Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)
Chương 237: Chỉ bằng việc cậu yêu cô gái kia
"Cái này không thể nào!" Mộ Sở lớn tiếng cự tuyệt. Dương Nhược Thi, chính là một người phụ nữ cực kỳ xảo trá.
"Được thôi!" Ông cụ Mộ gật đầu, ta là ông nội của cháu, ta sẽ không cưỡng bách cháu, nếu... cháu không muốn, vậy thì nửa đời sau của cô ta cứ như vậy và trải qua ở trong bót cảnh sát đi! Cố ý giết người..." Ông cụ cười ha ha, sau đó với tay cầm một cái đĩa CD giơ lên: "Cái này là bằng chứng duy nhất có thể chứng minh sự trong sạch của Trình Diệu Tinh. Còn đây là một ống thuốc giải, cũng là liều duy nhất có thể giải cứu được bệnh tình của Trình Diệu Tinh! Cháu đã không cần... Bây đâu, cầm lấy tất cả những thứ này phá hủy cho ta. Từ nay Ám Dạ sẽ không còn có loại thuốc này nữa..."
Mộ Sở cứng đờ. @MeBau*diendan@leequyddonn@ Anh không nghĩ tới ông nội mình thế nhưng lại thật sự tuyệt tình đến như vậy.
"Hoặc giả, thật ra thì cuối cùng đi vào ở trong bệnh viện tâm thần thì cũng thật là tốt. Nếu như cô ta tiêm vào trễ... Rất nhanh sẽ trở thành một người si ngốc ngơ ngác..." Ông cụ cười. "Mang ra ngoài kia phá hủy đi."
"Chờ một chút!" Mộ Sở lo lắng ngăn lại. Anh chậm rãi nắm chặt quả đấm lại, "Cháu đồng ý với ông…" Mộ Sở đau khổ nhắm cặp mắt lại: " Cháu đồng ý với ông..." Giọng nói của anh trầm thấp mà run rẩy. Trong đó hàm chứa nỗi thống khổ không cách nào nén nhịn được.
"Rất tốt! Lúc này mới ngoan! A Sở, cháu là cháu nội của ta, ta sẽ không làm hại cháu!" Ông cụ Mộ vỗ vỗ vào bả vai Mộ Sở nói một câu, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Thân thể Mộ Sở run rẩy, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn hồi lâu anh mới từ từ ngẩn đầu lên.
"A…” giống như là một con dã thú bị thương, Mộ Sở thống khổ gào thét lên một tiếng. Hai quả đấm nặng nề rơi xuống, mặt bàn trà bằng thủy tinh thật dầy cứ như vậy bị vỡ vụn, rơi rào rào… Bị vỡ nát, dường như không chỉ là thủy tinh, mà còn có một trái tim... Máu đỏ tươi theo vết thương chảy ra. Dòng máu sềnh sệch dính dấp ở trên thủy tinh. Mộ Sở chậm rãi ngồi xuống đất, bất kể phía dưới đầy những mảnh thủy tinh sắc nhọn. Anh không quan tâm đến chuyện thủy tinh đâm làm mình bị thương.
"Diệu Tinh, anh yêu em..." Mộ Sở thống khổ nỉ non, một giọt nước mắt chảy xuống...
******************
Bệnh viện.
Diệu Tinh ngồi ở trên giường, nhìn chiếc nhẫn trên tay: "Mẹ, con mơ thấy Mộ Thần rồi!" Diệu Tinh nói một câu. Nhưng mà... giống như hết thảy đều tốt đẹp giống như thật vậy… Đầu cô thật là đau, rối loạn thành một đoàn: "Mẹ, có một người nào, có một người nào đó có tên gọi là Mộ Sở đã tới nơi này hay không?"
Khương Ngọc Khiết trong lòng cả kinh. Từ cách Tiêu Lăng Phong đề phòng đối với Mộ Sở khi đến đây, xem ra thân phận của Mộ Sở cũng không phải là đơn giản. Cậu ta cũng là một đứa cháu của nhà họ Mộ, tuy nhiên lại đã bị mất tích hai mươi mấy năm...
