Hợp Đồng Phúc Hắc: Cô Bé Chỉ Cho Yêu Tôi
Chương 83: Dịu dàng trong mắt kia, đả thương cô
Gặp anh? Cô có thể không?
Anh, có muốn gặp cô không?
Không gặp anh, nhưng, nhưng cô không yên tâm, cô muốn biết, anh khỏe hay không, cô muốn biết, vết thương trên người của anh, thế nào rồi, cô muốn biết. . . . . .
"Tôi ở trong xe chờ cô." Không đợi cô nói chuyện, Dịch Hàn cất bước rời khỏi phòng của cô.
Nhắm lại mắt, Thanh Thần từ trên giường nhảy xuống, đi đến trước bàn trang điểm, nhìn khuôn mặt tái nhợt trong gương, cô nhẹ nhàng cười: "Mộ Thanh Thần, thì ra mày nhớ anh ấy đến vậy, nhớ đến mức mỗi một người, cũng biết."
Xe vững vàng chạy ở trên đường, chạy vòng vòng, hơn nửa tiếng, cuối cùng đã đến một thành phố xa lạ.
Nơi này, là nơi cô chưa bao giờ đến.
Ở đây rất đẹp, đẹp đến mức khiến cho người ta khó có thể tin, cho dù ở trong mùa đông, ở đây Hoa Bách Hợp còn nở rộ mềm mại . . . . . .
Ở đây rất phồn vinh, những tòa nhà lớn khắp nơi, nhìn qua cũng biết là nơi có nền kinh tế phát triển cao.
Xe dừng ở trước một tòa nhà to lớn, nhìn tên của tòa nhà này, cô biết, đó là một địa điểm làm việc khác của Mạc Lãnh Tiêu.
Cô ngồi yên ở ghế sau xe, nhìn tòa nhà trước mắt, cô nhìn cửa, mắt không dám chớp một cái, chỉ sợ bỏ lỡ cơ hội nhìn thấy anh.
Ở khu vực buôn bán trung tâm, người qua lại rất nhiều, cô vẫn không nhìn thấy bóng dáng của anh.
Ngồi ở trong xe, cô lo lắng nhìn về nơi xa. Nhiệt độ trong lòng lạnh đi một chút xíu, cổ họng giống như ngậm ô mai, muốn ói mà không ra, muốn nuốt mà không trôi.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, người muốn gặp kia, từ đầu đến cuối không xuất hiện.
Dịch Hàn ngồi yên ở trên ghế lái, không nhúc nhích nhíu lông mày, chờ đợi cùng cô. Khuôn mặt tuấn mĩ kia, giống như một pho tượng điêu khắc, không có một chút nét mặt nào.
Một đôi mắt đẹp trong sáng không ngừng lưu chuyển, mong đợi người xuất hiện, cô bị thứ nhớ nhung kia ăn mòn, trong lòng có chút chua xót.
Không gặp anh một lần, cô cảm thấy khó chịu, bởi vì cô muốn biết anh có khỏe không.
Hít hít lỗ mũi, cô cắn môi, ngơ ngác ngồi ở ghế sau cầu nguyện, mau mau nhìn thấy anh!
"Đi ăn cơm trước đã." Đột nhiên, truyền đến thanh âm lạnh lẽo.
Cô hơi sững sờ, hít mũi một cái, nhẹ giọng nói: "Có thể, đợi thêm một lát không? Đợi lát nữa ăn, tôi không đói bụng."
Tất cả tài sản lớn nhỏ và công ty, cô đều đến rồi, tại sao có thể cứ rời khỏi như vậy? Không gặp được anh, cô ăn cái gì cũng không vào.
Dịch Hàn không lên tiếng, chỉ là tầm mắt nhìn sang chỗ khác, anh luôn luôn không thích quản những việc của người khác.
Nếu không phải thiếu gia bảo anh ở lại bên người cô, anh không sẽ quan tâm cô, ăn cơm hay không, có ngủ hay không, đều không liên quan đến anh.
Chỉ là, "Chăm sóc" trong suốt một năm này, cảm giác như biến thành thói quen?
Tựa người vào ghế sau lưn, Thanh Thần vẫn nhìn chằm chằm cửa như cũ.
