Hợp Đồng Sinh Con
Chương 37
Sau khi từ trường tiểu học của Vũ Vũ trở về thì Lâm Sinh Sinh đã dạo một vòng quanh thành phố và điểm dừng lại chính là tập đoàn Dương thị, cô cũng tính đến để tìm Dương Chí Phong, có tin rằng hắn đã về nước trước hai ngày.
- A....cô gái kia..........
Lý Diên Vĩ mỉm cười đang ôm tài liệu đi photo liền dừng lại ở một cột lớn nhìn Lâm Sinh Sinh đang bước vào tập đoàn một cách ngang nhiên mà mọi người đều nhất loạt cúi đầu chào hỏi.
- Ha, kẻ thù hay bạn?
Lý Diên Vĩ tự hỏi bản thân mình rồi cô ta càng ôm chặt lấy tập tài liệu cần photo kia hơn song mỉm cười.
- Là kẻ thù, ten ten, thật xui cho cô rồi tiểu thư, tôi luôn ưu tiên lựa chọn sama trước.
Lý Diên Vĩ mỉm cười sau đó tung tăng đi photo tài liệu nhanh chóng trở về phòng làm việc nữa. Lúc này Lâm Sinh Sinh đã lên được phòng của chủ tịch, cô ngồi xuống ghế sofa trong phòng, chân vắt chéo.
- Đã lâu không gặp anh rồi, anh rể.
- Đừng có mà trêu ngươi người khác, có gì nói đi.
- Anh lạnh lùng quá đó anh rể.
Lâm Sinh Sinh mỉm cười, Lăng Phong cùng Thiên Bảo và Thiên Kỳ cũng có ở trong phòng. Vừa lúc đó có tiếng của Đinh Mẫn.
- Chủ tịch có bản kế hoạch cần anh xác nhận.
- Cho vào đi.
Dương Chí Phong nói vọng ra thì cánh cửa được đẩy nhẹ, Lý Diên Vĩ thò đầu vào phòng mỉm cười tươi rói. Tiến tới trước mặt mọi người Lý Diên Vĩ cúi chào.
- Xin chào mọi người.
Mọi người chẳng nói gì cả, một nhân viên kì cục khi vào phòng chủ tịch nói mấy câu đó. Lý Diên Vĩ đưa cho Dương Chí Phong bản kế hoạch, hắn lướt nhanh chóng rồi xác nhận cho cô. Lý Diên Vĩ cầm bản kế hoạch xoay người lại bước đi, khi cô đi ra cửa đang là hướng xoay ngang với họ và họ đã thấy nụ cười của cô gái này, một nụ cười khác lạ vô cùng.
- Đứng lại đó.
Thiên Bảo lạnh lùng lên tiếng, Lý Diên Vĩ đứng lại, cô nở nụ cười híp cả mắt nhìn họ.
- Ngài có gì căn dặn sao?
- Cô là ai? Muốn gì? Tại sao lại cười?
Lăng Phong hỏi xong mới biết mình ngu, đời nào người ta chịu nói? Lý Diên Vĩ nhìn họ, nụ cười tắt ngấm.
- Xin giới thiệu, tôi là Lý Diên Vĩ, nhân viên thuộc bộ phận phát triển, đã làm ở Dương thị được 2 năm. Tôi đến đây là để chủ tịch xác nhận bản kế hoạch. Còn vì sao tôi cười thì là vì tất cả các vị rất buồn cười.
- Cô nói sao?
Thiên Bảo nhíu mày, Dương Chí Phong và Lâm Sinh Sinh vẫn là người bình thản nhất. Lý Diên Vĩ chẳng lo mình bị bại lộ mà oang oang nói.
- Tôi đối với tất cả mọi người mà tôi gặp đều có hai nguyên tắc đó là bạn hay kẻ thù. Tất cả mọi người trong phòng này có 4 người là kẻ thù và 1 người thuộc nhóm đặc biệt mà hôm nay tôi mới thấy. Thế nên tôi cười vì mình không có đồng minh.
- Cái gì?
Lăng Phong tức giận, Thiên Kỳ nhìn Lý Diên Vĩ mỉm cười.
- Nè, là tôi thuộc nhóm đặc biệt đúng không?
