, ngồi ngay ngắn trên mây. Một ngón tay điểm trên vân cung, lập tức vân cung chấn động một cái, tan thành vân khí, nhưng thoáng qua, mây mù tụ lại, hóa thành một tòa vân đài trùng điệp ngàn trượng.
Vân đài trung tâm, Ninh Phàm cùng Vân Cuồng đứng thẳng, bên ngoài ngọc đài khác có mây mù đài cao, Tuyết tôn cùng nguyên anh khác tất cả nơi này xem cuộc chiến.
- Vị trí Thất thống lĩnh, thuận tiện lấy một chiêu thắng bại định chủ, vô luận ai thắng ai bại, không được đổi ý!
Cơ hồ vào một khắc thanh âm của Tuyết tôn tuôn ra, Vân Cuồng kiếm động!
Một kiếm định thành bại, y cũng không cho rằng mình thất bại.
Đối với Ninh Phàm lôi tinh, thần mạch, y rất kiêng kỵ, nhưng y căn bản chưa nghe nói qua Bất Chu Lôi hoàng. Cái loại cấm kỵ đó, thân phận của y không có tư cách biết, cho nên cũng chưa nói tới kiêng kỵ. Cho dù biết được, lấy cá tính cuồng ngạo của y cũng sẽ không bị danh tiếng hù dọa.
Tụ kiếm màu mực cong ngón tay bắn ra, chấn động một cái, chợt biến mất bóng dáng. Cũng không phải là thuấn di, mà là tan rã!
- Chu Minh! Ngươi không biết điều, tự gánh lấy hậu quả! Kiếm này tên là “Thừa Ảnh”, chém ngươi dư sức có thừa!
Vào một khắc tụ kiếm tan rã, quanh thân Ninh Phàm bỗng nhiên dâng lên vô số mảnh lá rụng đen nhánh.
Lá rụng bạo tán, hóa thành hắc vụ, làm cho cả trên tòa vân đài cũng u ám đen nhánh, thật giống như đêm khuya, chẳng những che giấu ánh mắt, ngay cả thần niệm cảm tri cũng có thể che giấu.
Anh cấp phụ linh thần thông, “Chướng mục”, một lá che mắt, không thấy Thái Sơn, ngàn lá che mắt, khó liệu địch tấn công. Trong bóng tối, căn bản khó phân biệt công kích từ đâu tới.
Sự u ám đó chợt dâng lên, Ninh Phàm lập tức sinh lòng cảnh giác, và trong bóng tối đen xì đó, một thanh tụ kiếm dung vào trong bóng tối như mực, đâm thẳng tới sống lưng!
Không thấy rõ, có thể nghe được chỉ có tiếng hô hấp... là sự sự hô hấp của kiếm!
Cực phẩm chi kiếm, hơn nữa thi triển anh cấp kiếm thuật, không thể tránh né!
Nếu không phải Ninh Phàm tu kiếm niệm, tuyệt đối cảm giác không tới khí tức của tụ kiếm.
Kiếm này nếu đánh lén, chính là nguyên anh sơ kỳ tu sĩ cũng chỉ có vào lúc bị kiếm đâm trúng, mới có thể bằng đau đớn biết vị trí của kiếm mang, ngăn cản đã chậm, chỉ có bị thương.
Vân Cuồng không cho rằng Ninh Phàm có thể phân biệt ra bóng kiếm. Lôi tinh thì đã sao, thần mạch thì thế nào, Ninh Phàm có thần niệm bất quá trình độ của nguyên anh sơ kỳ, lúc phát hiện bóng kiếm, tất đã bị thương. Vả lại kiếm này có chân chính chỗ lợi hại hoàn toàn không phải ẩn giấu mà thôi...
Y nhếch lên cười lạnh, bất chợt nụ cười cứng đờ!
Vô số đạo kiếm niệm màu đen vô căn cứ dâng lên trong hắc vụ ở vân đài, mà anh cấp hắc vụ đó chợt bị kiếm niệm cắn nát.
