Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh
Chương 66
Thẩm An Nhiên giống như một cái máy đọc cũ kỹ, nói một cách đứt quãng.
Có lẽ ngay cả cô cũng không biết bản thân mình đang nói gì, đầu óc vô cùng hỗn loạn, nhưng lòng cô càng loạn hơn.
Những câu nói liên tiếp của cô giống như mấy cục đá ném vào mặt hồ yên ả trong lòng Lệ Đình Phong, nhưng trái tim anh đã bình tĩnh trở lại sau khi dấy lên từng cơn sóng nhỏ.
Trái tim của Lệ Đình Phong không hiểu sao lại thấy nhói đau, anh nhìn Thẩm An Nhiên nhưng trong đầu anh lại hiện lên hình bóng của Hạ Minh Nguyệt.
Thẩm An Nhiên có là gì đâu? Tại sao anh lại sợ hãi vì những giả thiết mà cô đưa ra chứ?
Hôm nay là một ngày nắng, ánh nắng sáng ngời xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào phòng.
Khắp căn phòng đều ẩm áp dễ chịu, ngay cả khói mù nơi góc tối cũng hóa thành hư không.
Nhưng mà trong bầu không khí ấm áp như vậy, Lệ Đình Phong lại chảy mồ hôi lạnh.
Anh đột ngột đứng lên nắm chặt cái cảm gây ốm của Thẩm An Nhiên chế nhạo nói: “Muốn giả vờ đáng thương để làm tôi buông tha cô hay sao? Những giả thiết đó có xuất hiện hay không thì tôi không biết, nhưng có những chuyện cô không làm thì cô tưởng rằng dăm ba câu là có thể xóa bỏ những sai lầm lúc trước sao?”
Thẩm An Nhiên sửng sốt một giây, cười nói: “Chuyện này cũng anh nhìn ra sao?”
Nửa khuôn mặt của Thẩm An Nhiên tắm trong ảnh nắng ấm áp, nửa khuôn mặt còn lại chìm vào bóng tối, không nhìn ra được biểu cảm trên khuôn mặt cô.
Quả nhiên là như thế! Lệ Đình Phong có được kết quả mà mình muốn liền thở phào nhẹ nhõm, anh còn định dạy dỗ cô nhưng nhìn cơ thể của Thẩm An Nhiên đã bị thương thành thế này, giống như một búp bê bị khâu vá rất nhiều lần, dường như khẽ chạm một chút thôi cũng sẽ vỡ vụn thành từng mảnh.
“Đi về”
Lệ Đình Phong không tức giận như khiến Thẩm An Nhiên cảm thấy ngoài ý muốn, cô gật đầu rồi cầm theo túi thuốc đã được đánh tên kia, tổng cộng năm lọ thuốc, khẽ lay động một cái thôi là những viên thuốc bên trong vang lên rào rào.
“Cầm thứ gì đó?”
Bệnh viện ngoại trừ thuốc còn có thể là cái gì? Lệ Đình Phong rõ ràng là biết rõ còn cố hỏi.
“Thuốc, thuốc dạ dày đã uống hết rồi, ngoài ra còn có thực phẩm chức năng.……..
Đã bắt đầu uống thực phẩm chức năng rồi sao, cơ thể của Thẩm An Nhiên rốt cuộc đã yếu ớt đến mức nào? Lệ Đình Phong biết Thẩm An Nhiên sợ đẳng, thà rằng chích cũng không uống thuốc, hiện giờ có mua nhiều thuốc như vậy xem ra là đã tới bước không thể không ăn rồi.
Đầu gối của Thẩm An Nhiên bị thương nên lúc bước đi có chút đau đớn.
Cô cắn chặt răng giả vờ không có chuyện gì, nhưng đi chưa được mấy bước đã bị Lệ Đình Phong ôm lên.
Sắc mặt của Lệ Đình Phong không kiên nhẫn, hiển nhiên là anh không thích dáng vẻ chậm chạp của cô.