- Vâng, anh thuộc nhóm đó. Tuy nhiên anh cũng gần bước sang danh giới của kẻ thù rồi. Vậy tôi xin phép.
- Lý Diên Vĩ, cô là nội gián sao?
Thiên Kỳ tay khoanh trước ngực mỉm cười, Lý Diên Vĩ bỗng yên lặng, cô từ từ quay người về phía họ rồi nhìn giờ trên tay mình.
- Nếu tôi đoán không nhầm các vị còn đang bận bàn chuyện đối phó với Golden Sun vì nghe đâu phu nhân tập đoàn đó là người quen, vợ trước của chủ tịch chúng ta. Còn nữa, Tôn Thiên Kỳ, anh đã muộn mất cuộc hẹn với phu nhân bên đó được vài tiếng rồi nhưng hình như hai người vừa đổi giờ hẹn là 10h gặp nhau. Thế nên tôi nghĩ mọi người đều là rất bận không nên dành thời gian cho một kẻ làm công ăn lương như tôi. Vậy tôi xin phép.
Lý Diên Vĩ mỉm cười cúi đầu rồi rời khỏi phòng. Cánh cửa đóng nhẹ nhàng, Thiên Kỳ nhìn lại đồng hồ.
- OMG, đúng là mình muộn giờ. Mà nếu đổi rồi thì thong thả thôi.
Thiên Kỳ nhìn mọi người mỉm cười toe toét gãi gãi đầu.
- Vậy em đi trước.
Không cần mọi người đồng ý Thiên Kỳ đã mất hút sau cánh cửa luôn. Lâm Sinh Sinh nắm chặt tay lại.
- Cô ta........biết hết mọi hoạt động của chúng ta.
- Xem ra là người không dễ chơi, tạm thời cứ để yên đi.
Thiên Bảo cho ý kiến, Lăng Phong thấy thật không hiểu.
- Tại sao? Cô ta là nói chúng ta là kẻ thù.
- Cứ để kệ đi, hai cậu đi lo điều tra cô ta cho tôi.
- Rồi.
Nhận lệnh của Dương Chí Phong hai anh này nhanh chóng đứng dậy đi làm nhiệm vụ. Lâm Sinh Sinh nhấp một ngụm trà nhìn hắn.
- Trưa nay tôi đến nhà anh rể ăn cơm. Nhân tiện Vũ Vũ đã sẵn biết toàn bộ. Thằng bé còn điều tra về mama và em gái nó rất kỹ. Chính thằng bé đã nói cho tôi biết chuyện Sam Sam đã về nước và rất là thay đổi.
- Có thể thì hẹn gặp cô ấy đi, tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy.
- Ok, tôi sẽ giúp anh.
Lâm Sinh Sinh mỉm cười rồi rút điện thoại nhắn tin với ái đó. Dù sao cũng sắp 10h rồi, cũng gần giờ ăn trưa.
Tại ngôi nhà gỗ gần biển, Thiên Kỳ đỗ xe lại, cậu bước xuống xe hai tay đút túi quần từ từ bước về phía ngôi nhà màu trắng đó. Một làn gió đông thổi qua, người con gái mặc bộ đồ màu trắng đeo kính đen to bản với đôi môi đỏ chót nổi bật đó đang đứng trước hiên nhà nhìn về phía biển. Thiên Kỳ mỉm cười nhanh chóng lại gần.
- Đã lâu không gặp, chị dâu.
- Cho gọi lại.
Sam Sam không nhìn Thiên Kỳ mà mắt vẫn hướng về phía biển. Thiên Kỳ mỉm cười ôm chầm lấy Sam Sam vào lòng làm cô có chút ngạc nhiên, thằng nhóc này ngày càng bạo gan rồi đấy. Từ xa có một nhóm trẻ tầm 18 tuổi đang đứng phía sau xe Thiên Kỳ nhìn về phía này. Mấy hôm trước họ phát hiện có ngôi nhà bỏ không ai ở nên tính đến khám phá xem sao lại nhìn thấy cảnh này. Thiên Kỳ vẫn ôm chặt không buông, Sam Sam mỉm cười cũng vòng tay ôm cậu ta.