Thân ảnh của Vân Cuồng cùng Ninh Phàm lần nữa hiện trên vân đài. Tụ kiếm màu mực đang bị Ninh Phàm dùng hai ngón tay ngân quang bóp ở đầu ngón tay, không cách nào tránh thoát!
Ngân cốt chi cảnh! Bằng kiếm niệm cảm giác tụ kiếm đánh lén, bằng ngân cốt ung dung bắt giữ tụ kiếm!
Ninh Phàm lộ ra vẻ châm chọc, cười lạnh nói:
- Dạ kiếm Vân Cuồng, bất quá chỉ như vậy...
Đài cao bên ngoài sân đua nhau kêu lên, kêu lên Vân Cuồng am hiểu nhất ám sát thuật, liền như vậy bị phá đi!
Ai biết thủ đoạn của Vân Cuồng, cũng hiểu được, một kiếm kia căn bản chưa xong.
Sắc mặt của Vân Cuồng âm trầm như sắt, bỗng nhiên bắt pháp quyết:
- Ngươi khinh thường rồi! Kiếm thuật, ảnh ma!
Thanh âm của y vừa rơi xuống, Ninh Phàm bắt tụ kiếm, lập tức bạo tán thành ảnh. Quang ảnh theo cánh tay của Ninh Phàm vào trong cơ thể!
Vân Cuồng kiếm này chân chính ám sát, cũng không phải là đánh lén, mà là tụ kiếm bị địch nhân bắt giữ, lúc sơ sót, kiếm hóa ảnh vào cơ thể, tự trong ra ngoài chém địch.
Như vậy, chính là ngân cốt luyện thể tu sĩ cũng sẽ bị từ trong ra ngoài chém chết, chỉ còn dư một cỗ thi thân tự nhiên của thân thể mạnh mẽ!
Bóng kiếm vào cơ thể, Ninh Phàm lại không kinh ngạc chút nào, tựa hồ ngay từ lúc đó như đã đoán trước.
Phi kiếm này thực tế là một đạo bóng kiếm luyện chế mà thành!
Bóng dáng là vật vô hình, lấy vô hình luyện kiếm thể, độ khó nặng nề, nhưng lại được Vân Cuồng hỏi thăm tìm Vũ điện luyện khí tông sư luyện ra kiếm này.
Hư ảnh kiếm yếu ớt đến không đủ để chịu đựng kiếm khí, thả ra kiếm chiêu, nhưng nếu đánh lén, một chút thủ đoạn toái kiếm thành ảnh đó khiến cho người khó lòng phòng bị!
Thừa ảnh kiếm dựa vào kiếm này, Vân Cuồng âm chết qua mười ba tên nguyên anh sơ kỳ, trung kỳ tu sĩ, thậm chí có một hậu kỳ tu sĩ bị trong thương dưới thủ đoạn của y!
Cái cuồng của y là ngụy trang, khiến cho địch nhân đề phòng sơ suất, vạn vạn không ngờ được, Vân Cuồng nhìn như cuồng vọng nông cạn, rốt cuộc là hạng người tâm tư xảo trá, đánh lén ám sát!
Mắt thấy Thừa Ảnh kiếm của mình bí mật phát ra ánh sáng dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người, Vân Cuồng sắc mặt càng âm trầm, nhưng nghĩ tới bóng kiếm đã xâm nhập trong cơ thể Ninh Phàm, tất có thể giết người này, sang bằng một khối phiền muộn trong lòng, ngược lại cũng không uổng.
Nhưng chuyện khiến cho y chuẩn bị không kịp lập tức xuất hiện!
Lại thấy Ninh Phàm bị kiếm ảnh xâm thể, tóc dài bay lượn, ánh mắt lạnh lùng, trên má trái dần dần hiện lên hắc văn yêu dị, khí tức đại biến, băng lãnh như thạch, thật giống như trong thời gian ngắn đổi thành một người khác!
