Hợp Tác Thành Đôi
Chương 10
Cuộc sống đầy rẫy những bất ngờ, Lục Tu Mộc không bao giờ nghĩ được Như Mộc Xuân Phong lại có thể nổi vượt khỏi giới nhờ fan.
Đề tài nổi giữa đêm này nhanh chóng hấp dẫn một lượng lớn người qua đường muốn xem trò vui. Khi dân mạng đang hăng say nhạo báng Bồ công anh và Ngày nghỉ lễ, tạp chí số của Tinh Lan nhân sự chia rẽ này mà nổi như cồn.
Đối với Lục Tu Mộc, chỉ trong một đêm cậu tăng gần năm trăm nghìn follow, khiến cậu cảm thấy làn sóng marketing này là tổn thất lớn rồi. Vốn việc ghép CP này nhằm lọc bớt một số fan cuồng, cuối cùng lại biến fan only thành fangirl đi gặm đường.
Cậu càng lo lắng hơn về việc thoát li khỏi Như Mộc Xuân Phong – công ty quản lí sẽ không thả một thứ làm tiền dễ dàng như vậy.
Trong lúc buồn phiền, cậu mở video hậu trường của Tinh Lan lên. Cậu thật sự muốn biết khả năng xử lý hậu kỳ của nhân viên công tác kinh khủng đến mức nào mới có thể xoay sở CP này gọn ghẽ, không lọt một giọt nước như vậy.
Video chỉ kéo dài hai phút ngắn ngủi, nửa đầu là hậu trường chụp ảnh của bọn họ, phần sau mới là tiết mục chính.
Hẳn là Cao Hâm đã đánh tiếng với Tinh Lan, tất cả những lời về việc bọn họ không quen biết đều bị cắt đi. Sau hiệu ứng chuyển cảnh, màn hình biến thành màu đen, một giọng nói vang lên–
Ảnh đế Khâu: Cậu chơi vị trí nào?
Lục Tu Mộc: Trợ thủ đi.
Trợ lý của Mộc Mộc: Không phải anh chỉ đi rừng thôi à?
Lục Tu Mộc: Tôi chơi game không quan tâm thắng thua, chỉ cần chơi cùng anh thôi.
Giọng nói đã qua chỉnh sửa và thêm tạp âm nên không rõ ràng lắm, nhưng Tinh Lan đã “khéo léo” thêm ngữ cảnh, bóp méo hoàn toàn những chuyện đã xảy ra.
Đấy đều là những điều mà bọn họ đã nói, nhưng chỉ thay đổi trình tự một chút, ý nghĩa truyền đạt lại cho công chúng đã khác hoàn toàn.
Lục Tu Mộc đột nhiên cảm thấy nhàm chán vô cùng. Từ ngày đầu tiên vào giới cậu đã biết, về sau ba chữ “Lục Tu Mộc” sẽ chỉ là “món hàng” mà mấy chục người cùng tiếp thị, nhân viên nghiên cứu thị trường cho ra một thiết kế mọi người đều thích, rồi đến bộ phận vận hành phổ biến rộng rãi.
Mà bản thân Lục Tu Mộc chỉ cần giả vờ giả vịt thật tốt trước ống kính là được rồi.
Thật dễ dàng, nhưng chẳng khác nào một con rối không có năng lực suy nghĩ.
Cậu hiểu rằng tất cả những thứ mình đang có bây giờ chỉ là lợi ích đi kèm sự nổi tiếng hiện tại, cậu có thể đóng vai “Lục Tu Mộc” mà không cần oán hận gì.
Chẳng qua người bị khống chế trong thời gian dài sẽ vô thức sinh ra ý muốn “phản kháng”.
Lần đầu phản kháng của cậu là giấu công ty gia nhập hạng mục chữa bệnh “trấn an pheromone”, lần thứ hai có thể là lần “chuyển hình tượng” được lên kế hoạch từ lâu này.
Đặc biệt từ khi nhận ra rằng mình thích Dandelion, Lục Tu Mộc càng nóng lòng thoát khỏi hai chữ “lưu lượng”, liên tục đề cập đến việc “ghép CP nổi để lọc fan” với công ty.
Cuối cùng mọi thứ cũng đi theo phương hướng cậu mong muốn, dù chỉ là một bước nhỏ, và mỉa mai thay cái “thắng lợi” của giai đoạn này vẫn là một sự “lừa gạt”.
Hiện thực hoang đường đã cho Lục Tu Mộc một đòn phủ đầu, cậu rũ mắt, ngón di qua di lại trên màn hình. Cậu vô thức chuyển đến video được đề xuất bên dưới– buổi phỏng vấn Khâu Hành Phong chiều nay.
