Hợp Đồng Hôn Nhân: Tổng Tài Thú Tính Thật Khó Chiều!
Chương 97: Kí ức sống lại <2>
“Vậy anh nhớ năm đó tôi bao nhiêu tuổi, ai là người đưa tôi đến làm thôi miên không?”
Vị bác sĩ đó vẫn nở nụ cười, đưa mắt nhìn cô từ trên xuống dưới. Ừm…cô đã thay đổi rất nhiều, so với vẻ nhu nhược sợ sệt năm đó thì cô đã trưởng thành hơn, mỗi ánh mắt, cách nói chuyện của Hạ Thi Văn đều tỏa ra sự kiên cường và trưởng thành theo thời gian, không còn dáng vẻ tiểu thiên sứ ngày bé, giờ cô đã là một thiên thần thực sự, một cô gái vô cùng xinh đẹp và thuần khiết, là một báu vật!
“Năm đó tôi đoán chừng cô mới chỉ có 4 tuổi, hơn nữa người đưa cô đến không phải là ba mẹ cô, mà là Hạ lão gia!”
Cô sững người…ông cô, Hạ Chí Viễn ư?
Càng nghĩ, đầu óc cô càng mơ hồ hỗn loạn, chuyện này so với sự việc cô nghĩ càng phức tạp hơn rất nhiều lần. Bỗng nhiên, cô lại không biết mình quyết định tìm lại kí ức là sai lầm,…hay là đúng đắn!
Tay cô bắt đầu run lên, ánh mắt bồ câu đen láy cũng trở nên hỗn loạn, sâu tận đáy mắt cô hiện giờ là một vực thẳm, cô không biết mình nên gieo mình xuống đó hay dừng lại….Trong lúc bối rối đến tột cùng, cô cảm nhận được một bàn tay nhỏ bé đan vào tay cô, sự ấm áp phút chốc lan tỏa nơi con ngươi heo hút, Diệp Tuyết Nhi nhìn cô, mỉm cười, một nụ cười bình yên khiến Hạ Thi Văn kiên định hơn, giọng nói của cô nhỏ nhẹ, ngọt ngào vang vọng bên tai:
“Thi Thi, không sao đâu, có mình ở đây với cậu mà, đừng sợ!”
Như được tiếp thêm sức mạnh, Hạ Thi Văn gật đầu đầy an tâm. Có Tuyết Nhi ở đây, đúng là thật tốt…
Bác sĩ lúc này cũng đã lấy đồng hồ và ghế ngồi xuống. Tuyết Nhi rời tay cô ra, chạy ra kiểm tra lại khóa cửa, xác định không có ai qua lại đây mới gật nhẹ đầu. Hạ Thi Văn tiến đến chiếc ghế ngồi xuống, bác sĩ đưa đến trước mặt cô chiếc đồng hồ, bắt đầu đưa qua đưa lại, miệng bắt đầu tung ra lời nói thôi miên:
“Nhìn thật kĩ chiếc đồng hồ này, tôi đếm đến ba, cô sẽ quay lại thời điểm 15 năm trước… ba….hai…một…”
Vừa đếm dứt lời, Hạ Thi Văn đã nhanh chóng chìm sau vào giấc ngủ kí ức…
Trước mặt cô lúc này hiện ra một căn biệt thự kính hai tầng trên bãi cát nhuốm đậm màu hoàng hôn, tiếng sóng biển đập vào bờ cát tạo ra những tiếng “rì rào” của đại dương xanh thẳm.
“Đây là đâu?” câu hỏi đầu tiên hiện ra trong đầu cô, lúc cô đang bối rối không biết làm gì, giọng nói của vị bác sĩ đã thúc giục cô mở cánh cổng đó ra.
Mở cánh cổng này ra ư? Cô đã sẵn sàng chưa?
Cô nhìn cánh cửa trước mặt mình. Có biết cánh cửa lâu đài của các cô công chúa không? Cánh cửa này chính là như vậy đấy! Sơn một màu trắng mỏng manh, hàng rào cao đến vừa tầm mắt ẩn hiện khung cảnh đằng sau cánh cửa lộ ra là một vườn hoa tuylip xinh đẹp. Từ bên ngoài, cô có thể nghe thấy tiếng cười đùa của hai đứa trẻ con, rất hồn nhiên, rất vui vẻ!