- Em nhớ chị lắm Sam Sam, xin lỗi vì tới muộn.
- Ừm, có điều tôi chỉ là không nhớ cậu thôi.
Sam Sam mỉm cười, Thiên Kỳ buông cô ra nhíu mày nhìn cô như dò xét.
- Chị nói gì thế?
- Đùa thôi, làm sao không nhớ thằng nhóc nhà cậu chứ? Tôi được coi là má cậu đó nên tất nhiên là không bao giờ má lại có thể không nhớ con trai mình.
- Đi lâu quá đó mama.
Thiên Kỳ tay đút túi quần nhìn về phía biển, Sam Sam quay đầu sang nhìn Thiên Kỳ, cậu ta gọi cô là mama sao? Cũng tốt hơn hẳn câu gọi chị dâu rồi.
- Tôi là không muốn về sớm. Nhìn tôi đi.
Sam Sam bỏ kính xuống, Thiên Kỳ nhìn cô từ đầu tới cuối rồi lại nhìn về phía biển.
- Mama thay đổi rồi, haizzz hoàn toàn thành một con người khác.
- Khác thế nào? - Sam Sam gặng hỏi.
- Xinh đẹp hơn, quyến rũ hơn. Đảm bảo không thằng đàn ông nào dám từ chối trước mama.
- Vậy cậu thì sao?
- Tất nhiên là theo một mức độ quan hệ khác. Thằng nhóc này yêu mama trẻ theo một kiểu đặc biệt.
Thiên Kỳ mỉm cười, Sam Sam đưa một tay lên chạm vào má Thiên Kỳ, cô kéo Thiên Kỳ xuống rồi ôm lấy cậu ta để cằm cậu ta tựa vào vai mình.
- Mama trẻ thực sự rất nhớ thằng nhóc này. Hãy cùng nhau tìm đường trở về nhà nhé?
- Ừm, mama.
Thiên Kỳ vòng tay ôm lấy Sam Sam, bây giờ không còn điều gì quan trọng nữa rồi. Chỉ cần một cuộc sống bình yên như khung cảnh ở đây. Gia đình cùng nhau sống không cần giàu có chỉ cần vui vẻ là được.
Bỗng có tiếng động, cả hai quay ra, Sam Sam đeo kính vào, Thiên Kỳ nhanh chóng lại gần xe của mình.
- Mấy đứa làm cái gì vậy?
- A, anh đẹp trai tha cho tụi em.
Một đứa con gái rối rít lên tiếng, ba đứa khác đứng phía sau tỏ vẻ hối lỗi. Thiên Kỳ nhíu mày.
- Anh sao? Tôi là đáng tuổi chú mấy đứa đó.
Thiên Kỳ có chút bực mình, mấy đứa đó thấy cậu ta nói vậy hơi ngạc nhiên. Ai đời người ta gọi vậy thấy mình trẻ ra không thích lại thích già lên. Nhưng công nhận tên này đã 3 mấy gần 40 rồi mà vẫn đẹp trai rạng ngời như trai hai mấy.
- Bọn cháu là muốn khám phá ngôi nhà không ai ở kia nhưng tình cờ thấy cô chú cho nên.......
Một cô gái khác lên tiếng, nhìn sắc sảo và nổi bật nhất nhóm. Sam Sam đã tiến tới đứng trước mặt họ lúc nào. Nhìn cô từ trên xuống dưới đúng là trẻ trung xinh đẹp, dù có đeo kính nhưng không làm mất đi vẻ đẹp rạng ngời của tuổi đôi mươi đó. Đúng là tuyệt đại mỹ nhân bậc nhất.
- Mạc Tiểu Linh đúng không?
- Sao chị biết tên tôi?
Mạc Tiểu Linh giật mình nhìn Sam Sam, những người khác cũng tò mò. Sam Sam mỉm cười càng đẹp làm 4 đứa đó mê đắm nhìn ngắm.
- Phải gọi bằng cô có biết chưa. Ta là bằng tuổi cô Mạc Đình của nhóc đó.
- Cháu gái của Tiểu Đình Đình sao?
Thiên Kỳ ngạc nhiên quay sang nhìn Sam Sam, Mạc Tiểu Linh cũng ngạc nhiên không kém. Sam Sam lại tiếp tục.
