Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)
Chương 117: Có chuyện xảy ra
Editor: ViVu
Tiêu Lăng Phong nhanh chóng xuất viện. Anh nhốt mình trong phòng làm việc, phiền não châm một điếu thuốc, hút mạnh vài hơi, rồi lại phun ra thật mạnh. Tựa như đang muốn đẩy toàn bộ những dồn nén trong lòng ra ngoài. Xoảng! Tiêu Lăng Phong lại ném cái ly trong tay một lần nữa, cái ly rơi tren mặt đất, vỡ nát, mảnh thủy tinh vỡ văng tứ tung trên sàn nhà.
Diệu Tinh đi vào công ty thì nghe thấy các đồng nghiệp đang sôi nỗi bàn luận.
“Sao đột nhiên tổng giám đốc lại xuất viện, sắc mặt anh ta âm u đến đáng sợ.”
“Đây là tài liệu của tôi, cô mang vào giúp tôi có được không! Tôi không dám!” Cô gái thì thầm.
“Nói đùa, Lisa đi vào còn không xong, tôi còn lâu mới đi chịu chết!”
Diệu Tinh nghe thấy lời nói của mọi người, chẳng lẽ Tiêu Lăng Phong trở lại rồi sao? Không phải Joe nói anh ta bị thương rất nặng ư? Nhìn vẻ mặt nặng nề của mọi người, thì đã có thể biết, có lẽ anh ta lại đang nổi giận rồi!
“Diệu Tinh, cô mang vào giúp tôi đi. Xong việc tôi mời cô ăn cơm. Cảm ơn cô nha!” Không đợi Diệu Tinh hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì người vừa nhét tài liệu vào trong tay cô đã không thấy bóng dáng đâu cả.
Khẽ thở dài, Diệu Tình gõ nhẹ cửa một cái, đẩy cửa bước vào.
“Đi ra ngoài, tôi nói tôi không gặp bất kỳ ai, các người nghe không hiểu sao?” Tiêu Lăng Phong rống giận, ngẩng đầu lên nhìn thấy Diệu Tinh đứng ở cửa,`anh từ từ bình tĩnh trở lại. Mình nằm trong bệnh viện mấy ngày nay, mà chẳng thấy bóng dáng cô ấy đâu, điện thoại cũng không, thậm chí một tin nhắn an ủi cũng không có…
Diệu Tinh thấy Tiêu Lăng Phong nhìn mình như vậy thì có chút khó hiểu, mình lại làm sai cái gì ư?
“Tổng giám đốc, đây là tài liệu của phòng thư ký!” Diệu Tinh đi tới trước bàn làm việc. Trên cổ tay của cô đeo một chiếc lắc tay cầu kỳ, chắc là vì muốn che giấu vết thương ở đó.
“Diệu Tinh, cho dù là đứng ở lập trường một người đồng nghiệp thì hỏi thăm tôi một chút thôi mà em cũng lười làm sao?” Tiêu Lăng Phong chua xót hỏi.
“Anh có khỏe không?”
“Trình Diệu Tinh!” Cách bàn làm việc, Tiêu Lăng Phong nắm lấy cổ tay Diệu Tinh. “Lần này đến lượt tôi hỏi em, tôi không chết. Có phải em rất thất vọng đúng không?”
“Tiêu Lăng Phong, anh buông tay ra.” Diệu Tinh cau mày, cô dùng sức rút mạnh cánh tay ra, cô chưa từng nghĩ đến, cô có thể tránh thoát dễ dàng như vậy. Thân thể cô đứng không vững, vội lui về sau hai bước. Tiêu Lăng Phong từ từ cúi người xuống, rất đau nhưng không phát ra bất kỳ tiếng nào.
Diệu Tinh đứng ngẩn người một lát. Nhìn bả vai Tiêu Lăng Phong khẽ run thì cô có chút lo lắng.
“Tiêu Lăng Phong?” Cô thử thăm dò gọi một tiếng, nhưng không được đáp lại. “Tiêu Lăng Phong?”
“Đi ra ngoài!” Tiêu Lăng Phong nói thật khẽ. “Tất cả lịch hẹn hôm nay đều hủy hết.”
Diệu Tinh vốn định hỏi một chút về vết thương của anh ta, nhưng vẫn có thể nhịn lại, đang lúc muốn xoay người rời khỏi thì Joe vội vã chạy đến.
“Tổng giám đốc, đã xảy ra chuyện rồi!”
Nhìn dáng vẻ của Joe, Trong lòng Diệu Tinh lại có cảm giác kinh sợ chưa từng thấy.