Cô vươn tay định mở cánh cửa này ra thì lại nghe thấy một tiếng “bộp” trên bãi cát cách ngôi nhà này không xa. Rời tay khỏi cánh cửa, đưa mắt nhìn về hướng có tiếng động lớn đó…
Từ xa xa, cô đã nhìn thấy bóng dáng của một cậu bé trai nhỏ, người ướt như chuột lột, nằm ngửa trên bãi cát vàng. Tiến tới, muốn đỡ lấy thân hình nhỏ bé đáng thương đó. Còn chưa kịp ra tay, cậu bé đó đã tự đứng lên đi về phía này, kinh ngạc hơn nữa, gương mặt của cậu bé…rất đẹp trai, còn có phần….giống với Tư Hạo Hiên! Đôi mắt phượng xinh đẹp màu đen, sống mũi cao thẳng tắp, đôi môi vẻ đầy mê hoặc, thật sự giống một tinh linh nhỏ!
Cô hét to lên định gọi tên cậu, nhưng rồi có gọi bao nhiêu lâu cũng không thể nào khiến cậu nghe thấy tiếng gọi của mình, đành bất lực nhìn cậu lết từng bước đi về phía cánh cổng đó, rồi….ngất xỉu trước thềm cửa làm Hạ Thi Văn kinh ngạc vô cùng, nhưng không thể chạy đến, thân thể cô bị khóa chặt tại chỗ, nhúc nhích cũng không thể, chỉ có thể nhìn cậu bé này trơ trọi ở đó.
Không lâu sau đó, một người đàn ông mặc bộ vest đen vô cùng sang trọng xuất hiện trước cửa, ánh mắt nâu,mái tóc màu bạch kim đó… rất giống Khúc Thiên Minh! Cũng không hiểu tại sao, đôi mắt cô đột nhiên lại ướt ướt, sống mũi cay xè, khung cảnh phía trước tự nhiên nhòe dần, một dòng nước mắt nóng hổi chảy xuống, cô cất giọng khàn khàn đến độ xót xa vô cùng:
“Ba…”
Đây là vùng đất kí ức bị khóa của cô, vậy nên cô chỉ có thể làm người tàng hình, nhìn mọi thứ diễn ra trước mắt mà không tài nào tiến tới…
Ông nhẹ nhàng bế đứa bé trước cửa lên, lấy chìa khóa mở cửa ra, cô cũng nhìn theo vào trong nhà… Từ đằng xa, có hai đứa trẻ một nam, một nữ chạy lại, tầm mắt nhìn về hướng người đàn ông vừa mới bước vào, khuôn mặt tỏa sáng rực rỡ, cô nhìn mà không kìm nổi nước mắt…Hai đứa trẻ đó, một đứa là người cô đã nhìn thấy trong giấc mơ, là anh hai cô. Người còn lại…đương nhiên là cô, cô ngày bé, làm sao đến bản thân lại không nhận ra cơ chứ!