Đột nhiên, một bóng dáng to lớn cao ngạo ở xa xa, liền hấp dẫn ánh mắt của cô. Cô cắn môi, ánh mắt vì vậy mà dừng lại.
Mới hai ngày không gặp, làm sao, cô cảm thấy giống như là không gặp anh cực kỳ lâu?
Khuôn mặt kia khiến cho cô mê muội, vẫn đẹp trai vô cùng như cũ. Khí chất ưu nhã cao quý kia, cho dù tỏ ra hờ hững, cũng hoàn mỹ không ai bằng.
Ánh mắt của cô theo anh di chuyển mà lưu động, tay nhỏ bé không nhịn được đưa về phía bên cạnh cửa xe. . . . . .
Vừa lúc đó, bóng dáng cao lớn kia, đột nhiên xoay người lại.
Cùng lúc đó, bong dáng xinh đẹp màu xanh dương cũng rơi vào tầm mắt của cô.
Trái tim, khẽ đau.
Nhìn người con gái được Mạc Lãnh Tiêu giang tay ôm vào lòng, trên mặt kia đầy hạnh phúc, làm đau nhói trái tim Thanh Thầ, mà giữa hai lông mày người đàn ông trong nháy mắt nhuộm đầy dịu dàng và thương tiếc, càng thêm đả thương mắt cô.
Dịu dàng như vậy, thương tiếc như vậy, sủng ái như vậy, cứ hấp dẫn ánh mắt Thanh Thần như vậy.
Tay nhỏ bé, nắm lại thật chặt, trái tim, không ngừng co rút đau đớn.
Đối với mình, Mạc Lãnh Tiêu chưa từng toát ra vẻ mặt say lòng người như vậy, vẻ mặt kia, khiến cho cô có chút ghen tỵ.
Cô biết, một người đàn ông, nếu không có tình yêu nồng đậm, không thể nào thể hiện nhu tình như vậy.
"Trời lạnh như thế, làm sao em cứ như vậy chạy ra ngoài? Thân thể vừa mới khỏe, không phải nên nghỉ ngơi nhiều sao?"
Giọng nói từ tính, truyền vào lỗ tai Thanh Thầ, vừa quen thuộc vừa xa lạ. Quen thuộc là giọng nói vững vàng, xa lạ là giọng nói dịu dàng.
Người con gái ở trong lòng anh ngẩng mặt lên, đẹp như vậy, đẹp khiến cho người ta không kiềm hãm được muốn thân mật: "Em lo lắng thương thế của anh, anh Sách nói, anh là người vội vàng, sẽ không chú ý thân thể."
"Vậy em phải ở lại bên cạnh anh, anh liền chắc chắn chú ý thân thể." Người đàn ông nhỏ giọng đầu độc, dẫn đến người con gái trong ngực mắc cỡ mặt đỏ bừn: "Em, nhưng em. . . . . ."
"Không có nhưng nhị gì hết. . . . . ."
Dịch Hàn từ trong gương nhìn ánh mắt cô thất vọng, nước mắt yêu kiều kia đang lưu chuyển ở trong mắt, chỉ lát nữa là rơi xuống.
Anh nhìn theo ánh mắt của cô, trong con ngươi xanh thẳm không biết là cảm xúc loại nào: "Muốn đi đến sao?"
Anh hỏi, cho dù biết không phù hợp.
"Không, không cần." Thanh Thần lắc đầu, nhỏ giọng nói, không cần, không cần nhìn, nhìn cũng là vô ích!
Anh có giai nhan trong ngực, mình cần gì đi quấy rầy bọn họ. . . . . .
Dịch Hàn chỉ lẳng lặng nhìn một bên mặt của cô, trầm mặc. Ngồi xe lâu như vậy tới đây, chỉ vì nhìn một màn để cho mình đau lòng, đáng giá không?
"Chúng ta đi thôi." Quay đầu, Thanh Thần không dám nhìn gương mặt tuấn tú khiến cho cô nhớ thương nữa: "Tôi đói rồi, muốn đi về."
Nước mắt của cô, rơi vào gương mặt của cô, óng ánh trong suốt, làm cho long người đau.