Xe dừng ở cổng bệnh viện, Lệ Đình Phong đặt Thẩm An Nhiên ngồi trên ghế phụ, sau đó anh đóng cửa vòng qua đầu xe ngồi lên ghế điều khiển.
Thẩm An Nhiên sau khi lên xe thì thắt kỹ dây an toàn dựa vào cửa sổ xe.
Đầu cúi thấp, mái tóc dài thắt bím ở sau đầu, lông mi buông xuống vừa dày vừa dài giống như là một cây quạt con vút che lại đôi mắt đen nhánh lấp lánh của cô, chóp mũi vừa nhỏ vừa thắng, đôi môi xinh đẹp nhưng lại mất đi vẻ hồng hào,
Năm tháng không hề khắt khe với Thẩm An Nhiên, sáu năm trước lần đầu gặp nhau và cho tới bây giờ, thời gian chỉ lấy đi nét trẻ con của Thẩm An Nhiên, bộc lộ ra dáng vẻ thướt tha thùy mị của riêng cô, cô chỉ cần yên lặng ngồi ở đó không nói lời nào cũng khiến người khác cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Thẩm An Nhiên nhìn chăm chăm bên ngoài cửa sổ, cũng không biết là đang xem cái gì.
Lệ Đình Phong một tay rút ra một điều thuốc châm lửa, vừa lái xe vừa hút thuốc không phải là một thói quen tốt, rất dễ xảy ra sự cổ giao thông.
Thẩm An Nhiên ngửi được mùi thuốc, cô vốn muốn nhắc anh nhưng còn chưa có mở miệng thì Lệ Đình Phong đã cắn thuốc nói: “Khó chịu thì nín lại.”
Lệ Đình Phong không sợ xuất hiện sự cổ giao thông, anh hút thuốc chính là vì muốn khiến cho Thẩm An Nhiên khó chịu, anh biết cô ghét mùi thuốc.
.
Truyện mới cập nhật
Thẩm An Nhiên nuốt lại lời nói sắp trào ra khỏe miệng, cô hạ cửa sổ xe xuống để lại một khe hở, làn gió chậm rãi tiến vào.
Cô vẫn đang mặc đồng phục bệnh viện, chất liệu quần áo rất kém, lại là số lớn nhất nữa.
Cơn gió thổi qua khiến dáng người cô vô cùng nhỏ gầy, dường như một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay cơ thể cô.
Lệ Đình Phong bỗng nhiên cảm thấy một Thẩm An Nhiên như vậy vô cùng chói mắt, anh hút hai ngụm thuốc rồi dùng tay để dập tắt đi ngọn lửa nhỏ ở đầu điều thuốc.
Lúc này bên cửa sổ ven đường có một nhà ba người đi ngang qua, người đàn ông cao lớn cường tráng đặt đứa bé không lớn không nhỏ ngồi trên vai, còn người phụ nữ thì mỉm cười dịu dàng nhìn hai cha con đùa giỡn.
Hình ảnh như vậy khiến cho Thẩm An Nhiên sửng sốt, chiếc xe đi qua mà ánh mắt cô vẫn còn ngó theo.
Lệ Đình Phong cũng thấy được, nhưng điều khác nhau là, Thẩm An Nhiên nhìn cặp vợ chồng còn người anh anh nhìn chín là đứa bé kia.
Lệ Đình Phong bỗng nhiên nhớ tới suy nghĩ lúc trước xoẹt qua đầu anh, để Thẩm An Nhiên sinh con cho anh.
Sau khi Thẩm An Nhiên xuất viện, lúc anh chạm vào cô cũng không làm biện pháp tránh thai, nói không chừng trong bụng cô đã có con của anh.
Con người một khi sinh ra ý tưởng này thì có thể tiếp thu rất nhanh.
Hình như anh rất nóng lòng chờ mong đứa con được sinh ra từ bụng của Thẩm An Nhiên..