- Đó không phải nhà hoang không chủ, nó là nhà của cô. Ngày hôm nay mấy đứa coi như chưa từng thấy gì cả, không nói với ai về việc thấy cô ở ngôi nhà đó cùng thằng nhóc này.
- Thằng nhóc?
Mấy đứa đó đồng thanh hỏi thì Sam Sam lại khuyến mãi cho nụ cười.
- Ừm, đây là bí mật của chúng ta, đổi lại cô sẽ mời mấy đứa một bữa sau. Cô sẽ đến trường của mấy đứa được chứ?
- Ok, thưa cô. Bọn cháu là rất mong đợi. Vậy gặp cô sau nhé, cô nhớ giữ lời hứa đó.
Mấy đứa đồng thanh, Sam Sam mỉm cười nhìn mấy đứa.
- Ừm, cô hứa, hôm nào lớp có giờ nấu ăn thì gọi cho cô. Đây số của cô.
Sam Sam đưa tấm danh thiếp cho Mạc Tiểu Linh giữ, mấy đứa cùng nhìn vào mà muốn lòi con mắt. Lâm Sam Sam sao? Đó chẳng phải là....là..........
- Bí mật nhớ chưa?
- Yes sir.
Vậy là mấy đứa chạy đi luôn, Sam Sam quay sang Thiên Kỳ.
- Cậu đến trường của tụi nó thăm dò cho tôi. Không chỉ con bé Tiểu Linh mà là một thằng nhóc nữa. Một thằng nhóc học cùng lớp của con bé......
- Tên....
Thiên Kỳ bước lên xe hỏi thì Sam Sam mỉm cười quay người nhìn về phía biển kia.
- Dương Chí Dĩnh.
- Ố ồ....mama trẻ thật là cao thủ nha. Vậy hẹn gặp lại mama.
Thiên Kỳ mỉm cười rồi quay xe phóng đi mất. Sam Sam không nói gì, cô chỉ lạnh lùng đứng nhìn biển vào buổi trưa mùa đông này. Sam Sam rốt cục là muốn gì và nhân vật tên Dương Chí Dĩnh kia là ai? Có quan hệ gì với Dương Chí Phong hay không?
- A....cô gái kia..........
Lý Diên Vĩ mỉm cười đang ôm tài liệu đi photo liền dừng lại ở một cột lớn nhìn Lâm Sinh Sinh đang bước vào tập đoàn một cách ngang nhiên mà mọi người đều nhất loạt cúi đầu chào hỏi.
- Ha, kẻ thù hay bạn?
Lý Diên Vĩ tự hỏi bản thân mình rồi cô ta càng ôm chặt lấy tập tài liệu cần photo kia hơn song mỉm cười.
- Là kẻ thù, ten ten, thật xui cho cô rồi tiểu thư, tôi luôn ưu tiên lựa chọn sama trước.
Lý Diên Vĩ mỉm cười sau đó tung tăng đi photo tài liệu nhanh chóng trở về phòng làm việc nữa. Lúc này Lâm Sinh Sinh đã lên được phòng của chủ tịch, cô ngồi xuống ghế sofa trong phòng, chân vắt chéo.
- Đã lâu không gặp anh rồi, anh rể.
- Đừng có mà trêu ngươi người khác, có gì nói đi.
- Anh lạnh lùng quá đó anh rể.
Lâm Sinh Sinh mỉm cười, Lăng Phong cùng Thiên Bảo và Thiên Kỳ cũng có ở trong phòng. Vừa lúc đó có tiếng của Đinh Mẫn.
- Chủ tịch có bản kế hoạch cần anh xác nhận.
- Cho vào đi.
Dương Chí Phong nói vọng ra thì cánh cửa được đẩy nhẹ, Lý Diên Vĩ thò đầu vào phòng mỉm cười tươi rói. Tiến tới trước mặt mọi người Lý Diên Vĩ cúi chào.
- Xin chào mọi người.