“Ngày hôm qua, Triệu Chí Viễn tổ chức tiệc sinh nhật ở Dạ Khuynh, nhưng lúc bắt đầu, khách khứa xuất hiện triệu chứng ngộ độc thực phẩm.”
“Cậu nói cái gì?” Tiêu Lăng Phong đột nhiên ngẩng đầu lên. Lúc này Diệu Tinh mời thấy, môi anh ta đã biến thành màu trắng, chẳng lẽ cô đụng phải vết thương của anh.
“Từ tối hôm qua tôi đã không liên lạc được với anh. Hiện tại, hầu hết mọi người đã được đưa vào bệnh viện, Triệu Chí Viễn vẫn còn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, chưa được ra!”
“Làm sao có thể?” Tiêu Lăng Phong hỏi. “Thực phẩm ở Dạ Khuynh đều là loại cao cấp nhất, chứng từ đều phải thông qua kiểm tra nghiêm ngặt. Làm sao có thể ngộ độc thực phẩm.” Tiêu Lăng Phong kích động nói xong, sau đó khẽ hừ một tiếng, lấy tay ôm bụng.
“Tình huống cụ thể thì tôi không rõ.” Joe lắc đầu. “Hiện tại chuyện này đã kinh động đến cảnh sát rồi.”
“Đi, đến bệnh viện xem sao!” Tiêu Lăng Phong không để ý vết thương trên tay và những đau đớn trên cơ thể, đứng thẳng người dậy.
Ngộ độc thực phẩm, một lúc lâu sau, Diệu Tinh vẫn chưa thoát khỏi cơn chấn động. Sao lại nghiêm trọng đến vậy. Cô đi theo phía sau lưng Tiêu Lăng Phong.
“Em ở đây, không được đi theo!” Tiêu Lăng Phong đột nhiên quay đầu lại, lạnh lùng nói mottj câu, dọa Diệu Tinh giật mình.
“…” Tôi có nói muốn đi theo đâu. Diệu Tinh cúi đầu nói thầm trong lòng.
Lúc này ở bệnh viện, bởi vì Dạ Khuynh xảy ra chuyện, nhất định sẽ rất hỗn loạn, ai cũng không thể nói trước sẽ xảy ra chuyện gì, nếu lúc đó xảy ra xung đột, chẳng may Diệu Tinh bị thương… Tiêu Lăng Phong tự cười nhạo mình, đến lúc này rồi mà anh vẫn còn rãnh rỗi quan tâm người hận mình đến tận xương tủy.
Joe như đang suy nghĩ gì đó, liếc mắt nhìn Diệu Tinh.
“Thư ký Trình, cô ở lại công ty đi, tôi nghĩ một lát nữa, trong công ty sẽ rất bận rộn.” Anh khẽ nói, vội vã đuổi theo bước chân Tiêu Lăng Phong. Quả thật chuyện lần này sẽ rất khó xử lý. Ở thành phố T này, Triệu Chí Viễn cũng có thể xem là người có chút tiếng tăm, bữa tiecj sinh nhật này cũng rất phô trương, hầu như mọi tòa soạn của thành phố T đều đưa tin, tương tự, việc Dạ Khuynh xảy ra ngộ độc thực phẩm, cũng đã bị quậy cho gà bay chó sủa…
Diệu Tinh ngồi trên ghế, lo lắng xoa lòng bàn tay ướt đãm mồ hôi của mình. Thậm chí trong lòng cô không tránh khỏi khẩn trương.
“Trình Diệu Tình, cô đúng là điên rồi. Chuyện này có liên quan đến cô sao! Cô khẩn trương cái gì.” Cô tự giễu cợt mình, chậm rãi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, cũng may, cha cô lấy lý do sức khỏe không được tốt để từ chối bữa tiệc này, nếu không, nói không chừng cha cô cũng khó mà tránh khỏi.
“Này, có nghe nói gì không?” Một giọng nói khe khẽ vang lên. “Dạ Khuynh có chuyện rồi!”
“Cả buổi sáng mọi người đều bàn tán đấy!” Một người khác trả lời lai. “Tôi có người bạn làm trong bệnh viện, vừa mới nghe cậu ấy nói, lại có them hai người đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt nữa rồi!”
“Trời ạ! Sao lại nghiêm trọng đến thế chứ!”