"Đứa ngốc, con không nên suy nghĩ bậy bạ như vậy, thân thể của con còn rất suy yếu." Đau lòng nắm tay của con gái, Trình Ngự mở miệng nói: "Diệu Diệu, đừng sợ, ba ba sẽ không trách con!" Ông khẽ vuốt ve gương mặt của con gái. "Đứa nhỏ này cũng là con cháu của nhà họ Trình ta! Ba mẹ sẽ giúp con chăm sóc cho nó!" Trình Ngự than thở, ông tự trách mình vô dụng, là ông đã không bảo vệ cho con gái của mình được chu đáo. "Hết thảy đều sẽ tốt đẹp thôi..."
Tiêu Lăng Phong vẫn đang tìm những căn cứ chính xác có lợi cho Diệu Tinh. Anh không biết rằng, muốn đối kháng cùng với một mảng màu đen khổng lồ đang ngăn cản mình là chuyện không chuyện không hề dễ dàng chút nào. Bọn họ muốn hủy thi diệt tích, căn bản sẽ không để cho người khác tra ra được cái gì...
Lại một lần nữa đi tới trang viên của nhà họ Mộ, Tiêu Lăng Phong cảm thấy vô cùng nặng nề. Nơi này có một người mà anh không muốn đối mặt, nhưng mà... Cũng chỉ có tới đây thì anh có thể giúp được cho Diệu Tinh. Anh không thể để cho Diệu Tinh vô tội phải gánh trên lưng tội danh giết người được...
"A? Tiêu tổng!" Nhìn thấy Tiêu Lăng Phong, ông cụ Mộ tựa như cũng không cảm thấy bất ngờ lắm: "Hôm nay thế nào mà Tiêu tổng lại có thời gian rãnh rỗi để tới chỗ của ta vậy?"
"Nói đi, muốn tôi phải làm như thế nào thì ông mới chịu bỏ qua cho Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.
"Ta nghe không hiểu cậu đang nói cái gì!" Ông cụ Mộ giả bộ hồ đồ nói một câu không đầu không đuôi.
"Hết thảy những chuyện này đều do ông đã thiết kế nên, không phải là ông muốn tôi đi đến đây để cầu xin ông hay sao?" Tiêu Lăng Phong cười lạnh. "Hiện tại tôi cũng đã ở chỗ này rồi, ông muốn làm gì cũng tự nhiên! Ông muốn làm gì cũng được, chỉ mời ông bỏ qua cho Diệu Tinh, cô ấy là người vô tội. Chuyện cảy ra ba năm trước đây là do tôi thiết kế ra. Cô ấy cũng giống như Mộ Thần, đều là người bị hại. Coi như ông không nhìn vào những điểm này..." Tiêu Lăng Phong nói xong chậm rãi nắm chặt quả đấm lại: "Cũng mời ông hãy nhìn trên ở quan điểm của Mộ Sở!" Tiêu Lăng Phong nói xong, trong lòng anh cực kỳ đau đớn.
"... Hử?" Ông cụ Mộ quan sát Tiêu Lăng Phong: "Cái cô gái họ Trình kia thật sự đáng giá để cho cậu phải làm như vậy sao?" Ông cụ Mộ ngồi xuống. "Được thôi! Cậu đã cầu xin ta như vậy, thì ta cũng nên đáp ứng với cậu chứ nhỉ!" Ông cụ Mộ lấy ra một chiếc lọ thủy tinh con vẫn còn bao gói cẩn mật. "Cái này, ở bên A Sở cũng có một phần, chỉ có hai phần của liều thuốc này tiêm vào cho Trình Diệu Tinh, thì mới có thể làm mất đi hiệu lực của loại thuốc đang ở trong cơ thể của cô gái kia. Cô gái kia có thể khôi phục lại bình thường, về phần chuyện giết người... Cậu nghĩ sẽ phải làm như thế nào để cho ta hài lòng… cô gái kia rất nhanh sẽ không có chuyện gì."