Mà người này lại như cùng Thừa Ảnh kiếm trước đó bể tản ảnh vậy, bỗng nhiên vỡ vụn!
Vỡ thành từng đạo kiếm niệm màu đen lướt ngang nửa trượng, lần nữa ngưng tụ thành thể!
Bóng kiếm vốn nên vào cơ thể của hắn lúc đó bị buộc ra!
- Thừa Ảnh kiếm, phi kiếm tốt... Kiếm này ta muốn!
Bàn tay của hắn chộp một cái, không tránh mũi nhọn, bắt thẳng Thừa Ảnh kiếm!
Giờ khắc này Ninh Phàm, thật giống như đứng đầu vạn kiếm, làm cho Thừa Ảnh kiếm đều có vẻ run rẩy.
Sự run rẩy đó khiến cho nó bị Ninh Phàm lần nữa bắt vào trong tay. Lần này, kiếm niệm của hắn chợt vào trong Thừa Ảnh kiếm, lau mạnh một cái, in xuống thần niệm của Vân Cuồng, xóa đi! Cũng lần nữa gieo đóng dấu!
Kiếm này đổi chủ rồi!
Một kiếm so tài, dĩ nhiên là Ninh Phàm chiến thắng!
“Phốc!”
Thừa Ảnh kiếm bị xóa đi thần niệm đóng dấu, Vân Cuồng tâm thần đau xót, phun ra một ngụm máu tươi, hơi bị thương, nhưng trong mắt lại bình sanh lần đầu tiên lộ ra vẻ kinh hãi.
Thừa Ảnh kiếm là toái kiếm hóa ảnh, đã là hiếm thấy. Hắn vạn lần không thể nào ngờ tới, thân thể Ninh Phàm lại cũng có thể bể tan rồi ngưng tụ lại! Đây là chỗ lợi hại của Mặc lưu phân thần thuật, y không hiểu...
Mà Vân Cuồng vạn vạn không ngờ tới, Ninh Phàm dám ngay trước mặt mọi người, mạnh mẽ cướp đi phi kiếm của Vân Cuồng y!
Đánh bại Vân Cuồng cũng đã đành, người này lại dám ngay trước mọi người đoạt bảo! Đây quả thực là công khai quét mặt của Vũ điện! Ai cho hắn lá gan đó?!
Không đợi Vân Cuồng tức giận, đã có mấy tên Vũ điện nguyên anh bước ra, trầm giọng nói:
- Chu Minh! Ngươi thắng được Vân Cuồng, làm Tấn vệ Thất thống lĩnh, nhưng chuyện đoạt kiếm thì quá lắm rồi! Thật là không đem Vũ thần điện ta đập vào trong mắt!
Bọn họ la mắng Ninh Phàm, số ít người đều không biết Bất Chu Lôi hoàng. Vân Liệt không động, Vân Nhược Vi không động, Tuyết tôn không động, đám người Tống Dịch biết được Bất Chu Lôi hoàng cũng không động!
Công khai đoạt bảo, đúng là quá lắm rồi. Dù sao Thừa Ảnh kiếm là cực phẩm pháp bảo, còn có năng lực toái kiếm thành ảnh, ám sát đánh lén, cực kỳ lợi hại. Chí bảo như vậy, vốn thuộc về Vũ điện, há có thể thuộc về Ninh Phàm sở hữu hay sao?
Nhưng bọn họ không lên tiếng. Có chăng chính là kiêng kỵ, cũng có phức tạp, như Vân Nhược Vi...
Đối mặt Vũ điện tu sĩ mắng, Ninh Phàm chỉ khẽ mỉm cười, cố làm kinh ngạc:
- Ta đoạt kiếm rồi sao?
- Hừ! Công khai lau mất phi kiếm đóng dấu của Vân Cuồng thần sử, còn không coi là đoạt kiếm sao!
