Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha
Chương 271 Năm Lần Bảy Lượt Tỏ Tình (7)
Lâm Thâm Thâm không nhịn được cười ha ha hai tiếng, nói: "Cha anh cũng thật sáng tạo, sẽ không giống như trong phim truyền hình, phía sau chiếc chìa khoá này cất giấu một khối tài sản khổng lồ đấy chứ!"
Cẩm Dương nhìn như rất tùy tính khẽ gật đầu, nói: "Đúng vậy! Khối tài sản khổng lồ đó, có thể giúp xí nghiệp Lâm thị khởi tử hồi sinh vô số lần."
Lâm Thâm Thâm lại chỉ cho rằng Cẩm Dương đang nói đùa, cho nên cũng tùy ý nói đùa theo Cẩm Dương: "Thật sao? Hôm nay vừa khéo là sinh nhật của em, anh hãy trao chiếc dây chuyền chìa khoá cất giấu tài sản bí mật này tặng cho em làm quà sinh nhật của em đi."
Một câu nói khiến Cẩm Dương hơi sững sờ, sau đó liền nghiêng người, sờ điện thoại di động của mình, nhìn ngày tháng, lúc này mới nhíu chặt đôi mày.
Hôm nay thật sự chính là sinh nhật của cô.
Thời gian gần đây, anh quá bận rộn với vụ hợp tác giữa xí nghiệp Lâm thị và Mười dặm Thịnh Thế, cho nên quên mất ngày này.
Có điều vì sao, sinh nhật của Lâm Viễn Ái, xí nghiệp Lâm thị biết tổ chức một buổi tiệc sinh nhật, mà đến sinh nhật của Lâm Thâm Thâm, lại không hề có chút động tĩnh nào?
Cẩm Dương không nói rõ được tư vị trong đáy lòng, chỉ dùng sức nắm điện thoại, sau đó nghiêng đầu, nhìn vào mắt Lâm Thâm Thâm, vừa đen vừa sáng: "Cô thích quà sinh nhật này?"
"Em nói đùa thôi, đó là quà sinh nhật cha anh tặng cho anh mà."
"Anh hỏi em có thích không?" Cẩm Dương không để ý đến lời Lâm Thâm Thâm nói, lại hỏi thẳng một lần.
Giọng nói của anh mang theo sự chắc chắn không thể nghi ngờ, Lâm Thâm Thâm bị hỏi không cách nào trốn tránh, liền khẽ gật đầu, nói: "Sợi dây chuyền này thật sự rất đẹp —— "
Lời của cô vẫn chưa hoàn toàn rơi xuống, Cẩm Dương đã rút tay ra khỏi bụng Lâm Thâm Thâm, sau đó giơ tay lên, tháo dây chuyền trên cổ mình, sau đó xoay người, đeo vào cổ Lâm Thâm Thâm, cài lại trước xương quai xanh của cô.
Động tác của anh rất cẩn thận, không hề có chút chần chờ, sau khi cài xong, còn thay cô nhẹ nhàng chỉnh lại dây chuyền, mới ngẩng đầu, bờ môi ấm áp, nhẹ nhàng dán lên trán cô, lên tiếng nói: "Thâm Thâm, sinh nhật vui vẻ."
Thật ra Lâm Thâm Thâm chỉ thuận miệng nói đùa, không ngờ Cẩm Dương lại thật sự tặng cho cô món quà sinh nhật này.
Trong lòng Lâm Thâm Thâm nổi lên nỗi băn khoăn, nhưng, cô lại khẳng định Cẩm Dương nói sợi dây chuyền, là một chiếc chìa khoá, cất giấu khoản tài sản khổng lồ, nhất định là lừa cô.
Dù sao nếu như là thật, vậy phải là một người bị bệnh thần kinh như thế nào, từ bỏ cuộc sống cao quý xa hoa, ở trong một căn hộ ở Bắc Kinh, cùng một cậu con trai sống cuộc sống đơn giản như thế này?
Đã ròng rã sáu năm, cô chưa bao giờ nhận được bất kỳ món quà sinh nhật nào, cũng chưa từng có sinh nhật.
Thẳng thắn mà nói, Lâm Thâm Thâm thật sự sắp quên cảm giác nhận quà sinh nhật, nghe thấy câu chúc mừng sinh nhật vui vẻ như thế nào.
Loại cảm giác này, là sự ấm áp đã lâu, còn mang theo cảm động, tràn ngập trong lòng cô, khiến cô thật sự có chút tham luyến, cho nên Lâm Thâm Thâm do dự một chút, liền nhẹ giọng nói một câu: "Cảm ơn."
Sau khi nói xong, cô cảm thấy bản thân đã từng dồi dào tình cảm như vậy, sao lại trở nên cằn cỗi như thế, không nói rõ là thương cảm, hay là khổ sở, không cẩn thận thốt ra một câu: "Cẩm Dương, anh biết không? Đã rất nhiều năm, em không nhận được quà sinh nhật."