"Ông vậy mà lại dùng thuốc đối với cô ấy!" Tiêu Lăng Phong giận dữ tiến lên! Một giây kế tiếp, một họng súng đen ngòm liền nhắm ngay vào anh: "Ta khuyên cậu, tốt nhất là cậu vẫn không nên nghĩ muốn làm ra những hành động gì khinh suất!" Ông cụ Mộ cười: "Cậu cũng đã nói, muốn ta hãy nhìn trên ở quan điểm của Mộ Sở. Tiêu Lăng Phong, chính cậu cũng đã nghi ngờ đứa nhỏ của Diệu Tinh chính là của A Sở. Vì vậy sau này xin mời cậu hãy cách xa cô gái kia ra một chút." Ông cụ Mộ nói xong liền đứng dậy.
"Ông..." Tiêu Lăng Phong nổi cáu: "Không thể nào!" Tiêu Lăng Phong thở dốc vì kinh ngạc, rời khỏi Diệu Tinh ư? Không muốn, anh không muốn như vậy.
"Cậu cũng có thể không đáp ứng." Dáng vẻ của ông cụ Mộ giống như không sao cả. "Vậy thì hãy cứ để cho Diệu Tinh của cậu trải qua cuộc sống ngơ ngơ ngác ngác cả đời đi! Coi như cô ta không mang tội danh giết người trên lưng, thì loại thuốc kia ở trong thân thể một thời gian dài, cô ta cũng sẽ trở thành một kẻ ngu ngốc mà thôi...!" Ha ha... Ông cụ Mộ cười lên một tràng đầy sự tàn khốc.
"Hèn hạ!" Tiêu Lăng Phong cắn răng. "Ông đối phó với một cô gái như vậy, ông cũng không sợ sẽ gặp phải báo ứng hay sao?"
"Cuộc sống của ta cũng đã ngâm mình ở trong máu tươi của người khác rồi. Chuyện ta bị báo ứng cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi!" Ông cụ Mộ nói vẻ xem thường. "Ngược lại, cậu là người quang minh lỗi lạc. Nhưng mà không phải là cậu đã táy máy tay chân ở sau lưng tôi đó sao! Cậu có biết lần này ta đã phải chịu tổn thất nặng nề, thê thảm đến mức nào hay không?"
"Coi như ông hận tôi, thế nhưng đều là do lỗi của một mình tôi, tại sao ông cứ phải làm những chuyện như vậy đối với Diệu Tinh chứ?" Tiêu Lăng Phong giận dữ hỏi. "Có oán hận gì, ông cũng cứ trút hướng lên một mình tôi là được!"
"Chỉ bằng vào việc cậu yêu cô ta, cho nên trong mọi chuyện, ta đây cũng không thể không đếm xỉa đến cô ta." Ông cụ Mộ không một chút che giấu dụng ý của mình.
"Đúng là biến thái!" Tiêu Lăng Phong tức giận mắng. Nhìn người đang ở trước mắt mình, Tiêu Lăng Phong chỉ hận thực lực của mình không đủ, không thể giết được ông ta, không thể bảo vệ được Diệu Tinh, lại còn phải đứng ở chỗ này chịu đựng sự uy hiếp của ông ta.
Ha ha... Ông cụ Mộ cười. "Cậu tức cái gì chứ? Dù sao cậu cũng không tin tưởng Diệu Tinh kia mà! Hiện tại cô ta lại đang mang thai đứa con của người khác như thế! Ta cho là ta đứng ở giữa có lòng giúp cho kẻ dưới như cậu! Không phải là ta đã vứt cho anh một cái cơ hội tốt hay sao?"
Tiêu Lăng Phong nắm quả đấm thật chặc. Âm thanh lách cách từ trong quả đấm phát ra ngoài. Thân thể anh giống như bị người ta cứng rắn chia sẻ ra thành từng mảnh vậy...
"Rất đau phải không?" Ông cụ Mộ cười nói. "Ta muốn cả đời này cậu cũng không thể được ở chung một chỗ cùng với người mình yêu. Tiêu Lăng Phong! Tốt nhất cậu hãy nhớ chuyện mà cậu đã đáp ứng với ta rồi đó! Nếu không... thủ đoạn của ta, còn có rất nhiều..." Ông cụ Mộ đứng dậy. "Còn nữa, ta không muốn cậu chú ý để đánh lại Ám Dạ của ta! Tiêu Lăng Phong, cho dù thực lực của nhà họ Tiêu có lớn hơn nữa, thì việc chống lại Ám Dạ, cũng vẫn là việc lấy trứng chọi đá mà thôi! Đừng nên đi làm cái việc lấy trứng chọi đá kia để tính toán với người khác..."