Một tên lão quái không nén tức giận nói.
- Không, ngươi nói sai rồi, kiếm này là Vân Cuồng đưa cho ta. Hắn nói, “Tiếp ta một kiếm”, hôm nay ta đón nhận, chỉ như vậy mà thôi...
- Cưỡng từ đoạt lý! Cái tiếp này không phải là so tiếp! Há có thể hết thảy mà nói!
- Thì ra không thể sao? Ta ngược lại không biết được... Như vậy đi, Vân Cuồng thần sử, nếu dám tiếp ta một kiếm, thì kiếm này ta trả lại! Chẳng qua là Vân Cuồng... ngươi dám sao?
Ngươi dám sao?
Giờ khắc này, Ninh Phàm sắc mặt lạnh lẽo, chợt vỗ vào trữ vật đại, lấy ra một cái vỏ kiếm tinh xảo.
Trong đó, có Độc Cô nguyên anh kiếm khí... Họa tâm nhất kiếm!
Kiếm khí này, Ninh Phàm chưa lĩnh ngộ, cho dù lĩnh ngộ cũng không cách nào khu sử.
Giờ khắc này, Ninh Phàm tay cầm vỏ kiếm, ánh mắt lạnh như băng, khiến cho Vân Cuồng chợt run lên!
Dám sao?! Vấn đề này là lúc nãy y đã hỏi Ninh Phàm. Giờ phút này, Ninh Phàm không có thần thông hòa âm thiên địa vang vọng, nhưng chỉ một lần chất vấn, lại khiến cho Vân Cuồng do dự!
Thừa Ảnh kiếm, y tự hỏi cho dù tiếp cũng tất bị bóng kiếm gây thương tích! Càng bằng kiếm này chém địch, y càng biết kiếm này khó mà ngăn cản... Bóng kiếm vào cơ thể, y cũng không như Ninh Phàm quỷ dị bạo tán thần thông, né tránh!
Mà khi Ninh Phàm lấy ra vỏ kiếm tinh xảo, trong lòng của Vân Cuồng, lần đầu tiên kịch liệt nhảy lên!
Y cảm giác, đạo tâm của mình tựa như bị kiếm khí vẽ mạnh qua một kiếm...
Đau, thật là đau!
Trong vỏ kiếm này, có ẩn giấu một đạo kiếm khí cực kỳ lợi hại! Mình không ngăn được!
Y oán hận nhìn Ninh Phàm, cũng không dám như Ninh Phàm trước đó vậy, đáp ứng một kiếm so với hắn.
Vân Cuồng thu tất cả vẻ âm trầm, y không nhìn ra vui giận, cung tay với Ninh Phàm rồi hừ lạnh bước đi.
Y không dám nhận Ninh Phàm một kiếm!
Vân Cuồng được xưng cuồng ngạo vô biên, lần đầu tiên tránh lui...
Nhưng trong lòng, địch ý đối với Ninh Phàm đã lên cao đến mức tột đỉnh.
- Ngươi chờ đó!
Đây là lời độc ác sau cùng của y.
Vân Cuồng cũng không biết, Ninh Phàm cho dù đạt được Thừa Ảnh kiếm, cũng không cách nào bằng kiếm này hóa ảnh, bởi vì pháp lực của hắn thực tế mới nửa bước kim đan, căn bản không thể nào hoàn toàn thao túng cực phẩm pháp bảo... Nếu không, hắn làm sao có Ngũ Hành phi kiếm, Đông Minh chung mà không dùng?
Vân Cuồng cũng không biết, Họa tâm nhất kiếm kia quả thật lợi hại, nhưng Ninh Phàm căn bản không thể nào khu sử trừ phi hắn kết anh!
Vân Cường kinh sợ thối lui, thực ra là bất đắc dĩ. Không giết chết Vân Cuồng, cho dù có thể giết, cũng sẽ không giết y ngay trước quần tu. Có thể đoạt một bảo vật đã là mưu lợi chiếm tiện nghi rồi.