Ánh mắt lại tiếp tục dừng lại trên một người phụ nữ trẻ, trên người cô ấy còn mang theo hơi thở thanh xuân, ánh mắt trong veo, đôi môi, đến chiếc mũi…cả mái tóc, đều rất giống một thiên thần thực thụ, cũng giống cô vô cùng. Một nhà bốn người, kí ức chạy xẹt qua trong đầu cô hiện lên rất rõ ràng, ba cô, mẹ cô, anh hai cô, kỉ niệm của cô, tất cả như nước tràn bờ đê, mỗi một hình ảnh đều chân thực đến độ khiến cô nghẹn họng, nước mắt, không ngừng được…liên tục rơi xuống, lã chã tuôn rơi…
Cái tên “mặt trời nhỏ” từ đâu ra ư? Là do Khúc Thiên Minh và Tư Hạo Hiên ngày bé gọi cô như vậy. Nụ cười của cô, so với ánh dương chói lòa của mặt trời, quả thật không kém, cũng rạng rỡ như vậy, còn có phần nhỉnh hơn…
Tại sao cô nhìn thấy căn nhà gỗ Tư Hạo Hiên làm lại ngất đi ư? Vì trong căn biệt thự này cũng có một chiếc như vậy, ngày ngày cô sẽ cùng với mẹ ruột của mình ở trong đó, cùng nhau vui đùa, cùng nhau xem các mẫu thiết kế…
Sở thích thiết kế thời trang của cô sao lại có ư? Đúng vậy, là do di truyền từ mẹ cô mà ra! Mẹ cô là một người con gái nhà nghèo, không có gì trong tay cả, mọi thứ đều từ hai bàn tay trắng lập nên, trong làng thiết kế cũng là người có một chỗ đứng, nhưng vẫn là không đủ môn đăng hậu đối với bố cô, chủ tịch tập đoàn Verne, người đứng trên đỉnh cao Thế giới. Vậy nên khi hai người họ đến với nhau, bà nội cô là người phản đối mãnh liệt nhất, nhưng hai người họ vẫn nhất quyết không bỏ cuộc. Bỏ trốn đến Hà Lan, ba cô mở một công ty nhỏ kiếm sống, mẹ cô dựa vào tài thiết kế cũng kiếm được tiền, đủ để hai người họ lo lắng cho gia đình nhỏ này.
Còn một thắc mắc của cô, cũng đã được giải đáp, tại sao cô lại cảm thấy Tư Hạo Hiên thân thuộc ư? Là vì đứa trẻ ngất xỉu trước của nhà cô, đứa trẻ được ba cô nhận làm con nuôi, chính là hắn, mỗi một giây hắn ở lại gia đình cô, ba người đều vô cùng khăng khít, bám nhau không rời, thực sự coi nhau là anh chị em ruột vậy…cái gì cô cũng đều chia sẻ cho hắn, thậm chí hai người còn từng chơi trò vợ chồng, ngày còn bé như vậy, cô lại khăng khăng nhất định sẽ gả cho hắn…
Làm vợ hắn, cô đã thực hiện được rồi, nhưng không phải là Khúc Thi Văn gả cho hắn, mà lại là dùng thanh phận cháu gái Hạ Chí Viễn, thiên kim đại tiểu thư Hạ gia, Hạ Thi Văn mà gả cho hắn…
Vị bác sĩ đó vẫn nở nụ cười, đưa mắt nhìn cô từ trên xuống dưới. Ừm…cô đã thay đổi rất nhiều, so với vẻ nhu nhược sợ sệt năm đó thì cô đã trưởng thành hơn, mỗi ánh mắt, cách nói chuyện của Hạ Thi Văn đều tỏa ra sự kiên cường và trưởng thành theo thời gian, không còn dáng vẻ tiểu thiên sứ ngày bé, giờ cô đã là một thiên thần thực sự, một cô gái vô cùng xinh đẹp và thuần khiết, là một báu vật!
“Năm đó tôi đoán chừng cô mới chỉ có 4 tuổi, hơn nữa người đưa cô đến không phải là ba mẹ cô, mà là Hạ lão gia!”
Cô sững người…ông cô, Hạ Chí Viễn ư?
Càng nghĩ, đầu óc cô càng mơ hồ hỗn loạn, chuyện này so với sự việc cô nghĩ càng phức tạp hơn rất nhiều lần. Bỗng nhiên, cô lại không biết mình quyết định tìm lại kí ức là sai lầm,…hay là đúng đắn!
Tay cô bắt đầu run lên, ánh mắt bồ câu đen láy cũng trở nên hỗn loạn, sâu tận đáy mắt cô hiện giờ là một vực thẳm, cô không biết mình nên gieo mình xuống đó hay dừng lại….Trong lúc bối rối đến tột cùng, cô cảm nhận được một bàn tay nhỏ bé đan vào tay cô, sự ấm áp phút chốc lan tỏa nơi con ngươi heo hút, Diệp Tuyết Nhi nhìn cô, mỉm cười, một nụ cười bình yên khiến Hạ Thi Văn kiên định hơn, giọng nói của cô nhỏ nhẹ, ngọt ngào vang vọng bên tai:
“Thi Thi, không sao đâu, có mình ở đây với cậu mà, đừng sợ!”
