Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha
Chương 164 Cuộc Đời Của Cô Ấy, Tôi Chịu Trách Nhiệm (4)
Những năm nay, chỉ cần nghĩ đến những điều này, nỗi oán trách trong lòng cậu ta lại bùng lên.
Đáy mặt Lâm Viễn Ái dần gợn sóng mãnh liệt, hai tay siết chặt thành đấm, lâu sau mới cầm thuốc hung hăng rít một hơi, cậu hút hơi gấp, lại không chú ý bèn bị sặc khói, cơ thể gập xuống, ho khan liên tục.
Ho hơn nửa phút, Lâm Viễn Ái mới dẫn ổn định hơi thở, cậu từ từ ngẩng người, vừa vặn nhìn thấy bản thân trong gương, đáy mắt đỏ bừng, sắc mặt có chút khó coi.
Cậu ta như vậy, người không ra người, quỷ không ra quỷ, hoàn toàn không có chút nhiệt huyết tuổi trẻ nào của một chàng trai hai mươi tuổi nên có, thậm chí cậu ta còn nhìn thấy, dưới cái vỏ bọc sáng nhóc này là bộ mặt chán chường, vặn vẹo đến nhường nào.
Lâm Viễn Ái nhìn chằm chằm bản thân, nhìn một lúc, lại từ từ nhếch môi, cười.
Cậu ta vốn là đứa không biết vươn lên, là đứa vô tịch sự chẳng làm nên trò trống gì, chỉ biết vung tiền, chỉ biết ăn chơi, nhưng thế thì sao?
Dù sao cũng chẳng ai quan tâm đến, không phải sao?
Nghĩ vậy, Lâm Viễn Ái cảm thấy trái tim như bị cái gì đó đâm thẳng qua, từng nhát từng nhát, đau nhói, đến cuối cùng, khiến cả cơ thể cậu ta cũng đau đến co giật.
Lâm Viễn Ái đau đến co ro người lại, muốn dập tắt nỗi đau đớn này, cậu tìm đến thuốc, hút từng hơi từng hơi, muổn để bản thân quay lại thành Lâm Viễn Ái không tim không phổi, vô trách nhiệm vô kỉ luật kia.
...
Hôm nay, người nhà của Cẩm Dương đến Bắc Kinh, mà người nhà đó chính là anh rể của anh, chồng của Bạc Sủng Nhi, Tịch Giản Cận.
Tịch Giản Cận có hội nghị ở Bắc Kinh, cho nên đến, họp suốt một buổi sáng, lúc tan họp đã gần trưa, xem thời gian còn sớm, Tịch Giản Cận bèn từ chối hết lời mời cơm của đối tác, gọi điện cho Cẩm Dương, hai người tụ họp một buổi.
Chủ đề nói chuyện của Tịch Giản Cận và Cẩm Dương không có gì ngoài hỏi khi nào Cẩm Dương mới về thành phố X tiếp quản tập đoàn Bạc Đế, Cẩm Dương qua loa đáp lại, đến khi Tịch Giản Cận hỏi rốt cuộc bao lâu mới về, anh chỉ cười cho qua rồi chuyển đề tài.
Ăn cơm xong, Tịch Giản Cận còn có việc, vì uống rượu nên Tịch Giản Cận gọi về cho quân khu ở Bắc Kinh, bảo họ cử một chiếc xe, đến đón Tịch Giản Cận đi.
Còn lại mỗi mình Cẩm Dương, anh mệt mỏi tựa vào thành ghế salon trong phòng báo, híp mắt, từ từ tiêu hóa men rượu, ngồi chừng nửa tiếng, anh mới gọi phục vụ đến thanh toán, trả tiền, cầm chìa khóa xe, rời khỏi nhà hàng.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chói chang rực rỡ, Cẩm Dương nâng cổ tay nhìn đồng hồ, nghĩ giờ Bác Duệ vẫn chưa tan học, bèn ngồi trong xe, ngẫm một hồi bèn đánh xe đến một trung tâm thương mại gần đó.
Gara bên trung tâm đã hết chỗ, Cẩm Dương không thể làm gì khác hơn là lái xe vòng quanh gần đó, tìm hơn nửa ngày, mới tìm được một chỗ có thể đỗ xe.
Đỗ xe xong, anh không vội xuống xe luôn, mà ngoảnh đầu nhìn cảnh vật bên ngoài, đường phố ngoài kia người xe tấp nập, có không ít cặp đôi nam nữ trẻ tuổi ra ra vào vào, trong tay ai nấy đều xách túi lớn túi nhỏ.
Anh không kìm được nhớ về hình ảnh ngày hôm đó mình đi dạo với Lâm Thâm Thâm ở Thập Lý Thịnh Thế, huyệt thái dương bỗng nhói đau, Cẩm Dương vươn tay ấn mạnh xuống, mới lờ mờ kịp phản ứng, anh nhớ cô rồi.