Mọi người chẳng nói gì cả, một nhân viên kì cục khi vào phòng chủ tịch nói mấy câu đó. Lý Diên Vĩ đưa cho Dương Chí Phong bản kế hoạch, hắn lướt nhanh chóng rồi xác nhận cho cô. Lý Diên Vĩ cầm bản kế hoạch xoay người lại bước đi, khi cô đi ra cửa đang là hướng xoay ngang với họ và họ đã thấy nụ cười của cô gái này, một nụ cười khác lạ vô cùng.
- Đứng lại đó.
Thiên Bảo lạnh lùng lên tiếng, Lý Diên Vĩ đứng lại, cô nở nụ cười híp cả mắt nhìn họ.
- Ngài có gì căn dặn sao?
- Cô là ai? Muốn gì? Tại sao lại cười?
Lăng Phong hỏi xong mới biết mình ngu, đời nào người ta chịu nói? Lý Diên Vĩ nhìn họ, nụ cười tắt ngấm.
- Xin giới thiệu, tôi là Lý Diên Vĩ, nhân viên thuộc bộ phận phát triển, đã làm ở Dương thị được 2 năm. Tôi đến đây là để chủ tịch xác nhận bản kế hoạch. Còn vì sao tôi cười thì là vì tất cả các vị rất buồn cười.
- Cô nói sao?
Thiên Bảo nhíu mày, Dương Chí Phong và Lâm Sinh Sinh vẫn là người bình thản nhất. Lý Diên Vĩ chẳng lo mình bị bại lộ mà oang oang nói.
- Tôi đối với tất cả mọi người mà tôi gặp đều có hai nguyên tắc đó là bạn hay kẻ thù. Tất cả mọi người trong phòng này có 4 người là kẻ thù và 1 người thuộc nhóm đặc biệt mà hôm nay tôi mới thấy. Thế nên tôi cười vì mình không có đồng minh.
- Cái gì?
Lăng Phong tức giận, Thiên Kỳ nhìn Lý Diên Vĩ mỉm cười.
- Nè, là tôi thuộc nhóm đặc biệt đúng không?
- Vâng, anh thuộc nhóm đó. Tuy nhiên anh cũng gần bước sang danh giới của kẻ thù rồi. Vậy tôi xin phép.
- Lý Diên Vĩ, cô là nội gián sao?
Thiên Kỳ tay khoanh trước ngực mỉm cười, Lý Diên Vĩ bỗng yên lặng, cô từ từ quay người về phía họ rồi nhìn giờ trên tay mình.
- Nếu tôi đoán không nhầm các vị còn đang bận bàn chuyện đối phó với Golden Sun vì nghe đâu phu nhân tập đoàn đó là người quen, vợ trước của chủ tịch chúng ta. Còn nữa, Tôn Thiên Kỳ, anh đã muộn mất cuộc hẹn với phu nhân bên đó được vài tiếng rồi nhưng hình như hai người vừa đổi giờ hẹn là 10h gặp nhau. Thế nên tôi nghĩ mọi người đều là rất bận không nên dành thời gian cho một kẻ làm công ăn lương như tôi. Vậy tôi xin phép.
Lý Diên Vĩ mỉm cười cúi đầu rồi rời khỏi phòng. Cánh cửa đóng nhẹ nhàng, Thiên Kỳ nhìn lại đồng hồ.
- OMG, đúng là mình muộn giờ. Mà nếu đổi rồi thì thong thả thôi.
Thiên Kỳ nhìn mọi người mỉm cười toe toét gãi gãi đầu.
- Vậy em đi trước.
Không cần mọi người đồng ý Thiên Kỳ đã mất hút sau cánh cửa luôn. Lâm Sinh Sinh nắm chặt tay lại.
- Cô ta........biết hết mọi hoạt động của chúng ta.
- Xem ra là người không dễ chơi, tạm thời cứ để yên đi.
Thiên Bảo cho ý kiến, Lăng Phong thấy thật không hiểu.
- Tại sao? Cô ta là nói chúng ta là kẻ thù.
- Cứ để kệ đi, hai cậu đi lo điều tra cô ta cho tôi.
- Rồi.
Nhận lệnh của Dương Chí Phong hai anh này nhanh chóng đứng dậy đi làm nhiệm vụ. Lâm Sinh Sinh nhấp một ngụm trà nhìn hắn.