Như được tiếp thêm sức mạnh, Hạ Thi Văn gật đầu đầy an tâm. Có Tuyết Nhi ở đây, đúng là thật tốt…
Bác sĩ lúc này cũng đã lấy đồng hồ và ghế ngồi xuống. Tuyết Nhi rời tay cô ra, chạy ra kiểm tra lại khóa cửa, xác định không có ai qua lại đây mới gật nhẹ đầu. Hạ Thi Văn tiến đến chiếc ghế ngồi xuống, bác sĩ đưa đến trước mặt cô chiếc đồng hồ, bắt đầu đưa qua đưa lại, miệng bắt đầu tung ra lời nói thôi miên:
“Nhìn thật kĩ chiếc đồng hồ này, tôi đếm đến ba, cô sẽ quay lại thời điểm 15 năm trước… ba….hai…một…”
Vừa đếm dứt lời, Hạ Thi Văn đã nhanh chóng chìm sau vào giấc ngủ kí ức…
Trước mặt cô lúc này hiện ra một căn biệt thự kính hai tầng trên bãi cát nhuốm đậm màu hoàng hôn, tiếng sóng biển đập vào bờ cát tạo ra những tiếng “rì rào” của đại dương xanh thẳm.
“Đây là đâu?” câu hỏi đầu tiên hiện ra trong đầu cô, lúc cô đang bối rối không biết làm gì, giọng nói của vị bác sĩ đã thúc giục cô mở cánh cổng đó ra.
Mở cánh cổng này ra ư? Cô đã sẵn sàng chưa?
Cô nhìn cánh cửa trước mặt mình. Có biết cánh cửa lâu đài của các cô công chúa không? Cánh cửa này chính là như vậy đấy! Sơn một màu trắng mỏng manh, hàng rào cao đến vừa tầm mắt ẩn hiện khung cảnh đằng sau cánh cửa lộ ra là một vườn hoa tuylip xinh đẹp. Từ bên ngoài, cô có thể nghe thấy tiếng cười đùa của hai đứa trẻ con, rất hồn nhiên, rất vui vẻ!
Cô vươn tay định mở cánh cửa này ra thì lại nghe thấy một tiếng “bộp” trên bãi cát cách ngôi nhà này không xa. Rời tay khỏi cánh cửa, đưa mắt nhìn về hướng có tiếng động lớn đó…
Từ xa xa, cô đã nhìn thấy bóng dáng của một cậu bé trai nhỏ, người ướt như chuột lột, nằm ngửa trên bãi cát vàng. Tiến tới, muốn đỡ lấy thân hình nhỏ bé đáng thương đó. Còn chưa kịp ra tay, cậu bé đó đã tự đứng lên đi về phía này, kinh ngạc hơn nữa, gương mặt của cậu bé…rất đẹp trai, còn có phần….giống với Tư Hạo Hiên! Đôi mắt phượng xinh đẹp màu đen, sống mũi cao thẳng tắp, đôi môi vẻ đầy mê hoặc, thật sự giống một tinh linh nhỏ!
Cô hét to lên định gọi tên cậu, nhưng rồi có gọi bao nhiêu lâu cũng không thể nào khiến cậu nghe thấy tiếng gọi của mình, đành bất lực nhìn cậu lết từng bước đi về phía cánh cổng đó, rồi….ngất xỉu trước thềm cửa làm Hạ Thi Văn kinh ngạc vô cùng, nhưng không thể chạy đến, thân thể cô bị khóa chặt tại chỗ, nhúc nhích cũng không thể, chỉ có thể nhìn cậu bé này trơ trọi ở đó.