"Được thôi!" Ông cụ Mộ gật đầu, ta là ông nội của cháu, ta sẽ không cưỡng bách cháu, nếu... cháu không muốn, vậy thì nửa đời sau của cô ta cứ như vậy và trải qua ở trong bót cảnh sát đi! Cố ý giết người..." Ông cụ cười ha ha, sau đó với tay cầm một cái đĩa CD giơ lên: "Cái này là bằng chứng duy nhất có thể chứng minh sự trong sạch của Trình Diệu Tinh. Còn đây là một ống thuốc giải, cũng là liều duy nhất có thể giải cứu được bệnh tình của Trình Diệu Tinh! Cháu đã không cần... Bây đâu, cầm lấy tất cả những thứ này phá hủy cho ta. Từ nay Ám Dạ sẽ không còn có loại thuốc này nữa..."
Mộ Sở cứng đờ. @MeBau*diendan@leequyddonn@ Anh không nghĩ tới ông nội mình thế nhưng lại thật sự tuyệt tình đến như vậy.
"Hoặc giả, thật ra thì cuối cùng đi vào ở trong bệnh viện tâm thần thì cũng thật là tốt. Nếu như cô ta tiêm vào trễ... Rất nhanh sẽ trở thành một người si ngốc ngơ ngác..." Ông cụ cười. "Mang ra ngoài kia phá hủy đi."
"Chờ một chút!" Mộ Sở lo lắng ngăn lại. Anh chậm rãi nắm chặt quả đấm lại, "Cháu đồng ý với ông…" Mộ Sở đau khổ nhắm cặp mắt lại: " Cháu đồng ý với ông..." Giọng nói của anh trầm thấp mà run rẩy. Trong đó hàm chứa nỗi thống khổ không cách nào nén nhịn được.
"Rất tốt! Lúc này mới ngoan! A Sở, cháu là cháu nội của ta, ta sẽ không làm hại cháu!" Ông cụ Mộ vỗ vỗ vào bả vai Mộ Sở nói một câu, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Thân thể Mộ Sở run rẩy, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn hồi lâu anh mới từ từ ngẩn đầu lên.
"A…” giống như là một con dã thú bị thương, Mộ Sở thống khổ gào thét lên một tiếng. Hai quả đấm nặng nề rơi xuống, mặt bàn trà bằng thủy tinh thật dầy cứ như vậy bị vỡ vụn, rơi rào rào… Bị vỡ nát, dường như không chỉ là thủy tinh, mà còn có một trái tim... Máu đỏ tươi theo vết thương chảy ra. Dòng máu sềnh sệch dính dấp ở trên thủy tinh. Mộ Sở chậm rãi ngồi xuống đất, bất kể phía dưới đầy những mảnh thủy tinh sắc nhọn. Anh không quan tâm đến chuyện thủy tinh đâm làm mình bị thương.
"Diệu Tinh, anh yêu em..." Mộ Sở thống khổ nỉ non, một giọt nước mắt chảy xuống...
******************
Bệnh viện.
Diệu Tinh ngồi ở trên giường, nhìn chiếc nhẫn trên tay: "Mẹ, con mơ thấy Mộ Thần rồi!" Diệu Tinh nói một câu. Nhưng mà... giống như hết thảy đều tốt đẹp giống như thật vậy… Đầu cô thật là đau, rối loạn thành một đoàn: "Mẹ, có một người nào, có một người nào đó có tên gọi là Mộ Sở đã tới nơi này hay không?"
Khương Ngọc Khiết trong lòng cả kinh. Từ cách Tiêu Lăng Phong đề phòng đối với Mộ Sở khi đến đây, xem ra thân phận của Mộ Sở cũng không phải là đơn giản. Cậu ta cũng là một đứa cháu của nhà họ Mộ, tuy nhiên lại đã bị mất tích hai mươi mấy năm...
