Hợp Đồng Hôn Nhân: Tổng Tài Thú Tính Thật Khó Chiều!
Chương 95: Đặt là "lão công"?
“Tôi cũng không biết năm đó Hạ gia đã tổ chức sự kiện gì, những kí ức ngày bé của tôi, thật sự là rất mơ hồ, chỉ có từ năm sáu tuổi mới rõ ràng nhất.”
Tư Hạo Hiên rất lâu sau mới chịu lên tiếng. Giọng còn tỏ ra chút không tin được, nhìn cô với ánh mắt buồn bã:
“Một năm trước khi mà Hạ Chí Viễn công khai thân phận của em, Hạ Uyển đã cưới con trai của tổng thống Anh, hiện đã có một người con trai và gia đình họ sống bên Hà Lan.”
Trước đó một năm, là năm cô 5 tuổi ư? Lấy con trai của tổng thống Anh, có con trai rồi?
Vậy cô thì tính là gì? Vậy cũng tức là, cô không phải con ruột của bọn họ sao, làm sao có thể trước khi kết hôn có một đứa con chứ? Chuyện này vậy mà lại là thật! Cứ ngỡ bao nhiêu chuyện đau khổ xảy ra thì cũng thôi đi, nhưng tại sao cứ nhất thiết trong cái lúc cô đã cố gắng chuẩn bị tinh thần để phơi bày mọi sự thật thì ông Trời lại không cho cô toại nguyện vậy? Người mà cô bình thường luôn mong ngóng, đợi chờ, vậy mà lại….
“Thi Văn, em không sao đấy chứ?”
Hắn nhìn thấy cô cứ đờ ra, ánh mắt càng lúc càng trở nên vô hồn thì hoảng sợ đến tột độ, hắn ngồi xuống cạnh cô, lay người cô mãi thì cô mới có chút phản ứng. Vốn dĩ hắn chỉ muốn thử cô một chút, để có thêm chút thông tin tìm kiếm, vậy mà không ngờ lại dọa cô ra nông nỗi này. Nhưng có như thế này hắn mới biết, phán đoán của hắn là chính xác!
Hắn không dám liều thử thêm nữa, nhìn cô như vậy hắn đau lòng còn chả kịp, sao có thể vô sỉ hỏi thêm chứ!
Ôm lấy thân thể bé nhỏ của cô rồi đặt cô xuống giường, hắn đắp lại chăn cho cô sau đó ngồi xuống ghế, nắm lấy đôi tay nhỏ của cô, giọng an ủi khiến lòng người ta thấy ấm áp:
“Em nghỉ ngơi đi, anh ở đây rồi!”
Giọng hắn như pha thêm ma chú, cô rõ ràng còn đang bàng hoàng lại bị giọng nói ngọt như mật và cái nắm tay ấm áp của hắn đưa vào giấc ngủ. Cô ngủ rất say, say đến nỗi trong giấc mơ, cô nghe thấy một người gọi mình bằng cái tên “mặt trời nhỏ”, cô cũng vô thức đáp lại.
…..
Sau cái ngày hôm đấy, Tư Hạo Hiên cũng không có tới thăm cô nữa. Hạ Thi Văn hỏi lão Trương mới biết, gần đây hắn tuy không cần phải giải quyết mấy đống bừa bộn của Hạ gia nữa, nhưng Tư thị lại vướng phải đợt kiểm tra sổ sách lớn nên tập đoàn rất bận. Tuy hắn không đến, nhưng ngày nào hắn cũng gửi hoa và bưu thiếp đến cho cô, bưu thiếp lại còn viết rất nhiều lời sến súa đến sởn da gà.
Những câu nói mà hắn nói khi đó vẫn cứ quẩn quanh đầu cô, không cách nào dứt ra được, khiến cô phiền lòng không nguôi. Có lẽ trên đời này làm gì còn chuyện nào đau lòng hơn chuyện người mà mình vẫn nhận là mẹ lại không phải là mẹ ruột cơ chứ! Vậy bố mẹ thật sự của cô hiện tại đang ở đâu? Tại sao họ lại không gặp cô? Tại sao ông ngoại lại nhận nuôi cô? Hàng ngàn, hàng vạn câu hỏi vì sao cứ hiện ra trong đầu cô….