Trên màn hình, người dẫn chương trình lịch sự bắt tay với Khâu Hành Phong, cười giỡn: “Trước khi bắt đầu, tôi muốn xác minh một chuyện mà khán giả xem trực tiếp vô cùng để ý.”
“Anh hỏi đi.” Khâu Hành Phong khẽ gật đầu.
“Theo một nguồn tin đáng tin cậy, Lục Tu Mộc mới qua đây thăm anh à?”
“Ừ.” Khâu Hành Phong nói một cách tự nhiên: “Chúng tôi có hẹn ăn tối, buổi chiều cậu ấy không bận gì nên đến chờ tôi.”
Người dẫn chương trình “wow” một cách cường điệu: “Nên Như Mộc Xuân Phong là thật?”
Khâu Hành Phong cười: “Tôi không hiểu cái “thật” mà anh muốn nói là gì, nhưng tôi quen Tu Mộc lâu rồi. Ít nhất trong lòng tôi, cậu ấy là một người bạn cực kì “thật”.”
Sau đó mọi thứ đều phát triển theo hướng Lục Tu Mộc đoán trước được, người dẫn chương trình như đã phát hiện ra tin động trời nào đó, liên tục hỏi dò cụ thể quá trình “quen biết” của hai người, Khâu Hành Phong cũng trả lời vô cùng hợp tác.
Hiện tại Lục Tu Mộc thật sự không có tâm trạng nghe những thứ giả tạo này, đang chuẩn bị tắt video thì người dẫn chương trình đột nhiên chuyển giọng, lại tập trung vào Khâu Hành Phong.
“Hiện tại trong giới có một cách nói khá lạ, người ta nói Ảnh đế Khâu là người “Phật hệ”* số một, không để ý đến việc có nổi hay không. Anh thấy thế nào về lời bình này?”
(*) Phật hệ: thái độ không mong cầu, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy
“Tôi chẳng đồng ý với chữ nào cả.” Khâu Hành Phong kiên quyết phủ định. “Tôi không hiểu tôi đã làm gì mà để lại ấn tượng như vậy cho mọi người.”
“Nói cách khác, anh cũng rất muốn nổi tiếng?” Người dẫn chương trình hỏi dồn.
“Đúng, tại sao lại không?” Khâu Hành Phong đáp. “Nếu anh là một học sinh, anh lúc nào cũng muốn đứng đầu kì thi, nếu như là người làm công thì sẽ muốn được lãnh đạo khen ngợi.”
“Đây là chuyện bình thường nhất trong xã hội hiện nay. Cũng giống như tôi làm ngôi sao, “nổi tiếng” là sự ca ngợi lớn nhất.” Khâu Hành Phong nhún vai. “Chỉ cần là nhân vật của công chúng, dù là diễn viên hay hiện tượng mạng làm gì có ai không muốn nổi? Nếu thật sự thấy “nổi tiếng” là chuyện phiền phức thì từ lúc bắt đầu đã không chọn nghề này rồi.”
Người dẫn chương trình gật đầu tán thành, hỏi tiếp: “Vậy anh có vì nổi tiếng mà từ bỏ một vài nguyên tắc không? Ví dụ như việc đón ý hùa theo khán giả?”
Ngón tay đang để ở dấu “x” của Lục Tu Mộc trượt xuống, vấn đề này tương đối sắc bén, cậu chỉ xem bên ngoài cũng đổ mồ hôi hộ Khâu Hành Phong.
Ngược lại, Khâu Hành Phong vẫn thoải mái như cũ: “Tất nhiên sẽ phải bỏ qua một vài thứ, anh nói là để đón ý, nhưng cũng có thể nói là giấu đi một phần bản thân.”
Người dẫn chương trình lập tức nắm lấy lỗ thủng trong câu trả lời của hắn, nói gay gắt: “Anh làm như vậy tương đương với lừa gạt fan.”
“Nếu anh nhất định phải nâng lên phương diện đạo đức thì tôi cũng không còn gì để nói.” Khâu Hành Phong tạm ngừng. “Nhưng chẳng có ai trong số chúng ta hoàn toàn lột trần bản thân cả. Vì xu hướng tính dục, tình trạng gia đình, sở thích đặc biệt, rất nhiều thứ khác nhau nên khi giao lưu với người khác lúc nào cũng cần giữ lại ranh giới cuối cùng của mình. Như việc anh là một người đồng tính thì sẽ sẽ không tuyên bố với bạn học, đồng nghiệp rằng mình là người “bất thường”, hay nếu anh không có một tuổi thơ êm đềm thì cũng sẽ không tự tiện kéo một người qua đường đến để bộc lộ hết sự buồn khổ của mình.”