"Đứa ngốc, con không nên suy nghĩ bậy bạ như vậy, thân thể của con còn rất suy yếu." Đau lòng nắm tay của con gái, Trình Ngự mở miệng nói: "Diệu Diệu, đừng sợ, ba ba sẽ không trách con!" Ông khẽ vuốt ve gương mặt của con gái. "Đứa nhỏ này cũng là con cháu của nhà họ Trình ta! Ba mẹ sẽ giúp con chăm sóc cho nó!" Trình Ngự than thở, ông tự trách mình vô dụng, là ông đã không bảo vệ cho con gái của mình được chu đáo. "Hết thảy đều sẽ tốt đẹp thôi..."
Tiêu Lăng Phong vẫn đang tìm những căn cứ chính xác có lợi cho Diệu Tinh. Anh không biết rằng, muốn đối kháng cùng với một mảng màu đen khổng lồ đang ngăn cản mình là chuyện không chuyện không hề dễ dàng chút nào. Bọn họ muốn hủy thi diệt tích, căn bản sẽ không để cho người khác tra ra được cái gì...
Lại một lần nữa đi tới trang viên của nhà họ Mộ, Tiêu Lăng Phong cảm thấy vô cùng nặng nề. Nơi này có một người mà anh không muốn đối mặt, nhưng mà... Cũng chỉ có tới đây thì anh có thể giúp được cho Diệu Tinh. Anh không thể để cho Diệu Tinh vô tội phải gánh trên lưng tội danh giết người được...
"A? Tiêu tổng!" Nhìn thấy Tiêu Lăng Phong, ông cụ Mộ tựa như cũng không cảm thấy bất ngờ lắm: "Hôm nay thế nào mà Tiêu tổng lại có thời gian rãnh rỗi để tới chỗ của ta vậy?"
"Nói đi, muốn tôi phải làm như thế nào thì ông mới chịu bỏ qua cho Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.
"Ta nghe không hiểu cậu đang nói cái gì!" Ông cụ Mộ giả bộ hồ đồ nói một câu không đầu không đuôi.
"Hết thảy những chuyện này đều do ông đã thiết kế nên, không phải là ông muốn tôi đi đến đây để cầu xin ông hay sao?" Tiêu Lăng Phong cười lạnh. "Hiện tại tôi cũng đã ở chỗ này rồi, ông muốn làm gì cũng tự nhiên! Ông muốn làm gì cũng được, chỉ mời ông bỏ qua cho Diệu Tinh, cô ấy là người vô tội. Chuyện cảy ra ba năm trước đây là do tôi thiết kế ra. Cô ấy cũng giống như Mộ Thần, đều là người bị hại. Coi như ông không nhìn vào những điểm này..." Tiêu Lăng Phong nói xong chậm rãi nắm chặt quả đấm lại: "Cũng mời ông hãy nhìn trên ở quan điểm của Mộ Sở!" Tiêu Lăng Phong nói xong, trong lòng anh cực kỳ đau đớn.
"... Hử?" Ông cụ Mộ quan sát Tiêu Lăng Phong: "Cái cô gái họ Trình kia thật sự đáng giá để cho cậu phải làm như vậy sao?" Ông cụ Mộ ngồi xuống. "Được thôi! Cậu đã cầu xin ta như vậy, thì ta cũng nên đáp ứng với cậu chứ nhỉ!" Ông cụ Mộ lấy ra một chiếc lọ thủy tinh con vẫn còn bao gói cẩn mật. "Cái này, ở bên A Sở cũng có một phần, chỉ có hai phần của liều thuốc này tiêm vào cho Trình Diệu Tinh, thì mới có thể làm mất đi hiệu lực của loại thuốc đang ở trong cơ thể của cô gái kia. Cô gái kia có thể khôi phục lại bình thường, về phần chuyện giết người... Cậu nghĩ sẽ phải làm như thế nào để cho ta hài lòng… cô gái kia rất nhanh sẽ không có chuyện gì."
"Ông vậy mà lại dùng thuốc đối với cô ấy!" Tiêu Lăng Phong giận dữ tiến lên! Một giây kế tiếp, một họng súng đen ngòm liền nhắm ngay vào anh: "Ta khuyên cậu, tốt nhất là cậu vẫn không nên nghĩ muốn làm ra những hành động gì khinh suất!" Ông cụ Mộ cười: "Cậu cũng đã nói, muốn ta hãy nhìn trên ở quan điểm của Mộ Sở. Tiêu Lăng Phong, chính cậu cũng đã nghi ngờ đứa nhỏ của Diệu Tinh chính là của A Sở. Vì vậy sau này xin mời cậu hãy cách xa cô gái kia ra một chút." Ông cụ Mộ nói xong liền đứng dậy.
