Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha
Chương 208
Có thể là ăn hơi nhanh, cậu không cẩn thận bị sặc, thế nhưng cậu lại mím chặt môi, từ đầu đến cuối không để cá trong miệng bị phun ra, cố gắng nuốt hết vào trong bụng.
Cẩm Dương cầm đũa, nhìn thấy phản ứng của chị em hai người, đáy lòng không nói nên lời là tư vị gì, chẳng qua là cảm thấy lồng ngực nghẹn lại, giống như bị người hung hăng đánh một phát, vô cùng hậm hực, khó mà phát tiết ra ngoài.
Cẩm Dương nghĩ, có lẽ tất cả mọi người của tập đoàn Bạc đế có tính cách mạnh mẽ, không chịu nổi chút thiệt thòi, cũng không nhìn nổi người mình quan tâm phải nuốt giận, cho nên anh không ưa nhìn bầu không khí của bốn người kia, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lục Tương Nghi, giọng nói nhẹ nhàng nhàn nhạt rất êm tai, trong miệng lại là biết rõ còn cố hỏi: "Lâm lão phu nhân, Lâm tiên sinh, Lâm phu nhân, không biết lệnh thiên kim, tên là gì?"
Cẩm Dương hiện tại xem như cây cỏ cứu mạng đối với xí nghiệp Lâm thị.
Cho dù Lâm lão phu nhân thân là người cầm quyền xí nghiệp Lâm thị, nhưng vẫn phải nể Cẩm Dương ba phần, huống chi Lâm Chấn Đình và Lục Đình Phương, cho nên Lâm Chấn Đình nghe thấy Cẩm Dương hỏi về con gái mình, lập tức đáy lòng vui mừng, cho rằng Cẩm Dương coi trọng con gái mình, lập tức lên tiếng trả lời: "Con gái tôi tên Lục Tương Nghi."
"Lục Tương Nghi?" Cẩm Dương chậm rãi nhắc lại tên của Lục Tương Nghi.
Âm thanh của anh rất êm tai, tên của Lục Tương Nghi bật ra từ môi anh, mang theo mị lực mê hoặc.
Khuôn mặt Lục Tương Nghi không kìm được, bỗng dưng đỏ lên, trước giờ cô ta không biết, hóa ra tên của mình, lại có thể được một người gọi êm tai như thế.
Cô ta không nhịn được quay đầu, vô cùng thẹn thùng nhìn thoáng qua Cẩm Dương, khóe môi hơi cong, rồi nhanh chóng cúi đầu xuống, dáng vẻ đó, tựa như thiếu nữ e ấp mới biết yêu.
Cẩm Dương thu hết từng chi tiết nhỏ trong hành động của Lục Tương Nghi vào trong đáy mắt, trên mặt của anh không hề có biểu cảm gì, chỉ là nhìn qua Lục Tương Nghi trong chốc lát, mãi đến khi Lục Tương Nghi đứng ngồi không yên, anh mới lên tiếng: "Lục tiểu thư, không biết tôi có thể hỏi cô một câu hỏi hay không?"
Đáy lòng Lục Tương Nghi mừng thầm, cho rằng chàng trai lúc trước nghèo kiết mùng tơi, cuối cùng vẫn phải quỳ rạp xuống dưới váy của cô ta, bất kể quá khứ của anh như thế nào, nhưng bây giờ, mặc dù anh không thể sánh bằng phú nhị đại quan nhị đại của thủ đô, nhưng là bây giờ lại là người hữu dụng nhất đối với xí nghiệp Lâm thị, huống chi, đối với Lục Tương Nghi mà nói, cô ta rất thích ngồi mát ăn bát vàng, nhìn tất cả đàn ông si mê vì cô ta.
Cho nên, cô ta lập tức ngẩng đầu, nhìn qua Cẩm Dương, giọng nói nhu hòa nói: "Cẩm tiên sinh, anh khách sáo rồi, có gì xin cứ hỏi ạ."
"Tôi chỉ là có chút hiếu kì, Lục tiểu thư và Thâm Thâm đều là con gái của Lâm gia, vì sao Lâm Thâm Thâm họ Lâm, mà Lục tiểu thư họ Lục?" nét mặt của Cẩm Dương bình ổn, giọng nói rất nhạt, thoạt nhìn như không hề có tính công kích sát thương.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác, câu hỏi của anh, lại cứa vào vết sẹo trên người hai mẹ con Lục Đình Phương và Lục Tương Nghi.
Thật ra ở Bắc Kinh, Lục Tương Nghi là đứa con gái riêng Lục Đình Phương mang vào Lâm gia, đây cũng không phải là bí mật, lúc trước khi Lục Đình Phương và Lục Tương Nghi bước vào giới quý tộc Bắc Kinh, cũng bị người chỉ trỏ nói đủ kiểu ở sau lưng, mãi cho đến hiện tại, rốt cục Lục Đình Phương và Lục Tương Nghi cho rằng mình đã thoát khỏi cơn ác mộng như thế, không ngờ, Cẩm Dương lại nhẹ nhàng nhắc đến.