Người dẫn chương trình nghe hắn nói cũng thấy buồn cười: “Nếu làm như vậy thật thì mọi người sẽ nghĩ rằng anh bị điên.”
“Đúng vậy. Nói thật, tôi chẳng quan tâm chút nào đến trải nghiệm của người không liên quan cả.”
“Nhưng đối với fan, anh cũng không phải là một người không liên quan, bọn họ sẽ mong biết tất cả về anh.” Người dẫn chương trình vẫn không bỏ qua. “Sự giấu giếm của anh là một kiểu lừa dối không thể tha thứ.”
“Vậy tôi luôn duy trì hình tượng của mình là được.”
Thấy ánh mắt của người dẫn chương trình có vẻ nghi hoặc, Khâu Hành Phong giải thích: “Giả sử công ty cho tôi hình tượng “đại sứ cai thuốc”, dù tôi có hút thì trước ống kính sẽ không bao giờ rút ra một điếu; nếu công ty cho hình tượng “ngây thơ” thì dù tôi thật sự yêu đương cũng không để bất kì ai chụp được một tấm nào để gây scandal.”
“Chỉ cần fan thích hình tượng này thì tôi sẽ diễn nó một cách hoàn hảo.”
Người dẫn chương trình không ngờ hắn dám nói như vậy, run rẩy một chút mới cảm thán: “Ảnh đế Khâu thẳng thắn thật đấy…”
Khâu Hành Phong nhướn mày: “Có lẽ công ty đã thiết lập tôi như một nhân vật “ngay thẳng” nên tôi mới nói như vậy.”
Người dẫn chương trình nghẹn lời, mà Lục Tu Mộc ở trước màn hình cũng ngây ra.
Lời của Khâu Hành Phong làm cậu hiểu được đối phương có lý giải không tầm thường với thân phận “diễn viên” này. Hắn coi việc diễn xuất như chuyện hạ bút thành văn, nên không hề có gánh nặng khi liên tục duy trì “hình tượng” của mình trước mặt người khác.
Thậm chí đối với Khâu Hành Phong, đây có thể là thứ khiến hắn thích thú.
Lục Tu Mộc bất giác nhớ lại những chuyện khác nhau giữa hai người, cậu không phân biệt được liệu thời gian chung đụng vừa qua cậu có xé được lớp “hình tượng” trên người Khâu Hành Phong hay không.
Âm thanh của người dẫn chương trình kéo lại sự chú ý của Lục Tu Mộc, anh ta hỏi: “Luôn phải như vậy không phải rất mệt sao?”
“Sự nổi tiếng cần đánh đổi mà.” Khâu Hành Phong giở giọng đùa. “Phải xem bản thân anh có thấy đáng hay không.”
“Anh đã suy nghĩ rõ ràng như vậy nhưng sao trong hai năm qua không có bộ phim mới nào? Vốn fan của anh cho rằng anh không để ý mình có nổi hay không nên mặc kệ việc đóng phim… Hiển nhiên bọn họ nhầm rồi.”
Buổi phỏng vấn đi được nửa chẳng đường, có lẽ chỉ có vấn đề này chọc đúng chỗ đau của Khâu Hành Phong. Hắn buông mắt im lặng một thoáng: “Tình trạng không tốt.”
“Sao… sao cơ?”
“Hai năm nay tình trạng của tôi không tốt. Bộ phim trước đó có chủ đề ngột ngạt quá, tôi không thể diễn một thời gian.” Khâu Hành Phong nói nghe thật vô cùng. “Thậm chí có một giai đoạn tôi phải điều trị tâm lý.”
Người dẫn chương trình không nghĩ mình lại nghe được nguyên nhân như vậy, thì thào: “Vậy… anh bây giờ?”
“Hoàn toàn không có vấn đề gì.” Khâu Hành Phong cười. “Nhân tiện quảng cáo thông qua kênh của các anh, hi vọng các đạo diễn đang viết phim mới có thể cân nhắc đến tôi, tôi đang mong năm sau có thể ẵm được cúp Ảnh đế lần thứ ba đây.”
Người dẫn chương trình thở phào nhẹ nhõm: “Vậy chúc Ảnh đế Khâu kỳ khai đắc thắng.”
“Cảm ơn lời chúc của anh.”