- Trưa nay tôi đến nhà anh rể ăn cơm. Nhân tiện Vũ Vũ đã sẵn biết toàn bộ. Thằng bé còn điều tra về mama và em gái nó rất kỹ. Chính thằng bé đã nói cho tôi biết chuyện Sam Sam đã về nước và rất là thay đổi.
- Có thể thì hẹn gặp cô ấy đi, tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy.
- Ok, tôi sẽ giúp anh.
Lâm Sinh Sinh mỉm cười rồi rút điện thoại nhắn tin với ái đó. Dù sao cũng sắp 10h rồi, cũng gần giờ ăn trưa.
Tại ngôi nhà gỗ gần biển, Thiên Kỳ đỗ xe lại, cậu bước xuống xe hai tay đút túi quần từ từ bước về phía ngôi nhà màu trắng đó. Một làn gió đông thổi qua, người con gái mặc bộ đồ màu trắng đeo kính đen to bản với đôi môi đỏ chót nổi bật đó đang đứng trước hiên nhà nhìn về phía biển. Thiên Kỳ mỉm cười nhanh chóng lại gần.
- Đã lâu không gặp, chị dâu.
- Cho gọi lại.
Sam Sam không nhìn Thiên Kỳ mà mắt vẫn hướng về phía biển. Thiên Kỳ mỉm cười ôm chầm lấy Sam Sam vào lòng làm cô có chút ngạc nhiên, thằng nhóc này ngày càng bạo gan rồi đấy. Từ xa có một nhóm trẻ tầm 18 tuổi đang đứng phía sau xe Thiên Kỳ nhìn về phía này. Mấy hôm trước họ phát hiện có ngôi nhà bỏ không ai ở nên tính đến khám phá xem sao lại nhìn thấy cảnh này. Thiên Kỳ vẫn ôm chặt không buông, Sam Sam mỉm cười cũng vòng tay ôm cậu ta.
- Em nhớ chị lắm Sam Sam, xin lỗi vì tới muộn.
- Ừm, có điều tôi chỉ là không nhớ cậu thôi.
Sam Sam mỉm cười, Thiên Kỳ buông cô ra nhíu mày nhìn cô như dò xét.
- Chị nói gì thế?
- Đùa thôi, làm sao không nhớ thằng nhóc nhà cậu chứ? Tôi được coi là má cậu đó nên tất nhiên là không bao giờ má lại có thể không nhớ con trai mình.
- Đi lâu quá đó mama.
Thiên Kỳ tay đút túi quần nhìn về phía biển, Sam Sam quay đầu sang nhìn Thiên Kỳ, cậu ta gọi cô là mama sao? Cũng tốt hơn hẳn câu gọi chị dâu rồi.
- Tôi là không muốn về sớm. Nhìn tôi đi.
Sam Sam bỏ kính xuống, Thiên Kỳ nhìn cô từ đầu tới cuối rồi lại nhìn về phía biển.
- Mama thay đổi rồi, haizzz hoàn toàn thành một con người khác.
- Khác thế nào? - Sam Sam gặng hỏi.
- Xinh đẹp hơn, quyến rũ hơn. Đảm bảo không thằng đàn ông nào dám từ chối trước mama.
- Vậy cậu thì sao?
- Tất nhiên là theo một mức độ quan hệ khác. Thằng nhóc này yêu mama trẻ theo một kiểu đặc biệt.
Thiên Kỳ mỉm cười, Sam Sam đưa một tay lên chạm vào má Thiên Kỳ, cô kéo Thiên Kỳ xuống rồi ôm lấy cậu ta để cằm cậu ta tựa vào vai mình.
- Mama trẻ thực sự rất nhớ thằng nhóc này. Hãy cùng nhau tìm đường trở về nhà nhé?
- Ừm, mama.
Thiên Kỳ vòng tay ôm lấy Sam Sam, bây giờ không còn điều gì quan trọng nữa rồi. Chỉ cần một cuộc sống bình yên như khung cảnh ở đây. Gia đình cùng nhau sống không cần giàu có chỉ cần vui vẻ là được.
Bỗng có tiếng động, cả hai quay ra, Sam Sam đeo kính vào, Thiên Kỳ nhanh chóng lại gần xe của mình.