Vân Cuồng chưa đánh đã sợ. Một màn này là Ninh Phàm hành động bất đắc dĩ, lại chấn động thật sâu nội tâm của tu sĩ vây xem.
Mà Vũ điện lão quái trước đó vì Vân Cuồng ra mặt, thấy y tự mình bỏ chạy, bọn họ không mượn cớ gây khó khăn Ninh Phàm.
- Không ngờ tới, Vân Cuồng sẽ tránh đánh nhau...
Từng tên Vũ điện lão quái than vãn, mà những tên suy đoán thân phận của Ninh Phàm, lại càng không đoán được.
Toái thân thành ảnh... Cái loại thần thông đó đến tận cùng là thứ gì ?
Chưa thấy qua, chính là Tuyết tôn tu đạo ba ngàn năm cũng chưa thấy qua.
Mà thân ảnh của Ninh Phàm lại càng thâm căn cố đế trong lòng một người nữ nhân...
- Hắn lại thắng rồi! Tại sao có thể như vậy?!
Vân Nhược Vi khí khổ không dứt.
Nàng lo lắng Ninh Phàm chết dưới kiếm của Vân Cuồng, nhưng khi Ninh Phàm chiến thắng, từng màn anh tư ấy càng chôn sâu trong lòng Vân Nhược Vi.
Nếu Vân Nhược Vi thích Ninh Phàm cũng đã đành, chôn sâu trong lòng chính là tình ý.
Đáng tiếc, ngặt một nỗi Vân Nhược Vi không thích Ninh Phàm, cho nên lúc bóng dáng của hắn chôn sâu trong lòng, lập tức hóa thành từng lớp tâm ma.
Trừ phi Vân Nhược Vi quên lãng Ninh Phàm, làm được xem hắn như là người đi đường, nếu không tâm ma này khó mà tự diệt.
Nhưng Ninh Phàm đoạt kiếm kinh địch, phong thái bức người... Thứ người như vậy, để ở nơi đâu cũng coi là hạng người kinh tài tuyệt diễm, Vân Nhược Vi nàng căn bản không làm được không nhìn.
Tâm ma, tâm ma!
- Nam nhân thúi! Ngươi thắng liền thắng rồi, nhưng tâm ma của ta, xử lý như thế nào đây?!
Nàng cắn môi nhạt, khóc không ra nước mắt.
Tâm ma thật là phiền toái!
Muốn trách thì trách hôm đó thủ đoạn sờ ngực của Ninh Phàm quá mức vô sỉ, vô sỉ!
...
Vị trí Thất thống lĩnh không còn tranh cãi. Không ít lão quái có lòng hỏi dò lai lịch, thần thông của Ninh Phàm, cũng chỉ có chờ đợi hội nghị kết thúc.
Tiếp theo, chuyện mà chư vị nguyên anh phải đối mặt là chữa thương cho Tuyết tôn!
Vân đài bể tan ra, vân cung ngưng tụ lại, cuộc chiến mới vừa rồi không quấy rối đến bất kỳ Cự tán quan tu sĩ, đều bị Tuyết tôn ngăn chặn ba động.
- Bổn tôn tổn thương, nếu có người có thể trị, bổn tôn nhất định hậu lễ cảm tạ!
Tuyết tôn nói xong, nhắm mắt ngồi xuống, mà tại chỗ nguyên anh nghị luận ầm ĩ.
Một phen nghị luận, cũng không có kết quả mà chấm dứt. Trong những lão quái này, dẫu có biết luyện đan thuật, cao nhất cũng mới tam chuyển, căn bản không nhìn ra chỗ căn nguyên thương thế của Tuyết tôn.