***
Lục Tu Mộc yên lặng tắt video, cậu nhìn màn hình đen hồi lâu, tâm trạng hiện tại cũng rất khó hình dung bằng ngôn ngữ.
Cậu biết tình cảm giữa mình và Khâu Hành Phong chỉ là giả, nhưng cả đêm nhìn bình luận của fan cũng khó tránh khỏi bị bọn họ ảnh hưởng.
Làn sóng dày đặc những lời “đẹp đôi”, “bên nhau” như cho Lục Tu Mộc một ảo giác – quan hệ của cậu và Khâu Hành Phong trong những lời bình một truyền mười, mười truyền trăm trở nên quen thuộc vô cùng.
Nhưng buổi phỏng vấn hôm nay đã kéo cậu về hiện thực.
Thực tế mà nói, cậu mới chỉ biết Khâu Hành Phong trong mười mấy ngày ngắn ngủi, không rõ những gì vị Ảnh đế kia từng trải qua, cũng chẳng biết được Khâu Hành Phong đã đi qua bao nhiêu đêm ngột ngạt, phiền muộn trong suốt hai năm im lặng ấy.
Lục Tu Mộc mở Wechat, mắt lớn trừng mắt nhỏ trong ảnh đại diện của Khâu Hành Phong. Cậu muốn nói gì đó những lại chẳng biết bắt đầu thế nào, chỉ có thể ấn liên tục vào khung chat.
Cậu càng khó chịu hơn khi đối phương có biệt danh là Dandelion… Rõ ràng hai người chẳng liên quan, Lục Tu Mộc lại thấy sự trùng hợp nho nhỏ giữa bọn họ.
Buồn cười là sự trùng hợp ấy bắt nguồn từ việc chẳng quen với cả hai. Bất kể là Dandelion hay Khâu Hành Phong, Lục Tu Mộc cũng chỉ là một người bạn bình thường có thể trò chuyện thêm đôi câu.
Chỉ đến thế mà thôi.
Cuối cùng Lục Tu Mộc như quả bóng bị xì hơi, đổi tên của Khâu Hành Phong thành “Đại ảnh đế”. Ngoài dự liệu, trong khung đối thoại của hai người đột nhiên có thông báo “Đối phương đang nhập…”
Lục Tu Mộc mở to mắt, mấy giây sau, tin nhắn của đối phương gửi đến–
[Đại Ảnh đế]: Hình như tôi vẫn chưa xin lỗi cậu.
[Đại Ảnh đế]: Thật lòng xin lỗi, hồi trước nói diễn xuất của cậu không tốt hoàn toàn là lỗi của tôi. Lúc đấy tính tình không tốt, chỉ xem một đoạn được biên tập trên mạng đã bình luận như vậy, tôi quá phận rồi.
Nhịp tim Lục Tu Mộc nhanh hơn một chút, cậu đương soạn trong đầu lời tha thứ vừa rộng lượng vừa không thất lễ thì tin nhắn thứ ba gửi đến.
[Đại Ảnh đế]: Nên tôi mới xem lại bộ phim vườn trường nhàm chán kia rồi, thậm chí còn xem lại mấy bộ phim cậu đóng trước đó nữa. Tôi chỉ muốn nói, cậu diễn tệ thật đấy.
Ngón tay Lục Tu Mộc sững lại, nụ cười trên mặt cứng đờ.
Cuối cùng sao cậu vẫn còn ôm hi vọng với Khâu Hành Phong cơ chứ?
Lục Tu Mộc tự mắng bản thân không biết rút kinh nghiệm, lại nghĩ về tính khả thi của việc chặn Khâu Hành Phong.
[Đại Ảnh đế]: Cơ mà bản thân tôi lấy giúp người làm niềm vui, nếu có cơ hội thì diễn cùng nhau một bộ đi. Tôi sẽ tự dạy cậu thế nào là diễn xuất bậc Ảnh đế.
Lục Tu Mộc nhìn màn hình chằm chằm một lúc, bỗng cười khẽ thành tiếng.
[Mộc]: Muốn hợp tác thì cứ nói thẳng, không cần phê bình năng lực nghiệp vụ của tôi…
[Đại Ảnh đế]: Bị phát hiện rồi à?
[Mộc]: Trong giới ai chẳng biết người đối diễn với Khâu Hành Phong phải qua ải diễn xuất.
[Đại Ảnh đế]: Cũng có ngoại lệ. Nếu tôi thích đối phương thì có thể chịu đựng được hết.