Dịch Hàn khởi động xe lùi lại, xe chạy ra khỏi chỗ đậu xe, lẫn vào trong dòng xe cộ, nước mắt của cô, không ngừng rơi.
Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, bộ dáng khổ sở kia, làm cho người ta nhìn có mấy phần không đành lòng.
Vốn cho là, cô sẽ hỏi thăm về chuyện người con gái kia, nhưng suốt dọc đường đi, cô cũng cực kỳ yên tĩnh, Dịch Hàn giật giật lông mày, muốn nói gì, nhưng cuối cùng cũng không nói được gì.
Trong đầu, là mỗi một lần chung đụng với anh, bên tai, là giọng nói mê hoặc lòng người của anh.
Một năm này, từng ly từng tý với anh, vậy mà không phai nhạt đi chút nào trong cuộc sống của cô.
Chỉ là, hôm nay tỉnh mộng, vẫn chưa vẽ xong, coi như không bỏ được, cô cũng không thể không dừng lại bút trong tay.
Lãnh, em đã từng nói với anh, em thích cây cát cánh là bởi vì: truyền thuyết, hoa cây cát cánh nở biểu tượng cho hạnh phúc lần nữa phủ xuống. Chúng ta có thể nắm được hạnh phúc.
Lãnh, thật ra thì anh không biết.
Truyền thuyết, hoa cây cát cánh nở đại biểu hạnh phúc lần nữa phủ xuống. Nhưng có người có thể bắt được hạnh phúc, có người lại nhất định không có duyên với nó, bắt không được nó, cũng không giữ được hoa.
Thật ra thì, hoa cây cát cánh có hai tầng hàm nghĩa: một loại là tình yêu vĩnh hằng, mà một loại là —— tình yêu vô vọng.
Tình yêu vĩnh hằng, cũng như anh thâm tình đối với cô ấy, tình yêu vô vọng, cũng như em cố chấp níu kéo đối với anh.
Mặc kệ thế nào, em đều sẽ đem này phần tính yêu vô vọng này coi trọng ở bên trong lòng của mình, mặc dù, nó còn chưa nở hoa, cũng đã qua thời kỳ nở hoa.
Anh, có muốn gặp cô không?
Không gặp anh, nhưng, nhưng cô không yên tâm, cô muốn biết, anh khỏe hay không, cô muốn biết, vết thương trên người của anh, thế nào rồi, cô muốn biết. . . . . .
"Tôi ở trong xe chờ cô." Không đợi cô nói chuyện, Dịch Hàn cất bước rời khỏi phòng của cô.
Nhắm lại mắt, Thanh Thần từ trên giường nhảy xuống, đi đến trước bàn trang điểm, nhìn khuôn mặt tái nhợt trong gương, cô nhẹ nhàng cười: "Mộ Thanh Thần, thì ra mày nhớ anh ấy đến vậy, nhớ đến mức mỗi một người, cũng biết."
Xe vững vàng chạy ở trên đường, chạy vòng vòng, hơn nửa tiếng, cuối cùng đã đến một thành phố xa lạ.
Nơi này, là nơi cô chưa bao giờ đến.
Ở đây rất đẹp, đẹp đến mức khiến cho người ta khó có thể tin, cho dù ở trong mùa đông, ở đây Hoa Bách Hợp còn nở rộ mềm mại . . . . . .
Ở đây rất phồn vinh, những tòa nhà lớn khắp nơi, nhìn qua cũng biết là nơi có nền kinh tế phát triển cao.
Xe dừng ở trước một tòa nhà to lớn, nhìn tên của tòa nhà này, cô biết, đó là một địa điểm làm việc khác của Mạc Lãnh Tiêu.
Cô ngồi yên ở ghế sau xe, nhìn tòa nhà trước mắt, cô nhìn cửa, mắt không dám chớp một cái, chỉ sợ bỏ lỡ cơ hội nhìn thấy anh.
Ở khu vực buôn bán trung tâm, người qua lại rất nhiều, cô vẫn không nhìn thấy bóng dáng của anh.