Đáy mặt Lâm Viễn Ái dần gợn sóng mãnh liệt, hai tay siết chặt thành đấm, lâu sau mới cầm thuốc hung hăng rít một hơi, cậu hút hơi gấp, lại không chú ý bèn bị sặc khói, cơ thể gập xuống, ho khan liên tục.
Ho hơn nửa phút, Lâm Viễn Ái mới dẫn ổn định hơi thở, cậu từ từ ngẩng người, vừa vặn nhìn thấy bản thân trong gương, đáy mắt đỏ bừng, sắc mặt có chút khó coi.
Cậu ta như vậy, người không ra người, quỷ không ra quỷ, hoàn toàn không có chút nhiệt huyết tuổi trẻ nào của một chàng trai hai mươi tuổi nên có, thậm chí cậu ta còn nhìn thấy, dưới cái vỏ bọc sáng nhóc này là bộ mặt chán chường, vặn vẹo đến nhường nào.
Lâm Viễn Ái nhìn chằm chằm bản thân, nhìn một lúc, lại từ từ nhếch môi, cười.
Cậu ta vốn là đứa không biết vươn lên, là đứa vô tịch sự chẳng làm nên trò trống gì, chỉ biết vung tiền, chỉ biết ăn chơi, nhưng thế thì sao?
Dù sao cũng chẳng ai quan tâm đến, không phải sao?
Nghĩ vậy, Lâm Viễn Ái cảm thấy trái tim như bị cái gì đó đâm thẳng qua, từng nhát từng nhát, đau nhói, đến cuối cùng, khiến cả cơ thể cậu ta cũng đau đến co giật.
Lâm Viễn Ái đau đến co ro người lại, muốn dập tắt nỗi đau đớn này, cậu tìm đến thuốc, hút từng hơi từng hơi, muổn để bản thân quay lại thành Lâm Viễn Ái không tim không phổi, vô trách nhiệm vô kỉ luật kia.
...
Hôm nay, người nhà của Cẩm Dương đến Bắc Kinh, mà người nhà đó chính là anh rể của anh, chồng của Bạc Sủng Nhi, Tịch Giản Cận.
Tịch Giản Cận có hội nghị ở Bắc Kinh, cho nên đến, họp suốt một buổi sáng, lúc tan họp đã gần trưa, xem thời gian còn sớm, Tịch Giản Cận bèn từ chối hết lời mời cơm của đối tác, gọi điện cho Cẩm Dương, hai người tụ họp một buổi.
Chủ đề nói chuyện của Tịch Giản Cận và Cẩm Dương không có gì ngoài hỏi khi nào Cẩm Dương mới về thành phố X tiếp quản tập đoàn Bạc Đế, Cẩm Dương qua loa đáp lại, đến khi Tịch Giản Cận hỏi rốt cuộc bao lâu mới về, anh chỉ cười cho qua rồi chuyển đề tài.
Ăn cơm xong, Tịch Giản Cận còn có việc, vì uống rượu nên Tịch Giản Cận gọi về cho quân khu ở Bắc Kinh, bảo họ cử một chiếc xe, đến đón Tịch Giản Cận đi.
Còn lại mỗi mình Cẩm Dương, anh mệt mỏi tựa vào thành ghế salon trong phòng báo, híp mắt, từ từ tiêu hóa men rượu, ngồi chừng nửa tiếng, anh mới gọi phục vụ đến thanh toán, trả tiền, cầm chìa khóa xe, rời khỏi nhà hàng.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chói chang rực rỡ, Cẩm Dương nâng cổ tay nhìn đồng hồ, nghĩ giờ Bác Duệ vẫn chưa tan học, bèn ngồi trong xe, ngẫm một hồi bèn đánh xe đến một trung tâm thương mại gần đó.
Gara bên trung tâm đã hết chỗ, Cẩm Dương không thể làm gì khác hơn là lái xe vòng quanh gần đó, tìm hơn nửa ngày, mới tìm được một chỗ có thể đỗ xe.
Đỗ xe xong, anh không vội xuống xe luôn, mà ngoảnh đầu nhìn cảnh vật bên ngoài, đường phố ngoài kia người xe tấp nập, có không ít cặp đôi nam nữ trẻ tuổi ra ra vào vào, trong tay ai nấy đều xách túi lớn túi nhỏ.
Anh không kìm được nhớ về hình ảnh ngày hôm đó mình đi dạo với Lâm Thâm Thâm ở Thập Lý Thịnh Thế, huyệt thái dương bỗng nhói đau, Cẩm Dương vươn tay ấn mạnh xuống, mới lờ mờ kịp phản ứng, anh nhớ cô rồi.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