Lục Tu Mộc: …
[Đại Ảnh đế]: Có lẽ trùng hợp là tôi thích cậu đấy.
Lục Tu Mộc: …
Đề tài nổi giữa đêm này nhanh chóng hấp dẫn một lượng lớn người qua đường muốn xem trò vui. Khi dân mạng đang hăng say nhạo báng Bồ công anh và Ngày nghỉ lễ, tạp chí số của Tinh Lan nhân sự chia rẽ này mà nổi như cồn.
Đối với Lục Tu Mộc, chỉ trong một đêm cậu tăng gần năm trăm nghìn follow, khiến cậu cảm thấy làn sóng marketing này là tổn thất lớn rồi. Vốn việc ghép CP này nhằm lọc bớt một số fan cuồng, cuối cùng lại biến fan only thành fangirl đi gặm đường.
Cậu càng lo lắng hơn về việc thoát li khỏi Như Mộc Xuân Phong – công ty quản lí sẽ không thả một thứ làm tiền dễ dàng như vậy.
Trong lúc buồn phiền, cậu mở video hậu trường của Tinh Lan lên. Cậu thật sự muốn biết khả năng xử lý hậu kỳ của nhân viên công tác kinh khủng đến mức nào mới có thể xoay sở CP này gọn ghẽ, không lọt một giọt nước như vậy.
Video chỉ kéo dài hai phút ngắn ngủi, nửa đầu là hậu trường chụp ảnh của bọn họ, phần sau mới là tiết mục chính.
Hẳn là Cao Hâm đã đánh tiếng với Tinh Lan, tất cả những lời về việc bọn họ không quen biết đều bị cắt đi. Sau hiệu ứng chuyển cảnh, màn hình biến thành màu đen, một giọng nói vang lên–
Ảnh đế Khâu: Cậu chơi vị trí nào?
Lục Tu Mộc: Trợ thủ đi.
Trợ lý của Mộc Mộc: Không phải anh chỉ đi rừng thôi à?
Lục Tu Mộc: Tôi chơi game không quan tâm thắng thua, chỉ cần chơi cùng anh thôi.
Giọng nói đã qua chỉnh sửa và thêm tạp âm nên không rõ ràng lắm, nhưng Tinh Lan đã “khéo léo” thêm ngữ cảnh, bóp méo hoàn toàn những chuyện đã xảy ra.
Đấy đều là những điều mà bọn họ đã nói, nhưng chỉ thay đổi trình tự một chút, ý nghĩa truyền đạt lại cho công chúng đã khác hoàn toàn.
Lục Tu Mộc đột nhiên cảm thấy nhàm chán vô cùng. Từ ngày đầu tiên vào giới cậu đã biết, về sau ba chữ “Lục Tu Mộc” sẽ chỉ là “món hàng” mà mấy chục người cùng tiếp thị, nhân viên nghiên cứu thị trường cho ra một thiết kế mọi người đều thích, rồi đến bộ phận vận hành phổ biến rộng rãi.
Mà bản thân Lục Tu Mộc chỉ cần giả vờ giả vịt thật tốt trước ống kính là được rồi.
Thật dễ dàng, nhưng chẳng khác nào một con rối không có năng lực suy nghĩ.
Cậu hiểu rằng tất cả những thứ mình đang có bây giờ chỉ là lợi ích đi kèm sự nổi tiếng hiện tại, cậu có thể đóng vai “Lục Tu Mộc” mà không cần oán hận gì.
Chẳng qua người bị khống chế trong thời gian dài sẽ vô thức sinh ra ý muốn “phản kháng”.
Lần đầu phản kháng của cậu là giấu công ty gia nhập hạng mục chữa bệnh “trấn an pheromone”, lần thứ hai có thể là lần “chuyển hình tượng” được lên kế hoạch từ lâu này.
Đặc biệt từ khi nhận ra rằng mình thích Dandelion, Lục Tu Mộc càng nóng lòng thoát khỏi hai chữ “lưu lượng”, liên tục đề cập đến việc “ghép CP nổi để lọc fan” với công ty.
Cuối cùng mọi thứ cũng đi theo phương hướng cậu mong muốn, dù chỉ là một bước nhỏ, và mỉa mai thay cái “thắng lợi” của giai đoạn này vẫn là một sự “lừa gạt”.
Hiện thực hoang đường đã cho Lục Tu Mộc một đòn phủ đầu, cậu rũ mắt, ngón di qua di lại trên màn hình. Cậu vô thức chuyển đến video được đề xuất bên dưới– buổi phỏng vấn Khâu Hành Phong chiều nay.