“Đây vẫn còn may, nếu không ai tử vong, cũng chỉ cần chút tiền phạt, tiền bồi thường. Nhưng nếu xảy ra án mạng, tôi nghĩ, dù ông cụ Tiêu có ra mặt, cũng không giải quyết được, dù sao thì trong bữa tiệc này, cũng là rồng rắn lẫn lộn mà. Mà nghe nói, cái người tên Triệu Chí Viễn đó có cấu kết với xã hội đen, cho nên… Lần này, tổng giám đốc Tiêu của chúng ta lành ít dữ nhiều rồi!”
Diệu Tinh nghe tiếng nói chuyện bên ngoài. Triệu Chí Viễn. Cái tên này làm trong lòng Diệu Tinh rát không thoải mái, chầm chậm nắm chặt quần áo, cô đứng dậy! Rõ ràng hết lần này đến lần khác tự nói với mình, chuyện này không liên quan đến mình, nhưng trong lòng lại vẫn có chút khẩn trương, cảm giác như sắp có chuyện gì xảy ra…
Tiêu Lăng Phong và Joe đi vào bệnh viện. Đến từng phòng bệnh để thăm hỏi và xin lỗi. Chuyện nghiêm trọng hơn tưởng tượng của anh rất nhiều, Tiêu Lăng Phong siết chặt tay, các khớp xương trắng bệch. Có vài người không cần đợi Tiêu Lăng Phong vào cửa, đã đẩy anh ra ngoài, lớn tiếng la hét, nhất định phải đòi lại công đạo.
“Lập tức đi dò hỏi xem kết quả điều tra thế nào.” Tiêu Lăng Phong vội vã bước đi.
“Vâng, tổng giám đốc.’
“Điều tra rõ ràng các giấy tờ về nguồn gốc thực phẩm ngày hôm qua. Chuyện này xảy ra đột ngột như thế, chắc chắn có người bày kế, cho nên, thông báo mọi người, sau này làm việc nhất định phải thật cẩn thận.”
“Đã hiểu!” Joe gật đầu, sự bình tĩnh của Tiêu Lăng Phong vượt xa sự suy đoán của anh, dù sao anh ta cũng chỉ hai mươi lăm tuổi. Rõ ràng, tuổi còn trẻ mà có được thành tựu như thế này. Cũng không phải chỉ nhờ may mắn hay gia cảnh tốt… Chỉ là, chuyện lần này rất khó khan, liệu anh ta có thật sự bình an vượt qua hay không…
Tiêu Lăng Phong nhanh chóng xuất viện. Anh nhốt mình trong phòng làm việc, phiền não châm một điếu thuốc, hút mạnh vài hơi, rồi lại phun ra thật mạnh. Tựa như đang muốn đẩy toàn bộ những dồn nén trong lòng ra ngoài. Xoảng! Tiêu Lăng Phong lại ném cái ly trong tay một lần nữa, cái ly rơi tren mặt đất, vỡ nát, mảnh thủy tinh vỡ văng tứ tung trên sàn nhà.
Diệu Tinh đi vào công ty thì nghe thấy các đồng nghiệp đang sôi nỗi bàn luận.
“Sao đột nhiên tổng giám đốc lại xuất viện, sắc mặt anh ta âm u đến đáng sợ.”
“Đây là tài liệu của tôi, cô mang vào giúp tôi có được không! Tôi không dám!” Cô gái thì thầm.
“Nói đùa, Lisa đi vào còn không xong, tôi còn lâu mới đi chịu chết!”
Diệu Tinh nghe thấy lời nói của mọi người, chẳng lẽ Tiêu Lăng Phong trở lại rồi sao? Không phải Joe nói anh ta bị thương rất nặng ư? Nhìn vẻ mặt nặng nề của mọi người, thì đã có thể biết, có lẽ anh ta lại đang nổi giận rồi!
“Diệu Tinh, cô mang vào giúp tôi đi. Xong việc tôi mời cô ăn cơm. Cảm ơn cô nha!” Không đợi Diệu Tinh hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì người vừa nhét tài liệu vào trong tay cô đã không thấy bóng dáng đâu cả.
Khẽ thở dài, Diệu Tình gõ nhẹ cửa một cái, đẩy cửa bước vào.
“Đi ra ngoài, tôi nói tôi không gặp bất kỳ ai, các người nghe không hiểu sao?” Tiêu Lăng Phong rống giận, ngẩng đầu lên nhìn thấy Diệu Tinh đứng ở cửa,`anh từ từ bình tĩnh trở lại. Mình nằm trong bệnh viện mấy ngày nay, mà chẳng thấy bóng dáng cô ấy đâu, điện thoại cũng không, thậm chí một tin nhắn an ủi cũng không có…
Diệu Tinh thấy Tiêu Lăng Phong nhìn mình như vậy thì có chút khó hiểu, mình lại làm sai cái gì ư?