"Ông..." Tiêu Lăng Phong nổi cáu: "Không thể nào!" Tiêu Lăng Phong thở dốc vì kinh ngạc, rời khỏi Diệu Tinh ư? Không muốn, anh không muốn như vậy.
"Cậu cũng có thể không đáp ứng." Dáng vẻ của ông cụ Mộ giống như không sao cả. "Vậy thì hãy cứ để cho Diệu Tinh của cậu trải qua cuộc sống ngơ ngơ ngác ngác cả đời đi! Coi như cô ta không mang tội danh giết người trên lưng, thì loại thuốc kia ở trong thân thể một thời gian dài, cô ta cũng sẽ trở thành một kẻ ngu ngốc mà thôi...!" Ha ha... Ông cụ Mộ cười lên một tràng đầy sự tàn khốc.
"Hèn hạ!" Tiêu Lăng Phong cắn răng. "Ông đối phó với một cô gái như vậy, ông cũng không sợ sẽ gặp phải báo ứng hay sao?"
"Cuộc sống của ta cũng đã ngâm mình ở trong máu tươi của người khác rồi. Chuyện ta bị báo ứng cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi!" Ông cụ Mộ nói vẻ xem thường. "Ngược lại, cậu là người quang minh lỗi lạc. Nhưng mà không phải là cậu đã táy máy tay chân ở sau lưng tôi đó sao! Cậu có biết lần này ta đã phải chịu tổn thất nặng nề, thê thảm đến mức nào hay không?"
"Coi như ông hận tôi, thế nhưng đều là do lỗi của một mình tôi, tại sao ông cứ phải làm những chuyện như vậy đối với Diệu Tinh chứ?" Tiêu Lăng Phong giận dữ hỏi. "Có oán hận gì, ông cũng cứ trút hướng lên một mình tôi là được!"
"Chỉ bằng vào việc cậu yêu cô ta, cho nên trong mọi chuyện, ta đây cũng không thể không đếm xỉa đến cô ta." Ông cụ Mộ không một chút che giấu dụng ý của mình.
"Đúng là biến thái!" Tiêu Lăng Phong tức giận mắng. Nhìn người đang ở trước mắt mình, Tiêu Lăng Phong chỉ hận thực lực của mình không đủ, không thể giết được ông ta, không thể bảo vệ được Diệu Tinh, lại còn phải đứng ở chỗ này chịu đựng sự uy hiếp của ông ta.
Ha ha... Ông cụ Mộ cười. "Cậu tức cái gì chứ? Dù sao cậu cũng không tin tưởng Diệu Tinh kia mà! Hiện tại cô ta lại đang mang thai đứa con của người khác như thế! Ta cho là ta đứng ở giữa có lòng giúp cho kẻ dưới như cậu! Không phải là ta đã vứt cho anh một cái cơ hội tốt hay sao?"
Tiêu Lăng Phong nắm quả đấm thật chặc. Âm thanh lách cách từ trong quả đấm phát ra ngoài. Thân thể anh giống như bị người ta cứng rắn chia sẻ ra thành từng mảnh vậy...
"Rất đau phải không?" Ông cụ Mộ cười nói. "Ta muốn cả đời này cậu cũng không thể được ở chung một chỗ cùng với người mình yêu. Tiêu Lăng Phong! Tốt nhất cậu hãy nhớ chuyện mà cậu đã đáp ứng với ta rồi đó! Nếu không... thủ đoạn của ta, còn có rất nhiều..." Ông cụ Mộ đứng dậy. "Còn nữa, ta không muốn cậu chú ý để đánh lại Ám Dạ của ta! Tiêu Lăng Phong, cho dù thực lực của nhà họ Tiêu có lớn hơn nữa, thì việc chống lại Ám Dạ, cũng vẫn là việc lấy trứng chọi đá mà thôi! Đừng nên đi làm cái việc lấy trứng chọi đá kia để tính toán với người khác..."
Tác giả :
Hải Diệp