Trên màn hình, người dẫn chương trình lịch sự bắt tay với Khâu Hành Phong, cười giỡn: “Trước khi bắt đầu, tôi muốn xác minh một chuyện mà khán giả xem trực tiếp vô cùng để ý.”
“Anh hỏi đi.” Khâu Hành Phong khẽ gật đầu.
“Theo một nguồn tin đáng tin cậy, Lục Tu Mộc mới qua đây thăm anh à?”
“Ừ.” Khâu Hành Phong nói một cách tự nhiên: “Chúng tôi có hẹn ăn tối, buổi chiều cậu ấy không bận gì nên đến chờ tôi.”
Người dẫn chương trình “wow” một cách cường điệu: “Nên Như Mộc Xuân Phong là thật?”
Khâu Hành Phong cười: “Tôi không hiểu cái “thật” mà anh muốn nói là gì, nhưng tôi quen Tu Mộc lâu rồi. Ít nhất trong lòng tôi, cậu ấy là một người bạn cực kì “thật”.”
Sau đó mọi thứ đều phát triển theo hướng Lục Tu Mộc đoán trước được, người dẫn chương trình như đã phát hiện ra tin động trời nào đó, liên tục hỏi dò cụ thể quá trình “quen biết” của hai người, Khâu Hành Phong cũng trả lời vô cùng hợp tác.
Hiện tại Lục Tu Mộc thật sự không có tâm trạng nghe những thứ giả tạo này, đang chuẩn bị tắt video thì người dẫn chương trình đột nhiên chuyển giọng, lại tập trung vào Khâu Hành Phong.
“Hiện tại trong giới có một cách nói khá lạ, người ta nói Ảnh đế Khâu là người “Phật hệ”* số một, không để ý đến việc có nổi hay không. Anh thấy thế nào về lời bình này?”
(*) Phật hệ: thái độ không mong cầu, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy
“Tôi chẳng đồng ý với chữ nào cả.” Khâu Hành Phong kiên quyết phủ định. “Tôi không hiểu tôi đã làm gì mà để lại ấn tượng như vậy cho mọi người.”
“Nói cách khác, anh cũng rất muốn nổi tiếng?” Người dẫn chương trình hỏi dồn.
“Đúng, tại sao lại không?” Khâu Hành Phong đáp. “Nếu anh là một học sinh, anh lúc nào cũng muốn đứng đầu kì thi, nếu như là người làm công thì sẽ muốn được lãnh đạo khen ngợi.”
“Đây là chuyện bình thường nhất trong xã hội hiện nay. Cũng giống như tôi làm ngôi sao, “nổi tiếng” là sự ca ngợi lớn nhất.” Khâu Hành Phong nhún vai. “Chỉ cần là nhân vật của công chúng, dù là diễn viên hay hiện tượng mạng làm gì có ai không muốn nổi? Nếu thật sự thấy “nổi tiếng” là chuyện phiền phức thì từ lúc bắt đầu đã không chọn nghề này rồi.”
Người dẫn chương trình gật đầu tán thành, hỏi tiếp: “Vậy anh có vì nổi tiếng mà từ bỏ một vài nguyên tắc không? Ví dụ như việc đón ý hùa theo khán giả?”
Ngón tay đang để ở dấu “x” của Lục Tu Mộc trượt xuống, vấn đề này tương đối sắc bén, cậu chỉ xem bên ngoài cũng đổ mồ hôi hộ Khâu Hành Phong.
Ngược lại, Khâu Hành Phong vẫn thoải mái như cũ: “Tất nhiên sẽ phải bỏ qua một vài thứ, anh nói là để đón ý, nhưng cũng có thể nói là giấu đi một phần bản thân.”
Người dẫn chương trình lập tức nắm lấy lỗ thủng trong câu trả lời của hắn, nói gay gắt: “Anh làm như vậy tương đương với lừa gạt fan.”
“Nếu anh nhất định phải nâng lên phương diện đạo đức thì tôi cũng không còn gì để nói.” Khâu Hành Phong tạm ngừng. “Nhưng chẳng có ai trong số chúng ta hoàn toàn lột trần bản thân cả. Vì xu hướng tính dục, tình trạng gia đình, sở thích đặc biệt, rất nhiều thứ khác nhau nên khi giao lưu với người khác lúc nào cũng cần giữ lại ranh giới cuối cùng của mình. Như việc anh là một người đồng tính thì sẽ sẽ không tuyên bố với bạn học, đồng nghiệp rằng mình là người “bất thường”, hay nếu anh không có một tuổi thơ êm đềm thì cũng sẽ không tự tiện kéo một người qua đường đến để bộc lộ hết sự buồn khổ của mình.”