Cẩm Dương cầm đũa, nhìn thấy phản ứng của chị em hai người, đáy lòng không nói nên lời là tư vị gì, chẳng qua là cảm thấy lồng ngực nghẹn lại, giống như bị người hung hăng đánh một phát, vô cùng hậm hực, khó mà phát tiết ra ngoài.
Cẩm Dương nghĩ, có lẽ tất cả mọi người của tập đoàn Bạc đế có tính cách mạnh mẽ, không chịu nổi chút thiệt thòi, cũng không nhìn nổi người mình quan tâm phải nuốt giận, cho nên anh không ưa nhìn bầu không khí của bốn người kia, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lục Tương Nghi, giọng nói nhẹ nhàng nhàn nhạt rất êm tai, trong miệng lại là biết rõ còn cố hỏi: "Lâm lão phu nhân, Lâm tiên sinh, Lâm phu nhân, không biết lệnh thiên kim, tên là gì?"
Cẩm Dương hiện tại xem như cây cỏ cứu mạng đối với xí nghiệp Lâm thị.
Cho dù Lâm lão phu nhân thân là người cầm quyền xí nghiệp Lâm thị, nhưng vẫn phải nể Cẩm Dương ba phần, huống chi Lâm Chấn Đình và Lục Đình Phương, cho nên Lâm Chấn Đình nghe thấy Cẩm Dương hỏi về con gái mình, lập tức đáy lòng vui mừng, cho rằng Cẩm Dương coi trọng con gái mình, lập tức lên tiếng trả lời: "Con gái tôi tên Lục Tương Nghi."
"Lục Tương Nghi?" Cẩm Dương chậm rãi nhắc lại tên của Lục Tương Nghi.
Âm thanh của anh rất êm tai, tên của Lục Tương Nghi bật ra từ môi anh, mang theo mị lực mê hoặc.
Khuôn mặt Lục Tương Nghi không kìm được, bỗng dưng đỏ lên, trước giờ cô ta không biết, hóa ra tên của mình, lại có thể được một người gọi êm tai như thế.
Cô ta không nhịn được quay đầu, vô cùng thẹn thùng nhìn thoáng qua Cẩm Dương, khóe môi hơi cong, rồi nhanh chóng cúi đầu xuống, dáng vẻ đó, tựa như thiếu nữ e ấp mới biết yêu.
Cẩm Dương thu hết từng chi tiết nhỏ trong hành động của Lục Tương Nghi vào trong đáy mắt, trên mặt của anh không hề có biểu cảm gì, chỉ là nhìn qua Lục Tương Nghi trong chốc lát, mãi đến khi Lục Tương Nghi đứng ngồi không yên, anh mới lên tiếng: "Lục tiểu thư, không biết tôi có thể hỏi cô một câu hỏi hay không?"
Đáy lòng Lục Tương Nghi mừng thầm, cho rằng chàng trai lúc trước nghèo kiết mùng tơi, cuối cùng vẫn phải quỳ rạp xuống dưới váy của cô ta, bất kể quá khứ của anh như thế nào, nhưng bây giờ, mặc dù anh không thể sánh bằng phú nhị đại quan nhị đại của thủ đô, nhưng là bây giờ lại là người hữu dụng nhất đối với xí nghiệp Lâm thị, huống chi, đối với Lục Tương Nghi mà nói, cô ta rất thích ngồi mát ăn bát vàng, nhìn tất cả đàn ông si mê vì cô ta.
Cho nên, cô ta lập tức ngẩng đầu, nhìn qua Cẩm Dương, giọng nói nhu hòa nói: "Cẩm tiên sinh, anh khách sáo rồi, có gì xin cứ hỏi ạ."
"Tôi chỉ là có chút hiếu kì, Lục tiểu thư và Thâm Thâm đều là con gái của Lâm gia, vì sao Lâm Thâm Thâm họ Lâm, mà Lục tiểu thư họ Lục?" nét mặt của Cẩm Dương bình ổn, giọng nói rất nhạt, thoạt nhìn như không hề có tính công kích sát thương.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác, câu hỏi của anh, lại cứa vào vết sẹo trên người hai mẹ con Lục Đình Phương và Lục Tương Nghi.
Thật ra ở Bắc Kinh, Lục Tương Nghi là đứa con gái riêng Lục Đình Phương mang vào Lâm gia, đây cũng không phải là bí mật, lúc trước khi Lục Đình Phương và Lục Tương Nghi bước vào giới quý tộc Bắc Kinh, cũng bị người chỉ trỏ nói đủ kiểu ở sau lưng, mãi cho đến hiện tại, rốt cục Lục Đình Phương và Lục Tương Nghi cho rằng mình đã thoát khỏi cơn ác mộng như thế, không ngờ, Cẩm Dương lại nhẹ nhàng nhắc đến.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