“Tổng giám đốc, đây là tài liệu của phòng thư ký!” Diệu Tinh đi tới trước bàn làm việc. Trên cổ tay của cô đeo một chiếc lắc tay cầu kỳ, chắc là vì muốn che giấu vết thương ở đó.
“Diệu Tinh, cho dù là đứng ở lập trường một người đồng nghiệp thì hỏi thăm tôi một chút thôi mà em cũng lười làm sao?” Tiêu Lăng Phong chua xót hỏi.
“Anh có khỏe không?”
“Trình Diệu Tinh!” Cách bàn làm việc, Tiêu Lăng Phong nắm lấy cổ tay Diệu Tinh. “Lần này đến lượt tôi hỏi em, tôi không chết. Có phải em rất thất vọng đúng không?”
“Tiêu Lăng Phong, anh buông tay ra.” Diệu Tinh cau mày, cô dùng sức rút mạnh cánh tay ra, cô chưa từng nghĩ đến, cô có thể tránh thoát dễ dàng như vậy. Thân thể cô đứng không vững, vội lui về sau hai bước. Tiêu Lăng Phong từ từ cúi người xuống, rất đau nhưng không phát ra bất kỳ tiếng nào.
Diệu Tinh đứng ngẩn người một lát. Nhìn bả vai Tiêu Lăng Phong khẽ run thì cô có chút lo lắng.
“Tiêu Lăng Phong?” Cô thử thăm dò gọi một tiếng, nhưng không được đáp lại. “Tiêu Lăng Phong?”
“Đi ra ngoài!” Tiêu Lăng Phong nói thật khẽ. “Tất cả lịch hẹn hôm nay đều hủy hết.”
Diệu Tinh vốn định hỏi một chút về vết thương của anh ta, nhưng vẫn có thể nhịn lại, đang lúc muốn xoay người rời khỏi thì Joe vội vã chạy đến.
“Tổng giám đốc, đã xảy ra chuyện rồi!”
Nhìn dáng vẻ của Joe, Trong lòng Diệu Tinh lại có cảm giác kinh sợ chưa từng thấy.
“Ngày hôm qua, Triệu Chí Viễn tổ chức tiệc sinh nhật ở Dạ Khuynh, nhưng lúc bắt đầu, khách khứa xuất hiện triệu chứng ngộ độc thực phẩm.”
“Cậu nói cái gì?” Tiêu Lăng Phong đột nhiên ngẩng đầu lên. Lúc này Diệu Tinh mời thấy, môi anh ta đã biến thành màu trắng, chẳng lẽ cô đụng phải vết thương của anh.
“Từ tối hôm qua tôi đã không liên lạc được với anh. Hiện tại, hầu hết mọi người đã được đưa vào bệnh viện, Triệu Chí Viễn vẫn còn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, chưa được ra!”
“Làm sao có thể?” Tiêu Lăng Phong hỏi. “Thực phẩm ở Dạ Khuynh đều là loại cao cấp nhất, chứng từ đều phải thông qua kiểm tra nghiêm ngặt. Làm sao có thể ngộ độc thực phẩm.” Tiêu Lăng Phong kích động nói xong, sau đó khẽ hừ một tiếng, lấy tay ôm bụng.
“Tình huống cụ thể thì tôi không rõ.” Joe lắc đầu. “Hiện tại chuyện này đã kinh động đến cảnh sát rồi.”
“Đi, đến bệnh viện xem sao!” Tiêu Lăng Phong không để ý vết thương trên tay và những đau đớn trên cơ thể, đứng thẳng người dậy.
Ngộ độc thực phẩm, một lúc lâu sau, Diệu Tinh vẫn chưa thoát khỏi cơn chấn động. Sao lại nghiêm trọng đến vậy. Cô đi theo phía sau lưng Tiêu Lăng Phong.
“Em ở đây, không được đi theo!” Tiêu Lăng Phong đột nhiên quay đầu lại, lạnh lùng nói mottj câu, dọa Diệu Tinh giật mình.
“…” Tôi có nói muốn đi theo đâu. Diệu Tinh cúi đầu nói thầm trong lòng.
Lúc này ở bệnh viện, bởi vì Dạ Khuynh xảy ra chuyện, nhất định sẽ rất hỗn loạn, ai cũng không thể nói trước sẽ xảy ra chuyện gì, nếu lúc đó xảy ra xung đột, chẳng may Diệu Tinh bị thương… Tiêu Lăng Phong tự cười nhạo mình, đến lúc này rồi mà anh vẫn còn rãnh rỗi quan tâm người hận mình đến tận xương tủy.