Người dẫn chương trình nghe hắn nói cũng thấy buồn cười: “Nếu làm như vậy thật thì mọi người sẽ nghĩ rằng anh bị điên.”
“Đúng vậy. Nói thật, tôi chẳng quan tâm chút nào đến trải nghiệm của người không liên quan cả.”
“Nhưng đối với fan, anh cũng không phải là một người không liên quan, bọn họ sẽ mong biết tất cả về anh.” Người dẫn chương trình vẫn không bỏ qua. “Sự giấu giếm của anh là một kiểu lừa dối không thể tha thứ.”
“Vậy tôi luôn duy trì hình tượng của mình là được.”
Thấy ánh mắt của người dẫn chương trình có vẻ nghi hoặc, Khâu Hành Phong giải thích: “Giả sử công ty cho tôi hình tượng “đại sứ cai thuốc”, dù tôi có hút thì trước ống kính sẽ không bao giờ rút ra một điếu; nếu công ty cho hình tượng “ngây thơ” thì dù tôi thật sự yêu đương cũng không để bất kì ai chụp được một tấm nào để gây scandal.”
“Chỉ cần fan thích hình tượng này thì tôi sẽ diễn nó một cách hoàn hảo.”
Người dẫn chương trình không ngờ hắn dám nói như vậy, run rẩy một chút mới cảm thán: “Ảnh đế Khâu thẳng thắn thật đấy…”
Khâu Hành Phong nhướn mày: “Có lẽ công ty đã thiết lập tôi như một nhân vật “ngay thẳng” nên tôi mới nói như vậy.”
Người dẫn chương trình nghẹn lời, mà Lục Tu Mộc ở trước màn hình cũng ngây ra.
Lời của Khâu Hành Phong làm cậu hiểu được đối phương có lý giải không tầm thường với thân phận “diễn viên” này. Hắn coi việc diễn xuất như chuyện hạ bút thành văn, nên không hề có gánh nặng khi liên tục duy trì “hình tượng” của mình trước mặt người khác.
Thậm chí đối với Khâu Hành Phong, đây có thể là thứ khiến hắn thích thú.
Lục Tu Mộc bất giác nhớ lại những chuyện khác nhau giữa hai người, cậu không phân biệt được liệu thời gian chung đụng vừa qua cậu có xé được lớp “hình tượng” trên người Khâu Hành Phong hay không.
Âm thanh của người dẫn chương trình kéo lại sự chú ý của Lục Tu Mộc, anh ta hỏi: “Luôn phải như vậy không phải rất mệt sao?”
“Sự nổi tiếng cần đánh đổi mà.” Khâu Hành Phong giở giọng đùa. “Phải xem bản thân anh có thấy đáng hay không.”
“Anh đã suy nghĩ rõ ràng như vậy nhưng sao trong hai năm qua không có bộ phim mới nào? Vốn fan của anh cho rằng anh không để ý mình có nổi hay không nên mặc kệ việc đóng phim… Hiển nhiên bọn họ nhầm rồi.”
Buổi phỏng vấn đi được nửa chẳng đường, có lẽ chỉ có vấn đề này chọc đúng chỗ đau của Khâu Hành Phong. Hắn buông mắt im lặng một thoáng: “Tình trạng không tốt.”
“Sao… sao cơ?”
“Hai năm nay tình trạng của tôi không tốt. Bộ phim trước đó có chủ đề ngột ngạt quá, tôi không thể diễn một thời gian.” Khâu Hành Phong nói nghe thật vô cùng. “Thậm chí có một giai đoạn tôi phải điều trị tâm lý.”
Người dẫn chương trình không nghĩ mình lại nghe được nguyên nhân như vậy, thì thào: “Vậy… anh bây giờ?”
“Hoàn toàn không có vấn đề gì.” Khâu Hành Phong cười. “Nhân tiện quảng cáo thông qua kênh của các anh, hi vọng các đạo diễn đang viết phim mới có thể cân nhắc đến tôi, tôi đang mong năm sau có thể ẵm được cúp Ảnh đế lần thứ ba đây.”
Người dẫn chương trình thở phào nhẹ nhõm: “Vậy chúc Ảnh đế Khâu kỳ khai đắc thắng.”
“Cảm ơn lời chúc của anh.”
***
Lục Tu Mộc yên lặng tắt video, cậu nhìn màn hình đen hồi lâu, tâm trạng hiện tại cũng rất khó hình dung bằng ngôn ngữ.
