Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha
Chương 101 Con Và Cha Còn Chưa Thân Với Nhau (1)
Lâm Thâm Thâm cầm chai dầu gió kia, ánh mắt, vẻ mặt, tâm tình, không ngừng thay đổi...
Có một loại cảm xúc khó có thể diễn tả thành lời, lăn tăn gợn sóng ở trong lòng cô, đã bao nhiêu năm rồi, chắc là sáu năm đi, cô chưa từng được tận hưởng cảm giác có người phục vụ.
Trong quá khứ, không phải là chưa từng bị thương hay sinh bệnh, nhưng lúc đó luôn có nhiều người vây quanh cô, cha ôm cô coi cô là tâm can bảo bối để dỗ dành, bàn tay ấm áp của mẹ vỗ về cô, còn cả bà nội vội vàng ra lệnh cho người giúp việc gọi điện thoại gọi bác sỹ tới... lúc đó, xung quanh cô lúc nào cũng ngập tràn hơi ấm, cô không cảm thấy chuyện đó có gì là lạ cả, nhưng bây giờ, một chai dầu gió mười mấy đồng, đã có thể khiến trái tim cô cảm nhận được hơi ấm.
Lâm Thâm Thâm đứng một mình ở trong phòng ngủ, xung quanh ngoài tiếng ca khúc réo rắt triền miên do kênh âm nhạc trên ti vi phát, còn lại yên lặng đến đáng sợ, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, là cảnh đêm bao la vô tận của thành Bắc Kinh, mang đến cho người cảm giác cô đơn và lạnh lẽo giống như trong quá khứ vậy.
Nhưng Lâm Thâm Thâm cảm thấy bóng đêm tối nay, có vẻ rất đẹp, ánh sáng rực rỡ, tràn đầy màu sắc.
Lâm Thâm Thâm đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn một lúc lâu, rồi mới leo về trên giường, cô ôm chiếc chăn mềm mại, nhìn chai dầu gió mình vô thức cầm trên tay từ lúc nào không hay, ánh mắt dần trở nên ấm áp, cuối cùng cô nhắm hai mắt lại, chìm vào giấc ngủ lần nữa.
Hơn nữa, ngủ ngon đến lạ thường.
...
Ngày hôm sau là thứ bảy, Bác Duệ không cần đi nhà trẻ, vậy nên dì giữ trẻ làm việc theo giờ đến hơi muộn.
Lúc dì giữ trẻ bật máy hút mùi thuốc lá lên, Cẩm Dương đã tỉnh lại.
Anh đứng dậy, đi tắm trước, thấy thời gian còn sớm, anh tùy ý ngồi ở trên ghế sa lon, cầm tài liệu liên quan tới tập đoàn Lâm thị lên, vạch ra những phương châm điều hành tiếp theo nên áp dụng.
Dì giữ trẻ chuẩn bị bữa sáng xong, mới đi gõ cửa phòng của Cẩm Dương.
Cẩm Dương không ngẩng đầu ra khỏi tập tài liệu, vừa chăm chú đọc tài liệu, vừa thanh đạm nói: "Mời vào."
Nghe thấy vậy, dì giữ trẻ mới đẩy cửa ra, bà ấy không đi vào trong phòng ngủ, chỉ đứng ở ngoài cửa, kính cẩn nói: "Cẩm tiên sinh, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi."
Cẩm Dương nhìn nốt hàng chữ cuối cùng trong tập tài liệu, rồi mới khép tài liệu lại, ngẩng đầu lên, gật đầu với dì giữ trẻ, hỏi: "Bác Duệ đã tỉnh chưa?"
"Cẩm tiên sinh muốn tôi đi gọi tiểu thiếu gia thức dậy à?"
Cẩm Dương nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, rũ mi mắt xuống, anh ngẫm nghĩ lại, anh nhận thấy Lâm Thâm Thâm không thích ăn sáng, lúc nào cũng phải chờ cho đến khi đói bụng mới ra khỏi nhà mua thứ gì đó ăn, sau đó Cẩm Dương ngẩng đầu lên, thản nhiên nói với dì giữ trẻ: "Không cần, để tôi đi gọi Bác Duệ thức dậy."
Cẩm Dương nói xong, anh đặt tập tài liệu ở trên bàn, đứng dậy, như nhớ ra điều gì đó, anh lại bổ sung nói: "Hôm nay tôi không có việc gì, sẽ ở nhà chăm sóc cho Bác Duệ, bây giờ dì có thể đi được rồi."
"Dạ vâng, Cẩm tiên sinh." Dì giữ trẻ đáp lại, rồi xoay người, cởi tạp dề đang mặc trên người ra, cất vào phòng bếp, cầm lấy túi của mình, rời khỏi nhà của Cẩm Dương.
Đến khi Cẩm Dương thấy dì giữ trẻ đóng cửa rời đi, anh mới cất bước, đi về phía phòng của Bác Duệ.
Bác Duệ đang nằm chơi ở trên giường, chợt nghe thấy tiếng đẩy cửa ra, bé nhổm người nhìn sang theo bản năng, nhìn thấy người gọi mình rời giường hôm nay không phải là dì giữ trẻ, mà là Cẩm Dương, bé phản ứng nhanh chóng nằm lại ở trên giường, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, giả vờ như đang ngủ.