Ngồi ở trong xe, cô lo lắng nhìn về nơi xa. Nhiệt độ trong lòng lạnh đi một chút xíu, cổ họng giống như ngậm ô mai, muốn ói mà không ra, muốn nuốt mà không trôi.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, người muốn gặp kia, từ đầu đến cuối không xuất hiện.
Dịch Hàn ngồi yên ở trên ghế lái, không nhúc nhích nhíu lông mày, chờ đợi cùng cô. Khuôn mặt tuấn mĩ kia, giống như một pho tượng điêu khắc, không có một chút nét mặt nào.
Một đôi mắt đẹp trong sáng không ngừng lưu chuyển, mong đợi người xuất hiện, cô bị thứ nhớ nhung kia ăn mòn, trong lòng có chút chua xót.
Không gặp anh một lần, cô cảm thấy khó chịu, bởi vì cô muốn biết anh có khỏe không.
Hít hít lỗ mũi, cô cắn môi, ngơ ngác ngồi ở ghế sau cầu nguyện, mau mau nhìn thấy anh!
"Đi ăn cơm trước đã." Đột nhiên, truyền đến thanh âm lạnh lẽo.
Cô hơi sững sờ, hít mũi một cái, nhẹ giọng nói: "Có thể, đợi thêm một lát không? Đợi lát nữa ăn, tôi không đói bụng."
Tất cả tài sản lớn nhỏ và công ty, cô đều đến rồi, tại sao có thể cứ rời khỏi như vậy? Không gặp được anh, cô ăn cái gì cũng không vào.
Dịch Hàn không lên tiếng, chỉ là tầm mắt nhìn sang chỗ khác, anh luôn luôn không thích quản những việc của người khác.
Nếu không phải thiếu gia bảo anh ở lại bên người cô, anh không sẽ quan tâm cô, ăn cơm hay không, có ngủ hay không, đều không liên quan đến anh.
Chỉ là, "Chăm sóc" trong suốt một năm này, cảm giác như biến thành thói quen?
Tựa người vào ghế sau lưn, Thanh Thần vẫn nhìn chằm chằm cửa như cũ.
Đột nhiên, một bóng dáng to lớn cao ngạo ở xa xa, liền hấp dẫn ánh mắt của cô. Cô cắn môi, ánh mắt vì vậy mà dừng lại.
Mới hai ngày không gặp, làm sao, cô cảm thấy giống như là không gặp anh cực kỳ lâu?
Khuôn mặt kia khiến cho cô mê muội, vẫn đẹp trai vô cùng như cũ. Khí chất ưu nhã cao quý kia, cho dù tỏ ra hờ hững, cũng hoàn mỹ không ai bằng.
Ánh mắt của cô theo anh di chuyển mà lưu động, tay nhỏ bé không nhịn được đưa về phía bên cạnh cửa xe. . . . . .
Vừa lúc đó, bóng dáng cao lớn kia, đột nhiên xoay người lại.
Cùng lúc đó, bong dáng xinh đẹp màu xanh dương cũng rơi vào tầm mắt của cô.
Trái tim, khẽ đau.
Nhìn người con gái được Mạc Lãnh Tiêu giang tay ôm vào lòng, trên mặt kia đầy hạnh phúc, làm đau nhói trái tim Thanh Thầ, mà giữa hai lông mày người đàn ông trong nháy mắt nhuộm đầy dịu dàng và thương tiếc, càng thêm đả thương mắt cô.
Dịu dàng như vậy, thương tiếc như vậy, sủng ái như vậy, cứ hấp dẫn ánh mắt Thanh Thần như vậy.
Tay nhỏ bé, nắm lại thật chặt, trái tim, không ngừng co rút đau đớn.
Đối với mình, Mạc Lãnh Tiêu chưa từng toát ra vẻ mặt say lòng người như vậy, vẻ mặt kia, khiến cho cô có chút ghen tỵ.
Cô biết, một người đàn ông, nếu không có tình yêu nồng đậm, không thể nào thể hiện nhu tình như vậy.
"Trời lạnh như thế, làm sao em cứ như vậy chạy ra ngoài? Thân thể vừa mới khỏe, không phải nên nghỉ ngơi nhiều sao?"