Cẩm Dương nhìn như rất tùy tính khẽ gật đầu, nói: "Đúng vậy! Khối tài sản khổng lồ đó, có thể giúp xí nghiệp Lâm thị khởi tử hồi sinh vô số lần."
Lâm Thâm Thâm lại chỉ cho rằng Cẩm Dương đang nói đùa, cho nên cũng tùy ý nói đùa theo Cẩm Dương: "Thật sao? Hôm nay vừa khéo là sinh nhật của em, anh hãy trao chiếc dây chuyền chìa khoá cất giấu tài sản bí mật này tặng cho em làm quà sinh nhật của em đi."
Một câu nói khiến Cẩm Dương hơi sững sờ, sau đó liền nghiêng người, sờ điện thoại di động của mình, nhìn ngày tháng, lúc này mới nhíu chặt đôi mày.
Hôm nay thật sự chính là sinh nhật của cô.
Thời gian gần đây, anh quá bận rộn với vụ hợp tác giữa xí nghiệp Lâm thị và Mười dặm Thịnh Thế, cho nên quên mất ngày này.
Có điều vì sao, sinh nhật của Lâm Viễn Ái, xí nghiệp Lâm thị biết tổ chức một buổi tiệc sinh nhật, mà đến sinh nhật của Lâm Thâm Thâm, lại không hề có chút động tĩnh nào?
Cẩm Dương không nói rõ được tư vị trong đáy lòng, chỉ dùng sức nắm điện thoại, sau đó nghiêng đầu, nhìn vào mắt Lâm Thâm Thâm, vừa đen vừa sáng: "Cô thích quà sinh nhật này?"
"Em nói đùa thôi, đó là quà sinh nhật cha anh tặng cho anh mà."
"Anh hỏi em có thích không?" Cẩm Dương không để ý đến lời Lâm Thâm Thâm nói, lại hỏi thẳng một lần.
Giọng nói của anh mang theo sự chắc chắn không thể nghi ngờ, Lâm Thâm Thâm bị hỏi không cách nào trốn tránh, liền khẽ gật đầu, nói: "Sợi dây chuyền này thật sự rất đẹp —— "
Lời của cô vẫn chưa hoàn toàn rơi xuống, Cẩm Dương đã rút tay ra khỏi bụng Lâm Thâm Thâm, sau đó giơ tay lên, tháo dây chuyền trên cổ mình, sau đó xoay người, đeo vào cổ Lâm Thâm Thâm, cài lại trước xương quai xanh của cô.
Động tác của anh rất cẩn thận, không hề có chút chần chờ, sau khi cài xong, còn thay cô nhẹ nhàng chỉnh lại dây chuyền, mới ngẩng đầu, bờ môi ấm áp, nhẹ nhàng dán lên trán cô, lên tiếng nói: "Thâm Thâm, sinh nhật vui vẻ."
Thật ra Lâm Thâm Thâm chỉ thuận miệng nói đùa, không ngờ Cẩm Dương lại thật sự tặng cho cô món quà sinh nhật này.
Trong lòng Lâm Thâm Thâm nổi lên nỗi băn khoăn, nhưng, cô lại khẳng định Cẩm Dương nói sợi dây chuyền, là một chiếc chìa khoá, cất giấu khoản tài sản khổng lồ, nhất định là lừa cô.
Dù sao nếu như là thật, vậy phải là một người bị bệnh thần kinh như thế nào, từ bỏ cuộc sống cao quý xa hoa, ở trong một căn hộ ở Bắc Kinh, cùng một cậu con trai sống cuộc sống đơn giản như thế này?
Đã ròng rã sáu năm, cô chưa bao giờ nhận được bất kỳ món quà sinh nhật nào, cũng chưa từng có sinh nhật.
Thẳng thắn mà nói, Lâm Thâm Thâm thật sự sắp quên cảm giác nhận quà sinh nhật, nghe thấy câu chúc mừng sinh nhật vui vẻ như thế nào.
Loại cảm giác này, là sự ấm áp đã lâu, còn mang theo cảm động, tràn ngập trong lòng cô, khiến cô thật sự có chút tham luyến, cho nên Lâm Thâm Thâm do dự một chút, liền nhẹ giọng nói một câu: "Cảm ơn."
Sau khi nói xong, cô cảm thấy bản thân đã từng dồi dào tình cảm như vậy, sao lại trở nên cằn cỗi như thế, không nói rõ là thương cảm, hay là khổ sở, không cẩn thận thốt ra một câu: "Cẩm Dương, anh biết không? Đã rất nhiều năm, em không nhận được quà sinh nhật."
Tác giả :
Diệp Phi Dạ