Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha
Chương 114 Nụ Hôn Ngoài Tầm Kiểm Soát (6)
Bạc Duệ quấn quít lấy Lâm Thâm Thâm ở lại nhà cậu ăn cơm, Cẩm Dương đương nhiên không có lên tiếng cự tuyệt, thậm chí còn theo lời của Bạc Duệ, nói. "Lâm tiểu thư giúp Bạc Duệ xếp gỗ đến tận trưa, ở lại nhà ăn cơm xem như cảm ơn thôi."
Bảo mẫu làm thêm giờ của nhà Cẩm Dương trước kia là quản gia của Bạc gia, từ nhỏ nhìn Cẩm Dương lớn lền, sau này bởi vì con của mình ở Bắc Kinh tìm được công việc cũng thành gia lập nghiệp quyết định tại Bắc Kinh, cho nên quản gia quyết định đến, nhưng lại không ngồi yên ở nhà, hết sức đau lòng Cẩm Dương một mình ở Bắc Kinh, cho nên liền ở trong nhà của Cẩm Dương ở Bắc Kinh phụ trách một ngày ba bữa của anh và Bạc Duệ cũng như quét dọn vệ sinh.
Chính là bởi vì có quản gia trước kia của Bạc gia ở đây, người của tập đoàn Bạc Đế mới yên tâm để Cẩm Dương mang theo Bạc Duệ ở Bắc Kinh nhiều năm như thế.
Bây giờ bảo mẫu làm thêm giờ nhìn thấy hai cha con Cẩm Dương và Bạc Duệ tận lực giữ Lâm Thâm Thâm lại, bà liền cho rằng đây là người con gái mà Cẩm Dương mới thích, cho nên cũng tận lực giữ lại: “Lâm tiểu thư ở lại ăn đi, cô thích ăn cái gì, cứ việc nói."
Bốn người, ba người tận lực giữ lại, Lâm Thâm Thâm triệt để trải nghiệm cái gì gọi là thịnh tình không thể chối từ, cuối cùng ngay cả cô cũng cảm thấy nếu cứ như vậy rời đi, có chút ra vẻ mình không cần nhân tình, cho nên sau khi không thể từ chối được, chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.
Từ nhỏ đến lớn Lâm Thâm Thâm chưa bao giờ ở trong nhà một người ăn liên tục hai bữa cơm, cô mặc dù da mặt dày, nhưng từ trước đến này đều sĩ diện, cho nên liền chủ động vào phòng bếp làm trợ thủ cho bảo mẫu làm thêm giờ.
Lúc bảo mẫu làm thêm giờ rửa rau cải, quay đầu nhìn lướt qua Lâm Thâm Thâm, nhịn không được lên tiếng hỏi: “Lâm tiểu thư, cô và Cẩm tiên sinh, có phải là..."
Bảo mẫu làm thêm giờ nói vô cùng hàm sũ, nhưng mà Lâm Thâm Thâm lập tức hiểu ý, cô lắc đầu, vừa muốn phản bác đã có người phản bác trước cô.
Người thay cô phản bác chính là Bạc Duệ, đứng trước cửa, hồng hộc phì phò thở, như là gặp chuyện gì đặc biệt tức giận, trừng mắt với bảo mẫu làm thêm giờ: “Dì à, chị Thâm Thâm và ba của con trong sạch!"
Lâm Thâm Thâm càng lúng túng nhìn sang bảo mẫu làm thêm giờ, liền quay đầu, sau đó nghe thấy tiếng Bạc Duệ giận dữ lần nữa vang lên: “Dì a, người thích chị Thâm Thâm là con! Không phải là ba của con!"
Nói xong, Bạc Duệ sững sờ, sau đó ý thức được chính mình dưới tình thế cấp bách thốt ra tình cảm của chính mình, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng lên, cậu nhìn qua Lâm Thâm Thâm ấp úng nửa ngày, sau đó quay đầu, bành bạch chạy đi.
...
Cơm trưa, vẫn như cũ là Cẩm Dương, Lâm Thâm Thâm và Bạc Duệ cùng nhau ăn cơm.
Có lẽ là vì Bạc Duệ ở trong phòng bếp gọi chính mình thật sự thích chị Thâm Thâm thẹn thùng như thế, trên bàn cơm, ngược lại yên tĩnh không ít.
Lâm Thâm Thâm đương nhiên không có nghĩ sâu sắc đối với lời nói của một đứa trẻ năm tuổi như thế, cho nên rất tự nhiên gắp thức ăn cho Bạc Duệ, còn tri kỷ hỏi: “Duệ Duệ, có phải là thân thể không thoải mái? Sao lại ăn ít như vậy?"