Giọng nói từ tính, truyền vào lỗ tai Thanh Thầ, vừa quen thuộc vừa xa lạ. Quen thuộc là giọng nói vững vàng, xa lạ là giọng nói dịu dàng.
Người con gái ở trong lòng anh ngẩng mặt lên, đẹp như vậy, đẹp khiến cho người ta không kiềm hãm được muốn thân mật: "Em lo lắng thương thế của anh, anh Sách nói, anh là người vội vàng, sẽ không chú ý thân thể."
"Vậy em phải ở lại bên cạnh anh, anh liền chắc chắn chú ý thân thể." Người đàn ông nhỏ giọng đầu độc, dẫn đến người con gái trong ngực mắc cỡ mặt đỏ bừn: "Em, nhưng em. . . . . ."
"Không có nhưng nhị gì hết. . . . . ."
Dịch Hàn từ trong gương nhìn ánh mắt cô thất vọng, nước mắt yêu kiều kia đang lưu chuyển ở trong mắt, chỉ lát nữa là rơi xuống.
Anh nhìn theo ánh mắt của cô, trong con ngươi xanh thẳm không biết là cảm xúc loại nào: "Muốn đi đến sao?"
Anh hỏi, cho dù biết không phù hợp.
"Không, không cần." Thanh Thần lắc đầu, nhỏ giọng nói, không cần, không cần nhìn, nhìn cũng là vô ích!
Anh có giai nhan trong ngực, mình cần gì đi quấy rầy bọn họ. . . . . .
Dịch Hàn chỉ lẳng lặng nhìn một bên mặt của cô, trầm mặc. Ngồi xe lâu như vậy tới đây, chỉ vì nhìn một màn để cho mình đau lòng, đáng giá không?
"Chúng ta đi thôi." Quay đầu, Thanh Thần không dám nhìn gương mặt tuấn tú khiến cho cô nhớ thương nữa: "Tôi đói rồi, muốn đi về."
Nước mắt của cô, rơi vào gương mặt của cô, óng ánh trong suốt, làm cho long người đau.
Dịch Hàn khởi động xe lùi lại, xe chạy ra khỏi chỗ đậu xe, lẫn vào trong dòng xe cộ, nước mắt của cô, không ngừng rơi.
Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, bộ dáng khổ sở kia, làm cho người ta nhìn có mấy phần không đành lòng.
Vốn cho là, cô sẽ hỏi thăm về chuyện người con gái kia, nhưng suốt dọc đường đi, cô cũng cực kỳ yên tĩnh, Dịch Hàn giật giật lông mày, muốn nói gì, nhưng cuối cùng cũng không nói được gì.
Trong đầu, là mỗi một lần chung đụng với anh, bên tai, là giọng nói mê hoặc lòng người của anh.
Một năm này, từng ly từng tý với anh, vậy mà không phai nhạt đi chút nào trong cuộc sống của cô.
Chỉ là, hôm nay tỉnh mộng, vẫn chưa vẽ xong, coi như không bỏ được, cô cũng không thể không dừng lại bút trong tay.
Lãnh, em đã từng nói với anh, em thích cây cát cánh là bởi vì: truyền thuyết, hoa cây cát cánh nở biểu tượng cho hạnh phúc lần nữa phủ xuống. Chúng ta có thể nắm được hạnh phúc.
Lãnh, thật ra thì anh không biết.
Truyền thuyết, hoa cây cát cánh nở đại biểu hạnh phúc lần nữa phủ xuống. Nhưng có người có thể bắt được hạnh phúc, có người lại nhất định không có duyên với nó, bắt không được nó, cũng không giữ được hoa.
Thật ra thì, hoa cây cát cánh có hai tầng hàm nghĩa: một loại là tình yêu vĩnh hằng, mà một loại là —— tình yêu vô vọng.
Tình yêu vĩnh hằng, cũng như anh thâm tình đối với cô ấy, tình yêu vô vọng, cũng như em cố chấp níu kéo đối với anh.
Mặc kệ thế nào, em đều sẽ đem này phần tính yêu vô vọng này coi trọng ở bên trong lòng của mình, mặc dù, nó còn chưa nở hoa, cũng đã qua thời kỳ nở hoa.
Tác giả :
Cô Nàng Mèo