Lần này, Ninh Phàm hiếm khi chủ động tự nguyện như vậy, điều này không hợp với tác phong nhất quán của hắn. Nhưng vì để giải quyết “Địch ý” của Tuyết tôn, lấy trị thương cho lão ta làm giá, đòi lấy thù lao, không thể nghi ngờ là phương thức cao nhất giải quyết vấn đề Tùng Hàn Tủy.
- Chu mỗ có thể “giải độc” cho Tuyết tôn!
Ninh Phàm thần sắc nghiêm túc, hai chữ giải độc, cắn hết sức rõ ràng.
Người nói có lòng, người nghe hữu ý. Từng tên Vũ điện nguyên anh, nghe lời của Ninh Phàm, lập tức sắc mặt biến đổi.
- Cái gì ? Tuyết tôn không phải bị thương? Là... trúng độc ư? Chu Minh, ngươi chớ có nói bừa!
Bọn họ không tin, không tin Tuyết tôn bị trúng độc.
Chỉ có Tuyết tôn, lúc nghe được chữ “Độc”, ánh mắt chợt lóe. Không sai, lão đúng là trúng độc, nhưng lấy lão ba ngàn năm lịch duyệt, thậm chí ngay cả trúng độc như thế nào cũng không nhìn ra... Chẳng lẽ Chu Minh này, có thể giải độc cho lão được hay sao?!
- Ta là tứ chuyển luyện đan sư...
Ninh Phàm điềm đạm một câu lại khiến cho toàn sân yên lặng như tờ.
Một màn này so với hắn làm Vân Cuồng kinh sợ thối lui, càng khiến cho người khó tin.
Mà Vân Nhược Vi cơ hồ phát điên, muốn phải lập tức tố giác thân phận của Ninh Phàm.
- Không thể nào, hắn tu đạo mới mấy năm, sao có thể là tứ chuyển luyện đan sư! Không cần nổi tiếng nữa, tâm ma của ta, lau không hết rồi! Đáng ghét, Hắc Ma phái cũng chưa có người tốt, không có!
Toàn sân xôn xao trong tiếng cười ha hả của Vân Liệt chợt yên tĩnh lại.
- Người này đúng là tứ chuyển luyện đan sư cũng không giả, mỗ gia có thể làm bảo đảm...
- Cái gì?! Vân Liệt thần sử chẳng lẽ đã thấy qua người này luyện đan rồi sao?
- Không không không, trực giác, là trực giác... Trực giác của mỗ gia nói cho ta, hắn chính là tứ chuyển luyện đan sư!
Hán tử xấu xí Vân Liệt, tính tình hấp tấp, nói ra khiến cho từng người lão quái tiếp nói tiếp câu nào, đua nhau không nói.
Cũng có lão quái châm chọc, nói Ninh Phàm ồn ào để mọi người ưu ái, cũng có lão quái lệnh Ninh Phàm ngay trước mọi người luyện đan, chứng minh thân phận.
Những thứ ồn ào này, Ninh Phàm không mảy may lý, ánh mắt chỉ nhàn nhạt cùng Tuyết tôn tiếp xúc, một người bên cạnh cũng không trọng yếu.
- Ngươi đúng thật giải độc cho ta sao?
Tuyết tôn nghiêm nghị hỏi.
- Loại độc này, ta đã giải qua một lần... Chậm chút nữa, tu vi của tiền bối e rằng có rơi xuống...
- Điều kiện gì?
- Tùng Hàn Tủy thuộc về ta! Vả lại tiền bối cần phát ra tâm ma đại thệ, thiếu vãn bối một ân tình!
Ánh mắt của Ninh Phàm chợt lóe, hắn xem ra, Tùng Hàn Tủy cùng ân tình, chính là Tuyết tôn cũng phải do dự một chút mới có thể đáp ứng.
Nhưng cơ hồ sau khi hắn mở miệng, Tuyết tôn căn bản không do dự, lập tức đáp ứng.
- Có thể!