“Thiếu phu nhân, thủ tục xuất viện đã làm xong, chúng ta mau đi thôi!”
“Được!”
Hạ Thi văn khoác chiếc áo khoác mỏng sau đó rời khỏi phòng bệnh. Ở dưới sảnh chính, một chiếc xe đã được chuẩn bị sẵn để đưa cô về. Về đâu? Cô còn có thể về đâu nữa cơ chứ? Hạ gia bây giờ đã không còn là nhà của cô nữa rồi, cái nơi chứa đựng bao nhiêu kí ức tuổi thơ của cô lại không phải ngôi nhà chân chính của cô, tim cô như bị một nhát dao đâm xuyên qua đau nhói, không cách nào chấp nhận sự thật cả.
“Thiếu phu nhân, tôi là Trương Thành, là trợ lý đặc biệt của Tư tổng. Tư tổng sai tôi đến đây đưa cô về biệt thự, mời cô lên xe!”
Trương Thành kính cẩn mở cửa xe, cúi người đúng chuẩn 45 độ mời cô bước vào.
Bây giờ nếu như cô không về đó, quả thật cũng chẳng có nơi nào để về nữa!
“Cảm ơn anh!”
Cô mỉm cười lễ phép, sau đó bước vào trong xe.
Chiếc xe phóng vù vù trên con đường lớn hiu quạnh chỉ có vài chiếc xe qua lại, giống như tâm trạng của cô lúc này.
Đi được một lúc thì cô thấy Trương Thành đang “lạch cạch” lấy một thứ gì đó ra. Vừa mới ngó lên trên, Trương Thành đã xòe tay ra đưa cô một chiếc điện thoại màu hồng, còn không quên nói lại lời nhắn của hắn cho cô:
“Tư tổng nói rằng đã mua điện thoại mới cho cô, trong này đã có sẵn số của ngài và số của Diệp tiểu thư!”
Cô đưa tay ra đón lấy, máy vừa cầm vào tay, cô đã kiểm tra ngay danh bạ…
Quả nhiên chỉ có duy nhất hai số điện thoại là số của hắn và Tuyết Nhi thật. Nhưng cách lưu tên này có chút kì lạ….số điện thoại của hắn, lại lưu là “lão công”!? Cái gì vậy trời?
Vừa mới nhấn nút “sửa” trên máy thì số điện thoại “lão công” đã ngay lập tức gọi đến. Thật là mới chỉ nhắc đến tên thôi mà hắn đã đánh hơi được rồi! Chó có khi cũng không giỏi đánh hơi như hắn!
“Alo!?”
Cô bật máy lên, dí vào sát tai nghe, giọng nói trầm ấm của hắn vang lên khiến mọi ý định trong đầu cô vụt tắt ngay lập tức.
“Em tin em dám sửa, anh có cách để lưu lại không?”
Cô há hốc mồm kinh ngạc, bỏ điện thoại khỏi tai, nhìn kĩ một lượt chiếc điện thoại đời mới này rồi mới nghi hoặc nói:
“Anh cài cái gì trên máy điện thoại này vậy? Tôi làm gì mà anh cũng biết được?”
“Không cài gì cả, chỉ là đi guốc trong bụng em rồi!”
Đầu dây bên kia nhịn cười lên tiếng.
Hơ, được, anh lợi hại, tôi không theo được rồi!
“Về đến nhà thì nghỉ ngơi cho tốt, đừng có chạy lung tung, căn phòng gỗ đó…anh sẽ cho người sửa lại!”
Đợi một lúc mà không thấy cô nói gì, hắn lại lên tiếng, lần này giọng còn có chút áy náy. Căn phòng đó tuy là dựa theo sở thích mà hắn nghe cô nói ở vườn hoa bên bệnh viện ngày đó, nhưng không ngờ lại khiến cô ra nông nỗi đó, hắn quả thật có chút thấy hối hận!
“Đừng, anh tuyệt đối đừng có sửa! Tôi…không sao!”