Cậu biết tình cảm giữa mình và Khâu Hành Phong chỉ là giả, nhưng cả đêm nhìn bình luận của fan cũng khó tránh khỏi bị bọn họ ảnh hưởng.
Làn sóng dày đặc những lời “đẹp đôi”, “bên nhau” như cho Lục Tu Mộc một ảo giác – quan hệ của cậu và Khâu Hành Phong trong những lời bình một truyền mười, mười truyền trăm trở nên quen thuộc vô cùng.
Nhưng buổi phỏng vấn hôm nay đã kéo cậu về hiện thực.
Thực tế mà nói, cậu mới chỉ biết Khâu Hành Phong trong mười mấy ngày ngắn ngủi, không rõ những gì vị Ảnh đế kia từng trải qua, cũng chẳng biết được Khâu Hành Phong đã đi qua bao nhiêu đêm ngột ngạt, phiền muộn trong suốt hai năm im lặng ấy.
Lục Tu Mộc mở Wechat, mắt lớn trừng mắt nhỏ trong ảnh đại diện của Khâu Hành Phong. Cậu muốn nói gì đó những lại chẳng biết bắt đầu thế nào, chỉ có thể ấn liên tục vào khung chat.
Cậu càng khó chịu hơn khi đối phương có biệt danh là Dandelion… Rõ ràng hai người chẳng liên quan, Lục Tu Mộc lại thấy sự trùng hợp nho nhỏ giữa bọn họ.
Buồn cười là sự trùng hợp ấy bắt nguồn từ việc chẳng quen với cả hai. Bất kể là Dandelion hay Khâu Hành Phong, Lục Tu Mộc cũng chỉ là một người bạn bình thường có thể trò chuyện thêm đôi câu.
Chỉ đến thế mà thôi.
Cuối cùng Lục Tu Mộc như quả bóng bị xì hơi, đổi tên của Khâu Hành Phong thành “Đại ảnh đế”. Ngoài dự liệu, trong khung đối thoại của hai người đột nhiên có thông báo “Đối phương đang nhập…”
Lục Tu Mộc mở to mắt, mấy giây sau, tin nhắn của đối phương gửi đến–
[Đại Ảnh đế]: Hình như tôi vẫn chưa xin lỗi cậu.
[Đại Ảnh đế]: Thật lòng xin lỗi, hồi trước nói diễn xuất của cậu không tốt hoàn toàn là lỗi của tôi. Lúc đấy tính tình không tốt, chỉ xem một đoạn được biên tập trên mạng đã bình luận như vậy, tôi quá phận rồi.
Nhịp tim Lục Tu Mộc nhanh hơn một chút, cậu đương soạn trong đầu lời tha thứ vừa rộng lượng vừa không thất lễ thì tin nhắn thứ ba gửi đến.
[Đại Ảnh đế]: Nên tôi mới xem lại bộ phim vườn trường nhàm chán kia rồi, thậm chí còn xem lại mấy bộ phim cậu đóng trước đó nữa. Tôi chỉ muốn nói, cậu diễn tệ thật đấy.
Ngón tay Lục Tu Mộc sững lại, nụ cười trên mặt cứng đờ.
Cuối cùng sao cậu vẫn còn ôm hi vọng với Khâu Hành Phong cơ chứ?
Lục Tu Mộc tự mắng bản thân không biết rút kinh nghiệm, lại nghĩ về tính khả thi của việc chặn Khâu Hành Phong.
[Đại Ảnh đế]: Cơ mà bản thân tôi lấy giúp người làm niềm vui, nếu có cơ hội thì diễn cùng nhau một bộ đi. Tôi sẽ tự dạy cậu thế nào là diễn xuất bậc Ảnh đế.
Lục Tu Mộc nhìn màn hình chằm chằm một lúc, bỗng cười khẽ thành tiếng.
[Mộc]: Muốn hợp tác thì cứ nói thẳng, không cần phê bình năng lực nghiệp vụ của tôi…
[Đại Ảnh đế]: Bị phát hiện rồi à?
[Mộc]: Trong giới ai chẳng biết người đối diễn với Khâu Hành Phong phải qua ải diễn xuất.
[Đại Ảnh đế]: Cũng có ngoại lệ. Nếu tôi thích đối phương thì có thể chịu đựng được hết.
Lục Tu Mộc: …
[Đại Ảnh đế]: Có lẽ trùng hợp là tôi thích cậu đấy.
Lục Tu Mộc: …
Tác giả :
Thập Cửu Độ