Bạc Duệ nhìn thấy Lâm Thâm Thâm quan tâm chính mình như vậy, vốn sợ Lâm Thâm Thâm sẽ vì chính mình đột ngột thông báo mà không thích mình không yên lòng cũng bình tĩnh lại.
Bảo mẫu làm thêm giờ của nhà Cẩm Dương trước kia là quản gia của Bạc gia, từ nhỏ nhìn Cẩm Dương lớn lền, sau này bởi vì con của mình ở Bắc Kinh tìm được công việc cũng thành gia lập nghiệp quyết định tại Bắc Kinh, cho nên quản gia quyết định đến, nhưng lại không ngồi yên ở nhà, hết sức đau lòng Cẩm Dương một mình ở Bắc Kinh, cho nên liền ở trong nhà của Cẩm Dương ở Bắc Kinh phụ trách một ngày ba bữa của anh và Bạc Duệ cũng như quét dọn vệ sinh.
Chính là bởi vì có quản gia trước kia của Bạc gia ở đây, người của tập đoàn Bạc Đế mới yên tâm để Cẩm Dương mang theo Bạc Duệ ở Bắc Kinh nhiều năm như thế.
Bây giờ bảo mẫu làm thêm giờ nhìn thấy hai cha con Cẩm Dương và Bạc Duệ tận lực giữ Lâm Thâm Thâm lại, bà liền cho rằng đây là người con gái mà Cẩm Dương mới thích, cho nên cũng tận lực giữ lại: “Lâm tiểu thư ở lại ăn đi, cô thích ăn cái gì, cứ việc nói."
Bốn người, ba người tận lực giữ lại, Lâm Thâm Thâm triệt để trải nghiệm cái gì gọi là thịnh tình không thể chối từ, cuối cùng ngay cả cô cũng cảm thấy nếu cứ như vậy rời đi, có chút ra vẻ mình không cần nhân tình, cho nên sau khi không thể từ chối được, chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.
Từ nhỏ đến lớn Lâm Thâm Thâm chưa bao giờ ở trong nhà một người ăn liên tục hai bữa cơm, cô mặc dù da mặt dày, nhưng từ trước đến này đều sĩ diện, cho nên liền chủ động vào phòng bếp làm trợ thủ cho bảo mẫu làm thêm giờ.
Lúc bảo mẫu làm thêm giờ rửa rau cải, quay đầu nhìn lướt qua Lâm Thâm Thâm, nhịn không được lên tiếng hỏi: “Lâm tiểu thư, cô và Cẩm tiên sinh, có phải là..."
Bảo mẫu làm thêm giờ nói vô cùng hàm sũ, nhưng mà Lâm Thâm Thâm lập tức hiểu ý, cô lắc đầu, vừa muốn phản bác đã có người phản bác trước cô.
Người thay cô phản bác chính là Bạc Duệ, đứng trước cửa, hồng hộc phì phò thở, như là gặp chuyện gì đặc biệt tức giận, trừng mắt với bảo mẫu làm thêm giờ: “Dì à, chị Thâm Thâm và ba của con trong sạch!"
Lâm Thâm Thâm càng lúng túng nhìn sang bảo mẫu làm thêm giờ, liền quay đầu, sau đó nghe thấy tiếng Bạc Duệ giận dữ lần nữa vang lên: “Dì a, người thích chị Thâm Thâm là con! Không phải là ba của con!"
Nói xong, Bạc Duệ sững sờ, sau đó ý thức được chính mình dưới tình thế cấp bách thốt ra tình cảm của chính mình, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng lên, cậu nhìn qua Lâm Thâm Thâm ấp úng nửa ngày, sau đó quay đầu, bành bạch chạy đi.
...
Cơm trưa, vẫn như cũ là Cẩm Dương, Lâm Thâm Thâm và Bạc Duệ cùng nhau ăn cơm.
Có lẽ là vì Bạc Duệ ở trong phòng bếp gọi chính mình thật sự thích chị Thâm Thâm thẹn thùng như thế, trên bàn cơm, ngược lại yên tĩnh không ít.
Lâm Thâm Thâm đương nhiên không có nghĩ sâu sắc đối với lời nói của một đứa trẻ năm tuổi như thế, cho nên rất tự nhiên gắp thức ăn cho Bạc Duệ, còn tri kỷ hỏi: “Duệ Duệ, có phải là thân thể không thoải mái? Sao lại ăn ít như vậy?"
Bạc Duệ nhìn thấy Lâm Thâm Thâm quan tâm chính mình như vậy, vốn sợ Lâm Thâm Thâm sẽ vì chính mình đột ngột thông báo mà không thích mình không yên lòng cũng bình tĩnh lại.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