Lần này, hắn im lặng rất lâu rồi mới nói một chứ “được” với cô, sau đó hai người liền cúp máy.
Tư Hạo Hiên rất lâu sau mới chịu lên tiếng. Giọng còn tỏ ra chút không tin được, nhìn cô với ánh mắt buồn bã:
“Một năm trước khi mà Hạ Chí Viễn công khai thân phận của em, Hạ Uyển đã cưới con trai của tổng thống Anh, hiện đã có một người con trai và gia đình họ sống bên Hà Lan.”
Trước đó một năm, là năm cô 5 tuổi ư? Lấy con trai của tổng thống Anh, có con trai rồi?
Vậy cô thì tính là gì? Vậy cũng tức là, cô không phải con ruột của bọn họ sao, làm sao có thể trước khi kết hôn có một đứa con chứ? Chuyện này vậy mà lại là thật! Cứ ngỡ bao nhiêu chuyện đau khổ xảy ra thì cũng thôi đi, nhưng tại sao cứ nhất thiết trong cái lúc cô đã cố gắng chuẩn bị tinh thần để phơi bày mọi sự thật thì ông Trời lại không cho cô toại nguyện vậy? Người mà cô bình thường luôn mong ngóng, đợi chờ, vậy mà lại….
“Thi Văn, em không sao đấy chứ?”
Hắn nhìn thấy cô cứ đờ ra, ánh mắt càng lúc càng trở nên vô hồn thì hoảng sợ đến tột độ, hắn ngồi xuống cạnh cô, lay người cô mãi thì cô mới có chút phản ứng. Vốn dĩ hắn chỉ muốn thử cô một chút, để có thêm chút thông tin tìm kiếm, vậy mà không ngờ lại dọa cô ra nông nỗi này. Nhưng có như thế này hắn mới biết, phán đoán của hắn là chính xác!
Hắn không dám liều thử thêm nữa, nhìn cô như vậy hắn đau lòng còn chả kịp, sao có thể vô sỉ hỏi thêm chứ!
Ôm lấy thân thể bé nhỏ của cô rồi đặt cô xuống giường, hắn đắp lại chăn cho cô sau đó ngồi xuống ghế, nắm lấy đôi tay nhỏ của cô, giọng an ủi khiến lòng người ta thấy ấm áp:
“Em nghỉ ngơi đi, anh ở đây rồi!”
Giọng hắn như pha thêm ma chú, cô rõ ràng còn đang bàng hoàng lại bị giọng nói ngọt như mật và cái nắm tay ấm áp của hắn đưa vào giấc ngủ. Cô ngủ rất say, say đến nỗi trong giấc mơ, cô nghe thấy một người gọi mình bằng cái tên “mặt trời nhỏ”, cô cũng vô thức đáp lại.
…..
Sau cái ngày hôm đấy, Tư Hạo Hiên cũng không có tới thăm cô nữa. Hạ Thi Văn hỏi lão Trương mới biết, gần đây hắn tuy không cần phải giải quyết mấy đống bừa bộn của Hạ gia nữa, nhưng Tư thị lại vướng phải đợt kiểm tra sổ sách lớn nên tập đoàn rất bận. Tuy hắn không đến, nhưng ngày nào hắn cũng gửi hoa và bưu thiếp đến cho cô, bưu thiếp lại còn viết rất nhiều lời sến súa đến sởn da gà.
Những câu nói mà hắn nói khi đó vẫn cứ quẩn quanh đầu cô, không cách nào dứt ra được, khiến cô phiền lòng không nguôi. Có lẽ trên đời này làm gì còn chuyện nào đau lòng hơn chuyện người mà mình vẫn nhận là mẹ lại không phải là mẹ ruột cơ chứ! Vậy bố mẹ thật sự của cô hiện tại đang ở đâu? Tại sao họ lại không gặp cô? Tại sao ông ngoại lại nhận nuôi cô? Hàng ngàn, hàng vạn câu hỏi vì sao cứ hiện ra trong đầu cô….