Đùa gì thế, Tuyết tôn người này sau khi biết Ninh Phàm là đệ tử của lão ma, làm sao cướp lấy Tùng Hàn Tủy chứ? Lấy tính cách của lão ma, Hắc Ma phái truyền thống, không cướp ngược đồ của Tuyết tôn đã xem như tốt lắm rồi, Tuyết tôn lão sao dám cướp đồ của Ninh Phàm...
Là lão ma thất thế, bị thương, tu vi rớt xuống, trong Vũ điện không ít cao tầng cũng biết Tứ minh chấp sự ở tại Vũ giới dưỡng thương, càng biết cừu nhân của người này cũng có lai lịch to lớn, mà không dám giao hảo lão ma. Nhưng cũng có người Vũ giới không dám đắc tội lão ma...
Thù oán giữa chân tiên, Vũ điện hỏi tới không được, cũng không có tư cách hỏi tới... Lão ma có nhiều cừu nhân, chưa chắc không có chân tiên làm bằng hữu...
Đối với Tuyết tôn mà nói, không cướp Tùng Hàn Tủy, đã là chuyện sớm âm thầm quyết định. Về phần thiếu ân tình của Ninh Phàm sao...? Ân tình, dĩ nhiên là phải thiếu! Bất kỳ luyện đan sư giải độc cho lão, đều phải thiếu ân tình, hơn nữa trừ ân tình còn phải đưa lễ... Ninh Phàm cũng không quá mức đòi lấy thù lao, đã là rất tiện nghi rồi...
Tuyết tôn thua thiệt sao? Không, được lời thì có.
Cơ hồ không ra giá, liền mời tới Ninh Phàm giải độc cho lão, không phải kiếm lời lớn sao ?
Duy nhất khiến cho Tuyết tôn lo lắng, là Ninh Phàm có đúng thật là tứ chuyển luyện đan sư hay không...?
Trực giác của Vân Liệt, quả thật giống như đánh rắm vậy... Người này cho là Ninh Phàm giúp đỡ, thuần túy là do hảo cảm, lời nói chưa đủ tin.
Lấy Tuyết tôn với hóa thần cảnh giới, một cái đã nhìn ra, tu vi bản thân của Ninh Phàm chỉ nửa bước kim đan. Có thể bại Vân Cuồng là may mắn. Có thể dọa chạy Vân Cuồng, thuần túy là phô trương thanh thế. Nếu Vân Cuồng gan lớn chút ở chỗ này tiếp Ninh Phàm một kiếm, có lẽ sẽ đoạt lại Thừa Ảnh kiếm... Dọa chạy Vân Cuồng, một nửa dựa vào thực lực, một nửa dựa vào tâm cơ, khí phách.
Nửa bước kim đan, chiến lực cực mạnh, lá bài tẩy đông đảo, tâm cơ bất phàm, lại thêm bối cảnh thâm hậu...
Nhưng thuật luyện đan cũng không phải là trò đùa, vả lại theo Tuyết tôn biết, “Tứ minh chấp sự “ Hàn Nguyên Cực đó lúc thân là chân tiên, thủ đoạn ngược lại cao siêu, tính cách rộn ràng, căn bản không quyết tâm luyện đan luyện khí, thuật luyện đan của lão, thật giống như chỉ là dáng vẻ tam chuyển chứ không tới tứ chuyển...
Ninh Phàm cốt linh mới không tới 20... Hắn thật sự là tứ chuyển luyện đan sư sao ?
Người của Hắc Ma phái đều là hạng người miệng đầy chạy hỏa xa... Lời nói khó phân thiệt giả a!
- Chỉ mong người này có thể trị hết cho ta...
Tuyết tôn sắc mặt yên tỉnh như dưới giếng nước, trong lòng lại than thở liên tục, một bộ tâm tình theo thiên mệnh.
Ít nhất Ninh Phàm lợi hại hơn so với nguyên anh khác, có thể nhìn ra trúng độc, không phải sao...
Thử một chút vậy...
Tác giả :
Mặc Thủy