- Mấy đứa làm cái gì vậy?
- A, anh đẹp trai tha cho tụi em.
Một đứa con gái rối rít lên tiếng, ba đứa khác đứng phía sau tỏ vẻ hối lỗi. Thiên Kỳ nhíu mày.
- Anh sao? Tôi là đáng tuổi chú mấy đứa đó.
Thiên Kỳ có chút bực mình, mấy đứa đó thấy cậu ta nói vậy hơi ngạc nhiên. Ai đời người ta gọi vậy thấy mình trẻ ra không thích lại thích già lên. Nhưng công nhận tên này đã 3 mấy gần 40 rồi mà vẫn đẹp trai rạng ngời như trai hai mấy.
- Bọn cháu là muốn khám phá ngôi nhà không ai ở kia nhưng tình cờ thấy cô chú cho nên.......
Một cô gái khác lên tiếng, nhìn sắc sảo và nổi bật nhất nhóm. Sam Sam đã tiến tới đứng trước mặt họ lúc nào. Nhìn cô từ trên xuống dưới đúng là trẻ trung xinh đẹp, dù có đeo kính nhưng không làm mất đi vẻ đẹp rạng ngời của tuổi đôi mươi đó. Đúng là tuyệt đại mỹ nhân bậc nhất.
- Mạc Tiểu Linh đúng không?
- Sao chị biết tên tôi?
Mạc Tiểu Linh giật mình nhìn Sam Sam, những người khác cũng tò mò. Sam Sam mỉm cười càng đẹp làm 4 đứa đó mê đắm nhìn ngắm.
- Phải gọi bằng cô có biết chưa. Ta là bằng tuổi cô Mạc Đình của nhóc đó.
- Cháu gái của Tiểu Đình Đình sao?
Thiên Kỳ ngạc nhiên quay sang nhìn Sam Sam, Mạc Tiểu Linh cũng ngạc nhiên không kém. Sam Sam lại tiếp tục.
- Đó không phải nhà hoang không chủ, nó là nhà của cô. Ngày hôm nay mấy đứa coi như chưa từng thấy gì cả, không nói với ai về việc thấy cô ở ngôi nhà đó cùng thằng nhóc này.
- Thằng nhóc?
Mấy đứa đó đồng thanh hỏi thì Sam Sam lại khuyến mãi cho nụ cười.
- Ừm, đây là bí mật của chúng ta, đổi lại cô sẽ mời mấy đứa một bữa sau. Cô sẽ đến trường của mấy đứa được chứ?
- Ok, thưa cô. Bọn cháu là rất mong đợi. Vậy gặp cô sau nhé, cô nhớ giữ lời hứa đó.
Mấy đứa đồng thanh, Sam Sam mỉm cười nhìn mấy đứa.
- Ừm, cô hứa, hôm nào lớp có giờ nấu ăn thì gọi cho cô. Đây số của cô.
Sam Sam đưa tấm danh thiếp cho Mạc Tiểu Linh giữ, mấy đứa cùng nhìn vào mà muốn lòi con mắt. Lâm Sam Sam sao? Đó chẳng phải là....là..........
- Bí mật nhớ chưa?
- Yes sir.
Vậy là mấy đứa chạy đi luôn, Sam Sam quay sang Thiên Kỳ.
- Cậu đến trường của tụi nó thăm dò cho tôi. Không chỉ con bé Tiểu Linh mà là một thằng nhóc nữa. Một thằng nhóc học cùng lớp của con bé......
- Tên....
Thiên Kỳ bước lên xe hỏi thì Sam Sam mỉm cười quay người nhìn về phía biển kia.
- Dương Chí Dĩnh.
- Ố ồ....mama trẻ thật là cao thủ nha. Vậy hẹn gặp lại mama.
Thiên Kỳ mỉm cười rồi quay xe phóng đi mất. Sam Sam không nói gì, cô chỉ lạnh lùng đứng nhìn biển vào buổi trưa mùa đông này. Sam Sam rốt cục là muốn gì và nhân vật tên Dương Chí Dĩnh kia là ai? Có quan hệ gì với Dương Chí Phong hay không?
Tác giả :
Kid