Joe như đang suy nghĩ gì đó, liếc mắt nhìn Diệu Tinh.
“Thư ký Trình, cô ở lại công ty đi, tôi nghĩ một lát nữa, trong công ty sẽ rất bận rộn.” Anh khẽ nói, vội vã đuổi theo bước chân Tiêu Lăng Phong. Quả thật chuyện lần này sẽ rất khó xử lý. Ở thành phố T này, Triệu Chí Viễn cũng có thể xem là người có chút tiếng tăm, bữa tiecj sinh nhật này cũng rất phô trương, hầu như mọi tòa soạn của thành phố T đều đưa tin, tương tự, việc Dạ Khuynh xảy ra ngộ độc thực phẩm, cũng đã bị quậy cho gà bay chó sủa…
Diệu Tinh ngồi trên ghế, lo lắng xoa lòng bàn tay ướt đãm mồ hôi của mình. Thậm chí trong lòng cô không tránh khỏi khẩn trương.
“Trình Diệu Tình, cô đúng là điên rồi. Chuyện này có liên quan đến cô sao! Cô khẩn trương cái gì.” Cô tự giễu cợt mình, chậm rãi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, cũng may, cha cô lấy lý do sức khỏe không được tốt để từ chối bữa tiệc này, nếu không, nói không chừng cha cô cũng khó mà tránh khỏi.
“Này, có nghe nói gì không?” Một giọng nói khe khẽ vang lên. “Dạ Khuynh có chuyện rồi!”
“Cả buổi sáng mọi người đều bàn tán đấy!” Một người khác trả lời lai. “Tôi có người bạn làm trong bệnh viện, vừa mới nghe cậu ấy nói, lại có them hai người đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt nữa rồi!”
“Trời ạ! Sao lại nghiêm trọng đến thế chứ!”
“Đây vẫn còn may, nếu không ai tử vong, cũng chỉ cần chút tiền phạt, tiền bồi thường. Nhưng nếu xảy ra án mạng, tôi nghĩ, dù ông cụ Tiêu có ra mặt, cũng không giải quyết được, dù sao thì trong bữa tiệc này, cũng là rồng rắn lẫn lộn mà. Mà nghe nói, cái người tên Triệu Chí Viễn đó có cấu kết với xã hội đen, cho nên… Lần này, tổng giám đốc Tiêu của chúng ta lành ít dữ nhiều rồi!”
Diệu Tinh nghe tiếng nói chuyện bên ngoài. Triệu Chí Viễn. Cái tên này làm trong lòng Diệu Tinh rát không thoải mái, chầm chậm nắm chặt quần áo, cô đứng dậy! Rõ ràng hết lần này đến lần khác tự nói với mình, chuyện này không liên quan đến mình, nhưng trong lòng lại vẫn có chút khẩn trương, cảm giác như sắp có chuyện gì xảy ra…
Tiêu Lăng Phong và Joe đi vào bệnh viện. Đến từng phòng bệnh để thăm hỏi và xin lỗi. Chuyện nghiêm trọng hơn tưởng tượng của anh rất nhiều, Tiêu Lăng Phong siết chặt tay, các khớp xương trắng bệch. Có vài người không cần đợi Tiêu Lăng Phong vào cửa, đã đẩy anh ra ngoài, lớn tiếng la hét, nhất định phải đòi lại công đạo.
“Lập tức đi dò hỏi xem kết quả điều tra thế nào.” Tiêu Lăng Phong vội vã bước đi.
“Vâng, tổng giám đốc.’
“Điều tra rõ ràng các giấy tờ về nguồn gốc thực phẩm ngày hôm qua. Chuyện này xảy ra đột ngột như thế, chắc chắn có người bày kế, cho nên, thông báo mọi người, sau này làm việc nhất định phải thật cẩn thận.”
“Đã hiểu!” Joe gật đầu, sự bình tĩnh của Tiêu Lăng Phong vượt xa sự suy đoán của anh, dù sao anh ta cũng chỉ hai mươi lăm tuổi. Rõ ràng, tuổi còn trẻ mà có được thành tựu như thế này. Cũng không phải chỉ nhờ may mắn hay gia cảnh tốt… Chỉ là, chuyện lần này rất khó khan, liệu anh ta có thật sự bình an vượt qua hay không…
Tác giả :
Hải Diệp