Có một loại cảm xúc khó có thể diễn tả thành lời, lăn tăn gợn sóng ở trong lòng cô, đã bao nhiêu năm rồi, chắc là sáu năm đi, cô chưa từng được tận hưởng cảm giác có người phục vụ.
Trong quá khứ, không phải là chưa từng bị thương hay sinh bệnh, nhưng lúc đó luôn có nhiều người vây quanh cô, cha ôm cô coi cô là tâm can bảo bối để dỗ dành, bàn tay ấm áp của mẹ vỗ về cô, còn cả bà nội vội vàng ra lệnh cho người giúp việc gọi điện thoại gọi bác sỹ tới... lúc đó, xung quanh cô lúc nào cũng ngập tràn hơi ấm, cô không cảm thấy chuyện đó có gì là lạ cả, nhưng bây giờ, một chai dầu gió mười mấy đồng, đã có thể khiến trái tim cô cảm nhận được hơi ấm.
Lâm Thâm Thâm đứng một mình ở trong phòng ngủ, xung quanh ngoài tiếng ca khúc réo rắt triền miên do kênh âm nhạc trên ti vi phát, còn lại yên lặng đến đáng sợ, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, là cảnh đêm bao la vô tận của thành Bắc Kinh, mang đến cho người cảm giác cô đơn và lạnh lẽo giống như trong quá khứ vậy.
Nhưng Lâm Thâm Thâm cảm thấy bóng đêm tối nay, có vẻ rất đẹp, ánh sáng rực rỡ, tràn đầy màu sắc.
Lâm Thâm Thâm đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn một lúc lâu, rồi mới leo về trên giường, cô ôm chiếc chăn mềm mại, nhìn chai dầu gió mình vô thức cầm trên tay từ lúc nào không hay, ánh mắt dần trở nên ấm áp, cuối cùng cô nhắm hai mắt lại, chìm vào giấc ngủ lần nữa.
Hơn nữa, ngủ ngon đến lạ thường.
...
Ngày hôm sau là thứ bảy, Bác Duệ không cần đi nhà trẻ, vậy nên dì giữ trẻ làm việc theo giờ đến hơi muộn.
Lúc dì giữ trẻ bật máy hút mùi thuốc lá lên, Cẩm Dương đã tỉnh lại.
Anh đứng dậy, đi tắm trước, thấy thời gian còn sớm, anh tùy ý ngồi ở trên ghế sa lon, cầm tài liệu liên quan tới tập đoàn Lâm thị lên, vạch ra những phương châm điều hành tiếp theo nên áp dụng.
Dì giữ trẻ chuẩn bị bữa sáng xong, mới đi gõ cửa phòng của Cẩm Dương.
Cẩm Dương không ngẩng đầu ra khỏi tập tài liệu, vừa chăm chú đọc tài liệu, vừa thanh đạm nói: "Mời vào."
Nghe thấy vậy, dì giữ trẻ mới đẩy cửa ra, bà ấy không đi vào trong phòng ngủ, chỉ đứng ở ngoài cửa, kính cẩn nói: "Cẩm tiên sinh, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi."
Cẩm Dương nhìn nốt hàng chữ cuối cùng trong tập tài liệu, rồi mới khép tài liệu lại, ngẩng đầu lên, gật đầu với dì giữ trẻ, hỏi: "Bác Duệ đã tỉnh chưa?"
"Cẩm tiên sinh muốn tôi đi gọi tiểu thiếu gia thức dậy à?"
Cẩm Dương nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, rũ mi mắt xuống, anh ngẫm nghĩ lại, anh nhận thấy Lâm Thâm Thâm không thích ăn sáng, lúc nào cũng phải chờ cho đến khi đói bụng mới ra khỏi nhà mua thứ gì đó ăn, sau đó Cẩm Dương ngẩng đầu lên, thản nhiên nói với dì giữ trẻ: "Không cần, để tôi đi gọi Bác Duệ thức dậy."
Cẩm Dương nói xong, anh đặt tập tài liệu ở trên bàn, đứng dậy, như nhớ ra điều gì đó, anh lại bổ sung nói: "Hôm nay tôi không có việc gì, sẽ ở nhà chăm sóc cho Bác Duệ, bây giờ dì có thể đi được rồi."
"Dạ vâng, Cẩm tiên sinh." Dì giữ trẻ đáp lại, rồi xoay người, cởi tạp dề đang mặc trên người ra, cất vào phòng bếp, cầm lấy túi của mình, rời khỏi nhà của Cẩm Dương.
Đến khi Cẩm Dương thấy dì giữ trẻ đóng cửa rời đi, anh mới cất bước, đi về phía phòng của Bác Duệ.
Bác Duệ đang nằm chơi ở trên giường, chợt nghe thấy tiếng đẩy cửa ra, bé nhổm người nhìn sang theo bản năng, nhìn thấy người gọi mình rời giường hôm nay không phải là dì giữ trẻ, mà là Cẩm Dương, bé phản ứng nhanh chóng nằm lại ở trên giường, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, giả vờ như đang ngủ.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