Không lâu sau đó, một người đàn ông mặc bộ vest đen vô cùng sang trọng xuất hiện trước cửa, ánh mắt nâu,mái tóc màu bạch kim đó… rất giống Khúc Thiên Minh! Cũng không hiểu tại sao, đôi mắt cô đột nhiên lại ướt ướt, sống mũi cay xè, khung cảnh phía trước tự nhiên nhòe dần, một dòng nước mắt nóng hổi chảy xuống, cô cất giọng khàn khàn đến độ xót xa vô cùng:
“Ba…”
Đây là vùng đất kí ức bị khóa của cô, vậy nên cô chỉ có thể làm người tàng hình, nhìn mọi thứ diễn ra trước mắt mà không tài nào tiến tới…
Ông nhẹ nhàng bế đứa bé trước cửa lên, lấy chìa khóa mở cửa ra, cô cũng nhìn theo vào trong nhà… Từ đằng xa, có hai đứa trẻ một nam, một nữ chạy lại, tầm mắt nhìn về hướng người đàn ông vừa mới bước vào, khuôn mặt tỏa sáng rực rỡ, cô nhìn mà không kìm nổi nước mắt…Hai đứa trẻ đó, một đứa là người cô đã nhìn thấy trong giấc mơ, là anh hai cô. Người còn lại…đương nhiên là cô, cô ngày bé, làm sao đến bản thân lại không nhận ra cơ chứ!
Ánh mắt lại tiếp tục dừng lại trên một người phụ nữ trẻ, trên người cô ấy còn mang theo hơi thở thanh xuân, ánh mắt trong veo, đôi môi, đến chiếc mũi…cả mái tóc, đều rất giống một thiên thần thực thụ, cũng giống cô vô cùng. Một nhà bốn người, kí ức chạy xẹt qua trong đầu cô hiện lên rất rõ ràng, ba cô, mẹ cô, anh hai cô, kỉ niệm của cô, tất cả như nước tràn bờ đê, mỗi một hình ảnh đều chân thực đến độ khiến cô nghẹn họng, nước mắt, không ngừng được…liên tục rơi xuống, lã chã tuôn rơi…
Cái tên “mặt trời nhỏ” từ đâu ra ư? Là do Khúc Thiên Minh và Tư Hạo Hiên ngày bé gọi cô như vậy. Nụ cười của cô, so với ánh dương chói lòa của mặt trời, quả thật không kém, cũng rạng rỡ như vậy, còn có phần nhỉnh hơn…
Tại sao cô nhìn thấy căn nhà gỗ Tư Hạo Hiên làm lại ngất đi ư? Vì trong căn biệt thự này cũng có một chiếc như vậy, ngày ngày cô sẽ cùng với mẹ ruột của mình ở trong đó, cùng nhau vui đùa, cùng nhau xem các mẫu thiết kế…
Sở thích thiết kế thời trang của cô sao lại có ư? Đúng vậy, là do di truyền từ mẹ cô mà ra! Mẹ cô là một người con gái nhà nghèo, không có gì trong tay cả, mọi thứ đều từ hai bàn tay trắng lập nên, trong làng thiết kế cũng là người có một chỗ đứng, nhưng vẫn là không đủ môn đăng hậu đối với bố cô, chủ tịch tập đoàn Verne, người đứng trên đỉnh cao Thế giới. Vậy nên khi hai người họ đến với nhau, bà nội cô là người phản đối mãnh liệt nhất, nhưng hai người họ vẫn nhất quyết không bỏ cuộc. Bỏ trốn đến Hà Lan, ba cô mở một công ty nhỏ kiếm sống, mẹ cô dựa vào tài thiết kế cũng kiếm được tiền, đủ để hai người họ lo lắng cho gia đình nhỏ này.
Còn một thắc mắc của cô, cũng đã được giải đáp, tại sao cô lại cảm thấy Tư Hạo Hiên thân thuộc ư? Là vì đứa trẻ ngất xỉu trước của nhà cô, đứa trẻ được ba cô nhận làm con nuôi, chính là hắn, mỗi một giây hắn ở lại gia đình cô, ba người đều vô cùng khăng khít, bám nhau không rời, thực sự coi nhau là anh chị em ruột vậy…cái gì cô cũng đều chia sẻ cho hắn, thậm chí hai người còn từng chơi trò vợ chồng, ngày còn bé như vậy, cô lại khăng khăng nhất định sẽ gả cho hắn…
Làm vợ hắn, cô đã thực hiện được rồi, nhưng không phải là Khúc Thi Văn gả cho hắn, mà lại là dùng thanh phận cháu gái Hạ Chí Viễn, thiên kim đại tiểu thư Hạ gia, Hạ Thi Văn mà gả cho hắn…
Tác giả :
Mộng Dao Chi Hạ