“Thiếu phu nhân, thủ tục xuất viện đã làm xong, chúng ta mau đi thôi!”
“Được!”
Hạ Thi văn khoác chiếc áo khoác mỏng sau đó rời khỏi phòng bệnh. Ở dưới sảnh chính, một chiếc xe đã được chuẩn bị sẵn để đưa cô về. Về đâu? Cô còn có thể về đâu nữa cơ chứ? Hạ gia bây giờ đã không còn là nhà của cô nữa rồi, cái nơi chứa đựng bao nhiêu kí ức tuổi thơ của cô lại không phải ngôi nhà chân chính của cô, tim cô như bị một nhát dao đâm xuyên qua đau nhói, không cách nào chấp nhận sự thật cả.
“Thiếu phu nhân, tôi là Trương Thành, là trợ lý đặc biệt của Tư tổng. Tư tổng sai tôi đến đây đưa cô về biệt thự, mời cô lên xe!”
Trương Thành kính cẩn mở cửa xe, cúi người đúng chuẩn 45 độ mời cô bước vào.
Bây giờ nếu như cô không về đó, quả thật cũng chẳng có nơi nào để về nữa!
“Cảm ơn anh!”
Cô mỉm cười lễ phép, sau đó bước vào trong xe.
Chiếc xe phóng vù vù trên con đường lớn hiu quạnh chỉ có vài chiếc xe qua lại, giống như tâm trạng của cô lúc này.
Đi được một lúc thì cô thấy Trương Thành đang “lạch cạch” lấy một thứ gì đó ra. Vừa mới ngó lên trên, Trương Thành đã xòe tay ra đưa cô một chiếc điện thoại màu hồng, còn không quên nói lại lời nhắn của hắn cho cô:
“Tư tổng nói rằng đã mua điện thoại mới cho cô, trong này đã có sẵn số của ngài và số của Diệp tiểu thư!”
Cô đưa tay ra đón lấy, máy vừa cầm vào tay, cô đã kiểm tra ngay danh bạ…
Quả nhiên chỉ có duy nhất hai số điện thoại là số của hắn và Tuyết Nhi thật. Nhưng cách lưu tên này có chút kì lạ….số điện thoại của hắn, lại lưu là “lão công”!? Cái gì vậy trời?
Vừa mới nhấn nút “sửa” trên máy thì số điện thoại “lão công” đã ngay lập tức gọi đến. Thật là mới chỉ nhắc đến tên thôi mà hắn đã đánh hơi được rồi! Chó có khi cũng không giỏi đánh hơi như hắn!
“Alo!?”
Cô bật máy lên, dí vào sát tai nghe, giọng nói trầm ấm của hắn vang lên khiến mọi ý định trong đầu cô vụt tắt ngay lập tức.
“Em tin em dám sửa, anh có cách để lưu lại không?”
Cô há hốc mồm kinh ngạc, bỏ điện thoại khỏi tai, nhìn kĩ một lượt chiếc điện thoại đời mới này rồi mới nghi hoặc nói:
“Anh cài cái gì trên máy điện thoại này vậy? Tôi làm gì mà anh cũng biết được?”
“Không cài gì cả, chỉ là đi guốc trong bụng em rồi!”
Đầu dây bên kia nhịn cười lên tiếng.
Hơ, được, anh lợi hại, tôi không theo được rồi!
“Về đến nhà thì nghỉ ngơi cho tốt, đừng có chạy lung tung, căn phòng gỗ đó…anh sẽ cho người sửa lại!”
Đợi một lúc mà không thấy cô nói gì, hắn lại lên tiếng, lần này giọng còn có chút áy náy. Căn phòng đó tuy là dựa theo sở thích mà hắn nghe cô nói ở vườn hoa bên bệnh viện ngày đó, nhưng không ngờ lại khiến cô ra nông nỗi đó, hắn quả thật có chút thấy hối hận!
“Đừng, anh tuyệt đối đừng có sửa! Tôi…không sao!”
Lần này, hắn im lặng rất lâu rồi mới nói một chứ “được” với cô, sau đó hai người liền cúp máy.
Tác giả :
Mộng Dao Chi Hạ